Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 59: Đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ăn shit!

Mặc Khách (Mặc Gia)

09/06/2022

Kỷ Miên còn đang nấc cụt đứng dưới ánh đèn đường, bên kia đường đã có một toán náo nhiệt nữa.

Đây là gần quán bar, là một tụ điểm ăn chơi thì chung quanh bao giờ cũng có một đám côn đồ lởn vởn kiếm ăn.

Chỉ có điều Kỷ Miên nheo mắt nhìn, là một tiểu chính thái đang bị hai tên lưu manh đùa bỡn. Không thể không nói tiểu chính thái đó da dẻ vô cùng thủy nộn, môi hồng răng trắng. Dưới ánh đèn đường hư ảo, cậu ta như tỏa ra một ánh sáng trăng non nhàn nhạt. Cộng thêm dáng vẻ non nớt, thấp bé vị thành niên kia, đúng là miếng mồi béo bở cho lũ ăn đêm.

Kỷ Miên tặc lưỡi. Cậu nhóc này không biết con cái nhà ai, nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy đến đây hiến thân à? Phải biết đám người chơi đêm đa số ăn mặn, chủng loại hay giới tính gì cũng quất được, càng không nói cậu ta lung linh thủy nộn thế kia, cúc hoa sau đêm nay không "nở rộ" mới là lạ.

"Các ngươi bỏ ra! Ta nói bỏ ra có nghe không? Các ngươi dám càn quấy ta sẽ báo cảnh sát!"

Kỷ Miên tặc lưỡi lần hai. Thằng nhóc này không ai dạy cũng thuộc lời thoại ghê, đây rõ ràng là tiêm thêm chất kích thích.

Quả nhiên hai tên lưu manh già háp kia càng thêm nhiệt tình.

"Ha ha, ngươi gọi đi a, gọi đi rồi xem có ai đến giúp ngươi không? Tiểu đệ đệ, ngươi ngoan ngoãn đi với đại ca, đại ca đảm bảo sau đêm nay ngươi thành người lớn ngay! Ha ha!"

"Đúng đúng, đảm bảo đệ đệ sẽ nghiện không chịu nổi luôn đấy! Ui, da dẻ cũng không thua cô nương gia tí nào, mềm mại như vậy, sẽ không phải là Omega đi?"

"Các ngươi con mịa nó cút ngay! Tiểu gia đây là Beta!!"

"Chậc, tiếc nhỉ, không sao không sao, Beta cũng được! Như vậy không tốn tiền tẩy tiêu kí, ha ha!"

"Các ngươi, các ngươi đừng qua đây! Ta nói các ngươi buông ra! Á, đau!!"

...

Tiểu chính thái hai tay khó địch bốn quyền, cộng thêm bản thân chỉ là thằng nhóc mười hai, mười ba tuổi, rất nhanh bị hai tên già kiềm kẹp sờ soạng tới trước ngực. Cậu quật cường cắn môi không khóc, nhưng đôi mắt đã ửng hồng như con thỏ, cả thân thể đều run rẩy sợ hãi, hiển nhiên đã sắp chịu không nổi nhục nhã này.

Thấy cậu như vậy hai tên sói già nua kia càng thích thú vô cùng, cười càng bỉ ổi đê tiện, mà bàn tay thô ráp dơ bẩn kia càng gấp gáp mò đến lưng quần của cậu nhóc.

"Này." Một tiếng gọi vang lên quanh quẩn trong con ngõ nhỏ.

Hai tên già dừng động tác, vẻ mặt xấu xí nhưng dường như không mấy bất ngờ, không thèm nhấc mắt chỉ nhổ nước bọt, quát: "Cút! Không phải chuyện của ngươi đừng có xen vào, gia đấm cho lại kêu cha gọi mẹ!"

Dường như hắn ta đã quá quen bị phá đám, cách mắng cũng thuần thục như vậy.

"Ồ. Thế sao?" Lần này nghe rõ được là giọng một cô gái.

"Đại, đại ca, ngươi nhìn kìa!" Một tên dán trân trân vào bóng người cách đó dăm mét, kích động hô: "Đại ca, giống cái này ngon hơn!"

Lúc này tên đại ca đang chụp thắt lưng tiểu chính thái mới ngóc đầu dậy, hắn ta thấy rõ được dung mạo của Kỷ Miên rồi lập tức như bị nhiếp trụ, há hốc mồm để lộ hàm răng vàng khè khả ố.

Dưới ánh đèn pha lẫn ánh trăng nhạt, cô gái làn tóc trắng xám ngang vai như phát ra lớp bụi sáng lấp lánh, ngũ quan tinh xảo, gò mà phớt hồng bởi rượu, anh thầm mềm mại ửng lên như chờ người tới hái. Quả thật kinh tâm động phách.

Lập tức hai tên già kia bị thu hút, chẹp miệng bỉ ổi: "Ui chao, ra là một tiểu mỹ nhân? Cũng muốn tham gia? Ha ha, đến, đến! Đảm bảo hai người chúng ta không làm tiểu mỹ nhân thất vọng đâu!"



Kỷ Miên cười khẽ: "Vậy sao? Ta cũng mong chờ lắm đấy!"

Tiểu chính thái thấy như vậy liền liều mạng rống: "Ngươi chạy theo tay trái hai trăm mét sẽ có đồn cảnh sát! Giúp ta báo cảnh sát, đừng qua đây!"

Hiển nhiên cậu nhóc này trong khốn cảnh cũng rất có tấm lòng tốt không muốn liên lụy kẻ khác.

Kỷ Miên xem như không nghe thấy, loạng chà loạng choạng tiến đến, hai tên sói già hưng phấn đến độ đôi mắt vẩn đục láo liên, xuồng xã nhìn từ trên xuống dưới thân thể Kỷ Miên.

Chỉ có điều, sau đó chừng mười phút, trong ngõ vang lên những tiếng thở dốc mập mờ, càng lúc càng lớn rồi trở thành khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

...

Tiểu chính thái đứng thu mình cạnh cái thùng rác, sớm bị dọa cho ngu người, vẻ mặt kinh dị nhìn hai tên sói già bị đánh bầm dập đang chật vật bò lếch muốn trốn đi.

"Muốn trốn?" Kỷ Miên lại sút một cước, thành công khiến tên đang bò bị văng sâu vào ngõ mấy mét, hắn ta hộc máu, trong máu hòa lẫn với một thứ tinh thể màu trắng ngả vàng. Hừm, nhìn cũng quen mắt, có chút giống cây răng cửa thì phải...

"Bà cô, bà cô nhỏ của ta! Ta sai rồi, ta sai rồi... Là ta mắt mù dám chọc ngài mất hứng, ngài tha cho ta!" Tên đại ca còn rất phách lối lúc nãy bây giờ tay trái bị gãy, hàm răng mất bốn cây, mắt phải bầm tím sưng húp. Không ngừng hướng Kỷ Miên van xin tha mạng.

Tên đồng bọn của hắn cũng không khá hơn, đã sớm bị đánh thành cái đầu heo, hôn mê bất tỉnh.

Kỷ Miên bẻ khớp tay, nấc cụt một tiếng, ai oán: "Ây da, không phải lúc nãy nói sẽ không làm ta thất vọng sao?"

Tên đại ca kia trợn trắng mắt: Ngươi xác định đây là chúng ta nói cùng một đề tài sao!?

Mắt thấy Kỷ Miên sắp vung nắm đấm, hắn lập tức hết đường, vội vàng hướng về phía tiểu chính thái, khóc lóc: "Tiểu, tiểu bằng hữu! Ngươi, ngươi không thể thấy chết không cứu được! Cứu, cứu ta!"

Tiểu chính thái nuốt nước bọt, thấy hai tên kia cũng thảm hại như hai cái nùi giẻ, cơn nhục nhã và tức giận lúc nãy phần nào vơi bớt. Hướng Kỷ Miên thương lượng: "Đại, đại tỷ... ngươi hay là đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy!"

Kỷ Miên híp mắt nhìn tiểu chính thái, mỉa mai: "Nhìn ngươi trắng trẻo thế này, cũng giống dáng vẻ tiên đồng của Quan Âm lắm đấy."

Ý bóng gió: Ngươi đúng là tấm lòng thánh mẫu đáng phỉ nhổ, sắp bị lăng nhục còn từ bi cầu tình giúp kẻ hại mình?

Khoan dung với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Đây là phương châm sống lớn thứ hai của Kỷ Miên.

Tiểu chính thái vẫn tiếp tục thương lượng: "Ý ta là, chi bằng chúng ta đưa bọn hắn vào sở cảnh sát, ngươi thấy sao?"

Kỷ Miên suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Ý này không tồi. Dâm ô trẻ vị thành niên bất thành, ít nhất cũng 2-3 năm ngửi mùi lịch. Tiểu bằng hữu, ta và ngươi giống nhau đấy, là công dân tốt tuân thủ pháp luật!"

Tiểu chính thái cười khan, trong lòng thầm phỉ nhổ. Đại tỷ, ngươi xác định mình là người tuân thủ pháp luật sao, trị số hung tàn của ngươi cũng không nhẹ đâu.

Tên lưu manh suýt hộc máu. Vì con mịa gì tối nay hắn ta miếng mồi đến miệng bị đánh rơi thì thôi, ăn đòn khắp người đều sắp tàn phế, còn bị giao cho cảnh sát? Thiên lý ở đâu? Con mịa nó, hắn cũng muốn báo cảnh sát, hắn mới là người bị đánh bầm nhập có được không! Là bà cô nhỏ hung tàn này một mình tẩn hai người bọn hắn kêu cha gọi mẹ có được không!

"Bà, bà cô nhỏ... ngươi tha cho ta đi... đừng giao ta cho cảnh sát! Ta lấy danh dự cả họ nhà ta ra thề, lập tức rời khỏi đất Đế đô, cải tà quy chính, hoàn lương làm người, tuyệt đối không dám tái phạm một lần nào nữa! Nếu ta dám làm sai lời ta nói, cả nhà ta đều không có cơm ăn, sáng trưa chiều tối thậm chí cả ăn vặt đều phải ăn shit, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ăn shit ngập mồm!!"

Tiểu chính thái chảy xuống mấy cái vạch đen, tên này thề đủ độc.

"Nhìn ta dễ lừa gạt như vậy?" Kỷ Miên hí mắt.



"Ta, ta... Bà cô nhỏ, ta đang thề độc đấy... Hu hu, làm sao ngươi mới chịu tin ta?"

Kỷ Miên lúc này đột nhiên dãn mặt mày, cười híp mắt: "Gọi ba ba đi!"

Tiểu chính thái: "..."

Tên sói già lại bị đánh đến u đầu, có lẽ vì thế mạch não hoạt động vô cùng mạnh mẽ, không do dự mở miệng gọi ngay: "Ba ba! Ba ba, ngươi tha cho ta!"

Kỷ Miên hài lòng xoa xoa cái đầu tên già kia, gật gù: "Đứa nhỏ đáng thương, đều bị đánh thành bộ dạng gì rồi." Nhưng chưa hết lời đã chụp một chưởng xuống đầu hắn ta, hắn ta nuốt đau giãy đạch đạch trên đất.

Tiểu chính thái: "..." Quá hung tàn.

Tên sói già: "..."

Kỷ Miên sau đó hướng về phía tiểu chính thái, rất có dáng vẻ của một gia trưởng, thương lượng: "Hay ta thấy thế này, hắn thề độc như vậy chắc không dám tái phạm nữa đâu. Ngươi nhìn dáng vẻ từ bi bác ái như vậy, coi như nể mặt ba ba ta, tha hắn đi."

Tiểu chính thái cơ hồ tam sinh quan sắp bể nát rồi, cố gắng cười cười ha ha: "Được, được chứ. Ngươi nói sao ta sẽ nghe thế."

Kỷ Miên dùng vẻ mặt cảm kích cảm ơn xong, lại quay về tên sói già, dịu giọng: "Ba ba đã cứu ngươi rồi, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng đâu đấy, hảo hảo sống cho ra dáng con người, biết không?"

"Ta nhất định khắc ghi lời ba ba dạy!"

Kỷ Miên gật gù, rồi như một người làm việc tốt bất lưu danh, bắt đầu dùng cơ thể nát rượu của mình lảo đảo ra khỏi ngõ. Tiểu chính thái đã sớm nhận ra nàng say rượu không nhẹ, có hơi lo lắng chạy theo, gấp gáp nói: "Đại, đại tỷ! Ta gọi là Thẩm Giai Bắc, ngươi hôm nay đã cứu ta một lần, ít nhất ngươi cũng cho ta biết tên đi, ta sau này thành danh rồi nhất định hậu tạ ngươi đàng hoàng!"

Kỷ Miên quay lại nhìn tiểu chính thái Thẩm Giai Bắc, đánh giá từ trên xuống dưới, đột nhiên lại cười híp mắt vui vẻ: "Muốn báo đáp ta ấy à? Gọi ba ba đi!"

Thẩm Giai Bắc: "..."

Vị đại tỷ này tột cùng có bao nhiêu khát vọng và chấp nhất với thiên chức "ba ba" vậy?

Nhưng sau đó Kỷ Miên đã khoát khoát tay, rồi quay đi luôn một nước. Bảo bảo muốn làm người tốt bất lưu danh, bảo bảo muốn cống hiến thầm lặng cho tổ quốc a~ Bảo bảo tốt như vậy, nhất định sẽ được tiên nữ ghé thăm~

Nhưng chưa đi được mấy bước Kỷ Miên đã bị cắp lên không trung, tiếng quạ đen trong bóng tối kêu quác quác, thoạt nhìn giống như một con quái vật khủng lồ đã tha nàng đi như tha bữa ăn nhẹ tối nay.

Thẩm Giai Bắc tươi sống bị dọa cho ngu người lần hai, sắc mặt trắng bệch luôn rồi.

Một ngươi sống sờ sờ trước mắt, nói biến mất là biến mất sao? Đại tỷ đó cư xử cũng không giống người bình thường lắm? Sẽ không phải ma quỷ chứ...?

...

****

P/s: Chúc các sĩ tử 2k3 thi tốt nha, bình tĩnh tự tin quyết thắng ó!!!!

Cuối cùng cũng chạy xong dl về với mọi người rồi đâyyyyy~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook