Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường
Chương 21: “Anh ơi, anh cũng ôm em một cái đi.”
Công Tử Phi Hồ
22/10/2024
Tuy nói lão biên kịch đã hết giá trị sử dụng kia hơi low, nhưng ít ra cũng đã thay đổi thiết lập cho nhân vật Tần Thư trở nên linh động hơn. Câu chuyện vẫn phát triển theo tuyến chính, chỉ chỉnh sửa đôi chút.
Tên thổ phỉ bị sắc đẹp làm mờ mắt chó, quên khuấy mất mục đích xuống núi ban đầu của bản thân là tìm một người thông minh về để dạy học. Hắn buông tha cho ông lão để chọn tiểu thư sinh mềm mại vắt ra nước kia. Mãi khi lên đến đỉnh núi, hắn mới phát hiện ra hình như đầu óc của tiểu thiếu gia không được bình thường. Nhà họ Tần sẵn sàng bán con trai mình khả năng cao là vì cậu là một tên ngốc.
Nhưng dù ngốc đến đâu, vẻ ngoài của Tần thiếu gia vẫn rất dễ đánh lừa người khác. Phong thái thư sinh trong mắt cậu khiến đám sơn tặc ngày thường vốn quen ồn ào cũng phải yên tĩnh lại. Trại chủ họ Thủy kia vẫn quyết định tổ chức một buổi tiệc chào mừng, giới thiệu thầy giáo nhỏ với anh em trong trại.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc lần lượt được thắp lên. Ánh đèn của muôn nhà che phủ chút dáng vẻ bình an hưng thịnh cuối cùng. Trong đại sảnh chật ních người ngồi, họ đều là những nhân vật có tiếng tăm ở vùng Tây Nam. Những ông lớn này kể những câu chuyện cười bẩn thỉu một cách nhạt nhẽo, thi thoảng lại phá lên cười. Thủy đại gia hào sảng ngồi trên ghế thái sư, thoải mái phì phèo điếu thuốc, phía sau là mười mấy bà vợ đang quấn lấy hắn. Được mỹ nhân thơm phức như hoa như ngọc vây quanh, Thủy Tam nhếch môi, vươn tay kéo tiểu thiếp gần mình nhất vào lòng, nói với Tần Thư đang ngồi đối diện: “Tiểu thiếu gia, cậu thấy nàng có đẹp không?”
Nàng ta hờn dỗi đẩy Thủy Tam một cái, cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Thư. Từ nhỏ Tần Thư đã bị nhốt trong nhà, rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài. Thủy Tam làm ầm làm ĩ như vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt dò xét về phía Tần Thư. Tần Thư đột ngột đứng phắt dậy, ngước mắt nhìn nụ cười quyến rũ của nữ nhân kia, sau đó khoát tay áo, đỏ mặt đáp: “Đẹp, đẹp lắm.”
“Khiến thiếu gia chê cười rồi, thiếp lại cảm thấy thiếu gia mới thật sự là xinh đẹp cơ.” Cô vợ lẽ kia mỉm cười quyến rũ, lấy đi điếu thuốc từ trên môi Thủy Tam. Lời của nàng khiến những gã đàn ông thô lỗ trong sảnh cười phá lên. Bọn họ đùa giỡn trêu ghẹo khiến cho khuôn mặt Tần Thư đỏ bừng lên trong phút chốc, song cũng âm thầm thở dài tiếc nuối. Tiểu thư sinh này trời sinh tướng mạo không tệ, mặt trắng môi đỏ, mái tóc mềm mại che đi nửa con mắt. Nốt chu sa dưới mi mắt làm cho vẻ đẹp ấy càng thêm diễm lệ.
Tần Thư xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nôn nóng rưng rưng nước mắt nhìn Thủy Tam cầu cứu, giống như đang gọi “anh ơi”.
Thủy Tam cười xấu xa, buông cô vợ lẽ bên người ra, đứng lên đi tới trước mặt Tần Thư, nhưng lời nói lại hướng tới những người đang giễu cợt cậu: “Mấy thằng cháu trai kia ngoài việc bắt nạt người khác ra thì chẳng được cái tích sự gì. Thầy đừng chấp bọn chúng làm gì, đi ra ngoài với ta một chút nhé?”
Tần Thư như nhặt lại được cái mạng, gật đầu như giã tỏi: “Được được!”
Gió đêm hơi se lạnh, màn đêm tịch mịch bao phủ núi non. Tần Thư và Thủy Tam thật sự nghiêm túc đi dạo, phía sau là đoàn làm phim hùng hậu.
Đoạn này diễn biến cốt truyện không nhiều, tiểu thư sinh sau khi lên núi thì được thủ lĩnh của đám thổ phỉ che chở, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Cảnh này chủ yếu là muốn làm nổi bật “tình anh em” thấu trời xanh giữa thủ lĩnh và cậu thư sinh thông qua hình ảnh cô nam quả nam giữa nơi đồi núi hoang sơ. Trại chủ thấy dáng vẻ thư sinh ngốc nghếch dễ bắt nạt nên lừa gạt đủ kiểu, còn người kia thì rất chi là nghiêm túc khai hết gốc gác tổ tông của mình, thậm chí còn miêu tả chi tiết chỗ cất giấu của cải nhà mình. Hắn nghe xong cũng toát mồ hôi hột, búng một nhát lên trán thiếu gia: “Cậu bị ngốc hả? Mấy chuyện như này mà cũng dám nói ra ngoài? Nếu để người bụng dạ xấu xa nghe thấy thì cậu có mười cái mạng cũng không đủ chết đâu!”
Tiểu thư sinh ôm đầu, oan ức vô cùng, ấp úng lẩm bẩm: “Nhưng anh đâu có phải là người ngoài.”
Lồng ngực tên thổ phỉ đánh cái “thịch”, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, hắn mới nhịn cười, quát lên: “Coi như tiểu tử cậu biết nói chuyện.” Dứt lời, hắn quan sát cậu thư sinh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy Tần Thư và cha cậu không giống nhau một chút xíu nào, nghi ngờ hỏi: “Cái bộ dạng này của cậu thật sự là so cha cậu sinh ra à?”
“Mẹ em đẹp lắm.” Tiểu thư sinh không vui vặn lại.
“Hầy, chỉ tiếc cậu là con trai, nếu không ông đây bỏ hết mấy bà vợ kia vì cậu cũng được luôn.” không biết từ lúc nào, tên thổ phỉ nhặt một cọng cỏ đuôi chó ở ven đường, ngậm nó vào miệng, ngồi bệt xuống đất đếm sao. Tiểu thư sinh bên cạnh lẩm bẩm mấy câu nhưng hắn không nghe rõ, cũng không hỏi lại mà quay sang hỏi cậu một cách ngả ngớn: “Nhà cậu còn chị em gái gì không? Một mình cậu ở đây chắc cũng thấy nhàm chán nhỉ? Hay là mời họ lên đây ăn bánh uống trà với cậu, thấy sao?”
Cậu mất tự nhiên đứng lên, thật thà đáp: “Có…”
Thổ phỉ nở nụ cười nham hiểm với cậu, trong đầu lại nhảy số ầm ầm. Chị của Tần Thư thì hẳn tướng mạo cũng không tệ. Nhưng không biết tiểu thư sinh đang giận dỗi ai mà hừ một tiếng, giọng cũng nhỏ lại, phảng phất như tiếng muỗi kêu: “Bọn họ đâu có đẹp bằng em~” Nói xong, cậu lập tức cúi đầu, lo lắng nắm chặt vạt áo, lại lén lút liến Thủy Tam một cái. Thủy Tam biết đứa nhỏ ngốc nhà mình rất biết cách làm nũng, đã có kháng thể với những tình huống như này rồi, cho dù Tần thư làm nũng như nào hắn vẫn có thể vững tâm. Nhưng khi Tần Thư bày ra vẻ mặt tủi thân, giống như rất để ý tới chuyện gì đó, vẫn có thể chọc cho Thủy Tam mủi lòng, làm tim hắn muốn nổ tung. Chết tiệt! Đáng yêu quá đi! Mau qua đây cho ông ôm một cái. Nhưng Thủy Tam rất có đạo đức nghề nghiệp, chỉ có thể nói theo kịch bản: “Xinh đẹp cũng vô ích. Thầy giáo nhỏ đây là nam mà, đợi cậu lớn thêm chút nữa, ông đây sẽ bắt vài chục mỹ nhân về lấp đầy nhà cậu. Thế nào, đi theo ông rất sung sướng đúng không?”
“Không muốn.” Tần Thư không nhìn hắn mà hướng về ánh sáng đèn đuốc của muôn nhà phía xa xa, ánh mắt mông lung vô định.
Đạo diễn đứng theo dõi tiến độ cách đó không xa đã bắt trọn cảnh quay tầm xa cuối cùng, đặc tả được đôi mắt của Tần Thư. Là một đạo diễn, ông từng thấy qua vô số phong cách diễn xuất nhưng ông cũng không khỏi công nhận rằng đứa trẻ này thuộc “phái thực lực”. Quả nhiên đúng như lời biên kịch, sau khi thay đổi kịch bản, tiến độ quay phim tăng lên nhanh chóng. Cảnh này vốn dĩ phải quay đi quay lại nhiều lần, kết quả lại hoàn thành chỉ bằng một lần quay. Vì thế, tâm trạng của đạo diễn vô cùng tốt, định sẽ khen ngợi bọn họ một chút. Nhìn thấy hai người họ đang tẩy trang ở xa, đạo diễn tiến tới với vẻ mặt tươi rói, lại nghe thấy Tần Thư hỏi Thủy Tam: “Anh ơi, chị gái kia đẹp không ạ?”
“Ai cơ?” Thủy Tam kéo áo khoác của mình lên, thuận tay xoa đầu Tần Thư.
“Anh ôm chị ấy rồi~ cái chị đó đó.” Tần Thư bĩu môi. Anh chưa trừng ôm mình bao giờ, sao có thể ôm chị ấy chứ? Thủy Tam dở khóc dở cười, trong lòng lập tức hiểu ra, người nhóc con nói hẳn là nữ diễn viên đóng vai tiểu thiếp của mình, hình như đúng là xinh thật, thế là thản nhiên đáp: “Đẹp.”
Đạo diễn vẫn còn đang ở phía sau họ để nghe lén, ông cười trộm. Cô gái kia có thể coi là một tiểu hoa đán(*) mới nổi gần đây, nếu thật sự có thể lợi dụng đoạn phim ngắn này để lôi kéo quan hệ với thiếu gia nhà họ Thủy, sau đó gán ghép tạo couple một chút thì độ nổi tiếng của MV này cũng sẽ tăng cao. Ông im lặng lắng nghe, muốn xem thử Thủy thiếu gia có hứng thú với cô ấy hay không.
Hiển nhiên là Thủy Tam không ý thức được đây là một câu hỏi đánh đố, quả nhiên khi hắn vừa dứt lời, Tần Thư lập tức giận dữ bĩu môi, ngữ khí thê lương cứ như Thủy tam đang nợ cậu tám trăm vạn vậy: “Cô ấy còn, còn không đẹp bằng em.”
Cả Thủy Tam và đạo diễn đều hoang mang. Hắn “hả” một tiếng rồi mới kịp phản ứng, Tần Thư đang ghen. Đạo diễn thì chậm hơn, còn nghĩ sao thằng nhóc này lại quấn anh nó thế.
Tần Thư dang tay ra, nhìn Thủy Tam không nói lời nào, muốn đòi một cái ôm.
Thủy Tam rõ ràng hiểu ý cậu, hắn đang định bước lên an ủi em trai ngốc nhà mình, nhưng không biết nghĩ tới cái gì rồi dừng lại, ra vẻ lưu manh nhướng mày nhìn cậu: “Sao vậy? Em muốn gì?” Lời nói mang theo ba phần đùa cợt, bảy phần trêu chọc. Chậm chạp như Tần Thư cũng nhận ra ngay đây là Thủy Tam đang ép mình phải nói ra. Nụ cười trên gương mặt đối diện càng sâu hơn.
Tần Thư bị hắn nhìn thì dời mắt đi chỗ khác nhưng tay vẫn giữ nguyên, cân nhắc hồi lâu mới thốt ra được mấy chữ: “Anh ơi, anh cũng ôm em một cái đi.”
Ngay sau đó, Tần Thư đã được Thủy Tam ôm vào lòng. Không chỉ ôm, hắn còn bế cậu lên xoay vài vòng, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu hỏi Tần Thư: “Muốn làm thêm mấy vòng nữa không?” Tần Thư đỏ mặt lắc đầu, vùi mặt vào ngực Thủy Tam như một chú đà điểu. Bong bóng màu hồng phấn tràn màn hình chói mù mắt chó những người xung quanh. Đạo diễn cũng bị màn “huynh đệ tình thâm” này làm cho nghẹn lời, lặng lẽ rút lui. Thôi, cô vợ lẽ tiểu hoa kia, xem ra cô không có cơ hội rồi.
(*) Tiểu hoa đán/小花旦: Là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất. Tiểu hoa đán phân ra nhiều dạng, tiểu hoa tuyến 1, tiểu hoa tuyến 2…. tiểu hoa tuyến 18. Chỉ cần là nữ diễn viên bắt đầu vào nghề đều được gọi là tiểu hoa.
Tên thổ phỉ bị sắc đẹp làm mờ mắt chó, quên khuấy mất mục đích xuống núi ban đầu của bản thân là tìm một người thông minh về để dạy học. Hắn buông tha cho ông lão để chọn tiểu thư sinh mềm mại vắt ra nước kia. Mãi khi lên đến đỉnh núi, hắn mới phát hiện ra hình như đầu óc của tiểu thiếu gia không được bình thường. Nhà họ Tần sẵn sàng bán con trai mình khả năng cao là vì cậu là một tên ngốc.
Nhưng dù ngốc đến đâu, vẻ ngoài của Tần thiếu gia vẫn rất dễ đánh lừa người khác. Phong thái thư sinh trong mắt cậu khiến đám sơn tặc ngày thường vốn quen ồn ào cũng phải yên tĩnh lại. Trại chủ họ Thủy kia vẫn quyết định tổ chức một buổi tiệc chào mừng, giới thiệu thầy giáo nhỏ với anh em trong trại.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc lần lượt được thắp lên. Ánh đèn của muôn nhà che phủ chút dáng vẻ bình an hưng thịnh cuối cùng. Trong đại sảnh chật ních người ngồi, họ đều là những nhân vật có tiếng tăm ở vùng Tây Nam. Những ông lớn này kể những câu chuyện cười bẩn thỉu một cách nhạt nhẽo, thi thoảng lại phá lên cười. Thủy đại gia hào sảng ngồi trên ghế thái sư, thoải mái phì phèo điếu thuốc, phía sau là mười mấy bà vợ đang quấn lấy hắn. Được mỹ nhân thơm phức như hoa như ngọc vây quanh, Thủy Tam nhếch môi, vươn tay kéo tiểu thiếp gần mình nhất vào lòng, nói với Tần Thư đang ngồi đối diện: “Tiểu thiếu gia, cậu thấy nàng có đẹp không?”
Nàng ta hờn dỗi đẩy Thủy Tam một cái, cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Thư. Từ nhỏ Tần Thư đã bị nhốt trong nhà, rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài. Thủy Tam làm ầm làm ĩ như vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt dò xét về phía Tần Thư. Tần Thư đột ngột đứng phắt dậy, ngước mắt nhìn nụ cười quyến rũ của nữ nhân kia, sau đó khoát tay áo, đỏ mặt đáp: “Đẹp, đẹp lắm.”
“Khiến thiếu gia chê cười rồi, thiếp lại cảm thấy thiếu gia mới thật sự là xinh đẹp cơ.” Cô vợ lẽ kia mỉm cười quyến rũ, lấy đi điếu thuốc từ trên môi Thủy Tam. Lời của nàng khiến những gã đàn ông thô lỗ trong sảnh cười phá lên. Bọn họ đùa giỡn trêu ghẹo khiến cho khuôn mặt Tần Thư đỏ bừng lên trong phút chốc, song cũng âm thầm thở dài tiếc nuối. Tiểu thư sinh này trời sinh tướng mạo không tệ, mặt trắng môi đỏ, mái tóc mềm mại che đi nửa con mắt. Nốt chu sa dưới mi mắt làm cho vẻ đẹp ấy càng thêm diễm lệ.
Tần Thư xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nôn nóng rưng rưng nước mắt nhìn Thủy Tam cầu cứu, giống như đang gọi “anh ơi”.
Thủy Tam cười xấu xa, buông cô vợ lẽ bên người ra, đứng lên đi tới trước mặt Tần Thư, nhưng lời nói lại hướng tới những người đang giễu cợt cậu: “Mấy thằng cháu trai kia ngoài việc bắt nạt người khác ra thì chẳng được cái tích sự gì. Thầy đừng chấp bọn chúng làm gì, đi ra ngoài với ta một chút nhé?”
Tần Thư như nhặt lại được cái mạng, gật đầu như giã tỏi: “Được được!”
Gió đêm hơi se lạnh, màn đêm tịch mịch bao phủ núi non. Tần Thư và Thủy Tam thật sự nghiêm túc đi dạo, phía sau là đoàn làm phim hùng hậu.
Đoạn này diễn biến cốt truyện không nhiều, tiểu thư sinh sau khi lên núi thì được thủ lĩnh của đám thổ phỉ che chở, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Cảnh này chủ yếu là muốn làm nổi bật “tình anh em” thấu trời xanh giữa thủ lĩnh và cậu thư sinh thông qua hình ảnh cô nam quả nam giữa nơi đồi núi hoang sơ. Trại chủ thấy dáng vẻ thư sinh ngốc nghếch dễ bắt nạt nên lừa gạt đủ kiểu, còn người kia thì rất chi là nghiêm túc khai hết gốc gác tổ tông của mình, thậm chí còn miêu tả chi tiết chỗ cất giấu của cải nhà mình. Hắn nghe xong cũng toát mồ hôi hột, búng một nhát lên trán thiếu gia: “Cậu bị ngốc hả? Mấy chuyện như này mà cũng dám nói ra ngoài? Nếu để người bụng dạ xấu xa nghe thấy thì cậu có mười cái mạng cũng không đủ chết đâu!”
Tiểu thư sinh ôm đầu, oan ức vô cùng, ấp úng lẩm bẩm: “Nhưng anh đâu có phải là người ngoài.”
Lồng ngực tên thổ phỉ đánh cái “thịch”, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, hắn mới nhịn cười, quát lên: “Coi như tiểu tử cậu biết nói chuyện.” Dứt lời, hắn quan sát cậu thư sinh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy Tần Thư và cha cậu không giống nhau một chút xíu nào, nghi ngờ hỏi: “Cái bộ dạng này của cậu thật sự là so cha cậu sinh ra à?”
“Mẹ em đẹp lắm.” Tiểu thư sinh không vui vặn lại.
“Hầy, chỉ tiếc cậu là con trai, nếu không ông đây bỏ hết mấy bà vợ kia vì cậu cũng được luôn.” không biết từ lúc nào, tên thổ phỉ nhặt một cọng cỏ đuôi chó ở ven đường, ngậm nó vào miệng, ngồi bệt xuống đất đếm sao. Tiểu thư sinh bên cạnh lẩm bẩm mấy câu nhưng hắn không nghe rõ, cũng không hỏi lại mà quay sang hỏi cậu một cách ngả ngớn: “Nhà cậu còn chị em gái gì không? Một mình cậu ở đây chắc cũng thấy nhàm chán nhỉ? Hay là mời họ lên đây ăn bánh uống trà với cậu, thấy sao?”
Cậu mất tự nhiên đứng lên, thật thà đáp: “Có…”
Thổ phỉ nở nụ cười nham hiểm với cậu, trong đầu lại nhảy số ầm ầm. Chị của Tần Thư thì hẳn tướng mạo cũng không tệ. Nhưng không biết tiểu thư sinh đang giận dỗi ai mà hừ một tiếng, giọng cũng nhỏ lại, phảng phất như tiếng muỗi kêu: “Bọn họ đâu có đẹp bằng em~” Nói xong, cậu lập tức cúi đầu, lo lắng nắm chặt vạt áo, lại lén lút liến Thủy Tam một cái. Thủy Tam biết đứa nhỏ ngốc nhà mình rất biết cách làm nũng, đã có kháng thể với những tình huống như này rồi, cho dù Tần thư làm nũng như nào hắn vẫn có thể vững tâm. Nhưng khi Tần Thư bày ra vẻ mặt tủi thân, giống như rất để ý tới chuyện gì đó, vẫn có thể chọc cho Thủy Tam mủi lòng, làm tim hắn muốn nổ tung. Chết tiệt! Đáng yêu quá đi! Mau qua đây cho ông ôm một cái. Nhưng Thủy Tam rất có đạo đức nghề nghiệp, chỉ có thể nói theo kịch bản: “Xinh đẹp cũng vô ích. Thầy giáo nhỏ đây là nam mà, đợi cậu lớn thêm chút nữa, ông đây sẽ bắt vài chục mỹ nhân về lấp đầy nhà cậu. Thế nào, đi theo ông rất sung sướng đúng không?”
“Không muốn.” Tần Thư không nhìn hắn mà hướng về ánh sáng đèn đuốc của muôn nhà phía xa xa, ánh mắt mông lung vô định.
Đạo diễn đứng theo dõi tiến độ cách đó không xa đã bắt trọn cảnh quay tầm xa cuối cùng, đặc tả được đôi mắt của Tần Thư. Là một đạo diễn, ông từng thấy qua vô số phong cách diễn xuất nhưng ông cũng không khỏi công nhận rằng đứa trẻ này thuộc “phái thực lực”. Quả nhiên đúng như lời biên kịch, sau khi thay đổi kịch bản, tiến độ quay phim tăng lên nhanh chóng. Cảnh này vốn dĩ phải quay đi quay lại nhiều lần, kết quả lại hoàn thành chỉ bằng một lần quay. Vì thế, tâm trạng của đạo diễn vô cùng tốt, định sẽ khen ngợi bọn họ một chút. Nhìn thấy hai người họ đang tẩy trang ở xa, đạo diễn tiến tới với vẻ mặt tươi rói, lại nghe thấy Tần Thư hỏi Thủy Tam: “Anh ơi, chị gái kia đẹp không ạ?”
“Ai cơ?” Thủy Tam kéo áo khoác của mình lên, thuận tay xoa đầu Tần Thư.
“Anh ôm chị ấy rồi~ cái chị đó đó.” Tần Thư bĩu môi. Anh chưa trừng ôm mình bao giờ, sao có thể ôm chị ấy chứ? Thủy Tam dở khóc dở cười, trong lòng lập tức hiểu ra, người nhóc con nói hẳn là nữ diễn viên đóng vai tiểu thiếp của mình, hình như đúng là xinh thật, thế là thản nhiên đáp: “Đẹp.”
Đạo diễn vẫn còn đang ở phía sau họ để nghe lén, ông cười trộm. Cô gái kia có thể coi là một tiểu hoa đán(*) mới nổi gần đây, nếu thật sự có thể lợi dụng đoạn phim ngắn này để lôi kéo quan hệ với thiếu gia nhà họ Thủy, sau đó gán ghép tạo couple một chút thì độ nổi tiếng của MV này cũng sẽ tăng cao. Ông im lặng lắng nghe, muốn xem thử Thủy thiếu gia có hứng thú với cô ấy hay không.
Hiển nhiên là Thủy Tam không ý thức được đây là một câu hỏi đánh đố, quả nhiên khi hắn vừa dứt lời, Tần Thư lập tức giận dữ bĩu môi, ngữ khí thê lương cứ như Thủy tam đang nợ cậu tám trăm vạn vậy: “Cô ấy còn, còn không đẹp bằng em.”
Cả Thủy Tam và đạo diễn đều hoang mang. Hắn “hả” một tiếng rồi mới kịp phản ứng, Tần Thư đang ghen. Đạo diễn thì chậm hơn, còn nghĩ sao thằng nhóc này lại quấn anh nó thế.
Tần Thư dang tay ra, nhìn Thủy Tam không nói lời nào, muốn đòi một cái ôm.
Thủy Tam rõ ràng hiểu ý cậu, hắn đang định bước lên an ủi em trai ngốc nhà mình, nhưng không biết nghĩ tới cái gì rồi dừng lại, ra vẻ lưu manh nhướng mày nhìn cậu: “Sao vậy? Em muốn gì?” Lời nói mang theo ba phần đùa cợt, bảy phần trêu chọc. Chậm chạp như Tần Thư cũng nhận ra ngay đây là Thủy Tam đang ép mình phải nói ra. Nụ cười trên gương mặt đối diện càng sâu hơn.
Tần Thư bị hắn nhìn thì dời mắt đi chỗ khác nhưng tay vẫn giữ nguyên, cân nhắc hồi lâu mới thốt ra được mấy chữ: “Anh ơi, anh cũng ôm em một cái đi.”
Ngay sau đó, Tần Thư đã được Thủy Tam ôm vào lòng. Không chỉ ôm, hắn còn bế cậu lên xoay vài vòng, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu hỏi Tần Thư: “Muốn làm thêm mấy vòng nữa không?” Tần Thư đỏ mặt lắc đầu, vùi mặt vào ngực Thủy Tam như một chú đà điểu. Bong bóng màu hồng phấn tràn màn hình chói mù mắt chó những người xung quanh. Đạo diễn cũng bị màn “huynh đệ tình thâm” này làm cho nghẹn lời, lặng lẽ rút lui. Thôi, cô vợ lẽ tiểu hoa kia, xem ra cô không có cơ hội rồi.
(*) Tiểu hoa đán/小花旦: Là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất. Tiểu hoa đán phân ra nhiều dạng, tiểu hoa tuyến 1, tiểu hoa tuyến 2…. tiểu hoa tuyến 18. Chỉ cần là nữ diễn viên bắt đầu vào nghề đều được gọi là tiểu hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.