Chương 14: Từ bỏ
Tần Tranh
22/07/2013
Kể từ đêm qua, nàng đã biết vết thương của mình đã bắt
đầu nứt ra. Tô Mộng Chẩm đã dặn rằng, trong vòng nửa năm nàng tuyệt đối không
được đụng tới rượu. Lúc đó nàng còn còn nghĩ bản thân mình từ trước tới giờ
không uống rượu, vậy thì cái lệnh cấm này đối với nàng mà nói quả thật chẳng có
ý nghĩa gì. Thế nhưng khi Tiểu Liên mang rượu đến, Đường Duyệt liền thay đổi
chủ ý. Chỉ vì nàng cảm thấy bản thân mình thật quá vô dụng. Đối với mẫu thân,
nàng là một sự sỉ nhục, đối với Đường huynh, nàng chỉ là một sự phiền toái, còn
đối với Thương huynh… chàng nhất định cảm thấy rất khó đối xử mỗi khi đối diện
với nàng. Sự tồn tại của một người như nàng chính là nguồn cơn làm mọi người
phải phiền não. Không phải nàng cố ý tìm đến cái chết, chỉ là nàng thực sự cảm
thấy mệt mỏi. Vậy mà lúc vết thương đang rỉ máu, nàng lại cảm thấy sợ hãi, vì
vậy mới liều mình túm lấy áo của Thương Dung. Người nàng yêu thực sự là một
người tốt, vì thế nàng không muốn mình mang đến phiền phức cho chàng.
Từ sáng đến giờ, nàng luôn cảm thấy vết thương ở ngực ngày một đau đớn, mỗi lần hít thở cũng làm nàng nhói buốt. Nàng rất sợ, sợ mình sẽ chết ngay trên ngay trên giường, chết trong căn phòng đóng kín cửa. Càng sợ hơn nữa là sau khi chết sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ. Như thế sẽ lại mang đến cho Đường gia vô vàn những lời đơm đặt. Đường Duyệt mỉm cười, miễn cưỡng bước về phía trước. Nàng cảm thấy mình đã đi rất xa, thế nhưng khi quay nhìn lại thì thấy mình mới chỉ đi được một đoạn đường ngắn ngủi. Nhưng nàng đã mệt tới mức không bước nổi nữa, nên đành ngồi xuống dựa vào một thân cây cạnh con đường mòn.
Gió thổi lướt qua tai nàng, giống như có ai đó đang thì thầm. Đường Duyệt nhắm mắt lại, nàng có thể nhìn thấy quá khứ hiện về rõ mồn một. Những ký ức mà cả đời này nàng không thể quên được. Kể từ khi có thể nhớ được sự việc, nàng đã biết rằng mẫu thân không yêu nàng. Phụ thân mặc dù thực lòng yêu thương nàng nhưng ông vẫn chỉ là một đàn ông qua loa đại khái, không thể chu toàn mọi mặt với nàng được. Nàng lúc nào cũng giống như vừa được moi dưới hố đất lên, người vừa bẩn vừa hôi. Sau khi phụ thân qua đời, nàng đã cùng mẫu thân đến Đường gia. Lúc đầu mặc dù vẫn luôn bị đứa con lớn trong Đường gia đánh cho sưng mày tím mặt, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, bởi vì nàng luôn cảm thấy mọi việc chắc chắn sẽ thay đổi tốt đẹp hơn, chắc chắn có ngày nàng không bị đánh nữa, nàng sẽ được sống những ngày tươi đẹp. Nàng cứ ôm ấp niềm tin này, nên mới có thể sống qua ngày.
Mãi cho đến bây giờ nàng cũng không thấy hận Ôn Nhã Như, mẫu thân của nàng. Đường Mạc mắng nàng là ngu xuẩn, ngốc nghếch. Nhưng phụ thân đã từng nói với nàng rằng, cứ coi như mẫu thân có hàng trăm nghìn điểm không tốt, nhưng bà đã sinh ra nàng. Chỉ riêng điều này thôi đã là một ân tình rồi.
Chí ít thì khi đến với cuộc đời này nàng cũng đã được trải nghiệm tình cảm ấm áp của nhân gian. Nàng yêu Thương Dung bởi vì chàng chính là người thứ hai trên đời này quan tâm đến hỉ nộ ái ố của nàng. Người đầu tiên chính là phụ thân đã qua đời của nàng.
Đường Duyệt che mặt lại, không muốn ánh mặt trời chiếu rọi đến tận sâu thẳm trái tim. Nàng không phải là không muốn sống nữa, mà chỉ sợ bản thân mình giống như lời Tô Mộng Chẩm nói, sẽ trở nên rất đáng sợ. Sự việc ngay hôm đó, nàng chưa hề nói với ai, mà luôn giấu trong lòng. Tại đại hội kiếm pháp, nàng chưa từng nghĩ muốn giết chết Mộ Dung Mai Kiến, bởi vì lúc đó nàng vốn không nghĩ đến hậu quả. Nhưng sau đó, khi Mộ Dung Mai Kiến mắng nàng là đồ tạp chủng, nàng quả thật cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bỗng chốc trở nên mất hết lý trí. Trước mặt nàng chỉ còn lại màu máu đỏ tươi bao phủ khắp bầu trời, trong đầu tràn ngập ý định giết người mà nàng không thể kìm nén lại được.
Vài năm nay, một sự đau khổ đang dồn nén lại và lớn dần lên trong lòng nàng. Chắc chắn có một ngày nó sẽ biến thành một nỗi thù hận khắc cốt ghi tâm, để rồi sẽ bùng nổ dữ dội. Trong lúc ngần ngừ do dự, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng người bước tới, nàng liền ngẩng cao đầu lên. Không xa trước mặt nàng, một đoàn bốn người đang đi tới. Đường Duyệt nắm chặt tay lại, ngồi yên một chỗ, nhìn bọn họ. Người thanh niên dáng vẻ thư sinh nho nhã đi đầu tiên đột nhiên dừng lại. Ba người kia vốn đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy Đường Duyệt liền im bặt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bốn nam tử này, Đường Duyệt chỉ nhận ra người đi đầu tiên chính là Thẩm Sơ Không. Thẩm Sơ Không nhìn có vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay, nhưng sự lợi hại của cú thiết quyền thì Đường Duyệt đã tận mắt chứng kiến. Ba người kia, mặc dù nàng không quen biết, nhưng đi cùng với Thẩm Sơ Không thì đương nhiên cũng là người của Ma Giáo. Bốn người đó tròn mắt nhìn Đường Duyệt, đột nhiên mặt đối mặt nhìn nhau trong giây lát.
Đường Duyệt không động đậy, giữ nguyên tư thế lúc đầu, ngồi bệt trên nền đất. Nàng vẫn mặc bộ y phục màu đỏ chói mắt, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch ra, càng làm cho đôi mắt nàng sáng lấp lánh như sao trời. Có điều là ai cũng có thể thấy rằng nàng đang thở rất yếu ớt, giống như số mệnh đang tới gần.
Bốn người này chính là Thẩm Sơ Không – đường chủ đường Mục Nguyệt, Mạnh Trúc Túy – đường chủ đường Mão Nguyệt, Tần Thời Vũ – đường chủ đường Văn Nguyệt và Liễu Tam Nguyệt – đường chủ đường Trường Nguyệt. Người lên tiếng đầu tiên lại là Liễu Tam Nguyệt, người vốn trầm ngâm nhất trong số mười hai đường chủ. Hắn nhìn Đường Duyệt nói: “Ngươi sắp chết rồi!”.
Đường Duyệt biết rằng đây không phải câu hỏi mà là lời khẳng định rằng nàng chắc chắn sẽ chết.
Thẩm Sơ Không cau mày nói: “Sao nàng lại ở đây một mình vậy?”. Hắn hỏi như vậy, ít nhất cũng nói lên hai điều, một là bọn họ đều biết Đường Duyệt là ai, hai là xác nhận ở xung quanh đây hoàn toàn không có ai khác.
Đương nhiên là Đường Duyệt sẽ không trả lời. Người trả lời Thẩm Sơ Không lại là Tần Thời Vũ đang cười hì hì: “Lão Thẩm, lẽ nào huynh không nhận ra tiểu cô nương xinh đẹp này đang sắp chết hay sao?”.
Thẩm Sơ Không khoát tay nói: “Chết hay không, ta tự mình biết xem!”. Nói rồi hắn liền nhón chân bước tới, giơ tay lay cổ tay của Đường Duyệt.
Thẩm Sơ Không quay đầu lại nhìn, nói: “Con nha đầu này quả thật là không xong rồi!”. Vừa dứt lời, hắn liền buông tay ra. Tay trái của Đường Duyệt lập tức thõng xuống mềm rũ, không còn sức lực. Nàng lạnh lùng nhìn bốn người đang đứng trước mặt mình. Đối phương lại chẳng thèm để ý đến nàng, bởi vì lúc nay đây ngay cả đứng dậy nàng cũng không thể làm nổi, huống hồ là cầm đao.
Thẩm Sơ Không nói: “Bị thương nặng như vậy mà còn dám một mình bỏ ra ngoài, đúng là một con nha đầu to gan”.
Đường Duyệt muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể. Nếu lộ ra sự yếu đuối ở ngay trước mặt kẻ địch, không những không thể tạo được sự thông cảm, mà chỉ làm cho cái chết đến nhanh chóng hơn mà thôi. Nàng đã từng muốn kết liễu cuộc đời mình, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng muốn chết trong tay người của Ma Gíao. Bất kỳ chuyện gì làm mất mặt Đường gia, Đường Duyệt đều tuyệt đối không thể làm được. Rõ ràng là mệt mỏi như vậy, đau đớn như vậy, nhưng nàng vẫn bình tĩnh ngồi yên, nhìn bọn họ không chút sợ hãi.
Mạnh Trúc Túy hàng ngày vốn nói nhiều nhất, hôm nay lại là người lên tiếng cuối cùng. Hắn cười và nói: “Ta lại rất thích những nữ nhi như thế này”.
Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nói: “Người thì dành cho huynh, còn mắt thì dành cho ta”. Liễu Tam Nguyệt có một sở thích rất quái lạ. Hắn luôn thích những thứ sáng lấp lánh. Cho dù là bay trên trời, chạy trên mặt đất, bơi dưới nước hay trốn trên núi, chỉ cần phát sáng thì hắn sẽ tìm mọi cách để có bằng được món đồ đó, rồi dùng một cái bình thật đẹp để đựng, cất vào trong phòng ngày đêm thưởng lãm. Võ công Thuần Dương mà hắn đang luyện chí cương chí chính, suốt đời không được gần gũi với nữ nhi. Vì thế từ trước tới nay hắn không bao giờ mở to mắt ngắm nhìn những người con gái đẹp. Nhưng hôm đó tại đạ hội kiếm pháp, mặc dù trước sau chỉ ngồi trong lán trại, nhưng mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào Đường Duyệt đang ở trên võ đài.
Lý do thứ nhất là vì từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp một người con gái nào không sợ chết như nàng.
Lý do thứ hai là vì nàng có một đôi mắt làm người khác rất thích, đôi mắt sáng lấp lánh khiến hắn không thể rời mắt.
Lúc đó hắn đã bắt đầu cảm thấy ngứa tay, muốn tự mình móc đôi mắt đó ra, để vào trong chiếc bình thật đẹp, đặt ở trên đầu giường. Hắn nghĩ đó nhất định sẽ là món đồ đẹp mà hắn có chơi mãi cũng không chán. Vì thế khi nhìn thấy Đường Duyệt ở đây, hắn rất hưng phấn. Bởi vì hắn biết mình sắp có một báu vật tuyệt thế. Chỉ cần nghĩ rằng đôi mắt đẹp này đã từng thuộc về một cô nương vừa đẹp vừa ác thì máu trong hắn đã sôi lên sùng sục.
Mạnh Trúc Túy thì lại không giống Liễu Tam Nguyệt, bởi vì Mạnh Trúc Túy từng là một kẻ hái hoa vướng vào mười tội ác không thể dung thứ. Lần đầu tiên có người con gái bày tỏ với hắn, hắn đã thẳng thừng cự tuyệt. Khi đó đối phương đã quay ngoắt lại vu cho hắn là kẻ hái hoa dọc đường. Để được yên thân, hắn đã ra tay đâm chết người đó, nhưng lại dẫn đến sự truy sát trên khắp giang hồ, bất đắc dĩ mới phải gia nhập Bái Nguyệt Giáo. Vì vậy những người bên phe chính đạo có một câu nói rất đúng, môn đệ của Bái Nguyệt Giáo đều là đồ vong mạng đã đến đường cùng. Do đó ai cũng biết rằng đường chủ Mạnh Trúc Túy rất ghét con gái, đặc biệt những người con gái đẹp mà độc ác. Đường Duyệt với một nhát đao đã chặt phăng cánh tay phải của Mộ Dung Mai Kiến. Điều đó đủ cho thấy mức độ độc ác của nàng, nên hắn mới nảy ra ý làm cho nàng phải ê chề nhục nhã. Cho dù nàng sắp chết thì trước khi chết cũng phải làm cho nàng chịu đau đớn tới mức không muốn sống nữa. Đây chính là triết lý sinh tồn của Mạnh Trúc Túy. Vì thế hắn liền bước tới, không kiêng dè gì, ra tay cởi bỏ quần áo của Đường Duyệt.
Tần Thời Vũ và Liễu Tam Nguyệt dứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh. Khi chiếc cổ trắng ngần của Đường Duyệt lộ ra, ánh mắt họ không thể rời đi được. Nhưng bàn tay của Mạnh Trúc Túy đã bị bàn tay thiết quyền tóm mạnh lấy. Mạnh Trúc Túy ngạc nhiên hỏi: “Sao, huynh muốn làm trước hay sao?”.
Thẩm Sơ Không tức giận nói: “Bỏ ngay cái tay chó má của ngươi ra!”.
Mạnh Trúc Túy cau mày nói: “Huynh không được ngăn cản ta”.
Khuôn mặt nho nhã của Thẩm Sơ Không đột nhiên sa sầm: “Ai cho phép ngươi động vào cô nương ấy?”.
Sắc mặt của Mạnh Trúc Túy cũng trở nên khó coi: “Không nên xía vào chuyện của người khác, hãy bỏ tay ra!”.
Nhưng bàn tay thiết quyền của Thẩm Sơ Không vẫn tóm chặt lấy cổ tay hắn: “Ta nhắc lại lần nữa, không được phép động vào cô nương ấy!”.
“Đại cục là quan trọng, không nên vì một nữ nhi mà làm hỏng hòa khí hai bên”, Tần Thời Vũ bước tới hạ giọng nói. “Chúng ta còn có đại sự cần phải làm”.
“Vậy thì hãy điểm huyệt cô nương này đi. Đợi đến tối khi xong việc sẽ mang về tính sau”, Liễu Tam Nguyệt đột nhiên cũng bước tới nói.
Một chọi ba, Mạnh Trúc Túy không có kế thắng nên đành lạnh lùng nhìn Đường Duyệt một cái rồi quay người bước đi. Đường Duyệt thở phào môt cái, vừa rồi khi Mạnh Trúc Túy tiến sát đến người nàng, nàng đã quyết tâm liều mạng với hắn. Nào ngờ được Thẩm Sơ Không cứu thoát trong gang tấc.
Bốn vị đường chủ của Bái Nguyệt Giáo đang ở cách nàng có bảy bước chân. Họ ngồi quây lại với nhau để bàn chuyện. Bốn người này đều là cao thủ của Ma Gíao, thâm độc ghê gớm, tung hoành võ lâm đã lâu, hoàn toàn không coi Đường Duyệt ra gì. Đặc biệt là bây giờ nàng đã giống một phế nhân, không có một chút nguy hiểm nào.
Đường Duyệt ngồi im lặng, lén nghe bọn họ nói chuyện. Thì ra lần này tám vị đường chủ của Ma Giáo ra tay hành động, không chỉ để làm cho phe chính đạo sợ hãi. Quan trọng là còn nhất cử lưỡng tiện tiêu diệt toàn bộ người của phe chính đạo. Chuyện mà họ đang bàn bạc bây giờ chính là dùng thuốc nổ làm cho lở núi, như thế sẽ chôn sống toàn bộ môn đệ của phe chính đạo ở trên và dưới núi. Đường Duyệt nhớ đến ghi chép về thuốc nổ trong cuốn Ly hận kinh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nàng thực sự không bao giờ nghĩ được rằng Ma Gíao lại dùng cách đáng sợ như vậy để đối phó với môn đệ của phe chính đạo.
Mạnh Trúc Túy nói: “Hàng vạn cân thuốc nổ đã được chôn xong rồi, môn đệ của các đường sẽ tránh xa trước. Chỉ đợi đến canh ba là có thể phát nổ”.
Tần Thời Vũ nói: “Ta đã lệnh cho môn đệ dưới trướng trấn giữ bốn cửa khẩu xuống núi. Đợi đến khi người của chúng ta rút xong là lập tức chặn ngay lại”.
Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nói: “Phó giáo chủ đã bố trí xong người tiếp ứng ở dưới núi. Đến lúc đó sẽ dẫn đường cho chúng ta tới nơi an toàn”.
Thẩm Sơ Không cười nhạt: “Phó giáo chủ tính toán như thần, có điều chẳng lẽ tất cả môn đệ của phe chính đạo đều là đồ ngu hay sao? Ngộ nhỡ có kẻ thoát ra được thì làm thế nào?”.
Mạnh Trúc Túy nhởn nhơn nói: “Huynh còn nhớ sự bố trí của phó giáo chủ khi chúng ta đến không? Dưới núi đã sớm bố trí nhân lực rồi, ngay cả một con chim cũng không thể bay ra được, huống hồ là một con người”.
Hắn tiếp tục nói: “Một khi phát nổ, sườn núi đương nhiên sẽ sạt lở, đường đi sẽ bị chặn đứng. Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là con người, không thể mọc cánh mà bay, nên không thể chạy ra ngoài được. Có điều trong kế hoạch của chúng ta có thêm một khâu nữa, nhưng phải bảo mật không được tiết lộ ra ngoài”.
Thẩm Sơ Không không nói gì, một lát sau mới nói: “Vậy thì... ai sẽ là người phát nổ?”. Ai tình nguyện liều chết ở đây?
Liễu Tam Nguyệt cười nhạt: “Đương nhiên là Mộ Dung Mai Kiến rồi”.
Sắc mặt của Thẩm Sơ Không chợt thay đổi: “Các huynh định bắt Mộ Dung Mai Kiến ở lại sao?”.
