Chương 30: Chỉ là món đồ chơi rẻ tiền.
Vũ Hương Ly
31/12/2022
Vật thể cứng rắn đứng ở giữa hai bắp đùi thon dài của cô, ra sức đem đầu nấm tròn tròn chướng lớn, cọ xát với thành thịt xung quanh huyệt động ẩm ướt.
Sự nhớp nháp, ngứa ngáy, khó chịu, cùng với dục vọng đang bùng cháy, lan ra đền từng tế bào trong cơ thể, khiến Đới Hạnh San không thể nằm yên trên chiếc ghế dài bọc da màu đen.
Cô xấu hổ quay mặt vào trong thành ghế sofa êm ái, đôi môi mềm mại sắp bị cắn đến rách mím lại thật chặt.
Mọi sự tủi hờn đều hoà theo dòng chảy của nước mắt.
Dây thần kinh xấu hổ của Đới Hạnh San không hề bị đứt.
Chuyện lần trước cô nói với Khâu Kính Hựu ở trong xe, chỉ là lời nói trong lúc hoảng loạn, sợ hãi.
Đới Hạnh San chưa từng tưởng tượng đến viễn cảnh, chính miệng bản thân cô lại đi cầu xin hắn hành hạ thân xác của mình.
Mà cho dù có thật sự phải cầu xin Khâu Kính Hựu chơi chết cô đi chăng nữa.
Cô cũng không nghĩ đến, có ngày hắn lại bắt ép cô phải cầu xin, ngay trước sự chứng kiến của nhiều người như thế này.
Con người Khâu Kính Hựu, đúng là thật sự quá đỗi vô tình đối với Đới Hạnh San.
Nhìn thấy thái độ không hợp tác của cô, hắn đương nhiên là không hài lòng.
Khâu Kính Hựu vươn một tay nắm lấy cằm nhỏ của Đới Hạnh San, ép cô phải đối mặt với hắn.
Giọng nói mang theo sự khát khao nhục dục của Khâu Kính Hựu, có phần dễ nghe hơn bình thường.
- Ngoan, cầu xin tôi. Đừng làm tôi phải nổi giận.
Một câu này của hắn, đủ để Đới Hạnh San hiểu rõ, tầm quan trọng của vấn đề mà Khâu Kính Hựu đang nói.
Lần này, cô chính là không thể không chiều theo ý muốn của hắn.
Đới Hạnh San nghiêng đầu, nhìn Đường Khắc Phong qua lớp vải đen.
Vệ sĩ vẫn còn chưa thôi tra tấn cậu ta.
Cô quay lại nhìn Khâu Kính Hựu, đánh bạo hỏi một câu.
- Nếu... nếu em cầu xin Thiếu gia...! Vậy... có... có thể tha cho anh Phong lần này không...?
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của hắn, loé lên sự nghi hoặc.
Đới Hạnh San sợ Khâu Kính Hựu sẽ hiểu nhầm, rằng cô có tình cảm với Đường Khắc Phong.
Bèn vội vàng giải thích.
- Thiếu gia... anh đừng hiểu nhầm! Anh Phong chỉ là lo lắng cho em, nên... nên nhất thời suy nghĩ không được thấu đáo, mới làm trái ý Thiếu gia...
Lần này, sự yếu đuối của Đới Hạnh San, triệt để được bày ra trước mặt hắn.
Cô cứ như là một con thú cưng, đang làm nũng với chủ nhân.
- Em... em chỉ là... chỉ là sợ anh Phong sẽ bị người của Thiếu gia... sơ ý đánh chết. Như vậy... em sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, cũng như day dứt không yên.
Khâu Kính Hựu nghe vậy, cũng chậm rãi quay đầu nhìn Đường Khắc Phong, vẫn còn đang bị đánh ở phía bên kia tấm vải ngăn cách.
Rồi lặng người, dường như đang nghĩ đến điều gì đó.
Về sau, hắn tặc lưỡi một cái, rồi lại nhìn Đới Hạnh San, nghiêm khắc đáp.
- Từ khi nào mà cô tự cho mình cái quyền, được đặt điều kiện với tôi rồi? Có phải tôi như thế này, vẫn là đã quá nhân từ với cô, nên cô dường như đã quên mất thân phận của mình rồi hay không?
Khâu Kính Hựu đanh giọng, nhấn mạnh từng từ một.
- Giống như cô nói hôm trước. Cô chỉ là một con chó bên cạnh tôi mà thôi. Chó không có tư cách để ghen. Vậy cô nghĩ cô có tư cách để đặt điều kiện với tôi hay sao?
Bàn tay nắm cằm nhỏ của cô, càng siết lại càng chặt.
Khâu Kính Hựu giống như muốn dùng năm đầu ngón tay của mình, để bóp xương quai hàm của Đới Hạnh San đến vỡ vụn.
- Trên đời này, kẻ thuận tôi thì sống, chống lại tôi thì chỉ có đường chết. Cho nên, Đường Khắc Phong cho dù có bị đánh đến chết, thì cũng là xứng đáng.
- Đây là tư duy mà tôi học được từ chính ba mẹ của cô đấy.
Đây mắt của hắn bắt đầu hiện lệnh sự khinh thường, khi nhìn cô.
- Cô nghĩ cô là cái thá gì, để mà tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cô, nếu như Đường Khắc Phong chẳng may bị đánh chết?
- Biết điều thì ngoan ngoãn lấy lòng tôi, hầu hạ tôi cho tốt vào. Bằng không, sẽ không phải chỉ có một mình Đường Khắc Phong đâu, mà người nhà cô e rằng cũng lành ít dữ nhiều đấy.
Từng câu, từng chữ thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu lúc này, cũng không biết là lần thứ bao nhiêu, giống như mũi dao sắc nhọn, khoét một mảng lớn trong trái tim của Đới Hạnh San, đã từng có lúc đập vì hắn.
Đau, rất đau!
Nhưng sự đau đớn lần này, đã khiến cô hoàn toàn thức tỉnh.
Nó giúp Đới Hạnh San hiểu rõ, là từ trước tới nay trong mắt của Khâu Kính Hựu, cô chẳng là cái thá gì cả.
Hay nói chính xác hơn, rằng từ trước đến nay, hắn vốn dĩ chẳng đặt Đới Hạnh San vào trong mắt.
Chỉ có cô vẫn luôn ngập sâu trong cái thứ tình yêu mù quáng, mà trước nay Đới Hạnh San vẫn luôn coi đó là thứ tình cảm thiêng liêng.
Cố chấp không chịu thừa nhận sự thật tàn khốc, rằng Khâu Kính Hựu từ đầu đến cuối, chỉ coi cô giống như một món đồ chơi mà thôi.
Lại còn chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền, mà hắn thích thì chơi, không thích thì tuỳ tiện dẫm đạp dưới chân.
Chứ chẳng phải là một món nữ trang đắt tiền.
Thế mà Đới Hạnh San còn từng có suy nghĩ hèn mọn, đó là chấp nhận làm người thứ ba, chen vào giữa Khâu Kính Hựu và vợ sắp cưới của hắn, chỉ để được mãi ở bên cạnh hắn.
Chẳng cần Khâu Kính Hựu, bây giờ cô mới chợt phát hiện ra, là không ngờ có những lúc, bản thân lại có những suy nghĩ rẻ tiền đến như thế.
Cùng là phụ nữ với nhau, làm sao Đới Hạnh San có thể chấp nhận dây dưa với chồng sắp cưới của cô gái khác được chứ?
Có điều... với tình cảnh hiện tại.
Cho dù cô có muốn rời xa Khâu Kính Hựu, cũng thật sự rất khó.
Đới Hạnh San chậm rãi khép mắt lại, để nước mắt cứ thế tràn ra khỏi viền mi.
Khó khăn nuốt xuống cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng.
Biết là nhục nhã, nhưng cuối cùng cô vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp với Khâu Kính Hựu.
Cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, Đới Hạnh San từ từ mở mắt ra nhìn hắn.
Chủ động vòng hai tay ôm lấy cổ Khâu Kính Hựu, hé môi nhả ra từng từ, mà thâm tâm cô chưa một lần muốn nói ra như vậy.
- Cầu xin Thiếu gia... hãy... hãy chơi chết con đĩ nhỏ là em đi.
Hai từ “chơi chết” này, Khâu Kính Hựu chỉ nói cho sướng cái miệng, nói để thỏa mãn thú tính của bản thân.
Chứ hoàn toàn không có ý định sẽ chơi Đới Hạnh San đến chết.
Nhưng lần này, cô lại hi vọng hắn có thể bạo hành tình dục cô đến chết.
Bởi vì, bây giờ muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Khâu Kính Hựu, thì Đới Hạnh San chỉ có một con đường duy nhất, đó là chết đi.
Mà chỉ có là khi chính hắn làm cho cô mất mạng, thì mới có thể hi vọng Khâu Kính Hựu sẽ không làm hại những người vô tội.
Đặc biệt là người nhà của Đới Hạnh San.
Có thể nói Khâu Kính Hựu cũng rất giỏi kiềm chế dục vọng.
Cho dù là khi cậu nhỏ của hắn đã căng chướng đến cực hạn.
Nhưng phải mãi đến lúc này, khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn cung phụng của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu mới hài lòng, đem dị vật từ từ sáp nhập vào trong cơ thể của cô.
Khi đã nắm bắt được đường đi bên trong huyệt động lầy lội, hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Khiến Đới Hạnh San không còn có thể kiểm soát được những tiếng nức nở, khi cơ thể đã đạt tới mức khoái cảm mong muốn.
Khâu Kính Hựu nhìn khuôn mặt chỉ toàn là nước mắt của cô, nhịn không được mà trách móc.
- Ấm ức lắm hay sao mà còn khóc? Chẳng thà ngoan ngoãn nghe lời tôi ngay từ đầu, thì có phải là đỡ phải nghe tôi nói nhiều hay không?
Rồi không hiểu tại sao, nhìn vẻ mặt yếu đuối của Đới Hạnh San hồi lâu, hắn lại nhịn không được, mà nhẹ nhàng vươn tay giúp cô vén tóc mai ra sau mang tai, lau đi những giọt nước mắt đang làm khuôn mặt của cô trở nên xấu xí.
Hạ thể của Đới Hạnh San liên tục bị tấn công.
Mặc dù đau đớn đến mức cô có cảm giác bản thân sắp không chịu đựng được nữa.
Nhưng hai bàn tay ôm lấy cổ Khâu Kính Hựu, vẫn không dám làm hắn bị thương.
Trong lúc đầu óc mụ mị vì dục vọng, lại bắt gặp hành động dịu dàng này của hắn.
Khiến Đới Hạnh San nhất thời có cảm giác, cậu bé hoạt bát năm nào, bây giờ mới thật sự quay trở về bên cạnh cô.
10 năm rồi, hôm nay Đới Hạnh San mới lại được nhìn thấy dáng vẻ ân cần, của Khâu Kính Hựu dành cho cô.
Còn Đường Khắc Phong ở bên kia, tận tai nghe được Khâu Kính Hựu ép buộc Đới Hạnh San, phải nói ra những lời nói vô liêm sỉ kia.
Trong lòng cậu ta càng cảm thấy xót xa cho Đới Hạnh San.
Mà lúc này, một chút sự nể trọng của Đường Khắc Phong, dành cho Khâu Kính Hựu cũng đã không còn.
Mà thay vào đó, cậu ta hết sức căm hận Thiếu gia của mình.
Đường Khắc Phong không phải hận Khâu Kính Hựu, vì hắn đã cho người đánh đập, hành hạ cậu ta.
