Chương 64: Phiên ngoại 1
Ô Kiểm Đại Tiếu
22/03/2018
Lại một đêm trăng tròn, trăng sáng treo giữa trời, ánh bạc trắng ngà rơi xuống khắp đất trời, bóng cây đu đưa, mùi hoa di nhân, ẩn ẩn vũ nhạc theo gió bay tới, dường như ngay cả gió Nam ấm áp cũng nhiễm lên hương son phấn, chốn tiêu kim phấn hồng viện, đương nhiên nói không hết phong lưu.
Nhưng mà bên trong một mảnh sênh ca, có một vị tuyệt sắc giai nhân mày liễu dựng ngược, đang nổi giận đùng đùng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
– Phỉ Phỉ, Cam Tam đi đâu rồi ?
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, thản nhiên tự đắc, mang theo phân tiêu sái thích ý. Diệp Phỉ Phỉ oán hận nghiến răng:
– Đừng nhắc tên ngốc đó với ta!
Câu này rất là không hợp thân phận hoa khôi, Thẩm Nhạn lại không quan trọng nhíu mày, cũng không truy hỏi, ngả xuống giường mềm phía sau, nhấc lên vò rượu trên bàn.
Trong vò theo thường lệ là Lục Nùng, mát lạnh cam thuần, hương rượu xộc mũi, hắn cũng không tốn công đi tìm chén rượu, vỗ ngay đáy vò, một dòng rượu liền từ giữa bắn ra rơi vào trong miệng.
Nheo mắt lại thưởng thức, hắn nâng vò rượu chuyển, đưa bên cạnh.
Nửa ngày cũng không thấy Thẩm Nhạn hỏi gì, Diệp Phỉ Phỉ rốt cuộc nhịn không được xoay người lại.
Không xem thì thôi, vừa xem càng tức đến nàng giận sôi lên, chỉ thấy tên lãng tử giờ phút này đang thảnh thơi tựa trên giường, mái tóc hơi ướt, quần áo hơi mở, trong đôi mắt cong cong cười chứa đầy tự đắc, một bộ dáng thoả mãn.
Hắc y nam tử bên cạnh hắn y quan thoạt nhìn vẫn đứng đắn chút, lại cũng tinh mâu y vậy lóe ra, một đầu tóc đen rũ sau người, mang ra đôi phần phóng túng, đôi phần vui vẻ.
Một vò rượu ở giữa hai người qua lại, không biết nên nói là phẩm rượu vẫn là *(bản gốc là vậy, mình không biết * là gì).
– Khó trách tắm gội lâu thế!
Sau một lúc lâu, Diệp Phỉ Phỉ mới từ kẽ răng nhả ra nửa câu, nàng là hành gia trong phong nguyệt trường, sao không nhìn ra hai người này vừa mới làm cái gì.
Phát hiện ánh mắt Phỉ Phỉ không tốt, Thẩm Nhạn mỉm cười, hỏi ngược lại:
– Cam Tam lại làm sao? Chọc ngươi giận như thế.
Chiêu dẫn họa thủy đông này không tệ. Diệp Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn hắn một cái mới oán hận nói:
– Tiểu tử đó nghe nói Thiên Thiên sẽ đến, rồi cứ thế chạy!
– Là Tiền Thiên Thiên kia?
Thẩm Nhạn nhíu mày.
– Hắn nhìn ra tâm ý Tiền cô nương?
– Hừ, không phải nhìn ra tâm ý người ta, là hắn tự muốn chạy trốn đi!
Diệp Phỉ Phỉ trong mắt quả thực đều phải bốc ra lửa. Nàng thật vất vả dùng Cam Tam làm mồi nhử Tiền Thiên Thiên đến, còn nhờ nàng ấy mang theo Trì Phượng Kiều cùng nhau dự tiệc, kết quả cơ hội tốt như vậy lại bị hỏng, có thể không khiến nàng đột nhiên giận dữ được sao.
Thẩm Nhạn cười nhạo một tiếng:
– Thật là tà tâm không bỏ, giờ ngươi đối lại Phượng Kiều cô nương chẳng phải là càng không phần thắng, chẳng lẽ định thừa dịp mà vào sao ?
Một gậy tre này đâm trúng hồng tâm.
Nay Trích Tinh lâu bị diệt, Duyệt Lai khách điếm cũng hoàn toàn bị lột xuống mặt nạ, Trì cô nương mê luyến Lăng Vân công tử chẳng phải chính là lúc thất hồn lạc phách, lúc này không động thủ, chẳng lẽ còn chờ cô nương ngốc kia lại yêu người khác sao?
Chút tâm tư không nhân đạo ấy, Cam Tam nhìn không ra, Thẩm Nhạn tuyệt đối sẽ đoán được. Nhưng Diệp Phỉ Phỉ là nhân vật nào, dù bị người chọc thủng cũng sẽ không lộ chút xấu hổ.
Đưa tay vuốt tóc mây, bên môi nàng lộ ra diễm sắc:
– Kiều Kiều tâm tư rất yếu đuối, ta không có võ công mới là vừa lúc.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vốn là mĩ đến cực điểm, nay lại cố ý làm dáng như vậy, càng là diễm lệ không thể phương vật.
Ai ngờ kẻ trước mặt chẳng có ý tâng bốc, ngược lại nghiêng đầu, cười với nam nhân bên cạnh:
– Nghiêm huynh có nguyện ý nghe ta đánh đàn? Đáng tiếc Cam Tam không ở, hắn là có một tay hảo kiếm để chơi.
– Kiếm thì miễn.
Khóe môi Nghiêm Mạc cong lên hơi mỉm cười, tuy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, thế nhưng tâm tình xem ra thật không tệ.
Thẩm Nhạn khóe mắt cong lên, đứng dậy kéo bàn đến bên người.
Nhìn hai người hoàn toàn không đặt chủ gia vào mắt, ngón tay ngọc của Diệp Phỉ Phỉ đã cứng đơ ở vành mai.
Hừ lạnh một tiếng, nàng mở vân tụ ra, nổi giận đùng đùng ra ngoài cửa.
Trong phòng, tiếng đàn đột nhiên vang lên, giai điệu vui vẻ không giống như Dao cầm có thể tấu ra, Diệp Phỉ Phỉ dưới chân hơi hơi ngừng, nhăn lại mày tựa hồ bị tiếng đàn vuốt phẳng chút, thế nhưng vẫn không xoay người, cứ vậy đạp ra khỏi phòng.
Ánh trăng óng ánh, cả trời đầy sao dường như bị trăng sáng giấu hết đi, đứng ở dưới lầu các, Diệp Phỉ Phỉ dừng chân ngẩng đầu nhìn lên khung trời.
Mấy năm trôi qua, cảnh tượng ngày ấy vẫn rõ ràng trước mắt.
Tiếng trống, tiếng đàn hỗn loạn lộn xộn, đạp ca kiếm vũ cũng không thành bộ dáng, dưới đất không biết ngổn ngang bao nhiêu vò rượu, chén rượu đã sớm bị ném ra ngoài cửa sổ, bốn người bọn họ hoan ca yến ẩm, thâu đêm suốt sáng.
Khi đó cũng là trăng tròn, ánh trăng cũng lóng lánh như hôm nay vậy, nghe tiếng đàn trên lầu, Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên mỉm cười. Bọn họ kỳ thật cũng không quên.
Cho nên nhận ra hảo ý Tiền cô nương, tiểu tử ngốc Cam Tam kia mới có thể muốn chạy trốn, gã sợ xin lỗi với vị kiều nương trong lòng khi xưa.
Cho nên Thẩm Nhạn mới có thể mang theo nhân tình lên lầu đòi rượu, đánh đàn hoan xướng, chẳng hề để ý đắc tội thiên hạ đệ nhất tuyệt sắc. Cho nên nàng mới có thể đứng ở đây, nghe tiếng đàn, nói câu ngu xuẩn, thật lâu không chịu rời đi.
Cừu của Lý đại, bọn họ đã báo.
Trích Tinh lâu đã không còn tồn tại nữa, Lý gia trang cũng mất đi một trang chủ phu nhân bụng dạ khó lường, tên Lý nhị ngu ngốc kia tuy rằng ngu không thể tả, nhưng không phải đầu gỗ thật sự.
Lý gia trang có lẽ không còn náo nhiệt nữa, thế nhưng nhất định có thể an ổn sống sót, cũng như Lý đại mong muốn.
Cho nên, đến ngày giỗ này, đến ngày trăng sáng treo trời này, bọn họ phải làm không phải đối trăng cúi đầu khóc, cảm niệm* đau buồn, mà là dùng rượu, dùng ca, dùng cười, cũng dùng máu đến an ủi tri kỷ.
*xúc động và nhớ nhung.
Đứng ở dưới lầu, trong lòng Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên chợt hoảng hốt, tựa hồ nam tử như tùng như thương ấy vẫn đứng ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt toàn ý cười dịu dàng.
Nâng chén mời trăng, có thể đổi một tiếng cười khẽ chăng?
Diệp Phỉ Phỉ cũng cười, nàng cười sửa sang lại vạt áo rồi vuốt làn tóc, phong vận tuyệt đại giai nhân ấy lại trở về người nàng.
Tiền Thiên Thiên sẽ đến, nàng sẽ không để Cam Tam chạy thoát, còn có Kiều Kiều quật cường chất phác nhà nàng, nếu ôm được giai nhân về, liệu có thể khiến tiểu tử Thẩm Nhạn kia thu liễm chút cái vẻ khoe khoang không nhỉ?
Nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có cái gì không chiếm được cơ chứ.
Diệp Phỉ Phỉ một lần nữa cất bước, tuy rằng không có võ công, bước chân nàng vẫn duyên dáng như thế, làn váy đong đưa, giống như nhành liễu vịn gió, lại như đạp trăng mà đi.
Phía sau nàng, trong Yên Vũ lâu đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn vẫn thế, trăng sáng vẫn thế.
———-
[ Giang Hồ Lãng Tử: Cửu Long hoàn ]
Chương 27
……
– Phỉ Phỉ, nàng làm gì vậy ?
Tiếng Lý Túc Minh không vang dội lắm, hắn bị thương, trọng thương. Đã xâm vào phế phủ, máu đục ngầu từ miệng mũi chảy xuống.
Ngân thương trong tay hắn đã gãy thành hai đoạn, ngay cả thân hình vững chãi cũng lắc lư, rốt cuộc không thấy rõ trước mắt, nhưng hắn vẫn đứng, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, chỉ vì trước mặt hắn còn có một người, một người khiến hắn không buông tay.
Ở ngay phía trước hắn, nằm một vị nữ tử, tuyệt sắc giai nhân.
Trong giang hồ không người không biết danh hào nàng ấy, nếu đem nam nhân khắp thiên hạ đều gọi tới trước mặt, mười thì có tám, chín sẽ khuynh đảo dưới váy thạch lưu của mỹ nhân.
Nụ cười nàng giống như hoa tươi ngày xuân kiều diễm nhất, đôi mắt nàng giống như bầu trời đêm buổi hè trong veo nhất, ngay cả chút sơn móng tay đầu ngón tay nàng cũng có thể làm ong bướm sa vào điên cuồng.
Nếu nàng tỉnh, mặc cho ai cũng không thể dời tầm mắt khỏi người nàng. Nhưng lúc này đây, nàng lại hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng nằm dưới đất.
Nhưng mặc dù là nằm dưới đất, nàng vẫn đẹp vô cùng.
Lý Túc Minh đã khống chế không được đầu gối mình, lảo đảo ngã xuống đất.
Dưới gối hắn vốn nên là đất vàng thật dày, có chút cứng rắn, không tính là dơ bẩn, nhưng giờ lại biến thành một vũng bùn đỏ tươi, mỗi một tấc đất đều bị máu đen nhuộm dần.
Trên tay hắn, trên mặt, trên đầu gối, khắp nơi đều là máu đục ngầu, cứ như cả thế giới bị mang vào một Ma vực dữ tợn, chỉ có vị giai nhân trước mắt kia, sắc mặt tái nhợt, da như sương giá, chỉ có bên môi ẩn ẩn mỉm cười.
Sức lực cả người dường như dần trôi khỏi người, Lý Túc Minh vươn ra đầu ngón tay run rẩy, muốn thử chạm vị mỹ nhân dưới đất, lại trong lúc vô ý thấy được máu dính trên tay.
Hắn không thể chạm vào nàng, không thể lại cho nàng tăng lên chẳng sợ một phân một tấc dơ bẩn, nhưng hắn làm sao nỡ bỏ, không cam tâm biết bao!
– Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ!
Một tiếng tê rống phá vỡ cổ họng Lý Túc Minh, hắn giống như cô lang rống lên, máu tươi trong miệng tí tách rơi xuống thân thương màu bạc trắng.
Hắn từng nghĩ báo thù cho Chúc Bưu, từng nghĩ tới điều tra rõ huyết án ba mươi hai mạng người ấy, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lúc này lại liên lụy nữ nhân mình âu yếm!
Tiếng rống đột nhiên ngừng lại, chỉ vì một tràng tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào bên tai, Lý Túc Minh ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ tươi nhìn phương xa, hắn biết, cái bẫy này sẽ không chỉ như thế, cũng hiểu rõ Phỉ Phỉ xả thân chỉ là vì khiến hắn, khiến Thẩm Nhạn thêm chút chuẩn bị, nhưng sao hắn có thể bỏ được nàng đào tẩu, hắn phải cứu mạng nàng!
Nụ cười hung lệ nở ra, Lý Túc Minh lấy ra một vật từ hông, nhẹ nhàng đặt trong ngón tay ngọc.
Long bội trong suốt, sơn móng tay hồng diễm, càng làm ngón tay thon dài mềm mại mất đi huyết sắc, tựa như cánh hoa chạm vào liền vỡ.
Hắn kéo bàn tay ấy, nhẹ nhàng hôn một cái, đặt ở ngày xưa, hắn là không dám, không dám đường đột giai nhân như thế. Nhưng mà hôm nay, hắn biết Phỉ Phỉ tuyệt sẽ không trách hắn.
Dùng đoạn thương đỡ người lên, Lý Túc Minh hít vào một hơi thật sâu, đứng vững chân.
Dù Huyết Y môn có toan tính cái gì, chỉ cần hắn còn một hơi thở, sẽ không chấp nhận đám tặc tử này động thứ Phỉ Phỉ muốn che chở!
Nam nhân cười dữ tợn lên, nho nhã không còn, ôn hòa không còn, nội liễm không còn, như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang rạng rỡ, sát khí rực trời, cầm nửa chuôi ngân thương mang một thân máu đen, thương như Bạch Hồng, thân tự xích giao, nhập chiến!
Nhập chiến!
Ở phía sau hắn, ngọc bội trong suốt từ bàn tay ngọc thon thon trượt xuống, leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Ở dưới Giang Hồ Lãng Tử là nội dung của nguyên tác, trong nguyên tác Phỉ Phỉ bị người ta khống chế, muốn nhử là Lý đại và Thẩm Nhạn, cuối cùng nàng hi sinh bản thân, bảo vệ hai người.
Ngựa giống (Trương Tùng) đến trước rồi giết Lý đại, hợp nhất đám tàn binh Huyết Y môn, tình tiết này liền bị kéo dài, hơn nữa không thành công được. =w=
Nhưng mà bên trong một mảnh sênh ca, có một vị tuyệt sắc giai nhân mày liễu dựng ngược, đang nổi giận đùng đùng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
– Phỉ Phỉ, Cam Tam đi đâu rồi ?
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, thản nhiên tự đắc, mang theo phân tiêu sái thích ý. Diệp Phỉ Phỉ oán hận nghiến răng:
– Đừng nhắc tên ngốc đó với ta!
Câu này rất là không hợp thân phận hoa khôi, Thẩm Nhạn lại không quan trọng nhíu mày, cũng không truy hỏi, ngả xuống giường mềm phía sau, nhấc lên vò rượu trên bàn.
Trong vò theo thường lệ là Lục Nùng, mát lạnh cam thuần, hương rượu xộc mũi, hắn cũng không tốn công đi tìm chén rượu, vỗ ngay đáy vò, một dòng rượu liền từ giữa bắn ra rơi vào trong miệng.
Nheo mắt lại thưởng thức, hắn nâng vò rượu chuyển, đưa bên cạnh.
Nửa ngày cũng không thấy Thẩm Nhạn hỏi gì, Diệp Phỉ Phỉ rốt cuộc nhịn không được xoay người lại.
Không xem thì thôi, vừa xem càng tức đến nàng giận sôi lên, chỉ thấy tên lãng tử giờ phút này đang thảnh thơi tựa trên giường, mái tóc hơi ướt, quần áo hơi mở, trong đôi mắt cong cong cười chứa đầy tự đắc, một bộ dáng thoả mãn.
Hắc y nam tử bên cạnh hắn y quan thoạt nhìn vẫn đứng đắn chút, lại cũng tinh mâu y vậy lóe ra, một đầu tóc đen rũ sau người, mang ra đôi phần phóng túng, đôi phần vui vẻ.
Một vò rượu ở giữa hai người qua lại, không biết nên nói là phẩm rượu vẫn là *(bản gốc là vậy, mình không biết * là gì).
– Khó trách tắm gội lâu thế!
Sau một lúc lâu, Diệp Phỉ Phỉ mới từ kẽ răng nhả ra nửa câu, nàng là hành gia trong phong nguyệt trường, sao không nhìn ra hai người này vừa mới làm cái gì.
Phát hiện ánh mắt Phỉ Phỉ không tốt, Thẩm Nhạn mỉm cười, hỏi ngược lại:
– Cam Tam lại làm sao? Chọc ngươi giận như thế.
Chiêu dẫn họa thủy đông này không tệ. Diệp Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn hắn một cái mới oán hận nói:
– Tiểu tử đó nghe nói Thiên Thiên sẽ đến, rồi cứ thế chạy!
– Là Tiền Thiên Thiên kia?
Thẩm Nhạn nhíu mày.
– Hắn nhìn ra tâm ý Tiền cô nương?
– Hừ, không phải nhìn ra tâm ý người ta, là hắn tự muốn chạy trốn đi!
Diệp Phỉ Phỉ trong mắt quả thực đều phải bốc ra lửa. Nàng thật vất vả dùng Cam Tam làm mồi nhử Tiền Thiên Thiên đến, còn nhờ nàng ấy mang theo Trì Phượng Kiều cùng nhau dự tiệc, kết quả cơ hội tốt như vậy lại bị hỏng, có thể không khiến nàng đột nhiên giận dữ được sao.
Thẩm Nhạn cười nhạo một tiếng:
– Thật là tà tâm không bỏ, giờ ngươi đối lại Phượng Kiều cô nương chẳng phải là càng không phần thắng, chẳng lẽ định thừa dịp mà vào sao ?
Một gậy tre này đâm trúng hồng tâm.
Nay Trích Tinh lâu bị diệt, Duyệt Lai khách điếm cũng hoàn toàn bị lột xuống mặt nạ, Trì cô nương mê luyến Lăng Vân công tử chẳng phải chính là lúc thất hồn lạc phách, lúc này không động thủ, chẳng lẽ còn chờ cô nương ngốc kia lại yêu người khác sao?
Chút tâm tư không nhân đạo ấy, Cam Tam nhìn không ra, Thẩm Nhạn tuyệt đối sẽ đoán được. Nhưng Diệp Phỉ Phỉ là nhân vật nào, dù bị người chọc thủng cũng sẽ không lộ chút xấu hổ.
Đưa tay vuốt tóc mây, bên môi nàng lộ ra diễm sắc:
– Kiều Kiều tâm tư rất yếu đuối, ta không có võ công mới là vừa lúc.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vốn là mĩ đến cực điểm, nay lại cố ý làm dáng như vậy, càng là diễm lệ không thể phương vật.
Ai ngờ kẻ trước mặt chẳng có ý tâng bốc, ngược lại nghiêng đầu, cười với nam nhân bên cạnh:
– Nghiêm huynh có nguyện ý nghe ta đánh đàn? Đáng tiếc Cam Tam không ở, hắn là có một tay hảo kiếm để chơi.
– Kiếm thì miễn.
Khóe môi Nghiêm Mạc cong lên hơi mỉm cười, tuy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, thế nhưng tâm tình xem ra thật không tệ.
Thẩm Nhạn khóe mắt cong lên, đứng dậy kéo bàn đến bên người.
Nhìn hai người hoàn toàn không đặt chủ gia vào mắt, ngón tay ngọc của Diệp Phỉ Phỉ đã cứng đơ ở vành mai.
Hừ lạnh một tiếng, nàng mở vân tụ ra, nổi giận đùng đùng ra ngoài cửa.
Trong phòng, tiếng đàn đột nhiên vang lên, giai điệu vui vẻ không giống như Dao cầm có thể tấu ra, Diệp Phỉ Phỉ dưới chân hơi hơi ngừng, nhăn lại mày tựa hồ bị tiếng đàn vuốt phẳng chút, thế nhưng vẫn không xoay người, cứ vậy đạp ra khỏi phòng.
Ánh trăng óng ánh, cả trời đầy sao dường như bị trăng sáng giấu hết đi, đứng ở dưới lầu các, Diệp Phỉ Phỉ dừng chân ngẩng đầu nhìn lên khung trời.
Mấy năm trôi qua, cảnh tượng ngày ấy vẫn rõ ràng trước mắt.
Tiếng trống, tiếng đàn hỗn loạn lộn xộn, đạp ca kiếm vũ cũng không thành bộ dáng, dưới đất không biết ngổn ngang bao nhiêu vò rượu, chén rượu đã sớm bị ném ra ngoài cửa sổ, bốn người bọn họ hoan ca yến ẩm, thâu đêm suốt sáng.
Khi đó cũng là trăng tròn, ánh trăng cũng lóng lánh như hôm nay vậy, nghe tiếng đàn trên lầu, Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên mỉm cười. Bọn họ kỳ thật cũng không quên.
Cho nên nhận ra hảo ý Tiền cô nương, tiểu tử ngốc Cam Tam kia mới có thể muốn chạy trốn, gã sợ xin lỗi với vị kiều nương trong lòng khi xưa.
Cho nên Thẩm Nhạn mới có thể mang theo nhân tình lên lầu đòi rượu, đánh đàn hoan xướng, chẳng hề để ý đắc tội thiên hạ đệ nhất tuyệt sắc. Cho nên nàng mới có thể đứng ở đây, nghe tiếng đàn, nói câu ngu xuẩn, thật lâu không chịu rời đi.
Cừu của Lý đại, bọn họ đã báo.
Trích Tinh lâu đã không còn tồn tại nữa, Lý gia trang cũng mất đi một trang chủ phu nhân bụng dạ khó lường, tên Lý nhị ngu ngốc kia tuy rằng ngu không thể tả, nhưng không phải đầu gỗ thật sự.
Lý gia trang có lẽ không còn náo nhiệt nữa, thế nhưng nhất định có thể an ổn sống sót, cũng như Lý đại mong muốn.
Cho nên, đến ngày giỗ này, đến ngày trăng sáng treo trời này, bọn họ phải làm không phải đối trăng cúi đầu khóc, cảm niệm* đau buồn, mà là dùng rượu, dùng ca, dùng cười, cũng dùng máu đến an ủi tri kỷ.
*xúc động và nhớ nhung.
Đứng ở dưới lầu, trong lòng Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên chợt hoảng hốt, tựa hồ nam tử như tùng như thương ấy vẫn đứng ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt toàn ý cười dịu dàng.
Nâng chén mời trăng, có thể đổi một tiếng cười khẽ chăng?
Diệp Phỉ Phỉ cũng cười, nàng cười sửa sang lại vạt áo rồi vuốt làn tóc, phong vận tuyệt đại giai nhân ấy lại trở về người nàng.
Tiền Thiên Thiên sẽ đến, nàng sẽ không để Cam Tam chạy thoát, còn có Kiều Kiều quật cường chất phác nhà nàng, nếu ôm được giai nhân về, liệu có thể khiến tiểu tử Thẩm Nhạn kia thu liễm chút cái vẻ khoe khoang không nhỉ?
Nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có cái gì không chiếm được cơ chứ.
Diệp Phỉ Phỉ một lần nữa cất bước, tuy rằng không có võ công, bước chân nàng vẫn duyên dáng như thế, làn váy đong đưa, giống như nhành liễu vịn gió, lại như đạp trăng mà đi.
Phía sau nàng, trong Yên Vũ lâu đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn vẫn thế, trăng sáng vẫn thế.
———-
[ Giang Hồ Lãng Tử: Cửu Long hoàn ]
Chương 27
……
– Phỉ Phỉ, nàng làm gì vậy ?
Tiếng Lý Túc Minh không vang dội lắm, hắn bị thương, trọng thương. Đã xâm vào phế phủ, máu đục ngầu từ miệng mũi chảy xuống.
Ngân thương trong tay hắn đã gãy thành hai đoạn, ngay cả thân hình vững chãi cũng lắc lư, rốt cuộc không thấy rõ trước mắt, nhưng hắn vẫn đứng, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, chỉ vì trước mặt hắn còn có một người, một người khiến hắn không buông tay.
Ở ngay phía trước hắn, nằm một vị nữ tử, tuyệt sắc giai nhân.
Trong giang hồ không người không biết danh hào nàng ấy, nếu đem nam nhân khắp thiên hạ đều gọi tới trước mặt, mười thì có tám, chín sẽ khuynh đảo dưới váy thạch lưu của mỹ nhân.
Nụ cười nàng giống như hoa tươi ngày xuân kiều diễm nhất, đôi mắt nàng giống như bầu trời đêm buổi hè trong veo nhất, ngay cả chút sơn móng tay đầu ngón tay nàng cũng có thể làm ong bướm sa vào điên cuồng.
Nếu nàng tỉnh, mặc cho ai cũng không thể dời tầm mắt khỏi người nàng. Nhưng lúc này đây, nàng lại hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng nằm dưới đất.
Nhưng mặc dù là nằm dưới đất, nàng vẫn đẹp vô cùng.
Lý Túc Minh đã khống chế không được đầu gối mình, lảo đảo ngã xuống đất.
Dưới gối hắn vốn nên là đất vàng thật dày, có chút cứng rắn, không tính là dơ bẩn, nhưng giờ lại biến thành một vũng bùn đỏ tươi, mỗi một tấc đất đều bị máu đen nhuộm dần.
Trên tay hắn, trên mặt, trên đầu gối, khắp nơi đều là máu đục ngầu, cứ như cả thế giới bị mang vào một Ma vực dữ tợn, chỉ có vị giai nhân trước mắt kia, sắc mặt tái nhợt, da như sương giá, chỉ có bên môi ẩn ẩn mỉm cười.
Sức lực cả người dường như dần trôi khỏi người, Lý Túc Minh vươn ra đầu ngón tay run rẩy, muốn thử chạm vị mỹ nhân dưới đất, lại trong lúc vô ý thấy được máu dính trên tay.
Hắn không thể chạm vào nàng, không thể lại cho nàng tăng lên chẳng sợ một phân một tấc dơ bẩn, nhưng hắn làm sao nỡ bỏ, không cam tâm biết bao!
– Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ!
Một tiếng tê rống phá vỡ cổ họng Lý Túc Minh, hắn giống như cô lang rống lên, máu tươi trong miệng tí tách rơi xuống thân thương màu bạc trắng.
Hắn từng nghĩ báo thù cho Chúc Bưu, từng nghĩ tới điều tra rõ huyết án ba mươi hai mạng người ấy, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lúc này lại liên lụy nữ nhân mình âu yếm!
Tiếng rống đột nhiên ngừng lại, chỉ vì một tràng tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào bên tai, Lý Túc Minh ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ tươi nhìn phương xa, hắn biết, cái bẫy này sẽ không chỉ như thế, cũng hiểu rõ Phỉ Phỉ xả thân chỉ là vì khiến hắn, khiến Thẩm Nhạn thêm chút chuẩn bị, nhưng sao hắn có thể bỏ được nàng đào tẩu, hắn phải cứu mạng nàng!
Nụ cười hung lệ nở ra, Lý Túc Minh lấy ra một vật từ hông, nhẹ nhàng đặt trong ngón tay ngọc.
Long bội trong suốt, sơn móng tay hồng diễm, càng làm ngón tay thon dài mềm mại mất đi huyết sắc, tựa như cánh hoa chạm vào liền vỡ.
Hắn kéo bàn tay ấy, nhẹ nhàng hôn một cái, đặt ở ngày xưa, hắn là không dám, không dám đường đột giai nhân như thế. Nhưng mà hôm nay, hắn biết Phỉ Phỉ tuyệt sẽ không trách hắn.
Dùng đoạn thương đỡ người lên, Lý Túc Minh hít vào một hơi thật sâu, đứng vững chân.
Dù Huyết Y môn có toan tính cái gì, chỉ cần hắn còn một hơi thở, sẽ không chấp nhận đám tặc tử này động thứ Phỉ Phỉ muốn che chở!
Nam nhân cười dữ tợn lên, nho nhã không còn, ôn hòa không còn, nội liễm không còn, như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang rạng rỡ, sát khí rực trời, cầm nửa chuôi ngân thương mang một thân máu đen, thương như Bạch Hồng, thân tự xích giao, nhập chiến!
Nhập chiến!
Ở phía sau hắn, ngọc bội trong suốt từ bàn tay ngọc thon thon trượt xuống, leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Ở dưới Giang Hồ Lãng Tử là nội dung của nguyên tác, trong nguyên tác Phỉ Phỉ bị người ta khống chế, muốn nhử là Lý đại và Thẩm Nhạn, cuối cùng nàng hi sinh bản thân, bảo vệ hai người.
Ngựa giống (Trương Tùng) đến trước rồi giết Lý đại, hợp nhất đám tàn binh Huyết Y môn, tình tiết này liền bị kéo dài, hơn nữa không thành công được. =w=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.