Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng
Chương 72: chương 72
U Hoàng Tử Lam
05/06/2018
Quảng sau khi đề cập qua chuyện này với Yến Thần Dật thì không lại quấy
rầy y mà là tự mình đi ra cửa trước, phía trước còn có không ít chuyện
cần hắn đến làm, hắn cũng bề bộn rất nhiều việc.
Yến Thần Dật lại cầm lấy mấy tờ giấy cửa hàng kia của mình vừa nhảy ra nhìn nhìn, giơ tay sờ sờ cằm.
Tư Bác từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy hắn đang ngẩn người, ngay cả tiếng đóng cửa cũng chưa có thể làm cho hắn lấy lại tinh thần. Y chớp mắt mấy cái phóng nhẹ bước chân đi qua, sau khi thấy tờ giấy trong tay hắn nhướn mày lên tiếng nói: “Đây không phải là mấy cửa hàng mặt tiền ta chia ra sao?”
Yến Thần Dật bị y làm cho hoảng sợ gật đầu nói: “Ừhm, Quảng vừa lấy đến cho ta xem, hỏi ta có hứng thú hay không.”
Tư Bác kéo cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh hắn giơ tay lấy mấy tờ giất đặt ở chỗ khác qua đặt nhìn nhìn, khó hiểu hỏi: “Có hứng thú làm gì? Tiểu tử thúi kia muốn làm gì hả?”
“Hắn cũng là lo lắng cho huynh, ta kỳ thật cũng không muốn ngốc ở đây, cảm giác không có ý nghĩa gì.” Yến Thần Dật hít hít mũi nghiêng người một cái dựa vào trên vai nam nhân, giơ giơ tờ giấy trong tay nói:“Chờ sang năm đầu xuân chúng ta chuyển nhà đi.”
“Chuyển nhà?” Nam nhân thật đúng là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy rời khỏi huyện Hoa Dương, chủ yếu là nơi này có quá nhiều hồi ức tốt đẹp đối với y, y còn rất luyến tiếc. Bất quá ngẫm lại cho dù rời khỏi nơi này cũng không có gì gọi là, dù sao chỉ cần Thần Thần ở bên mình là được.
“Đúng vậy, chuyển nhà, thôn trang nhỏ kia của ta cứ cho nhà Lý đại gia ở đi, Tiểu Bằng mỗi năm lên lên nhà bọn họ quá nhỏ, không tiện.” Yến Thần Dật ngược lại là không suy nghĩ nhiều, cả nhà Lý đại gia đối với bọn họ là thật không tệ, cho nên đưa thôn trang cho bọn họ ở cũng rất tốt.
Tư Bác lại lắc đầu không đồng ý với ý kiến của hắn, chung quy không thân không thích sao có thể cho ngôi nhà chứ?
“Kêu Trương Cường không có việc gì thì đi qua hỗ trợ xử lý một chút là được, không cần thiết cho nhà Lý đại gia ở.”
“Vì sao?” Yến Thần Dật xoay mặt nhìn y, thấy y chau mày không khỏi nhướn mày hỏi: “Huynh đối với cả nhà Lý đại gia có ý kiến gì không?”
“Hử?” Nam nhân chậc lưỡi, chậm rãi lắc đầu nói: “Ngược lại không phải cái nhìn, chính là cảm thấy cả nhà kia đối với chàng có chút tốt quá phận.” Y cho người đi thăm dò chuyện nhà Lý đại gia không phát hiện có vấn đề gì, đây mới là căn bản làm cho y hoài nghi.
Đâu có thể nào sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt quan tâm như vậy với một người khác? Trong thôn cũng không phải không có người khác quan tâm Yến Thần Dật, lại duy nhất nhà bọn họ. Lúc ban đầu thì mọi chuyện đều có thể nghĩ tới giúp đỡ, y cảm thấy thực khó có thể tin tưởng.
Yến Thần Dật nghiêng đầu nhìn y một lát bĩu môi nói: “Vậy được rồi, dù sao về sau cũng sẽ trở về, kêu Trương Cường nhìn cũng được, tửu lâu làm sao đây? Cứ bỏ như vậy không làm rất đáng tiếc.”
Tửu lâu này đã bị Yến Thần Dật xông ra chút tên tuổi, nếu thật sự nhường cho người tổn thất cũng không nhỏ.
Tư Bác thấy dáng vẻ luyến tiếc này của hắn khẽ cười nói: “Chàng nhóc mơ hồ này, không phải còn có Lưu sư phụ ở đây sao, mấy tiểu nhị ở trong tửu lâu lâu như vậy nhân phẩm vẫn là có thể nhìn ra được đều rất an phận. Nếu như chàng thật sự muốn rời khỏi huyện Hoa Dương đến kinh thành thì mang tửu lâu cho bọn họ xử lý, trái phải coi như là mở thêm chi nhánh. Gần đây kêu Quảng xem thử chuyện ai có thể làm chưởng quầy mang theo hướng dẫn một thời gian là được, nửa năm trở về một chuyến thu sổ sách.”
Yến Thần Dật suy nghĩ cảm thấy phương pháp này có thể làm, hắn gật đầu cười nói: “Là huynh khôn khéo, ngày mai ta tìm Lưu sư phụ nói chuyện, nghe nói lão bà nhà ông gần đây đang làm ầm ĩ với ông ấy, muốn tìm việc cho nhi tử của ông; không bằng kêu nhi tử ông đến chỗ chúng ta thử xem? Nếu là người thành thật thì để lại giúp đỡ một chút cũng không tệ.”
“Ừhm, đều theo chàng.” Tư Bác gật đầu giơ tay ôm chặt bờ vai của hắn, lại gần nhẹ giọng hỏi: “Eo còn đau hay không?”
Yến Thần Dật ngẩn ra mới phản ứng lại y đang hỏi cái gì, trong chớp mặt đỏ bừng lên: “Cút đi! Nhanh chóng đi ra ngoài đừng chậm trễ ta tính sổ!” Thẹn quá hóa giận chính là ý này, người này càng ngày càng không đứng đắn.
Tư Bác cười ha ha ôm hắn vào trong ngực cọ một hồi.
* * *
Lại qua hai ngày Quảng cầm phong thư tìm đến Yến Thần Dật, thấy dáng vẻ y nghi hoặc khó hiểu thì cười nói: “Trong nhà ngươi phái gã sai vặt đưa tới.”
Yến Thần Dật biến sắc duỗi tay tiếp nhận, sau khi mở ra phong thư cầm ra một tờ giấy mỏng, chỉ mấy hàng chữ lại làm cho sắc mặt hắn thay đổi, hô hấp cũng dồn dập một chút.
“Tiểu Yến?!” Quảng giơ tay vỗ bả vai y: “Làm sao vậy?”
“Thật đúng là người thân, không muốn thấy ta tốt một chút.” Theo lý thuyết ấn tượng Yến Thần Dật đối với ngôi nhà kia cũng chính là ngày chia nhà đó mà thôi, nhưng sợi oán khí này lại như là từ trong lòng phát sinh ra làm cho hắn rất khó chịu.
Chẳng lẽ là lòng nguyên chủ oán khí còn sót lại? Hắn lắc đầu mang những suy nghĩ không thực tế này vứt bỏ, đã chiếm dụng thân thể lâu như vậy không đạo lý còn có thể bị tư tưởng của nguyên chủ điều khiển, chỉ sợ cũng là một thời gian gần đây trong lòng nghĩ chuyện viển vong nên sẽ như thế.
“Nói gì đó?” Quảng rất tò mò, một phong thư làm cho Tiểu Yến thay đổi sắc mặt thì nội dung tuyệt đối sẽ không phải là tốt.
“A, nói là ta đã mười bảy nên thành gia lập nghiệp, đây là gọi ta trở về đón dâu, còn nói đã chọn gia đình tốt, là nhà giàu trong kinh thành.” Yến Thần Dật đưa bức thư cho Quảng xem cười lạnh một tiếng: “Hay là vị phụ thân kia của ta lại không chịu ngồi yên suy nghĩ phương pháp ép buộc gì.”
Quảng nhanh chóng quét mắt qua nội dung trong thư lắc đầu thở dài: “Chuyện này cũng đừng để cho chủ thượng biết, bằng không thì lại phát ra tính khí.”
“Đừng để cho ta biết chuyện gì?” Tư Bác vừa vặn từ bên ngoài tiến vào nghe được lời Quảng nói sau đó hỏi một câu.
“Hở......” Bức thư trong tay còn chưa kịp giấu đã bị lấy đi, Quảng há há miệng dứt khoát cáo lui. Hắn gần đây xui xẻo, cứ bị chủ thượng nhớ thương tìm có sai lầm gì răn dạy hai câu, hắn vẫn là không nên ở chỗ này.
Lúc trước khi đi trả lại cho Yến Thần Dật một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, tiếp theo đóng kín cửa.
Tư Bác rất nhanh đã xem xong lá thư này không có phản ứng gì quá lớn trả bức thư lại cho Yến Thần Dật hỏi hắn: “Chàng tính trở về?”
“Ta trở về làm gì?” Yến Thần Dật ngẩng đầu hỏi lại, y kéo ngăn kéo nhỏ ra từ một bên cầm ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho y: “Cái này huynh cất giúp ta, để chỗ ta vẫn cảm thấy không an toàn.”
Phong thư này trong nhà rốt cuộc là có ý gì Yến Thần Dật cũng lười nghĩ đến, phỏng chừng là cái gọi là khê nữ gia đình nhà giàu không muốn làm nhị phòng cho nên mới tới đưa cho hắn. Chung quy mấy huynh đệ trong nhà hình như chỉ có mình chưa có cưới vợ.
“Qua hết năm thì chuyển nhà.” Tư Bác nhận ngân phiếu cất vào trong tay áo hừ lạnh một tiếng: “Già đình nhà giàu? Nhà có giàu như ta không?”
Nhìn dáng vẻ y biểu hiện ra ta không để ý, ta thật sự không để ý. Nhưng giọng nói kia lại rõ ràng nói cho Yến Thần Dật biết y đang ghen, cũng rất làm cho người không nói được lời nào.
“Ừhm, huynh lớn nhất, lớn chút nữa là có thể phong ta chức quan?” Hắn dở khóc dở cười nhìn y, duỗi tay kéo y ngồi ở bên cạnh mình, Yến Thần Dật hỏi y: “Nhi tử Lưu sư phụ tới?”
Vừa rồi Tư Bác chính là đi qua tiếp người, nhà Lưu sư phụ không ở trong huyện Hoa Dương, có chút xa.
“Ừhm, ta thấy ngược lại là rất thành thật, bất quá tri nhân tri diện bất tri tâm, chúng ta vẫn là qua đoạn thời gian nữa lại kết luận đi.” Tư Bác rót ly nước trà tự mình uống một ngụm, chép chép miệng vẫn là cảm thấy không yên lòng hỏi: “Thần Thần, chàng quyết định không cưới thê sinh tử?”
Hai người hiểu nhau quen nhau lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe nam nhân hỏi hắn vấn đề này. Yến Thần Dật trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Nhưng hắn yên lặng lại làm cho nam nhân sốt ruột, y tức giận ôm chặt lấy hắn vào trong ngực hầm hừ nói: “Ta chính là chuẩn bị đoạn tử tuyệt tôn, chàng cũng không thể tạo ra hậu nhân gì cho ta, dám có thì ta sẽ bóp chết nó!”
Mặc dù biết mình như vậy thật sự là rất ích kỷ, nhưng y không có biện pháp chấp nhận Yến Thần Dật cùng những người khác tình chàng ý thiếp, cho dù là ngẫm lại đều làm cho trong lòng y chợt tràn ngập phiền muộn.
Cho tới nay đã biết nam nhân này bá đạo, nhưng đột nhiên nghe được lời y nói như vậy Yến Thần Dật ngược lại là trong lòng rất vui vẻ, không có chút cảm thấy có chỗ không ổn.
Ở chỗ nam nhân nhìn không thấy nhếch khóe miệng lên, lại nói đến chuyện khác: “Ta nếu như không có con nối dõi già rồi ai đưa đám ma cho ta?”
Thân thể Tư Bác cứng đờ nhíu chặt mi tâm, một hồi lâu sau mới hừ một tiếng nói: “Cùng lắm thì ta cho người đi tìm cô nhi ôm về nuôi, mấy năm nay đánh giặc hao tài tốn của khẳng định có không ít cô nhi. Nếu chàng thích hài tử thì nuôi, dù sao chàng đồng ý với ta sẽ không cưới thê sinh tử mới được.”
Yến Thần Dật không phải không nhúc nhích qua suy nghĩ này, khi hắn tiếp nhận Tư Bác thì thời khắc đó cũng đã tính toán đến bước này. Nhưng khi đó lại không nghĩ rằng Tư Bác cũng có cùng suy nghĩ giống hắn, chung quy thân phận của y là Vương gia. Cho dù y không nghĩ nhưng không đại biểu Tào Nghi có thể cho phép.
Cảm thấy hai tay nam nhân ôm mình càng ngày càng sốt ruột Yến Thần Dật thở dài giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay y nhẹ giọng nói: “Ta còn dễ nói, vậy còn huynh? Tào Nghi có thể để cho huynh nuôi hài tử không có huyết thống kế thừa vương vị không?”
“Không phiền toái như vậy, y nếu như cảm thấy nhi tử ta sau này huyết thống bất chính thì sinh nhiều một chút cho ta làm con thừa tự là được. Dù sao trong hậu cung y nhiều phi tử như vậy!” Nam nhân không chút nào để ý cứ như vậy định xuống vấn đề con nối dõi về sau, còn có một chút sung sướng khi người gặp họa nói: “Hơn nữa y hiện tại cũng không có nhi tử nữ nhi, y cũng không sốt ruột ta sốt ruột cái gì?”
Yến Thần Dật bật cười lắc đầu, hai huynh đệ này cũng coi như lạ lùng.
Hai người lại nói chút chuyệt, bức thư nhà kia của Yến Thần Dật bị Tư Bác cướp lấy vo thành một cục ném thành parabol rơi xuống trong chậu than cách đó không xa, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro.
“Về sau lại có thứ này cũng đừng nhìn, miễn cho bẩn đôi mắt.” Nam nhân bĩu môi vẫn là không vui dặn dò hắn.
“Chuyện đó không được, vạn nhất thực sự có chuyện gì thì làm sao? Ta sẽ viết bức thư trả lời nói cho bọn họ biết chuyện đã có người thương, huynh không cần lo lắng.” Hắn giơ tay nhéo nhéo lỗ tai nam nhân, mặt mày Yến Thần Dật đều là vui vẻ.
Tư Bác nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên toát miệng đặc biệt vui vẻ hỏi: “Người thương có phải nói ta hay không? Thần Thần, bằng không chàng giới thiệu ta cho người trong nhà biết, miễn cho bọn họ về sau còn gây phiền toái cho chàng.”
Yến Thần Dật dở khóc dở cười nhìn y, nghĩ thầm: "huynh tuổi con khỉ phải không? Sao lại vuốt đuôi thì chạy lên trên chứ?"
“Được.” Tuy nói cảm thấy nam nhân yêu cầu có chút không hợp lễ nghĩa, nhưng Yến Thần Dật vẫn là gật đầu đồng ý.
Người nhà hắn Tư Bác cũng không phải nhận không ra, sao lại không thể nói cho người trong nhà người chứ? Nếu người thương đương nhiên phải cho tất cả mọi người biết rõ mới được.
Yến Thần Dật lại cầm lấy mấy tờ giấy cửa hàng kia của mình vừa nhảy ra nhìn nhìn, giơ tay sờ sờ cằm.
Tư Bác từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy hắn đang ngẩn người, ngay cả tiếng đóng cửa cũng chưa có thể làm cho hắn lấy lại tinh thần. Y chớp mắt mấy cái phóng nhẹ bước chân đi qua, sau khi thấy tờ giấy trong tay hắn nhướn mày lên tiếng nói: “Đây không phải là mấy cửa hàng mặt tiền ta chia ra sao?”
Yến Thần Dật bị y làm cho hoảng sợ gật đầu nói: “Ừhm, Quảng vừa lấy đến cho ta xem, hỏi ta có hứng thú hay không.”
Tư Bác kéo cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh hắn giơ tay lấy mấy tờ giất đặt ở chỗ khác qua đặt nhìn nhìn, khó hiểu hỏi: “Có hứng thú làm gì? Tiểu tử thúi kia muốn làm gì hả?”
“Hắn cũng là lo lắng cho huynh, ta kỳ thật cũng không muốn ngốc ở đây, cảm giác không có ý nghĩa gì.” Yến Thần Dật hít hít mũi nghiêng người một cái dựa vào trên vai nam nhân, giơ giơ tờ giấy trong tay nói:“Chờ sang năm đầu xuân chúng ta chuyển nhà đi.”
“Chuyển nhà?” Nam nhân thật đúng là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy rời khỏi huyện Hoa Dương, chủ yếu là nơi này có quá nhiều hồi ức tốt đẹp đối với y, y còn rất luyến tiếc. Bất quá ngẫm lại cho dù rời khỏi nơi này cũng không có gì gọi là, dù sao chỉ cần Thần Thần ở bên mình là được.
“Đúng vậy, chuyển nhà, thôn trang nhỏ kia của ta cứ cho nhà Lý đại gia ở đi, Tiểu Bằng mỗi năm lên lên nhà bọn họ quá nhỏ, không tiện.” Yến Thần Dật ngược lại là không suy nghĩ nhiều, cả nhà Lý đại gia đối với bọn họ là thật không tệ, cho nên đưa thôn trang cho bọn họ ở cũng rất tốt.
Tư Bác lại lắc đầu không đồng ý với ý kiến của hắn, chung quy không thân không thích sao có thể cho ngôi nhà chứ?
“Kêu Trương Cường không có việc gì thì đi qua hỗ trợ xử lý một chút là được, không cần thiết cho nhà Lý đại gia ở.”
“Vì sao?” Yến Thần Dật xoay mặt nhìn y, thấy y chau mày không khỏi nhướn mày hỏi: “Huynh đối với cả nhà Lý đại gia có ý kiến gì không?”
“Hử?” Nam nhân chậc lưỡi, chậm rãi lắc đầu nói: “Ngược lại không phải cái nhìn, chính là cảm thấy cả nhà kia đối với chàng có chút tốt quá phận.” Y cho người đi thăm dò chuyện nhà Lý đại gia không phát hiện có vấn đề gì, đây mới là căn bản làm cho y hoài nghi.
Đâu có thể nào sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt quan tâm như vậy với một người khác? Trong thôn cũng không phải không có người khác quan tâm Yến Thần Dật, lại duy nhất nhà bọn họ. Lúc ban đầu thì mọi chuyện đều có thể nghĩ tới giúp đỡ, y cảm thấy thực khó có thể tin tưởng.
Yến Thần Dật nghiêng đầu nhìn y một lát bĩu môi nói: “Vậy được rồi, dù sao về sau cũng sẽ trở về, kêu Trương Cường nhìn cũng được, tửu lâu làm sao đây? Cứ bỏ như vậy không làm rất đáng tiếc.”
Tửu lâu này đã bị Yến Thần Dật xông ra chút tên tuổi, nếu thật sự nhường cho người tổn thất cũng không nhỏ.
Tư Bác thấy dáng vẻ luyến tiếc này của hắn khẽ cười nói: “Chàng nhóc mơ hồ này, không phải còn có Lưu sư phụ ở đây sao, mấy tiểu nhị ở trong tửu lâu lâu như vậy nhân phẩm vẫn là có thể nhìn ra được đều rất an phận. Nếu như chàng thật sự muốn rời khỏi huyện Hoa Dương đến kinh thành thì mang tửu lâu cho bọn họ xử lý, trái phải coi như là mở thêm chi nhánh. Gần đây kêu Quảng xem thử chuyện ai có thể làm chưởng quầy mang theo hướng dẫn một thời gian là được, nửa năm trở về một chuyến thu sổ sách.”
Yến Thần Dật suy nghĩ cảm thấy phương pháp này có thể làm, hắn gật đầu cười nói: “Là huynh khôn khéo, ngày mai ta tìm Lưu sư phụ nói chuyện, nghe nói lão bà nhà ông gần đây đang làm ầm ĩ với ông ấy, muốn tìm việc cho nhi tử của ông; không bằng kêu nhi tử ông đến chỗ chúng ta thử xem? Nếu là người thành thật thì để lại giúp đỡ một chút cũng không tệ.”
“Ừhm, đều theo chàng.” Tư Bác gật đầu giơ tay ôm chặt bờ vai của hắn, lại gần nhẹ giọng hỏi: “Eo còn đau hay không?”
Yến Thần Dật ngẩn ra mới phản ứng lại y đang hỏi cái gì, trong chớp mặt đỏ bừng lên: “Cút đi! Nhanh chóng đi ra ngoài đừng chậm trễ ta tính sổ!” Thẹn quá hóa giận chính là ý này, người này càng ngày càng không đứng đắn.
Tư Bác cười ha ha ôm hắn vào trong ngực cọ một hồi.
* * *
Lại qua hai ngày Quảng cầm phong thư tìm đến Yến Thần Dật, thấy dáng vẻ y nghi hoặc khó hiểu thì cười nói: “Trong nhà ngươi phái gã sai vặt đưa tới.”
Yến Thần Dật biến sắc duỗi tay tiếp nhận, sau khi mở ra phong thư cầm ra một tờ giấy mỏng, chỉ mấy hàng chữ lại làm cho sắc mặt hắn thay đổi, hô hấp cũng dồn dập một chút.
“Tiểu Yến?!” Quảng giơ tay vỗ bả vai y: “Làm sao vậy?”
“Thật đúng là người thân, không muốn thấy ta tốt một chút.” Theo lý thuyết ấn tượng Yến Thần Dật đối với ngôi nhà kia cũng chính là ngày chia nhà đó mà thôi, nhưng sợi oán khí này lại như là từ trong lòng phát sinh ra làm cho hắn rất khó chịu.
Chẳng lẽ là lòng nguyên chủ oán khí còn sót lại? Hắn lắc đầu mang những suy nghĩ không thực tế này vứt bỏ, đã chiếm dụng thân thể lâu như vậy không đạo lý còn có thể bị tư tưởng của nguyên chủ điều khiển, chỉ sợ cũng là một thời gian gần đây trong lòng nghĩ chuyện viển vong nên sẽ như thế.
“Nói gì đó?” Quảng rất tò mò, một phong thư làm cho Tiểu Yến thay đổi sắc mặt thì nội dung tuyệt đối sẽ không phải là tốt.
“A, nói là ta đã mười bảy nên thành gia lập nghiệp, đây là gọi ta trở về đón dâu, còn nói đã chọn gia đình tốt, là nhà giàu trong kinh thành.” Yến Thần Dật đưa bức thư cho Quảng xem cười lạnh một tiếng: “Hay là vị phụ thân kia của ta lại không chịu ngồi yên suy nghĩ phương pháp ép buộc gì.”
Quảng nhanh chóng quét mắt qua nội dung trong thư lắc đầu thở dài: “Chuyện này cũng đừng để cho chủ thượng biết, bằng không thì lại phát ra tính khí.”
“Đừng để cho ta biết chuyện gì?” Tư Bác vừa vặn từ bên ngoài tiến vào nghe được lời Quảng nói sau đó hỏi một câu.
“Hở......” Bức thư trong tay còn chưa kịp giấu đã bị lấy đi, Quảng há há miệng dứt khoát cáo lui. Hắn gần đây xui xẻo, cứ bị chủ thượng nhớ thương tìm có sai lầm gì răn dạy hai câu, hắn vẫn là không nên ở chỗ này.
Lúc trước khi đi trả lại cho Yến Thần Dật một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, tiếp theo đóng kín cửa.
Tư Bác rất nhanh đã xem xong lá thư này không có phản ứng gì quá lớn trả bức thư lại cho Yến Thần Dật hỏi hắn: “Chàng tính trở về?”
“Ta trở về làm gì?” Yến Thần Dật ngẩng đầu hỏi lại, y kéo ngăn kéo nhỏ ra từ một bên cầm ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho y: “Cái này huynh cất giúp ta, để chỗ ta vẫn cảm thấy không an toàn.”
Phong thư này trong nhà rốt cuộc là có ý gì Yến Thần Dật cũng lười nghĩ đến, phỏng chừng là cái gọi là khê nữ gia đình nhà giàu không muốn làm nhị phòng cho nên mới tới đưa cho hắn. Chung quy mấy huynh đệ trong nhà hình như chỉ có mình chưa có cưới vợ.
“Qua hết năm thì chuyển nhà.” Tư Bác nhận ngân phiếu cất vào trong tay áo hừ lạnh một tiếng: “Già đình nhà giàu? Nhà có giàu như ta không?”
Nhìn dáng vẻ y biểu hiện ra ta không để ý, ta thật sự không để ý. Nhưng giọng nói kia lại rõ ràng nói cho Yến Thần Dật biết y đang ghen, cũng rất làm cho người không nói được lời nào.
“Ừhm, huynh lớn nhất, lớn chút nữa là có thể phong ta chức quan?” Hắn dở khóc dở cười nhìn y, duỗi tay kéo y ngồi ở bên cạnh mình, Yến Thần Dật hỏi y: “Nhi tử Lưu sư phụ tới?”
Vừa rồi Tư Bác chính là đi qua tiếp người, nhà Lưu sư phụ không ở trong huyện Hoa Dương, có chút xa.
“Ừhm, ta thấy ngược lại là rất thành thật, bất quá tri nhân tri diện bất tri tâm, chúng ta vẫn là qua đoạn thời gian nữa lại kết luận đi.” Tư Bác rót ly nước trà tự mình uống một ngụm, chép chép miệng vẫn là cảm thấy không yên lòng hỏi: “Thần Thần, chàng quyết định không cưới thê sinh tử?”
Hai người hiểu nhau quen nhau lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe nam nhân hỏi hắn vấn đề này. Yến Thần Dật trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Nhưng hắn yên lặng lại làm cho nam nhân sốt ruột, y tức giận ôm chặt lấy hắn vào trong ngực hầm hừ nói: “Ta chính là chuẩn bị đoạn tử tuyệt tôn, chàng cũng không thể tạo ra hậu nhân gì cho ta, dám có thì ta sẽ bóp chết nó!”
Mặc dù biết mình như vậy thật sự là rất ích kỷ, nhưng y không có biện pháp chấp nhận Yến Thần Dật cùng những người khác tình chàng ý thiếp, cho dù là ngẫm lại đều làm cho trong lòng y chợt tràn ngập phiền muộn.
Cho tới nay đã biết nam nhân này bá đạo, nhưng đột nhiên nghe được lời y nói như vậy Yến Thần Dật ngược lại là trong lòng rất vui vẻ, không có chút cảm thấy có chỗ không ổn.
Ở chỗ nam nhân nhìn không thấy nhếch khóe miệng lên, lại nói đến chuyện khác: “Ta nếu như không có con nối dõi già rồi ai đưa đám ma cho ta?”
Thân thể Tư Bác cứng đờ nhíu chặt mi tâm, một hồi lâu sau mới hừ một tiếng nói: “Cùng lắm thì ta cho người đi tìm cô nhi ôm về nuôi, mấy năm nay đánh giặc hao tài tốn của khẳng định có không ít cô nhi. Nếu chàng thích hài tử thì nuôi, dù sao chàng đồng ý với ta sẽ không cưới thê sinh tử mới được.”
Yến Thần Dật không phải không nhúc nhích qua suy nghĩ này, khi hắn tiếp nhận Tư Bác thì thời khắc đó cũng đã tính toán đến bước này. Nhưng khi đó lại không nghĩ rằng Tư Bác cũng có cùng suy nghĩ giống hắn, chung quy thân phận của y là Vương gia. Cho dù y không nghĩ nhưng không đại biểu Tào Nghi có thể cho phép.
Cảm thấy hai tay nam nhân ôm mình càng ngày càng sốt ruột Yến Thần Dật thở dài giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay y nhẹ giọng nói: “Ta còn dễ nói, vậy còn huynh? Tào Nghi có thể để cho huynh nuôi hài tử không có huyết thống kế thừa vương vị không?”
“Không phiền toái như vậy, y nếu như cảm thấy nhi tử ta sau này huyết thống bất chính thì sinh nhiều một chút cho ta làm con thừa tự là được. Dù sao trong hậu cung y nhiều phi tử như vậy!” Nam nhân không chút nào để ý cứ như vậy định xuống vấn đề con nối dõi về sau, còn có một chút sung sướng khi người gặp họa nói: “Hơn nữa y hiện tại cũng không có nhi tử nữ nhi, y cũng không sốt ruột ta sốt ruột cái gì?”
Yến Thần Dật bật cười lắc đầu, hai huynh đệ này cũng coi như lạ lùng.
Hai người lại nói chút chuyệt, bức thư nhà kia của Yến Thần Dật bị Tư Bác cướp lấy vo thành một cục ném thành parabol rơi xuống trong chậu than cách đó không xa, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro.
“Về sau lại có thứ này cũng đừng nhìn, miễn cho bẩn đôi mắt.” Nam nhân bĩu môi vẫn là không vui dặn dò hắn.
“Chuyện đó không được, vạn nhất thực sự có chuyện gì thì làm sao? Ta sẽ viết bức thư trả lời nói cho bọn họ biết chuyện đã có người thương, huynh không cần lo lắng.” Hắn giơ tay nhéo nhéo lỗ tai nam nhân, mặt mày Yến Thần Dật đều là vui vẻ.
Tư Bác nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên toát miệng đặc biệt vui vẻ hỏi: “Người thương có phải nói ta hay không? Thần Thần, bằng không chàng giới thiệu ta cho người trong nhà biết, miễn cho bọn họ về sau còn gây phiền toái cho chàng.”
Yến Thần Dật dở khóc dở cười nhìn y, nghĩ thầm: "huynh tuổi con khỉ phải không? Sao lại vuốt đuôi thì chạy lên trên chứ?"
“Được.” Tuy nói cảm thấy nam nhân yêu cầu có chút không hợp lễ nghĩa, nhưng Yến Thần Dật vẫn là gật đầu đồng ý.
Người nhà hắn Tư Bác cũng không phải nhận không ra, sao lại không thể nói cho người trong nhà người chứ? Nếu người thương đương nhiên phải cho tất cả mọi người biết rõ mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.