Chương 8: Nhập Diễn
Chu Nguyên
21/09/2021
Edit: Mặc
Diêu Phi ngồi tàu điện ngầm trở về khách sạn, cô ngồi lên trên giường mới thật cẩn thận mở dây thừng vải trên túi văn kiện ra. Trên bìa mặt màu lam có kiểu chữ viết tay, hai chữ “Giữa hè”, biên kịch Hạ Hạ.
Diêu Phi hít sâu một hơi, mở trang bìa, hàng trên cùng của trang đầu tiên viết: Hạ Dao.
Cô ngây người trong trạng thái khiếp sợ.
Hạ Dao là nữ chính của “Giữa hè”, Tô Minh đưa cho cô kịch bản của Hạ Dao?
“Giữa hè” đầu tư cũng không tính đặc biệt lớn, nhưng thanh thế rất lớn. Đạo diễn mới Tư Dĩ Hàn, Tư Dĩ Hàn là một người hiếm hoi, vừa có kỹ thuật diễn khó có được vừa là ảnh đế đỉnh lưu, lượng fans khổng lồ. Biên kịch mới Hạ Hạ, nam chính là Thương Duệ thần tượng siêu sao đang hot, đoàn phim đang rất được mong đợi.
Rốt cuộc là thế giới này điên, hay là Diêu Phi điên rồi?
Tuy rằng Địch Á lão sư có chút nhân mạch, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng được đến với việc casting “Giữa hè”. Vì cái gì cho cô kịch bản của nữ chính? Để cô đi thử diễn nữ chính?
Diêu Phi ngồi trên giường nửa giờ, hung hăng xoa nhẹ mặt một phen lấy điện thoại ra tìm kiếm ‘Giữa hè’. ‘Giữa hè’ là kịch bản gốc, kịch bản cũng chưa có công khai. Trên bách khoa Baidu còn chưa có hoàn thiện, chủ yếu chỉ giới thiệu nhân vật và tóm tắt cốt truyện.
Mười sáu tuổi Hạ Dao theo mẹ mình gả vào Thịnh gia, cùng con trai của cha kế là Thịnh Thần sống dưới một mái hiên. Hạ Dao quái gở không có bạn bè trong thế giới chỉ có học tập, Thịnh Thần tính cách khoa trương hướng ngoại nghĩa khí có rất nhiều bạn bè trừ bỏ học tập cái gì cũng yêu thích, tính cách bọn họ hoàn toàn bất đồng, nhưng bởi vì chủ nhiệm trong lớp sắp xếp, lại thành ngồi cùng bàn. Bọn họ nắm lấy cái đuôi giữa hè, cột lại liên hệ với nhau.
Diêu Phi nhanh chóng lật xem kịch bản trong tay, nội dung cũng gần giống.
Diêu Phi không có suy đoán được, cô thật sự cầm được kịch bản nữ chính “Giữa hè”. Thử vai thông qua, cô sẽ có cơ hội diễn Hạ Dao. Không phải vai phụ không phải quần chúng. Cái cô cầm được chính là nữ chính, mộng đẹp của cô trở thành sự thật.
Không có dừng lại ở Thượng Hải lâu, Diêu Phi đem kịch bản bỏ vào trong ba lô, đi thẳng đến ga tàu cao tốc, cô muốn đem tin tức tốt này nói cho Địch Á lão sư. Sáu tiếng ngồi ở đường sắt cao tốc, đến Bắc Kinh thì trời đã tối, Diêu Phi theo dòng người xuống trạm. Gió lạnh thấu xương, bông tuyết lại bay xuống mặt đất, lại không lưu lại dấu vết trên mặt đất. Trận tuyết thứ hai, trước sau không bay xuống sảng khoái.
Diêu Phi lấy điện thoại ra gọi cho Địch Á lão sư, gọi không được, điện thoại Địch Á lão sư tắt máy. Chắc là có hoạt động gì, tâm trạng Diêu Phi tạm thời trầm xuống, quay trở lại trạm tàu điện ngầm trước tiên quay về chỗ ở.
Cô ở cửa tiểu khu ngửi được mùi thơm của cơm mới ý thức được mình đói, cả ngày chưa uống một giọt nước. Cơn đói được mở ra như cơn hồng thủy, nháy mắt che trời lấp đất chạy về đại não của cô. Diêu Phi tìm một cửa tiệm ăn vặt nhỏ gần đây, đi vào gọi một phần mì xào.
Điện thoại vang lên, hiện báo là Địch Á, Diêu Phi vội vàng nghe máy.
“Lão sư.”
““Giữa hè” bên kia có kết quả sao?”
Diêu Phi giương khóe môi, nhịn không được cười, “Có!”
“Tin tức tốt? Cho em nhân vật gì?” Địch Á cười nói, “Vừa rồi mới ở trong lớp học, hiện tại đã rảnh rỗi.”
Diêu Phi chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tin xấu thì cô không dám gọi điện thoại cho Địch Á.
“Nữ số một.” Diêu Phi mím môi, một đoạn đường này cô vừa mừng như điên lại vừa lo sợ bất an, bên trong giãy giụa nôn nóng, cô đã cao hứng lại sầu lo, lo âu lan tràn đến từng mỗi một tế bào trong cơ thể.
“Nữ số một?” Trong thanh âm của Địch Á có chút ngoài ý muốn, “Không có nhầm lẫn chứ? Em chắc chắn?”
“Em đã xem qua kịch bản.” Diêu Phi ở trong toilet cao tốc xem qua kịch bản một lần, trên cao tốc không có biện pháp để xem, cô có kí hiệp nghị bảo mật, nếu cô bị chụp được thì xong đời rồi, “Chắc phải.”
“Vậy là cho em kịch bản đúng không?” Địch Á trầm ngâm, “Sáng ngày mai em có thời gian không? Tới nhà cô một chuyến, chúng ta gặp mặt trò chuyện.”
“Vâng.”
“Cô gọi điện thoại hỏi một chút xem tình huống như thế nào, em xem kịch bản trước, ngày mai cái gì cũng không cần mua, em tới đây là được, nghe thấy không?”
Địch Á biết rõ tình trạng kinh tế của Diêu Phi, mặc dù bà rất thích Diêu Phi, cũng rất ít gọi Diêu Phi tới nhà. Diêu Phi mỗi lần tới đều tiêu sài một số tiền lớn, bà không đành lòng để cho Diêu Phi tiêu tiền.
“Lão sư, em có chuyện muốn nói cùng với ngài.” Diêu Phi đứng dậy đi ra khỏi cửa tiệm nhỏ, đến trên đường phố vắng vẻ mới nói thành lời, “Em chấm dứt hợp đồng không có dễ dàng như vậy, mấy ngày hôm trước em gặp Tiền Anh, hắn đã nói rõ cho em, sẽ khấu trừ hợp đồng của em. Mặc dù một năm rưỡi sau đến kỳ hạn, em cũng đi không được.”
“Em gặp mặt Tiền Anh? Bọn họ có làm khó dễ em không?”
Diêu Phi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến miệng cái gì cũng nói không nên lời, “Không có việc gì, em chỉ là rất lo lắng, bên kia biết tình huống của em sao? Bọn họ cho em cái kịch bản này có suy xét qua phương diện hợp đồng của em không? Không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào. Kịch bản đưa ra, vậy là rất vừa ý đi?”
“Trước tiên em không cần gặp mặt với người của công ty quản lý, cô giúp em hỏi thăm, tình huống cụ thể ngày mai gặp mặt bàn lại.”
“Cảm ơn ngài.” Diêu Phi đối với Địch Á lão sư cảm kích vô cùng, không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt, đời này của cô cũng không đền đáp nổi, “Lão sư, ân nhân lớn nhất cuộc đời em chính là ngài.”
“Sau khi hoàn thành xong việc em lại cảm ơn cũng không muộn, em có ngốc không đây.” Địch Á cười nói, “Ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn bông tuyết ồn ào huyên náo trong bóng tối vô tận. Cô nhét tay đang run nhè nhẹ vào trong túi áo lông vũ, ngón tay nắm chặt. Chóp mũi bị gió lạnh thấu xương đông lạnh đến đỏ bừng, hít sâu một hơi, gió lạnh tiến vào trong phổi, cả người đều lạnh xuống.
“Cô gái, bữa ăn của cô.” Ông chủ cửa hàng gân cổ lên hô một tiếng, “Tôi để đó cho cô.”
Diêu Phi cầm di động xoay người quay lại, trong tiệm vắng vẻ, chỉ có một mình cô. Ông chủ là người đàn ông trung niên, ngồi bên trong xem TV, Diêu Phi nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại.
Trên TV 17inch là kênh trung ương số sáu, đang chiếu Hàn Đao Hành.
“Thanh âm quá lớn ảnh hưởng đến cô sao?” Ông chủ đang xem mê mẩn, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Diêu Phi, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa, “Tôi điều chỉnh âm thanh thấp xuống.”
“Không có việc gì, không ảnh hưởng.” Diêu Phi kéo cổ áo cao lên một chút, ngồi vào trên bàn lấy đũa dùng một lần xé bao bì, “Ông xem của ông.”
“Bộ phim này đặc biệt hay, tôi đã xem vài lần.” Ông chủ vẫn điều chỉnh âm lượng thấp xuống, “Không nghe âm thanh tôi cũng biết đang diễn đến đoạn nào, cô tuổi còn nhỏ, chắc là không thấy qua bộ phim này. Hàn Đao Hành, đặc biệt kinh điển, cô có thời gian lên mạng tìm thử, xem xong tuyệt đối không hối hận.”
Hơi nóng hun lên đáy mắt Diêu Phi có chút chua xót, cô gục đầu xuống gẩy bát mì xào, hàm hồ gật đầu, “Ừm.”
“Diễn viên này hình như diễn có một bộ phim, lớn lên xinh đẹp kỹ thuật diễn lại tốt. Quay xong liền tránh bóng, không biết có phải gả cho người giàu có hay không. Ai, làm phụ nữ thật tốt, lớn lên xinh đẹp là có thể đổi thành tiền, diễn một bộ phim mới có bao nhiêu tiền? Gả vào hào môn không cần phải xuất đầu lộ diện, phú quý cả đời, làm phu nhân nhà giàu thật tốt.”
Mì xào bỏ nhiều dầu giá rẻ, ăn vào trong miệng phát ngán. Cô chịu đựng cơn buồn nôn nhanh chóng ăn hết tô mì, lấy di động ra quét mã thanh toán xoay người bước nhanh ra khỏi cửa tiệm.
8 giờ sáng ngày hôm sau Diêu Phi rời giường, tắm rửa trang điểm thay quần áo, kéo rèm cửa trước mắt một màu tuyết trắng, trời đất được bao bọc trong một màu trắng, trong tiểu khu mấy nhánh cây thu* ít ỏi bị tuyết rơi lên đè uốn cong.
*Cây gỗ thu thường dùng để đóng bàn cờ đẹp.
Màu trắng tinh khiết làm tâm tình Diêu Phi đang rối bời trở nên bình lặng, cô kéo khóa áo khoác lông vũ lên, đứng trước cửa sổ nhìn tuyết trong chốc lát, mới xoay người đi ra cửa.
10 giờ rưỡi, Diêu Phi mang theo đồ tới gõ cửa nhà Địch Á.
Người mở cửa là Địch Á, vừa thấy Diêu Phi đến liền bắt đầu khuyên răn, “Nói không cho em mua đồ, ai để em mua? Đợi chút lát nữa em mang trả lại đi.”
“Hàng tươi sống, không thể trả lại.” Diêu Phi đem đồ dứt khoát để ở trước cửa, thay dép lê, “Trong tay em có tiền, cô không cần lo lắng cho em.”
Địch Á nhìn LOGO siêu thị trên những cái hộp đó, thở dài, đóng cửa lại, “Giữa trưa ở đây ăn cơm.”
“Vâng.” Diêu Phi cũng không từ chối, cười đi vào cửa, “Có cần em làm gì không?”
“Cái gì cũng không cần làm, giúp việc đã quét tước trong ngoài sạch sẽ rồi.” Địch Á vào phòng bếp mang trái cây đến phòng khách, mấy năm trước Diêu Phi vừa đến nhà bà thì liền hỗ trợ quét tước vệ sinh nấu cơm, EQ Diêu Phi không cao, vụng về lấy lòng mỗi người, là một đứa trẻ thành thật, “Em cứ ngồi đi.”
Diêu Phi nhìn bốn phía xung quanh, xác thật không tìm được việc có thể làm, quy củ ngồi xuống sô pha đối diện, “Lão sư.”
“Cô gọi điện cho Tư Dĩ Hàn.” Địch Á ngồi xuống, nói, “Ăn trái cây.”
Diêu Phi khẩn trương nhìn chăm chú vào Địch Á, “Nói như thế nào ạ?”
