Chương 2
Khốn Ỷ Nguy Lâu
27/11/2020
Nam tử vận thanh y hiển nhiên không ngờ y sẽ hỏi như vậy. Sau khi ngẩn ra một hồi, người kia mới quan sát y từ trên xuống dưới, trầm ngâm nói, “Thành Lâm An không lớn, gặp lướt qua nhau cũng là chuyện thường tình. Tiếc rằng trí nhớ của tại hạ không tốt, hoàn toàn không nhớ đã từng gặp tiểu huynh đệ ở đâu.”
Từ trước đến nay ta chưa từng tới Lâm An. Trong lòng nghĩ vậy cũng không nói ra miệng, Hà Ứng Hoan vẫn ngơ ngác nhìn người kia.
Người kia mỉm cười, giọng nói càng thêm phần ôn hòa, “Cũng chẳng còn sớm nữa, ngươi mau về nhà đi. Cẩn thận một chút, đừng có đi lung tung nữa.”
Dứt lời, người kia kéo hai tên lưu manh đang nằm trên mặt đất lên, đi nhanh về phía trước.
Hà Ứng Hoan giật mình, hai chân vô thức hốt hoảng đuổi theo.
Đi qua thêm mấy con phố, người kia quay đầu nhìn y hỏi, “Sao vậy? Ngươi lạc đường à?”
“Không.”
“Ngươi cũng muốn đến nha môn sao?”
“Không.”
“Thế cứ đi theo sau ta làm gì?”
“Ta…” Hà Ứng Hoan mọi khi nhanh mồm nhanh miệng, không sợ đất cũng chẳng sợ trời, lúc này dưới ánh mắt của thanh y nam tử, trái tim y lại đập loạn nhịp, chẳng nói được câu gì.
Người kia thấy y ngây ngô thì thấp giọng bật cười, tay giơ lên vẫy vẫy, giọng nói êm ái, “Sau này gặp lại.”
Vừa nói, hắn vừa âm thầm vận sức bước nhanh hơn, chẳng bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Hà Ứng Hoan mắt thấy không thể đuổi kịp hắn, đáy lòng bỗng nổi lên cảm giác mất mát vô hình. Đi loanh quanh thành Lâm An một lúc, y hậm hực quay về lối cũ.
Đi tới đại môn Giang phủ, trời đã tối sầm.
Lục Thiết Âm sốt ruột chờ đợi, vừa nhìn thấy bóng y, hắn đã vọt tới hỏi liên thanh, “Sư đệ, đệ đã đi đâu thế? Sao đến tận giờ này mới về??”
“Đệ bị lạc đường, khó khăn lắm mới về được đây.” Hà Ứng Hoan thuận miệng trả lời, đưa cho hắn cái bánh bao thịt mua ở ven đường, “Sư huynh có muốn ăn không?”
“Cảm ơn đệ.” Lục Thiết Âm rung động, mặt lập tức đỏ hồng, muốn nói lại thôi, “Sư đệ…”
Hà Ứng Hoan đưa tay ngăn cản, mở miệng cắt đứt lời hắn, “Huynh đã gặp Giang đại hiệp chưa?”
“Chưa. Giang tiền bối ra ngoài từ sớm, đến tận giờ này vẫn chưa hồi phủ. Huynh còn nghe mọi người nói, Giang tiểu thư không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có võ công cao cường, đã thấm nhuần hết những gì Giang đại hiệp truyền thụ. Kết thân cùng nàng là tiểu công tử Triệu gia, cũng rất tuấn tú. Bởi vì Giang tiền bối chỉ có một vị tiểu thư bảo bối, Triệu công tử đành phải ở rể.” Lục Thiết Âm biết y thích nghe nhưng chuyện linh tinh, hắn đã cố gắng nhớ kỹ, bây giờ nói ra muốn y vui.
Ai ngờ, Hà Ứng Hoan lại như người mất hồn, một bên nghe hắn nói, một bên nghĩ thầm, vị Giang tiểu thư kia xuất thân nhà võ, cả ngày chỉ biết khua kiếm múa gươm, hẳn sẽ chẳng mấy xinh đẹp. Về phần Triệu công tử, dù gương mặt hắn có tuấn tú đến mấy cũng sao có thể sánh được với vị thư sinh vận thanh y mình vừa gặp? Chỉ tiếc lúc đó mình quá mức vội vàng, quên mất không hỏi tính danh người kia, chẳng biết… sau này còn cơ hội gặp lại không?
Vừa nghĩ như vậy, trước mắt lại như có một bóng áo xanh lướt qua.
Hà Ứng Hoan ngẩn ngơ, quan sát thật chăm chú, quả nhiên đúng là người kia.
Nhiệt tình bừng lên, khi y vẫn còn đang do dự có nên bước tới chào hỏi hay không, Lục Thiết Âm đứng bên cạnh đã bước lên nghênh đón. Chắp tay hành lễ, hắn cung kính gọi, “Giang tiền bối.”
“Lục hiền chất, ngươi tới rồi sao?”
“Hôm nay là hỉ sự của Giang cô nương, sư phụ đặc biệt phái ta và sư đệ tới đây chúc mừng.”
“Vất vả cho ngươi rồi. Dạo gần đây sư phụ ngươi thế nào? Có khỏe không?”
“Mọi thứ đều tốt cả, chỉ tiếc cái tính yêu rượu như mạng vẫn không thay đổi. Sư phụ cứ ôm lấy cái bình rượu cả ngày.”
“Ha ha, cái thói xấu này của Ngô đại ca chẳng thể nào sửa được.”
Lục Thiết Âm hăng say nói chuyện cùng thanh y nam tử, tiếng cười vang lên không ngớt. Hà Ứng Hoan chỉ lẳng lặng đứng một bên, tuy ngoài mặt chẳng có biểu cảm gì, đáy lòng lại hãi hùng không thôi.
Hóa ra… người trước mặt lại chính là Giang đại hiệp danh tiếng lẫy lừng.
Thảo nào nhìn mặt hắn thấy quen quen, dù sao không phải oan gia đã không gặp gỡ, số mệnh an bài rồi, muốn tránh cũng không được. Nghĩ đến đây, rung động lúc trước bỗng hóa thành oán giận.
Hà Ứng Hoan liếc mắt nhìn, tay trái chậm rãi nắm chặt, sát khí hiển lộ trong đôi con ngươi. Bên tai chợt vang lên tiếng chuông lanh lảnh, giật mình tỉnh lại, tay phải vội nắm lấy cổ tay trái, y cố gắng áp chế sát khí, để nụ cười thoáng hiện trên môi. Đảo mắt một vòng, y tiến lên một bước, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía nam tử thanh y. Y nhẹ nhàng nói từng chữ, “Giang đại hiệp.”
Giang Miễn tất nhiên đã nhận ra Hà Ứng Hoan từ lâu. Hắn gật đầu, cười khe khẽ, “Vậy đây chính là vị học trò giỏi giang của Ngô đại ca sao? Đúng thật là bản lĩnh hiếm có, tư chất bất phàm.”
Lời nói ra thật gần gũi thân thiết, dáng vẻ này cũng giống như dáng vẻ khi đứng trong ngõ hẻm, có một không hai.
Nhưng lúc này, cảm xúc trong lòng Hà Ứng Hoan đã không còn như trước, y cảm thấy khí huyết bốc lên trong ngực, chỉ muốn cầm kiếm giết chết người kia. Sắc mặt không đổi, y tươi cười, “Giang đại hiệp quá khen. Trước đây, ta thường nghe sư phụ nói, Giang đại hiệp không chỉ có võ công cao cường mà còn có khí phách phi phàm, làm người khiêm tốn. Hôm nay gặp được, quả thực danh bất hư truyền.”
“Ngươi thật khéo nói.” Giang Miễn giật mình, nghĩ lại dáng vẻ ngây ngốc của Hà Ứng Hoan lúc nãy, hắn không khỏi thấy khó hiểu. Hắn vừa định nói thêm vài câu nữa, bên kia đã có người gọi sang.
“Hôm nay bận rộn quá, thứ lỗi cho Giang mỗ không có thời gian trò chuyện cùng hai vị hiền chất.” Hắn chắp tay, nhẹ giọng, “Hai người các ngươi đã là học trò cưng của Ngô đại ca, cũng tức là con cháu của Giang mỗ, cứ thoải mái ở lại đây mấy ngày đi.”
Dứt lời, hắn cố ý liếc mắt nhìn sang Hà Ứng Hoan, dịu dàng cười cười, sau đó mới xoay người rời đi.
Lục Thiết Âm quan sát bóng lưng Giang Miễn đang dần đi xa, cảm khái, “Đệ nói chẳng sai, Giang tiền bối đối nhân xử thế thật ôn hòa, nhã nhặn. Thảo nào ngài ấy có thể qua lại thân thiết với các vị anh hùng hào kiệt, chỉ riêng việc nữ nhi thành thân đã có rất nhiều người tới chúc mừng.”
“Ừ.” Hà Ứng Hoan lơ đãng ứng một câu, mắt nhìn về phía xa xa, tâm trí lại nhớ tới một đêm của rất nhiều năm trước.
Ai cũng nói Giang Miễn tính tình ôn hòa, vừa trọng tình vừa trọng nghĩa, nhưng có ai biết hắn thực ra lại là một tên tiểu nhân sợ chết hèn hạ? Năm Hà gia gặp đại nạn, Giang Miễn rõ ràng đã đáp ứng tương trợ, nhưng cuối cùng lại chẳng hề xuất hiện…
Phải trả thù cái tên vô sỉ này thế nào mới xứng? Chỉ kết liễu bằng một đao chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao? Phải nghĩ ra một biện pháp khác hành hạ hắn sống không bằng chết mới được.
Hà Ứng Hoan càng nghĩ càng thấy hài lòng. Tay trái khẽ động, một hồi chuông lanh canh, lanh canh vang lên.
Từ trước đến nay ta chưa từng tới Lâm An. Trong lòng nghĩ vậy cũng không nói ra miệng, Hà Ứng Hoan vẫn ngơ ngác nhìn người kia.
Người kia mỉm cười, giọng nói càng thêm phần ôn hòa, “Cũng chẳng còn sớm nữa, ngươi mau về nhà đi. Cẩn thận một chút, đừng có đi lung tung nữa.”
Dứt lời, người kia kéo hai tên lưu manh đang nằm trên mặt đất lên, đi nhanh về phía trước.
Hà Ứng Hoan giật mình, hai chân vô thức hốt hoảng đuổi theo.
Đi qua thêm mấy con phố, người kia quay đầu nhìn y hỏi, “Sao vậy? Ngươi lạc đường à?”
“Không.”
“Ngươi cũng muốn đến nha môn sao?”
“Không.”
“Thế cứ đi theo sau ta làm gì?”
“Ta…” Hà Ứng Hoan mọi khi nhanh mồm nhanh miệng, không sợ đất cũng chẳng sợ trời, lúc này dưới ánh mắt của thanh y nam tử, trái tim y lại đập loạn nhịp, chẳng nói được câu gì.
Người kia thấy y ngây ngô thì thấp giọng bật cười, tay giơ lên vẫy vẫy, giọng nói êm ái, “Sau này gặp lại.”
Vừa nói, hắn vừa âm thầm vận sức bước nhanh hơn, chẳng bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Hà Ứng Hoan mắt thấy không thể đuổi kịp hắn, đáy lòng bỗng nổi lên cảm giác mất mát vô hình. Đi loanh quanh thành Lâm An một lúc, y hậm hực quay về lối cũ.
Đi tới đại môn Giang phủ, trời đã tối sầm.
Lục Thiết Âm sốt ruột chờ đợi, vừa nhìn thấy bóng y, hắn đã vọt tới hỏi liên thanh, “Sư đệ, đệ đã đi đâu thế? Sao đến tận giờ này mới về??”
“Đệ bị lạc đường, khó khăn lắm mới về được đây.” Hà Ứng Hoan thuận miệng trả lời, đưa cho hắn cái bánh bao thịt mua ở ven đường, “Sư huynh có muốn ăn không?”
“Cảm ơn đệ.” Lục Thiết Âm rung động, mặt lập tức đỏ hồng, muốn nói lại thôi, “Sư đệ…”
Hà Ứng Hoan đưa tay ngăn cản, mở miệng cắt đứt lời hắn, “Huynh đã gặp Giang đại hiệp chưa?”
“Chưa. Giang tiền bối ra ngoài từ sớm, đến tận giờ này vẫn chưa hồi phủ. Huynh còn nghe mọi người nói, Giang tiểu thư không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có võ công cao cường, đã thấm nhuần hết những gì Giang đại hiệp truyền thụ. Kết thân cùng nàng là tiểu công tử Triệu gia, cũng rất tuấn tú. Bởi vì Giang tiền bối chỉ có một vị tiểu thư bảo bối, Triệu công tử đành phải ở rể.” Lục Thiết Âm biết y thích nghe nhưng chuyện linh tinh, hắn đã cố gắng nhớ kỹ, bây giờ nói ra muốn y vui.
Ai ngờ, Hà Ứng Hoan lại như người mất hồn, một bên nghe hắn nói, một bên nghĩ thầm, vị Giang tiểu thư kia xuất thân nhà võ, cả ngày chỉ biết khua kiếm múa gươm, hẳn sẽ chẳng mấy xinh đẹp. Về phần Triệu công tử, dù gương mặt hắn có tuấn tú đến mấy cũng sao có thể sánh được với vị thư sinh vận thanh y mình vừa gặp? Chỉ tiếc lúc đó mình quá mức vội vàng, quên mất không hỏi tính danh người kia, chẳng biết… sau này còn cơ hội gặp lại không?
Vừa nghĩ như vậy, trước mắt lại như có một bóng áo xanh lướt qua.
Hà Ứng Hoan ngẩn ngơ, quan sát thật chăm chú, quả nhiên đúng là người kia.
Nhiệt tình bừng lên, khi y vẫn còn đang do dự có nên bước tới chào hỏi hay không, Lục Thiết Âm đứng bên cạnh đã bước lên nghênh đón. Chắp tay hành lễ, hắn cung kính gọi, “Giang tiền bối.”
“Lục hiền chất, ngươi tới rồi sao?”
“Hôm nay là hỉ sự của Giang cô nương, sư phụ đặc biệt phái ta và sư đệ tới đây chúc mừng.”
“Vất vả cho ngươi rồi. Dạo gần đây sư phụ ngươi thế nào? Có khỏe không?”
“Mọi thứ đều tốt cả, chỉ tiếc cái tính yêu rượu như mạng vẫn không thay đổi. Sư phụ cứ ôm lấy cái bình rượu cả ngày.”
“Ha ha, cái thói xấu này của Ngô đại ca chẳng thể nào sửa được.”
Lục Thiết Âm hăng say nói chuyện cùng thanh y nam tử, tiếng cười vang lên không ngớt. Hà Ứng Hoan chỉ lẳng lặng đứng một bên, tuy ngoài mặt chẳng có biểu cảm gì, đáy lòng lại hãi hùng không thôi.
Hóa ra… người trước mặt lại chính là Giang đại hiệp danh tiếng lẫy lừng.
Thảo nào nhìn mặt hắn thấy quen quen, dù sao không phải oan gia đã không gặp gỡ, số mệnh an bài rồi, muốn tránh cũng không được. Nghĩ đến đây, rung động lúc trước bỗng hóa thành oán giận.
Hà Ứng Hoan liếc mắt nhìn, tay trái chậm rãi nắm chặt, sát khí hiển lộ trong đôi con ngươi. Bên tai chợt vang lên tiếng chuông lanh lảnh, giật mình tỉnh lại, tay phải vội nắm lấy cổ tay trái, y cố gắng áp chế sát khí, để nụ cười thoáng hiện trên môi. Đảo mắt một vòng, y tiến lên một bước, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía nam tử thanh y. Y nhẹ nhàng nói từng chữ, “Giang đại hiệp.”
Giang Miễn tất nhiên đã nhận ra Hà Ứng Hoan từ lâu. Hắn gật đầu, cười khe khẽ, “Vậy đây chính là vị học trò giỏi giang của Ngô đại ca sao? Đúng thật là bản lĩnh hiếm có, tư chất bất phàm.”
Lời nói ra thật gần gũi thân thiết, dáng vẻ này cũng giống như dáng vẻ khi đứng trong ngõ hẻm, có một không hai.
Nhưng lúc này, cảm xúc trong lòng Hà Ứng Hoan đã không còn như trước, y cảm thấy khí huyết bốc lên trong ngực, chỉ muốn cầm kiếm giết chết người kia. Sắc mặt không đổi, y tươi cười, “Giang đại hiệp quá khen. Trước đây, ta thường nghe sư phụ nói, Giang đại hiệp không chỉ có võ công cao cường mà còn có khí phách phi phàm, làm người khiêm tốn. Hôm nay gặp được, quả thực danh bất hư truyền.”
“Ngươi thật khéo nói.” Giang Miễn giật mình, nghĩ lại dáng vẻ ngây ngốc của Hà Ứng Hoan lúc nãy, hắn không khỏi thấy khó hiểu. Hắn vừa định nói thêm vài câu nữa, bên kia đã có người gọi sang.
“Hôm nay bận rộn quá, thứ lỗi cho Giang mỗ không có thời gian trò chuyện cùng hai vị hiền chất.” Hắn chắp tay, nhẹ giọng, “Hai người các ngươi đã là học trò cưng của Ngô đại ca, cũng tức là con cháu của Giang mỗ, cứ thoải mái ở lại đây mấy ngày đi.”
Dứt lời, hắn cố ý liếc mắt nhìn sang Hà Ứng Hoan, dịu dàng cười cười, sau đó mới xoay người rời đi.
Lục Thiết Âm quan sát bóng lưng Giang Miễn đang dần đi xa, cảm khái, “Đệ nói chẳng sai, Giang tiền bối đối nhân xử thế thật ôn hòa, nhã nhặn. Thảo nào ngài ấy có thể qua lại thân thiết với các vị anh hùng hào kiệt, chỉ riêng việc nữ nhi thành thân đã có rất nhiều người tới chúc mừng.”
“Ừ.” Hà Ứng Hoan lơ đãng ứng một câu, mắt nhìn về phía xa xa, tâm trí lại nhớ tới một đêm của rất nhiều năm trước.
Ai cũng nói Giang Miễn tính tình ôn hòa, vừa trọng tình vừa trọng nghĩa, nhưng có ai biết hắn thực ra lại là một tên tiểu nhân sợ chết hèn hạ? Năm Hà gia gặp đại nạn, Giang Miễn rõ ràng đã đáp ứng tương trợ, nhưng cuối cùng lại chẳng hề xuất hiện…
Phải trả thù cái tên vô sỉ này thế nào mới xứng? Chỉ kết liễu bằng một đao chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao? Phải nghĩ ra một biện pháp khác hành hạ hắn sống không bằng chết mới được.
Hà Ứng Hoan càng nghĩ càng thấy hài lòng. Tay trái khẽ động, một hồi chuông lanh canh, lanh canh vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.