Chương 3: Mạo Hiểm Một Phen
Hỏa Hy Thước
31/03/2021
“Cái gì, cậu ăn ‘gan hùm mật gấu’ hay sao mà dám trước mặt mọi người huênh hoang như vậy? Chỉ là một y tá quèn mà dám đứng ra phẫu thuật sao? Ngay cả bác sĩ đầu ngành còn không có tự tin như thế”, dù cho Thiệu Tuyên vừa mới xông đến bảo vệ cho ông ta nhưng Trưởng khoa Trương lại không hề cảm kích mà còn lên mặt mỉa mai anh.
Thiệu Tuyên bất chấp việc bị Trưởng khoa Trương cười cợt, những đồng nghiệp khác tụm năm tụm bảy xầm xì bàn tán vẫn không hề nao núng, anh đưa mắt kiên định nhìn Phương Quốc Vinh.
“Thời gian là vàng ngọc, nếu như ông còn chần chừ không quyết thì Phương tiểu thư sẽ khó lòng qua khỏi?”
Tôn Phỉ Phỉ thấy chồng mình nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của Phương Bình thì vô cùng kinh ngạc. Tuy Tôn Phỉ Phỉ không biết tại sao Thiệu Tuyên lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy nhưng cô tỏ ra sợ hãi khi trải qua một trận “thập tử nhất sinh” đã khiến cho Thiệu Tuyên thay đổi như biến thành một con người khác.
Phương Quốc Vinh chưa gặp qua Thiệu Tuyên bao giờ nhưng nghe nói anh chỉ là một y tá nên trong lòng cũng rất do dự. Đột nhiên điện thoại của ông ta reo vang, trong đáy mắt của Phương Quốc Vinh có mấy phần vui mừng khi nhìn thấy tên người gọi đến. Vợ của ông sau khi nghe báo con gái gặp nạn liền nhờ người quen giới thiệu một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất trong thành phố đến phẫu thuật cho con – Bác sĩ Hàn Sĩ Đình.
“Vâng, bác sĩ Hàn phải không ạ? Con gái tôi đang gặp nguy kịch, làm ơn hãy đến ngay!”
Phương Quốc Vinh vừa vui mừng trong chốc lát thì mặt đã thất thần trở lại, ông cụp mắt xuống rầu rĩ nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
“Sao, phải một tiếng nữa mới đến được! Nếu thế thì con gái tôi phải làm thế nào?”
Đúng lúc đó, một người mặc trang phục bảo vệ vẫn còn lấm tấm mấy vệt máu trên mặt từ phía đám đông hối hả bước về phía Phương Quốc Vinh, giọng đứt quãng xen lẫn hơi thở hổn hển nói không ra hơi chỉ tay vào Thiệu Tuyên.
“Ông chủ, xin hãy để anh ta cứu Tiểu thư. Ban đầu khi Tiểu thư vừa nhập viện anh ta đã chẩn đoán rất chính xác tình trạng của Tiểu thư, nhưng do bác sĩ Trương đây cứ bày vẽ thủ tục nhiêu khê mới chậm trễ cấp cứu cho Tiểu thế này!”
Ánh mắt của Phương Quốc Vinh vừa lạnh lẽo vừa căm phẫn nhìn sang Trưởng khoa Trương, sau đó nhìn sang Thiệu Tuyên cất tiếng, nửa như cầu xin nửa như đe dọa.
“Sống chết của con gái tôi trông cậy cả vào anh. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó thì đừng trách tôi độc ác! Mau làm phẫu thuật đi.”
Thiệu Tuyên lạnh nhạt gật đầu, anh điềm tĩnh quay sang Trưởng khoa Trương lúc này trơ ra như phỗng.
“Trưởng khoa Trương, vui lòng giúp tôi chuẩn bị phòng phẫu thuật! Cảm ơn anh”.
Trưởng khoa Trương bị ánh mắt sắc lạnh của Phương Quốc Vinh làm cho “hồn vía lên mây”, không còn dám bắt bẻ Thiệu Tuyên nữa mà cun cút đi gọi người chuẩn bị phòng phẫu thuật cho anh. Trong lòng thầm thở ra nhẹ nhõm, nếu như Phương Bình có chết trên bàn phẫu thuật thì cũng chẳng còn liên quan gì đến ông ta nữa. Ông ta rốt cục cũng không rõ tên Thiệu Tuyên này muốn thể hiện hay sau khi tự tử bất thành thì hóa ra một tên dở người ngu ngốc nữa, ca phẫu thuật này có nằm mơ cũng không thể nào thành công được!
Tôn Phỉ Phỉ bị phong thái tự tin của Thiệu Tuyên làm cho chấn động, khí chất cao ngạo này lần đầu tiên cô mới nhìn thấy ở chồng mình liền hiếu kỳ đề nghị.
“Thiệu Tuyên, để em làm phụ tá cho anh!”
“Được, chúng ta đi thôi!”
Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng đóng kín cùng với tiếng dụng cụ bằng kim loại va vào nhau loảng xoảng, Phương Quốc Vinh đi đi lại lại bồn chồn không yên, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về hướng đó.
Trên hành lang dài vắng lặng bất chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, là Chu Hoa – mẹ của Phạm Bình Bình cùng với bác sĩ Hàn đến.
“Tình trạng của con bé thế nào? Tôi đã mời được bác sĩ Hàn đến rồi đây”, Chu Hoa nước mắt lưng tròng bám lấy tay chồng.
“Đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi!”
Bác sĩ Hàn cầm lấy kết quả xét nghiệm trên tay của Phương Quốc Vinh chăm chú xem, đôi mày càng lúc càng nhíu lại. Trường hợp nặng như thế này dù cho ông có đến kịp thì xác suất thành công cũng rất thấp, bệnh nhân đã mất máu quá nhiều, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng hơn nữa còn chìm vào hôn mê sâu. Bác sĩ Hàn tò mò muốn biết là ai đã can đảm thực hiện ca mổ này. Người dám đứng ra không phải bác sĩ đầu ngành thì cũng là thần y tái thế!
“Ông Phương, mạn phép cho tôi tò mò một chút, là ai đã nhận phẫu thuật cho Tiểu thư vậy?”
Phương Quốc Vinh ấp úng nhìn bác sĩ Hàn sau đó lại lén nhìn vợ mình, quyết định giao sinh mạng con gái cho Thiệu Tuyên khiến ông ta thập phần hối hận. Đứng trước an nguy của con gái cưng ông ta không còn minh mẫn, sáng suốt nữa.
“Là một y tá – tên Thiệu Tuyên, anh ta khẳng định có thể cứu sống Phương Bình! Lúc đó tình trạng của con bé đã xấu đi rất nhiều, mà bác sĩ Hàn lại không thể đến kịp nên…đành liều lĩnh tin vào anh ta vậy”
Thiệu Tuyên bất chấp việc bị Trưởng khoa Trương cười cợt, những đồng nghiệp khác tụm năm tụm bảy xầm xì bàn tán vẫn không hề nao núng, anh đưa mắt kiên định nhìn Phương Quốc Vinh.
“Thời gian là vàng ngọc, nếu như ông còn chần chừ không quyết thì Phương tiểu thư sẽ khó lòng qua khỏi?”
Tôn Phỉ Phỉ thấy chồng mình nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của Phương Bình thì vô cùng kinh ngạc. Tuy Tôn Phỉ Phỉ không biết tại sao Thiệu Tuyên lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy nhưng cô tỏ ra sợ hãi khi trải qua một trận “thập tử nhất sinh” đã khiến cho Thiệu Tuyên thay đổi như biến thành một con người khác.
Phương Quốc Vinh chưa gặp qua Thiệu Tuyên bao giờ nhưng nghe nói anh chỉ là một y tá nên trong lòng cũng rất do dự. Đột nhiên điện thoại của ông ta reo vang, trong đáy mắt của Phương Quốc Vinh có mấy phần vui mừng khi nhìn thấy tên người gọi đến. Vợ của ông sau khi nghe báo con gái gặp nạn liền nhờ người quen giới thiệu một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất trong thành phố đến phẫu thuật cho con – Bác sĩ Hàn Sĩ Đình.
“Vâng, bác sĩ Hàn phải không ạ? Con gái tôi đang gặp nguy kịch, làm ơn hãy đến ngay!”
Phương Quốc Vinh vừa vui mừng trong chốc lát thì mặt đã thất thần trở lại, ông cụp mắt xuống rầu rĩ nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
“Sao, phải một tiếng nữa mới đến được! Nếu thế thì con gái tôi phải làm thế nào?”
Đúng lúc đó, một người mặc trang phục bảo vệ vẫn còn lấm tấm mấy vệt máu trên mặt từ phía đám đông hối hả bước về phía Phương Quốc Vinh, giọng đứt quãng xen lẫn hơi thở hổn hển nói không ra hơi chỉ tay vào Thiệu Tuyên.
“Ông chủ, xin hãy để anh ta cứu Tiểu thư. Ban đầu khi Tiểu thư vừa nhập viện anh ta đã chẩn đoán rất chính xác tình trạng của Tiểu thư, nhưng do bác sĩ Trương đây cứ bày vẽ thủ tục nhiêu khê mới chậm trễ cấp cứu cho Tiểu thế này!”
Ánh mắt của Phương Quốc Vinh vừa lạnh lẽo vừa căm phẫn nhìn sang Trưởng khoa Trương, sau đó nhìn sang Thiệu Tuyên cất tiếng, nửa như cầu xin nửa như đe dọa.
“Sống chết của con gái tôi trông cậy cả vào anh. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó thì đừng trách tôi độc ác! Mau làm phẫu thuật đi.”
Thiệu Tuyên lạnh nhạt gật đầu, anh điềm tĩnh quay sang Trưởng khoa Trương lúc này trơ ra như phỗng.
“Trưởng khoa Trương, vui lòng giúp tôi chuẩn bị phòng phẫu thuật! Cảm ơn anh”.
Trưởng khoa Trương bị ánh mắt sắc lạnh của Phương Quốc Vinh làm cho “hồn vía lên mây”, không còn dám bắt bẻ Thiệu Tuyên nữa mà cun cút đi gọi người chuẩn bị phòng phẫu thuật cho anh. Trong lòng thầm thở ra nhẹ nhõm, nếu như Phương Bình có chết trên bàn phẫu thuật thì cũng chẳng còn liên quan gì đến ông ta nữa. Ông ta rốt cục cũng không rõ tên Thiệu Tuyên này muốn thể hiện hay sau khi tự tử bất thành thì hóa ra một tên dở người ngu ngốc nữa, ca phẫu thuật này có nằm mơ cũng không thể nào thành công được!
Tôn Phỉ Phỉ bị phong thái tự tin của Thiệu Tuyên làm cho chấn động, khí chất cao ngạo này lần đầu tiên cô mới nhìn thấy ở chồng mình liền hiếu kỳ đề nghị.
“Thiệu Tuyên, để em làm phụ tá cho anh!”
“Được, chúng ta đi thôi!”
Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng đóng kín cùng với tiếng dụng cụ bằng kim loại va vào nhau loảng xoảng, Phương Quốc Vinh đi đi lại lại bồn chồn không yên, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về hướng đó.
Trên hành lang dài vắng lặng bất chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, là Chu Hoa – mẹ của Phạm Bình Bình cùng với bác sĩ Hàn đến.
“Tình trạng của con bé thế nào? Tôi đã mời được bác sĩ Hàn đến rồi đây”, Chu Hoa nước mắt lưng tròng bám lấy tay chồng.
“Đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi!”
Bác sĩ Hàn cầm lấy kết quả xét nghiệm trên tay của Phương Quốc Vinh chăm chú xem, đôi mày càng lúc càng nhíu lại. Trường hợp nặng như thế này dù cho ông có đến kịp thì xác suất thành công cũng rất thấp, bệnh nhân đã mất máu quá nhiều, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng hơn nữa còn chìm vào hôn mê sâu. Bác sĩ Hàn tò mò muốn biết là ai đã can đảm thực hiện ca mổ này. Người dám đứng ra không phải bác sĩ đầu ngành thì cũng là thần y tái thế!
“Ông Phương, mạn phép cho tôi tò mò một chút, là ai đã nhận phẫu thuật cho Tiểu thư vậy?”
Phương Quốc Vinh ấp úng nhìn bác sĩ Hàn sau đó lại lén nhìn vợ mình, quyết định giao sinh mạng con gái cho Thiệu Tuyên khiến ông ta thập phần hối hận. Đứng trước an nguy của con gái cưng ông ta không còn minh mẫn, sáng suốt nữa.
“Là một y tá – tên Thiệu Tuyên, anh ta khẳng định có thể cứu sống Phương Bình! Lúc đó tình trạng của con bé đã xấu đi rất nhiều, mà bác sĩ Hàn lại không thể đến kịp nên…đành liều lĩnh tin vào anh ta vậy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.