Chương 26: Bỏ lỡ? Rời đi.
Harleyaren
29/06/2023
[.......]
Từ khi lên đại học, Diệp Tử như trở lại quỹ đạo cũ của mình, chỉ có điều không có sự hiện diện của mẹ, của bà và những người căm ghét cậu. Diệp Tử hết học lại làm, từ phục vụ cho đến thu ngân bất cứ công việc nào cần nhân công cậu đều làm hết. Hầu như Diệp Tử không có thời gian thảnh thơi, có tiết trống giữa các buổi học cậu cũng tranh thủ làm việc trên web, trên máy tính. Một phần vì cậu cần tiền để trang trải cuộc sống, phần còn lại........Suốt một năm đầu khó khăn lắm, tuy bề chìm nổi của cuộc sống nhồi nắn cậu thành đủ hình dạng nhưng cậu đã vốn chai dần với nó mà không đau buồn là bao nhưng cái khiến cậu ray rứt mãi lại là hình bóng của anh. Cái nghề phục vụ khác gì dâu trăm họ, vốn cậu đã hiền thêm nghĩa vụ phải chiều khách thì đôi lần cũng nhận quả đắng từ những vị " thượng đế " quá quắc mà không dám kêu than, tối về mới dám uất ức cắn răng mà khóc. Cậu không muốn, nhưng nước mắt càng chảy cậu lại càng nhớ anh hơn, anh đã từng xoa đầu cậu, khuyên cậu không nên buồn, hãy cười lên nhưng càng nén trái tim cậu càng thắt lại quằn quại hơn. Lắm lúc quá đỗi nhớ anh cậu lấy chiếc hộp của anh ra ngắm nó nhưng không mở, cậu muốn một ngày nào đó gặp lại chú thì nhất định mới được mở. Cũng có nhiều lúc cuộc sống hậu thuẫn cho cậu, bạn bè đồng nghiệp mới yêu quý cậu, gặp chuyện xui xẻo gì cũng có người giúp đỡ cứ như mẹ trên cao đang mở đường cho cậu vậy, dần dà Diệp Tử cũng quen với nhịp sống đó mà nỗi âm ỉ trong lòng nguôi bớt đi.
~ *Tích tắc* ~
Tiếng đồng hồ hiên ngang xâm chiếm cả khoảng không tĩnh lặng, Trịnh Hoằng hướng mắt trông ra nơi ánh đèn xa hoa kia. Chỉ cách một lớp kính, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé trong mắt anh chỉ duy nhất thứ đang âm ỉ trong lòng kia lại không nhỏ tí nào. Anh bật nguồn điện thoại lên " ngày 20 tháng 8 năm XXXX 21:38 " hiện lên thật rõ trên nền ảnh vài cây thạch nhũ của hang động. Mới đó mà cũng đã gần một năm anh không gặp cậu, anh không còn cảm thấy bản thân như bị chèn ép như lúc ban đầu khi nghĩ về cậu nữa, không khó chịu mà thay vào đó là anh cảm thấy hình như bản thân không còn là chính mình nữa. Đôi lúc, anh cảm thấy như bản thân mình hình như đã làm sai điều gì đó, nhưng sai ở đâu....anh không biết, đôi lúc, anh cảm thấy thiếu, nhưng là thiếu gì...anh cũng chẳng biết. Thật khó hiểu, chẳng phải từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật ổn sao?
Trịnh Hoằng ngồi đó thẫn thờ, đôi mắt anh xa xăm vô định mà ngón tay cứ xoa đi xoa lại điện thoại của mình cứ như trong đó có gì rất quý, bỗng dưng hình ảnh Diệp Tử len lén từng bước mang đồ uống lại cho anh hiện lên, từng lời nói của anh cũng vang lên thật rõ, anh tuyệt tình với cậu, anh lạnh lùng.... Trịnh Hoằng nhăn mặt, anh đưa tay lên day day hai bên thái dương thở một hơi dài rồi đứng dậy ra ngoài.
Vũ Phong lái xe hỏi vọng ra sau:
- Anh cho phép em nói lời này
Trịnh Hoằng chỉ ừm một cái mà vẫn không di chuyển đôi mắt vô định kia, Vũ Phong nói tiếp:
- Từ khi chuyển lên đây em thấy sức khỏe anh có chút suy giảm, anh có cần thời gian nghỉ ngơi không để......
" Tôi ổn "
Trịnh Hoằng ngắt lời của Phong, người đàn ông kia vốn rất quý trọng sếp của mình, vì anh không chỉ là sếp mà còn là ân nhân của mình nên thật tâm Vũ Phong chỉ muốn những gì tốt nhất cho Trịnh Hoằng, anh tuy vẻ ngoài có vẻ hờ hững nhưng khi nhìn vào biểu cảm của Diệp Tử và tâm trạng của Trịnh Hoằng, người đàn ông cũng lờ mờ suy đoán được đôi chút. Phong mạnh dạn tiếp lời:
- Em nói lời này mong anh không khó chịu, thật ra nếu như trong lòng cảm thấy khó chịu mà không muốn nói nó ra thì thay vào đó anh cũng có thể làm gì đó để xoa dịu nó đi, đôi khi im lặng làm cho mình mất đi cơ hội, thậm chí là mất cả những điều đáng trân trọng, không khác gì tự dày vò bản thân cả.
" Tôi lạ lắm sao?
Lời của Vũ Phong khiến Trịnh Hoằng thay đổi trạng thái, anh hỏi lại, Vũ Phong đáp lại:
- Sếp có cần gì không?
" Cậu trả lời tôi đi....rời đi có phải cách tốt nhất không? "
Thái độ của anh lại hờ hững một lần nữa chỉ là lần này đôi mắt anh lại xa xăm hơn thôi, Vũ Phong nghe xong thì khá khó hiểu, anh cố hiểu nó cũng phải mất mấy giây rồi mới đáp lại:
- Rời đi....nếu anh rời đi vì điều đó không đáng quý với anh hoặc anh đối với nó cũng không có giá trị gì thì đi cũng dễ dàng và không ray rứt gì nhưng nếu nó đáng trân trọng thì ngược lại. Đôi khi sự lựa chọn trong quá khứ không làm ảnh hưởng gì đến hiện tại nhưng có thể làm mình hối hận trong tương lai. Nhưng anh làm lỡ gì sao ạ?
Trịnh Hoằng hướng mắt về người phía trước, anh khẽ nhăn đôi lông mày lại:
- Điều mà cậu nói bỏ lỡ, cũng có thể làm con người đúng không?
" Không phải là có thể, mà là vô số thưa anh, em từ bỏ đi người sinh em ra nhưng đối xử với em không khác gì bao cát mà theo anh thì đó là sự lựa chọn đúng đắn. Nhưng như lời em nói thì là về khía cạnh có ân trả ân, còn điều làm anh khổ tâm thì chỉ có bản thân anh mới biết được, người giỏi đến mấy cũng phải có lúc chiến tranh giữa trái tim và lí trí thôi. Anh thử đối diện với nó và thật tâm với mình một lần thử xem.
[.......]
Từ khi lên đại học, Diệp Tử như trở lại quỹ đạo cũ của mình, chỉ có điều không có sự hiện diện của mẹ, của bà và những người căm ghét cậu. Diệp Tử hết học lại làm, từ phục vụ cho đến thu ngân bất cứ công việc nào cần nhân công cậu đều làm hết. Hầu như Diệp Tử không có thời gian thảnh thơi, có tiết trống giữa các buổi học cậu cũng tranh thủ làm việc trên web, trên máy tính. Một phần vì cậu cần tiền để trang trải cuộc sống, phần còn lại........Suốt một năm đầu khó khăn lắm, tuy bề chìm nổi của cuộc sống nhồi nắn cậu thành đủ hình dạng nhưng cậu đã vốn chai dần với nó mà không đau buồn là bao nhưng cái khiến cậu ray rứt mãi lại là hình bóng của anh. Cái nghề phục vụ khác gì dâu trăm họ, vốn cậu đã hiền thêm nghĩa vụ phải chiều khách thì đôi lần cũng nhận quả đắng từ những vị " thượng đế " quá quắc mà không dám kêu than, tối về mới dám uất ức cắn răng mà khóc. Cậu không muốn, nhưng nước mắt càng chảy cậu lại càng nhớ anh hơn, anh đã từng xoa đầu cậu, khuyên cậu không nên buồn, hãy cười lên nhưng càng nén trái tim cậu càng thắt lại quằn quại hơn. Lắm lúc quá đỗi nhớ anh cậu lấy chiếc hộp của anh ra ngắm nó nhưng không mở, cậu muốn một ngày nào đó gặp lại chú thì nhất định mới được mở. Cũng có nhiều lúc cuộc sống hậu thuẫn cho cậu, bạn bè đồng nghiệp mới yêu quý cậu, gặp chuyện xui xẻo gì cũng có người giúp đỡ cứ như mẹ trên cao đang mở đường cho cậu vậy, dần dà Diệp Tử cũng quen với nhịp sống đó mà nỗi âm ỉ trong lòng nguôi bớt đi.
~ *Tích tắc* ~
Tiếng đồng hồ hiên ngang xâm chiếm cả khoảng không tĩnh lặng, Trịnh Hoằng hướng mắt trông ra nơi ánh đèn xa hoa kia. Chỉ cách một lớp kính, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé trong mắt anh chỉ duy nhất thứ đang âm ỉ trong lòng kia lại không nhỏ tí nào. Anh bật nguồn điện thoại lên " ngày 20 tháng 8 năm XXXX 21:38 " hiện lên thật rõ trên nền ảnh vài cây thạch nhũ của hang động. Mới đó mà cũng đã gần một năm anh không gặp cậu, anh không còn cảm thấy bản thân như bị chèn ép như lúc ban đầu khi nghĩ về cậu nữa, không khó chịu mà thay vào đó là anh cảm thấy hình như bản thân không còn là chính mình nữa. Đôi lúc, anh cảm thấy như bản thân mình hình như đã làm sai điều gì đó, nhưng sai ở đâu....anh không biết, đôi lúc, anh cảm thấy thiếu, nhưng là thiếu gì...anh cũng chẳng biết. Thật khó hiểu, chẳng phải từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật ổn sao?
Trịnh Hoằng ngồi đó thẫn thờ, đôi mắt anh xa xăm vô định mà ngón tay cứ xoa đi xoa lại điện thoại của mình cứ như trong đó có gì rất quý, bỗng dưng hình ảnh Diệp Tử len lén từng bước mang đồ uống lại cho anh hiện lên, từng lời nói của anh cũng vang lên thật rõ, anh tuyệt tình với cậu, anh lạnh lùng.... Trịnh Hoằng nhăn mặt, anh đưa tay lên day day hai bên thái dương thở một hơi dài rồi đứng dậy ra ngoài.
Vũ Phong lái xe hỏi vọng ra sau:
- Anh cho phép em nói lời này
Trịnh Hoằng chỉ ừm một cái mà vẫn không di chuyển đôi mắt vô định kia, Vũ Phong nói tiếp:
- Từ khi chuyển lên đây em thấy sức khỏe anh có chút suy giảm, anh có cần thời gian nghỉ ngơi không để......
" Tôi ổn "
Trịnh Hoằng ngắt lời của Phong, người đàn ông kia vốn rất quý trọng sếp của mình, vì anh không chỉ là sếp mà còn là ân nhân của mình nên thật tâm Vũ Phong chỉ muốn những gì tốt nhất cho Trịnh Hoằng, anh tuy vẻ ngoài có vẻ hờ hững nhưng khi nhìn vào biểu cảm của Diệp Tử và tâm trạng của Trịnh Hoằng, người đàn ông cũng lờ mờ suy đoán được đôi chút. Phong mạnh dạn tiếp lời:
- Em nói lời này mong anh không khó chịu, thật ra nếu như trong lòng cảm thấy khó chịu mà không muốn nói nó ra thì thay vào đó anh cũng có thể làm gì đó để xoa dịu nó đi, đôi khi im lặng làm cho mình mất đi cơ hội, thậm chí là mất cả những điều đáng trân trọng, không khác gì tự dày vò bản thân cả.
" Tôi lạ lắm sao?
Lời của Vũ Phong khiến Trịnh Hoằng thay đổi trạng thái, anh hỏi lại, Vũ Phong đáp lại:
- Sếp có cần gì không?
" Cậu trả lời tôi đi....rời đi có phải cách tốt nhất không? "
Thái độ của anh lại hờ hững một lần nữa chỉ là lần này đôi mắt anh lại xa xăm hơn thôi, Vũ Phong nghe xong thì khá khó hiểu, anh cố hiểu nó cũng phải mất mấy giây rồi mới đáp lại:
- Rời đi....nếu anh rời đi vì điều đó không đáng quý với anh hoặc anh đối với nó cũng không có giá trị gì thì đi cũng dễ dàng và không ray rứt gì nhưng nếu nó đáng trân trọng thì ngược lại. Đôi khi sự lựa chọn trong quá khứ không làm ảnh hưởng gì đến hiện tại nhưng có thể làm mình hối hận trong tương lai. Nhưng anh làm lỡ gì sao ạ?
Trịnh Hoằng hướng mắt về người phía trước, anh khẽ nhăn đôi lông mày lại:
- Điều mà cậu nói bỏ lỡ, cũng có thể làm con người đúng không?
" Không phải là có thể, mà là vô số thưa anh, em từ bỏ đi người sinh em ra nhưng đối xử với em không khác gì bao cát mà theo anh thì đó là sự lựa chọn đúng đắn. Nhưng như lời em nói thì là về khía cạnh có ân trả ân, còn điều làm anh khổ tâm thì chỉ có bản thân anh mới biết được, người giỏi đến mấy cũng phải có lúc chiến tranh giữa trái tim và lí trí thôi. Anh thử đối diện với nó và thật tâm với mình một lần thử xem.
[.......]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.