Chương 4: Chương 4
Ô Kiểm Đại Tiếu
22/03/2018
Lời nói dứt khoát lưu loát, ẩn có kim ngọc chi thanh*. Nhưng Diêu Lãng thành danh mấy năm, sử dụng toàn những thủ đoạn hủy danh dự kẻ khác, có cừu với y tuyệt không phải số ít, một hán tử đối diện căm hận mắng:
– Dâm tặc, dù có hóa thành tro lão tử cũng nhận ra mày! Nếu không phải thằng bỉ ổi đê tiện mày dụ dỗ Ngọc nương, sao ả để ta đội nón xanh, đáng giận năm đó chỉ giết dâm phụ, không thể chính tay giết chết tên gian phu mày!
*giọng hay, động lòng người.
Mấy câu này nói khàn cả giọng, những kẻ bên cạnh hán tử đều nắm chặt chuôi đao, một bộ cùng chung mối thù.
Nam tử bị nhận là Diêu Lãng lại khóe môi thoáng nhếch:
– Nhìn tôn giá thế này, tôn phu nhân tìm tân hoan khác là phải.
– Tao chơi* mày…
*tiếng anh là fu*k đấy.
Hán tử tím mặt mắng to, nhưng tiếng mắng chưa dứt, trong họng đột nhiên ú ớ hai tiếng, máu tươi bỗng từ trong ngực phụt bắn ra.
Thẩm Nhạn kinh ngạc nhíu mày, lấy thị lực của hắn đương nhiên không khó để nhìn ra: nam nhân này dùng một miếng bạc vụn lấy tánh mạng đối phương.
“Rầm” một tiếng, đám mãng hán vây quanh gã đồng loạt lui vài bước, vô cùng hoảng sợ nhìn đồng bạn ngã xuống đất.
Đây không giống như đã nói, Diêu Lãng không phải hái hoa tặc sao?
Sao có thể thoải mái mà lấy tánh mệnh người khác được?
Công tử áo đen không hoảng cũng không vội lại mở miệng:
– Ta không phải Diêu Lãng.
Không phải sao ngươi muốn giết gã hả?!
Trong lòng chửi ầm lên, nhưng huynh đệ đột tử trước mặt, võ nghệ bọn họ lại sàn sàn nhau, giờ đi lên cũng chỉ tìm chết. Một người trong đó quyết định thật nhanh, hừ lạnh một tiếng:
– “Ân” ngày hôm nay, ngày khác tất trả đủ! Chúng ta đi!
Đây coi như lời nhận thua giang hồ thường dùng, cái gọi là thua người không thua trận, có thể báo thù không vẫn là đợi sau này, nhưng không thể đánh mất khí thế của mình. Nhưng nghe thế, chàng trai áo đen lại nhẹ nhàng cười:
– Không nhọc ngày khác.
Tiếng vừa dứt, người nọ đột nhiên hóa thành bóng đen xông tới bọn họ. Làm bọn họ kinh ngạc mặt cắt không giọt máu, vừa rồi cục diện đã không tốt lắm, sao giờ đột nhiên nóng nảy muốn đánh người không chết thì không dừng vậy!
Nhưng đao đã đặt ở cổ, không thể ngồi chờ chết, trên mặt mấy gã cũng hiện vẻ hung hãn liều mạng lên giết.
Nhưng bầy dê có không sợ chết hung dữ đến mấy, cũng không thể hàng phục mãnh hổ.
Chỉ thấy bóng đen trong trận lay động không ngừng, giơ tay nhấc chân đều là một mạng, tuy chiêu thức không dùng nhiều, lại chiêu chiêu vào yếu hại.
Thẩm Nhạn nhìn không khỏi ngạc nhiên.
Không phải người nọ kiếm pháp cao cường, nội lực thâm hậu bao nhiêu, mà là bộ pháp của y quỷ mị, khinh công cao tuyệt, từ thân hình lộ ra một luồng tà khí, không phải như con đường tà ma ham thích tra tấn địch thủ, chỉ tà, mà lệ.
Không đến một lát, đám người đã biến thành thi thể.
Nam nhân nọ cũng không nhìn những thi thể dưới chân, lững thững đi tới trước hai bước, nhìn phía Thẩm Nhạn đang đứng.
– Còn các hạ thì sao?
Giết mấy người, trên thân người này lại không một giọt máu bắn lên, kiếm trong tay đã vào vỏ, lại trở thành một công tử nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nhưng giữa trán ẩn một tia tối tăm, khiến lệ khí trong mắt y càng nặng vài phần.
Thẩm Nhạn cười cười:
– Chỉ là đi ngang qua trùng hợp nhìn thấy mà thôi.
Thẩm Nhạn là lãng tử, lãng tử am hiểu nhất chính là cười vô tội, đôi mắt mảnh dài hơi hơi cong lên, dưới mắt hiện tiếu văn*, thoạt nhìn quả thực vô hại với người lẫn vật. Nam nhân hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ đáp như thế, không khỏi cười lạnh:
*nếp nhăn khi cười.
– Hí xem hay không?
– Thật hiếu kì trong chốn giang hồ khi nào xuất hiện nhân vật như các hạ.
Thẩm Nhạn sờ sờ cằm, thành thực đáp. Chợt lại hiếu kì hỏi câu.
– Các hạ và Diêu Lãng có quan hệ gì không?
Câu này là hỏi thực tâm thực lòng. Người này tuy không phải Diêu Lãng, nhưng hẳn là cực giống Ngọc Diện Lang quân, bằng không đám người vừa rồi sẽ không nửa đêm chặn ở đây bị xui xẻo.
Mấy ngày trước hắn vừa mới bị người ta giả danh giá họa, giờ gặp được một người cũng không phân rõ được thân phận, sao không làm hắn vạn phần hiếu kỳ cho được?
Nhưng câu hỏi này, không được lời đáp.
Nhìn thần sắc không tốt của người trước mặt, Thẩm Nhạn không thèm để ý nhe răng cười:
– Ta gọi Thẩm Nhạn, dám hỏi tôn tính đại danh các hạ.
Hắc y công tử nhìn Thẩm Nhạn từ trên xuống dưới một cái, mới mở miệng nói:
– Nghiêm Mạc.
Có thể được người xưng là lãng tử, quỷ thích gây chuyện, bị rất nhiều tên sợ phiền phức tránh còn không kịp, tên tuổi Thẩm Nhạn trong giang hồ đương nhiên cũng không kém người khác, nhưng người trước mặt lại không lộ nửa chút thần sắc “Cửu ngưỡng đại danh”, ngược lại khi nói tục danh của mình thì có chút cao ngạo khó thể nhận ra.
Ánh trăng mờ tụ lên người y, khiến khuôn mặt tuấn mĩ càng xuất trần, lại kỳ dị mang theo chán nản không vui hoàn toàn tương phản bộ dạng y, dường như không liên quan gì tới toàn bộ giang hồ này.
Tuy bên cạnh không mấy người bằng hữu, nhưng mắt xem người của Thẩm Nhạn tuyệt đối không tồi, thích kết giao một số nhân vật kỳ kỳ quái quái. Nếu có thể, hắn thật muốn giao bằng hữu với vị Nghiêm công tử trước mặt này.
Đáng tiếc, hôm nay không phải dịp.
Thở dài, Thẩm Nhạn áy náy cười:
– Hôm nay tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước. Ngày khác nếu gặp lại, tất thỉnh huynh đài ẩm một chén rượu ngon.
Nói xong lời này, hắn không ở lại nữa, lại phiêu nhiên hướng phương xa vụt đi, vài cái lên xuống liền biến mất cuối tầm mắt.
Nhìn bóng dáng đối phương, đầu ngón tay Nghiêm Mạc khẽ động, đột nhiên sinh một loại cảm giác hoang đường ầm ĩ cuồng tiếu.
Y đời này tuy không ham thích giết, nhưng cũng không có hứng thú bỏ qua những kẻ ngu dốt không tên không tuổi lại dám sờ râu hổ, lấy mạng người chỉ xem tình cảnh, tâm tình.
Quan lớn người Hán, loạn binh Thát tử, võ lâm đồng đạo… lớp lớp máu tanh đổi lấy biệt hiệu “Diêm Ma”, tuy không thể khiến trẻ con ban đêm phải nín khóc, nhưng đủ khiến người giang hồ nghe đã biến sắc. Nhưng mà hung danh y ở Lưỡng Hoài Thục Trung sấm ra, nay ngay cả một cái kinh ngạc cũng không đổi được.
Không ai biết tục danh của y, không ai biết thành tựu của y, cũng không còn hơn ngàn môn chúng dưới trướng. Y giờ đây, chỉ có một cái xác thảm hại không thuộc về chính mình, cùng với một thân ô danh.
Từ thành Khai Dương đi tới, Nghiêm Mạc đã không ngừng gặp mấy lần dạ tập thế này, có khi đến là kẻ võ công thấp kém, cũng có khi không ít hảo thủ cao cường, nhưng bất luận là ai, cũng không chịu tin y không phải “Diêu Lãng” kia, nội thương trong người đang dần khỏi, buồn bực trong lòng lại không chỗ phát tác.
Ở thế giới hoang đường này đi một vòng, có lẽ y sẽ thật sự nhập ma, quên mất bản tính của mình. Nhưng hôm nay, có người liếc mắt liền nhìn ra y không phải Diêu Lãng, nhìn ra trong cái xác này còn có một người khác…
Một người tự xưng kẻ qua đường.
Một kẻ qua đường thấy y giết người còn thành tâm mời y uống rượu.
Sao mà hoang đường buồn cười!
Hít một hơi thật sâu, Nghiêm Mạc lững thững trở lại cạnh những thi thể, vỏ kiếm vụt lên một cái, túi tiền bên hông một tên liền rơi vào tay y, ước chừng hơn mười lạng, không biết kẻ này đến cùng là làm nghề gì.
Từ mấy ngày qua y quan sát được, muối, sắt, ngựa, rượu ở đây đều có thể tùy ý buôn bán, không có triều đình chế ước, đương nhiên sẽ không có các thế lực Hải Sa bang, Cự Kình bang, Trường Lãng bang vân vân cát cứ đại giang Nam Bắc.
Vó sắt Mông Cổ chưa đạp tới, thế đạo này như cái giá lỏng lẻo, rốt cuộc không chịu nổi môn tông sát phạt quyết đoán, có chỉ là “Danh môn thế gia”, hay vài cơ nghiệp đại truyền thừa.
Lệ khí trong mắt chợt lóe, cuối cùng biến mất không thấy, Nghiêm Mạc liếc thi hài dưới đất, cất bước đến ngoài viện.
Nếu sinh trong thế đạo hoang đường này, thì không nên sợ đầu sợ đuôi, chần chừ không tiến nữa. Nay xem ra, người đuổi theo cái xác này không phải số ít, trước hết tính lên từ bọn họ đi…
Bóng đêm dần đậm, hắc y nọ cũng dần dần hòa vào màn đêm.
So với Nghiêm Mạc, số Thẩm Nhạn hình như có chút xui.
Bởi vì dừng chân nhìn trận đánh nhau kia, truy binh theo ở xa không ngờ tìm tới, ở trong rừng cây ngoài thành chặn đường. Một hòa thượng dẫn đầu hai tay chắp lại, gật đầu với Thẩm Nhạn:
– Bần tăng Thiếu Lâm Trí Tín. Thẩm thí chủ, Phương trượng có lời mời, thỉnh thí chủ theo chúng ta đi một hồi.
Kỳ thật Khổ Viên đại hòa thượng không phải tăng nhân Thiếu Lâm, chỉ là du tăng ở miếu nhỏ thường niên lưu lạc giang hồ, tu là Kim Cang Pháp môn, thích nhất cầm trượng hộ pháp, san hung trừ ác, rất có vài phần si thái*.
*không biết si thái này có phải ý nói thích trừ ác đến nghiện không nữa:3
Thẩm Nhạn và hòa thượng đã quen biết vài năm, biết rõ hòa thượng làm người cổ hủ, thế nhưng hòa thượng là hòa thượng tốt, không sợ phiền phức, còn thường xuyên đi theo Thẩm Nhạn, cùng hắn giải quyết những rắc rối phiền lòng.
Bằng hữu Thẩm Nhạn rất ít, hảo bằng hữu như vậy càng là khó được, lần này hòa thượng ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử, sao có thể không khiến hắn hao tâm lực tìm kiếm hung phạm ?
Nhưng vẫn có người cho rằng, hung phạm chính là lãng tử.
Thẩm Nhạn cười cười, nhẹ lắc đầu:
– Không dối gạt đại sư, gần đây ta thật sự có chút việc không thoát thân được, lời mời của Tuệ Tâm phương trượng sợ là không thể đến. Đợi việc trong tay làm xong, tất tự lên Thiếu Lâm tạ tội.
Làm Thiếu Lâm Phương trượng, Tuệ Tâm vốn không nên nhận vụ án này, thế nhưng Khổ Viên và Tuệ Tâm vốn chính là chí giao, lần này tự mình qua hiện trường lại là Môn chủ Kim Đao môn Vương Hổ, bởi vậy Tuệ Tâm Phương trượng ôm trách nhiệm điều giải, muốn tự tra án.
Đối với nhân phẩm của Tuệ Tâm Phương trượng, Thẩm Lãng đương nhiên vô cùng yên tâm, được mời lên Thiếu Lâm, cũng hoàn toàn là một phen ý tốt của Tuệ Tâm. Nếu quả thật là bị vu hãm, lại không ai có thể giúp hắn tẩy bỏ tội danh hơn Thiếu Lâm Phương trượng.
Nhưng mà ý tốt này, giờ hắn không thể nhận được.
Vụ án của Cam Tam Lang hắn đã sớm gánh một vai, nếu trong vòng một tháng không tra ra kết quả, Thiên Môn đạo nhân và Cam Tam Lang sợ là có một trận chiến sinh tử.
Không ai có thể lý giải tính tình và võ công của Cam Tam Lang hơn Thẩm Nhạn, Thiên Môn đạo nhân cũng không phải hạng người thiện, nếu như vì việc này mà làm hại tánh mạng hảo hữu, hắn sợ là cả nửa đời sau đều không thể an tâm mà ngủ.
Cái chết của Khổ Viên càng khiến Thẩm Nhạn căng thẳng, tựa như bị một cái lưới che đi không nhìn thấy gì, một lớp lại một lớp, khiến hắn tâm thần không yên lại vô lực. Nếu tìm không thấy đường phá cục, còn không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị dính líu vào. Giờ này khắc này, sao hắn có thể ở Thiếu Lâm an tọa.
Thế nhưng những lời này, lại không thể nói hết với người khác.
Nhìn Thẩm Nhạn tuyệt không có ý về tự, Trí Tín một câu A Di Đà Phật, hai chân một trước một sau đứng vững, vươn ra đôi tay.
– Thẩm thí chủ, đắc tội.
– Dâm tặc, dù có hóa thành tro lão tử cũng nhận ra mày! Nếu không phải thằng bỉ ổi đê tiện mày dụ dỗ Ngọc nương, sao ả để ta đội nón xanh, đáng giận năm đó chỉ giết dâm phụ, không thể chính tay giết chết tên gian phu mày!
*giọng hay, động lòng người.
Mấy câu này nói khàn cả giọng, những kẻ bên cạnh hán tử đều nắm chặt chuôi đao, một bộ cùng chung mối thù.
Nam tử bị nhận là Diêu Lãng lại khóe môi thoáng nhếch:
– Nhìn tôn giá thế này, tôn phu nhân tìm tân hoan khác là phải.
– Tao chơi* mày…
*tiếng anh là fu*k đấy.
Hán tử tím mặt mắng to, nhưng tiếng mắng chưa dứt, trong họng đột nhiên ú ớ hai tiếng, máu tươi bỗng từ trong ngực phụt bắn ra.
Thẩm Nhạn kinh ngạc nhíu mày, lấy thị lực của hắn đương nhiên không khó để nhìn ra: nam nhân này dùng một miếng bạc vụn lấy tánh mạng đối phương.
“Rầm” một tiếng, đám mãng hán vây quanh gã đồng loạt lui vài bước, vô cùng hoảng sợ nhìn đồng bạn ngã xuống đất.
Đây không giống như đã nói, Diêu Lãng không phải hái hoa tặc sao?
Sao có thể thoải mái mà lấy tánh mệnh người khác được?
Công tử áo đen không hoảng cũng không vội lại mở miệng:
– Ta không phải Diêu Lãng.
Không phải sao ngươi muốn giết gã hả?!
Trong lòng chửi ầm lên, nhưng huynh đệ đột tử trước mặt, võ nghệ bọn họ lại sàn sàn nhau, giờ đi lên cũng chỉ tìm chết. Một người trong đó quyết định thật nhanh, hừ lạnh một tiếng:
– “Ân” ngày hôm nay, ngày khác tất trả đủ! Chúng ta đi!