“Tư Dĩ Hàn nói để xem biểu hiện của em ở buổi thử vai, nếu thích hợp, có thể bọn họ sẽ tiếp quản hợp đồng của em.”
Diêu Phi giống như người kề bên việc sắp chết đói, đột nhiên trước mắt xuất hiện Mãn Hán toàn tịch.
“Cái —— cái gì?”
“Tư Dĩ Hàn rất coi trọng bộ phim này, hắn không hy vọng diễn viên đoàn phim của hắn xuất hiện vấn đề hợp đồng ảnh hưởng đến phim của hắn. Bọn họ ngay từ đầu đã biết tình huống của em, nhưng vẫn cho em kịch bản, cô nghĩ, điều này có thể là đang quan sát em, có đáng giá cho bọn họ kí hay không.”
Hô hấp Diêu Phi dồn dập, thanh âm nghẹn ngào, “Thật sự?”
“Đừng khóc, tất cả những chuyện này tiền đề đều phải dựa vào trên người em có khả năng sinh ra giá trị hay không, đáng giá để cho bọn họ mạo hiểm.” Địch Á nói, “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, hiện giờ em, giá trị thương mại xác thật không cao.”
Đâu chỉ không cao, mấy năm nay trải qua Hoa Hải toàn diện đả kích, Diêu Phi quả thực là không hề có giá trị.
Diêu Phi lau mặt, nước mắt rơi mãnh liệt, cô lau như thế nào cũng lau không sạch, “Cảm ơn lão sư.”
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Diêu Phi một năm một ngàn vạn, còn bị Lý Thịnh chèn ép. Trước kia cũng có công ty muốn tiếp nhận, nhưng nhìn thấy mấy ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng kia thì lui bước. Hiện giờ hợp đồng của Diêu Phi còn dư lại một năm rưỡi, cho dù bị trì hoãn đi nữa bất quá cũng là thiếu nửa năm, lúc trước cô kí chính là điều khoản bá vương sẽ tự động gia hạn hợp đồng, thời hạn tối thiểu hợp đồng của cô là một năm. Nếu không thể giải hòa, thưa kiện chấm dứt hợp đồng cô ít nhất phải chi trả ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng.
Không có mấy công ty sẽ vì một nữ diễn viên qua thời thanh danh hỗn độn mạo hiểm đắc tội Lý Thịnh, lại còn phải chi trả một ngàn vạn.
“Nỗ lực sáng tạo giá trị, để người ta nhìn thấy được tiềm lực của em.” Địch Á gọi điện thoại với Tư Dĩ Hàn, nói bóng nói gió, bên kia nói ý tứ đại khái. Địch Á tận lực cổ vũ Diêu Phi không cần từ bỏ, kỳ thật trong lòng cũng không chắc chắn, một ngàn vạn số tiền quá lớn, thật sự sẽ có người vì Diêu Phi chi trả sao? “Diêu Phi, em tới Thượng Hải đi, công ty bọn họ ở Thượng Hải. Theo chân bọn họ đi lại nhiều hơn, để có cảm giác tồn tại hơn. Nhóm phú nhị đại này có rất nhiều tiền, chỉ cần em để cho bọn họ cảm thấy giá trị, em sẽ có một cuộc đời khác. Ở gần cơ hội nhiều hơn, nắm bắt mỗi một cơ hội. Em đã 24 tuổi, không phải là 18 tuổi, thời kỳ hoàng kim của diễn viên nữ đã qua đi hơn phân nửa, mọi việc suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Địch Á không muốn dạy Diêu Phi chấp nhận quy tắc dị dạng của thế giới này, đây là chuyện bà không muốn nghĩ đến nhất, Diêu Phi là một tờ giấy trắng, thuần khiết vô hại. Nhưng thế giới này, người quá cương trực sống không nổi, giấy trắng không có chữ kết cục cuối cùng là thùng rác.
“Em muốn, phải hiểu khom lưng.” Thời điểm Địch Á nói lời này, trong lòng sinh ra khổ sở, bà tại đây trên tờ giấy trắng đã bảo hộ thật lâu vẽ nét bút màu đen đầu tiên, “Em phải hiểu xem xét thời thế, vì chính mình mưu lợi. Xã hội này, kẻ yếu quyền lên tiếng cũng không có, căn bản không có lựa chọn. Chỉ có đứng ở chỗ cao, em trở thành cường giả, em mới có thể lập ra quy tắc, mới có thể khống chế vận mệnh của chính mình.”
Diêu Phi ngồi tàu điện ngầm trở về khách sạn, cô ngồi lên trên giường mới thật cẩn thận mở dây thừng vải trên túi văn kiện ra. Trên bìa mặt màu lam có kiểu chữ viết tay, hai chữ “Giữa hè”, biên kịch Hạ Hạ.
Diêu Phi hít sâu một hơi, mở trang bìa, hàng trên cùng của trang đầu tiên viết: Hạ Dao.
Cô ngây người trong trạng thái khiếp sợ.
Hạ Dao là nữ chính của “Giữa hè”, Tô Minh đưa cho cô kịch bản của Hạ Dao?
“Giữa hè” đầu tư cũng không tính đặc biệt lớn, nhưng thanh thế rất lớn. Đạo diễn mới Tư Dĩ Hàn, Tư Dĩ Hàn là một người hiếm hoi, vừa có kỹ thuật diễn khó có được vừa là ảnh đế đỉnh lưu, lượng fans khổng lồ. Biên kịch mới Hạ Hạ, nam chính là Thương Duệ thần tượng siêu sao đang hot, đoàn phim đang rất được mong đợi.
Rốt cuộc là thế giới này điên, hay là Diêu Phi điên rồi?
Tuy rằng Địch Á lão sư có chút nhân mạch, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng được đến với việc casting “Giữa hè”. Vì cái gì cho cô kịch bản của nữ chính? Để cô đi thử diễn nữ chính?
Diêu Phi ngồi trên giường nửa giờ, hung hăng xoa nhẹ mặt một phen lấy điện thoại ra tìm kiếm ‘Giữa hè’. ‘Giữa hè’ là kịch bản gốc, kịch bản cũng chưa có công khai. Trên bách khoa Baidu còn chưa có hoàn thiện, chủ yếu chỉ giới thiệu nhân vật và tóm tắt cốt truyện.
Mười sáu tuổi Hạ Dao theo mẹ mình gả vào Thịnh gia, cùng con trai của cha kế là Thịnh Thần sống dưới một mái hiên. Hạ Dao quái gở không có bạn bè trong thế giới chỉ có học tập, Thịnh Thần tính cách khoa trương hướng ngoại nghĩa khí có rất nhiều bạn bè trừ bỏ học tập cái gì cũng yêu thích, tính cách bọn họ hoàn toàn bất đồng, nhưng bởi vì chủ nhiệm trong lớp sắp xếp, lại thành ngồi cùng bàn. Bọn họ nắm lấy cái đuôi giữa hè, cột lại liên hệ với nhau.
Diêu Phi nhanh chóng lật xem kịch bản trong tay, nội dung cũng gần giống.
Diêu Phi không có suy đoán được, cô thật sự cầm được kịch bản nữ chính “Giữa hè”. Thử vai thông qua, cô sẽ có cơ hội diễn Hạ Dao. Không phải vai phụ không phải quần chúng. Cái cô cầm được chính là nữ chính, mộng đẹp của cô trở thành sự thật.
Không có dừng lại ở Thượng Hải lâu, Diêu Phi đem kịch bản bỏ vào trong ba lô, đi thẳng đến ga tàu cao tốc, cô muốn đem tin tức tốt này nói cho Địch Á lão sư. Sáu tiếng ngồi ở đường sắt cao tốc, đến Bắc Kinh thì trời đã tối, Diêu Phi theo dòng người xuống trạm. Gió lạnh thấu xương, bông tuyết lại bay xuống mặt đất, lại không lưu lại dấu vết trên mặt đất. Trận tuyết thứ hai, trước sau không bay xuống sảng khoái.
Diêu Phi lấy điện thoại ra gọi cho Địch Á lão sư, gọi không được, điện thoại Địch Á lão sư tắt máy. Chắc là có hoạt động gì, tâm trạng Diêu Phi tạm thời trầm xuống, quay trở lại trạm tàu điện ngầm trước tiên quay về chỗ ở.
Cô ở cửa tiểu khu ngửi được mùi thơm của cơm mới ý thức được mình đói, cả ngày chưa uống một giọt nước. Cơn đói được mở ra như cơn hồng thủy, nháy mắt che trời lấp đất chạy về đại não của cô. Diêu Phi tìm một cửa tiệm ăn vặt nhỏ gần đây, đi vào gọi một phần mì xào.
