Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 11: Ta muốn hát

Sở Sở

11/07/2014

Thói quen của ta đã là xài tiền như nước, lãng phí, cho dù có núi vàng núi bạc cũng bị ta làm sạch trơn. Ta thừa nhận mình cũng có chút tiền – hai mươi mấy vạn lượng. Ta đây nếu như trung trung thực thực, an an phận phận, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, đanh đàn thêu hoa, bắt bướm thả cá, uống trà ngắm trăng, cũng có thể ăn sung mặc sướng tới mấy đời. Rất tiếc, đó không phải là phong cách của ta. Một ngày không gây sự, ta buồn đến phát hoảng. Gây sự, đương nhiên cần tiền vốn rồi. Tìm hiểu tin tức, dụng tâm kín đáo kết giao với một số người, đều cần chi tiêu rất lớn. Để tránh cho bản thân phải chết đói, ta cần tìm một nơi phát ra kinh tế.

Ta có chết đói cũng chẳng can hệ gì, chỉ là không thể làm Tuyết Liễu cũng chế đói theo.

Ta đã trịnh trọng hứa với Mộ Dung tiểu thư sẽ để Tuyết Liễu sống những ngày an lành. Ít nhất, về phương diện vật chất sẽ không bạc đãi nàng. Nếu ta để nàng chịu khổ, Mộ Dung tiểu thư nhất định từ dưới đất chui lên bóp chết ta, thuận tiện đem chiên thành Dạ Phượng bài nem rán.

Ta thừa nhận bản thân mình chẳng có chút thiên phú nào về mặt kinh thương, nếu ta muốn kinh thương, nhất định ngay cả quan tài cũng phải đem đi bồi thường, không chừng ngay cả hàm răng cũng bị lấy đi bồi thường luôn. Trải qua phân tích, ta quyết định đi đầu tư. Nói theo cách bình thường, chính là dụ dỗ Lục Thanh Nhã. Hai người cùng nhau rơi xuống hồ nước, sắp chết cũng có người chịu tội thay.

Để phủi sạch quan hệ giữa Phượng công tử và Mộ Dung gia, ta cố ý tới Thiên Hương lâu trước, thay trang phục nữ nhân rồi quay về Mộ Dung gia.

Chỗ Thanh Nhã và Mộ Dung tướng quân ở có tên là “Năm sao tửu điếm”, là một viện tử đơn độc. Ngoài trừ người hầu quét tước, bất cứ ai cũng bị cấm không được ra vào. Ngay cả ba đứa con trai, con gái của Mộ Dung gia cũng không có tư cách tự do ra vào “Năm sao tửu điếm”.

Ta dám lấy danh dự của Lục Thanh Nhã ra thề, tỷ ấy và Mộ Dung tướng quân nhất định ở trong đó làm chuyện cấm thiếu nhi, cấp trình diễn có thương tích phong hóa.

Ta tuy rằng mù đường, nhưng trí nhớ thuộc hàng đệ nhất, ở Mộ Dung gia sống được mười ngày, đã thuộc hết toàn bộ địa hình ở Mộ Dung gia. Không cần người dẫn đường, ta xe nhẹ quen đường xông thẳng vào “Năm sao tửu điếm”

“Tiểu thư, thỉnh quay về.” Xuất sư bất lợi, vừa đi tới cửa, đã bị hai vị nha hoàn ngăn cản rồi.

Ta đương nhiên nhận ra các nàng, chính là thiếp thân nha hoàn của Thanh Nhã, Tiểu Hồng và Tiểu Lan. Người thực sự không có văn hóa cũng không biết xử sự, Tiểu Hồng, Tiểu Lan, một chút ích lợi cũng không có, uổng cho Thanh Nhã phải gọi ra miệng.

“Hai vị tỷ tỷ, phiền hai vị cho ta đi vào, ta có chuyện gấp muốn tìm cha mẹ.” Ta vẻ mặt nịnh hót, không chút xấu hổ giương mặt.

Lục Thanh Nhã cầm thú kia, cư nhiên không để ta vào gặp mặt, nợ nần này sớm muộn cũng phải tính cho xong.

Tiểu Lan lời lẽ chính trực, cự tuyệt, lấy Thanh Nhã ra áp chế ta, “Tiểu thư, phu nhân đã căn dặn, không muốn gặp ngài.”

Ta đáng thương hít hít mũi, “Van cầu tỷ tỷ, ta thực sự có chuyện rất quan trọng.” Quan hơn một cấp đã muốn áp người ta rồi, huống chi Thanh Nhã lớn hơn ta tới n cấp.

“Tiểu thư, phu nhân đã dặn là không gặp ngài.” Tiểu Hồng tỷ tỷ khả ái làm ra tư thế “thỉnh”, ngụ ý chính là bảo ta mau mau cút đi, tốt nhất là cút xuống địa ngục vĩnh viễn đừng bò lên nhân gian này gây họa.

“Không gặp ta, hay là không gặp tất cả mọi người?” Ta nuốt nuốt nước bọt.

Lục Thanh Nhã bảo ta cút xa xa một chút, trong vòng nửa tháng đừng xuất hiện trước mặt tỷ ấy. Ta tưởng rằng chỉ là nói chơi thôi, ai biết tỷ ấy lại làm thật.

“Không gặp tiểu thư.” Tiểu Lan tỷ tỷ hạ giọng, “Ngài cũng biết, tính tình phu nhân vốn dĩ là vậy, hay cáu giận, qua vài ngày thì ổn thôi.”

“Ta muốn gặp mẹ ta.” Trong mắt ta ẩn chứa nước mắt trong suốt, tuyệt đối chưa từ bỏ ý đồ.

“Nữ nhân, ngươi tránh xa ta một chút.” Nương theo một tiếng quát lớn nổi trận lôi đình, một trái quýt đã nện ngay vào mặt ta.

Ta cả kinh, ôm khuôn mặt bị đánh thành tím xanh nhìn chung quanh, “Ai da, ai đánh lén ta.”



“Nữ nhân, ngươi tránh xa ta một chút. Phí sinh hoạt ta đã cho ngươi rồi, trong vòng một năm rưỡi đừng xuất hiện trước mặt ta.” Thanh Nhã từ trong cửa sổ tường che thò đầu ra, thuận lợi ném thêm một trái quýt.

Ta sớm có phòng bị, dễ dàng tiếp được trái quýt đó, ngẩng đầu, ai oán nhìn Thanh Nhã, “Mẹ, mẹ nhẫn tâm vậy sao?” Ta biết, Thanh Nhã tuyệt đối chính là nhẫn tâm.

“Ngươi con mẹ nó đúng là quỷ hút máu mà, thu nhập nửa năm của lão nương đều vào hầu bao của ngươi cả, ngươi còn muốn đến chỗ ta quấy rối cái gì.” Tiếp tục ném thêm một trái táo đỏ au, “Không cho ngươi biết mặt, ngươi nghĩ rằng Lục Thanh Nhã ta dễ ức hiếp lắm. Cút, phí sinh hoạt đã cho ngươi rồi, đừng nói mẹ kế ta ngược đãi trẻ con.” Ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, có quan hệ gì với hai chữ trẻ con chứ. Ắc… Được rồi, hai mươi tuổi thì hai mươi tuổi, cũng đâu dính dáng gì tới hai chữ trẻ con.

Ta trở tay tiếp được quả táo, thuận tiện cắn một miếng, “Cầm thú, không phải, mẹ à, mẹ nghe con nói a…”

“Còn để ta gặp mặt ta nhất định đánh ngươi,” Lần này ném ra chính là một cái bàn, “Cút…” Thanh âm lớn đến nỗi có thể so sánh với sư tử hống trong truyền thuyết.

***

Ta bưng tới đậu phộng cùng đậu hủ khô, thêm một bình rượu nhỏ, ngồi ở bãi cỏ trước “Năm sao tửu điếm” chuẩn bị cất cao giọng ca mãnh liệt.

Ta cái gì cũng tốt, chỉ tiếc trời sinh ngũ âm (1) không được đầy đủ, tiếng ca cùng tiếng kêu khóc thảm thiết chẳng khác gì nhau, so ra càng giống tiếng quạ.

Ném đậu phộng vào trong miệng, thuận tiện uống thêm chút rượu, “Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu sâu đậm, em yêu anh được mấy phần, tình của em là thật, yêu của em cũng thật, ánh trăng nói hộ lòng em, anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu sâu đậm…A…Ô…Hư…Ư… Hư ư (quên lời rồi) (2)… Ngọt mật, anh cười vô cùng mị hoặc, giống như hoa nở trong gió xuân… Hư ư… ư…hư… (3) Đưa anh đến ngoài thôn nhỏ, có câu này bé phải nói với anh, tuy rằng trăm hoa đua nở, hoa dại ven đường cũng không được hái… không được hái, hoa dại có rất nhiều ong mật, cắn chết cây lại không chịu trách nhiệm… em ở đây chờ anh trở về, em ở đây chờ anh trở về, xem hoa nở, ngàn vạn lần không được bỏ quên em, hoa đào nở rất nhiều đó… Ư…A…Ô…Hư… (4)” Ta chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt say sưa, đôi tay nhỏ bé đặt lên trên ngực, nguyên một bộ dáng nhập tâm trong tiếng ca tuyệt diệu của mình.

Tiểu Lan và Tiểu Hồng vẫn đang bịt tai lại, toàn thân cuộn lại ngồi ở trước cửa tròn.

Chỉ cần là sinh vật nào có có thể nghe đều không dám tới gần “Năm sao tửu điếm” trong phạm vi hai trăm thước, một khi tới gần, nhất định sẽ choáng váng hoa mắt, nôn mửa không ngừng. Ngay cả ruồi bọ trên đầu cũng líu ríu bay đi, hiệu quả có thể khiến mấy con chim nhỏ thông thường phải rơi xuống hồ chết đuối. Đương nhiên, đó đều nhờ công lao giọng hát của ta.

“Đừng rống nữa…” Một đống rau quả hư bay tới trước mặt, nương theo đó là tiếng rít rào phẫn nộ, “Cút…” Không hổ danh là Lục Thanh Nhã, tiếng gầm gừ so với người thường quả chấn động hơn.

Không thèm để ý đến tiếng kêu gào của Thanh Nhã, ta chậm rãi ném vào trong miệng một củ đậu phộng, tiếp tục hát vang.

“Sông Hoàng Hà chảy về hướng đông, sao trên trời chầu sao Bắc Đẩu, ta nói đi là sẽ ra đi, ngươi có ta có tất cả. Gặp chuyện bất bình một tiếng rống lên, đáng ra tay thì sẽ ra tay, hấp tấp xông vào Cửu Châu a…A…Ư…A…Ô… Gặp chuyện bất bình một tiếng rống lên, đáng ra tay thì sẽ ra tay…. Ừ ư…Á à a… (5) Ta là một con hồ yêu ngàn năm, ngàn năm yêu say đắm thiên niên cô độc, trong đêm dài người cũng biết ta hồng trang ta vì ai mà mặc, trong hồng trần người cũng biết tóc ta là vì ai mà chải… A… Ô… (6)”

Lục Thanh Nhã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi màn biểu diễn của Hạ Tử Lung. Theo lời Thanh Nhã nói: mỗi lần nghe ta hát, tỷ ấy đều muốn tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho xong, để hai tai thanh tịnh.

Đồng hồ báo thức chưa chắc đánh thức được Thanh Nhã, nhưng tiếng ca của ta chắc chắn là có khả năng này.

Lúc lên điệp khúc, tuyệt đối không thể thấp được. Giọng ca kinh hãi thế tục này của ta, thỉnh thoảng cũng có chỗ mà dùng.

“Đồ điên.” Một cái trứng thối bay đến trước mặt ta.

Né được trứng thối, ta quơ tay múa chân say sưa trong thế giới âm nhạc tuyệt vời.

“Chim trên cành cũng đã thành đôi, nước biếc nón xanh nhoẻn miệng cười…A… Ô ô ô… ta là người bán báo nhỏ bé… Phu thê ân ái gian khổ cũng thấy ngọt ngào…Người nấu nước kẻ quét vườn, người cày ruộng kẻ canh cửi. Phu thê ân ái có khổ cũng ngọt ngào, chàng thiếp giống như đôi chim đà diều giang cánh cùng bay khắp nhân gian (7)… A…. Ra đây, những kẻ không bị tra tấn… Phu thê ân ái có khổ cũng ngọt ngào… Người mau ra đây, người ra ta sẽ không hát nữa… Ô, mau ra đây… ra đây…” (TN: In nghiêng là không có trong lời bài hát, là TL gọi TN ra XD)

“Ta chịu hết nổi rồi…” Một cái ghế khí lực dạt dào, hung hăng hướng về ta.



Phỏng chừng người nào đó bị giọng ca của ta làm ô nhiễm, tức giận cả người co quắp, đến phương hướng cũng không nhận ra được, cái ghế kia ném ra lệch hướng, rơi trúng nơi cách ta ba thước.

Ta thong thả ăn đậu phộng, “Vậy mẹ mau ra đây đi, con thực sự có việc cần tìm. Nhanh lên một chút, đi ra đây.”

“Họ Hạ kia, ngươi đừng hòng uy hiếp ta. Ta nói cho ngươi biết, chiêu này quá hạn sử dụng rồi.” Thanh Nhã từ trong cửa tròn thò đầu ra, tàn bạo trừng mắt nhìn ta.

“Bằng không ta tiếp tục hát.” Dùng chừng mấy chục năm cũng không quá hạn sử dụng, “Khục, ta thông thông cổ bắt đầu.” Từ khi biết tỷ ấy sợ giọng hát của ta, chiêu này lần nào dùng cũng được.

“Cút.” Lục Thanh Nhã thuận lợi nhặt một viên đá nhỏ dưới đất, hung hăng ném tới.

Ta trừng mắt nhìn Thanh Nhã, thân thể nghiêng về phía sau, né đòn tấn công, thuận lợi ném đậu phộng vào miệng.

Ta chậm rãi ngồi thẳng lưng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thanh Nhã, “Ai, lại bắn hụt rồi.” Đến khi ánh mắt chạm vào mặt Thanh Nhã, ta thấy biểu tình của tỷ ấy chính là trừng mắt há mồm, nguyên một bộ dáng ngu xuẩn.

Thanh Nhã cứng ngắc tựa người trên cửa, biểu tình cũng cứng nhắc, “A…” Thanh Nhã cười hắc hắc, “Sao lại trở về lúc này.” Tỷ ấy làm sao vậy? Nói chuyện với ai?

Ta nhìn theo tầm mắt của Thanh Nhã nhìn qua, lại càng hoảng sợ, theo bản năng từ dưới đất đứng lên, lui về phía sau năm thước, kích động quá độ, đậu phộng lật úp xuống, vung vãi đầy đất.

Mộ Dung Quyết lạnh lùng nghiêm mặt, máu tươi đỏ sẫm từ thái dương chảy xuống, trên khuôn mặt cương nghị vạch ra một đường cong nhìn thấy mà giật mình.

Không nghi ngờ gì nữa, vết thương trên trán đó tuyệt đối là họ Lục gây nên.

“Tỷ phu, huynh không sao chứ?” Ta nuốt nuốt nước bọt, dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn hắn.

Mộ Dung Quyết có thê tử như Lục Thanh Nhã và cô em vợ như ta quả là xui mười tám kiếp, phỏng chừng là tổ tiên phong thủy không tốt, đời trước gian dâm cướp bóc, giết người phóng hỏa, mới bị trừng phạt nghiêm khắc thế này.

Lục Thanh Nhã sửng sốt một giây, nhanh chóng từ trong chạy ra ngoài, “Lão công, xin lỗi a.” Lấy lấy tay che lại vết thương của Mộ Dung Quyết, Thanh Nhã vẻ mặt cầu xin, “Xin lỗi đi mà, người ta không phải cố ý.” Giọng Thanh Nhã rất nhỏ, khí lực yếu ớt.

Mộ Dung tướng quân thở dài thật sâu một hơi, lôi kéo tay Thanh Nhã vào trong, “Ta biết nàng không phải cố ý, bị thương nhẹ thôi, không sao cả.” Rõ ràng là ban ngày, đất trời sáng trưng, vậy mà hai người này đúng là khiến người ta muốn ói quá.

“Hu hu hu, chàng chảy máu rồi. Ta xin thề, sẽ không bao giờ đánh nhau nữa.” Thanh Nhã đáng thương lau lau nước mắt, không xem sự tồn tại của ta ra gì.

“Hơn hai mươi năm trước, nàng xen vào chuyện người khác khiến ta suýt nữa mất mạng, nàng lập thề sẽ không sinh chuyện thị phi. Trong ba mươi năm này, nàng vẫn gây chuyện thị phi như cũ. Lúc mới quen nhau, nàng hại ta bị giam trong thiên lao. Nàng khóc sướt mướt xin thề, kiếp này sẽ không động võ nữa, không làm chuyện trái pháp luật nữa. Nhưng bây giờ, nàng vẫn như cũ làm chuyện trái với pháp luật. Lúc mới gả cho ta, nàng trong hoa viên thiêu nướng suýt chút đốt cả gian nhà, nàng xin thề sẽ không thiêu nướng nữa, nhưng bây giờ nàng vẫn như trước tới hoa viên nhóm lửa, dùng kéo ngắt hoa làm ta bị thương, nàng nói sẽ không bao giờ trồng hoa nữa…” Mộ Dung tướng quân tường tận kể ra lịch sử huy hoàng của Lục Thanh Nhã, trong đó ẩn chứa tiếng thở dài bất đắc dĩ, cũng có một chút sủng nịch nhàn nhạt.

“Xin lỗi đi mà, ta sau này không giờ như vậy nữa, rất đau sao, ta giúp chàng băng bó…”

Bóng lưng bọn họ dần dần đi xa, ánh dương quang sau giờ ngọ khiến bóng lưng của họ kéo dài lên tường, rất dài…

Ta đối với Mộ Dung tướng quân vừa có thương hại vô vàn, song cũng ủng hộ tinh thần hiến thân của hắn. Nam nhân như vậy, lấy Thanh Nhã thực sự là quá tội nghiệp mà.

Có lẽ, ta phải thấy may mắn. May mắn vì hắn có thể sống đến bây giờ, may mắn cho tỷ tỷ của ta không phải trở thành quả phụ, càng không mang trên lưng tội danh giết chồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Dạ Thâu Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook