Chương 29
Lạc Kỳ Nam
08/02/2019
•Aaaaa... Tại sao lại như vậy, tại sao...
Phạm Siêu thê lương hét lên, hắn không thể tin vào mắt mình, thần khí dùng bao nhiêu cực khổ mới có được, trong chớp mắt bị người ta đoạt lấy, thử hỏi hắn làm sao chịu được chứ.
Viêm nhân cầm thần ấn trên tay khí thế tăng lên gấp bội, bàn tay lập tức đánh ra một hư ảnh thần ấn, tuy không lớn bằng thần ấn do phạm Siêu thúc giục ra nhưng uy lực thì đáng sợ hơn rất nhiều.
•Tiền bối hạ thủ lưu tình, chuyện hôm nay là do Huyền Tiên tông có lỗi trước, đợi chúng ta trở về sẽ mời cao tầng đến tạ lỗi, mong tiền bối... Aaaa.. Phụt...
Nhìn thấy Phạm Siêu gặp nguy hiểm, đại trưởng lão thân cận của hắn hoảng hốt chay lên cầu khẩn, thế nhưng chưa nói hết câu đã bị thần ấn đả bay đập mạnh xuống sơn môn không rõ sống chết.
Phạm Siêu ánh mắt dại ra, nhìn chằm chằm vào thần ấn không còn chút dũng khí đối kháng.
•Aaaa...
Phạm Siêu bị đánh đập lún vào nền đá, tuy gã không chết nhưng xương cốt toàn thân bị đánh gãy, đan điền bị phế, từ nay chỉ có thể làm người bình thường.
Viêm nhân không nhìn Phạm Siêu lấy một cái, xoay người đi đến chỗ đám người Sở Mạch, nhìn nàng chậm rãi nói.
•Cô nương, ta có lời muốn nói.
•Tiền bối cứ nói...
Sở Mạch không dám thất lễ, cuối đầu cung kính nói, nàng tự mình hiểu được người đứng trên kia là tồn tại thần thánh nàng không trêu vào được.
•Ngày hôm nay nàng thiếu hắn một ân tình, hắn mong nàng đừng quên hắn...
Viêm nhân nói một câu không đầu không đuôi rồi quay người bỏ đi, không nói thêm gì.
Sở Mạch đứng lặng hồi lâu, nét mặt thất thần.
Viêm nhân đi đến chính giữa sơn môn, cất giọng nói lớn.
•Những con kiến nhỏ mau nghe đây, hiện tại đại trận đã mở, các ngươi có thể rời khỏi đây, đừng quá tham lam mà cố tình ở lại, nếu không tất cả sẽ chết tại đây..
Giọng nói như sấm sét vang vong bên tai mọi người, tất cả biến sắc mặt, nữa mừng nữa sợ lập tức không dám chậm trễ chạy thật nhanh ra khỏi sơn môn, không muốn ở lại đây dù chỉ một khắc.
Đám người Hà Môn binh đoàn mừng rỡ, lập tức kéo nhau chay đi.
Sở Mạch vẫn ngây dại đứng tại chỗ, ánh mắt ngước nhìn thân ảnh Viêm Nhân.
•Tiền bối, hắn là ai...
Sở Mạch nói lớn.
•Người đó ở trong lòng nàng, cũng có thể không phải..
Viêm nhân ôn tồn đáp lời.
•Nếu người có gặp được hắn, xin hãy nói với hắn rằng ân tình của hắn Sở Mạch mãi mãi không bao giờ quên, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng..
Nàng hét lên, từng lời đều là thật lòng thật dạ.
Viêm nhân không trả lời, chỉ im lặng đứng đó. Môi nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt ra, sau đó nàng bị Sở Hà lôi đi, rất nhanh biến mất trong đám đông.
Viêm nhân cúi đầu nhìn xuống, thấy Phạm Siêu đã biến mất từ lúc nào. Phía xa vang vọng lên giọng nói đe dọa.
•Thù hôm nay, Huyền Tiên tông nhất định sẽ trả, chúng ta không chết không ngừng...
Giọng nói xa dần, xa dần rồi biến mất, rõ ràng là sợ quá không dám dừng lại, Phạm Siêu có lẽ đã được cao thủ thân tín cứu đi, chứ tình trạng của hắn hiện tại không thể chạy nhanh như vậy, viêm nhân cũng không có ý đuổi theo, chỉ im lặng đứng trên không giám sát mọi thứ.
Người trong sơn môn rất nhanh đều đi hết, không trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Không gian khẽ động, truyền tống trận mở ra, Triệu Linh Tiêu xuất hiện, nét mặt hắn rất là thỏa mãn cười tủm tỉm, tất cả mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Ý niệm khẽ động viêm nhân đứng trên không lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Viêm nhân chính là một viêm khôi lỗi, một viêm khôi lỗi thần cấp, nói ra thì thân thế của gã rất lớn, lão chính là thái thượng trưởng lão của Liệt Thiên tông bị lão già tàn hồn kia tính kế chết, linh hồn ở trong trận pháp bị luyện hóa thành khôi lỗi, không chỉ có hắn, tất cả người chết trong trận pháp này đều sẽ bị luyện hóa thành khôi lỗi, đây là chỗ đáng sợ nhất của Diệt Thần Liệt Hỏa Khốn Nguyên trận. Triệu Linh Tiêu bây giờ có thể khống chế trận pháp, tùy ý điều khiển hoạt nhân khôi lỗi nên lúc Sở Mạch gặp nguy hắn đã thúc dục đại khôi lỗi thần cấp đi ra ứng phó, lợi dụng liên kết giữa khôi lỗi này với Diệt Thần ấn để hóa giải ấn ký linh hồn của Phạm Siêu thu về thần khí, tất nhiên giọng nói phát ra lúc nãy chính là của hắn chứ hoạt nhân khôi lỗi không thể nói chuyện, nhìn thần ấn trong tay thần khôi lỗi hắn thèm nhỏ dãi, uy lực của nó đúng thật là vô song, tuy nhiên hắn hiện tại vô duyên với nó, thực lực hắn quá cứt gà, không thể thúc giục nổi, cũng may là thần khôi lỗi có thể sử dụng được, coi như hắn có thêm một khôi lỗi thần cấp bảo vệ.
Phút cuối hắn còn sử dụng chiêu một tên hai chim, bắn cho đại mỹ nhân Sở Mạch một đòn trúng tim, chắc chắn là tim của mỹ nhân nay sắp sửa rụng vào tay hắn, nghĩ đến việc ôm mỹ nhân về là lòng hắn lại sướng rơn, tưởng tượng cảnh ân ân ái ái làm máu nóng trong người hắn sôi sục, thằng nhỏ lập tức thức dậy biểu tình, hắn bất đắc dĩ phải xoa dịu nó lại, thế nhưng khi nhìn xuống thì.
•Aaaa... Quát đề phắc.. Cái đếch gì đây...
Khi nhìn xuống thằng nhỏ thì hắn kinh hãi hét thất thanh, cái thằng nhỏ nhỏ biến thành đại đại, to hơn bắp đùi, dài hơn một thước.
Phạm Siêu thê lương hét lên, hắn không thể tin vào mắt mình, thần khí dùng bao nhiêu cực khổ mới có được, trong chớp mắt bị người ta đoạt lấy, thử hỏi hắn làm sao chịu được chứ.
Viêm nhân cầm thần ấn trên tay khí thế tăng lên gấp bội, bàn tay lập tức đánh ra một hư ảnh thần ấn, tuy không lớn bằng thần ấn do phạm Siêu thúc giục ra nhưng uy lực thì đáng sợ hơn rất nhiều.
•Tiền bối hạ thủ lưu tình, chuyện hôm nay là do Huyền Tiên tông có lỗi trước, đợi chúng ta trở về sẽ mời cao tầng đến tạ lỗi, mong tiền bối... Aaaa.. Phụt...
Nhìn thấy Phạm Siêu gặp nguy hiểm, đại trưởng lão thân cận của hắn hoảng hốt chay lên cầu khẩn, thế nhưng chưa nói hết câu đã bị thần ấn đả bay đập mạnh xuống sơn môn không rõ sống chết.
Phạm Siêu ánh mắt dại ra, nhìn chằm chằm vào thần ấn không còn chút dũng khí đối kháng.
•Aaaa...
Phạm Siêu bị đánh đập lún vào nền đá, tuy gã không chết nhưng xương cốt toàn thân bị đánh gãy, đan điền bị phế, từ nay chỉ có thể làm người bình thường.
Viêm nhân không nhìn Phạm Siêu lấy một cái, xoay người đi đến chỗ đám người Sở Mạch, nhìn nàng chậm rãi nói.
•Cô nương, ta có lời muốn nói.
•Tiền bối cứ nói...
Sở Mạch không dám thất lễ, cuối đầu cung kính nói, nàng tự mình hiểu được người đứng trên kia là tồn tại thần thánh nàng không trêu vào được.
•Ngày hôm nay nàng thiếu hắn một ân tình, hắn mong nàng đừng quên hắn...
Viêm nhân nói một câu không đầu không đuôi rồi quay người bỏ đi, không nói thêm gì.
Sở Mạch đứng lặng hồi lâu, nét mặt thất thần.
Viêm nhân đi đến chính giữa sơn môn, cất giọng nói lớn.
•Những con kiến nhỏ mau nghe đây, hiện tại đại trận đã mở, các ngươi có thể rời khỏi đây, đừng quá tham lam mà cố tình ở lại, nếu không tất cả sẽ chết tại đây..
Giọng nói như sấm sét vang vong bên tai mọi người, tất cả biến sắc mặt, nữa mừng nữa sợ lập tức không dám chậm trễ chạy thật nhanh ra khỏi sơn môn, không muốn ở lại đây dù chỉ một khắc.
Đám người Hà Môn binh đoàn mừng rỡ, lập tức kéo nhau chay đi.
Sở Mạch vẫn ngây dại đứng tại chỗ, ánh mắt ngước nhìn thân ảnh Viêm Nhân.
•Tiền bối, hắn là ai...
Sở Mạch nói lớn.
•Người đó ở trong lòng nàng, cũng có thể không phải..
Viêm nhân ôn tồn đáp lời.
•Nếu người có gặp được hắn, xin hãy nói với hắn rằng ân tình của hắn Sở Mạch mãi mãi không bao giờ quên, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng..
Nàng hét lên, từng lời đều là thật lòng thật dạ.
Viêm nhân không trả lời, chỉ im lặng đứng đó. Môi nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt ra, sau đó nàng bị Sở Hà lôi đi, rất nhanh biến mất trong đám đông.
Viêm nhân cúi đầu nhìn xuống, thấy Phạm Siêu đã biến mất từ lúc nào. Phía xa vang vọng lên giọng nói đe dọa.
•Thù hôm nay, Huyền Tiên tông nhất định sẽ trả, chúng ta không chết không ngừng...
Giọng nói xa dần, xa dần rồi biến mất, rõ ràng là sợ quá không dám dừng lại, Phạm Siêu có lẽ đã được cao thủ thân tín cứu đi, chứ tình trạng của hắn hiện tại không thể chạy nhanh như vậy, viêm nhân cũng không có ý đuổi theo, chỉ im lặng đứng trên không giám sát mọi thứ.
Người trong sơn môn rất nhanh đều đi hết, không trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Không gian khẽ động, truyền tống trận mở ra, Triệu Linh Tiêu xuất hiện, nét mặt hắn rất là thỏa mãn cười tủm tỉm, tất cả mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Ý niệm khẽ động viêm nhân đứng trên không lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Viêm nhân chính là một viêm khôi lỗi, một viêm khôi lỗi thần cấp, nói ra thì thân thế của gã rất lớn, lão chính là thái thượng trưởng lão của Liệt Thiên tông bị lão già tàn hồn kia tính kế chết, linh hồn ở trong trận pháp bị luyện hóa thành khôi lỗi, không chỉ có hắn, tất cả người chết trong trận pháp này đều sẽ bị luyện hóa thành khôi lỗi, đây là chỗ đáng sợ nhất của Diệt Thần Liệt Hỏa Khốn Nguyên trận. Triệu Linh Tiêu bây giờ có thể khống chế trận pháp, tùy ý điều khiển hoạt nhân khôi lỗi nên lúc Sở Mạch gặp nguy hắn đã thúc dục đại khôi lỗi thần cấp đi ra ứng phó, lợi dụng liên kết giữa khôi lỗi này với Diệt Thần ấn để hóa giải ấn ký linh hồn của Phạm Siêu thu về thần khí, tất nhiên giọng nói phát ra lúc nãy chính là của hắn chứ hoạt nhân khôi lỗi không thể nói chuyện, nhìn thần ấn trong tay thần khôi lỗi hắn thèm nhỏ dãi, uy lực của nó đúng thật là vô song, tuy nhiên hắn hiện tại vô duyên với nó, thực lực hắn quá cứt gà, không thể thúc giục nổi, cũng may là thần khôi lỗi có thể sử dụng được, coi như hắn có thêm một khôi lỗi thần cấp bảo vệ.
Phút cuối hắn còn sử dụng chiêu một tên hai chim, bắn cho đại mỹ nhân Sở Mạch một đòn trúng tim, chắc chắn là tim của mỹ nhân nay sắp sửa rụng vào tay hắn, nghĩ đến việc ôm mỹ nhân về là lòng hắn lại sướng rơn, tưởng tượng cảnh ân ân ái ái làm máu nóng trong người hắn sôi sục, thằng nhỏ lập tức thức dậy biểu tình, hắn bất đắc dĩ phải xoa dịu nó lại, thế nhưng khi nhìn xuống thì.
•Aaaa... Quát đề phắc.. Cái đếch gì đây...
Khi nhìn xuống thằng nhỏ thì hắn kinh hãi hét thất thanh, cái thằng nhỏ nhỏ biến thành đại đại, to hơn bắp đùi, dài hơn một thước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.