Điện thoại vang lên, hiện báo là Địch Á, Diêu Phi vội vàng nghe máy.
“Lão sư.”
““Giữa hè” bên kia có kết quả sao?”
Diêu Phi giương khóe môi, nhịn không được cười, “Có!”
“Tin tức tốt? Cho em nhân vật gì?” Địch Á cười nói, “Vừa rồi mới ở trong lớp học, hiện tại đã rảnh rỗi.”
Diêu Phi chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tin xấu thì cô không dám gọi điện thoại cho Địch Á.
“Nữ số một.” Diêu Phi mím môi, một đoạn đường này cô vừa mừng như điên lại vừa lo sợ bất an, bên trong giãy giụa nôn nóng, cô đã cao hứng lại sầu lo, lo âu lan tràn đến từng mỗi một tế bào trong cơ thể.
“Nữ số một?” Trong thanh âm của Địch Á có chút ngoài ý muốn, “Không có nhầm lẫn chứ? Em chắc chắn?”
“Em đã xem qua kịch bản.” Diêu Phi ở trong toilet cao tốc xem qua kịch bản một lần, trên cao tốc không có biện pháp để xem, cô có kí hiệp nghị bảo mật, nếu cô bị chụp được thì xong đời rồi, “Chắc phải.”
“Vậy là cho em kịch bản đúng không?” Địch Á trầm ngâm, “Sáng ngày mai em có thời gian không? Tới nhà cô một chuyến, chúng ta gặp mặt trò chuyện.”
“Vâng.”
“Cô gọi điện thoại hỏi một chút xem tình huống như thế nào, em xem kịch bản trước, ngày mai cái gì cũng không cần mua, em tới đây là được, nghe thấy không?”
Địch Á biết rõ tình trạng kinh tế của Diêu Phi, mặc dù bà rất thích Diêu Phi, cũng rất ít gọi Diêu Phi tới nhà. Diêu Phi mỗi lần tới đều tiêu sài một số tiền lớn, bà không đành lòng để cho Diêu Phi tiêu tiền.
“Lão sư, em có chuyện muốn nói cùng với ngài.” Diêu Phi đứng dậy đi ra khỏi cửa tiệm nhỏ, đến trên đường phố vắng vẻ mới nói thành lời, “Em chấm dứt hợp đồng không có dễ dàng như vậy, mấy ngày hôm trước em gặp Tiền Anh, hắn đã nói rõ cho em, sẽ khấu trừ hợp đồng của em. Mặc dù một năm rưỡi sau đến kỳ hạn, em cũng đi không được.”
“Em gặp mặt Tiền Anh? Bọn họ có làm khó dễ em không?”
Diêu Phi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến miệng cái gì cũng nói không nên lời, “Không có việc gì, em chỉ là rất lo lắng, bên kia biết tình huống của em sao? Bọn họ cho em cái kịch bản này có suy xét qua phương diện hợp đồng của em không? Không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào. Kịch bản đưa ra, vậy là rất vừa ý đi?”
“Trước tiên em không cần gặp mặt với người của công ty quản lý, cô giúp em hỏi thăm, tình huống cụ thể ngày mai gặp mặt bàn lại.”
“Cảm ơn ngài.” Diêu Phi đối với Địch Á lão sư cảm kích vô cùng, không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt, đời này của cô cũng không đền đáp nổi, “Lão sư, ân nhân lớn nhất cuộc đời em chính là ngài.”
“Sau khi hoàn thành xong việc em lại cảm ơn cũng không muộn, em có ngốc không đây.” Địch Á cười nói, “Ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn bông tuyết ồn ào huyên náo trong bóng tối vô tận. Cô nhét tay đang run nhè nhẹ vào trong túi áo lông vũ, ngón tay nắm chặt. Chóp mũi bị gió lạnh thấu xương đông lạnh đến đỏ bừng, hít sâu một hơi, gió lạnh tiến vào trong phổi, cả người đều lạnh xuống.
“Cô gái, bữa ăn của cô.” Ông chủ cửa hàng gân cổ lên hô một tiếng, “Tôi để đó cho cô.”
Diêu Phi cầm di động xoay người quay lại, trong tiệm vắng vẻ, chỉ có một mình cô. Ông chủ là người đàn ông trung niên, ngồi bên trong xem TV, Diêu Phi nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại.
Trên TV 17inch là kênh trung ương số sáu, đang chiếu Hàn Đao Hành.
“Thanh âm quá lớn ảnh hưởng đến cô sao?” Ông chủ đang xem mê mẩn, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Diêu Phi, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa, “Tôi điều chỉnh âm thanh thấp xuống.”
“Không có việc gì, không ảnh hưởng.” Diêu Phi kéo cổ áo cao lên một chút, ngồi vào trên bàn lấy đũa dùng một lần xé bao bì, “Ông xem của ông.”
“Bộ phim này đặc biệt hay, tôi đã xem vài lần.” Ông chủ vẫn điều chỉnh âm lượng thấp xuống, “Không nghe âm thanh tôi cũng biết đang diễn đến đoạn nào, cô tuổi còn nhỏ, chắc là không thấy qua bộ phim này. Hàn Đao Hành, đặc biệt kinh điển, cô có thời gian lên mạng tìm thử, xem xong tuyệt đối không hối hận.”
Hơi nóng hun lên đáy mắt Diêu Phi có chút chua xót, cô gục đầu xuống gẩy bát mì xào, hàm hồ gật đầu, “Ừm.”
“Diễn viên này hình như diễn có một bộ phim, lớn lên xinh đẹp kỹ thuật diễn lại tốt. Quay xong liền tránh bóng, không biết có phải gả cho người giàu có hay không. Ai, làm phụ nữ thật tốt, lớn lên xinh đẹp là có thể đổi thành tiền, diễn một bộ phim mới có bao nhiêu tiền? Gả vào hào môn không cần phải xuất đầu lộ diện, phú quý cả đời, làm phu nhân nhà giàu thật tốt.”
Mì xào bỏ nhiều dầu giá rẻ, ăn vào trong miệng phát ngán. Cô chịu đựng cơn buồn nôn nhanh chóng ăn hết tô mì, lấy di động ra quét mã thanh toán xoay người bước nhanh ra khỏi cửa tiệm.
8 giờ sáng ngày hôm sau Diêu Phi rời giường, tắm rửa trang điểm thay quần áo, kéo rèm cửa trước mắt một màu tuyết trắng, trời đất được bao bọc trong một màu trắng, trong tiểu khu mấy nhánh cây thu* ít ỏi bị tuyết rơi lên đè uốn cong.
*Cây gỗ thu thường dùng để đóng bàn cờ đẹp.
Màu trắng tinh khiết làm tâm tình Diêu Phi đang rối bời trở nên bình lặng, cô kéo khóa áo khoác lông vũ lên, đứng trước cửa sổ nhìn tuyết trong chốc lát, mới xoay người đi ra cửa.
10 giờ rưỡi, Diêu Phi mang theo đồ tới gõ cửa nhà Địch Á.
Người mở cửa là Địch Á, vừa thấy Diêu Phi đến liền bắt đầu khuyên răn, “Nói không cho em mua đồ, ai để em mua? Đợi chút lát nữa em mang trả lại đi.”
“Hàng tươi sống, không thể trả lại.” Diêu Phi đem đồ dứt khoát để ở trước cửa, thay dép lê, “Trong tay em có tiền, cô không cần lo lắng cho em.”
Địch Á nhìn LOGO siêu thị trên những cái hộp đó, thở dài, đóng cửa lại, “Giữa trưa ở đây ăn cơm.”
“Vâng.” Diêu Phi cũng không từ chối, cười đi vào cửa, “Có cần em làm gì không?”
“Cái gì cũng không cần làm, giúp việc đã quét tước trong ngoài sạch sẽ rồi.” Địch Á vào phòng bếp mang trái cây đến phòng khách, mấy năm trước Diêu Phi vừa đến nhà bà thì liền hỗ trợ quét tước vệ sinh nấu cơm, EQ Diêu Phi không cao, vụng về lấy lòng mỗi người, là một đứa trẻ thành thật, “Em cứ ngồi đi.”
Diêu Phi nhìn bốn phía xung quanh, xác thật không tìm được việc có thể làm, quy củ ngồi xuống sô pha đối diện, “Lão sư.”
“Cô gọi điện cho Tư Dĩ Hàn.” Địch Á ngồi xuống, nói, “Ăn trái cây.”
Diêu Phi khẩn trương nhìn chăm chú vào Địch Á, “Nói như thế nào ạ?”
“Tư Dĩ Hàn nói để xem biểu hiện của em ở buổi thử vai, nếu thích hợp, có thể bọn họ sẽ tiếp quản hợp đồng của em.”
Diêu Phi giống như người kề bên việc sắp chết đói, đột nhiên trước mắt xuất hiện Mãn Hán toàn tịch.
“Cái —— cái gì?”
“Tư Dĩ Hàn rất coi trọng bộ phim này, hắn không hy vọng diễn viên đoàn phim của hắn xuất hiện vấn đề hợp đồng ảnh hưởng đến phim của hắn. Bọn họ ngay từ đầu đã biết tình huống của em, nhưng vẫn cho em kịch bản, cô nghĩ, điều này có thể là đang quan sát em, có đáng giá cho bọn họ kí hay không.”
Hô hấp Diêu Phi dồn dập, thanh âm nghẹn ngào, “Thật sự?”
“Đừng khóc, tất cả những chuyện này tiền đề đều phải dựa vào trên người em có khả năng sinh ra giá trị hay không, đáng giá để cho bọn họ mạo hiểm.” Địch Á nói, “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, hiện giờ em, giá trị thương mại xác thật không cao.”
Đâu chỉ không cao, mấy năm nay trải qua Hoa Hải toàn diện đả kích, Diêu Phi quả thực là không hề có giá trị.
Diêu Phi lau mặt, nước mắt rơi mãnh liệt, cô lau như thế nào cũng lau không sạch, “Cảm ơn lão sư.”
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Diêu Phi một năm một ngàn vạn, còn bị Lý Thịnh chèn ép. Trước kia cũng có công ty muốn tiếp nhận, nhưng nhìn thấy mấy ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng kia thì lui bước. Hiện giờ hợp đồng của Diêu Phi còn dư lại một năm rưỡi, cho dù bị trì hoãn đi nữa bất quá cũng là thiếu nửa năm, lúc trước cô kí chính là điều khoản bá vương sẽ tự động gia hạn hợp đồng, thời hạn tối thiểu hợp đồng của cô là một năm. Nếu không thể giải hòa, thưa kiện chấm dứt hợp đồng cô ít nhất phải chi trả ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng.
Không có mấy công ty sẽ vì một nữ diễn viên qua thời thanh danh hỗn độn mạo hiểm đắc tội Lý Thịnh, lại còn phải chi trả một ngàn vạn.
“Nỗ lực sáng tạo giá trị, để người ta nhìn thấy được tiềm lực của em.” Địch Á gọi điện thoại với Tư Dĩ Hàn, nói bóng nói gió, bên kia nói ý tứ đại khái. Địch Á tận lực cổ vũ Diêu Phi không cần từ bỏ, kỳ thật trong lòng cũng không chắc chắn, một ngàn vạn số tiền quá lớn, thật sự sẽ có người vì Diêu Phi chi trả sao? “Diêu Phi, em tới Thượng Hải đi, công ty bọn họ ở Thượng Hải. Theo chân bọn họ đi lại nhiều hơn, để có cảm giác tồn tại hơn. Nhóm phú nhị đại này có rất nhiều tiền, chỉ cần em để cho bọn họ cảm thấy giá trị, em sẽ có một cuộc đời khác. Ở gần cơ hội nhiều hơn, nắm bắt mỗi một cơ hội. Em đã 24 tuổi, không phải là 18 tuổi, thời kỳ hoàng kim của diễn viên nữ đã qua đi hơn phân nửa, mọi việc suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Địch Á không muốn dạy Diêu Phi chấp nhận quy tắc dị dạng của thế giới này, đây là chuyện bà không muốn nghĩ đến nhất, Diêu Phi là một tờ giấy trắng, thuần khiết vô hại. Nhưng thế giới này, người quá cương trực sống không nổi, giấy trắng không có chữ kết cục cuối cùng là thùng rác.
“Em muốn, phải hiểu khom lưng.” Thời điểm Địch Á nói lời này, trong lòng sinh ra khổ sở, bà tại đây trên tờ giấy trắng đã bảo hộ thật lâu vẽ nét bút màu đen đầu tiên, “Em phải hiểu xem xét thời thế, vì chính mình mưu lợi. Xã hội này, kẻ yếu quyền lên tiếng cũng không có, căn bản không có lựa chọn. Chỉ có đứng ở chỗ cao, em trở thành cường giả, em mới có thể lập ra quy tắc, mới có thể khống chế vận mệnh của chính mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.