Quyển 1 - Chương 27: Cáo quan? Sợ ngươi à?
Sở Sở
11/07/2014
Từ lúc xảy ra sự kiện đó đến nay, ta chưa từng gặp lại Mộ Dung Phong Vân. Không phải là không muốn gặp, mà là không dám gặp. Cho dù gặp, cũng không biết nên đối mặt thế nào. Ta không biết hắn có nhớ rõ những gì đã xảy ra hôm đó hay không, thế nhưng ta vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết một. Tâm tình của ta rất phức tạp, cũng rất mâu thuẫn. Muốn hắn nhớ rõ, cũng muốn hắn hoàn toàn quên mất.
Tuy rằng ta rất không có phong vị của nữ nhân, nhưng cũng là nữ nhân hàng thật giá thật. Ta cũng muốn được che chở, muốn nam nhân ta thích cũng thích ta. Thế nhưng, ta biết chúng ta lúc đó là không có kết quả.
Ta là Hạ Tử Lung, dòng máu trên người là máu của hoàng tộc tiền triều Hạ gia. Lúc Mộ Dung Tử Lung nói với ta nàng họ Hạ, là hậu duệ của hoàng tộc tiền triều, ta chỉ biết mình vô phương trốn tránh trách nhiệm mà nàng nhờ cậy. Ta họ Hạ, nàng cũng họ Hạ, là trùng hợp sao? Hay là thiên ý? Ta không biết, cũng không muốn biết.
Trách nhiệm, đúng vậy, là trách nhiệm. Bởi vì trách nhiệm, thế nên ta đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều nên hiểu được ý nghĩa của hai từ trách nhiệm. Khi linh hồn của ta và thân thể nàng hợp lại làm một, ta nhất định phải có trách nhiệm với tất cả những gì của nàng. Thân thể của ta vì giữ bảo tàng mà sống, ta có nghĩa vụ đi làm những việc của chủ nhân thân thể này nên làm. Nữ tử vì bảo hộ bảo tàng mà sống, không có tư cách bàn đến yêu hận.
Ta không rõ Mộ Dung Phong Vân vì sao lại muốn hủy hoại danh tiếng của ta, cũng không muốn hỏi hắn. Từ lần đó trở đi, ta chỉ muốn cách hắn càng xa càng tốt. Nếu như có thể, ta muốn trốn đến một hành tinh khác, đời này kiếp này không gặp lại hắn nữa.
Có người nói, mua sắm cộng với ăn uống thật no là phương pháp tốt nhất giảm bớt đau xót trong lòng. Đương lúc rảnh rỗi, ta quyết định đi mua sắm.
Ta mặc một thân quần áo lam sắc, bên tay áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn sang trọng, phần đuôi dài đúng ba thước. Cổ áo hình chữ “V”, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Tay áo rộng cơ hồ dài xuống mấy thước, trong lòng ta âm thầm cảm thán: lãng phí vải vóc a.
Toàn thân y phục tạo hình cùng loại với triều đình nhà Hán, cũng là cung trang của triều đại này. Cái gì triều đại… Thừa Thiên vương triều này, cung trang cư nhiện lại tương tự như cung trang nhà Hán, không thể tin được. Đương nhiên, khoa học kỹ thuật so với triều Hán phát đạt hơn. (Sở Sở trừng mắt một cái: Phía sau câu kia chỉ là lời nói nhảm.)
Chuỗi hạt trân châu đeo trên cổ, càng khiến da thịt ta thêm phần tinh tế mềm nhẵn.
Tóc đen búi cao, ở bên trái cài hai cây trâm khác màu đong đưa, bên phải còn cài một cây trâm phù dung. Đẹp mà không mị hoặc, ung dung cao quý. Đáng nhắc tới chính là, lần trước ta bái phỏng Viêm vương phủ, cũng mặc bộ quần áo này.
Ta trang điểm rất đậm, trên mặt ngoài trừ tầng tầng lớp lớp son phấn thì không còn cái gì khác. Tuy nhiên lau ba cân phấn, cũng không thấy tục khí, ngược lại càng thêm cao quý.
Theo quan niệm của ta, ngồi trong kiệu đồng nghĩa với cách áp bức nhân dân lao động, ta lúc nào cũng khinh thường. Thế nhưng hôm nay, ta cố ý ngồi trên kiệu lớn tám người, rêu rao khắp nơi. Ta muốn cho tất cả người trong kinh thành đều biết, phong lưu công tử có một muội muội.
Sau giờ ngọ, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát. Kiệu lớn tám người, Tiểu Khiết cùng Xuân Hương tỷ theo hầu ở một bên, khí thế phô trương không phải tầm thường. Các bá tánh bình dân đều dạt qua nhường đường, không dám đắc tội. Xem khí thế này của ta, đã biết là đắc tội không nổi rồi.
Cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, ngừng lại quá gấp khiến ta suýt chút té nhào.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Ta xốc mành kiệu lên, lhuoon mặt tươi đẹp lộ ra vẻ lãnh ngạo. Ta từng giây từng phút nhắc nhớ bản thân phải nhớ kỹ thân phận của mình, nhớ kỹ vai diễn mình đang đóng.
Tiểu Khiết cung kính nói, “Hồi tiểu thư, có người cản đường.” Ta giương mắt, thấy đường phía trước bị bốn cỗ kiệu chặn đường đến chật kín.
“Là ai?” Dám cản đường Phượng cô nương ta, không muốn sống nữa rồi.
“Thiên Hương lâu Mộng Lộ, Ôn Nhu hương Thi Thi, Y Nhân các Mẫu Đơn, Hồng Tụ quán Thúy Châu.” Ta không phải ngu ngốc, vừa nghe đã biết những kẻ cản đường ta chính ta một đám thanh lâu nữ tử.
“Các nàng cản đường ta làm gì?” Chẳng lẽ, là một tên vương tôn công tử nào đó triệu kiến? Một lần gọi nhiều như vậy, hắn không sợ bị thận suy a.
“Không biết.” Xuân Hương tỷ lắc đầu.
Ta buông mành, “Được rồi, lui đến chỗ nào rộng một chút, nhường các nàng đi qua.” Dù sao ta cũng chỉ có một người, còn các nàng có tới bốn người. Bảo các nàng lui, có tới mười sáu kiệu phu chịu khổ. Ta lui, chỉ có tám người.
Ta vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng quát to yêu kiều giòn giã, “Chó khôn không cản lối, nhường đường.”
Mắng ta là chó? Vẻ mặt ta trầm xuống, lạnh lùng nói, “Xuân Hương, không nhường.” Ta nói nhường đường, cũng không chứng tỏ ta là kẻ dễ bị ức hiếp.
Xuân Hương lập tức hiểu được ý ta, cao giọng nói, “Tiểu thư nói, không được nhường.” Muốn giằng co với ta chứ gì? Được, xem ai lợi hại hơn. Dù sao cô nương ta cũng là kẻ vô công rỗi nghề, có rất nhiều thời gian để tiêu hao với các nàng.
Từ trong cổ kiệu đối diện nhàn nhạt truyền ra tiếng cười khinh miệt, “Ngươi có biết người đang ngồi trong kiệu là ai không?: Cho dù là hoàng đế lão tử, ta cũng không nhường.
“Cô nương, ta không phải cố tình gây sự với người khác. Ban đầu, ta đã định nhường cho ngươi rồi. Thế nhưng bây giờ, ta không nhường nữa. Ngươi nói, chó khôn không cản lối, nếu ta nhường đường, chẳng phải thừa nhận mình là chó hay sao? Ngươi khinh ta là chó, cũng như vũ nhục cha mẹ của ta, vũ nhục tổ tiên nhà ta. Ta có thể không tính toán với ngươi, nhưng, cha mẹ tổ tiên nhà ta không thể không tính với ngươi.” Ta vẫn duy trì phong phạm cao quý của tiểu thư khuê các, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiếp tục lấy lý phục nhân. Giọng nói thản nhiên thanh nhã, rõ ràng trái ngược với tiếng chó sủa gay gắt của nàng.
Dám mắng ta? Tốt, mượn cây đao này của ngươi. Ta muốn cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết, Phượng Nhi không dễ bị bắt nạt.
“Ngụy biện.” Đối phương không cho là đúng hừ nhẹ.
“Vị cô nương này, ta cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi. Để cho các vị thúc bá huynh đệ đang ngồi ở đây phân xử, xem chúng ta rốt cuộc là ai đúng ai sai? Ta vừa phân phó nhường đường, vậy mà, ngươi lại không biết tốt xấu mắng ta. CÔ nương, trăm đạo lấy hiếu làm đầu, ngươi vũ nhục tổ tiên nhà ta, tiểu nữ tử hôm nay đương nhiên phải đòi một câu lý giải.” Hôm nay mà không quậy chết ngươi ta không tên Dạ Phượng.
“Ngươi…” Không cần nghĩ cũng biết, đối phương đã giận đến sôi ruột, tay chân co quắp, cách cái chết không có bao xa.
“Cô nương, thứ cho ta vô lý, nếu hôm nay ngươi không nhận lỗi với tổ tiên của ta, ta sẽ không để ngươi đi qua.” Muốn dây dưa như vậy chứ gì, ai sợ ai? Đánh nhau? Ta theo hầu? Cáo quan? Cũng theo hầu tới bến.
Đối phương cất cao giọng nói, “Làm càn, bốn người chúng ta được Phong Vân công tử mời đến tướng quân phủ làm khách, mau tránh ra.” Lôi chỗ dựa vững chắc ra?
Ta cả người run lên, “Mộ Dung Phong Vân?” Là gian phu Mộ Dung Phong Vân của ta?
Nàng cho là ta sợ, càng thêm đắc ý, “Đúng vậy, chính là ca ca của thái tử phi Phong Vân công tử.” Ta mà sợ ta theo họ của nàng.
Ánh mắt ta chợt lãnh, giọng nói càng thêm lạnh lùng hơn, “Xin lỗi, ta không nhường.” Giỏi cho một tên Mộ Dùng Phong Vân, chiếm tiện nghi của ta còn có tâm tư triệu gọi kỹ nữ.
“Tiểu thư, nàng tên Thi Thi, là hoa khôi của Ôn Nhu hương. Lẳng lơ đến tận xương tủy, kiêu căng ương ngạnh, từ đầu tới đuôi rõ ràng là hồ ly tinh. Rành rành chỉ là thanh lâu kỹ nữ, nhưng lại bày ra tư thế của thiên kim tiểu thư, làm như sợ rằng người khác không biết.” Xuân Hương tri kỷ báo cáo thân phận đối phương với ta, cũng không biết là cố tình hay vô ý, nàng nói đặc biệt lớn tiếng, nhất là mấy câu cuối cùng.
“Xuân Hương, đừng nói như vậy. Đằng sau thanh lâu nữ tử, đều có những câu chuyện rất đau lòng. Nếu không phải là bất đắc dĩ, không ai lại nguyện ý lưu lạc phong trần. Nghề nghiệp không có gì là cao quý, các nàng phải dùng cách của mình nuôi sống chính mình, không có gì đáng hổ thẹn, Chỉ là, làm người phải hiểu tiến lùi, biết chừng mực. Nếu muốn người ta kính trọng mình, trước tiên mình phải kính trọng người ta. Ta chưa bao giờ xem thường thanh lâu nữ tử, bất quá, ta ghét nữ nhân tự cho mình là đúng. Mộng Lộ cô nương của Thiên Hương lâu, gần bùn mà không nhiễm bùn, đa tài đa nghệ, nữ tử như vậy, cho dù có xuất thân thanh lâu, cũng rất đáng kính nể.” Ta không có ý lấy lòng Mộng Lộ, những gì ta nói đều là sự thật.
Xem ra Thi Thi đã bị ta đả kích đến muốn tự sát, nhất thời không thốt nên lời.
“Cô nương quá khen, Mộng Lộ lấy làm hổ thẹn.” Người nói chính là Mộng Lộ tỷ tỷ mỹ lệ.
“Mộng Lộ cô nương không cần khiêm tốn, những gì Phượng Nhi nói đều là sự thật.” Ta đích xác kính nể Mộng Lộ.
“Tránh ra tránh ra, đã xảy ra chuyện gì?” Mấy câu nói đó luôn là lời thoại chuyên dụng của đám quan sai, nghe được lời kịch hết sức cẩu huyết, không cần xem ta cũng biết xảy ra chuyện gì.
“Quan gia, chúng tỷ muội ta được Phong Vân công tử mời đến tướng quân phủ làm khách, nàng không những cản đường, còn ra lời vũ nhục. Ta nói quan gia, Phong Vân công tử vẫn đang chờ. Vị cô nương này cản đường của ta, Đề Đốc đại nhân sẽ thay ta làm chủ chứ?” Ọe, ở chốn đông người thế này còn dám nói dối, nói chuyện với nàng ta cũng thấy mất mặt, “Cho dù là Đề Đốc đại nhân không thay ta chủ trì công đạo, cũng nên đòi lại công đạo cho Phong Vân công tử.” Thi Thi phe phẩy quạt tròn mỹ nhân, cố làm ra dáng phong tình từ trong kiệu chui ra.
Ánh mắt nàng nhàn nhạt đảo qua cỗ kiệu của ta, khóe môi giương lên, sóng mắt long lanh lộ ra một tia sắc bén, “Cô nương, ta tương Đề Đốc đại nhân sẽ thay ta chủ trì công đạo.” Cáo quan? Lão tử ta nếu sợ sẽ cùng theo họ của nàng.
Cũng không biết cái tên nha sai mắt trắng kia bị mù hay là bị mỹ sắc mê hoặc, cũng có lẽ là e ngại Mộ Dung gia, cứ thế nghe theo ý kiến của nàng, “Cô nương, thỉnh đến nha môn một chuyến.”
Ta mỉm cười, xốc mành kiệu đi tới, “Nếu quan gia đã mời lời, Phượng Nhi xin tuân mệnh.” Khóe môi ta chứa đựng một nụ cười thanh nhã, ánh mắt rơi vào trên người Thi Thi.
Là nàng? Không sai, chính là nàng. Khi đó ở “Mị lực nữ nhân” giành trân châu với ta, chính là nàng. Ta cùng Thi Thi này thật là con mẹ nó oan gia ngõ hẹp, thù mới hận cũ.
Thi Thi giương cằm, khiêu khích nhìn ta nói, “Yên Nhi, thỉnh Phong Vân công tử đến nha môn.” Phong Vân công tử? Đúng là cho rằng Mộ Dung gia rất tài giỏi. Khục, cho dù rất tài giỏi. Bất quá, thật không khéo, tại hạ chính là Mộ Dung gia tiểu thư.
Ta thanh tiếng cười, “Xuân Hương, phiền tỷ giúp ta nói với Lam Nhi, thỉnh muội ấy đến Đề Đốc nha môn tìm ta.” Lam Nhi nha đầu kia vừa trọng nghĩa khí lại ăn nói thiếu suy nghĩ, bản tính xem chừng là sợ thiên hạ không loạn. Có nàng ở đó, Thi Thi không chết cũng bị lột da.
Thi Thi nheo mắt lại, “Lam Nhi? Lam Nhi là ai a?”
Ta vẫn như cũ duy trì tư thế ưu nhã, “Không có gì, chỉ là một vị bằng hữu thôi.” Là viên ngọc quý trên tay của đương kim hoàng thượng, Hoa Dương công chúa, nói ra hù chết người ta.
Thi Thi vẫn như cũ không cho là đúng, khinh miệt hừ mấy tiếng, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, bằng hữu của ngươi cũng không phải loại gì cao quý.”
Khóe môi ta vung lên một tia cười lạnh nhạt, “Xuân Hương, ta đoán Lam Nhi hẳn không có ở trong cung, tỷ trực tiếp đến Viêm vương phủ tìm muội ấy đi, thuận tiện gọi Hoàng Phủ huynh cùng nhau đến.” Sớm đoán được nữ nhân kém trí kia sẽ nói cái gì, lão tử tức chết nàng ta.
Khuôn mặt Thi Thi thoáng có chút cứng ngắc, dáng tươi cười triệt để phản bội nàng.
Thái độ của quan sai cũng không ngoài ý muốn khách khí với ta, “Cô nương, thỉnh.” Chỗ dựa của nàng đủ chắc, chỗ dựa của ta cũng chắc không thua.
“Đa tạ đại ca.” Lăng Sở Nam nói ta khéo léo, ta cũng không phủ nhận.
“Cô nương đừng khách khí.” So với Thi Thi kiêu ngạo, vẻ thân thiết hữu lễ của ta càng khiến người yêu mến.
Thi Thi, thù mới hận cũ của chúng ta hôm nay đem ra tính hết.
Bởi vì đương sự có thân phận đặc thù, chõ dựa vững chắc đến rét run, Cửu Môn Đề Đốc cũng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể chờ nhân mã song phương đến đông đủ mới tiếp tục khai chiến. Không phải, là tiếp tục thương lượng.
Vì thế, ta và Thi Thi được an bài ở một gian phòng nhỏ tại hậu đường uống trà ăn bánh. Ta không biết cái này gọi là đi làm khách hay là đi hầu tòa, không phải ta kiến thức nông cạn, mà là tình huống quá mức bất minh. Chí ít, ta chưa từng thấy ai là bị cáo mà được một đống nha hoàn hầu hạ. Sớm biết làm bị cáo may mắn thế này, ta hẳn nên chém vài tên đi ngồi tù cho sớm.
“Ngươi là ai?” Đây là câu đầu tiên Thi Thi tiểu thư nói với ta.
Ta ưu nhã buông chén trà xuống, giương mắt nhìn nàng, “Phượng Nhi.” Không sai, bây giờ ta chính là Phượng Nhi.
“Phượng Nhi? Ngươi có quan hệ gì với hoàng gia?” Nàng nheo mắt lại, mang theo vài phần nghi hoặc.
Mang theo một chữ Phượng thì là người hoàng thất sao? Kém trí. “Không chút quan hệ, chỉ là phong lưu công tử, ca ca ta cùng Hoàng Phủ Viêm quan hệ rất tốt, ta cùng Hoa Dương công chúa và Ngọc Phù quận chúa có chút giao tình.” Ta làm người luôn luôn phi thường hạ thấp mình, thế nên, ta không nói với nàng ta là muội muội của Lục đại mụ, là tiểu di nương của thái tử phi.
Thi Thi khinh miệt hừ một cái, “Ta còn tưởng là ngươi rất giỏi chứ.”
“Đúng vậy.” Chưa thấy qua nữ nhân nào chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như vậy. Ngươi là tình nhân của Phong Vân công tử thì đã sao? Ta còn là của hắn… Ngạch… Hình như ta cũng chỉ là tình nhân của hắn, đương nhiên là ngầm rồi. “Ta không giỏi, nhưng chí ít ta cũng là một khuê nữ thanh thanh bạch bạch.” Ta không phải là coi thường thanh lâu nữ tử, mà là coi thường nữ tử như nàng.
Cơn giận vừa mới tắt đi trong lòng Thi Thi lần thứ hai trỗi dậy, “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Ta không phải là bát phụ, không thích chửi đổng.
Thi Thi nhảy dựng lên chỉa vào người ta, tức giận đến hai tay run rẩy, “Họ Phượng kia, ngươi khinh người quá đáng.” Đừng làm động tác đó với ta, ai không biết còn tưởng rằng nàng tuổi già lẩm cẩm dẫn đến tay chân run rẩy. Xem tuổi tác của nàng, lẩm cẩm vẫn còn hơi sớm.
Ta trừng mắt một cái, “Bớt giễu võ dương oai giương oai trước mặt ta, muốn chửi thì tìm chó mà chửi, có có nó mới biết ngươi đang nói cái gì.”
“Ngươi…” Thi Thi không còn nhịn được nữa, nổi trận lôi đình xông lên, chuẩn bị giáng cho ta mấy bạt tai.
Thật đáng tiếc, trước khi nàng ra tay, Cửu Môn Đề Đốc đại nhân đưa đầu tiến đến, “Hai vị tiểu thư, Phong Vân công tử tới.”
Mấy ngày không gặp, hắn vẫn suất như vậy, suất đến khiến lòng ta rung động.
Dáng người cao ngất tuấn dật, ngũ quan thâm thúy mê người, đôi mắt ôn nhu mang theo vài phần lạnh lùng. Hắn nắm giữ những thứ xuất sắc nhất nhân loại, đủ để hại nước hại dân á. Ai, yêu một nam nhân như vậy, đã định trước là không có cảm giác an toàn.
“Phong Vân công tử, chàng đến rồi.” Thi Thi vội vã nhào tới, vô cùng thân thiết kéo kéo cánh tay hắn.
Ta tiếp tục uống trà, lạnh lùng liếc nhìn Phong Vân công tử, “Chó mẹ động dục cũng ân cần với ngươi.”
Trên mặt Thi Thi hiện ra một tia âm ngoan, nhưng lại không phát tác. Nàng tựa như chim nhỏ nép mình trong lòng Mộ Dung Phong Vân, “Công tử, chàng xem nàng đi.” Giọng nói kiều diễm lả lơi của nàng súy chút khiến những gì ta ăn vào bụng sáng nay đều muốn nôn ra hết.
Không phản đối hắn thỉnh thoảng mua vui, chí ít cũng phải tìm bàn tiệc nào tốt đi? Quả nhiên là tiểu xử nam chưa từng gặp qua nữ nhân, ngay cả loại mặt hàng này cũng muốn, không biết thưởng thức.
Mộ Dung Phong Vân trước sau vẫn ôn nhu cười cười, “Phượng Nhi cô nương, nếu Thi Thi có chỗ nào đắc tội, thỉnh cô nương bỏ qua cho.” Tay hắn ôm lấy lưng Thi Thi.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta cũng không muốn so đo, thế nhưng, liệt tổ liệt tông nhà ta muốn tính toán. “
Ánh mắt ta chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay chết tiệt đó, tùy thời chuẩn bị xông tới cắn bậy như chó điên. Mộ Dung Phong Vân, bỏ tay chó của ngươi ra, đó là vị trí chuyên dụng của ta, không được ôm nữ nhân nào khác.
“Phượng Nhi cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn sẽ không tính toán với nàng chứ.” Hắn cúi đầu, vô cùng thân thiết hôn lên trán Thi Thi một cái, “Thi Thi tuổi nhỏ, không hiểu lễ nghi, thỉnh cô nương thứ tội.”
Mộ Dung Phong Vân, lão tử nguyền rủa ngươi chết không có đất chôn thây. Mấy ngày trước còn thề son sắc nói thích ta, đem ta kéo lên trên giường khi dễ. Mới chớp mắt liền trở mặt, còn ở trước mặt ta ôm nữ nhân khác ân ân ái ái, ngươi cho là ta chết rồi sao? “Mộ Dung Phong Vân, ngươi cho rằng lão tử ta mấy tuổi? Lão tử mười chín, một đó hoa mười chín tuổi, vừa tươi vừa đẹp, không phải đồng dạng với bác gái kia.” Ta đố kị, đố kih đến điên rồi.
“Công tử, chàng xem nàng đi.” Thi Thi không phát điên lên, chỉ là ở trong lòng hắn làm nũng.
Mộ Dung Phong Vân tựa hồ rất hưởng thụ, vô cùng thân thiết ôm Thi Thi, “Ngoan, đừng giận, ta làm chủ thay nàng.” Làm cái đại đầu quỷ ngươi, ta muốn thiến ngươi.
Ta nghiến răng phát ra tiếng kêu khanh khách, muốn lập tức bổ nhào tới giết chết Thi Thi kia, tống đôi cẩu nam nữ đó xuống địa phủ đưa tin, “Nhìn cái gì? Ngươi cút xa lão nương một chút. Ngươi thật sự nghĩ ngươi là nữ nhân của hắn? Ta khinh, hắn căn bản chưa từng thượng qua ngươi, muốn làm nữ nhân của hắn? Cố gắng hơn đi.”
Mộ Dung Phong Vân khóe môi cong lên, châm chọc nói, “Phượng Nhi cô nương luôn luôn ưu nhã cao quý cư nhiên lại nói những lời này, thật khiến ta ngoài ý muốn.”
Một câu nói của hắn, khiến ta đột nhiên thanh tỉnh. Biết được mình thất thố, ta mỉm cười một cái, “Xin lỗi, là Phượng Nhi thất lễ.” Ta bây giờ đang là Phượng Nhi, là Phượng Nhi ưu nhã cao quý.
“Phượng Nhi cô nương, nếu Thi Thi có chỗ nào đắc tội, Mộ Dung Phong Vân xin nhận lỗi thay nàng, thỉnh cô nương khoan dung độ lượng.” Vẻ mặt hắn bí hiểm, khiến người ta nhìn không ra tâm tình thật sự của hắn.
“Cái rắm, ả hồ ly này mắng tỷ tỷ là chó, một câu nhận là được sao? Ngươi tưởng ngươi là ai? Phong Vân công tử thì giỏi lắm sao? Ca ca tỷ ta là hạ lưu… không phải… phong lưu công tử đó.” Một giọng nói yêu kiều giòn giã xen vào giữa chúng ta, đương nhiên không phải mắng ta rồi.
Hoa Dương công chúa Hoàng Phủ Lam Nhi một thân cung trang, đùng đùng từ bên ngoài xông tới.
Vừa vào đến cửa, lập tức chỉ vào mặt Thi Thi mà mắng, “Nữ nhân chết tiệt ngươi, thật sự cho rằng mình giỏ lắm sao? Nhìn bộ dạng lẳng lơ của ngươi đi? Đầy mùi hồ ly. Nhìn thấy ngươi, ta ít nhất cũng ba bữa ăn không ngon.” Lam Nhi làm ra biểu tình nôn mửa, “Kỹ nữ, ta buồn nôn quá. Nhìn lại tỷ tỷ của ta xem (nói đến đây, nàng không quên chỉa chỉa vào ta), cao quý ưu nhã, là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, ngươi đi theo xách dép của tỷ ấy còn không xứng. Hồ ly lẳng lơ, thức thời thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bằng không… Bản công chúa tống ngươi đến Tây Bắc làm quân kỹ được chứ? Nôn nóng hầu hạ nam nhân chứ gì? Lão tử cho ngươi hầu hạ đủ. Một ngày một trăm người đủ không? Còn thiếu? Vậy thì một nghìn? Yên tâm, lão tử cam đoan ngươi không thiếu nam nhân.” Quả nhiên là công chúa, không chỉ giọng nói lớn hơn người bình thường, ngay cả công phu mắng chửi cũng vô cùng lợi hại.
Bị Hoa Dương công chúa mắng chửi thậm tệ kiêm uy hiếp, Thi Thi đã sợ đến mặt vàng như đất, cả người run rẩy. Người khác nói có thể không tin, nhưng, Hoa Dương công chúa nói nhất định phải tin. Hoa Dương công chúa rất được lòng người, không chỉ được hoàng thượng hoàng hậu sủng ái có thừa, ngay cả mấy vị hoàng tử tranh giành đến chết đi sống lại, cũng dị thường yêu quý tiểu muội này. Đắc tội với Hoa Dương công chúa, chẳng khác gì đắc tội cả triều đình văn võ.
Măng cho thỏa thích xong, Hoa Dương công chúa hoạt bát lanh lợi chạy đến bên cạnh ta, giống như làm nũng nắm lấy tay áo ta, “Phượng tỷ tỷ, ta giúp tỷ trút giận rồi, tỷ ngày mai đi chơi với ta.”
“Được.” Chỉ bằng việc nàng giúp ta trút giận, bằng hữu này ta nhất định kết giao.
“Mộ Dung công tử, xá muội nói năng thiếu suy nghĩ, thỉnh Mộ Dung công tử thứ tội.” Hoàng Phủ Viêm ung dung tiến đến. Ngoài miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng từ nét mặt của hắn, lại không nhìn ra chút thành ý nào.
Đôi mắt Mộ Dung Phong Vân trở nên u ám, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Đâu có đâu có, là lỗi của Thi Thi.” Từ trong đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.
“Xá muội nhanh mồm nhanh miệng, hi vọng Mộ Dung công tử không so đo tính toán.” Hắn vẫn diện vô biểu tình như cũ, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt lại có một tia lạnh lẽo.
Mộ Dung Phong Vân ưu nhã cười, “Vương gia đã ra mặt, thảo dân sao dám tính toán với công chúa chứ.” Trong ưu nhã lạo cất giấu cuồng ngạo.
“Mộ Dung tướng quân và Lục phu nhân gần đây vẫn khỏe?” Ân cần hỏi thăm tỷ tỷ, tỷ phu của ta làm gì? Có mục đích?
Mộ Dung Phong Vân cung kính đáp, “Đa tạ vương gia quan tâm, gia phụ gia mẫu vẫn khỏe.”
“Mộ Dung công tử, nếu Thi Thi cô nương sai trước, nên nhận tội với Phượng Nhi, có đúng không?” Môi hắn cong lên một dáng tươi cười, như có như không. Trong nụ cười quỷ dị còn có khí thế nghiêm nghị lạnh lùng, khiến người khác không rét mà run.
“Vương gia nói có lý.” Mộ Dung Phong Vân vẫn mỉm cười. Khí thế vẫn vững như bàn thạch, không thua gì Hoàng Phủ Viêm.
Sự tình phát triển tới mức này, đã không phải là vấn đề giành đường nữa, mà đã trở thành bè đảng phân tranh hắc ám.
Hai nam nhân lẳng lặng dừng ở đối phương, ngoài miệng thì nói lời khách sáo, nhngw ánh mắt đã bắt đầu chém giết lẫn nhau. Giết đất trời mù mịt, máu thịt không rõ ràng, vô cùng thê thảm.
Mắt thấy tình huống đã ngoài tầm kiểm soát, ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Hoàng Phủ Viêm, “Hoàng Phủ đại ca, sắc mặt huynh xấu quá, khó chịu sao?” Ta cũng không muốn tới mức lưỡng bại câu thương.
Hoàng Phủ Viêm mặc kệ lời nói của ta, vẫn như cũ nhìn thẳng Mộ Dung Phong vân. Một hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng, sắc mặt cũng theo đó dịu lại, “Không có.”
“Mệt mỏi sao? Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu (1), chính là nói đến hai chữ ôn nhu này.
“Hoàng Phủ đại ca, huynh mệt mỏi sao? Ta không cần xin lỗi nữa, chúng ta đi.” Ta luôn luôn công tư phân minh, không thích đem ân oán cá nhân dính dáng đến bè đảng phân tranh. Thi Thi, hôm nay xem như ngươi may mắn.
Mộ Dung Phong Vân liếc mắt nhìn ta, “Thi Thi, xin lỗi.”
“Phượng cô nương… Thi Thi… có mắt… không tròng… thỉnh… cô nương… thứ tội.” Bị Lam Nhi vừa hù vừa dọa, Thi Thi đã run đến giống như người bị bệnh phong, ngay cả một câu cũng nói không hoàn chỉnh.
Ta khoan hồng độ lượng phất phất tay, “Quên đi, nể mặt Mộ Dung công tử, ta không tính toán.” Ta không muốn làm chuyện thêm bế tắc, lại càng không muốn hại tới Mộ Dung Phong Vân.
Mộ Dung Phong Vân cười cười, “Đa tạ, cáo từ.”
Hắn ôm lấy Thi Thi, tiêu sái rời đi, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của ta. Trong khoảnh khắc hắn lướt qua ta, ta trông thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Chuyện ngày đó có thật hay không? Có thể, chẳng qua chỉ là ảo giác của ta.
Ta gắt gao siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Hạ Tử Lung là nữ tử sinh ra vì bảo hộ bảo tàng, không có tư cách yêu. Tất cả những gì trong quá khứ, cứ xem như là một giấc mộng đẹp.
Hít sâu vào một hơi, ta dùng tươi cười che giấu lệ quang trong đáy mắt.
Gần trong gang tấc lại nghìn trùng cách xa, từ nay về sau, Mộ Dung Phong Vân chỉ là đại ca của ta.
————–
(1) Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu: Trăm luyện thép biến thành một chất mềm quấn được vào ngón tay.
Tuy rằng ta rất không có phong vị của nữ nhân, nhưng cũng là nữ nhân hàng thật giá thật. Ta cũng muốn được che chở, muốn nam nhân ta thích cũng thích ta. Thế nhưng, ta biết chúng ta lúc đó là không có kết quả.
Ta là Hạ Tử Lung, dòng máu trên người là máu của hoàng tộc tiền triều Hạ gia. Lúc Mộ Dung Tử Lung nói với ta nàng họ Hạ, là hậu duệ của hoàng tộc tiền triều, ta chỉ biết mình vô phương trốn tránh trách nhiệm mà nàng nhờ cậy. Ta họ Hạ, nàng cũng họ Hạ, là trùng hợp sao? Hay là thiên ý? Ta không biết, cũng không muốn biết.
Trách nhiệm, đúng vậy, là trách nhiệm. Bởi vì trách nhiệm, thế nên ta đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều nên hiểu được ý nghĩa của hai từ trách nhiệm. Khi linh hồn của ta và thân thể nàng hợp lại làm một, ta nhất định phải có trách nhiệm với tất cả những gì của nàng. Thân thể của ta vì giữ bảo tàng mà sống, ta có nghĩa vụ đi làm những việc của chủ nhân thân thể này nên làm. Nữ tử vì bảo hộ bảo tàng mà sống, không có tư cách bàn đến yêu hận.
Ta không rõ Mộ Dung Phong Vân vì sao lại muốn hủy hoại danh tiếng của ta, cũng không muốn hỏi hắn. Từ lần đó trở đi, ta chỉ muốn cách hắn càng xa càng tốt. Nếu như có thể, ta muốn trốn đến một hành tinh khác, đời này kiếp này không gặp lại hắn nữa.
Có người nói, mua sắm cộng với ăn uống thật no là phương pháp tốt nhất giảm bớt đau xót trong lòng. Đương lúc rảnh rỗi, ta quyết định đi mua sắm.
Ta mặc một thân quần áo lam sắc, bên tay áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn sang trọng, phần đuôi dài đúng ba thước. Cổ áo hình chữ “V”, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Tay áo rộng cơ hồ dài xuống mấy thước, trong lòng ta âm thầm cảm thán: lãng phí vải vóc a.
Toàn thân y phục tạo hình cùng loại với triều đình nhà Hán, cũng là cung trang của triều đại này. Cái gì triều đại… Thừa Thiên vương triều này, cung trang cư nhiện lại tương tự như cung trang nhà Hán, không thể tin được. Đương nhiên, khoa học kỹ thuật so với triều Hán phát đạt hơn. (Sở Sở trừng mắt một cái: Phía sau câu kia chỉ là lời nói nhảm.)
Chuỗi hạt trân châu đeo trên cổ, càng khiến da thịt ta thêm phần tinh tế mềm nhẵn.
Tóc đen búi cao, ở bên trái cài hai cây trâm khác màu đong đưa, bên phải còn cài một cây trâm phù dung. Đẹp mà không mị hoặc, ung dung cao quý. Đáng nhắc tới chính là, lần trước ta bái phỏng Viêm vương phủ, cũng mặc bộ quần áo này.
Ta trang điểm rất đậm, trên mặt ngoài trừ tầng tầng lớp lớp son phấn thì không còn cái gì khác. Tuy nhiên lau ba cân phấn, cũng không thấy tục khí, ngược lại càng thêm cao quý.
Theo quan niệm của ta, ngồi trong kiệu đồng nghĩa với cách áp bức nhân dân lao động, ta lúc nào cũng khinh thường. Thế nhưng hôm nay, ta cố ý ngồi trên kiệu lớn tám người, rêu rao khắp nơi. Ta muốn cho tất cả người trong kinh thành đều biết, phong lưu công tử có một muội muội.
Sau giờ ngọ, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát. Kiệu lớn tám người, Tiểu Khiết cùng Xuân Hương tỷ theo hầu ở một bên, khí thế phô trương không phải tầm thường. Các bá tánh bình dân đều dạt qua nhường đường, không dám đắc tội. Xem khí thế này của ta, đã biết là đắc tội không nổi rồi.
Cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, ngừng lại quá gấp khiến ta suýt chút té nhào.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Ta xốc mành kiệu lên, lhuoon mặt tươi đẹp lộ ra vẻ lãnh ngạo. Ta từng giây từng phút nhắc nhớ bản thân phải nhớ kỹ thân phận của mình, nhớ kỹ vai diễn mình đang đóng.
Tiểu Khiết cung kính nói, “Hồi tiểu thư, có người cản đường.” Ta giương mắt, thấy đường phía trước bị bốn cỗ kiệu chặn đường đến chật kín.
“Là ai?” Dám cản đường Phượng cô nương ta, không muốn sống nữa rồi.
“Thiên Hương lâu Mộng Lộ, Ôn Nhu hương Thi Thi, Y Nhân các Mẫu Đơn, Hồng Tụ quán Thúy Châu.” Ta không phải ngu ngốc, vừa nghe đã biết những kẻ cản đường ta chính ta một đám thanh lâu nữ tử.
“Các nàng cản đường ta làm gì?” Chẳng lẽ, là một tên vương tôn công tử nào đó triệu kiến? Một lần gọi nhiều như vậy, hắn không sợ bị thận suy a.
“Không biết.” Xuân Hương tỷ lắc đầu.
Ta buông mành, “Được rồi, lui đến chỗ nào rộng một chút, nhường các nàng đi qua.” Dù sao ta cũng chỉ có một người, còn các nàng có tới bốn người. Bảo các nàng lui, có tới mười sáu kiệu phu chịu khổ. Ta lui, chỉ có tám người.
Ta vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng quát to yêu kiều giòn giã, “Chó khôn không cản lối, nhường đường.”
Mắng ta là chó? Vẻ mặt ta trầm xuống, lạnh lùng nói, “Xuân Hương, không nhường.” Ta nói nhường đường, cũng không chứng tỏ ta là kẻ dễ bị ức hiếp.
Xuân Hương lập tức hiểu được ý ta, cao giọng nói, “Tiểu thư nói, không được nhường.” Muốn giằng co với ta chứ gì? Được, xem ai lợi hại hơn. Dù sao cô nương ta cũng là kẻ vô công rỗi nghề, có rất nhiều thời gian để tiêu hao với các nàng.
Từ trong cổ kiệu đối diện nhàn nhạt truyền ra tiếng cười khinh miệt, “Ngươi có biết người đang ngồi trong kiệu là ai không?: Cho dù là hoàng đế lão tử, ta cũng không nhường.
“Cô nương, ta không phải cố tình gây sự với người khác. Ban đầu, ta đã định nhường cho ngươi rồi. Thế nhưng bây giờ, ta không nhường nữa. Ngươi nói, chó khôn không cản lối, nếu ta nhường đường, chẳng phải thừa nhận mình là chó hay sao? Ngươi khinh ta là chó, cũng như vũ nhục cha mẹ của ta, vũ nhục tổ tiên nhà ta. Ta có thể không tính toán với ngươi, nhưng, cha mẹ tổ tiên nhà ta không thể không tính với ngươi.” Ta vẫn duy trì phong phạm cao quý của tiểu thư khuê các, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiếp tục lấy lý phục nhân. Giọng nói thản nhiên thanh nhã, rõ ràng trái ngược với tiếng chó sủa gay gắt của nàng.
Dám mắng ta? Tốt, mượn cây đao này của ngươi. Ta muốn cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết, Phượng Nhi không dễ bị bắt nạt.
“Ngụy biện.” Đối phương không cho là đúng hừ nhẹ.
“Vị cô nương này, ta cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi. Để cho các vị thúc bá huynh đệ đang ngồi ở đây phân xử, xem chúng ta rốt cuộc là ai đúng ai sai? Ta vừa phân phó nhường đường, vậy mà, ngươi lại không biết tốt xấu mắng ta. CÔ nương, trăm đạo lấy hiếu làm đầu, ngươi vũ nhục tổ tiên nhà ta, tiểu nữ tử hôm nay đương nhiên phải đòi một câu lý giải.” Hôm nay mà không quậy chết ngươi ta không tên Dạ Phượng.
“Ngươi…” Không cần nghĩ cũng biết, đối phương đã giận đến sôi ruột, tay chân co quắp, cách cái chết không có bao xa.
“Cô nương, thứ cho ta vô lý, nếu hôm nay ngươi không nhận lỗi với tổ tiên của ta, ta sẽ không để ngươi đi qua.” Muốn dây dưa như vậy chứ gì, ai sợ ai? Đánh nhau? Ta theo hầu? Cáo quan? Cũng theo hầu tới bến.
Đối phương cất cao giọng nói, “Làm càn, bốn người chúng ta được Phong Vân công tử mời đến tướng quân phủ làm khách, mau tránh ra.” Lôi chỗ dựa vững chắc ra?
Ta cả người run lên, “Mộ Dung Phong Vân?” Là gian phu Mộ Dung Phong Vân của ta?
Nàng cho là ta sợ, càng thêm đắc ý, “Đúng vậy, chính là ca ca của thái tử phi Phong Vân công tử.” Ta mà sợ ta theo họ của nàng.
Ánh mắt ta chợt lãnh, giọng nói càng thêm lạnh lùng hơn, “Xin lỗi, ta không nhường.” Giỏi cho một tên Mộ Dùng Phong Vân, chiếm tiện nghi của ta còn có tâm tư triệu gọi kỹ nữ.
“Tiểu thư, nàng tên Thi Thi, là hoa khôi của Ôn Nhu hương. Lẳng lơ đến tận xương tủy, kiêu căng ương ngạnh, từ đầu tới đuôi rõ ràng là hồ ly tinh. Rành rành chỉ là thanh lâu kỹ nữ, nhưng lại bày ra tư thế của thiên kim tiểu thư, làm như sợ rằng người khác không biết.” Xuân Hương tri kỷ báo cáo thân phận đối phương với ta, cũng không biết là cố tình hay vô ý, nàng nói đặc biệt lớn tiếng, nhất là mấy câu cuối cùng.
“Xuân Hương, đừng nói như vậy. Đằng sau thanh lâu nữ tử, đều có những câu chuyện rất đau lòng. Nếu không phải là bất đắc dĩ, không ai lại nguyện ý lưu lạc phong trần. Nghề nghiệp không có gì là cao quý, các nàng phải dùng cách của mình nuôi sống chính mình, không có gì đáng hổ thẹn, Chỉ là, làm người phải hiểu tiến lùi, biết chừng mực. Nếu muốn người ta kính trọng mình, trước tiên mình phải kính trọng người ta. Ta chưa bao giờ xem thường thanh lâu nữ tử, bất quá, ta ghét nữ nhân tự cho mình là đúng. Mộng Lộ cô nương của Thiên Hương lâu, gần bùn mà không nhiễm bùn, đa tài đa nghệ, nữ tử như vậy, cho dù có xuất thân thanh lâu, cũng rất đáng kính nể.” Ta không có ý lấy lòng Mộng Lộ, những gì ta nói đều là sự thật.
Xem ra Thi Thi đã bị ta đả kích đến muốn tự sát, nhất thời không thốt nên lời.
“Cô nương quá khen, Mộng Lộ lấy làm hổ thẹn.” Người nói chính là Mộng Lộ tỷ tỷ mỹ lệ.
“Mộng Lộ cô nương không cần khiêm tốn, những gì Phượng Nhi nói đều là sự thật.” Ta đích xác kính nể Mộng Lộ.
“Tránh ra tránh ra, đã xảy ra chuyện gì?” Mấy câu nói đó luôn là lời thoại chuyên dụng của đám quan sai, nghe được lời kịch hết sức cẩu huyết, không cần xem ta cũng biết xảy ra chuyện gì.
“Quan gia, chúng tỷ muội ta được Phong Vân công tử mời đến tướng quân phủ làm khách, nàng không những cản đường, còn ra lời vũ nhục. Ta nói quan gia, Phong Vân công tử vẫn đang chờ. Vị cô nương này cản đường của ta, Đề Đốc đại nhân sẽ thay ta làm chủ chứ?” Ọe, ở chốn đông người thế này còn dám nói dối, nói chuyện với nàng ta cũng thấy mất mặt, “Cho dù là Đề Đốc đại nhân không thay ta chủ trì công đạo, cũng nên đòi lại công đạo cho Phong Vân công tử.” Thi Thi phe phẩy quạt tròn mỹ nhân, cố làm ra dáng phong tình từ trong kiệu chui ra.
Ánh mắt nàng nhàn nhạt đảo qua cỗ kiệu của ta, khóe môi giương lên, sóng mắt long lanh lộ ra một tia sắc bén, “Cô nương, ta tương Đề Đốc đại nhân sẽ thay ta chủ trì công đạo.” Cáo quan? Lão tử ta nếu sợ sẽ cùng theo họ của nàng.
Cũng không biết cái tên nha sai mắt trắng kia bị mù hay là bị mỹ sắc mê hoặc, cũng có lẽ là e ngại Mộ Dung gia, cứ thế nghe theo ý kiến của nàng, “Cô nương, thỉnh đến nha môn một chuyến.”
Ta mỉm cười, xốc mành kiệu đi tới, “Nếu quan gia đã mời lời, Phượng Nhi xin tuân mệnh.” Khóe môi ta chứa đựng một nụ cười thanh nhã, ánh mắt rơi vào trên người Thi Thi.
Là nàng? Không sai, chính là nàng. Khi đó ở “Mị lực nữ nhân” giành trân châu với ta, chính là nàng. Ta cùng Thi Thi này thật là con mẹ nó oan gia ngõ hẹp, thù mới hận cũ.
Thi Thi giương cằm, khiêu khích nhìn ta nói, “Yên Nhi, thỉnh Phong Vân công tử đến nha môn.” Phong Vân công tử? Đúng là cho rằng Mộ Dung gia rất tài giỏi. Khục, cho dù rất tài giỏi. Bất quá, thật không khéo, tại hạ chính là Mộ Dung gia tiểu thư.
Ta thanh tiếng cười, “Xuân Hương, phiền tỷ giúp ta nói với Lam Nhi, thỉnh muội ấy đến Đề Đốc nha môn tìm ta.” Lam Nhi nha đầu kia vừa trọng nghĩa khí lại ăn nói thiếu suy nghĩ, bản tính xem chừng là sợ thiên hạ không loạn. Có nàng ở đó, Thi Thi không chết cũng bị lột da.
Thi Thi nheo mắt lại, “Lam Nhi? Lam Nhi là ai a?”
Ta vẫn như cũ duy trì tư thế ưu nhã, “Không có gì, chỉ là một vị bằng hữu thôi.” Là viên ngọc quý trên tay của đương kim hoàng thượng, Hoa Dương công chúa, nói ra hù chết người ta.
Thi Thi vẫn như cũ không cho là đúng, khinh miệt hừ mấy tiếng, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, bằng hữu của ngươi cũng không phải loại gì cao quý.”
Khóe môi ta vung lên một tia cười lạnh nhạt, “Xuân Hương, ta đoán Lam Nhi hẳn không có ở trong cung, tỷ trực tiếp đến Viêm vương phủ tìm muội ấy đi, thuận tiện gọi Hoàng Phủ huynh cùng nhau đến.” Sớm đoán được nữ nhân kém trí kia sẽ nói cái gì, lão tử tức chết nàng ta.
Khuôn mặt Thi Thi thoáng có chút cứng ngắc, dáng tươi cười triệt để phản bội nàng.
Thái độ của quan sai cũng không ngoài ý muốn khách khí với ta, “Cô nương, thỉnh.” Chỗ dựa của nàng đủ chắc, chỗ dựa của ta cũng chắc không thua.
“Đa tạ đại ca.” Lăng Sở Nam nói ta khéo léo, ta cũng không phủ nhận.
“Cô nương đừng khách khí.” So với Thi Thi kiêu ngạo, vẻ thân thiết hữu lễ của ta càng khiến người yêu mến.
Thi Thi, thù mới hận cũ của chúng ta hôm nay đem ra tính hết.
Bởi vì đương sự có thân phận đặc thù, chõ dựa vững chắc đến rét run, Cửu Môn Đề Đốc cũng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể chờ nhân mã song phương đến đông đủ mới tiếp tục khai chiến. Không phải, là tiếp tục thương lượng.
Vì thế, ta và Thi Thi được an bài ở một gian phòng nhỏ tại hậu đường uống trà ăn bánh. Ta không biết cái này gọi là đi làm khách hay là đi hầu tòa, không phải ta kiến thức nông cạn, mà là tình huống quá mức bất minh. Chí ít, ta chưa từng thấy ai là bị cáo mà được một đống nha hoàn hầu hạ. Sớm biết làm bị cáo may mắn thế này, ta hẳn nên chém vài tên đi ngồi tù cho sớm.
“Ngươi là ai?” Đây là câu đầu tiên Thi Thi tiểu thư nói với ta.
Ta ưu nhã buông chén trà xuống, giương mắt nhìn nàng, “Phượng Nhi.” Không sai, bây giờ ta chính là Phượng Nhi.
“Phượng Nhi? Ngươi có quan hệ gì với hoàng gia?” Nàng nheo mắt lại, mang theo vài phần nghi hoặc.
Mang theo một chữ Phượng thì là người hoàng thất sao? Kém trí. “Không chút quan hệ, chỉ là phong lưu công tử, ca ca ta cùng Hoàng Phủ Viêm quan hệ rất tốt, ta cùng Hoa Dương công chúa và Ngọc Phù quận chúa có chút giao tình.” Ta làm người luôn luôn phi thường hạ thấp mình, thế nên, ta không nói với nàng ta là muội muội của Lục đại mụ, là tiểu di nương của thái tử phi.
Thi Thi khinh miệt hừ một cái, “Ta còn tưởng là ngươi rất giỏi chứ.”
“Đúng vậy.” Chưa thấy qua nữ nhân nào chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như vậy. Ngươi là tình nhân của Phong Vân công tử thì đã sao? Ta còn là của hắn… Ngạch… Hình như ta cũng chỉ là tình nhân của hắn, đương nhiên là ngầm rồi. “Ta không giỏi, nhưng chí ít ta cũng là một khuê nữ thanh thanh bạch bạch.” Ta không phải là coi thường thanh lâu nữ tử, mà là coi thường nữ tử như nàng.
Cơn giận vừa mới tắt đi trong lòng Thi Thi lần thứ hai trỗi dậy, “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Ta không phải là bát phụ, không thích chửi đổng.
Thi Thi nhảy dựng lên chỉa vào người ta, tức giận đến hai tay run rẩy, “Họ Phượng kia, ngươi khinh người quá đáng.” Đừng làm động tác đó với ta, ai không biết còn tưởng rằng nàng tuổi già lẩm cẩm dẫn đến tay chân run rẩy. Xem tuổi tác của nàng, lẩm cẩm vẫn còn hơi sớm.
Ta trừng mắt một cái, “Bớt giễu võ dương oai giương oai trước mặt ta, muốn chửi thì tìm chó mà chửi, có có nó mới biết ngươi đang nói cái gì.”
“Ngươi…” Thi Thi không còn nhịn được nữa, nổi trận lôi đình xông lên, chuẩn bị giáng cho ta mấy bạt tai.
Thật đáng tiếc, trước khi nàng ra tay, Cửu Môn Đề Đốc đại nhân đưa đầu tiến đến, “Hai vị tiểu thư, Phong Vân công tử tới.”
Mấy ngày không gặp, hắn vẫn suất như vậy, suất đến khiến lòng ta rung động.
Dáng người cao ngất tuấn dật, ngũ quan thâm thúy mê người, đôi mắt ôn nhu mang theo vài phần lạnh lùng. Hắn nắm giữ những thứ xuất sắc nhất nhân loại, đủ để hại nước hại dân á. Ai, yêu một nam nhân như vậy, đã định trước là không có cảm giác an toàn.
“Phong Vân công tử, chàng đến rồi.” Thi Thi vội vã nhào tới, vô cùng thân thiết kéo kéo cánh tay hắn.
Ta tiếp tục uống trà, lạnh lùng liếc nhìn Phong Vân công tử, “Chó mẹ động dục cũng ân cần với ngươi.”
Trên mặt Thi Thi hiện ra một tia âm ngoan, nhưng lại không phát tác. Nàng tựa như chim nhỏ nép mình trong lòng Mộ Dung Phong Vân, “Công tử, chàng xem nàng đi.” Giọng nói kiều diễm lả lơi của nàng súy chút khiến những gì ta ăn vào bụng sáng nay đều muốn nôn ra hết.
Không phản đối hắn thỉnh thoảng mua vui, chí ít cũng phải tìm bàn tiệc nào tốt đi? Quả nhiên là tiểu xử nam chưa từng gặp qua nữ nhân, ngay cả loại mặt hàng này cũng muốn, không biết thưởng thức.
Mộ Dung Phong Vân trước sau vẫn ôn nhu cười cười, “Phượng Nhi cô nương, nếu Thi Thi có chỗ nào đắc tội, thỉnh cô nương bỏ qua cho.” Tay hắn ôm lấy lưng Thi Thi.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta cũng không muốn so đo, thế nhưng, liệt tổ liệt tông nhà ta muốn tính toán. “
Ánh mắt ta chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay chết tiệt đó, tùy thời chuẩn bị xông tới cắn bậy như chó điên. Mộ Dung Phong Vân, bỏ tay chó của ngươi ra, đó là vị trí chuyên dụng của ta, không được ôm nữ nhân nào khác.
“Phượng Nhi cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn sẽ không tính toán với nàng chứ.” Hắn cúi đầu, vô cùng thân thiết hôn lên trán Thi Thi một cái, “Thi Thi tuổi nhỏ, không hiểu lễ nghi, thỉnh cô nương thứ tội.”
Mộ Dung Phong Vân, lão tử nguyền rủa ngươi chết không có đất chôn thây. Mấy ngày trước còn thề son sắc nói thích ta, đem ta kéo lên trên giường khi dễ. Mới chớp mắt liền trở mặt, còn ở trước mặt ta ôm nữ nhân khác ân ân ái ái, ngươi cho là ta chết rồi sao? “Mộ Dung Phong Vân, ngươi cho rằng lão tử ta mấy tuổi? Lão tử mười chín, một đó hoa mười chín tuổi, vừa tươi vừa đẹp, không phải đồng dạng với bác gái kia.” Ta đố kị, đố kih đến điên rồi.
“Công tử, chàng xem nàng đi.” Thi Thi không phát điên lên, chỉ là ở trong lòng hắn làm nũng.
Mộ Dung Phong Vân tựa hồ rất hưởng thụ, vô cùng thân thiết ôm Thi Thi, “Ngoan, đừng giận, ta làm chủ thay nàng.” Làm cái đại đầu quỷ ngươi, ta muốn thiến ngươi.
Ta nghiến răng phát ra tiếng kêu khanh khách, muốn lập tức bổ nhào tới giết chết Thi Thi kia, tống đôi cẩu nam nữ đó xuống địa phủ đưa tin, “Nhìn cái gì? Ngươi cút xa lão nương một chút. Ngươi thật sự nghĩ ngươi là nữ nhân của hắn? Ta khinh, hắn căn bản chưa từng thượng qua ngươi, muốn làm nữ nhân của hắn? Cố gắng hơn đi.”
Mộ Dung Phong Vân khóe môi cong lên, châm chọc nói, “Phượng Nhi cô nương luôn luôn ưu nhã cao quý cư nhiên lại nói những lời này, thật khiến ta ngoài ý muốn.”
Một câu nói của hắn, khiến ta đột nhiên thanh tỉnh. Biết được mình thất thố, ta mỉm cười một cái, “Xin lỗi, là Phượng Nhi thất lễ.” Ta bây giờ đang là Phượng Nhi, là Phượng Nhi ưu nhã cao quý.
“Phượng Nhi cô nương, nếu Thi Thi có chỗ nào đắc tội, Mộ Dung Phong Vân xin nhận lỗi thay nàng, thỉnh cô nương khoan dung độ lượng.” Vẻ mặt hắn bí hiểm, khiến người ta nhìn không ra tâm tình thật sự của hắn.
“Cái rắm, ả hồ ly này mắng tỷ tỷ là chó, một câu nhận là được sao? Ngươi tưởng ngươi là ai? Phong Vân công tử thì giỏi lắm sao? Ca ca tỷ ta là hạ lưu… không phải… phong lưu công tử đó.” Một giọng nói yêu kiều giòn giã xen vào giữa chúng ta, đương nhiên không phải mắng ta rồi.
Hoa Dương công chúa Hoàng Phủ Lam Nhi một thân cung trang, đùng đùng từ bên ngoài xông tới.
Vừa vào đến cửa, lập tức chỉ vào mặt Thi Thi mà mắng, “Nữ nhân chết tiệt ngươi, thật sự cho rằng mình giỏ lắm sao? Nhìn bộ dạng lẳng lơ của ngươi đi? Đầy mùi hồ ly. Nhìn thấy ngươi, ta ít nhất cũng ba bữa ăn không ngon.” Lam Nhi làm ra biểu tình nôn mửa, “Kỹ nữ, ta buồn nôn quá. Nhìn lại tỷ tỷ của ta xem (nói đến đây, nàng không quên chỉa chỉa vào ta), cao quý ưu nhã, là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, ngươi đi theo xách dép của tỷ ấy còn không xứng. Hồ ly lẳng lơ, thức thời thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bằng không… Bản công chúa tống ngươi đến Tây Bắc làm quân kỹ được chứ? Nôn nóng hầu hạ nam nhân chứ gì? Lão tử cho ngươi hầu hạ đủ. Một ngày một trăm người đủ không? Còn thiếu? Vậy thì một nghìn? Yên tâm, lão tử cam đoan ngươi không thiếu nam nhân.” Quả nhiên là công chúa, không chỉ giọng nói lớn hơn người bình thường, ngay cả công phu mắng chửi cũng vô cùng lợi hại.
Bị Hoa Dương công chúa mắng chửi thậm tệ kiêm uy hiếp, Thi Thi đã sợ đến mặt vàng như đất, cả người run rẩy. Người khác nói có thể không tin, nhưng, Hoa Dương công chúa nói nhất định phải tin. Hoa Dương công chúa rất được lòng người, không chỉ được hoàng thượng hoàng hậu sủng ái có thừa, ngay cả mấy vị hoàng tử tranh giành đến chết đi sống lại, cũng dị thường yêu quý tiểu muội này. Đắc tội với Hoa Dương công chúa, chẳng khác gì đắc tội cả triều đình văn võ.
Măng cho thỏa thích xong, Hoa Dương công chúa hoạt bát lanh lợi chạy đến bên cạnh ta, giống như làm nũng nắm lấy tay áo ta, “Phượng tỷ tỷ, ta giúp tỷ trút giận rồi, tỷ ngày mai đi chơi với ta.”
“Được.” Chỉ bằng việc nàng giúp ta trút giận, bằng hữu này ta nhất định kết giao.
“Mộ Dung công tử, xá muội nói năng thiếu suy nghĩ, thỉnh Mộ Dung công tử thứ tội.” Hoàng Phủ Viêm ung dung tiến đến. Ngoài miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng từ nét mặt của hắn, lại không nhìn ra chút thành ý nào.
Đôi mắt Mộ Dung Phong Vân trở nên u ám, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Đâu có đâu có, là lỗi của Thi Thi.” Từ trong đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.
“Xá muội nhanh mồm nhanh miệng, hi vọng Mộ Dung công tử không so đo tính toán.” Hắn vẫn diện vô biểu tình như cũ, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt lại có một tia lạnh lẽo.
Mộ Dung Phong Vân ưu nhã cười, “Vương gia đã ra mặt, thảo dân sao dám tính toán với công chúa chứ.” Trong ưu nhã lạo cất giấu cuồng ngạo.
“Mộ Dung tướng quân và Lục phu nhân gần đây vẫn khỏe?” Ân cần hỏi thăm tỷ tỷ, tỷ phu của ta làm gì? Có mục đích?
Mộ Dung Phong Vân cung kính đáp, “Đa tạ vương gia quan tâm, gia phụ gia mẫu vẫn khỏe.”
“Mộ Dung công tử, nếu Thi Thi cô nương sai trước, nên nhận tội với Phượng Nhi, có đúng không?” Môi hắn cong lên một dáng tươi cười, như có như không. Trong nụ cười quỷ dị còn có khí thế nghiêm nghị lạnh lùng, khiến người khác không rét mà run.
“Vương gia nói có lý.” Mộ Dung Phong Vân vẫn mỉm cười. Khí thế vẫn vững như bàn thạch, không thua gì Hoàng Phủ Viêm.
Sự tình phát triển tới mức này, đã không phải là vấn đề giành đường nữa, mà đã trở thành bè đảng phân tranh hắc ám.
Hai nam nhân lẳng lặng dừng ở đối phương, ngoài miệng thì nói lời khách sáo, nhngw ánh mắt đã bắt đầu chém giết lẫn nhau. Giết đất trời mù mịt, máu thịt không rõ ràng, vô cùng thê thảm.
Mắt thấy tình huống đã ngoài tầm kiểm soát, ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Hoàng Phủ Viêm, “Hoàng Phủ đại ca, sắc mặt huynh xấu quá, khó chịu sao?” Ta cũng không muốn tới mức lưỡng bại câu thương.
Hoàng Phủ Viêm mặc kệ lời nói của ta, vẫn như cũ nhìn thẳng Mộ Dung Phong vân. Một hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng, sắc mặt cũng theo đó dịu lại, “Không có.”
“Mệt mỏi sao? Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu (1), chính là nói đến hai chữ ôn nhu này.
“Hoàng Phủ đại ca, huynh mệt mỏi sao? Ta không cần xin lỗi nữa, chúng ta đi.” Ta luôn luôn công tư phân minh, không thích đem ân oán cá nhân dính dáng đến bè đảng phân tranh. Thi Thi, hôm nay xem như ngươi may mắn.
Mộ Dung Phong Vân liếc mắt nhìn ta, “Thi Thi, xin lỗi.”
“Phượng cô nương… Thi Thi… có mắt… không tròng… thỉnh… cô nương… thứ tội.” Bị Lam Nhi vừa hù vừa dọa, Thi Thi đã run đến giống như người bị bệnh phong, ngay cả một câu cũng nói không hoàn chỉnh.
Ta khoan hồng độ lượng phất phất tay, “Quên đi, nể mặt Mộ Dung công tử, ta không tính toán.” Ta không muốn làm chuyện thêm bế tắc, lại càng không muốn hại tới Mộ Dung Phong Vân.
Mộ Dung Phong Vân cười cười, “Đa tạ, cáo từ.”
Hắn ôm lấy Thi Thi, tiêu sái rời đi, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của ta. Trong khoảnh khắc hắn lướt qua ta, ta trông thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Chuyện ngày đó có thật hay không? Có thể, chẳng qua chỉ là ảo giác của ta.
Ta gắt gao siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Hạ Tử Lung là nữ tử sinh ra vì bảo hộ bảo tàng, không có tư cách yêu. Tất cả những gì trong quá khứ, cứ xem như là một giấc mộng đẹp.
Hít sâu vào một hơi, ta dùng tươi cười che giấu lệ quang trong đáy mắt.
Gần trong gang tấc lại nghìn trùng cách xa, từ nay về sau, Mộ Dung Phong Vân chỉ là đại ca của ta.
————–
(1) Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu: Trăm luyện thép biến thành một chất mềm quấn được vào ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.