Chương 28: Cởi...!
Vũ Hương Ly
30/12/2022
Bên ngoài căn phòng đột ngột vang lên vài tiếng gõ cửa.
Không chờ người bên trong cho phép, một cô gái đã tự tiện đẩy cửa bước vào.
Trên người cô ta diện một chiếc áo ống bằng vải voan màu trắng, phối với quần cạp cao, tôn lên dáng người cao ráo, cùng vòng eo thon gọn.
Nữ trang ở trên người cô ta, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, chứ hoàn toàn không phải những món mỹ ký rẻ tiền.
Điều đáng nói là cô ta đi tới trước mặt người đàn ông họ Mao kia, ra vẻ thân thiết mà nói.
- Con xin lỗi! Do kẹt xe quá, nên con đến trễ.
Rồi cô ta cũng không quên quay sang chào hỏi Khâu Kính Hựu.
- Chào anh!
Mao Duệ nhìn qua vẻ mặt của Khâu Kính Hựu, rồi tỏ ra thân thiết mà lên tiếng giới thiệu cô gái kia với hắn.
- Chẳng giấu gì cậu. Đây là con gái út của tôi, mới đi du học từ Mỹ trở về, tên là Uẩn Hương.
- Con bé nó đi du học nhiều năm. Bây giờ về lại nói với tôi, rằng Đại Lục của chúng ta thay đổi nhiều quá! Tới mức nó sắp không nhận ra nữa.
- Mà cậu cũng biết rồi đấy. Tôi bây giờ già rồi, có nhiều cái không tiện bàn luận cùng lớp trẻ.
- Cho nên, hôm nay tôi cố tình kêu con bé đến đây, là để giới thiệu nó với cậu.
- Cậu Khâu đây tuổi trẻ, tài cao. Tôi tin chắc nếu để con gái tôi làm bạn với cậu, chắc chắn con bé sẽ học hỏi được nhiều điều hay, ý đẹp từ cậu.
- Như thế này... chắc không phiền Chủ tịch Khâu chứ?
Bây giờ Khâu Kính Hựu mới để ý kỹ hơn đến Mao Uẩn Hương.
Trông cô ta rất giống Mao Duệ.
Mà đối với lời ông ta vừa nói ra, Khâu Kính Hựu không tránh khỏi cười nhạo trong lòng.
Lão già Mao Duệ này, đến bây giờ vẫn còn cặp với gái trẻ.
Đã thế, cứ vài ngày lại đổi mới một em.
Có gì mà không tiện bàn luận với người trẻ tuổi kia chứ?
Mà Khâu Kính Hựu cũng nào có phải thằng ngu.
Hắn thừa biết, chuyện Mao Duệ nói để Mao Uẩn Hương làm bạn với hắn, chỉ là một cái cớ ông ta tự vẽ ra, để con gái của ông ta dễ dàng tiếp cận hắn mà thôi.
Mục đích thật sự của Mao Duệ, nếu như Khâu Kính Hựu đoán không nhầm, thì ông ta muốn gả luôn Mao Uẩn Hương cho hắn.
Tiếp xúc với người trong giới thượng lưu bao nhiêu năm như thế.
Khâu Kính Hựu đương nhiên cũng đã nắm rõ một số quy tắc của giới nhà giàu.
Biết kẻ nào có thể đè đầu, cưỡi cổ được, và người nào thì không nên làm phật ý.
Có những chuyện trong lòng mình biết rõ là được, không nhất thiết phải nói ra ngoài miệng.
Cũng giống như chuyện này vậy.
Khâu Kính Hựu đương nhiên sẽ không để cha con Mao Duệ biết, chuyện hắn đã nhìn thấu ý đồ của bọn họ.
Càng không nói ra chuyện bản thân đã có vị hôn thê.
Khâu Kính Hựu nhìn Mao Uẩn Hương, nở một nụ cười hiền hoà.
Mà có lẽ khi Đới Hạnh San nhìn thấy hắn cười nói với cô gái khác. Cô sẽ cảm thấy rất đau lòng.
- Em ngồi xuống trước đi.
Đợi cô ta ngồi xuống vị trí ghế trống, Khâu Kính Hựu mới nhìn Mao Duệ mà đáp lời.
- Được làm bạn với một cô gái xinh đẹp như Uẩn Hương Tiểu thư đây, là diễm phúc của tôi. Sao tôi lại cảm thấy phiền được chứ?
- Ngược lại, Uẩn Hương mới đi du học từ nước ngoài trở về. Chắc chắn là đã lĩnh hội được không ít tinh hoa, văn hoá phương Tây. Có khi tôi phải học hỏi ngược lại Uẩn Hương Tiểu thư mới đúng.
Mao Uẩn Hương thấy Khâu Kính Hựu chẳng những không xa lánh, mà ngược lại còn tỏ thái độ cởi mở với mình.
Cứ tưởng là hắn thích cô ta, nên liền thẹn thùng cười nói.
- Anh cứ gọi em là Uẩn Hương được rồi. Hai từ “Tiểu thư” kia, nghe xa lạ quá.
Mao Duệ trông thấy Khâu Kính Hựu có vẻ cũng rất có thiện chí, tiếp nhận con gái của mình. Ông ta cũng bật cười vui vẻ.
- Ai học hỏi ai không quan trọng. Chỉ cần Chủ tịch Khâu cùng con bé Uẩn Hương nhà tôi, đều cảm thấy vui là được.
Ông ta nhìn vào mặt chiếc đồng hồ vàng đeo ở cổ tay, rồi lại nói với hắn.
- Bây giờ tôi có việc phải đi trước. Một lát, có thể làm phiền Chủ tịch Khâu đưa con gái tôi về nhà giúp hay không?
- Cậu có thể đưa con bé đi đâu đó chơi rồi về cũng không sao cả.
Mao Uẩn Hương tự đi được đến đây, mà lại cần Khâu Kính Hựu đưa về hay sao?
Cái tên Mao Duệ này cũng thật giỏi vẽ chuyện.
Tuy nghĩ vậy, nhưng bởi vì đây là đối tác lớn của Tập đoàn.
Khâu Kính Hựu không thể để ông ta phật lòng, nên miễn cưỡng nói.
- Chủ tịch Mao có chuyện thì cứ về trước đi. Tôi hứa sẽ đưa Uẩn Hương về tận nhà an toàn.
Mao Duệ nhanh chóng đứng dậy, cùng Trợ lý rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng ngoài Khâu Kính Hựu và Mao Uẩn Hương ra, thì chỉ có Trợ lý của hắn.
Khâu Kính Hựu cảm thấy để con gái chủ động bắt chuyện trước, có chút không được hay.
Mà cô gái này, hắn không thể tỏ ra lạnh lùng được.
Nên đành lên tiếng trước.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
Mao Uẩn Hương ngồi ở vị trí đối diện với Khâu Kính Hựu. Dường như cô ta đang cố tình tỏ ra thân thiết với hắn.
- Dạ, năm nay em hai mươi hai. Em đã nghe ba em nhắc nhiều về anh, nhưng hôm nay mới được gặp mặt trực tiếp.
- Trông anh ở ngoài đời đẹp trai hơn trên hình rất là nhiều!
Đối với những lời khen xã giao, có tới bảy phần là giả ý như thế này, Khâu Kính Hựu nghe nhiều sớm đã thành quen. Nên cũng chỉ cười cười rồi cho qua.
- Em đã ăn tối chưa? Hay là gọi vài món đi.
Khâu Kính Hựu đưa menu cho Mao Uẩn Hương, cô ta cũng vui vẻ gọi thêm vài món, cùng hắn vừa ăn vừa trò chuyện.
- Mà... em học chuyên ngành nào nhỉ?
- Dạ em học ngành Quản trị kinh doanh. Ba em muốn sau khi tốt nghiệp, em sẽ về phụ giúp ba quản lý Tập đoàn của gia đình.
Ngồi luyên thuyên với cô ta một hồi, Khâu Kính Hựu mới bất chợt nhớ đến chuyện của Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, vẫn còn đang đợi hắn về xử lý.
Thế là Khâu Kính Hựu viện cớ có chuyện quan trọng cần giải quyết ngay, nhưng vẫn lịch sự đưa Mao Uẩn Hương về tận nhà.
Nhưng trước khi cô ta bước vào trong nhà, còn ra vẻ lưu luyến không muốn rời xa hắn.
- Tiếc quá! Hôm nay lại không có vinh dự, được đến thăm nhà của Khâu Thiếu rồi!
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Mao Uẩn Hương, khi đứng trước cổng biệt thự nhà cô ta. Khâu Kính Hựu đành phải lên tiếng an ủi.
- Hiện tại cũng muộn rồi! Em tới nhà tôi e là không tiện. Để hôm nào có dịp, tôi mời em đến thăm nhà tôi. Có được không?
Cô ta nhân cơ hội liền nói.
- Vậy có thể cho em xin Wechat của anh được không?
Khâu Kính Hựu không tiện từ chối, đành phải trao đổi Wechat với Mao Uẩn Hương, rồi mới lên xe hơi trở về nhà của mình.
...
Về tới biệt thự, nhìn thấy Đới Hạnh San, nhưng Khâu Kính Hựu cũng không tỏ thái độ tức giận, càng không mở miệng nói bất cứ một câu nào.
Ngược lại, vẫn để cô thay quần áo, tắm rửa cho hắn như mọi khi.
Nhưng Đới Hạnh San biết rất rõ, sự điềm tĩnh này của Khâu Kính Hựu, chính là điềm báo cho một cảnh tượng gì đó, vô cùng khủng khiếp sắp diễn ra.
Ban sáng, hắn đã tuyên bố rằng đêm nay, hắn sẽ cho Đường Khắc Phong biết, như thế nào mới là điên loạn thật sự.
Khâu Kính Hựu chưa bao giờ nói mà không làm.
Đới Hạnh San ngửi được từ trên cơ thể của Khâu Kính Hựu, có mùi hương nước hoa của phụ nữ.
Xong, cũng chỉ nghĩ đây là do hắn tiếp xúc với đối tác nữ, nên mới lưu lại hương thơm trên quần áo.
Mà cho dù Khâu Kính Hựu có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thì sao chứ?
Đới Hạnh San chỉ là một nô lệ, nào phải vợ sắp cưới của hắn.
Tư cách gì mà quản những mối quan hệ ngoài luồng của Khâu Kính Hựu kia chứ?
Bởi vì đã ăn tối ở ngoài, nên sau khi ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn cơ thể.
Hắn chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng ngủ bằng lụa màu đen, rồi dẫn theo Đới Hạnh San bước xuống mật thất.
Đi vào bên trong căn phòng đang giam giữ Đường Khắc Phong.
Bình thường, rất hiếm khi Khâu Kính Hựu hạ lệnh nhốt người vào trong mật thất.
Mà những kẻ từng bị đưa xuống mật thất, chưa từng có một ai toàn mạng trở ra ngoài.
Hôm nay, Khâu Kính Hựu lại sai người đem nhốt Đường Khắc Phong xuống mật thất, đủ biết hắn đã tức giận như thế nào, đối với chuyện cậu ta xúi giục Đới Hạnh San bỏ trốn.
Bởi vì ban sáng, Khâu Kính Hựu không hạ lệnh trói Đường Khắc Phong lại.
Nên Vệ sĩ cũng chỉ đơn giản là nhốt cậu ta vào trong hầm tối, mà hoàn toàn không động đến cơ thể của Đường Khắc Phong.
Nhưng đến khi Khâu Kính Hựu bước vào trong phòng, ngồi xuống ghế sofa đen, lại ra lệnh cho Vệ sĩ lột đồ trên người Đường Khắc Phong ra.
Đến khi chỉ còn lại chiếc quần vải màu đen, thì cho treo cậu ta lơ lửng trên trần nhà, rồi dùng roi da liên tục quật vào những vùng da không có lớp vải che chắn.
Khâu Kính Hựu lại do dựng một cái xà ngang rất cao và dài, được làm bằng chất liệu inox, đem đặt ở giữa căn phòng.
Rồi đem phủ lên trên đó một tấm vải lụa màu đen.
Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của bóng đèn điện, người đứng ở bên này tấm vải lụa, căn bản chỉ nhìn thấy mờ mờ bóng hình của người ở phía bên kia.