Mà cậu ta hận Khâu Kính Hựu, vì hắn đã đối xử tệ với Đới Hạnh San.
Sự nhớp nháp, ngứa ngáy, khó chịu, cùng với dục vọng đang bùng cháy, lan ra đền từng tế bào trong cơ thể, khiến Đới Hạnh San không thể nằm yên trên chiếc ghế dài bọc da màu đen.
Cô xấu hổ quay mặt vào trong thành ghế sofa êm ái, đôi môi mềm mại sắp bị cắn đến rách mím lại thật chặt.
Mọi sự tủi hờn đều hoà theo dòng chảy của nước mắt.
Dây thần kinh xấu hổ của Đới Hạnh San không hề bị đứt.
Chuyện lần trước cô nói với Khâu Kính Hựu ở trong xe, chỉ là lời nói trong lúc hoảng loạn, sợ hãi.
Đới Hạnh San chưa từng tưởng tượng đến viễn cảnh, chính miệng bản thân cô lại đi cầu xin hắn hành hạ thân xác của mình.
Mà cho dù có thật sự phải cầu xin Khâu Kính Hựu chơi chết cô đi chăng nữa.
Cô cũng không nghĩ đến, có ngày hắn lại bắt ép cô phải cầu xin, ngay trước sự chứng kiến của nhiều người như thế này.
Con người Khâu Kính Hựu, đúng là thật sự quá đỗi vô tình đối với Đới Hạnh San.
Nhìn thấy thái độ không hợp tác của cô, hắn đương nhiên là không hài lòng.
Khâu Kính Hựu vươn một tay nắm lấy cằm nhỏ của Đới Hạnh San, ép cô phải đối mặt với hắn.
Giọng nói mang theo sự khát khao nhục dục của Khâu Kính Hựu, có phần dễ nghe hơn bình thường.
- Ngoan, cầu xin tôi. Đừng làm tôi phải nổi giận.
Một câu này của hắn, đủ để Đới Hạnh San hiểu rõ, tầm quan trọng của vấn đề mà Khâu Kính Hựu đang nói.
Lần này, cô chính là không thể không chiều theo ý muốn của hắn.
Đới Hạnh San nghiêng đầu, nhìn Đường Khắc Phong qua lớp vải đen.
Vệ sĩ vẫn còn chưa thôi tra tấn cậu ta.
Cô quay lại nhìn Khâu Kính Hựu, đánh bạo hỏi một câu.
- Nếu... nếu em cầu xin Thiếu gia...! Vậy... có... có thể tha cho anh Phong lần này không...?
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của hắn, loé lên sự nghi hoặc.
Đới Hạnh San sợ Khâu Kính Hựu sẽ hiểu nhầm, rằng cô có tình cảm với Đường Khắc Phong.
Bèn vội vàng giải thích.
- Thiếu gia... anh đừng hiểu nhầm! Anh Phong chỉ là lo lắng cho em, nên... nên nhất thời suy nghĩ không được thấu đáo, mới làm trái ý Thiếu gia...
Lần này, sự yếu đuối của Đới Hạnh San, triệt để được bày ra trước mặt hắn.
Cô cứ như là một con thú cưng, đang làm nũng với chủ nhân.
- Em... em chỉ là... chỉ là sợ anh Phong sẽ bị người của Thiếu gia... sơ ý đánh chết. Như vậy... em sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, cũng như day dứt không yên.
Khâu Kính Hựu nghe vậy, cũng chậm rãi quay đầu nhìn Đường Khắc Phong, vẫn còn đang bị đánh ở phía bên kia tấm vải ngăn cách.
Rồi lặng người, dường như đang nghĩ đến điều gì đó.
Về sau, hắn tặc lưỡi một cái, rồi lại nhìn Đới Hạnh San, nghiêm khắc đáp.
- Từ khi nào mà cô tự cho mình cái quyền, được đặt điều kiện với tôi rồi? Có phải tôi như thế này, vẫn là đã quá nhân từ với cô, nên cô dường như đã quên mất thân phận của mình rồi hay không?
Khâu Kính Hựu đanh giọng, nhấn mạnh từng từ một.
- Giống như cô nói hôm trước. Cô chỉ là một con chó bên cạnh tôi mà thôi. Chó không có tư cách để ghen. Vậy cô nghĩ cô có tư cách để đặt điều kiện với tôi hay sao?
Bàn tay nắm cằm nhỏ của cô, càng siết lại càng chặt.
Khâu Kính Hựu giống như muốn dùng năm đầu ngón tay của mình, để bóp xương quai hàm của Đới Hạnh San đến vỡ vụn.
- Trên đời này, kẻ thuận tôi thì sống, chống lại tôi thì chỉ có đường chết. Cho nên, Đường Khắc Phong cho dù có bị đánh đến chết, thì cũng là xứng đáng.
- Đây là tư duy mà tôi học được từ chính ba mẹ của cô đấy.
Đây mắt của hắn bắt đầu hiện lệnh sự khinh thường, khi nhìn cô.
- Cô nghĩ cô là cái thá gì, để mà tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cô, nếu như Đường Khắc Phong chẳng may bị đánh chết?
- Biết điều thì ngoan ngoãn lấy lòng tôi, hầu hạ tôi cho tốt vào. Bằng không, sẽ không phải chỉ có một mình Đường Khắc Phong đâu, mà người nhà cô e rằng cũng lành ít dữ nhiều đấy.
Từng câu, từng chữ thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu lúc này, cũng không biết là lần thứ bao nhiêu, giống như mũi dao sắc nhọn, khoét một mảng lớn trong trái tim của Đới Hạnh San, đã từng có lúc đập vì hắn.
Đau, rất đau!
Nhưng sự đau đớn lần này, đã khiến cô hoàn toàn thức tỉnh.
Nó giúp Đới Hạnh San hiểu rõ, là từ trước tới nay trong mắt của Khâu Kính Hựu, cô chẳng là cái thá gì cả.
Hay nói chính xác hơn, rằng từ trước đến nay, hắn vốn dĩ chẳng đặt Đới Hạnh San vào trong mắt.
Chỉ có cô vẫn luôn ngập sâu trong cái thứ tình yêu mù quáng, mà trước nay Đới Hạnh San vẫn luôn coi đó là thứ tình cảm thiêng liêng.
Cố chấp không chịu thừa nhận sự thật tàn khốc, rằng Khâu Kính Hựu từ đầu đến cuối, chỉ coi cô giống như một món đồ chơi mà thôi.
Lại còn chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền, mà hắn thích thì chơi, không thích thì tuỳ tiện dẫm đạp dưới chân.
Chứ chẳng phải là một món nữ trang đắt tiền.
Thế mà Đới Hạnh San còn từng có suy nghĩ hèn mọn, đó là chấp nhận làm người thứ ba, chen vào giữa Khâu Kính Hựu và vợ sắp cưới của hắn, chỉ để được mãi ở bên cạnh hắn.
Chẳng cần Khâu Kính Hựu, bây giờ cô mới chợt phát hiện ra, là không ngờ có những lúc, bản thân lại có những suy nghĩ rẻ tiền đến như thế.
Cùng là phụ nữ với nhau, làm sao Đới Hạnh San có thể chấp nhận dây dưa với chồng sắp cưới của cô gái khác được chứ?
Có điều... với tình cảnh hiện tại.
Cho dù cô có muốn rời xa Khâu Kính Hựu, cũng thật sự rất khó.
Đới Hạnh San chậm rãi khép mắt lại, để nước mắt cứ thế tràn ra khỏi viền mi.
Khó khăn nuốt xuống cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng.
Biết là nhục nhã, nhưng cuối cùng cô vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp với Khâu Kính Hựu.
Cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, Đới Hạnh San từ từ mở mắt ra nhìn hắn.
Chủ động vòng hai tay ôm lấy cổ Khâu Kính Hựu, hé môi nhả ra từng từ, mà thâm tâm cô chưa một lần muốn nói ra như vậy.
- Cầu xin Thiếu gia... hãy... hãy chơi chết con đĩ nhỏ là em đi.
Hai từ “chơi chết” này, Khâu Kính Hựu chỉ nói cho sướng cái miệng, nói để thỏa mãn thú tính của bản thân.
Chứ hoàn toàn không có ý định sẽ chơi Đới Hạnh San đến chết.
Nhưng lần này, cô lại hi vọng hắn có thể bạo hành tình dục cô đến chết.
Bởi vì, bây giờ muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Khâu Kính Hựu, thì Đới Hạnh San chỉ có một con đường duy nhất, đó là chết đi.
Mà chỉ có là khi chính hắn làm cho cô mất mạng, thì mới có thể hi vọng Khâu Kính Hựu sẽ không làm hại những người vô tội.
Đặc biệt là người nhà của Đới Hạnh San.
Có thể nói Khâu Kính Hựu cũng rất giỏi kiềm chế dục vọng.
Cho dù là khi cậu nhỏ của hắn đã căng chướng đến cực hạn.
Nhưng phải mãi đến lúc này, khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn cung phụng của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu mới hài lòng, đem dị vật từ từ sáp nhập vào trong cơ thể của cô.
Khi đã nắm bắt được đường đi bên trong huyệt động lầy lội, hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Khiến Đới Hạnh San không còn có thể kiểm soát được những tiếng nức nở, khi cơ thể đã đạt tới mức khoái cảm mong muốn.
Khâu Kính Hựu nhìn khuôn mặt chỉ toàn là nước mắt của cô, nhịn không được mà trách móc.
- Ấm ức lắm hay sao mà còn khóc? Chẳng thà ngoan ngoãn nghe lời tôi ngay từ đầu, thì có phải là đỡ phải nghe tôi nói nhiều hay không?
Rồi không hiểu tại sao, nhìn vẻ mặt yếu đuối của Đới Hạnh San hồi lâu, hắn lại nhịn không được, mà nhẹ nhàng vươn tay giúp cô vén tóc mai ra sau mang tai, lau đi những giọt nước mắt đang làm khuôn mặt của cô trở nên xấu xí.
Hạ thể của Đới Hạnh San liên tục bị tấn công.
Mặc dù đau đớn đến mức cô có cảm giác bản thân sắp không chịu đựng được nữa.
Nhưng hai bàn tay ôm lấy cổ Khâu Kính Hựu, vẫn không dám làm hắn bị thương.
Trong lúc đầu óc mụ mị vì dục vọng, lại bắt gặp hành động dịu dàng này của hắn.
Khiến Đới Hạnh San nhất thời có cảm giác, cậu bé hoạt bát năm nào, bây giờ mới thật sự quay trở về bên cạnh cô.
10 năm rồi, hôm nay Đới Hạnh San mới lại được nhìn thấy dáng vẻ ân cần, của Khâu Kính Hựu dành cho cô.
Còn Đường Khắc Phong ở bên kia, tận tai nghe được Khâu Kính Hựu ép buộc Đới Hạnh San, phải nói ra những lời nói vô liêm sỉ kia.
Trong lòng cậu ta càng cảm thấy xót xa cho Đới Hạnh San.
Mà lúc này, một chút sự nể trọng của Đường Khắc Phong, dành cho Khâu Kính Hựu cũng đã không còn.
Mà thay vào đó, cậu ta hết sức căm hận Thiếu gia của mình.
Đường Khắc Phong không phải hận Khâu Kính Hựu, vì hắn đã cho người đánh đập, hành hạ cậu ta.
Mà cậu ta hận Khâu Kính Hựu, vì hắn đã đối xử tệ với Đới Hạnh San.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.