Đây coi như lời nhận thua giang hồ thường dùng, cái gọi là thua người không thua trận, có thể báo thù không vẫn là đợi sau này, nhưng không thể đánh mất khí thế của mình. Nhưng nghe thế, chàng trai áo đen lại nhẹ nhàng cười:
– Không nhọc ngày khác.
Tiếng vừa dứt, người nọ đột nhiên hóa thành bóng đen xông tới bọn họ. Làm bọn họ kinh ngạc mặt cắt không giọt máu, vừa rồi cục diện đã không tốt lắm, sao giờ đột nhiên nóng nảy muốn đánh người không chết thì không dừng vậy!
Nhưng đao đã đặt ở cổ, không thể ngồi chờ chết, trên mặt mấy gã cũng hiện vẻ hung hãn liều mạng lên giết.
Nhưng bầy dê có không sợ chết hung dữ đến mấy, cũng không thể hàng phục mãnh hổ.
Chỉ thấy bóng đen trong trận lay động không ngừng, giơ tay nhấc chân đều là một mạng, tuy chiêu thức không dùng nhiều, lại chiêu chiêu vào yếu hại.
Thẩm Nhạn nhìn không khỏi ngạc nhiên.
Không phải người nọ kiếm pháp cao cường, nội lực thâm hậu bao nhiêu, mà là bộ pháp của y quỷ mị, khinh công cao tuyệt, từ thân hình lộ ra một luồng tà khí, không phải như con đường tà ma ham thích tra tấn địch thủ, chỉ tà, mà lệ.
Không đến một lát, đám người đã biến thành thi thể.
Nam nhân nọ cũng không nhìn những thi thể dưới chân, lững thững đi tới trước hai bước, nhìn phía Thẩm Nhạn đang đứng.
– Còn các hạ thì sao?
Giết mấy người, trên thân người này lại không một giọt máu bắn lên, kiếm trong tay đã vào vỏ, lại trở thành một công tử nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nhưng giữa trán ẩn một tia tối tăm, khiến lệ khí trong mắt y càng nặng vài phần.
Thẩm Nhạn cười cười:
– Chỉ là đi ngang qua trùng hợp nhìn thấy mà thôi.
Thẩm Nhạn là lãng tử, lãng tử am hiểu nhất chính là cười vô tội, đôi mắt mảnh dài hơi hơi cong lên, dưới mắt hiện tiếu văn*, thoạt nhìn quả thực vô hại với người lẫn vật. Nam nhân hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ đáp như thế, không khỏi cười lạnh:
*nếp nhăn khi cười.
– Hí xem hay không?
– Thật hiếu kì trong chốn giang hồ khi nào xuất hiện nhân vật như các hạ.
Thẩm Nhạn sờ sờ cằm, thành thực đáp. Chợt lại hiếu kì hỏi câu.
– Các hạ và Diêu Lãng có quan hệ gì không?
Câu này là hỏi thực tâm thực lòng. Người này tuy không phải Diêu Lãng, nhưng hẳn là cực giống Ngọc Diện Lang quân, bằng không đám người vừa rồi sẽ không nửa đêm chặn ở đây bị xui xẻo.
Mấy ngày trước hắn vừa mới bị người ta giả danh giá họa, giờ gặp được một người cũng không phân rõ được thân phận, sao không làm hắn vạn phần hiếu kỳ cho được?
Nhưng câu hỏi này, không được lời đáp.
Nhìn thần sắc không tốt của người trước mặt, Thẩm Nhạn không thèm để ý nhe răng cười:
– Ta gọi Thẩm Nhạn, dám hỏi tôn tính đại danh các hạ.
Hắc y công tử nhìn Thẩm Nhạn từ trên xuống dưới một cái, mới mở miệng nói:
– Nghiêm Mạc.
Có thể được người xưng là lãng tử, quỷ thích gây chuyện, bị rất nhiều tên sợ phiền phức tránh còn không kịp, tên tuổi Thẩm Nhạn trong giang hồ đương nhiên cũng không kém người khác, nhưng người trước mặt lại không lộ nửa chút thần sắc “Cửu ngưỡng đại danh”, ngược lại khi nói tục danh của mình thì có chút cao ngạo khó thể nhận ra.
Ánh trăng mờ tụ lên người y, khiến khuôn mặt tuấn mĩ càng xuất trần, lại kỳ dị mang theo chán nản không vui hoàn toàn tương phản bộ dạng y, dường như không liên quan gì tới toàn bộ giang hồ này.
Tuy bên cạnh không mấy người bằng hữu, nhưng mắt xem người của Thẩm Nhạn tuyệt đối không tồi, thích kết giao một số nhân vật kỳ kỳ quái quái. Nếu có thể, hắn thật muốn giao bằng hữu với vị Nghiêm công tử trước mặt này.
Đáng tiếc, hôm nay không phải dịp.
Thở dài, Thẩm Nhạn áy náy cười:
– Hôm nay tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước. Ngày khác nếu gặp lại, tất thỉnh huynh đài ẩm một chén rượu ngon.
Nói xong lời này, hắn không ở lại nữa, lại phiêu nhiên hướng phương xa vụt đi, vài cái lên xuống liền biến mất cuối tầm mắt.
Nhìn bóng dáng đối phương, đầu ngón tay Nghiêm Mạc khẽ động, đột nhiên sinh một loại cảm giác hoang đường ầm ĩ cuồng tiếu.
Y đời này tuy không ham thích giết, nhưng cũng không có hứng thú bỏ qua những kẻ ngu dốt không tên không tuổi lại dám sờ râu hổ, lấy mạng người chỉ xem tình cảnh, tâm tình.
Quan lớn người Hán, loạn binh Thát tử, võ lâm đồng đạo… lớp lớp máu tanh đổi lấy biệt hiệu “Diêm Ma”, tuy không thể khiến trẻ con ban đêm phải nín khóc, nhưng đủ khiến người giang hồ nghe đã biến sắc. Nhưng mà hung danh y ở Lưỡng Hoài Thục Trung sấm ra, nay ngay cả một cái kinh ngạc cũng không đổi được.
Không ai biết tục danh của y, không ai biết thành tựu của y, cũng không còn hơn ngàn môn chúng dưới trướng. Y giờ đây, chỉ có một cái xác thảm hại không thuộc về chính mình, cùng với một thân ô danh.
Từ thành Khai Dương đi tới, Nghiêm Mạc đã không ngừng gặp mấy lần dạ tập thế này, có khi đến là kẻ võ công thấp kém, cũng có khi không ít hảo thủ cao cường, nhưng bất luận là ai, cũng không chịu tin y không phải “Diêu Lãng” kia, nội thương trong người đang dần khỏi, buồn bực trong lòng lại không chỗ phát tác.
Ở thế giới hoang đường này đi một vòng, có lẽ y sẽ thật sự nhập ma, quên mất bản tính của mình. Nhưng hôm nay, có người liếc mắt liền nhìn ra y không phải Diêu Lãng, nhìn ra trong cái xác này còn có một người khác…
Một người tự xưng kẻ qua đường.
Một kẻ qua đường thấy y giết người còn thành tâm mời y uống rượu.
Sao mà hoang đường buồn cười!
Hít một hơi thật sâu, Nghiêm Mạc lững thững trở lại cạnh những thi thể, vỏ kiếm vụt lên một cái, túi tiền bên hông một tên liền rơi vào tay y, ước chừng hơn mười lạng, không biết kẻ này đến cùng là làm nghề gì.
Từ mấy ngày qua y quan sát được, muối, sắt, ngựa, rượu ở đây đều có thể tùy ý buôn bán, không có triều đình chế ước, đương nhiên sẽ không có các thế lực Hải Sa bang, Cự Kình bang, Trường Lãng bang vân vân cát cứ đại giang Nam Bắc.
Vó sắt Mông Cổ chưa đạp tới, thế đạo này như cái giá lỏng lẻo, rốt cuộc không chịu nổi môn tông sát phạt quyết đoán, có chỉ là “Danh môn thế gia”, hay vài cơ nghiệp đại truyền thừa.
Lệ khí trong mắt chợt lóe, cuối cùng biến mất không thấy, Nghiêm Mạc liếc thi hài dưới đất, cất bước đến ngoài viện.
Nếu sinh trong thế đạo hoang đường này, thì không nên sợ đầu sợ đuôi, chần chừ không tiến nữa. Nay xem ra, người đuổi theo cái xác này không phải số ít, trước hết tính lên từ bọn họ đi…
Bóng đêm dần đậm, hắc y nọ cũng dần dần hòa vào màn đêm.
So với Nghiêm Mạc, số Thẩm Nhạn hình như có chút xui.
Bởi vì dừng chân nhìn trận đánh nhau kia, truy binh theo ở xa không ngờ tìm tới, ở trong rừng cây ngoài thành chặn đường. Một hòa thượng dẫn đầu hai tay chắp lại, gật đầu với Thẩm Nhạn:
– Bần tăng Thiếu Lâm Trí Tín. Thẩm thí chủ, Phương trượng có lời mời, thỉnh thí chủ theo chúng ta đi một hồi.
Kỳ thật Khổ Viên đại hòa thượng không phải tăng nhân Thiếu Lâm, chỉ là du tăng ở miếu nhỏ thường niên lưu lạc giang hồ, tu là Kim Cang Pháp môn, thích nhất cầm trượng hộ pháp, san hung trừ ác, rất có vài phần si thái*.
*không biết si thái này có phải ý nói thích trừ ác đến nghiện không nữa:3
Thẩm Nhạn và hòa thượng đã quen biết vài năm, biết rõ hòa thượng làm người cổ hủ, thế nhưng hòa thượng là hòa thượng tốt, không sợ phiền phức, còn thường xuyên đi theo Thẩm Nhạn, cùng hắn giải quyết những rắc rối phiền lòng.
Bằng hữu Thẩm Nhạn rất ít, hảo bằng hữu như vậy càng là khó được, lần này hòa thượng ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử, sao có thể không khiến hắn hao tâm lực tìm kiếm hung phạm ?
Nhưng vẫn có người cho rằng, hung phạm chính là lãng tử.
Thẩm Nhạn cười cười, nhẹ lắc đầu:
– Không dối gạt đại sư, gần đây ta thật sự có chút việc không thoát thân được, lời mời của Tuệ Tâm phương trượng sợ là không thể đến. Đợi việc trong tay làm xong, tất tự lên Thiếu Lâm tạ tội.
Làm Thiếu Lâm Phương trượng, Tuệ Tâm vốn không nên nhận vụ án này, thế nhưng Khổ Viên và Tuệ Tâm vốn chính là chí giao, lần này tự mình qua hiện trường lại là Môn chủ Kim Đao môn Vương Hổ, bởi vậy Tuệ Tâm Phương trượng ôm trách nhiệm điều giải, muốn tự tra án.
Đối với nhân phẩm của Tuệ Tâm Phương trượng, Thẩm Lãng đương nhiên vô cùng yên tâm, được mời lên Thiếu Lâm, cũng hoàn toàn là một phen ý tốt của Tuệ Tâm. Nếu quả thật là bị vu hãm, lại không ai có thể giúp hắn tẩy bỏ tội danh hơn Thiếu Lâm Phương trượng.
Nhưng mà ý tốt này, giờ hắn không thể nhận được.
Vụ án của Cam Tam Lang hắn đã sớm gánh một vai, nếu trong vòng một tháng không tra ra kết quả, Thiên Môn đạo nhân và Cam Tam Lang sợ là có một trận chiến sinh tử.
Không ai có thể lý giải tính tình và võ công của Cam Tam Lang hơn Thẩm Nhạn, Thiên Môn đạo nhân cũng không phải hạng người thiện, nếu như vì việc này mà làm hại tánh mạng hảo hữu, hắn sợ là cả nửa đời sau đều không thể an tâm mà ngủ.
Cái chết của Khổ Viên càng khiến Thẩm Nhạn căng thẳng, tựa như bị một cái lưới che đi không nhìn thấy gì, một lớp lại một lớp, khiến hắn tâm thần không yên lại vô lực. Nếu tìm không thấy đường phá cục, còn không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị dính líu vào. Giờ này khắc này, sao hắn có thể ở Thiếu Lâm an tọa.
Thế nhưng những lời này, lại không thể nói hết với người khác.
Nhìn Thẩm Nhạn tuyệt không có ý về tự, Trí Tín một câu A Di Đà Phật, hai chân một trước một sau đứng vững, vươn ra đôi tay.
– Thẩm thí chủ, đắc tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.