Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 9: Không để ngươi yên

Sở Sở

11/07/2014

Ta bị bắt cóc rồi … Đây là ý niệm đầu tiên của ta khi vừa tỉnh lại. Nếu như không phải bị bắt cóc, hai tay hai chân ta sao lại bị trói ở trên giường? Nếu nói là bắt cóc, dường như lại không đúng lắm, bởi vì… người ta không còn mảnh vải che thân. Cướp sắc ư? Ta bị cưỡng gian rồi?

Một âm thanh trầm thấp đột nhiên truyền tới, lởn vởn trong căn phòng u ám, “Nàng tỉnh.” Quả nhiên lợi hại, ngay cả ta cũng không cảm giác được trong phòng có người.

Ta dùng sức giãy dụa, nhưng lại đau khổ phát hiện bản thân mình càng giãy dụa thì bị trói càng chặt, “Ngươi cột ta như thế làm gì?” Muốn cưỡng gian ta? Hay là đã cưỡng gian rồi?

Trái tim bỗng dưng chùng xuống.

“Nàng nói xem?” Hắn chậm rãi bước tới, cúi xuống nhìn ta từ đầu đến chân. Nương theo ánh trăng mờ ảo, ta nhìn rõ được diện mạo hắn, “Ngự Thiên? Là ngươi?” Dưới ánh trăng chiếu rọi, mặt nạ bằng bạc long lanh tỏa sáng.

“Đương nhiên là ta.” Hắn cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng, vuốt ve ** của ta.

“Ngự Thiên, ngươi trói ta lại như thế làm gi? Thả ta ra.” Hai chân ta bị tách ra, tứ chi bị cột lên đầu giường. Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, nữ nhân bị trói với tư thế này, nhất định sẽ bị xâm hại.

“Nàng đoán thử xem?” Tiếng cười tà ác không gì sánh được bay bổng trong không khí, ngón tay hắn chậm rãi trượt xuống, luồn vào ** của ta. Hành động của hắn khiến ta hét toáng lên, **, “Á…” Vô sỉ.

Hắn dùng một ngón tay càn rỡ xuyên vào nơi mềm mại nhất, “Nàng dám ở sau lưng ta lên giường cùng nam nhân khác, xem ta nghiêm phạt nàng thế nào.”

Ta ở sau lưng hắn lên giường với nam nhân khác? Là chuyện lúc nào? Cho dù ta thật sự có cùng nam nhân khác làm điều xằng bậy, cũng không tới phiên hắn quản. Hắn là ai? Có quan hệ gì với ta? Hừ.

“Họ Phượng kia, ngươi dựa vào cái gì quản ta? Cho dù ta có thật sự lên giường cùng nam nhân khác, cũng không có gì… phạm pháp.” Ta cực kỳ chán ghét giọng điệu của hắn, chẳng khác nào coi ta như sủng vật.

“Nàng là của ta, từ đầu đến chân đều là của ta.” Hắn cúi đầu, đầu lưỡi đảo vòng trên **.

Cảm nhận được hắn đang ở trên người ta làm điều xằng bậy, ta rất muốn một chưởng đánh hắn ngất đi, đáng tiếc hai tay đều bị trói chặt, chỉ có thể dùng tiếng thét chói tai biểu thị sự bất mãn của mình, “Họ Phượng kia, ngươi phát điên gì vậy, mau buông ta ra.”

Hắn tạm thời rời khỏi thân tể ta, bắt đầu **, “Lung nhi, ta sẽ không buông nàng ra đâu.”

“Sống trên đời nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy mình vô dụng biết bao. Giống như một con thỏ hoảng loạn, ta sợ hãi nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?” Hắn đã ** rồi, có phải sẽ đối với ta…

“Làm nhục nàng.” Nửa thân trên đã bị cởi sạch, lộ ra khuôn ngực màu cổ đòng. Dáng người thật đẹp, giống như của Mộ Dung Phong Vân.

Ta liếm liếm đôi môi khô khốc, “Nếu ngươi thật sự tức giận, cứ đánh ta, nhưng tuyệt đối không được xâm phạm ta.” Nói ra câu này thật là quá ngu xuẩn.

“Ta muốn làm nhục nàng, muốn nàng than khóc dưới thân ta.” Làm nhục? Hắn là nam nhân đầu tiên dám nói với ta câu này. Ta vừa thẹn vừa giận, “Lời như vậy ngươi cũng dám nói ra cho được? Có biết xấu hổ không?”

“Nàng dám phản bội ta, nhất định phải chịu nghiêm phạt.” Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng ta dám khẳng định sắc mặt hắn lúc này dị thường tà ác. Có lẽ, còn đang cười nham hiểm nữa.

Cảm giác Phượng Ngự Thiên cho ta chính là lãnh khốc. Hắn bây giờ, giống như dã thú tinh trùng lên tới não, “Xí, lão tử có quan hệ gì với ngươi? Cho dù ta có cùng nam nhân khác lên giường cũng không liên quan gì đến ngươi hết.” Huống chi ngoại trừ hắn cùng Mộ Dung Phong Vân, ta căn bản không còn nam nhân nào nữa.

“Nàng là của ta, cũng chỉ mình ta được chạm vào.” , * ,“Nàng dám lên giường cùng Hoàng Phủ Thanh, ta hành chết nàng.” Nghe khẩu khí của hắn, giống như ta là thê tử hồng hạnh xuất tường, bị trượng phu là hắn bắt gian tại giường vậy.

*, “Ngươi đi chết cho ta, nếu bây giờ ngươi không giết chết ta, sau này ta nhất định chém chết ngươi.” Ta toàn thân run rẩy, không biết vì lạnh hay vì bản thân quá sợ hãi.

Hắn không thèm để ý tới ta, lõa thể đi đến bên giường, lại rót ra một chén rượu, “Uống đi.” Phượng Ngự Tiên đứng bên người ta, đưa thứ chất lỏng cay xè đó hung hăng đổ vào miệng ta. Ta là tù nhân, không uống cũng phải uống, “Khụ… Ngươi cho ta uống thứ này làm gì?”

Hắn thản nhiên nói, “Xuân dược.”

Ta bỗng dưng trừng to mắt, “Cái gì? Ngươi cho ta uống xuân dược.” Rượu đã lỡ nuốt vào, muốn phun cũng không còn kịp nữa.

Phượng Ngự Thiên cúi người, *, “Ta cũng uống.”

Ta không kiềm chế được thét chói tai, “Ngươi điên rồi.” Hai người cùng uống xuân dược, trời ạ, như thế sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì?

“Ta quyết định làm nhục nàng ba ngày ba đêm.” Ba ngày ba đêm? Ta còn mạng để sống không?

“Bớ người ta cứu mạng…” Ta cảm thấy bản thân trở nên là lạ, trong giọng nói mang theo mấy phần nũng nịu, lại thêm vài phần dục cầu, nghênh hợp. “Nếu ngươi dám xâm phạm ta, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.” Cơ thể ta run lên nhè nhẹ, bắt đầu phát run.

Trời ạ, xuân dược bắt đầu phát huy tác dụng rồi sao?

“Ta muốn nàng vĩnh viễn cũng không quên được ta.” Đầu lưỡi lạnh lẽo di đọng trên cơ thể ta.

“Ta không…muốn…” *, cảm giác trống rỗng, còn có chút khó chịu…

Trời ạ, sao ta lại biến thành thế này?

“Muốn hay là không muốn?”

Ta cảm thấy mơ hồ, giống như sư tử mẹ tức giận, “Muốn, nhưng sau khi hết rồi ta sẽ giết chết ngươi.” Xem hắn như nam kỹ, cùng lắm ta trả tiền cho hắn.

“Ta biết, nàng không chịu được nữa rồi.”



Cảm giác tê dại lập tức truyền đến, ta nhịn không được run lên.

“A… không được hành hạ ta.” Loại chuyện cưỡng gian này, nếu không thể tránh né được, thôi thì từ từ hưởng thụ đi. Rồi sau đó ta sẽ làm gì, cũng khó nói lắm.

“Nàng muốn?”

“Ta muốn ngươi, được rồi chứ? Nhanh lên một chút.” Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Chuyện tới nước này, đối đầu với hắn chỉ là tự tìm đau khổ.

“Được, bây giờ ta lập tức ăn tươi nàng.”

Thời gian tiếp theo, hắn quả thực là ‘giữ lời’, đem ta ăn đến không còn một mảnh, ngay cả khớp xương cũng không còn.

Cái gì gọi là cực kỳ bi thảm? Cái gì gọi là sống không bằng chết? Hắn bây giờ đã cho ta nếm đủ.

Ta bị **, liên tiếp suốt ba ngày ba đêm. Người nào đó đã thực sự xem ta là búp bê bơm khí, dùng cách thức thô lỗ nhất, điên cuồng nhất mà chà đạp ta. Trong trong ngoài ngoài, không chỗ nào bỏ sót.

Mỗi lần trước khi hôn mê ta đều suy nghĩ, phải chăng mình sắp chết rồi? Đến khi bị kêu tỉnh dậy, ta còn có thể chịu đựng được bao lâu?

Lại một lần nữa từ trong mê man tỉnh dậy, mở mắt ra, đã thấy Phượng Ngự Thiên gần trong gang tất. Lãnh đạm liếc nhìn hắn một cái, ta nhắm chặt hai mắt, toàn thân uể oải nói, “Họ Phượng kia, ngươi có bản lĩnh thì giết chết ta, đợi đến khi…”

Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, hắn khàn giọng nói, “Ta sẽ không giết nàng, ta muốn nàng cả đời đều sẽ nhớ đến ta.” Ta đối với tính chiếm hữu của hắn ghét đến cùng cực.

Ta vươn tay lau đi thứ gì thứ gì đó trên miệng, “Trừ phi ngươi giết chết ta, bằng không, phiền ngươi đến cửa hiệu mua trước quan tài.”Cái tên chết tiệt này, khiến toàn thân ta đều là vết bẩn.

Hắn lẳng lặng nhìn ta, “Nàng là của ta, không được để ai khác chạm vào nàng.”

Ta chỉ thấy hạ thân đau nhức đến không còn chịu được, vô thức đưa tay chạm vào, “Ta là người, không phải búp bê bơm khí.”

Chạm vào thứ gì đó dính dính, ta giơ tay lên lắc qua lắc lại trước mặt hắn, “Đáng chết, chuyện tốt ngươi làm ra đó.” Trên đầu ngón tay trắng noãn, dính đầy máu tươi.

Nếu như cảm giác của ta không lầm, lúc này vẫn còn đang chảy máu.

Phượng Ngự Thiên ngẩn người, “Chảy máu ư?” Hắn là bị cận thị hay bị loạn ngôn? Không phát hiện ra à.

“Đây là chuyện tốt do ngươi làm ra đó.” Hạ thân đau đớn khiến ta như chết lặng.

“Làm sao bây giờ?” Ta không nhìn được vẻ mặt hắn lúc này thế nào, chỉ có thể khẳng định là, giờ này khắc này, vẻ mặt hắn vô cùng ngu xuẩn.

“Theo ta phỏng đoán, là ngươi quá lỗ mãng đã phá hỏng huyết quản của ta rồi. Ta muốn ngủ, nếu như ta có chảy máu đến chết thì ngươi cũng cứ để ta chết đi. Bị ngươi chà đạp lâu như vậy, ta muốn chết.” Một nam nhân luôn miệng nói là yêu ta, nhưng lại chà đạp ta như thế này, ta sống quả thực quá thất bại.

Giọng điệu ta hết sức chán chường, còn có chút bi quan chán nản, hắn bị ta dọa cho sợ hãi, kích động vỗ vỗ khuôn mặt ta, “Lung nhi, nàng tỉnh lại.”

Ta không chút khách khí nhéo cánh tay hắn, “Chết tiệt, đừng làm phiền ta, ta mệt chết rồi.”

“Lung nhi, nói cho ta biết nàng đau ở chỗ nào?” Hắn lại tiếp tục vỗ vỗ gương mặt ta, trong giọng nói có vài phần cuống quýt, vài phần không nỡ.

“Ta toàn thân đều thấy đau nhức.” Bị một nam nhân ngược đãi, xâm phạm ba ngày ba đêm, ta chưa tắt thở thì đã a di đà phật rồi.

Hắn cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, “Xin lỗi, ta ghen tị đến điên rồi.” Xem ra, hắn rất xấu hổ, có điều… Ta giết hắn rồi tới xin lỗi hắn, hắn có chịu không?

Ta trở mình đưa lưng về phía hắn, “Phượng Ngự Thiên, nếu như lương tâm ngươi chưa bị chó tha, phiền ngươi tìm chút thuốc giảm đau cầm máu tới cho ta uống.” Lương tâm hắn e rằng đã bị chó tha đi lâu lắm rồi, một chút dư thừa sót lại sợ cũng không có.

Thực sự quá mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại chưa đầy một phút đồng hồ, ta đã đi tìm chu công trò chuyện. Tiếp đó xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết gì cả.

Lần thứ hai tỉnh dậy, đã là một ngày một đêm sau. Có thể tỉnh dậy, đúng là kỳ tích. Nếu như là người bình thường, không chết thì cũng sắp chết. Vậy mà, lại có thể còn tới nửa cái mạng.

Ta há mồm ra, khàn giọng nói, “Nước…” Nếu như ta nhớ không nhầm, đã bốn ngày nay ta không có được giọt nước nào vào miệng, thảo nào đầu choáng mắt hoa, cổ họng đau rát.

“Lung nhi, nàng tỉnh rồi?” Nước ấm từ từ được đổ vào miệng của ta, ta chậm rãi nuốt xuống.

Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của ta, áp lên mặt mình, “Xin lỗi, là ta đố kị đến điên rồi, căn bản không nghĩ tới hậu quả, ta… không phải cố ý làm tổn thương nàng.”

Bị Mộ Dung Phong Vân cột trên giường ba ngày ba đêm, ta chỉ thấy ngọt ngào hạnh phúc. Bị Phượng Ngự Thiên cột trên giường ba ngày ba đêm, ta sống dở chết dở. Nghĩ đến sự dịu dàng của Mộ Dung Phong Vân, tầm mắt như bị một tầng nước che phủ, “Phong Vân, muội rất nhớ huynh. Sao huynh lại bỏ muội một mình? Một mình muội cô đơn lắm, bây giờ còn bị…” Ta chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống từ khóe mi.

Giọng nói hắn càng lúc càng dịu dàng, “Nàng đói bụng ư, ăn chút gì đó được không?”

“Không ăn.” Kéo chăn qua đầu, “Ta muốn ngủ.”

“Ngoan, ăn chút gì đi, có được hay không.” Hắn giật chăn ra, động tác vô cùng dịu dàng, “Ta không làm nàng đau nữa, đừng sợ mà.” Bị hắn hành hạ đến bán sống bán chết, ta có thể không sợ sao?



Ta trở mình, thân thể đau nhức đến gần như căng cứng, “Ngươi ra ngoài cho ta, ta muốn ngủ.”

“Ngoan, ăn một chút gì đi.” Cánh tay hắn luồn đến dưới cổ ta, dịu dàng ôm ta và lòng, “Nàng đã mấy ngày không ăn uống gì rồi, ăn một chút đi, được không?”

Ôm ta đến bên cạnh bàn, lúc này ta mới phát hiện hắn đã nấu xong cháo, dùng một cái bếp nhỏ hâm nóng lại.

Ta đẩy tay hắn ra, ngoẹo đầu sang một bên, “Đem đi.” Ta không ăn.

“Ngoan, ăn một miếng thôi.” Hắn giống hệt như đang dỗ ngọt trẻ con.

“Đem đi.” Ta vung tay lên, cái muỗng trên tay hắn lập tức văng xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, “Ta không ăn.”

Hắn cũng không nổi giận, rót ra một chén trà nóng, đưa cái chén tới bên môi ta, “Uống một ngụm trước đi.” Sau khi hung hăng chà đạp ta rồi, lại giống như tri kỉ chuẩn bị mọi thứ giùm ta. Hắn xem ta là cái gì? Con rối sao? Lúc vui vẻ thì vỗ về an ủi, lúc mất hứng thì chà đạp dưới chân.

Ta cố tình lật đổ chén trà trên tay hắn, “Đã nói là ta không uống.”

Chén trà bị đổ, vị trà thơm ngập tràn trong không khí.

Phượng Ngự Thiên bế ta trở lại bên giường, muôn vàn thương tiếc nói, “Còn đau không?” Cưỡng gian rồi còn nghĩ đến cảm nhận của nạn nhân?

Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, “Không can hệ gì tới ngươi.”

Hắn giật lấy chiếc chăn trên người ta, bàn tan tiến vào, ta cả kinh thất sắc, trong vô thức **, “Con mẹ nó, ta sắp chết rồi.” Tại sao còn chưa chịu buông tha ta?

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa dưới chân ta, nồng tình đậm ý chăm chú nhìn ta, “Còn đau hay không?”

Hả… Hắn… “Ai cần ngươi lo.” Ta tiếp tục ngoẹo đầu, không muốn nhìn hắn, “Cút ngay.”

Hắn ngẩn người một lát, lại rút tay về, đứng lên đi, bưng bếp cái bếp lò đi ra ngoài,

Nhìn theo bóng lưng của hắn, ta đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc to lên. Úp mặt vào trong gối, ta khóc một trận cho hả lòng hả dạ,

Ta khóc rất thương tâm, dường như muốn đem hết mọi bất mãn trong lòng biến thành nước mắt, trút hết một lần.

Không biết ta khóc được bao lâu thì lại ngủ mất.

Trong lúc mơ mơ màng màng, có một đôi tay cường tráng ôm lấy ta.

Ôm ta ngồi xuống bên bàn, ta mới phát hiện trên bàn đã bày đầy những món ăn ta thích, còn có một chén cơm trắng thơm ngào ngạt. Mấy ngày nay chưa ăn miếng cơm nào, ta thực sự còn đáng thương hơn cả dân Châu Phi chạy nạn, nghe thấy mùi vị này đã muốn chảy nước bọt rồi, bao tử không chịu thua kém liền đánh trống ầm ĩ.

Hắn cẩn thận tỉ mỉ đút rau cho ta, “Ăn thử đi.”

Ta rất muốn ăn, thế nhưng thực sự không muốn khuất phục, cắn răng hất tay hắn ra, thần sắc lãnh đạm, “Ta không ăn.” Ta đói quá, đí đến chỉ còn mỗi nửa cái mạng.

Ta không ăn, hắn ăn. Đem thức ăn bỏ vào miệng, hắn lại gắp thêm một món khác tới bên miệng ta, “Cái này nàng thích ăn không?”

“Ta đã nói là không ăn.” Đừng làm trò trước mặt ta nữa, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

Hắn lần thứ hai đem món ta không chịu ăn bỏ vào trong miệng, lại gắp thêm một món khác, “Chẳng lẽ không hợp khẩu vị sao.”

Chưa từng thấy nam nhân nào không biết thức thời như vậy, một cảm giác hơn dỗi nảy lên trong lòng, ta thẳng thắn gạt hết đồ ăn trên bàn xuống đất, “Không hợp, ngươi cút ngay cho ta.” Cơm nước tức thì đổ đầy mặt đất.

Hắn không phải nổi trận lôi đình bảo ta cút đi như trong tưởng tượng, ngược lại dịu dàng bế ta trở lại giường, tiếp tục thu dọn một đống hỗn độn.

Hơn mười phút sau, hắn lại trở vào, trên tay bưng một đĩa điểm tâm nóng hổi, ta phảng phất nghe thấy mùi vị ngọt ngào.

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có biết xấu hổ hay không, ta đã nói là không đói bụng, ngươi cút xa ra.” Thực tình thì ta đói sắp chết rồi.

“Nếm thử xem.” Trước sau vẫn ôn nhu nhất mực, không hề có chút khó chịu nào.

Khi hắn đưa miếng điểm tâm vừa thơm vừa ngọt đó đến môi ta, ta đã triệt để đầu hàng, cắn nuốt một ngụm.

Còn nhịn đói nữa ta sẽ chết mất, khí khái cũng không thể đem làm cơm ăn, càng không thể cứu được cái mạng nhỏ này. Thôi đi, ta đầu hàng.

Ta thực sự đã đói lắm rồi, một mạch ăn sạch đĩa điểm tâm, cũng chỉ mới no được bảy tám phần.

Uống một ngụm trà Phượng Ngự Thiên đưa cho, ta giống hệt một vị nữ vương cao ngạo, “Ta vẫn chưa no.”

Hắn bế ta lên giường, hôn lên trán ta một cái, “Nằm nghỉ một lát đi.” Cứ bị hắn bế tới bế lui, ta cứ thấy mình như phế vật.

Ta không hề dị nghị, ngoan ngoãn nhắm mắt. Chờ ta nghỉ ngơi khỏe rồi, xem ta làm sao chỉnh hắn. Ngày ta sống lại, chính là ngày chết của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Dạ Thâu Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook