Chương 33
Khốn Ỷ Nguy Lâu
27/11/2020
Một câu nói thật đơn giản, Hà Ứng Hoan nghe xong lại như bị sét đánh ngang tai. Quen biết Giang Miễn mấy tháng, ái hận tình cừu cứ thế dây dưa không rõ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y cảm giác được… nam tử trước mặt này xa lạ đến thế.
Rõ ràng người còn đang tại, tâm ý lại vô pháp tương thông.
Trầm mặc hồi lâu, tình ý ngập tràn dần dần nguội lạnh, y chót cùng buông lỏng bàn tay, lẳng lặng đối diện cùng Giang Miễn.
Giang Miễn cười cười với y nhưng vẫn không tránh khỏi thở dài. Hắn dịu dàng nói, “Ứng Hoan, cái gì qua cũng đã qua rồi, ngươi nên… quên tất cả đi.”
“Ta không tin!” Đáy lòng dù buốt giá, Hà Ứng Hoan vẫn cố gắng vẫy vùng, “Nếu ngươi thật sự không thích ta, sao ngươi còn giữ lại xúc xắc của ta?”
Giang Miễn giật mình, đáy mắt hơi tối lại rồi nhanh chóng khôi phục như thường, “Không sai, ta đúng là không cần đến thứ đồ chơi này.”
Vừa nói hắn vừa không nhanh không chậm đưa hai viên xúc xắc đến trước mặt Hà Ứng Hoan.
Thế nhưng Hà Ứng Hoan nào đâu chịu nhận? Y lập tức lùi về phía sau, buồn bực không nói lời nào quay đầu sang hướng khác.
“Sao? Ngươi cũng không cần nữa? Phiền nhỉ.” Giang Miễn rũ mắt ngắm nhìn xúc xắc trong tay. Hắn thoáng dùng sức nắm bàn tay lại, đợi đến khi mở ra, trong lòng bàn tay chỉ còn bột trắng.
Hà Ứng Hoan đăm đăm nhìn, kinh ngạc không thốt nên lời.
Giang Miễn không nhiều lời nghiêng tay, mặc cho bột trắng bay theo làn gió, thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Đến tận lúc này, Hà Ứng Hoan mới có thể hồi phục tinh thần. Y “A!” một tiếng thét to rồi quay đầu lao ra khỏi cửa. Y chạy trốn rất nhanh, trong đầu không ngừng hiện lên khoảng thời gian ở chung cùng Giang Miễn, thần trí dần dần trở nên mơ hồ.
“A, quả nhiên là hắn không hề thích ta!”
“Không, sai rồi, hắn chỉ đang giận ta mà thôi. Hắn không thể nào nhẫn tâm như vậy!”
“Cần Chi, Cần Chi…”
Trong lòng đau đớn, y càng nghĩ càng thấy khó thở, suýt nữa thì không chống cự nổi nữa. Nội lực vốn đã biến mất từ lâu lại dường như khôi phục, y phi thân thả người không chút trở ngại, chẳng bao lâu sau, đã trở về khách điếm mình nghỉ chân.
Lúc này còn sớm, Hà Ứng Hoan lại nằm xuống giường, kéo chăn muốn ngủ. Y không thể tin nổi Giang Miễn đã đoạn tình tuyệt nghĩa, chỉ nghĩ mình vẫn còn đang mơ, đến khi tỉnh lại là có thể quay về thuở đương sơ. Y một lòng muốn trốn tránh hiện thực, chẳng bao lâu sau đã chìm vào ngủ say.
Trong mộng, y thấy Giang Miễn mỉm cười dịu dàng như nước tiến về phía mình, thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, hắn lại trở nên thờ ơ lạnh nhạt, vừa cười vừa bóp nát xúc xắc trong tay. Hà Ứng Hoan muốn mở miệng cầu xin hắn tha thứ lại không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn hắn xoay người càng đi càng xa. Ngay sau đó, bóng tối vô biên vô hạn tràn tới từ bốn phía, đè ép y khiến y cơ hồ không thở nổi.
“Cần Chi—” Hà Ứng Hoan hét to một tiếng, tỉnh lại từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy khắp người.
