Nháo Cưới: Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 8: Thích ăn gan ngỗng
Thần Mộ Nhi
19/05/2017
Lần thứ ba...
Đó là một đêm mưa, cô đi luyện múa, không chú ý sắc trời đã tối.
Một mình cô đứng bên lề đường, dùng bàn tay che trên trán, nhưng là toàn thân ướt nhẹp.
Có khả năng trên đường bị kẹt xe, lái xe trong nhà phái tới đón cô còn chập chạp chưa tới, hạt mưa càng lúc càng lớn, tâm trạng Thích Hiểu cũng lo lắng dị thường.
Mà ngay tại lúc này, một chiếc xe màu đen chạy qua, ào một tiếng, bọt nước vẩy lên khắp người cô, mà chẳng được bao lâu, chiếc xe kia liền dừng lại ở cửa phòng tập múa của bọn họ, sớm đã có một cô gái tóc dài, mang giày cao gót chờ ở đó, xuyên qua tầm mắt mông lung, Thích Hiểu chỉ nhớ rõ cô bé kia lớn lên rất có khí chất, không phấn son tục phấn như những cô gái khác .
Cô nhìn thấy tận mắt cô gái kia được một người đàn ông mặc tây trang ôm lên xe, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, dưới cái nhìn của cô chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.
Chính là vào lúc nào, Khang Viêm chợt xuất hiện trong tầm mắt của cô, dùng một tư thái cao quý như thần.
Anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu vàng, tron tay cầm một cái ô, còn cố gắng hạ thấp cái ô xuống một chút, vừa vặn che lại có thể của cô.
Cảm xúc lành lạnh trên người khôn còn, tế bào toàn thân cô đều bị điều động, chỉ lo nhìn anh.
"Thích Hiểu, người nhà em không đến đón em sao? Sao lại một mình đứng ở đây?" Giọng nói của Khang Viêm rất dễ nghe, giống như một loại nhạc cụ nhiếp hồn người, nghe cũng rất thư tâm.
Cô mấp máy môi, lắc đầu, "Có lẽ bị kẹt xe, chắc chốc lát nữa là đến rồi, em chờ một chút là được."
Cô cho rằng Khang Viêm sẽ cất bước rời đi, lại chưa từng ngờ tới anh thế nhưng sẽ yên lặng đứng ở bên cạnh cô, chỉ cần cô ngẩng đầu, sẽ trông thấy tay anh giơ cái ô , các ngón tay thon dài nõn nà, mà cô ngửa khuôn mặt lên, liền đối diện trực tiếp với một đôi mắt ôn nhuận như ngọc, mặt Thích Hiểu liền đỏ lên, lập tức giữ khoảng cách sợ hãi cúi đầu, một hồi ngượng ngùng.
Khang Viêm và cô đợi một hồi lâu, cũng không trông thấy có xe đến, mới đề nghị, "Không bằng em mặc áo của anh, anh đưa em về nhà. Vừa rồi lúc anh đến, con đường phía trước kẹt xe gay gắt, lái xe một lát cũng không đến được. "
Anh nói, cởi áo trên người ra, sau đó choàng lên vai cô.
Thích Hiểu chỉ cảm thấy hai vai lập tức ấm áp, sau đó, cánh tay dài của Khang Viêm kéo cô qua, nhét vào trong ngực ấm áp của anh.
Nhiệt độ kia, làm cô đến nay vẫn còn nhớ rõ, là loại ấm áp tan chảy trái tim, truyền tới mỗi tứ chi, lỗ chân lông như giãn ra, tùy ý co rút lại, hấp thu sự ấm áp này.
Thích Hiểu rất may mắn đây là trận mưa đêm, tiếng mưa rơi tí tách, vừa vặn che lấp tiếng trái tim đang nhảy lên điên cuồng của cô, không để anh nhìn ra cái gì khác thường.
Lúc anh rời đi, cô một mình đứng trước cửa biệt thự nhà mình, hai tay vòng quanh ngực, lẳng lặng nhìn bóng dáng cao to biến mất trong màn mưa, tâm tình trầm trọng giống như có một tảng đá lớn ép vào người, không thở nổi.
Lại sau đó...
Thích Hiểu đã nhớ không rõ giữa bọn họ, đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện để nhớ lại, bọn họ giống như hai khúc gãy của đường cong, thỉnh thoảng sẽ giao nhau ở một chỗ, sau đó lại tách ra, cuối cùng lại gặp nhau ở đầu đường.
Cho đến sau khi tốt nghiệp, anh đột nhiên xuất ngoại, tan vỡ toàn bộ ảo tưởng của cô.
"Cô ơi? Cô ơi?" Trong nhà ăn, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi đến trước mặt, đã gọi liên tục hai lần không ngừng, chờ nhân viên phục vụ gọi lần thứ ba, Thích Hiểu mới như người trong mộng mới tỉnh, giật mình một cái, trợn trìn hai mắt to nhìn đối phương, "Ách, a?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp, lại hỏi thăm lần nữa, "Tiểu thư, xin hỏi cô đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi...." Thích Hiểu bởi vì vừa rồi bản thân thất thần mà cảm thấy có chút xấu hổ, lúng túng liếc Khang Viêm ở phía đối diện, Khang Viêm cũng không thèm để ý, nhẹ giọng thay cô trả lời, "Một phần gan ngỗng, một phần thịt bò."
"Tốt, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ lui ra.
Thích Hiểu ngượng ngùng cười cười, nghênh đón cặp mắt đen nhánh như bảo thạch, lại hoảng sợ cúi đầu, gãi gãi mái tóc.
Chẳng được bao lâu, nhân viên phục vụ cũng đã bưng thức ăn lên, thuận tiện còn tặng hai chén nước chanh, Thích Hiểu nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó cắm ống hút vào chén nước trước mặt Khang Viêm.
Cô thì bưng cốc của mình lên, nhấp một ngậm nhỏ.
Đó là một đêm mưa, cô đi luyện múa, không chú ý sắc trời đã tối.
Một mình cô đứng bên lề đường, dùng bàn tay che trên trán, nhưng là toàn thân ướt nhẹp.
Có khả năng trên đường bị kẹt xe, lái xe trong nhà phái tới đón cô còn chập chạp chưa tới, hạt mưa càng lúc càng lớn, tâm trạng Thích Hiểu cũng lo lắng dị thường.
Mà ngay tại lúc này, một chiếc xe màu đen chạy qua, ào một tiếng, bọt nước vẩy lên khắp người cô, mà chẳng được bao lâu, chiếc xe kia liền dừng lại ở cửa phòng tập múa của bọn họ, sớm đã có một cô gái tóc dài, mang giày cao gót chờ ở đó, xuyên qua tầm mắt mông lung, Thích Hiểu chỉ nhớ rõ cô bé kia lớn lên rất có khí chất, không phấn son tục phấn như những cô gái khác .
Cô nhìn thấy tận mắt cô gái kia được một người đàn ông mặc tây trang ôm lên xe, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, dưới cái nhìn của cô chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.
Chính là vào lúc nào, Khang Viêm chợt xuất hiện trong tầm mắt của cô, dùng một tư thái cao quý như thần.
Anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu vàng, tron tay cầm một cái ô, còn cố gắng hạ thấp cái ô xuống một chút, vừa vặn che lại có thể của cô.
Cảm xúc lành lạnh trên người khôn còn, tế bào toàn thân cô đều bị điều động, chỉ lo nhìn anh.
"Thích Hiểu, người nhà em không đến đón em sao? Sao lại một mình đứng ở đây?" Giọng nói của Khang Viêm rất dễ nghe, giống như một loại nhạc cụ nhiếp hồn người, nghe cũng rất thư tâm.
Cô mấp máy môi, lắc đầu, "Có lẽ bị kẹt xe, chắc chốc lát nữa là đến rồi, em chờ một chút là được."
Cô cho rằng Khang Viêm sẽ cất bước rời đi, lại chưa từng ngờ tới anh thế nhưng sẽ yên lặng đứng ở bên cạnh cô, chỉ cần cô ngẩng đầu, sẽ trông thấy tay anh giơ cái ô , các ngón tay thon dài nõn nà, mà cô ngửa khuôn mặt lên, liền đối diện trực tiếp với một đôi mắt ôn nhuận như ngọc, mặt Thích Hiểu liền đỏ lên, lập tức giữ khoảng cách sợ hãi cúi đầu, một hồi ngượng ngùng.
Khang Viêm và cô đợi một hồi lâu, cũng không trông thấy có xe đến, mới đề nghị, "Không bằng em mặc áo của anh, anh đưa em về nhà. Vừa rồi lúc anh đến, con đường phía trước kẹt xe gay gắt, lái xe một lát cũng không đến được. "
Anh nói, cởi áo trên người ra, sau đó choàng lên vai cô.
Thích Hiểu chỉ cảm thấy hai vai lập tức ấm áp, sau đó, cánh tay dài của Khang Viêm kéo cô qua, nhét vào trong ngực ấm áp của anh.
Nhiệt độ kia, làm cô đến nay vẫn còn nhớ rõ, là loại ấm áp tan chảy trái tim, truyền tới mỗi tứ chi, lỗ chân lông như giãn ra, tùy ý co rút lại, hấp thu sự ấm áp này.
Thích Hiểu rất may mắn đây là trận mưa đêm, tiếng mưa rơi tí tách, vừa vặn che lấp tiếng trái tim đang nhảy lên điên cuồng của cô, không để anh nhìn ra cái gì khác thường.
Lúc anh rời đi, cô một mình đứng trước cửa biệt thự nhà mình, hai tay vòng quanh ngực, lẳng lặng nhìn bóng dáng cao to biến mất trong màn mưa, tâm tình trầm trọng giống như có một tảng đá lớn ép vào người, không thở nổi.
Lại sau đó...
Thích Hiểu đã nhớ không rõ giữa bọn họ, đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện để nhớ lại, bọn họ giống như hai khúc gãy của đường cong, thỉnh thoảng sẽ giao nhau ở một chỗ, sau đó lại tách ra, cuối cùng lại gặp nhau ở đầu đường.
Cho đến sau khi tốt nghiệp, anh đột nhiên xuất ngoại, tan vỡ toàn bộ ảo tưởng của cô.
"Cô ơi? Cô ơi?" Trong nhà ăn, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi đến trước mặt, đã gọi liên tục hai lần không ngừng, chờ nhân viên phục vụ gọi lần thứ ba, Thích Hiểu mới như người trong mộng mới tỉnh, giật mình một cái, trợn trìn hai mắt to nhìn đối phương, "Ách, a?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp, lại hỏi thăm lần nữa, "Tiểu thư, xin hỏi cô đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi...." Thích Hiểu bởi vì vừa rồi bản thân thất thần mà cảm thấy có chút xấu hổ, lúng túng liếc Khang Viêm ở phía đối diện, Khang Viêm cũng không thèm để ý, nhẹ giọng thay cô trả lời, "Một phần gan ngỗng, một phần thịt bò."
"Tốt, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ lui ra.
Thích Hiểu ngượng ngùng cười cười, nghênh đón cặp mắt đen nhánh như bảo thạch, lại hoảng sợ cúi đầu, gãi gãi mái tóc.
Chẳng được bao lâu, nhân viên phục vụ cũng đã bưng thức ăn lên, thuận tiện còn tặng hai chén nước chanh, Thích Hiểu nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó cắm ống hút vào chén nước trước mặt Khang Viêm.
Cô thì bưng cốc của mình lên, nhấp một ngậm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.