Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 4: Cưỡng gian là phạm pháp

Sở Sở

11/07/2014

Cầm trên tay chiếc hộp gấm bước ra khỏi cung, vẻ mặt ta giống như hồn phi phách tán. Vô duyên vô cớ phải gánh vác… Giang sơn của thừa thiên vương triều, tương lai của mấy vị hoàng phủ đó, đều nằm cả trong lòng bàn tay ra.

Bước ra khỏi cung điện, ta vẫn không thể tin được những việc vừa xảy ra. Hạ Tử Lung ta tuy rằng nói là một sát thủ lừng danh, nhưng thẳng thắn mà nói chỉ là một tên côn đồ. Một cô đồ, vô duyên vô cớ trở thành tiền triều công chúa, vương phi đương triều, đến hôm nay, lại nắm trong tay cả thiên hạ. Vô duyên vô cớ, quả thật cái gì cũng đều vô duyên vô cớ.

Cố gắng quên đi trong hộp là chứa thứ gì, ta tiện tay ném nó cho Tiểu Lan.

Nhưng Hoàng Phủ Viêm tựa hồ cảm thấy rất có hứng thú với cái hộp đó, “Là gì vậy?” Hắn thuận thế dắt tay ta.

Ta cũng không phản kháng, mặc cho hắn muốn nắm thế nào thì nắm, “Phụ hoàng ngươi cùng nương ta ngày xa hình như có chút chuyện, vật trong đó là để giao cho nương. Ta chưa nhìn qua, nên cũng không biết bên trong là cái gì.” Nếu ta nói ra bên trong đó chứa cái gì, nhất định sẽ bị giết ngay lập tức. Vì cái mạng nhỏ của mình, làm bộ không biết vẫn tốt hơn.

“Mẫu phi nói nàng rất thích ăn điểm tâm ở trong cung của người, chi bằng đưa đầu bếp kia về đi.” Nhìn vẻ mặt của hắn, rất giống như một vị trượng phu cưng chiều thê tử.

Ta cười ngọt ngào, sắm vai hiền thê lương mẫu, “Ta làm sao có thể cướp thứ người ta yêu thích chứ?”

“Hay là, nàng ở lại đây bầu bạn với mẫu phi mấy ngày vậy.” Hắn cười đến phi thường ôn nhu, nhưng thực tế là tiếu lí tàng đao (1).

Để ta ở lại trong cung, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Ta ném cho hắn một ánh mắt đầy quyến rũ, ám muội nháy nháy mắt, “Phu quân, chẳng lẽ để chàng phòng không gối chiếc hay sao?” Ta vờ như vô ý liếc mắt nhìn dấu hôn trên cổ hắn.

Chậc chậc, nữ nhân kia quả thật đủ nhiệt tình.

“Ta làm sao dám cướp người của mẫu phi.” Hắn thuận tay đánh vào tay áo ta, trừng mắt nhìn dấu vết còn ở trên đó, “yên tâm, nàng tuyệt đối không độc thủ phòng khuê đâu.” Á, hắn làm sao biết trên tay ta còn dấu vết.

Nhìn thấy những dấu xanh xanh tím tím, ta đột nhiên nín bặt. Họ Phượng kia quả thật không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc, để lại nhìn dấu vết như vậy trên tay ta, rõ ràng là muốn tuyên bố với cả thế giới ta cùng hắn yêu đương vụng trộm.

Không cam lòng tỏ ra yếu thế, ta nén hết mọi người ngùng lại trong lòng, “Oa, trên này cũng có, có phải hơi quá kịch liệt rồi không?”

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, cực kỳ âm hiểm, “Ai bảo nàng nhiệt tình như vậy.” Ta nhớ rõ kẻ này không thích cười nha, hôm nay sao có gì là lạ? Vừa âm hiểm, lại gian trá, có phải thần kinh có vấn đề rồi không.