Khâu Kính Hựu ngồi dựa người vào thành ghế, nhìn Đới Hạnh San đang đứng ở trước mặt, lạnh lùng nhả ra đúng một từ.
- Cởi...!
Hắn biết rất rõ chuyện Đường Khắc Phong có tình cảm với Đới Hạnh San, và Khâu Kính Hựu muốn dày vò, hành hạ cậu ta cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.
Toàn bộ Vệ sĩ cùng với Ngô Cẩn, Khâu Kính Hựu đã cho đứng hết ở bên kia tấm vải.
Bên này, hiện tại chỉ có hắn và Đới Hạnh San.
Tuy không được tận mắt nhìn thấy, cảnh Đường Khắc Phong bị người khác dùng roi da, vụt từng phát lên da thịt.
Nhưng mặc dù xoay lưng về phía cậu ta, Đới Hạnh San vẫn còn nghe thấy rất rõ ràng, tiếng roi da va chạm với lớp da ngoài cùng, trên người của Đường Khắc Phong.
Mỗi một tiếng “vút” vang lên, là mỗi một lần trái tim cô lại nhói đau.
Một cảm giác tội lỗi luôn cứ vây hãm trái tim, bên trong lồng ngực của Đới Hạnh San.
Bởi vì, cô biết những chuyện mà Đường Khắc Phong phải gánh chịu ngày hôm nay, đều là vì cô mà ra.
Hai lòng bàn tay theo đó siết chặt lại.
Không nghĩ có ngày Khâu Kính Hựu lại phát điên đến mức, ép Đới Hạnh San phải cởi đồ ngay trước sự chứng kiến của bao nhiêu người thế này.
Nhưng... chỉ một từ kia của Khâu Kính Hựu thôi, cũng đã có sức uy hiếp rất lớn, buộc Đới Hạnh San không thể không tuân theo.
Cô chậm rãi đưa tay lên, từ từ tháo gỡ từng nút cúc, trên chiếc áo pijama dài tay.
Bên tai vẫn là những tiếng roi vọt, đáp xuống cơ thể cường tráng của Đường Khắc Phong, khiến cho Đới Hạnh San giật mình sợ hãi, đến mức đổ cả mồ hôi lạnh.
Cho đến khi cả bộ đồ ngủ rơi xuống dưới sàn nhà, trên người cô chỉ còn lại hai mảnh nội y màu đen.
Nhìn thấy thân hình quyến rũ quen thuộc, xuất hiện ở ngay trước mắt, Khâu Kính Hựu thật sự không kiên nhẫn được nữa.
Bén vươn tay nắm lấy cổ tay của Đới Hạnh San, kéo cơ thể của cô lại gần, đặt ngồi lên trên đùi hắn, dùng hai bàn tay vuốt ve khắp thân hình trắng nõn, non mềm.
Khâu Kính Hựu tì cằm lên vai cô, thoải mái hưởng thụ hương sữa tắm ở trên người Đới Hạnh San, mà hắn luôn mặc định, nó mãi mãi cũng chỉ thuộc về một mình hắn.
Mà một bàn tay to lớn của Khâu Kính Hựu, đã từ phần bụng nhỏ bằng phẳng của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng đi xuống phía dưới, chui vào trong lớp quần lót ren của cô, băng qua khu rừng rậm để đi tới khu vực hang động.
Hơi thở của hắn vẫn còn dư âm mùi vị của rượu vang, mà Khâu Kính Hựu mang từ nhà hàng trở về.
- Cô có biết tại sao tôi lại lệnh cho người đánh Đường Khắc Phong hay không? Tất cả đều tại vì cô đấy!
- Tại vì cơ thể này của cô quá đỗi quyến rũ, nên bất kỳ một thằng đàn ông nào nhìn thấy cô, cũng không thể không động lòng, và Đường Khắc Phong cũng không phải ngoại lệ.
- Nhưng mà tôi lại chúa ghét kẻ khác nhòm ngó, những món đồ đã thuộc về tôi.
- Ngày cô gặp Thạc Vu, tôi đã từng nói rằng cô chỉ được phép làm con chó nhỏ bên cạnh tôi mà thôi. Bất kể là thằng đàn ông nào vọng tưởng muốn đem cô rời khỏi tôi, tôi đều sẽ không tha.
