Chương 26
Khốn Ỷ Nguy Lâu
27/11/2020
Vừa nhìn thấy ánh mặt trời, Phó Việt Thanh và Tề Trữ đã xông ra trước tiên, thừa dịp cát bụi vẫn còn bay tứ tán chạy nhanh vào rừng cây.
“Muốn trốn sao? Không dễ vậy đâu!” Tống Ngọc Thanh cười nhạt lập tức đuổi theo. Trước khi rời đi, y còn không quên trở tay tung một chưởng về phía Hà Ứng Hoan.
Giang Miễn tuy đúng lúc đỡ được nhưng Hà Ứng Hoan vẫn bị buộc phải lùi về sau vài bước. Chân dẫm trúng đá vụn, y đau đến mức kêu la oai oái.
“Họ Tống quả nhiên đê tiện vô sỉ, biết thế không cứu y ra!”
“Ngươi động cái là dùng lời đâm chọc y, hiển nhiên y sẽ không dễ dàng buông tha ngươi rồi.” Giang Miễn khẽ cười đỡ lấy vai Hà Ứng Hoan, “Ứng Hoan, ngươi và Tống giáo chủ không thù không oán, tại sao ngươi lúc nào cũng đối nghịch y?”
Hà Ứng Hoan trợn mắt hừ nhẹ một tiếng, điệu bộ ăn ngay nói thật, “Trước kia tên đó đã hạ độc ngươi, ta làm sao bỏ qua được!”
Hoá ra là do ngày Giang Diễm thành thân, Giang Miễn đã từng bị Tống Ngọc Thanh hạ độc ám toán, suýt nữa thua dưới kiếm y. Chuyện cũ xảy ra từ mấy tháng trước, Giang Miễn sớm đã quên sạch, không ngờ Hà Ứng Hoan lại nhớ mãi không thôi, ghi hận đến tận bây giờ.
Giang Miễn thấy bộ dáng như thể đương nhiên của Hà Ứng Hoan thì cực kì cảm động, cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Hắn vội vàng rời mắt, nhẹ nhàng hỏi, “Chân ngươi thế nào? Có bị thương không?”
“Tàm tạm, chỉ hơi đau một tí.”
Suy nghĩ loé lên, Giang Miễn chợt cúi mình, nghiêng đầu cười nói, “Vất vả cả một ngày trời, ngươi chắc đã mệt rồi, đường về rất xa, không bằng để ta cõng ngươi một đoạn.”
Hà Ứng Hoan vừa giật mình vừa mừng rỡ.
Từ khi nghe Giang Miễn thổ lộ cõi lòng, y đã một lòng một dạ muốn thân thiết với hắn, bây giờ khó khăn lắm mới có được một cơ hội, sao có thể bỏ qua. Y giãn mặt tươi tỉnh nhảy lên trên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, vừa cười hì hì vừa nói tiếng cảm ơn.
Giang Miễn dù cõng người trên lưng, đi đứng lại vẫn không nhanh không chậm, vững chãi chẳng khác chi bình thường. Hắn một bên bước về phía trước, một bên nắm lấy tay Hà Ứng Hoan, giọng điệu khẽ khàng thật êm tai, “Giờ đây ta và ngươi… cũng không cần phân biệt rạch ròi thứ gì nữa.”
Hà Ứng Hoan dù không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng khi nghe thấy thanh âm dịu dàng như nước, tim lại không khỏi loạn nhịp. Y bất giác cúi đầu, từ từ khép hai mắt lại. Trong ngực kích động khôn cùng, trong lòng vui mừng vô hạn, dường như cả đời y chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Nhưng ẩn dưới ngọt ngào hạnh phúc lại là khổ sở gian nan.
Hà Ứng Hoan mơ mơ màng màng không nhớ nổi bất cứ thứ gì, cũng không muốn tỉ mỉ suy nghĩ điều gì nữa. Y mặc cho bản thân đắm chìm trong sự dịu ngọt đó.
Trên đường đi, y nói nói cười cười với Giang Miễn vô cùng vui vẻ nhưng lại dần thấy mệt mỏi. Ngáp ngáp vài cái, y vô thức ngủ say trên lưng Giang Miễn.
Giang Miễn cười thầm vài tiếng. Hắn không đánh thức y, tay vẫn như trước nắm chặt tay y, chân bước như bay.
Đợi đến khi Hà Ứng Hoan tỉnh lại, trời đã tối om, Giang Miễn cõng y đi trong một con hẻm nhỏ ở thành Lâm An.
“Cái gì?” Hà Ứng Hoan dụi mắt hỏi, “Chúng ta đã trở về thành rồi ư?”
“Ừ, một lúc nữa là đến nhà rồi.”
“Vậy chẳng phải là ngươi đã cõng ta rất lâu?”
“Chỉ có hai canh giờ thôi, không sao cả.”
Nghe Giang Miễn nói có vẻ đơn giản, Hà Ứng Hoan vẫn thấy băn khoăn. Y vội vã tụt xuống, cười ha ha hai tiếng, “Nếu không cẩn thận để ngươi bị mệt, người đau lòng lại là ta.”
Giang Miễn không đáp, chỉ khe khẽ cười, đôi mắt chớp động nhìn y chăm chú, dáng vẻ thật thâm tình.
Hà Ứng Hoan nhìn đến ngẩn người, vô thức dựa vào người hắn, khoé môi cong cong một nụ cười nhẹ.
Đêm nay trăng sáng, trên đường lại có ít người đi bộ, Hà Ứng Hoan và Giang Miễn nắm tay cùng bước. Hai người dù không nói, tâm ý lại đã thông suốt từ lâu.
Chẳng mất bao lâu, cả hai đã đến trước cửa Giang phủ.
Sợ kinh động đến mọi người, Giang Miễn lần thứ hai thi triển khinh công ôm Hà Ứng Hoan nhảy vào trong viện. Một người ở phía tây, một người ở phía đông, theo lý mà nói đây hẳn là lúc chia tay, thế nhưng hôm nay hai người vừa bày tỏ tâm ý, mới bên nhau có mấy canh giờ, sao bây giờ có thể dễ dàng xa nhau? Bọn họ vì thế cứ ngươi tiễn ta một đoạn, ta đưa ngươi vài bước, đi đi lại lại trong sân mãi mà không chịu nói lời tạm biệt.
Cuối cùng, Giang Miễn thở dài một tiếng, búng nhẹ vào trán Hà Ứng Hoan, “Ứng Hoan, cả ngày hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Hà Ứng Hoan ngoài miệng đáp ứng nhưng tay lại vẫn nắm lấy tay Giang Miễn thật chặt, sống chết không chịu buông ra.
Giang Miễn đành phải tách từng ngón tay của y ra, xoay người y lại, nhẹ nhàng nói, “Đi ngủ đi.”
Hà Ứng Hoan lúc này mới ngoan ngoãn nghe lời bước từng bước một về phòng. Khi đi qua một ngã rẽ, dù không thể thấy bóng dáng Giang Miễn nữa, y vẫn quay đầu lại hết lần này đến lần khác.
Hôm nay quả thực rất mệt mỏi, thế nhưng giờ y lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Ngực cứ đập loạn “thình thịch”, y vô cùng phấn khích. Y giơ tay sờ gò má nóng rần, vừa đi vừa nhớ lại những chuyện xảy ra từ ban ngày, thoáng chốc, đã đến trước cửa phòng mình.
Vừa đưa mắt nhìn, y giật mình kinh ngạc khi thấy có người đang ngồi nghiêm chỉnh ngoài cửa.
Hà Ứng Hoan bước thêm vài bước, nhờ ánh trăng mông lung nhìn rõ gương mặt của người kia. Người nọ mặc xiêm y bằng vải thô, tay trái cầm một mảnh gỗ, tay phải cầm một con dao khắc. Hắn cẩn thận chăm chú khắc từng nét từng nét.
“Đại sư huynh à? Sao huynh lại ở đây?”
“Sư đệ, cuối cùng đệ cũng về.” Lục Thiết Âm vừa nghe thấy giọng nói này đã lập tức đứng lên. Giấu vật trong tay ra sau lưng, hắn tươi cười, “Từ sáng sớm đệ đã ra ngoài với Giang đại hiệp, đến tối đen vẫn chưa thấy bóng dáng, huynh… có hơi lo lắng.”
“Đệ đi chơi vui quá nên quên mất giờ giấc. Để huynh lo lắng rồi, đệ xin lỗi.” Hà Ứng Hoan thuận miệng khách sáo vài câu rồi bước vào phòng.
Lục Thiết Âm lại một lần nữa chặn đường y. Sau một hồi chần chừ, hắn nhíu mày nói, “Sư đệ, dạo này đệ có vẻ rất thân thiết với Giang đại hiệp?”
“Đệ và Giang đại hiệp từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy quen thân, nói chuyện gì cũng hợp ý. Có chuyện gì sao?”
“Trước giờ đệ không thích người lạ, rất ít khi gần gũi với người khác. Dạo này tự nhiên lại trở nên khác thường như vậy, đệ thật lòng muốn kết thân với Giang đại hiệp sao? Hay là…” Lục Thiết Âm ngừng lại một lúc, sau đó mới khó khăn nói mấy chữ, “Để báo thù?”
“Muốn trốn sao? Không dễ vậy đâu!” Tống Ngọc Thanh cười nhạt lập tức đuổi theo. Trước khi rời đi, y còn không quên trở tay tung một chưởng về phía Hà Ứng Hoan.
Giang Miễn tuy đúng lúc đỡ được nhưng Hà Ứng Hoan vẫn bị buộc phải lùi về sau vài bước. Chân dẫm trúng đá vụn, y đau đến mức kêu la oai oái.
“Họ Tống quả nhiên đê tiện vô sỉ, biết thế không cứu y ra!”
“Ngươi động cái là dùng lời đâm chọc y, hiển nhiên y sẽ không dễ dàng buông tha ngươi rồi.” Giang Miễn khẽ cười đỡ lấy vai Hà Ứng Hoan, “Ứng Hoan, ngươi và Tống giáo chủ không thù không oán, tại sao ngươi lúc nào cũng đối nghịch y?”
Hà Ứng Hoan trợn mắt hừ nhẹ một tiếng, điệu bộ ăn ngay nói thật, “Trước kia tên đó đã hạ độc ngươi, ta làm sao bỏ qua được!”
Hoá ra là do ngày Giang Diễm thành thân, Giang Miễn đã từng bị Tống Ngọc Thanh hạ độc ám toán, suýt nữa thua dưới kiếm y. Chuyện cũ xảy ra từ mấy tháng trước, Giang Miễn sớm đã quên sạch, không ngờ Hà Ứng Hoan lại nhớ mãi không thôi, ghi hận đến tận bây giờ.
Giang Miễn thấy bộ dáng như thể đương nhiên của Hà Ứng Hoan thì cực kì cảm động, cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Hắn vội vàng rời mắt, nhẹ nhàng hỏi, “Chân ngươi thế nào? Có bị thương không?”
“Tàm tạm, chỉ hơi đau một tí.”
Suy nghĩ loé lên, Giang Miễn chợt cúi mình, nghiêng đầu cười nói, “Vất vả cả một ngày trời, ngươi chắc đã mệt rồi, đường về rất xa, không bằng để ta cõng ngươi một đoạn.”
Hà Ứng Hoan vừa giật mình vừa mừng rỡ.
Từ khi nghe Giang Miễn thổ lộ cõi lòng, y đã một lòng một dạ muốn thân thiết với hắn, bây giờ khó khăn lắm mới có được một cơ hội, sao có thể bỏ qua. Y giãn mặt tươi tỉnh nhảy lên trên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, vừa cười hì hì vừa nói tiếng cảm ơn.
Giang Miễn dù cõng người trên lưng, đi đứng lại vẫn không nhanh không chậm, vững chãi chẳng khác chi bình thường. Hắn một bên bước về phía trước, một bên nắm lấy tay Hà Ứng Hoan, giọng điệu khẽ khàng thật êm tai, “Giờ đây ta và ngươi… cũng không cần phân biệt rạch ròi thứ gì nữa.”
Hà Ứng Hoan dù không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng khi nghe thấy thanh âm dịu dàng như nước, tim lại không khỏi loạn nhịp. Y bất giác cúi đầu, từ từ khép hai mắt lại. Trong ngực kích động khôn cùng, trong lòng vui mừng vô hạn, dường như cả đời y chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Nhưng ẩn dưới ngọt ngào hạnh phúc lại là khổ sở gian nan.
Hà Ứng Hoan mơ mơ màng màng không nhớ nổi bất cứ thứ gì, cũng không muốn tỉ mỉ suy nghĩ điều gì nữa. Y mặc cho bản thân đắm chìm trong sự dịu ngọt đó.
Trên đường đi, y nói nói cười cười với Giang Miễn vô cùng vui vẻ nhưng lại dần thấy mệt mỏi. Ngáp ngáp vài cái, y vô thức ngủ say trên lưng Giang Miễn.
Giang Miễn cười thầm vài tiếng. Hắn không đánh thức y, tay vẫn như trước nắm chặt tay y, chân bước như bay.
Đợi đến khi Hà Ứng Hoan tỉnh lại, trời đã tối om, Giang Miễn cõng y đi trong một con hẻm nhỏ ở thành Lâm An.
“Cái gì?” Hà Ứng Hoan dụi mắt hỏi, “Chúng ta đã trở về thành rồi ư?”
“Ừ, một lúc nữa là đến nhà rồi.”
“Vậy chẳng phải là ngươi đã cõng ta rất lâu?”
“Chỉ có hai canh giờ thôi, không sao cả.”
Nghe Giang Miễn nói có vẻ đơn giản, Hà Ứng Hoan vẫn thấy băn khoăn. Y vội vã tụt xuống, cười ha ha hai tiếng, “Nếu không cẩn thận để ngươi bị mệt, người đau lòng lại là ta.”
Giang Miễn không đáp, chỉ khe khẽ cười, đôi mắt chớp động nhìn y chăm chú, dáng vẻ thật thâm tình.
Hà Ứng Hoan nhìn đến ngẩn người, vô thức dựa vào người hắn, khoé môi cong cong một nụ cười nhẹ.
Đêm nay trăng sáng, trên đường lại có ít người đi bộ, Hà Ứng Hoan và Giang Miễn nắm tay cùng bước. Hai người dù không nói, tâm ý lại đã thông suốt từ lâu.
Chẳng mất bao lâu, cả hai đã đến trước cửa Giang phủ.
Sợ kinh động đến mọi người, Giang Miễn lần thứ hai thi triển khinh công ôm Hà Ứng Hoan nhảy vào trong viện. Một người ở phía tây, một người ở phía đông, theo lý mà nói đây hẳn là lúc chia tay, thế nhưng hôm nay hai người vừa bày tỏ tâm ý, mới bên nhau có mấy canh giờ, sao bây giờ có thể dễ dàng xa nhau? Bọn họ vì thế cứ ngươi tiễn ta một đoạn, ta đưa ngươi vài bước, đi đi lại lại trong sân mãi mà không chịu nói lời tạm biệt.
Cuối cùng, Giang Miễn thở dài một tiếng, búng nhẹ vào trán Hà Ứng Hoan, “Ứng Hoan, cả ngày hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Hà Ứng Hoan ngoài miệng đáp ứng nhưng tay lại vẫn nắm lấy tay Giang Miễn thật chặt, sống chết không chịu buông ra.
Giang Miễn đành phải tách từng ngón tay của y ra, xoay người y lại, nhẹ nhàng nói, “Đi ngủ đi.”
Hà Ứng Hoan lúc này mới ngoan ngoãn nghe lời bước từng bước một về phòng. Khi đi qua một ngã rẽ, dù không thể thấy bóng dáng Giang Miễn nữa, y vẫn quay đầu lại hết lần này đến lần khác.
Hôm nay quả thực rất mệt mỏi, thế nhưng giờ y lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Ngực cứ đập loạn “thình thịch”, y vô cùng phấn khích. Y giơ tay sờ gò má nóng rần, vừa đi vừa nhớ lại những chuyện xảy ra từ ban ngày, thoáng chốc, đã đến trước cửa phòng mình.
Vừa đưa mắt nhìn, y giật mình kinh ngạc khi thấy có người đang ngồi nghiêm chỉnh ngoài cửa.
Hà Ứng Hoan bước thêm vài bước, nhờ ánh trăng mông lung nhìn rõ gương mặt của người kia. Người nọ mặc xiêm y bằng vải thô, tay trái cầm một mảnh gỗ, tay phải cầm một con dao khắc. Hắn cẩn thận chăm chú khắc từng nét từng nét.
“Đại sư huynh à? Sao huynh lại ở đây?”
“Sư đệ, cuối cùng đệ cũng về.” Lục Thiết Âm vừa nghe thấy giọng nói này đã lập tức đứng lên. Giấu vật trong tay ra sau lưng, hắn tươi cười, “Từ sáng sớm đệ đã ra ngoài với Giang đại hiệp, đến tối đen vẫn chưa thấy bóng dáng, huynh… có hơi lo lắng.”
“Đệ đi chơi vui quá nên quên mất giờ giấc. Để huynh lo lắng rồi, đệ xin lỗi.” Hà Ứng Hoan thuận miệng khách sáo vài câu rồi bước vào phòng.
Lục Thiết Âm lại một lần nữa chặn đường y. Sau một hồi chần chừ, hắn nhíu mày nói, “Sư đệ, dạo này đệ có vẻ rất thân thiết với Giang đại hiệp?”
“Đệ và Giang đại hiệp từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy quen thân, nói chuyện gì cũng hợp ý. Có chuyện gì sao?”
“Trước giờ đệ không thích người lạ, rất ít khi gần gũi với người khác. Dạo này tự nhiên lại trở nên khác thường như vậy, đệ thật lòng muốn kết thân với Giang đại hiệp sao? Hay là…” Lục Thiết Âm ngừng lại một lúc, sau đó mới khó khăn nói mấy chữ, “Để báo thù?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.