Mạnh Trúc Túy cười nói: “Là do hắn chủ động xin ở lại”.
Thẩm Sơ Không lạnh lùng nói: “Hắn đã mất đi một cánh tay, lẽ nào các huynh lại nỡ để hắn ở lại sao?”.
Liễu Tam Nguyệt nói: “Việc này là tốt cho hắn ta. Chết ở đây còn tốt hơn là quay về, lẽ nào huynh không hiểu điều này?”.
Tần Thời Vũ ngước mắt nói: “Một người tàn phế liệu có ích gì cho Bái Nguyệt Gíao nữa không?”. Đúng vậy, Mộ Dung Mai Kiến giờ đã là một người tàn phế, đối với Bái Nguyệt Gíao mà nói, hắn đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào. Hơn nữa, với bản tính kiêu ngạo, Mộ Dung Mai Kiến đương nhiên sẽ không quay về để phải đối mặt với sự chế nhạo của người khác.
“Xin huynh chớ quên lời dặn của phó giáo chủ”, Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nhắc nhở Thẩm Sơ Không.
Thẩm Sơ Không chợt rùng mình: “Phó giáo chủ?”.
Liễu Tam Nguyệt nói: “Đúng vậy, chắc huynh vẫn còn nhớ đường chủ đường Sơ Nguyệt Ân Liễu Liễu ba năm trước chứ?”.
Sắc mặt Thẩm Sơ Không chợt trở nên u ám. Đương nhiên là hắn không thể nào quên được, Ân Liễu Liễu đã từng là đệ nhất mỹ nhân trong giáo. Nàng không những có dung mạo xinh đẹp, võ nghệ cao cường mà còn đa mưu túc trí, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã bước lên vị trí đường chủ đường Sơ Nguyệt. Không chỉ vậy, nàng còn là ái tướng tâm phúc của phó giáo chủ. Trong giáo cũng đã từng đồn rằng, nàng là người tình của phó giáo chủ. Thế nhưng đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ. Trong Bái Nguyệt Giáo, những mỹ nhân muốn bước lên giường cùng phó giáo chủ không chỉ có một mình Ân Liễu Liễu. Người tình của phó giáo chủ cũng không phải chỉ có một mình nàng. Chỉ đáng tiếc là ba năm trước đây, Bái Nguyệt Gíao ở Lĩnh Nam có một kẻ phản bội tên là Cao Hữu Lâm, hắn đã cấu kết với Tản Hoa Kiếm Phái của chính đạo, định xóa sạch toàn bộ thế lực của Bái Nguyệt Giáo ở Lĩnh Nam. Nhưng ngay vào đêm trước khi bọn họ hẹn nhau hành sự, Cao Hữu Lâm đột nhiên bị đường chủ đường Sơ Nguyệt Ân Liễu Liễu ám sát. Tản Hoa Kiếm Phái cũng bị tàn sát trong vòng một đêm. Chỉ có người gác cổng của Tản Hoa Kiếm Phái là Vũ Thành liều chết vật lộn. Trước khi chết còn làm Ân Liễu Liễu trọng thương, vì thế võ công của nàng đã bị phá hủy. Ân Liễu Liễu vốn định lập công lớn, nhưng do võ công bị mất hết, nên địa vị trong giáo cũng vì thế mà xuống dốc không phanh, chẳng mấy chốc đã bị người khác thay thế. Ân Liễu Liễu từ trước đến nay luôn tự cho mình là giỏi, không chịu nổi sự đả kích này, nên đã cầu cứu phó giáo chủ giúp nàng đánh lại những kẻ đối lập để khôi phục địa vị.
Ba ngày sau đó, Ân Liễu Liễu đã bị phó giáo chủ tiện tay thưởng cho một môn đệ đã lập công trong giáo. Người này không lâu sau đó liền tặng nàng cho một người khác. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, nàng từ địa vị cao quý của một đường chủ đã biến thành hạt cát nhỏ nhoi trên đường. Hiện nay, Ân Liễu Liễu vẫn theo Bái Nguyệt Giáo, cách đây không lâu Thẩm Sơ Không vẫn còn nhìn thấy nàng. Bất ký người nào trong Bái Nguyệt Giáo muốn nàng đều đơn giản và dễ dàng hơn cả việc bỏ tiền mua vui với các cô nương ở Thượng Hoa Lâu. Có điều bây giờ nàng đã không còn là đệ nhất mỹ nhân của Bái Nguyệt Giáo năm nào. Có lẽ ngay cả bản thân nàng nếu soi gương cũng sẽ không nhận mình nữa.