Ngoài song cửa, trời đã tối. Hà Ứng Hoan nhớ lại cảnh tượng trong mộng thì lạnh run cả người. Cảnh trong mơ đáng sợ như thế, hiện thực y phải đối mặt lại tàn khốc gấp trăm ngàn lần! Y thà để Giang Miễn oán mình hận mình còn hơn bị hắn coi người người xa lạ như bây giờ. Nụ cười ôn hòa của Giang Miễn, ánh mắt dửng dưng của Giang Miễn, tất cả để ám chỉ một điều: Hắn đã không còn thích y!
Dù có là như vậy, Hà Ứng Hoan lại vẫn không hề tuyệt vọng. Sau một hồi lầm bầm, cuối cùng, y vẫn quyết định chạy về tìm Giang Miễn, không từ thủ đoạn khiến Giang Miễn hồi tâm chuyển ý.
Tâm ý thay đổi, tay chân đã không tự chủ xuống giường, nhưng vừa mới bước một bước, hai chân đã mềm nhũn, y ngã nhào ra đất.
Hà Ứng Hoan mới rồi còn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giờ lại cảm giác có một luồng khí nóng bốc lên từ trong cơ thể, tứ chi bách hài nóng rừng rực như sắp bị thiêu cháy. Trước đây tinh thông võ học lại đã từng bị tẩu hỏa nhập ma, y lập tức biết tình hình không ổn. Y vội vàng ngồi xuống vận khí, muốn ép khí nóng kia xuống. Thân thể vừa mới chuyển biến tốt đẹp lại có một luồng khí lạnh ập tới khiến chân khí vận hành ngược chiều, y không cách nào trấn định tâm thần.
Cả một buổi tối, Hà Ứng Hoan chống chọi với tình trạng nóng lạnh đan xen, mãi cho đến khi trời sắp sáng, y mới thoáng ngủ được chốc lát. Tỉnh lại lần thứ hai, y vẫn cảm thấy lúc lạnh lúc nóng như trước, toàn thân vô lực.
Hà Ứng Hoan đã từng vì kinh mạch nghịch chuyển mà tẩu hỏa nhập ma, cũng may có Ngô Tiếu Kiệt đúng lúc ngăn cản nội lực của y, y mới gắng gượng thoát được cái chết. Y biết lần này mình bệnh cũ tái phát nhưng lại vô pháp cứu chữa, hơn nữa gút mắc trong quan hệ với Giang Miễn khiến y ngay cả vận khí thông thường cũng làm không xong.
Mỗi lần y nghĩ về Giang Miễn, ngực lại bắt đầu cảm thấy muộn phiền sâu sắc, càng về sau, toàn thân cũng âm ỉ đau đớn, quả thực thống khổ vô cùng.
“Biết làm sao đây? Chẳng lẽ ta lại chết ở chỗ này?” Hai tay nắm chặt, vẻ mặt nhăn nhó, y mơ mơ hồ hồ nghĩ, “Không được! Tốt xấu gì cũng phải gặp lại Cần Chi một lần.”
Trong một thoáng, y tựa như thấy Giang Miễn đứng trước mặt mình, hắn tươi cười nhìn mình chăm chú.
Hà Ứng Hoan chấn động. Cố kìm nén cơn đau đớn thấu xương, y giùng giằng đứng dậy đi tới trước cửa. Cả người chịu tẩu hỏa nhập ma đau nhức, trong đầu lại chỉ có một ý niệm— dù có thế nào cũng phải tới cạnh bên Giang Miễn. Nhờ có lòng tin chống đỡ, y quả nhiên khôi phục vài phần sức lực, lảo đà lảo đảo ra khỏi khách điếm.
Nhưng khi Hà Ứng Hoan vừa mới bước xuống đường, y đã đâm vào một người nào đó. Y chợt cảm thấy trời đất chao đảo, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, giương mắt nhìn lên, đối diện là một cái mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ.
“Tống giáo chủ?!”
“Hà thiếu hiệp, bổn tọa tìm ngươi thật vất vả.” Tống Ngọc Thanh ra tay nhanh như chớp, thoáng cái đã chế trụ được mạch môn Hà Ứng Hoan.
Hà Ứng Hoan kinh ngạc không ngờ bản thân lại gặp phải tên ma đầu này. Y nghiến răng nghiến lợi nói, “Hóa ra Tống giáo chủ vẫn chưa rời Lâm An.”
Tống Ngọc Thanh nhếch miệng, khẽ cười thành tiếng, trong đôi con ngươi bốn bề sóng dậy là sát khí đằng đằng, “Bổn tọa chưa được lĩnh giáo tuyệt thế võ công của Hà thiếu hiệp, làm sao có thể cam lòng bỏ đi?”
Rõ ràng người còn đang tại, tâm ý lại vô pháp tương thông.
Trầm mặc hồi lâu, tình ý ngập tràn dần dần nguội lạnh, y chót cùng buông lỏng bàn tay, lẳng lặng đối diện cùng Giang Miễn.
Giang Miễn cười cười với y nhưng vẫn không tránh khỏi thở dài. Hắn dịu dàng nói, “Ứng Hoan, cái gì qua cũng đã qua rồi, ngươi nên… quên tất cả đi.”
“Ta không tin!” Đáy lòng dù buốt giá, Hà Ứng Hoan vẫn cố gắng vẫy vùng, “Nếu ngươi thật sự không thích ta, sao ngươi còn giữ lại xúc xắc của ta?”
Giang Miễn giật mình, đáy mắt hơi tối lại rồi nhanh chóng khôi phục như thường, “Không sai, ta đúng là không cần đến thứ đồ chơi này.”
Vừa nói hắn vừa không nhanh không chậm đưa hai viên xúc xắc đến trước mặt Hà Ứng Hoan.
Thế nhưng Hà Ứng Hoan nào đâu chịu nhận? Y lập tức lùi về phía sau, buồn bực không nói lời nào quay đầu sang hướng khác.
“Sao? Ngươi cũng không cần nữa? Phiền nhỉ.” Giang Miễn rũ mắt ngắm nhìn xúc xắc trong tay. Hắn thoáng dùng sức nắm bàn tay lại, đợi đến khi mở ra, trong lòng bàn tay chỉ còn bột trắng.
Hà Ứng Hoan đăm đăm nhìn, kinh ngạc không thốt nên lời.
Giang Miễn không nhiều lời nghiêng tay, mặc cho bột trắng bay theo làn gió, thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Đến tận lúc này, Hà Ứng Hoan mới có thể hồi phục tinh thần. Y “A!” một tiếng thét to rồi quay đầu lao ra khỏi cửa. Y chạy trốn rất nhanh, trong đầu không ngừng hiện lên khoảng thời gian ở chung cùng Giang Miễn, thần trí dần dần trở nên mơ hồ.
“A, quả nhiên là hắn không hề thích ta!”
“Không, sai rồi, hắn chỉ đang giận ta mà thôi. Hắn không thể nào nhẫn tâm như vậy!”
“Cần Chi, Cần Chi…”
Trong lòng đau đớn, y càng nghĩ càng thấy khó thở, suýt nữa thì không chống cự nổi nữa. Nội lực vốn đã biến mất từ lâu lại dường như khôi phục, y phi thân thả người không chút trở ngại, chẳng bao lâu sau, đã trở về khách điếm mình nghỉ chân.
Lúc này còn sớm, Hà Ứng Hoan lại nằm xuống giường, kéo chăn muốn ngủ. Y không thể tin nổi Giang Miễn đã đoạn tình tuyệt nghĩa, chỉ nghĩ mình vẫn còn đang mơ, đến khi tỉnh lại là có thể quay về thuở đương sơ. Y một lòng muốn trốn tránh hiện thực, chẳng bao lâu sau đã chìm vào ngủ say.
Trong mộng, y thấy Giang Miễn mỉm cười dịu dàng như nước tiến về phía mình, thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, hắn lại trở nên thờ ơ lạnh nhạt, vừa cười vừa bóp nát xúc xắc trong tay. Hà Ứng Hoan muốn mở miệng cầu xin hắn tha thứ lại không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn hắn xoay người càng đi càng xa. Ngay sau đó, bóng tối vô biên vô hạn tràn tới từ bốn phía, đè ép y khiến y cơ hồ không thở nổi.
“Cần Chi—” Hà Ứng Hoan hét to một tiếng, tỉnh lại từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy khắp người.
Ngoài song cửa, trời đã tối. Hà Ứng Hoan nhớ lại cảnh tượng trong mộng thì lạnh run cả người. Cảnh trong mơ đáng sợ như thế, hiện thực y phải đối mặt lại tàn khốc gấp trăm ngàn lần! Y thà để Giang Miễn oán mình hận mình còn hơn bị hắn coi người người xa lạ như bây giờ. Nụ cười ôn hòa của Giang Miễn, ánh mắt dửng dưng của Giang Miễn, tất cả để ám chỉ một điều: Hắn đã không còn thích y!
Dù có là như vậy, Hà Ứng Hoan lại vẫn không hề tuyệt vọng. Sau một hồi lầm bầm, cuối cùng, y vẫn quyết định chạy về tìm Giang Miễn, không từ thủ đoạn khiến Giang Miễn hồi tâm chuyển ý.
Tâm ý thay đổi, tay chân đã không tự chủ xuống giường, nhưng vừa mới bước một bước, hai chân đã mềm nhũn, y ngã nhào ra đất.
Hà Ứng Hoan mới rồi còn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giờ lại cảm giác có một luồng khí nóng bốc lên từ trong cơ thể, tứ chi bách hài nóng rừng rực như sắp bị thiêu cháy. Trước đây tinh thông võ học lại đã từng bị tẩu hỏa nhập ma, y lập tức biết tình hình không ổn. Y vội vàng ngồi xuống vận khí, muốn ép khí nóng kia xuống. Thân thể vừa mới chuyển biến tốt đẹp lại có một luồng khí lạnh ập tới khiến chân khí vận hành ngược chiều, y không cách nào trấn định tâm thần.
Cả một buổi tối, Hà Ứng Hoan chống chọi với tình trạng nóng lạnh đan xen, mãi cho đến khi trời sắp sáng, y mới thoáng ngủ được chốc lát. Tỉnh lại lần thứ hai, y vẫn cảm thấy lúc lạnh lúc nóng như trước, toàn thân vô lực.
Hà Ứng Hoan đã từng vì kinh mạch nghịch chuyển mà tẩu hỏa nhập ma, cũng may có Ngô Tiếu Kiệt đúng lúc ngăn cản nội lực của y, y mới gắng gượng thoát được cái chết. Y biết lần này mình bệnh cũ tái phát nhưng lại vô pháp cứu chữa, hơn nữa gút mắc trong quan hệ với Giang Miễn khiến y ngay cả vận khí thông thường cũng làm không xong.
Mỗi lần y nghĩ về Giang Miễn, ngực lại bắt đầu cảm thấy muộn phiền sâu sắc, càng về sau, toàn thân cũng âm ỉ đau đớn, quả thực thống khổ vô cùng.
“Biết làm sao đây? Chẳng lẽ ta lại chết ở chỗ này?” Hai tay nắm chặt, vẻ mặt nhăn nhó, y mơ mơ hồ hồ nghĩ, “Không được! Tốt xấu gì cũng phải gặp lại Cần Chi một lần.”
Trong một thoáng, y tựa như thấy Giang Miễn đứng trước mặt mình, hắn tươi cười nhìn mình chăm chú.
Hà Ứng Hoan chấn động. Cố kìm nén cơn đau đớn thấu xương, y giùng giằng đứng dậy đi tới trước cửa. Cả người chịu tẩu hỏa nhập ma đau nhức, trong đầu lại chỉ có một ý niệm— dù có thế nào cũng phải tới cạnh bên Giang Miễn. Nhờ có lòng tin chống đỡ, y quả nhiên khôi phục vài phần sức lực, lảo đà lảo đảo ra khỏi khách điếm.
Nhưng khi Hà Ứng Hoan vừa mới bước xuống đường, y đã đâm vào một người nào đó. Y chợt cảm thấy trời đất chao đảo, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, giương mắt nhìn lên, đối diện là một cái mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ.
“Tống giáo chủ?!”
“Hà thiếu hiệp, bổn tọa tìm ngươi thật vất vả.” Tống Ngọc Thanh ra tay nhanh như chớp, thoáng cái đã chế trụ được mạch môn Hà Ứng Hoan.
Hà Ứng Hoan kinh ngạc không ngờ bản thân lại gặp phải tên ma đầu này. Y nghiến răng nghiến lợi nói, “Hóa ra Tống giáo chủ vẫn chưa rời Lâm An.”
Tống Ngọc Thanh nhếch miệng, khẽ cười thành tiếng, trong đôi con ngươi bốn bề sóng dậy là sát khí đằng đằng, “Bổn tọa chưa được lĩnh giáo tuyệt thế võ công của Hà thiếu hiệp, làm sao có thể cam lòng bỏ đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.