Chương 72: Không thể như vậy
Sở Hàn Y Thanh
01/11/2023
Xe ngựa lộc cộc nghiền áp trên con đường nhỏ lầy lội, lưu lại những vệt bánh xe thật dài.
Đây là xe ngựa chở Văn Nhân Quân và Diệp Bạch. Từ đêm hôm đó, sau khi chấm dứt mọi việc ở phủ Tể tướng, Văn Nhân Quân gần như ngay lập tức đưa Diệp Bạch lên xe ngựa, tay của Diệp Bạch đã không thể kéo dài hơn được nữa.
Trời đã bước sang tháng 5, cái se lạnh của mùa xuân đã sớm rút đi, nhưng phía bên trong xe ngựa vẫn được đặt một tấm đệm mềm thật dày, còn có thêm một chiếc bếp lò nhỏ đặc chế.
Diệp Bạch nghỉ tạm trong hoàn cảnh như vậy.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ của Diệp Bạch, Văn Nhân Quân cũng không quá yên tâm, lên tiếng: "Còn lạnh hay không?"
Tuy là nằm nghỉ tạm, nhưng Diệp Bạch cũng không nhắm mắt. Nghe xong câu hỏi của Văn Nhân Quân, hắn không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Ngươi chắc là rất nóng phải không?"
"Người tập võ nóng lạnh không thể ảnh hưởng đến cơ thể." Văn Nhân Quân mỉm cười. Dừng một chút, y lại nói, "tay của ngươi thì sao, còn đau không? Bây giờ chúng ta đi Lạc Thành, nghe nói có một vị thần y quy ẩn ở đó, hắn sẽ có cách."
Diệp Bạch vốn định nói cho dù không có cách nào cũng không sao, nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy không nhất định phải nói những lời này với Văn Nhân Quân nên im lặng không nói gì cả.
Hiện tại Diệp Bạch đang sốt cao, Văn Nhân Quân cũng không muốn nhiều lời khiến cho đối phương phải hao tốn tinh lực nên chỉ nói: "Từ đây đến Lạc Thành không còn lâu nữa, chắc chỉ mất khoảng nửa ngày, ngươi nghỉ thêm một chút nữa đi."
Diệp Bạch gật đầu, nhưng hắn không lập tức nhắm mắt lại, chỉ trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: "Văn Nhân."
"Sao vậy?" Văn Nhân Quân nhìn Diệp Bạch.
Diệp Bạch trầm mặc, trên đôi gò má tái nhợt nhiễm chút sắc đỏ, nhìn qua còn có nhiều hơn ngày thường vài phần sức sống. Hắn vươn lên bàn tay trái từ phía đệm chăn chạm vào cánh tay đang rũ xuống của Văn Nhân Quân, dường như đang muốn hỏi ý kiến.
Trong lòng Văn Nhân Quân cảm thấy nao nao, ngón tay của y giật giật, không nắm lấy bàn tay hướng đến của Diệp Bạch, nhưng cũng không rút về.
Vì thế Diệp Bạch mở ra năm ngón tay, mang theo chút tâm tư nho nhỏ nắm lấy bàn tay trước mặt.
Có một chút run rẩy rất nhỏ trên tay của Văn Nhân Quân.
Diệp Bạch tăng thêm chút lực đạo: "Văn Nhân."
Văn Nhân Quân nghe, nhưng Diệp Bạch lại không nói gì thêm gì nữa, hoặc là hắn vốn dĩ cũng không muốn nói cái gì, chỉ là muốn gọi tên của Văn Nhân Quân một chút thôi.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao cũng là trọng thương chưa lành, Diệp Bạch rất nhanh đã lâm vào giấc ngủ say.
Thấy Diệp Bạch đã ngủ say, Văn Nhân Quân vốn dĩ chuẩn bị đem tay rút ra, lại bất chợt nhìn thấy bàn tay phải lộ ra khỏi chăn của Diệp Bạch... một bàn tay màu sắc xanh tím, vặn vẹo đến không còn hình dạng.
Động tác trên tay Văn Nhân Quân dừng lại. Y nhìn bàn tay lộ ra phía ngoài kia một lúc, sau đó mới đem chăn nhẹ nhàng phủ lên bàn tay kia. Tiếp theo, y cũng không rút tay ra, chỉ thoáng điều chỉnh lại vị trí, để cho Diệp Bạch có thể nắm lấy thoải mái hơn một chút.
Một đường không nói chuyện.
Chờ đến khi xe ngựa tới được Lạc Thành cũng đã là nửa đêm.
Trước tiên, Văn Nhân Quân cũng không đi đến khách điếm nghỉ ngơi, mà mang theo Diệp Bạch hướng thẳng đến nơi ẩn cư của vị thần y kia.
Thần y đương nhiên đã nghỉ ngơi, nhưng đường đường là cao thủ đệ nhất thiên hạ tìm đến cửa, hắn còn có thể nói gì nữa? Tất nhiên chỉ có thể khoác áo đứng dậy, xem kỹ tay cho Diệp Bạch.
Ánh đèn dầu như hạt đậu.
Trong căn phòng không tính quá rộng, thần y nương theo ánh đèn dầu xem xét tay cho Diệp Bạch một lúc lâu mới dường như nhìn về phía Văn Nhân Quân để hỏi ý kiến.
Văn Nhân Quân chưa kịp nói gì thì Diệp Bạch ngồi một bên đã lên tiếng trước: "Nói thẳng đi."
Thần y chần chờ một chút.
Văn Nhân Quân cũng lên tiếng: "Nói thẳng là được."
Nếu như cả hai người cùng nói như vậy, thần y đương nhiên cũng không còn điều gì phải kiêng kị, lập tức nói: "Tay của vị tiểu ca này kéo dài không lâu lắm, không phải không thể chữa được, lão phu có thể đảm bảo giúp cho hắn sinh hoạt bình thường không có vấn đề gì cả, nhưng nếu như muốn cầm kiếm...
Thần y cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì những lời tiếp theo đã không cần nói nữa.
Diệp Bạch không bày tỏ thái độ nào.
Văn Nhân Quân lại trầm mặt: "Nếu không thể lại cầm lấy kiếm, bổn phủ ngàn dặm xa xôi đến tìm ngươi để làm gì?... Chính đại phu trong Phi Vân Thành cũng có thể làm được!"
Thần y lắc lắc đầu: "Cũng không phải là lão phu không chịu tận lực......" Nói như vậy, thần y lại nhìn thoáng qua cổ tay của Diệp Bạch, nói, "Lão phu tài hèn học ít, thành chủ, ngài vẫn là đi thỉnh cao minh khác đi."
Sắc mặt Văn Nhân Quân lại càng thêm trầm, cuối cùng cũng không làm khó xử thần y thêm nữa, thấy đối phương thật sự không có cách nào liền mang theo Diệp Bạch đứng dậy rời đi.
Đêm khuya, bên ngoài phòng gió thổi có chút lạnh. Văn Nhân Quân nhìn sắc mặt của Diệp Bạch, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên trên người của Diệp Bạch: "Hắn không có cách nào, chúng ta lại đi tìm một đại phu khác... Trên đời cũng không phải chỉ có một mình hắn là đại phu."
Diệp Bạch nhìn bàn tay phải đã không còn cảm giác gì của mình, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không có gì."
Câu nói này, là nói đại phu này không chữa khỏi cũng không sao... hay là, cho dù không chữa được cũng không sao?
Văn Nhân Quân cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ mang theo Diệp Bạch vào khách điếm, sau đó nhìn đối phương nằm xuống nghỉ tạm, không bao lâu đã lâm vào ngủ say.
Suốt 10 ngày tiếp theo, Văn Nhân Quân mang theo Diệp Bạch đến gõ cửa khắp các đại phu lớn nhỏ ở Lạc Thành, có những người ở phố phường nổi danh, cũng có những người yên lặng vô danh, tất cả đều ghé qua thử một lần. Nhưng đáng tiếc là, cho dù là những người trước hay sau, sau khi họ thấy tay phải của Diệp Bạch, đều không ngoại lệ mà nói không chữa được... ít nhất là không thể chữa được đến mức giúp cho Diệp Bạch có thể cầm lấy kiếm.
Lần lượt kì vọng, lại hết lần này đến lần khác thất vọng, đừng nói là người mang thương thế như Diệp Bạch, ngay cả bản thân Văn Nhân Quân cũng có chút cảm giác mệt mỏi.
Đến ngày thứ 11, Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đi đến nhà một vị đại phu cuối cùng trong Lạc Thành.
Đại phu đang xử lý một bệnh nhân khác, Văn Nhân Quân cùng với Diệp Bạch ngồi chờ ở một gian phòng khác.
Diệp Bạch thần sắc có chút mỏi mệt.
Văn Nhân Quân chú ý tới: "Mệt mỏi?"
Diệp Bạch khẽ gật đầu. Ở trước mặt người ngoài, Diệp Bạch tất nhiên sẽ không biểu hiện ra bên ngoài trạng thái mỏi mệt, nhưng Văn Nhân Quân không phải người ngoài, cho nên Diệp Bạch sẽ không che giấu cảm giác của bản thân.
Văn Nhân Quân vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy vài động tĩnh từ phía xa truyền đến. Lúc sắp lên tiếng nói thì dừng lại, Văn Nhân Quân trong lòng niệm mấy lần, tay đã duỗi về phía Diệp Bạch. Y hòa nhã nói: "Nếu như mệt mỏi thì nghỉ ngơi tạm một chút đi."
Cùng với những lời này, tay của Văn Nhân Quân đã đặt lên huyệt ngủ của Diệp Bạch.
Đối Văn Nhân Quân căn bản không có sự phòng bị, Diệp Bạch vô thanh vô tức ngã xuống.
Duỗi tay đỡ được người, lại thay đối phương điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, làm xong hết tất cả những việc này, Văn Nhân Quân đi đến trước mặt đại phu: "Đợi lâu, hắn?..."
"Hắn mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một lúc." Văn Nhân Quân nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhìn thoáng qua Văn Nhân Quân, đại phu hình như có chút hiểu, cũng không hề nói nhiều, ngồi xuống liền bắt đầu xem tay cho Diệp Bạch.
Thời gian dần trôi qua từng giây từng phút.
Đại phu nhìn tay của Diệp Bạch một lúc thật lâu, lâu đến nỗi khiến cho Văn Nhân Quân không tự chủ được cảm thấy có nhiều hơn một tia hi vọng.
"Hắn bị thương bao nhiêu ngày?" Thật lâu sau, đại phu lên tiếng hỏi.
Trong lòng Văn Nhân Quân hơi căng thẳng, một tia hi vọng nhỏ nhoi lúc trước đó bắt đầu nảy mầm sinh trưởng: "Nửa tháng."
"Nửa tháng......" Đại phu tự nói, lại cúi đầu nhìn về phía tay của Diệp Bạch. Sau đó, hắn ngẩng đầu nói.
Trái tim Văn Nhân Quân không chịu khống chế mà đập mạnh, trong lòng, kì vọng cũng từ một cây non kết một nụ hoa nho nhỏ, lại nghe thấy âm thanh của đại phu: "... Thật xin lỗi, tay này ta không có cách nào."
Một chút mong chờ thật vất vả mới có được trong chớp mắt liền hoàn toàn tan thành tro bụi, Văn Nhân Quân ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhớ đến vẫn còn đại phu ở đây, chậm rãi gật đầu: "Thật sự... Không có cách nào sao?"
"Không có cách nào." Đại phu lắc đầu nói, "Bị thương cũng đã lâu, lại quá nhiều, nếu là trong vòng 7 ngày, ta còn có thể nỗ lực thử một lần."
Văn Nhân Quân không nói gì. Từ sau khi Xích Diễm rời khỏi, y đã rất lâu chưa cảm nhận được loại cảm giác sau khi có chút kì vọng lại là hoàn toàn thất vọng như vậy.
Cảm giác như vậy tất nhiên không tốt.
Chỉ là, y vốn là một người ngoài cuộc còn có cảm giác không thoải mái như vậy, vậy Diệp Bạch không có cách nào chữa khỏi tay kia lại là cảm giác như thế nào?
... Là một kiếm khách, lại không thể nào cầm lấy kiếm sau mấy chục năm luyện kiếm, lại là cảm giác như thế nào?
Văn Nhân Quân có hơi chút thất thần, tiếp theo liền bất tri bất giác hiện ra một ý niệm: Còn may, còn may vừa rồi đã điểm huyệt ngủ cho hắn...
"Thành chủ, những đại phu có chút danh tiếng ở Lạc Thành chúng ta đã tìm đến toàn bộ." Về đến khách điếm, Văn Nhân Quân nghe hạ nhân báo cáo.
"Ừ." Uống một ngụm trà đặc, Văn Nhân Quân ấn ấn thái dương, "Vẫn chưa tìm được tung tích của Dược vương gia sao?"
Hạ nhân cúi đầu: "Dược vương gia không có nơi ở cố định, lần cuối cùng còn nhìn thấy ông ấy trên giang hồ cũng đã là 1 năm trước đây."
Một năm trước đây. Văn Nhân Quân nhấm nuốt mấy chữ này: "Vậy lần đó Dược vương gia xuất hiện ở địa phương nào?"
Là một trấn nhỏ ở Tây Nam, gọi là Phụ Trấn." Hạ nhân trả lời.
Văn Nhân Quân gật đầu: "Đi ra ngoài nói cho bọn họ, thu thập hành trang, sáng mai sẽ lên đường đi Phụ Trấn."
Hạ nhân đáp ứng, sau khi hành lễ xong thì xoay người rời đi.
Một mình ngồi ở bên trong thính đường, Văn Nhân Quân nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại uống thêm một hớp trà đặc, lúc này mới đứng dậy, đi về phía phòng Diệp Bạch đang nghỉ ngơi.
Trong phòng, Diệp Bạch đã tỉnh, đang ngồi cạnh bàn, dùng tay trái cầm kiếm khắc lên trái cây trước mặt.