“Chàng cũng rất nhiệt tình a.” Ánh mắt ta lại rơi vào dấu hôn trên cổ hắn, “Cầu xin chàng khi ra ngoài thì che lấp một chút đi, người ngoài không biết sẽ tưởng ta là sắc lang mất.” Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của bọn ta, thấy những dấu vết trên cổ kia, mọi người đương nhiên sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ cả trên đầu ta.

“Vậy sao?” Hắn đưa tay sờ sờ cổ, “Trở về nói tiếp.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Chàng có biết cái gì gọi là liêm sỉ không? Chàng không biết xấu hổ nhưng ta rất ngượng ngùng a.” Gả cho hắn làm lá chắn thật sự hết sức bi ai.

Từng tiếng cười trộm lũ lượt truyền đến tai ta, ta theo hướng âm thanh nhìn lại, mới phát hiện cung nữ thái giám đều che miệng cười, nụ cười đó, cực kỳ ám muội. Ngay cả Lệ quý phi cùng Tiểu Lan, cũng gia nhập binh đoàn cười trộm kia.

Người chỉ nhất không cười, chỉ có tam gia.

Khuôn mặt của tam gia, phi thường đáng sợ, giống như ta đã giết chết toàn gia hay là cưỡng gian lão bà của hắn.

Ta trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Viêm, đấm một quyền lên ngực của hắn, “Đều tại ngươi hết, hại ta bị người khác chê cười.” Ta cư nhiên quên mất trái phải hai bên còn có một đoàn cung nữ thái giám, trời ạ, ta còn muốn sống nữa hay không?

Động tác lơ đãng đó của ta chẳng qua chỉ là hành vi thân thiết giữa bạn bè với nhau, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại mang một hàm nghĩa khác.

Lệ quý phi cười đen tối xen vào, “Được rồi được rồi, việc khuê phòng của phu thê các con về nhà đóng cửa nói thầm, đừng nói ra ngoài như vậy.” Có chê cười cũng chỉ có nàng cùng đám cung nữ thái giám bên cạnh nàng thôi.

“Mẫu phi, người lại chê cười con nữa rồi.” Ta giả vờ e thẹn cúi đầu, hoàn thành xuất sắc vai diễn của một con dâu tốt.

“Vốn định giữ con ở lại mấy ngày, nhưng mà…” Ánh mắt nàng phi thường mờ ám quét qua ta và hoàng phủ viêm, “ta sợ viêm nhi không thể rời xa con được.”

Ta van ngươi, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta có được không? Ta với nhi tử ngươi thật sự không có gì, có đất trời chứng giám, thật sự không có gì. Nếu như ta với hắn thật sự có cái gì, cứ để ta bị thiên lôi đánh chết không được tử tế.

Viêm vương vẫn như cũ trưng ra khuôn mặt người chết, “Mẫu phi, con cũng không dám cướp người của mẫu phi.”

Chỉ khi nói chuyện với ta, hắn mới hé môi cười, chỉ có điều, nụ cười kia của hắn rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, giả tạo đến chín mươi chín phẩy chín chín chín chín (lược bớt n số chín).

Lệ quý phi cười đen tối nhìn hắn, “Làm thái độ đó trước mặt ta, còn nói là không dám đoạt. Về nhà đi, để ta sớm ngày được bồng tôn tử.”

Ngươi bồng tôn tử thì liên quan gì đến ta? Đừng lôi ta vào cuộc.

Hoàng phủ viêm hết sức thức thời, đưa tay ôm lấy eo ta, “Nếu đã như vậy, nhi thần xin cáo lui.” Hàm ý của hắn đã quá rõ ràng.

Muốn chạy thì cứ nói thẳng, kéo ta vào làm lá chắn làm gì? “Tử lung xin được cáo lui.” Ta là tử lung, không phải nhi thần của quý phi ngươi.

Lệ quý phi che mặt cười khẽ, “Con dâu đã lên tiếng rồi, về thì về đi.”

Được lệ quý phi cho phép, Hoàng Phủ Viêm cứ thế ôm eo ta, từng bước rời khỏi hoàng thành. Trên đường đi, cung nữ thái giám nào gặp phải cũng nhìn ta bằng cặp mắt hết sức ám muội.

Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của bọn họ, ta lại trừng to mắt. Ta cùng hắn chỉ là phu thê hữu danh vô thực, có trời chứng giám ta bị oan a.

“Hoàng Phủ Viêm, ngươi là lão nhị mà. Theo quy củ, chúng ta có phải cần bái kiến đại ca đại tẩu ngươi, cũng là muội phu và muội muội ta không?” Cho dù bá tánh bình thường kết hôn, cũng phải đi bái phỏng mà.

Hắn buông ta ra, đứng xa ngàn dặm, “Ta có việc gấp, cần phải trở về.”

“Có chuyện gấp gì?” Tiểu tử này trước sau đều tỏ vẻ không yên lòng, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.

Hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, mới nhỏ giọng nói, “Diễn kịch xong rồi, ta phải trở về thăm nàng.” Hắn nói nhỏ vào tai ta, “Phượng Nhi vẫn còn ở trên giường của ta.”

“Cái gì?” Ta cả tiếng nói, suýt chút bị sặc nước bọt, “Phượng Nhi nào?” Không phải là Phượng công tử chứ? Bản cô nương còn đang hoàn hảo đứng ở chỗ này, hắn gặp quỷ rồi sao?

Khóe môi hắn giương lên, “Phong lưu công tử.” Có phải có hiểu lầm gì rồi không? Hôm qua ta rõ ràng ngủ ở tân phòng, khi nào lại mò lên giường của hắn.

Ta không dám tin tưởng nói, “Hắn là nam mà, nam ngươi cũng ăn?”

“Nàng là nữ.”

Một câu nói kia của hắn, triệt để khiến ta hồn phi phách tán, “Là nữ?” Không thể nào.



Mộng Lộ đã từng dịch dung giả thành ta, để hắn thấy nửa thân dưới của mình. Hắn là ngu si hay mắt bị đục thủy tinh thể, không phân biệt được cấu tạo cơ thể nam nữ hay sao?

“Đúng vậy, ta đã từng thử qua. Có điều, đến tối hôm qua mới biết nàng là nữ.”

Ta nheo mắt lại, “Cho nên, ngươi mới cùng nàng?”

Thế nhưng… Thế nhưng… Đêm qua ta cùng hắn không có gì mà.

“Nếu ta muốn giữ nàng lại bên người, ngươi không phản đối chứ?” Hắn trưng ra một nụ cười nịnh hót.

“Tuyệt đối tán thành.” Ta rất tán thành giữ lại nàng kia, nhưng mà… Rốt cuộc nàng là ai chứ?

“Nếu muốn gặp thái tử phi, ngươi tự đi đi, ta muốn trở lại thăm Phượng Nhi.” Từ đáy mắt của hắn, ta nhìn thấy hắn rất nóng vội.

Ta xua xua tay, “Mau đi đi.” Ta cầu hắn buông tha ta còn không kịp.

Đi được vài bước, hắn đột nhiên quay lại, “Ta muốn tặng lễ vật cho nàng, phải tặng cái gì?”

Ta ném cho hắn một cái trừng mắt lớn, “Ngươi bị ngốc sao? Đến Mị Lực Nữ Nhân mua vài món nữ trang, trâm hoa châu ngọc gì đó là được.” Hắn không phải thường xuyên đến đó chọn lễ vật cho mai tiểu thư hay sao? Sao lại không biết được.

“À.” Hắn giống như một tên ngốc, liên tục gật đầu, “Ta biết rồi.”

Đợi viêm vương đi xa, Tiểu Lan ở sau người chậm rãi đi tới, “Đại tiểu thư, bây giờ đi đâu.”

“Đến đông cung.” Bàn luận phương hướng phát triển sắp tới của thái tử đảng.

Ta vừa dứt lời, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nói, “Hoàng tẩu, có thể cùng ta nói chuyện riêng được không?”

Ta cười dịu dàng, “Tam hoàng đệ à, ta là tẩu tử của ngươi, e rằng không tiện.” Nhân yêu mưu đồ cưỡng gian ta, đánh chết ta cũng không đơn độc ở riêng với hắn.

“Có chỗ nào không tiện.” Khóe môi hắn cong lên, vẽ ra nụ cười làm chúng sinh điên đảo, “nói câu này thật không giống hoàng tẩu chút nào.”

“Ta nói tam hoàng đệ à, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?” Ta đã chọc gì tới hắn sao, tại sao hắn cứ quấn quít mãi ta thế này?

“Chuyện đêm qua… Xin lỗi…” Hắn hơi ngừng một chút, “Tuy rằng biết có lỗi với nàng, nhưng ta vẫn muốn làm như vậy.”

Ta lạnh lùng giơ bàn tay trắng noãn, thẳng một quyền đánh vào con mắt hắn, “Mẹ nó, ngươi còn nói ngươi muốn cưỡng gian ta, đi chết đi cho ta.” Đánh tên một quyền nữa, thưởng cho hắn một đôi mắt gấu mèo.

Hắn khổ sở dụi dụi mắt, “Tử Lung, ta biết nàng đã thích một người.”

Ta thổi vù vù trên nắm đấm của mình, tùy thời chuẩn bị cho hắn thêm một quyền nữa, “Biết mà ngươi còn dám hạ độc với lão tử.” Cưỡng gian là phạm pháp đó.

Nhân yêu vẫn tiêu sái vẫy vẫy tóc, “Ta thích nàng.” Xí, thích thì có thể cưỡng gian sao? Nếu vậy, vụ án cưỡng gian xảy ra khắp cả thế giới rồi.

“Ta không có hứng thú với ngươi.” Hắn quả thật rất tốt, có điều ta không thích hắn.

Cho dù bị đánh thành mắt gấu mèo, nhưng vẫn không chút nào ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn, “Ta biết.” Nếu biết còn muốn làm gì?

Ta trượng nghĩa vỗ vỗ vai hắn, “Thâm tình của ngươi ta chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.” Ta lén lút bổ thêm một câu, nhân tình này ta sẽ trả cho ngươi.

Nhân yêu lập tức gục đầu xuống, “Ta nghĩ nàng cũng đã biết.”

Ta cười hì hì khoát tay, “Huynh đệ, ta đối với ngươi thật sự không có hứng thú, ta tốt nhất cứ thành thành thật thật mà làm hoàng tử của ngươi, ta làm vương phi của ta, được chứ.” Ta làm tẩu tử của hắn, hắn rốt cuộc muốn làm thế nào?

“Ai…” Tuấn mỹ nam nhân hai mắt gấu mèo thở dài một hơi, bất đắc dĩ xoay người bỏ đi.

Mùa thu, lá cây bay đầy trời. Chiếc lá nhẹ nhàng thổi qua người hắn, thê lương vô hạn.

Tiểu lan gật gật đầu, “Đại tiểu thư, tấm lòng của một thiếu nam đó. Cả nhà ngài quả nhiên là nghiệp chướng mà, nhớ năm xưa phu nhân khiến hoàng thượng thần hồn điên đảo, nhị tiểu thư mê hoặc đến thái tử cùng ngũ hoàng tử trở mặt thành thù, giờ đến phiên ngài…”

Lỗ tai ta tạm thời không có vẫn đề, những gì Tiểu Lan nói ta đều nghe hết sức rõ ràng, “Khoan đã, thái tử cùng ngũ hoàng tử trở mặt thành thù là vì Tử Ly?” Cái này… Hình như… Vấn đề có chút phức tạp.

Tiểu Lan gật đầu, lại cười nói, “Cái này… Ngài đi hỏi thái tử phi đi.” Ân oán giữa nhà ta cùng Hoàng Phủ gia, quả thật không thể nói rõ ràng được a.

Ta cầm chiếc hộp gấm, không dám buông ra, cứ như vậy mà ôm chặt lấy. Rõ ràng biết là nặng đến không thể giữ được, nhưng vẫn không dám buông ra. Buông nó ra, đồng nghĩa với buông tính mạng của trên dưới Mộ Dung gia, buông cả tương lai của thái tử đảng, ta làm sao buông được?