Đấu tranh minh bạch hay ám sát, bất kể là ai, bất kể là bằng cách gì, chỉ cần giết được đường chủ là có thể thay thế vị trí đó. Không ai hiểu được cảm giác này hơn Thẩm Sơ Không, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng có thể đón nhận cái chết. Kể từ khi trở thành đường chủ đường Mục Nguyệt đến nay, hắn đã kinh qua một trăm bảy mươi chín lần bị ám sát, một trăm linh sáu lần quyết đấu, trong số những người đến giết hắn có cả những người đã từng là bạn hắn, có người từng là huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau, có người từng là a hoàn của hắn. Bất kỳ người nào trong số họ cũng đều có khả năng trở thành đường chủ kế tiếp. Chỉ cần giết được hắn mà thôi.
Thẩm Sơ Không hít một hơi thật sâu, không thể không thừa nhận rằng Mộ Dung Mai Kiến chết ở đây thì vẫn tốt hơn. Sự lựa chọn này quả là quá sáng suốt. “Hắn ta là một người thông minh!” Cuối cùng Thẩm Sơ Không nói.
Trong lòng Đường Duyệt chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn trỗi dậy, không biết là do vết thương đang nhức nhối hay bởi vì nàng nghe thấy Mộ Dung Mai Kiến sắp thành kẻ thế mạng. Nàng nhớ lại nhát đao của mình, nếu không phải vì nhát đao đó, có lẽ Mộ Dung Mai Kiến vẫn là một thiếu niên ngời ngời ý chí. Hắn hoàn toàn không phải ở lại đây để chờ chết. Nàng cảm thấy bản thân mình đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.
Quả là kỳ lạ, bọn họ đang bàn nhau sẽ giết người như thế nào, vậy mà nàng lại cảm thấy hối hận vì mình đã làm người khác bị thương. Bọn họ đang nắm trong tay sinh mạng của hàng nghĩn con người, vậy mà nàng lại chỉ vì đã hủy hoại tương lai của một người mà thấy áy náy tới mức toàn thân run rẩy. Không cần phải nghĩ ngợi lung tung gì nữa, điều quan trọng nhất bây giờ chính là ngăn bọn họ lại! Nếu không thì không chỉ một mình Mộ Dung Mai Kiến, mà ngay cả phụ thân, đại huynh, thậm chí cả Thương huynh đều sẽ gặp nguy hiểm. Đặc biệt là đại huynh, huynh ấy đang bị trọng thương, ngay cả cơ hội thoát hiểm cũng không có.
Đường Duyệt nghiến răng, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực. Dường như chỉ cần khẽ cử động thì ngay cả xương cũng sẽ vỡ vụn. Nàng vốn cảm thấy bản thân mình không yêu cuộc đời này, vậy mà tận bây giờ nàng mới biết rằng nàng nhất định phải kiên trì để tiếp tục sống. Nếu nàng cứ thế này mà chết đi, thì ai sẽ báo cho đại huynh tin tức quan trọng này? Đường Duyệt đã quyết định rồi, nhất định phải nghĩ cách để quay về! Vì bản thân mình mà phải tiếp tục sống thì đau khổ và gian nan như vậy. Nhưng vì người khác mà phải tiếp tục sống thì nàng lại đột nhiên cảm thấy mình có động lực hơn. Đường Duyệt mở to mắt nhìn bốn người bọn họ.
Trong bốn người này, nàng mới chỉ tận mắt chứng kiến võ công của Thẩm Sơ Không, còn thực lực của ba người ra sao thì nàng hoàn toàn không biết. Đơn giản chỉ cần một mình Thẩm Sơ Không thôi cũng đã là một cao thủ có thể bất phân thắng bại với Đường Mạc rồi. Đường Duyệt biết chắc chắn rằng, cho dù bản thân mình có liều sống chết đi chăng nữa thì cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay bọn họ.
Nghĩ đến đây lòng Đường Duyệt chợt rối như tơ vò. Nàng cứ ngồi ngây ra đó, mệt mỏi gồng người lên để không bị ngã xuống. Một người mà ngay cả tự mình đứng lên cũng không nổi thì làm sao có thể chạy thoát khỏi tay của bốn người được. Thật là mơ tưởng hão huyền. Đây cũng chính là lý do tại sao bốn người kia lại bàn bạc kế hoạch đáng sợ đó ngay trước mặt nàng mà không chút kiêng dè gì. Bọn họ sớm đã biết chắc chắn rằng, cho dù có mọc thêm cánh thì nàng cũng không thể bay đi được.
Chợt nghe có tiếng cười lạnh lùng, là Mạnh Trúc Túy đang trầm ngâm nói: “Thảo nào mà huynh lại muốn nhảy lên, thì ra huynh căn bản là..”..
Hắn do dự không nói hết, ánh mắt đang nhìn Thẩm Sơ Không đột nhiên chuyển sang nhìn Đường Duyệt, châm biếm nói: “Quả thật không thể nhìn ra được bản lĩnh lôi kéo đàn ông của con nha đầu lạnh lùng kia lại giống hệt với mẫu thân nó”.