- Nhớ không, hửm?
Không chờ người bên trong cho phép, một cô gái đã tự tiện đẩy cửa bước vào.
Trên người cô ta diện một chiếc áo ống bằng vải voan màu trắng, phối với quần cạp cao, tôn lên dáng người cao ráo, cùng vòng eo thon gọn.
Nữ trang ở trên người cô ta, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, chứ hoàn toàn không phải những món mỹ ký rẻ tiền.
Điều đáng nói là cô ta đi tới trước mặt người đàn ông họ Mao kia, ra vẻ thân thiết mà nói.
- Con xin lỗi! Do kẹt xe quá, nên con đến trễ.
Rồi cô ta cũng không quên quay sang chào hỏi Khâu Kính Hựu.
- Chào anh!
Mao Duệ nhìn qua vẻ mặt của Khâu Kính Hựu, rồi tỏ ra thân thiết mà lên tiếng giới thiệu cô gái kia với hắn.
- Chẳng giấu gì cậu. Đây là con gái út của tôi, mới đi du học từ Mỹ trở về, tên là Uẩn Hương.
- Con bé nó đi du học nhiều năm. Bây giờ về lại nói với tôi, rằng Đại Lục của chúng ta thay đổi nhiều quá! Tới mức nó sắp không nhận ra nữa.
- Mà cậu cũng biết rồi đấy. Tôi bây giờ già rồi, có nhiều cái không tiện bàn luận cùng lớp trẻ.
- Cho nên, hôm nay tôi cố tình kêu con bé đến đây, là để giới thiệu nó với cậu.
- Cậu Khâu đây tuổi trẻ, tài cao. Tôi tin chắc nếu để con gái tôi làm bạn với cậu, chắc chắn con bé sẽ học hỏi được nhiều điều hay, ý đẹp từ cậu.
- Như thế này... chắc không phiền Chủ tịch Khâu chứ?
Bây giờ Khâu Kính Hựu mới để ý kỹ hơn đến Mao Uẩn Hương.
Trông cô ta rất giống Mao Duệ.
Mà đối với lời ông ta vừa nói ra, Khâu Kính Hựu không tránh khỏi cười nhạo trong lòng.
Lão già Mao Duệ này, đến bây giờ vẫn còn cặp với gái trẻ.
Đã thế, cứ vài ngày lại đổi mới một em.
Có gì mà không tiện bàn luận với người trẻ tuổi kia chứ?
Mà Khâu Kính Hựu cũng nào có phải thằng ngu.
Hắn thừa biết, chuyện Mao Duệ nói để Mao Uẩn Hương làm bạn với hắn, chỉ là một cái cớ ông ta tự vẽ ra, để con gái của ông ta dễ dàng tiếp cận hắn mà thôi.
Mục đích thật sự của Mao Duệ, nếu như Khâu Kính Hựu đoán không nhầm, thì ông ta muốn gả luôn Mao Uẩn Hương cho hắn.
Tiếp xúc với người trong giới thượng lưu bao nhiêu năm như thế.
Khâu Kính Hựu đương nhiên cũng đã nắm rõ một số quy tắc của giới nhà giàu.
Biết kẻ nào có thể đè đầu, cưỡi cổ được, và người nào thì không nên làm phật ý.
Có những chuyện trong lòng mình biết rõ là được, không nhất thiết phải nói ra ngoài miệng.
Cũng giống như chuyện này vậy.
Khâu Kính Hựu đương nhiên sẽ không để cha con Mao Duệ biết, chuyện hắn đã nhìn thấu ý đồ của bọn họ.
Càng không nói ra chuyện bản thân đã có vị hôn thê.
Khâu Kính Hựu nhìn Mao Uẩn Hương, nở một nụ cười hiền hoà.
Mà có lẽ khi Đới Hạnh San nhìn thấy hắn cười nói với cô gái khác. Cô sẽ cảm thấy rất đau lòng.
- Em ngồi xuống trước đi.
Đợi cô ta ngồi xuống vị trí ghế trống, Khâu Kính Hựu mới nhìn Mao Duệ mà đáp lời.
- Được làm bạn với một cô gái xinh đẹp như Uẩn Hương Tiểu thư đây, là diễm phúc của tôi. Sao tôi lại cảm thấy phiền được chứ?
- Ngược lại, Uẩn Hương mới đi du học từ nước ngoài trở về. Chắc chắn là đã lĩnh hội được không ít tinh hoa, văn hoá phương Tây. Có khi tôi phải học hỏi ngược lại Uẩn Hương Tiểu thư mới đúng.
Mao Uẩn Hương thấy Khâu Kính Hựu chẳng những không xa lánh, mà ngược lại còn tỏ thái độ cởi mở với mình.
Cứ tưởng là hắn thích cô ta, nên liền thẹn thùng cười nói.
- Anh cứ gọi em là Uẩn Hương được rồi. Hai từ “Tiểu thư” kia, nghe xa lạ quá.
Mao Duệ trông thấy Khâu Kính Hựu có vẻ cũng rất có thiện chí, tiếp nhận con gái của mình. Ông ta cũng bật cười vui vẻ.
- Ai học hỏi ai không quan trọng. Chỉ cần Chủ tịch Khâu cùng con bé Uẩn Hương nhà tôi, đều cảm thấy vui là được.
Ông ta nhìn vào mặt chiếc đồng hồ vàng đeo ở cổ tay, rồi lại nói với hắn.
- Bây giờ tôi có việc phải đi trước. Một lát, có thể làm phiền Chủ tịch Khâu đưa con gái tôi về nhà giúp hay không?
- Cậu có thể đưa con bé đi đâu đó chơi rồi về cũng không sao cả.
Mao Uẩn Hương tự đi được đến đây, mà lại cần Khâu Kính Hựu đưa về hay sao?
Cái tên Mao Duệ này cũng thật giỏi vẽ chuyện.
Tuy nghĩ vậy, nhưng bởi vì đây là đối tác lớn của Tập đoàn.
Khâu Kính Hựu không thể để ông ta phật lòng, nên miễn cưỡng nói.
- Chủ tịch Mao có chuyện thì cứ về trước đi. Tôi hứa sẽ đưa Uẩn Hương về tận nhà an toàn.
Mao Duệ nhanh chóng đứng dậy, cùng Trợ lý rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng ngoài Khâu Kính Hựu và Mao Uẩn Hương ra, thì chỉ có Trợ lý của hắn.
Khâu Kính Hựu cảm thấy để con gái chủ động bắt chuyện trước, có chút không được hay.
Mà cô gái này, hắn không thể tỏ ra lạnh lùng được.
Nên đành lên tiếng trước.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
Mao Uẩn Hương ngồi ở vị trí đối diện với Khâu Kính Hựu. Dường như cô ta đang cố tình tỏ ra thân thiết với hắn.
- Dạ, năm nay em hai mươi hai. Em đã nghe ba em nhắc nhiều về anh, nhưng hôm nay mới được gặp mặt trực tiếp.
- Trông anh ở ngoài đời đẹp trai hơn trên hình rất là nhiều!
Đối với những lời khen xã giao, có tới bảy phần là giả ý như thế này, Khâu Kính Hựu nghe nhiều sớm đã thành quen. Nên cũng chỉ cười cười rồi cho qua.
- Em đã ăn tối chưa? Hay là gọi vài món đi.
Khâu Kính Hựu đưa menu cho Mao Uẩn Hương, cô ta cũng vui vẻ gọi thêm vài món, cùng hắn vừa ăn vừa trò chuyện.
- Mà... em học chuyên ngành nào nhỉ?
- Dạ em học ngành Quản trị kinh doanh. Ba em muốn sau khi tốt nghiệp, em sẽ về phụ giúp ba quản lý Tập đoàn của gia đình.
Ngồi luyên thuyên với cô ta một hồi, Khâu Kính Hựu mới bất chợt nhớ đến chuyện của Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, vẫn còn đang đợi hắn về xử lý.
Thế là Khâu Kính Hựu viện cớ có chuyện quan trọng cần giải quyết ngay, nhưng vẫn lịch sự đưa Mao Uẩn Hương về tận nhà.
Nhưng trước khi cô ta bước vào trong nhà, còn ra vẻ lưu luyến không muốn rời xa hắn.
- Tiếc quá! Hôm nay lại không có vinh dự, được đến thăm nhà của Khâu Thiếu rồi!
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Mao Uẩn Hương, khi đứng trước cổng biệt thự nhà cô ta. Khâu Kính Hựu đành phải lên tiếng an ủi.
- Hiện tại cũng muộn rồi! Em tới nhà tôi e là không tiện. Để hôm nào có dịp, tôi mời em đến thăm nhà tôi. Có được không?
Cô ta nhân cơ hội liền nói.
- Vậy có thể cho em xin Wechat của anh được không?
Khâu Kính Hựu không tiện từ chối, đành phải trao đổi Wechat với Mao Uẩn Hương, rồi mới lên xe hơi trở về nhà của mình.
...
Về tới biệt thự, nhìn thấy Đới Hạnh San, nhưng Khâu Kính Hựu cũng không tỏ thái độ tức giận, càng không mở miệng nói bất cứ một câu nào.
Ngược lại, vẫn để cô thay quần áo, tắm rửa cho hắn như mọi khi.
Nhưng Đới Hạnh San biết rất rõ, sự điềm tĩnh này của Khâu Kính Hựu, chính là điềm báo cho một cảnh tượng gì đó, vô cùng khủng khiếp sắp diễn ra.
Ban sáng, hắn đã tuyên bố rằng đêm nay, hắn sẽ cho Đường Khắc Phong biết, như thế nào mới là điên loạn thật sự.
Khâu Kính Hựu chưa bao giờ nói mà không làm.
Đới Hạnh San ngửi được từ trên cơ thể của Khâu Kính Hựu, có mùi hương nước hoa của phụ nữ.
Xong, cũng chỉ nghĩ đây là do hắn tiếp xúc với đối tác nữ, nên mới lưu lại hương thơm trên quần áo.
Mà cho dù Khâu Kính Hựu có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thì sao chứ?
Đới Hạnh San chỉ là một nô lệ, nào phải vợ sắp cưới của hắn.
Tư cách gì mà quản những mối quan hệ ngoài luồng của Khâu Kính Hựu kia chứ?
Bởi vì đã ăn tối ở ngoài, nên sau khi ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn cơ thể.
Hắn chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng ngủ bằng lụa màu đen, rồi dẫn theo Đới Hạnh San bước xuống mật thất.
Đi vào bên trong căn phòng đang giam giữ Đường Khắc Phong.
Bình thường, rất hiếm khi Khâu Kính Hựu hạ lệnh nhốt người vào trong mật thất.
Mà những kẻ từng bị đưa xuống mật thất, chưa từng có một ai toàn mạng trở ra ngoài.
Hôm nay, Khâu Kính Hựu lại sai người đem nhốt Đường Khắc Phong xuống mật thất, đủ biết hắn đã tức giận như thế nào, đối với chuyện cậu ta xúi giục Đới Hạnh San bỏ trốn.
Bởi vì ban sáng, Khâu Kính Hựu không hạ lệnh trói Đường Khắc Phong lại.
Nên Vệ sĩ cũng chỉ đơn giản là nhốt cậu ta vào trong hầm tối, mà hoàn toàn không động đến cơ thể của Đường Khắc Phong.
Nhưng đến khi Khâu Kính Hựu bước vào trong phòng, ngồi xuống ghế sofa đen, lại ra lệnh cho Vệ sĩ lột đồ trên người Đường Khắc Phong ra.
Đến khi chỉ còn lại chiếc quần vải màu đen, thì cho treo cậu ta lơ lửng trên trần nhà, rồi dùng roi da liên tục quật vào những vùng da không có lớp vải che chắn.
Khâu Kính Hựu lại do dựng một cái xà ngang rất cao và dài, được làm bằng chất liệu inox, đem đặt ở giữa căn phòng.
Rồi đem phủ lên trên đó một tấm vải lụa màu đen.
Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của bóng đèn điện, người đứng ở bên này tấm vải lụa, căn bản chỉ nhìn thấy mờ mờ bóng hình của người ở phía bên kia.
Khâu Kính Hựu ngồi dựa người vào thành ghế, nhìn Đới Hạnh San đang đứng ở trước mặt, lạnh lùng nhả ra đúng một từ.
- Cởi...!
Hắn biết rất rõ chuyện Đường Khắc Phong có tình cảm với Đới Hạnh San, và Khâu Kính Hựu muốn dày vò, hành hạ cậu ta cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.
Toàn bộ Vệ sĩ cùng với Ngô Cẩn, Khâu Kính Hựu đã cho đứng hết ở bên kia tấm vải.
Bên này, hiện tại chỉ có hắn và Đới Hạnh San.
Tuy không được tận mắt nhìn thấy, cảnh Đường Khắc Phong bị người khác dùng roi da, vụt từng phát lên da thịt.
Nhưng mặc dù xoay lưng về phía cậu ta, Đới Hạnh San vẫn còn nghe thấy rất rõ ràng, tiếng roi da va chạm với lớp da ngoài cùng, trên người của Đường Khắc Phong.
Mỗi một tiếng “vút” vang lên, là mỗi một lần trái tim cô lại nhói đau.
Một cảm giác tội lỗi luôn cứ vây hãm trái tim, bên trong lồng ngực của Đới Hạnh San.
Bởi vì, cô biết những chuyện mà Đường Khắc Phong phải gánh chịu ngày hôm nay, đều là vì cô mà ra.
Hai lòng bàn tay theo đó siết chặt lại.
Không nghĩ có ngày Khâu Kính Hựu lại phát điên đến mức, ép Đới Hạnh San phải cởi đồ ngay trước sự chứng kiến của bao nhiêu người thế này.
Nhưng... chỉ một từ kia của Khâu Kính Hựu thôi, cũng đã có sức uy hiếp rất lớn, buộc Đới Hạnh San không thể không tuân theo.
Cô chậm rãi đưa tay lên, từ từ tháo gỡ từng nút cúc, trên chiếc áo pijama dài tay.
Bên tai vẫn là những tiếng roi vọt, đáp xuống cơ thể cường tráng của Đường Khắc Phong, khiến cho Đới Hạnh San giật mình sợ hãi, đến mức đổ cả mồ hôi lạnh.
Cho đến khi cả bộ đồ ngủ rơi xuống dưới sàn nhà, trên người cô chỉ còn lại hai mảnh nội y màu đen.
Nhìn thấy thân hình quyến rũ quen thuộc, xuất hiện ở ngay trước mắt, Khâu Kính Hựu thật sự không kiên nhẫn được nữa.
Bén vươn tay nắm lấy cổ tay của Đới Hạnh San, kéo cơ thể của cô lại gần, đặt ngồi lên trên đùi hắn, dùng hai bàn tay vuốt ve khắp thân hình trắng nõn, non mềm.
Khâu Kính Hựu tì cằm lên vai cô, thoải mái hưởng thụ hương sữa tắm ở trên người Đới Hạnh San, mà hắn luôn mặc định, nó mãi mãi cũng chỉ thuộc về một mình hắn.
Mà một bàn tay to lớn của Khâu Kính Hựu, đã từ phần bụng nhỏ bằng phẳng của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng đi xuống phía dưới, chui vào trong lớp quần lót ren của cô, băng qua khu rừng rậm để đi tới khu vực hang động.
Hơi thở của hắn vẫn còn dư âm mùi vị của rượu vang, mà Khâu Kính Hựu mang từ nhà hàng trở về.
- Cô có biết tại sao tôi lại lệnh cho người đánh Đường Khắc Phong hay không? Tất cả đều tại vì cô đấy!
- Tại vì cơ thể này của cô quá đỗi quyến rũ, nên bất kỳ một thằng đàn ông nào nhìn thấy cô, cũng không thể không động lòng, và Đường Khắc Phong cũng không phải ngoại lệ.
- Nhưng mà tôi lại chúa ghét kẻ khác nhòm ngó, những món đồ đã thuộc về tôi.
- Ngày cô gặp Thạc Vu, tôi đã từng nói rằng cô chỉ được phép làm con chó nhỏ bên cạnh tôi mà thôi. Bất kể là thằng đàn ông nào vọng tưởng muốn đem cô rời khỏi tôi, tôi đều sẽ không tha.
- Nhớ không, hửm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.