Cổ kiệu vừa hạ xuống trong vương phủ, ta vẫn như vậy ôm chặt lấy nó, rất chặt.

Không nhớ rõ làm sao lại trở về vương phủ, chỉ biết cổ kiệu vừa hạ xuống, chợt nghe thấy một âm thanh hết sức quen thuộc, “Muội muội, vương gia không trở về cùng muội sao?”

Tiểu Lan lập tức không chút khách khách trả lời, “Xin lỗi, mộ dung gia nhà ta chỉ có hai vị tiểu thư. Ngoại trừ thái tử phi, đại tiểu thư nhà ta không còn tỷ muội nào khác.” Tiểu Lan tỷ tỷ, làm tốt lắm.

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Lan nhi nói không sai, ta chỉ có một muội muội, không có tỷ tỷ.” Mẹ nó, muốn đem thân phận ra chèn ép ta? Đừng có mơ.

Mai Ngọc Phù khẽ biến sắc, “Muội muội. Chúng ta không phải đều xưng hô tỷ muội hay sao?”

“Ta hôm nay đã gả vào vương phủ, chính là nữ chủ nhân vương phủ, muội gọi ta một tiếng muội muội là không hợp tình hợp lý.” Ta vươn tay sờ chiếc phượng trâm trên đầu, thể hiện rõ thân phận.

“Theo lý, muội nên gọi tẩu một tiếng tẩu tử?” Nàng cười ôn nhu, chu sa đỏ thắm dưới ánh mặt trời càng thêm phi thường chói mắt.

“Tùy ý.” Vô nghĩa, ngươi đương nhiên phải gọi ta một tiếng tẩu tử rồi. Trừ phi, lão công ta nạp ngươi làm thiếp.

“Nếu đã là tẩu tử, có mấy lời muội không thể không nói.” Nàng ghé sát tai ta, không có hảo ý nói, “Vương gia từ khi từ trong cung trở về, đã đi tìm một nữ nhân. Nghe đám nha hoàn lắm mồm nói, hôn nay lúc quét dọn ngọa thất của hắn, đã phát hiện trên giường hắn có vết máu. Nếu không phải nhìn nhầm, hẳn là lạc hồng của nữ nhân.” Muốn gì? Kiếm chuyện ly gián sao.

Ta khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cực kỳ ám muội đáp, “Đêm qua, bản vương phi cùng vương gia nhất thời nổi hứng, trong tân phòng vui đùa quá trớn. Vui đùa chạy tới cả phòng ngủ của hắn, một đêm xuân tiêu, biểu muội có ý kiến gì à?”

Ở trước mặt phong lưu công tử ta diễn trò? Đúng là chán sống.



Nàng cười vô cùng xấu hổ, “Hóa ra là hiểu nhầm, đều do bọn hạ nhân lắm lời, khiến muội tin lầm những lời nhảm nhí.”

“Hạ nhân dù sao cũng là hạ nhân, biểu muội đây đường đường là quận chúa, đừng để mất thân phận.” Cầm theo hộp gấm, ta đi thẳng vào nội viện vương phủ, hung hăng vứt mai ngọc phù lại phía sau.

Đường đường là thái tử đảng đệ nhất mưu sĩ, ngươi tưởng ta ngu ngốc sao?

*************

Đêm tân hôn ngày thứ hai, Hoàng Phủ Viêm cũng không để ta độc thủ khuê phòng. Màn đêm vừa buông xuống, hắn đã giống trống khua chiêng đến nơi ở của ta – linh lung các (nghe nói tên này là hoàng phủ viêm đặc biệt đặt cho ta), mục đích của hắn rất đơn giản, chính là muốn cho cả thế giới biết hai chúng ta là phu thê ân ái.

Khi hắn tới, ta vẫn còn đang nằm trên giường say sưa ngủ, dự định đêm nay dạo chơi vương phủ một phen.

Nhớ tới mình vẫn chưa mang khăn che mặt, ta cuống cuồng bò ra khỏi giường, nắm lấy cái khăn che trước mặt.

Phục trang thỏa đáng, hắn cũng vừa tiến vào. Vừa vào tới cười, lập tức bày ra nụ cười mê chết người không cần đền mạng, “Ái phi, có nhớ ta không?” Tên này chưa bao giờ cười, hắn lộ vẻ tươi cười thế này rõ ràng là làm bộ. Vậy mà người ngoài lại cho rằng chúng ta phu thê ân ái, quả thật là đầu óc có vấn đề.

“Đương nhiên nhớ rồi.” Ta thuận thế tựa vào người hắn.

Hắn không chút khách sáo ôm ta, nhìn đám nô bộc phía sau ra lệnh, “Đóng cửa, các ngươi lui xuống hết đi.”

Ma ma, nha hoàn nghe thế, tất cả đều lui xuống cả.

Bọn họ vừa đi khỏi, hắn lập tức buông ta ra, thản nhiên nói, “Xin lỗi, mạo phạm ngươi rồi.”

“Không sao.” Ta ngồi xuống ghế, “Ngươi không cần tới đây, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi mà.”

“Chúng ta vừa mới thành thân, nếu như ta không đến, nghe nhất định sẽ trở thành trò cười cho người khác, ngay cả nô bộc trong phủ, cũng không xem trọng ngươi.”

Ta sửng sốt, không ngờ từ miệng hắn lại nghe được một đáp án thế này. Rót cho hắn một chung trà, ta thở dài một tiếng, “Vương gia, ngươi đúng là người tốt.” Đầu năm nay, người tốt như hắn không còn bao nhiêu người.

Hắn đưa tay tiếp nhận, nhưng đặt nó lại lên bàn, “Nghe nói ngươi pha trà rất ngon, chi bằng, pha cho ta một chén.”

“Được.” Ta đáp, sau đó đứng lên căn dặn tiểu lan chuẩn bị trà cụ.

Tiểu lan lên tiếng trả lời, sau đó đi chuẩn bị. Nha đầu kia thông minh lanh lợi, trung thành hộ vệ, mang nàng đến vương phủ quả thật không lầm.

Ta bưng chén trà mà hắn chưa kịp đụng tới lên, “Ta đã quen một sống vắng lặng một mình, không cần người hầu hạ, những nha đầu ma ma đó, bảo họ đi đi.”

“Được.” Hắn lập tức đồng ý.

Tiểu Lan nha đầu rất nhanh mang bộ trà cụ đến, cùng với trà ngon cống phẩm thượng hạng.

Ta thành thạo ngâm vào nước trà, thuận tiện cùng hắn nói chuyện phiếm, “Nếu không ngon, mong ngươi thứ lỗi.”

“Sao lại không ngon? Ta đã nghe thấy hương thơm ngào ngạt rồi.” Hắn hít sâu một hơi, chứng minh hắn không hề nói dối.

Ta cười cười, “Ngươi không cảm thấy như vầy rất tốt sao? Làm tri kỷ, tốt hơn làm phu thê nhiều. Nếu như trước đó chúng ta không có giao dịch, bây giờ cũng không thể dưới trăng phẩm trà rồi.” Gạt đi hết mọi ân ân oán oán, ta đối với hắn rất có thiện cảm.

Hắn gật đầu, tán thành nói, “Phải, nếu như ngươi là thê tử của ta, e rằng ta sẽ rất ghét ngươi.”

“Đây, nếm thử đi.” Ta đưa cho hắn một chén trà thơm, “Hôm nào rảnh rỗi, ta làm vài món điểm tâm cho ngươi ăn thử.”

“Được.” Hắn cúi đầu uống trà, đáy mắt xẹt qua một tia khó xử, “Ta…”

“Có chuyện gì xin cứ nói thẳng, chúng ta là bằng hữu mà.” Ta cũng bưng một chén trà lên thưởng thức.

Hắn ngập ngừng một lát, “Đêm qua ta nhận sai người, nàng không phải phượng công tử.” Đương nhiên là nhận nhầm người rồi, Phượng công tử đêm qua bị ngươi gài bẫy, rảnh rỗi làm loạn với ngươi sao?

“Vậy sao, thế ngươi định làm thế nào?” Ăn cũng đã ăn rồi, hắn rốt cuộc muốn sao.

Bản cô nương đường đường là nữ nhân thời hiện đại, tuyệt đối không cho phép những việc bội tình bạc nghĩa xảy ra trước mắt mình.

Hắn chần chừ một lát, sau đó mở miệng, “Cho nàng một khoản tiền, bảo nàng đi đi.”

Ta buông cái chén xuống, lẳng lặng nhìn hắn, “Ngươi cho rằng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề sao?” Tiền? Hắn xem người ta là bán mình ** sao?

“Ta là…” Hắn lén lút liếc mắt nhìn ta, “Ta là… Đoạn tụ, đêm qua là hiểu lầm… Ta uống say.” Bạn bè quả nhiên đủ thân thiết, ngay cả loại chuyện ** này cũng đem ra chia sẻ.

Ta biết là hắn uống say, nếu không phải hắn uống say ép buộc người ta, cô nương thanh thanh bạch bạch người ta dựa vào cái gì theo hắn? Ở đây là cổ đại, không lưu hành **.

“Đoạn tụ? Ngươi có lộn hay không? Huynh đệ à, ngươi đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, chưa từng cùng với nữ nhân sao? Đoạn tụ? Nếu như đoạn tụ, sẽ không phát sinh chuyện đêm qua.” Cái gì mà đoạn tụ, rõ ràng là thấy phượng công tử xinh đẹp, sắc tâm nổi lên.

“Phỏng chừng ngươi từ năm mười sáu mười bảy đã không còn là xử nam rồi, nếu như ngươi thật sự đoạn tụ, sao mấy chục năm nay không phát hiện ra?” Nam hài tử gia đình quyền quý ở cổ đại, đến một độ tuổi nhất định đều phải trải nghiệm, theo ta phỏng đoán, lão huynh này từ năm mười bảy tuổi thì đã thất thân rồi.

“Nói thì nói vậy, nhưng ta thật sự thích Phượng công tử.” Hắn gục đầu xuống, giống như một tiểu hài tử làm sai chuyện.

“Chuyện về Phong lưu công tử ta cũng có nghe qua, nghe nói hắn còn có một vị muội muội, Phượng cô nương quốc sắc thiên hương, lanh lợi hoạt bát, thông minh tuyệt đỉnh, nho nhã cao quý, giống hắn như đúc. Có phải ngươi thích muội muội hắn, nên nảy sinh ảo giác hay không. Nói một cách đơn giản hơn, chính là ngươi thích nữ nhân có tướng mạo tính cách như vậy.” Ta đây đúng là nói dối không chớp mắt điển hình, phượng công tử không hề có muội muội.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn ném cho ta một câu, “Ta cũng không biết.”

Ta hết sức đồng tình vỗ vỗ vai hắn, “Hôm nào đưa vị cô nương đó đến cho ta xem, ta giúp ngươi xem xét.” Hắn thích Phượng Nhi, là việc nằm ngoài dự tính của ta, hoàng phủ viêm là người tốt, ta không muốn tổn thương hắn. Nếu hắn có thể tìm được một nữ tử tốt, trong lòng ta sẽ thấy dễ chịu hơn.

Hắn cười khổ, “Hôm nào cũng đem vị kia của ngươi tới đây, ta muốn biết tam đệ ta thua ở chỗ nào.”

Ta sảng khoái gật đầu, “Không thành vấn đề.” Muốn gặp gian phu của ta? Được, tùy thời gọi đến.

***********************

(1) Tiếu lí tàng đao: trong nụ cười ẩn chứa cây đao. Ý chỉ người nói ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng tính toán, nham hiểm, không phải có thiện ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Dạ Thâu Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook