Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng
Chương 41
U Hoàng Tử Lam
16/12/2017
Editor: demcodon
Hai tay Yến Thần Dật vung dao phay phạch phạch phạch chém về phía trên tảng băng lớn.
“Thần Thần...... ta chép giúp đệ.” Tư Bác đi qua đỡ lấy cánh tay hắn, miễn cho động tác của hắn quá lớn đau sái eo.
“Không cần quá vụn, hiện tại thời tiết nóng quá vụn thì một lát không có.” Yến Thần Dật cầm lấy trái cây Tư Bác rửa xong để một bên trên tấm thớt, hắn chớp mắt mấy cái: “Lưu sư phụ, giúp ta gọt vỏ, tất cả vỏ trái cây đều không cần.”
Lưu sư phụ cầm táo gọt vỏ, khó hiểu nhìn hắn dùng chậu nhỏ mang dâu tây thả đường trắng vào, sau đều dầm nát ra thì hỏi hắn: “Đây là muốn làm cái gì?”
“Làm mứt quả.” Trời quá nóng, Yến Thần Dật cảm thấy nếu có thể ăn được đá bào chua chua ngọt ngọt nhất định rất hưởng thụ.
Động tác của Tư Bác không chỉ nhanh gấp đôi Yến Thần Dật, băng còn lại chém thành vụn. Hắn duỗi tay qua lấy quả đào gọt vỏ.
“Cắt thành hạt lựu nhỏ.” Yến Thần Dật ở một bên dầm dâu tây, mắt nhìn quả táo quả đào đã gọt vỏ chỉ chỉ nói với Lưu sư phụ.
Lưu sư phụ gật đầu giúp hắn cắt quả hạt lựu.
“Thần Thần, muốn làm như thế nào thế?” Tư Bác đến gần đưa cằm để lên trên bờ vai của hắn, vươn tay cầm một cục băng tương đối hoàn chỉnh từ từ trong chậu nhét vào miệng nhai cốp cốp.
“Rất đơn giản, mang những thịt quả đều làm thành loại mứt quả này, sau đó múc vào trên băng trộn chung ăn là được.” Yến Thần Dật cầm một chén nhỏ đựng chút đá bào, sau đó lấy một muỗng lớn mức dâu tây múc vào mặt trên đưa cho y: “Nếm thử xem có đủ ngọt hay không?”
Tư Bác cúi đầu nhìn thoáng qua, lại gần ngửi ngửi, hương vị dâu tây nồng đậm, ăn một ngụm nhướn mày: “Ngọt!”
“Ngọt thì tốt.” Yến Thần Dật cười tủm tỉm lại gần há miệng, Tư Bác thuận tay múc một muỗng đá bào cho hắn.
“Ưm, giống như thiếu một chút gì đó.” Hắn liếm liếm môi, thuận tay múc thêm sữa nấu xong để nguội vào quấy quấy.
“Lại nếm thử.” Lại múc cho y một muỗng.
Tư Bác lại nếm một ngụm: “Ăn ngon, lạnh lạnh.”
“Vậy là được.” Hắn gật đầu, mang táo hạt lựu để vào trong chậu nhỏ dầm nát, sau đó thêm sữa. Đào hạt lựu cũng làm giống như vậy.
“Mau cho chúng ta một chén nếm thử.” Trái cây bỏ thêm sữa hương vị càng thơm, làm đầu bếp mũi đều rất thính nên đã sớm ngửi được mùi hương. demcodon-lqd Lưu sư phụ lại gần tự mình vươn tay cầm chén nhỏ lấy đá bào, sau đó mỗi loại mức quả lấy một muỗng múc lên trên vụn băng, nhanh chóng ăn một ngụm hưởng thụ lắc đầu, khen thưởng: “Thoải mái quá!! Trời nóng như vậy ăn một chén thật sự là thoải mái.”
Ba tiểu đầu bếp khác cũng mỗi người một chén bưng lấy ăn vui vẻ.
“Một lát lại ôm thêm tảng băng lại đây, làm thêm một ít cầm ra ngoài bán, hai văn tiền một chén.” Yến Thần Dật há miệng ăn một muỗng đá bào Tư Bác đút tới lắc đầu: “Huynh ăn đi, ta không ăn nữa.”
Dạ dày hắn không tốt lắm, ăn nhiều đồ lạnh sẽ không thoải mái.
Tư Bác ăn hai chén nhỏ mới thỏa mãn, vươn tay cầm trái cây đã gọt vỏ giúp hắn làm mứt quả.
Quảng nhìn nhìn không có người nào ở đại sảnh thì thu dọn xong quầy, sau đó chào hỏi tiểu nhị ở lại chạy đến phòng bếp.
Vừa rồi Tiểu Lục cho hắn tặng một chén đá bào, ăn một chén chưa ăn đủ còn muốn lại ăn thêm một chén. Hai bàn khách trong đại sảnh ăn cơm mỗi người cũng được tặng một chén đá bào. Yến Thần Dật tâm tình tốt, coi như là hắn mời khách.
“Chưởng quầy!”
“Vâng, vị công tử này cần gì?” Quảng quay đầu cười vui vẻ đi qua.
“Lại thêm một chén đá bào này, hương vị cũng không tệ.” Người nọ chỉ chỉ chén không trên bàn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Quảng chớp mắt mấy cái, đảo đảo đôi mắt cười nói: “Đây là món mới tiểu tiên sinh chúng ta làm ra để giải nhiệt. Nếu lại thêm một chén thì không phải miễn phí.”
“Được rồi, mấy món của cửa tiệm các ngươi cũng thật sự không quý, mang đến một phần.”
“Được, chờ chút.” Quảng gật đầu vui vẻ chạy tới hậu viện.
Yến Thần Dật nghe gã nói như vậy cầm cái đĩa lớn đến đựng đá bào, sau đó ba mặt múc mứt quả lên đưa cho Quảng: “Mười văn tiền một phần, ăn xong có thể gọi thêm một phần.”
Quảng gật đầu, nhìn cái đĩa lớn trong tay cảm thấy nếu như ăn vào không có khả năng còn muốn ăn nữa, chủ yếu là rất lạnh, ăn nhiều bụng sẽ không thoải mái.
“Tiểu Lục, ngươi và Tiểu Ngũ cùng nhau đẩy xe đi bán đá bào.” Hắn bưng hai chậu lớn đá bào để lên trên tảng băng, tính toán thời gian hẳn là có thể rất lâu mới có thể hoàn tan toàn bộ.
Tiểu đầu bếp gật đầu đẩy xe đi. Vừa rồi tiểu tiên sinh nói cho bọn họ biết không cần đi quá xa, cứ ở gần đứng chỗ râm mát bán, miễn cho băng sẽ rất nhanh tan mất.
* * *
Một ngày bận rộn, mãi đến chạng vạng thì mới tính hoàn toàn rảnh.
Yến Thần Dật ở trong phòng thu chi, trên bàn một đống tiền đồng, một đống bạc, hắn nhe răng cười đặc biệt sáng lạn, bên trong đôi mắt hiện ra ngoài tiền...... vẫn là tiền.
“Tư Bác!!! Mau tới đây giúp ta đếm tiền!!!” Hắn kêu to ra phía ngoài cửa, một mình hắn mà đếm chắc đến hơn nửa đêm mới xong.
Tư Bác ngồi ở chỗ bậc thang cửa, cầm túi giấy dầu trong tay, bên trong là cổ vịt chân gà vàimấy món ăn vặt, đang cùng Lưu sư phụ đánh cờ vua, nghe Yến Thần Dật kêu thì y bĩu môi, than thở một câu: “Ta không đi đếm tiền đâu, đếm hoa cả mắt.”
Quảng vốn là ở một bên nhìn, nghe y nói như vậy thì thở dài chủ động đẩy cửa ra đi vào phòng: “Tiểu Yến, ta giúp ngươi đếm, Tư Bác đang đánh cờ.”
Yến Thần Dật bĩu môi, bất quá liếc mắt nhìn thấy hai đống tiền đồng và bạc chất đống ở trên bàn lập tức mặt mày hớn hở vẫ tay: “Ninh đâu? Kêu hắn cũng đến đây hỗ trợ, thật sự là nhiều lắm, còn muốn đối chiếu sổ sách.”
Quảng nhìn thoáng qua bàn Yến Thần Dật nhếch miệng. Bọn họ không thiếu tiền, nhưng nhìn thấy lao động một ngày kiếm được nhiều bạc như vậy vẫn là rất hưng phấn. Mặc dù đó không phải bạc của mình nhưng loại cảm giác này Quảng trước nay chưa cảm nhận qua. Hắn xoay người đi gọi Ninh vào, hai người giúp Yến Thần Dật đếm bạc.
“Một trăm văn tiền sâu thành một chuỗi, đến lúc đó thuận tiện tính vào sổ.” Yến Thần Dật cầm dây thừng đưa cho hai người bọn họ dùng rương nhỏ đựng bạc vụn.
“Một lát nhớ rửa tay, hôm nay có thể không thể trở về, ta kêu Tiểu Ngũ tìm phòng cho hai ngươi ở một đêm.” Lúc này trời đã sắp tối, hắn không muốn đi đường đêm về nhà, sáng mai còn phải trở về, rất vất vả.
Hai người đồng thời gật đầu, cảm thấy không có gì. Nhưng Tư Bác ngồi ở bên ngoài chơi cờ thì không cho rằng như vậy, y bĩu môi cầm con cờ chốt và tướng trong tay. Sau đó lập tức đứng dậy vọt vào trong phòng, trừng mắt nhìn gọi vào: “Thần Thần, không về nhà thì nghỉ ngơi ở đâu?” Y kỳ thật muốn hỏi: 'không trở về nhà thì y có phải có thể ngủ chung một cái giường một cái chăn với Thần Thần hay không?'. Nhưng bên ngoài còn có người, mình giọng lớn, nếu hỏi ra chỉ sợ sẽ bị người nhìn chê cười, cho nên...... nhịn.
“Lão bản không phải thu xếp cho chúng ta một cái phòng sao, thì ở một đêm. Nếu trời tối trở về ta sợ gặp phải trộm cướp.” Yến Thần Dật ngẩng đầu nhìn y, động tác trong tay không ngừng, gom năm thỏi bạc thành một tổ bị hắn ném vào trong rương.
Tư Bác không tình nguyện gật đầu xem như đồng ý. Y cũng không muốn đồng ý, nhưng vừa nghĩ đến nếu thực sự có vạn nhất thì cho dù bọn họ có thể che chở Thần Thần không chịu thương tổn, nhưng bị dọa cũng rất buồn bực.
Yến Thần Dật thấy y ỉu xìu đi ra ngoài nhướng một bên lông mi nhếch môi cười khẽ -- cho huynh giả vờ, xem huynh có thể giả vờ tới khi nào.
Nói thật, mỗi ngày nhìn thấy Tư Bác giả ngu ngốc nghếch thật sự là quá thú vị, hắn hơi không dừng được. Thử hỏi, nếu nam nhân biết hắn đã sớm phát hiện y giả ngây giả dại có thể thẹn quá thành giận hay không?
Hắn không nhịn xuống tưởng tượng phụt bật cười một tiếng.
Quảng và Ninh quay đầu nhìn y khó hiểu.
Yến Thần Dật che miệng lắc đầu, ý bảo hai người bọn họ không cần để ý.
Quảng nhún nhún vai cúi đầu tiếp tục đếm tiền, lại thầm nghĩ: 'Tiểu Yến rất tham tiền, đếm bạc đếm tới cười ra cũng đủ không dễ dàng.'
Ninh lại buồn rầu nhìn tiền đồng trong tay đã sâu vào, nhe răng nhếch miệng lại đếm một lần nữa.
* * *
Trên ngã tư đường, phu canh gõ đồng la canh ba, tiếp theo thì nghe được tiếng “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa hỏa chúc.”. [tam hạ = canh ba = 11 giờ tối đến rạng sáng 1 giờ.]
Yến Thần Dật duỗi eo, che miệng ngáp, cúi đầu nhìn nhìn Tư Bác đang ngủ say ở trên đùi mình duỗi tay nhéo mũi y.
Tư Bác động động đầu, mở mắt ra nhìn hắn: “Tính xong rồi?”
“Ừm.” Hắn đấm đấm bả vai sắp xếp sổ sách lại xong cất vào trong ngăn kéo: “Đi thôi, vừa rồi Tiểu Ngũ nói nấu cho hai ta chút nước, đi tắm rửa rồi ngủ.”
Đếm tiền đếm tới mỏi tay, tính sổ tính hoa mắt, Yến Thần Dật hoạt động chân bị Tư Bác đè lên tê chậm rãi đứng lên.
Tư Bác theo dõi nhìn hắn trong chốc lát duỗi tay qua dùng một chút lực đã ôm hắn đứng lên, sau đó đi ra ngoài.
Động tác này làm cho Yến Thần Dật sửng sốt, tiếp theo giãy dụa: “Mau buông ta xuống, sẽ bị người thấy!”
Còn bị người ôm kiểu công chúa, còn là đại nam nhân! Nếu như bị thấy hắn còn nào mặt mũi nào đi gặp người đây? Thật thẹn thùng!
“Chân đệ đã tê rần.” Tư Bác mới không để ý hắn giã giụa giống như con gà nhỏ kia, ôm hắn đi nhanh về phía phòng ở hậu viện, một chân đá văng cửa ra, tối đen cũng làm khó y không đụng vào bàn, trực tiếp đi đến trước giường buông hắn xuống. Sau đó đi đóng cửa, lại đến phía sau bình phong nhìn nhìn, nước trong thùng tắm còn ấm áp.
“Thần Thần, tắm rửa.” Y vừa kêu vừa cởi y phục, thùng tắm trong tửu lâu thật sự rất to, cho dù hai người đi vào hơi chen một chút cũng có thể tắm. Huống chi thân thể nhỏ của Yến Thần Dật một chút cũng không chiếm nhiều chỗ.
Yến Thần Dật xoa bóp chân, ngáp một cái đi qua, vừa đi vừa cởi y phục, kết quả đến phía sau bình phong vừa nhìn thấy đã sửng sốt.
Tư Bác đã trần trụi ở trong thùng tắm, thấy hắn đến thì vẫy tay: “Thần Thần nhanh lên, nước không quá nóng.”
“Hử......” Yến Thần Dật há há miệng mặt mũi đỏ bừng.
Nam nhân này muốn làm gì đây? Hai đại nam nhân tắm uyên ương gì chứ? Thịt không buồn nôn à?
Càng nghĩ mặt càng hồng, Tư Bác kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng trừng mắt nhìn mình, y duỗi tay đi bắt cánh tay hắn: “Thần Thần, đệ làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
Tiếng phá nước ào ào vang lên, Tư Bác từ trong thùng tắm đứng lên trực tiếp kéo hắn một cái đến, lại gần dán mặt thử nhiệt độ, thật nóng!
Lại sờ sờ tay, sờ sờ cổ, nhiệt độ cũng rất cao.
“Nhanh lên tiến vào ngâm một lát, đừng thật sự bị bệnh.” Y nói xong thì động tay giúp hắn cởi y phục, cũng không biết y có phải luyện qua hay không, tốc độ giúp người cởi y phục thật đúng là nhanh chóng.
Yến Thần Dật ngu xuẩn nhìn động tác của y, sau đó......
Sau đó đã trần trụi bị ôm chặt trong thùng tắm.
Hắn ngay cả giãy giụa cũng quên.
Khắp đầu hắn hiện tại đều là...... thấy cảnh lỏa thể ... ...
Cảnh ... ...
Thấy......
Hai tay Yến Thần Dật vung dao phay phạch phạch phạch chém về phía trên tảng băng lớn.
“Thần Thần...... ta chép giúp đệ.” Tư Bác đi qua đỡ lấy cánh tay hắn, miễn cho động tác của hắn quá lớn đau sái eo.
“Không cần quá vụn, hiện tại thời tiết nóng quá vụn thì một lát không có.” Yến Thần Dật cầm lấy trái cây Tư Bác rửa xong để một bên trên tấm thớt, hắn chớp mắt mấy cái: “Lưu sư phụ, giúp ta gọt vỏ, tất cả vỏ trái cây đều không cần.”
Lưu sư phụ cầm táo gọt vỏ, khó hiểu nhìn hắn dùng chậu nhỏ mang dâu tây thả đường trắng vào, sau đều dầm nát ra thì hỏi hắn: “Đây là muốn làm cái gì?”
“Làm mứt quả.” Trời quá nóng, Yến Thần Dật cảm thấy nếu có thể ăn được đá bào chua chua ngọt ngọt nhất định rất hưởng thụ.
Động tác của Tư Bác không chỉ nhanh gấp đôi Yến Thần Dật, băng còn lại chém thành vụn. Hắn duỗi tay qua lấy quả đào gọt vỏ.
“Cắt thành hạt lựu nhỏ.” Yến Thần Dật ở một bên dầm dâu tây, mắt nhìn quả táo quả đào đã gọt vỏ chỉ chỉ nói với Lưu sư phụ.
Lưu sư phụ gật đầu giúp hắn cắt quả hạt lựu.
“Thần Thần, muốn làm như thế nào thế?” Tư Bác đến gần đưa cằm để lên trên bờ vai của hắn, vươn tay cầm một cục băng tương đối hoàn chỉnh từ từ trong chậu nhét vào miệng nhai cốp cốp.
“Rất đơn giản, mang những thịt quả đều làm thành loại mứt quả này, sau đó múc vào trên băng trộn chung ăn là được.” Yến Thần Dật cầm một chén nhỏ đựng chút đá bào, sau đó lấy một muỗng lớn mức dâu tây múc vào mặt trên đưa cho y: “Nếm thử xem có đủ ngọt hay không?”
Tư Bác cúi đầu nhìn thoáng qua, lại gần ngửi ngửi, hương vị dâu tây nồng đậm, ăn một ngụm nhướn mày: “Ngọt!”
“Ngọt thì tốt.” Yến Thần Dật cười tủm tỉm lại gần há miệng, Tư Bác thuận tay múc một muỗng đá bào cho hắn.
“Ưm, giống như thiếu một chút gì đó.” Hắn liếm liếm môi, thuận tay múc thêm sữa nấu xong để nguội vào quấy quấy.
“Lại nếm thử.” Lại múc cho y một muỗng.
Tư Bác lại nếm một ngụm: “Ăn ngon, lạnh lạnh.”
“Vậy là được.” Hắn gật đầu, mang táo hạt lựu để vào trong chậu nhỏ dầm nát, sau đó thêm sữa. Đào hạt lựu cũng làm giống như vậy.
“Mau cho chúng ta một chén nếm thử.” Trái cây bỏ thêm sữa hương vị càng thơm, làm đầu bếp mũi đều rất thính nên đã sớm ngửi được mùi hương. demcodon-lqd Lưu sư phụ lại gần tự mình vươn tay cầm chén nhỏ lấy đá bào, sau đó mỗi loại mức quả lấy một muỗng múc lên trên vụn băng, nhanh chóng ăn một ngụm hưởng thụ lắc đầu, khen thưởng: “Thoải mái quá!! Trời nóng như vậy ăn một chén thật sự là thoải mái.”
Ba tiểu đầu bếp khác cũng mỗi người một chén bưng lấy ăn vui vẻ.
“Một lát lại ôm thêm tảng băng lại đây, làm thêm một ít cầm ra ngoài bán, hai văn tiền một chén.” Yến Thần Dật há miệng ăn một muỗng đá bào Tư Bác đút tới lắc đầu: “Huynh ăn đi, ta không ăn nữa.”
Dạ dày hắn không tốt lắm, ăn nhiều đồ lạnh sẽ không thoải mái.
Tư Bác ăn hai chén nhỏ mới thỏa mãn, vươn tay cầm trái cây đã gọt vỏ giúp hắn làm mứt quả.
Quảng nhìn nhìn không có người nào ở đại sảnh thì thu dọn xong quầy, sau đó chào hỏi tiểu nhị ở lại chạy đến phòng bếp.
Vừa rồi Tiểu Lục cho hắn tặng một chén đá bào, ăn một chén chưa ăn đủ còn muốn lại ăn thêm một chén. Hai bàn khách trong đại sảnh ăn cơm mỗi người cũng được tặng một chén đá bào. Yến Thần Dật tâm tình tốt, coi như là hắn mời khách.
“Chưởng quầy!”
“Vâng, vị công tử này cần gì?” Quảng quay đầu cười vui vẻ đi qua.
“Lại thêm một chén đá bào này, hương vị cũng không tệ.” Người nọ chỉ chỉ chén không trên bàn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Quảng chớp mắt mấy cái, đảo đảo đôi mắt cười nói: “Đây là món mới tiểu tiên sinh chúng ta làm ra để giải nhiệt. Nếu lại thêm một chén thì không phải miễn phí.”
“Được rồi, mấy món của cửa tiệm các ngươi cũng thật sự không quý, mang đến một phần.”
“Được, chờ chút.” Quảng gật đầu vui vẻ chạy tới hậu viện.
Yến Thần Dật nghe gã nói như vậy cầm cái đĩa lớn đến đựng đá bào, sau đó ba mặt múc mứt quả lên đưa cho Quảng: “Mười văn tiền một phần, ăn xong có thể gọi thêm một phần.”
Quảng gật đầu, nhìn cái đĩa lớn trong tay cảm thấy nếu như ăn vào không có khả năng còn muốn ăn nữa, chủ yếu là rất lạnh, ăn nhiều bụng sẽ không thoải mái.
“Tiểu Lục, ngươi và Tiểu Ngũ cùng nhau đẩy xe đi bán đá bào.” Hắn bưng hai chậu lớn đá bào để lên trên tảng băng, tính toán thời gian hẳn là có thể rất lâu mới có thể hoàn tan toàn bộ.
Tiểu đầu bếp gật đầu đẩy xe đi. Vừa rồi tiểu tiên sinh nói cho bọn họ biết không cần đi quá xa, cứ ở gần đứng chỗ râm mát bán, miễn cho băng sẽ rất nhanh tan mất.
* * *
Một ngày bận rộn, mãi đến chạng vạng thì mới tính hoàn toàn rảnh.
Yến Thần Dật ở trong phòng thu chi, trên bàn một đống tiền đồng, một đống bạc, hắn nhe răng cười đặc biệt sáng lạn, bên trong đôi mắt hiện ra ngoài tiền...... vẫn là tiền.
“Tư Bác!!! Mau tới đây giúp ta đếm tiền!!!” Hắn kêu to ra phía ngoài cửa, một mình hắn mà đếm chắc đến hơn nửa đêm mới xong.
Tư Bác ngồi ở chỗ bậc thang cửa, cầm túi giấy dầu trong tay, bên trong là cổ vịt chân gà vàimấy món ăn vặt, đang cùng Lưu sư phụ đánh cờ vua, nghe Yến Thần Dật kêu thì y bĩu môi, than thở một câu: “Ta không đi đếm tiền đâu, đếm hoa cả mắt.”
Quảng vốn là ở một bên nhìn, nghe y nói như vậy thì thở dài chủ động đẩy cửa ra đi vào phòng: “Tiểu Yến, ta giúp ngươi đếm, Tư Bác đang đánh cờ.”
Yến Thần Dật bĩu môi, bất quá liếc mắt nhìn thấy hai đống tiền đồng và bạc chất đống ở trên bàn lập tức mặt mày hớn hở vẫ tay: “Ninh đâu? Kêu hắn cũng đến đây hỗ trợ, thật sự là nhiều lắm, còn muốn đối chiếu sổ sách.”
Quảng nhìn thoáng qua bàn Yến Thần Dật nhếch miệng. Bọn họ không thiếu tiền, nhưng nhìn thấy lao động một ngày kiếm được nhiều bạc như vậy vẫn là rất hưng phấn. Mặc dù đó không phải bạc của mình nhưng loại cảm giác này Quảng trước nay chưa cảm nhận qua. Hắn xoay người đi gọi Ninh vào, hai người giúp Yến Thần Dật đếm bạc.
“Một trăm văn tiền sâu thành một chuỗi, đến lúc đó thuận tiện tính vào sổ.” Yến Thần Dật cầm dây thừng đưa cho hai người bọn họ dùng rương nhỏ đựng bạc vụn.
“Một lát nhớ rửa tay, hôm nay có thể không thể trở về, ta kêu Tiểu Ngũ tìm phòng cho hai ngươi ở một đêm.” Lúc này trời đã sắp tối, hắn không muốn đi đường đêm về nhà, sáng mai còn phải trở về, rất vất vả.
Hai người đồng thời gật đầu, cảm thấy không có gì. Nhưng Tư Bác ngồi ở bên ngoài chơi cờ thì không cho rằng như vậy, y bĩu môi cầm con cờ chốt và tướng trong tay. Sau đó lập tức đứng dậy vọt vào trong phòng, trừng mắt nhìn gọi vào: “Thần Thần, không về nhà thì nghỉ ngơi ở đâu?” Y kỳ thật muốn hỏi: 'không trở về nhà thì y có phải có thể ngủ chung một cái giường một cái chăn với Thần Thần hay không?'. Nhưng bên ngoài còn có người, mình giọng lớn, nếu hỏi ra chỉ sợ sẽ bị người nhìn chê cười, cho nên...... nhịn.
“Lão bản không phải thu xếp cho chúng ta một cái phòng sao, thì ở một đêm. Nếu trời tối trở về ta sợ gặp phải trộm cướp.” Yến Thần Dật ngẩng đầu nhìn y, động tác trong tay không ngừng, gom năm thỏi bạc thành một tổ bị hắn ném vào trong rương.
Tư Bác không tình nguyện gật đầu xem như đồng ý. Y cũng không muốn đồng ý, nhưng vừa nghĩ đến nếu thực sự có vạn nhất thì cho dù bọn họ có thể che chở Thần Thần không chịu thương tổn, nhưng bị dọa cũng rất buồn bực.
Yến Thần Dật thấy y ỉu xìu đi ra ngoài nhướng một bên lông mi nhếch môi cười khẽ -- cho huynh giả vờ, xem huynh có thể giả vờ tới khi nào.
Nói thật, mỗi ngày nhìn thấy Tư Bác giả ngu ngốc nghếch thật sự là quá thú vị, hắn hơi không dừng được. Thử hỏi, nếu nam nhân biết hắn đã sớm phát hiện y giả ngây giả dại có thể thẹn quá thành giận hay không?
Hắn không nhịn xuống tưởng tượng phụt bật cười một tiếng.
Quảng và Ninh quay đầu nhìn y khó hiểu.
Yến Thần Dật che miệng lắc đầu, ý bảo hai người bọn họ không cần để ý.
Quảng nhún nhún vai cúi đầu tiếp tục đếm tiền, lại thầm nghĩ: 'Tiểu Yến rất tham tiền, đếm bạc đếm tới cười ra cũng đủ không dễ dàng.'
Ninh lại buồn rầu nhìn tiền đồng trong tay đã sâu vào, nhe răng nhếch miệng lại đếm một lần nữa.
* * *
Trên ngã tư đường, phu canh gõ đồng la canh ba, tiếp theo thì nghe được tiếng “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa hỏa chúc.”. [tam hạ = canh ba = 11 giờ tối đến rạng sáng 1 giờ.]
Yến Thần Dật duỗi eo, che miệng ngáp, cúi đầu nhìn nhìn Tư Bác đang ngủ say ở trên đùi mình duỗi tay nhéo mũi y.
Tư Bác động động đầu, mở mắt ra nhìn hắn: “Tính xong rồi?”
“Ừm.” Hắn đấm đấm bả vai sắp xếp sổ sách lại xong cất vào trong ngăn kéo: “Đi thôi, vừa rồi Tiểu Ngũ nói nấu cho hai ta chút nước, đi tắm rửa rồi ngủ.”
Đếm tiền đếm tới mỏi tay, tính sổ tính hoa mắt, Yến Thần Dật hoạt động chân bị Tư Bác đè lên tê chậm rãi đứng lên.
Tư Bác theo dõi nhìn hắn trong chốc lát duỗi tay qua dùng một chút lực đã ôm hắn đứng lên, sau đó đi ra ngoài.
Động tác này làm cho Yến Thần Dật sửng sốt, tiếp theo giãy dụa: “Mau buông ta xuống, sẽ bị người thấy!”
Còn bị người ôm kiểu công chúa, còn là đại nam nhân! Nếu như bị thấy hắn còn nào mặt mũi nào đi gặp người đây? Thật thẹn thùng!
“Chân đệ đã tê rần.” Tư Bác mới không để ý hắn giã giụa giống như con gà nhỏ kia, ôm hắn đi nhanh về phía phòng ở hậu viện, một chân đá văng cửa ra, tối đen cũng làm khó y không đụng vào bàn, trực tiếp đi đến trước giường buông hắn xuống. Sau đó đi đóng cửa, lại đến phía sau bình phong nhìn nhìn, nước trong thùng tắm còn ấm áp.
“Thần Thần, tắm rửa.” Y vừa kêu vừa cởi y phục, thùng tắm trong tửu lâu thật sự rất to, cho dù hai người đi vào hơi chen một chút cũng có thể tắm. Huống chi thân thể nhỏ của Yến Thần Dật một chút cũng không chiếm nhiều chỗ.
Yến Thần Dật xoa bóp chân, ngáp một cái đi qua, vừa đi vừa cởi y phục, kết quả đến phía sau bình phong vừa nhìn thấy đã sửng sốt.
Tư Bác đã trần trụi ở trong thùng tắm, thấy hắn đến thì vẫy tay: “Thần Thần nhanh lên, nước không quá nóng.”
“Hử......” Yến Thần Dật há há miệng mặt mũi đỏ bừng.
Nam nhân này muốn làm gì đây? Hai đại nam nhân tắm uyên ương gì chứ? Thịt không buồn nôn à?
Càng nghĩ mặt càng hồng, Tư Bác kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng trừng mắt nhìn mình, y duỗi tay đi bắt cánh tay hắn: “Thần Thần, đệ làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
Tiếng phá nước ào ào vang lên, Tư Bác từ trong thùng tắm đứng lên trực tiếp kéo hắn một cái đến, lại gần dán mặt thử nhiệt độ, thật nóng!
Lại sờ sờ tay, sờ sờ cổ, nhiệt độ cũng rất cao.
“Nhanh lên tiến vào ngâm một lát, đừng thật sự bị bệnh.” Y nói xong thì động tay giúp hắn cởi y phục, cũng không biết y có phải luyện qua hay không, tốc độ giúp người cởi y phục thật đúng là nhanh chóng.
Yến Thần Dật ngu xuẩn nhìn động tác của y, sau đó......
Sau đó đã trần trụi bị ôm chặt trong thùng tắm.
Hắn ngay cả giãy giụa cũng quên.
Khắp đầu hắn hiện tại đều là...... thấy cảnh lỏa thể ... ...
Cảnh ... ...
Thấy......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.