Văn Nhân Quân hơi hơi ngơ ngẩn, bước chân theo đó cũng chậm lại. Cũng đúng lúc này, trên tay Diệp Bạch mất đi lực đạo, lập tức để lại một vết thương khá sâu trên tay mình.
Văn Nhân Quân phục hồi tinh thần trở lại, bước nhanh đến bên cạnh đối phương, y cầm lấy quả táo trên lòng bàn tay phải của Diệp Bạch, nói: "Ngươi muốn khắc thành hình gì? Ta có thể thay ngươi khắc."
"Không cần." Nếu Văn Nhân Quân đã cầm đi, Diệp Bạch sẽ không cầm về nữa, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu.
Nhưng lúc này đây, Văn Nhân Quân lại kiên trì: "Muốn khắc thành hình gì?"
Diệp Bạch ngừng lại một chút, sau đó nói: "Vậy khắc Băng Hỏa thú đi."
Yêu cầu này nếu là đối với người bình thường chắc hẳn sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu là đối với Văn Nhân Quân thì một chút khó khăn cũng không có. Cho nên Văn Nhân Quân gật gật đầu, sau đó tùy tay bắt đầu khắc.
Diệp Bạch lẳng lặng nhìn.
Một lát sau, Văn Nhân Quân phá vỡ trầm mặc: "Ngày mai chúng ta đến Phụ Trấn, tìm Dược vương gia... đó là nơi cuối cùng Dược vương gia xuất hiện.
"Được." Diệp Bạch đáp.
"Dược vương gia có thể chữa khỏi cho tay của ngươi." Văn Nhân Quân lại ôn nhu nói, y đã khắc được một nửa thân của Băng Hỏa thú.
Nếu như chữa không khỏi, hoặc là dứt khoát tìm không thấy người thì sao? Diệp Bạch nghĩ như vậy nhưng không nói ra, hắn chỉ nói "Không sao."
Đây là lần thứ hai hắn nói câu này, cũng là lần thứ hai Văn Nhân Quân nghe thấy. Lần đầu tiên, Văn Nhân Quân có thể không nghĩ nhiều, nhưng mà đến thời điểm hiện tại cũng chưa tìm được một đại phu nào có thể chữa được cho Diệp Bạch, Văn Nhân Quân không thể không nghĩ nhiều hơn. Động tác trên tay y thoáng ngừng lại.
Diệp Bạch đã tiếp tục lên tiếng: "Không sao, ta đã nói rồi, muốn tìm giết Diệp Khiêm là quyết định của ta, cho nên tất cả những việc sau đó ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm, bao gồm cả việc tay bị gãy, cũng bao gồm cả việc vết nứt gãy không có cách nào chữa khỏi được."
Nói như vậy, Diệp Bạch dừng một chút, lại nói: "Kỳ thật hiện tại cũng không tồi. Ta còn có một bàn tay, ta cũng còn thiếu ngươi một việc."
Hai câu cuối cùng nếu như nghe thoáng qua thì dường như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng nếu suy nghĩ một chút là có thể tìm ra được mối quan hệ trong đó: "Ta còn có một bàn tay... cho nên ta sẽ không sao cả; ta cũng còn nợ ngươi một việc, cho nên ta cũng sẽ không có việc gì."
Văn Nhân Quân trầm mặc một lát: "Ngươi không nợ ta cái gì cả."
Diệp Bạch cũng không cãi lại lời của đối phương.
Văn Nhân Quân lại cúi thấp đầu, tiếp tục khắc nốt phần thân còn lại của Băng Hỏa thú.
Sau một lát, hắn đem một con Băng Hỏa thú nho nhỏ bằng quả táo đặt lên tay Diệp Bạch, nói: "Ngày mai còn phải lên đường, thân thể ngươi chưa tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."
Diệp Bạch gật đầu, tiếp nhận đồ vật sau đó đi vào trong phòng.
Văn Nhân Quân ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng của đối phương.
Kỳ thật, vừa rồi nhìn thấy Diệp Bạch dùng tay trái khắc đồ vậy, có một thoáng chốc y muốn nói với đối phương rằng: "Đừng khắc nữa, sau này ta sẽ giúp ngươi khắc."
Sau này ta giúp ngươi khắc. Văn Nhân Quân nghĩ đến một câu này, y không biết vì sao bản thân lại muốn nói một câu này, có lẽ là bởi vì đã ở bên cạnh Diệp Bạch nhiều ngày nay, cũng cảm nhận được cảm giác cũng như suy nghĩ hàng ngày của đối phương? Hay là bởi vì từ rất lâu trước đây, khi đối phương bắt đầu thân cận từng chút từng chút một...
Sau này. Văn Nhân Quân hơi hơi nhấp môi. Y muốn như vậy, thế nhưng...
... Thế nhưng làm sao y có thể đưa ra lời hứa hẹn sau này, lại lấy cái gì ra để hứa hẹn sau này?
Đây là xe ngựa chở Văn Nhân Quân và Diệp Bạch. Từ đêm hôm đó, sau khi chấm dứt mọi việc ở phủ Tể tướng, Văn Nhân Quân gần như ngay lập tức đưa Diệp Bạch lên xe ngựa, tay của Diệp Bạch đã không thể kéo dài hơn được nữa.
Trời đã bước sang tháng 5, cái se lạnh của mùa xuân đã sớm rút đi, nhưng phía bên trong xe ngựa vẫn được đặt một tấm đệm mềm thật dày, còn có thêm một chiếc bếp lò nhỏ đặc chế.
Diệp Bạch nghỉ tạm trong hoàn cảnh như vậy.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ của Diệp Bạch, Văn Nhân Quân cũng không quá yên tâm, lên tiếng: "Còn lạnh hay không?"
Tuy là nằm nghỉ tạm, nhưng Diệp Bạch cũng không nhắm mắt. Nghe xong câu hỏi của Văn Nhân Quân, hắn không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Ngươi chắc là rất nóng phải không?"
"Người tập võ nóng lạnh không thể ảnh hưởng đến cơ thể." Văn Nhân Quân mỉm cười. Dừng một chút, y lại nói, "tay của ngươi thì sao, còn đau không? Bây giờ chúng ta đi Lạc Thành, nghe nói có một vị thần y quy ẩn ở đó, hắn sẽ có cách."
Diệp Bạch vốn định nói cho dù không có cách nào cũng không sao, nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy không nhất định phải nói những lời này với Văn Nhân Quân nên im lặng không nói gì cả.
Hiện tại Diệp Bạch đang sốt cao, Văn Nhân Quân cũng không muốn nhiều lời khiến cho đối phương phải hao tốn tinh lực nên chỉ nói: "Từ đây đến Lạc Thành không còn lâu nữa, chắc chỉ mất khoảng nửa ngày, ngươi nghỉ thêm một chút nữa đi."
Diệp Bạch gật đầu, nhưng hắn không lập tức nhắm mắt lại, chỉ trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: "Văn Nhân."
"Sao vậy?" Văn Nhân Quân nhìn Diệp Bạch.
Diệp Bạch trầm mặc, trên đôi gò má tái nhợt nhiễm chút sắc đỏ, nhìn qua còn có nhiều hơn ngày thường vài phần sức sống. Hắn vươn lên bàn tay trái từ phía đệm chăn chạm vào cánh tay đang rũ xuống của Văn Nhân Quân, dường như đang muốn hỏi ý kiến.
Trong lòng Văn Nhân Quân cảm thấy nao nao, ngón tay của y giật giật, không nắm lấy bàn tay hướng đến của Diệp Bạch, nhưng cũng không rút về.
Vì thế Diệp Bạch mở ra năm ngón tay, mang theo chút tâm tư nho nhỏ nắm lấy bàn tay trước mặt.
Có một chút run rẩy rất nhỏ trên tay của Văn Nhân Quân.
Diệp Bạch tăng thêm chút lực đạo: "Văn Nhân."
Văn Nhân Quân nghe, nhưng Diệp Bạch lại không nói gì thêm gì nữa, hoặc là hắn vốn dĩ cũng không muốn nói cái gì, chỉ là muốn gọi tên của Văn Nhân Quân một chút thôi.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao cũng là trọng thương chưa lành, Diệp Bạch rất nhanh đã lâm vào giấc ngủ say.
Thấy Diệp Bạch đã ngủ say, Văn Nhân Quân vốn dĩ chuẩn bị đem tay rút ra, lại bất chợt nhìn thấy bàn tay phải lộ ra khỏi chăn của Diệp Bạch... một bàn tay màu sắc xanh tím, vặn vẹo đến không còn hình dạng.
Động tác trên tay Văn Nhân Quân dừng lại. Y nhìn bàn tay lộ ra phía ngoài kia một lúc, sau đó mới đem chăn nhẹ nhàng phủ lên bàn tay kia. Tiếp theo, y cũng không rút tay ra, chỉ thoáng điều chỉnh lại vị trí, để cho Diệp Bạch có thể nắm lấy thoải mái hơn một chút.
Một đường không nói chuyện.
Chờ đến khi xe ngựa tới được Lạc Thành cũng đã là nửa đêm.
Trước tiên, Văn Nhân Quân cũng không đi đến khách điếm nghỉ ngơi, mà mang theo Diệp Bạch hướng thẳng đến nơi ẩn cư của vị thần y kia.
Thần y đương nhiên đã nghỉ ngơi, nhưng đường đường là cao thủ đệ nhất thiên hạ tìm đến cửa, hắn còn có thể nói gì nữa? Tất nhiên chỉ có thể khoác áo đứng dậy, xem kỹ tay cho Diệp Bạch.
Ánh đèn dầu như hạt đậu.
Trong căn phòng không tính quá rộng, thần y nương theo ánh đèn dầu xem xét tay cho Diệp Bạch một lúc lâu mới dường như nhìn về phía Văn Nhân Quân để hỏi ý kiến.
Văn Nhân Quân chưa kịp nói gì thì Diệp Bạch ngồi một bên đã lên tiếng trước: "Nói thẳng đi."
Thần y chần chờ một chút.
Văn Nhân Quân cũng lên tiếng: "Nói thẳng là được."
Nếu như cả hai người cùng nói như vậy, thần y đương nhiên cũng không còn điều gì phải kiêng kị, lập tức nói: "Tay của vị tiểu ca này kéo dài không lâu lắm, không phải không thể chữa được, lão phu có thể đảm bảo giúp cho hắn sinh hoạt bình thường không có vấn đề gì cả, nhưng nếu như muốn cầm kiếm...
Thần y cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì những lời tiếp theo đã không cần nói nữa.
Diệp Bạch không bày tỏ thái độ nào.
Văn Nhân Quân lại trầm mặt: "Nếu không thể lại cầm lấy kiếm, bổn phủ ngàn dặm xa xôi đến tìm ngươi để làm gì?... Chính đại phu trong Phi Vân Thành cũng có thể làm được!"
Thần y lắc lắc đầu: "Cũng không phải là lão phu không chịu tận lực......" Nói như vậy, thần y lại nhìn thoáng qua cổ tay của Diệp Bạch, nói, "Lão phu tài hèn học ít, thành chủ, ngài vẫn là đi thỉnh cao minh khác đi."
Sắc mặt Văn Nhân Quân lại càng thêm trầm, cuối cùng cũng không làm khó xử thần y thêm nữa, thấy đối phương thật sự không có cách nào liền mang theo Diệp Bạch đứng dậy rời đi.
Đêm khuya, bên ngoài phòng gió thổi có chút lạnh. Văn Nhân Quân nhìn sắc mặt của Diệp Bạch, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên trên người của Diệp Bạch: "Hắn không có cách nào, chúng ta lại đi tìm một đại phu khác... Trên đời cũng không phải chỉ có một mình hắn là đại phu."
Diệp Bạch nhìn bàn tay phải đã không còn cảm giác gì của mình, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không có gì."
Câu nói này, là nói đại phu này không chữa khỏi cũng không sao... hay là, cho dù không chữa được cũng không sao?
Văn Nhân Quân cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ mang theo Diệp Bạch vào khách điếm, sau đó nhìn đối phương nằm xuống nghỉ tạm, không bao lâu đã lâm vào ngủ say.
Suốt 10 ngày tiếp theo, Văn Nhân Quân mang theo Diệp Bạch đến gõ cửa khắp các đại phu lớn nhỏ ở Lạc Thành, có những người ở phố phường nổi danh, cũng có những người yên lặng vô danh, tất cả đều ghé qua thử một lần. Nhưng đáng tiếc là, cho dù là những người trước hay sau, sau khi họ thấy tay phải của Diệp Bạch, đều không ngoại lệ mà nói không chữa được... ít nhất là không thể chữa được đến mức giúp cho Diệp Bạch có thể cầm lấy kiếm.
Lần lượt kì vọng, lại hết lần này đến lần khác thất vọng, đừng nói là người mang thương thế như Diệp Bạch, ngay cả bản thân Văn Nhân Quân cũng có chút cảm giác mệt mỏi.
Đến ngày thứ 11, Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đi đến nhà một vị đại phu cuối cùng trong Lạc Thành.
Đại phu đang xử lý một bệnh nhân khác, Văn Nhân Quân cùng với Diệp Bạch ngồi chờ ở một gian phòng khác.
Diệp Bạch thần sắc có chút mỏi mệt.
Văn Nhân Quân chú ý tới: "Mệt mỏi?"
Diệp Bạch khẽ gật đầu. Ở trước mặt người ngoài, Diệp Bạch tất nhiên sẽ không biểu hiện ra bên ngoài trạng thái mỏi mệt, nhưng Văn Nhân Quân không phải người ngoài, cho nên Diệp Bạch sẽ không che giấu cảm giác của bản thân.
Văn Nhân Quân vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy vài động tĩnh từ phía xa truyền đến. Lúc sắp lên tiếng nói thì dừng lại, Văn Nhân Quân trong lòng niệm mấy lần, tay đã duỗi về phía Diệp Bạch. Y hòa nhã nói: "Nếu như mệt mỏi thì nghỉ ngơi tạm một chút đi."
Cùng với những lời này, tay của Văn Nhân Quân đã đặt lên huyệt ngủ của Diệp Bạch.
Đối Văn Nhân Quân căn bản không có sự phòng bị, Diệp Bạch vô thanh vô tức ngã xuống.
Duỗi tay đỡ được người, lại thay đối phương điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, làm xong hết tất cả những việc này, Văn Nhân Quân đi đến trước mặt đại phu: "Đợi lâu, hắn?..."
"Hắn mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một lúc." Văn Nhân Quân nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhìn thoáng qua Văn Nhân Quân, đại phu hình như có chút hiểu, cũng không hề nói nhiều, ngồi xuống liền bắt đầu xem tay cho Diệp Bạch.
Thời gian dần trôi qua từng giây từng phút.
Đại phu nhìn tay của Diệp Bạch một lúc thật lâu, lâu đến nỗi khiến cho Văn Nhân Quân không tự chủ được cảm thấy có nhiều hơn một tia hi vọng.
"Hắn bị thương bao nhiêu ngày?" Thật lâu sau, đại phu lên tiếng hỏi.
Trong lòng Văn Nhân Quân hơi căng thẳng, một tia hi vọng nhỏ nhoi lúc trước đó bắt đầu nảy mầm sinh trưởng: "Nửa tháng."
"Nửa tháng......" Đại phu tự nói, lại cúi đầu nhìn về phía tay của Diệp Bạch. Sau đó, hắn ngẩng đầu nói.
Trái tim Văn Nhân Quân không chịu khống chế mà đập mạnh, trong lòng, kì vọng cũng từ một cây non kết một nụ hoa nho nhỏ, lại nghe thấy âm thanh của đại phu: "... Thật xin lỗi, tay này ta không có cách nào."
Một chút mong chờ thật vất vả mới có được trong chớp mắt liền hoàn toàn tan thành tro bụi, Văn Nhân Quân ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhớ đến vẫn còn đại phu ở đây, chậm rãi gật đầu: "Thật sự... Không có cách nào sao?"
"Không có cách nào." Đại phu lắc đầu nói, "Bị thương cũng đã lâu, lại quá nhiều, nếu là trong vòng 7 ngày, ta còn có thể nỗ lực thử một lần."
Văn Nhân Quân không nói gì. Từ sau khi Xích Diễm rời khỏi, y đã rất lâu chưa cảm nhận được loại cảm giác sau khi có chút kì vọng lại là hoàn toàn thất vọng như vậy.
Cảm giác như vậy tất nhiên không tốt.
Chỉ là, y vốn là một người ngoài cuộc còn có cảm giác không thoải mái như vậy, vậy Diệp Bạch không có cách nào chữa khỏi tay kia lại là cảm giác như thế nào?
... Là một kiếm khách, lại không thể nào cầm lấy kiếm sau mấy chục năm luyện kiếm, lại là cảm giác như thế nào?
Văn Nhân Quân có hơi chút thất thần, tiếp theo liền bất tri bất giác hiện ra một ý niệm: Còn may, còn may vừa rồi đã điểm huyệt ngủ cho hắn...
"Thành chủ, những đại phu có chút danh tiếng ở Lạc Thành chúng ta đã tìm đến toàn bộ." Về đến khách điếm, Văn Nhân Quân nghe hạ nhân báo cáo.
"Ừ." Uống một ngụm trà đặc, Văn Nhân Quân ấn ấn thái dương, "Vẫn chưa tìm được tung tích của Dược vương gia sao?"
Hạ nhân cúi đầu: "Dược vương gia không có nơi ở cố định, lần cuối cùng còn nhìn thấy ông ấy trên giang hồ cũng đã là 1 năm trước đây."
Một năm trước đây. Văn Nhân Quân nhấm nuốt mấy chữ này: "Vậy lần đó Dược vương gia xuất hiện ở địa phương nào?"
Là một trấn nhỏ ở Tây Nam, gọi là Phụ Trấn." Hạ nhân trả lời.
Văn Nhân Quân gật đầu: "Đi ra ngoài nói cho bọn họ, thu thập hành trang, sáng mai sẽ lên đường đi Phụ Trấn."
Hạ nhân đáp ứng, sau khi hành lễ xong thì xoay người rời đi.
Một mình ngồi ở bên trong thính đường, Văn Nhân Quân nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại uống thêm một hớp trà đặc, lúc này mới đứng dậy, đi về phía phòng Diệp Bạch đang nghỉ ngơi.
Trong phòng, Diệp Bạch đã tỉnh, đang ngồi cạnh bàn, dùng tay trái cầm kiếm khắc lên trái cây trước mặt.
Văn Nhân Quân hơi hơi ngơ ngẩn, bước chân theo đó cũng chậm lại. Cũng đúng lúc này, trên tay Diệp Bạch mất đi lực đạo, lập tức để lại một vết thương khá sâu trên tay mình.
Văn Nhân Quân phục hồi tinh thần trở lại, bước nhanh đến bên cạnh đối phương, y cầm lấy quả táo trên lòng bàn tay phải của Diệp Bạch, nói: "Ngươi muốn khắc thành hình gì? Ta có thể thay ngươi khắc."
"Không cần." Nếu Văn Nhân Quân đã cầm đi, Diệp Bạch sẽ không cầm về nữa, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu.
Nhưng lúc này đây, Văn Nhân Quân lại kiên trì: "Muốn khắc thành hình gì?"
Diệp Bạch ngừng lại một chút, sau đó nói: "Vậy khắc Băng Hỏa thú đi."
Yêu cầu này nếu là đối với người bình thường chắc hẳn sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu là đối với Văn Nhân Quân thì một chút khó khăn cũng không có. Cho nên Văn Nhân Quân gật gật đầu, sau đó tùy tay bắt đầu khắc.
Diệp Bạch lẳng lặng nhìn.
Một lát sau, Văn Nhân Quân phá vỡ trầm mặc: "Ngày mai chúng ta đến Phụ Trấn, tìm Dược vương gia... đó là nơi cuối cùng Dược vương gia xuất hiện.
"Được." Diệp Bạch đáp.
"Dược vương gia có thể chữa khỏi cho tay của ngươi." Văn Nhân Quân lại ôn nhu nói, y đã khắc được một nửa thân của Băng Hỏa thú.
Nếu như chữa không khỏi, hoặc là dứt khoát tìm không thấy người thì sao? Diệp Bạch nghĩ như vậy nhưng không nói ra, hắn chỉ nói "Không sao."
Đây là lần thứ hai hắn nói câu này, cũng là lần thứ hai Văn Nhân Quân nghe thấy. Lần đầu tiên, Văn Nhân Quân có thể không nghĩ nhiều, nhưng mà đến thời điểm hiện tại cũng chưa tìm được một đại phu nào có thể chữa được cho Diệp Bạch, Văn Nhân Quân không thể không nghĩ nhiều hơn. Động tác trên tay y thoáng ngừng lại.
Diệp Bạch đã tiếp tục lên tiếng: "Không sao, ta đã nói rồi, muốn tìm giết Diệp Khiêm là quyết định của ta, cho nên tất cả những việc sau đó ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm, bao gồm cả việc tay bị gãy, cũng bao gồm cả việc vết nứt gãy không có cách nào chữa khỏi được."
Nói như vậy, Diệp Bạch dừng một chút, lại nói: "Kỳ thật hiện tại cũng không tồi. Ta còn có một bàn tay, ta cũng còn thiếu ngươi một việc."
Hai câu cuối cùng nếu như nghe thoáng qua thì dường như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng nếu suy nghĩ một chút là có thể tìm ra được mối quan hệ trong đó: "Ta còn có một bàn tay... cho nên ta sẽ không sao cả; ta cũng còn nợ ngươi một việc, cho nên ta cũng sẽ không có việc gì."
Văn Nhân Quân trầm mặc một lát: "Ngươi không nợ ta cái gì cả."
Diệp Bạch cũng không cãi lại lời của đối phương.
Văn Nhân Quân lại cúi thấp đầu, tiếp tục khắc nốt phần thân còn lại của Băng Hỏa thú.
Sau một lát, hắn đem một con Băng Hỏa thú nho nhỏ bằng quả táo đặt lên tay Diệp Bạch, nói: "Ngày mai còn phải lên đường, thân thể ngươi chưa tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."
Diệp Bạch gật đầu, tiếp nhận đồ vật sau đó đi vào trong phòng.
Văn Nhân Quân ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng của đối phương.
Kỳ thật, vừa rồi nhìn thấy Diệp Bạch dùng tay trái khắc đồ vậy, có một thoáng chốc y muốn nói với đối phương rằng: "Đừng khắc nữa, sau này ta sẽ giúp ngươi khắc."
Sau này ta giúp ngươi khắc. Văn Nhân Quân nghĩ đến một câu này, y không biết vì sao bản thân lại muốn nói một câu này, có lẽ là bởi vì đã ở bên cạnh Diệp Bạch nhiều ngày nay, cũng cảm nhận được cảm giác cũng như suy nghĩ hàng ngày của đối phương? Hay là bởi vì từ rất lâu trước đây, khi đối phương bắt đầu thân cận từng chút từng chút một...
Sau này. Văn Nhân Quân hơi hơi nhấp môi. Y muốn như vậy, thế nhưng...
... Thế nhưng làm sao y có thể đưa ra lời hứa hẹn sau này, lại lấy cái gì ra để hứa hẹn sau này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.