Nghe thấy Mạnh Trúc Túy nhắc đến mẫu thân, ánh mắt Đường Duyệt chợt lạnh ngắt.
“Sao, không thích nghe hay sao? Người trong giang hồ đều biết rằng khi Ôn Nhã Như còn trẻ đã bỏ nhà đi theo một người phu xe ngựa một cách vô liêm sỉ, lại còn sanh ra một đứa con gái nữa chứ. Cô nương cho rằng cô nương cùng mẫu thân tái giá thì có thể trở thành thiên kim đại tiểu thư được hay sao?”
Đường Duyệt nhìn ánh mắt của Mạnh Trúc Túy. Không biết là trong mắt nàng có bao nhiêu phần là sự phẫn nộ, bao nhiêu phần là sự đau khổ, nhưng vượt lên tất cả nàng đã kiềm chế nhẫn nhịn, không hề lên tiếng phản bác.
Thẩm Sơ Không bỗng nhiên bước tới, giơ hai tay ra nói: “Cô nương có thể đứng lên được không?”.
Liễu Tam Nguyệt lên tiếng: “Huynh muốn đưa cô nương ấy cùng đi à?”.
Thẩm Sơ Không lạnh lùng nói: “Không lien quan gì đến ngươi”.
Mạnh Trúc Túy “hứ” một tiếng: “Nhưng phó giáo chủ đã hạ lệnh không được bỏ sót một ai lên núi Xích Hà, trừ môn đệ của Bái Nguyệt Giáo”.
Thẩm Sơ Không ngây người ra một lát rồi nói với Đường Duyệt: “Nếu cô nương chịu gia nhập Bái Nguyệt Gíao thì đương nhiên sẽ không phải chết”.
Đường Duyệt cười lạnh lùng nói: “Ta thà chết cũng không gia nhập Bái Nguyệt Giáo”.
Tần Thời Vũ liền đứng dậy nói: “Ta thấy ngươi đã bị trúng độc của Đường gia rồi, rất nặng đó. Trên đời này lẽ nào còn có điều gì quan trọng hơn mạng sống của ngươi hay sao?”.
Đường Duyệt nói: “Nếu không có Đường gia thì cũng không có Đường Duyệt ta. Những thứ quan trọng hơn mạng sống của ta, trên đời này quả thực là rất nhiều”.
Thẩm Sơ Không nói: “Nhưng cô nương cũng nên biết rằng, nếu không phải vì bọn ta không ra tay hạ sát, thì chắc cô nương cũng chẳng còn sống mà ngồi đây nói đạo lý với bọn ta”.
Đường Duyệt nhìn hắn rồi nói: “Các người có thể giết chết ta ngay bây giờ cũng được”.
Thẩm Sơ Không cau mày: “Cô nương đã là người của Đường gia, bọn ta đương nhiên có thể dùng cô nương để dụ người của Đường gia mắc bẫy, rồi triệt hạ bọn họ”.
Mạnh Trúc Túy cười lớn: “Thẩm huynh, nếu huynh muốn cứu tính mạng của cô nương này thì cũng không cần phải lấy lý do vớ vẩn như vậy. Huynh coi ta là đứa trẻ lên ba hay sao. Cứ cho là bây giờ chúng ta không ra tay đi nữa, thì người của Đường gia cũng sẽ nhanh chóng bị thuốc nổ làm thịt nát xương tan. Hà tất phải rườm rà thêm việc này”.
Mạnh Trúc Túy vừa nói vừa bước lại gần Đường Duyệt: “Có điều là, huynh nói cũng đúng, nếu giết cô nương này đi thì quả là đáng tiếc. Mỹ nhân trên đời này tuy nhiều, nhưng lại thiếu những gai hoa hồng kiên cường thế này. Chi bằng để lại thêm vài ngày để thưởng thức, cũng không uổng công ông trời đã sinh ra những mỹ nhân như thế”.
Đường Duyệt nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Trúc Túy lấp lánh, biết rằng hắn không hề có ý tốt, bất giác lạnh lùng nói: “Thảo nào các ngươi luôn bị người đời phỉ nhổ. Các người còn có tư cách gì để mà oán trách ông trời đã đối xử không công bằng với các ngươi? Ta không biết Bái Nguyệt Giáo là nơi như thế nào, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ đến đó, lại không bao giờ đi theo đồ súc sinh như các ngươi”.
Mạnh Trúc Túy tức điên, túm lấy tay áo của Đường Duyệt, cười to: “Ngươi mắng bọn ta là đồ súc sinh à! Được lắm! Mắng hay lắm, cứ đợi một lúc nữa rồi ngươi sẽ phải khóc lóc mà cầu xin ta đấy!”.
“Buông nàng ấy ra!” Thẩm Sơ Không đột nhiên nói to.
Mạnh Trúc Túy cười nhạt nói: “Thẩm huynh, hẳn là đến bây giờ huynh vẫn có ý định muốn bảo vệ con nha đầu này phải không?”.
Thẩm Sơ Không nói: “Không, nếu phải giết cô nương này thì cũng phải để ta là người ra tay. Cô nương này cũng là một địch thủ đáng khâm phục. Ta muốn cô nương này chết dưới tay ta”.
Mạnh Trúc Túy cau mày cười nhạt: “Lời nói này có thể coi là thật không? Huynh có thể ra tay được không?”.
Thẩm Sơ Không nói: “Nếu ta không giết được cô nương này, đến lúc đó huynh động thủ cũng chưa muộn mà”.
Mạnh Trúc Túy lùi về sau mấy bước, làm động tác xin nhường. Hai người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, quan sát màn đối lập vừa rồi với vẻ vô cùng thích thú.
Thẩm Sơ Không bước tới trước mặt Đường Duyệt, nhìn nàng từ trên cao xuống rồi nói: “Nàng còn điều gì muốn nói không?”.
Đường Duyệt không thể ngăn nổi sự đau đớn ở ngực, ho mạnh một tiếng rồi miễn cưỡng nói: “Ta chẳng có gì để nói cả”. Đến nước này thì nàng cũng không có tham vọng tiếp tục sống được nữa. Không ai có thể cứu nàng. Bây giờ không còn là vấn đề nàng muốn sống nữa hay không, mà là không còn sự lựa chọn nào khác. Đường Duyệt cảm thấy dường như ông trời đã chơi nàng một vố độc ác, lúc nàng muốn chết thì lại không chết được; lúc nàng biết rằng bản thân không được phép chết thì lại không thể không đối diện với tuyệt cảnh, không thể không chết.
Thẩm Sơ Không đã giơ cao nắm thiết quyền tay phải của mình...
Khuôn mặt của Đường Duyệt cuối cùng cũng lộ rõ vẻ bi thương, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đàn hiện lên trong đầu nàng, đột nhiên đều lờ mờ không thấy đâu nữa. Ngay cả những chuyện đau khổ nhất mà trước đây nàng đã từng kinh qua, bây giờ cũng đều trở nên mơ hồ, giống như chưa từng tồn tại. Thì ra khi phải đối mặt với cái chết thì sẽ có cảm giác như nàng lúc này.Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “roạt”, Đường Duyệt gần như nghĩ rằng đó là tiếng xương của mình đang vỡ ra. Ngay sau đó lại phát hiện ra mình có thể mở to mắt. Nàng tận mắt nhìn thấy Mạnh Trúc Túy đã bay ra xa. Thân người va vào một thân cây to, rồi đổ sập xuống. Sức mạnh đó quả là khủng khiếp, dường như ngay cả sống lưng của hắn cũng bị đập vỡ.
Mạnh Trúc Túy không thể đứng dậy được nữa. Toàn bộ sống lưng của hắn xương thịt lẫn lộn. Cú đấm này là do Thẩm Sơ Không động thủ. Đường Duyệt không dám tin liền mở to mắt để nhìn.
“Huynh điên rồi à?” Sắc mặt Tần Thời Vũ thay đổi hẳn, nhìn chằm chằm vào Thẩm Sơ Không. Đường Duyệt lại chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, không hiểu tại sao Tần Thời Vũ đột nhiên ngã gục xuống đất, khuôn mặt đầy hắc khí, toàn thân dường như bị lửa đốt cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất, kêu gào không dứt.
Liễu Tam Nguyệt gằn giọng nói: “Thẩm Sơ Không, là ngươi đã hạ độc”. Đường Duyệt kinh ngạc nhìn Thẩm Sơ Không với khuôn mặt nho nhã đang đứng trước mặt mình, hắn có thể đả thương Mạnh Trúc Túy với một cú đấm, lại còn hạ độc Tần Thời Vũ nữa. Tại sao Thẩm Sơ Không lại phải làm vậy?
“Liễu Tam Nguyệt, ngươi không phải là đối thủ của ta”, Thẩm Sơ Không chậm rãi nói, ánh mắt sắc lạnh như dao. Liễu Tam Nguyệt sau một lát kinh ngạc, đã bình tĩnh trở lại, hắn nói: “Ngươi nên biết kết cục của một kẻ phản bội”.
Thẩm Sơ Không cười lớn: “Ta vốn không phải là người của Bái Nguyệt Giáo, nên làm chuyện gì có chuyện phản bội”.
Liễu Tam Nguyệt trầm ngâm nói: “Vậy rốt cuộc ngươi là ai?
Thẩm Sơ Không nói: “Ngươi không cần phải biết ta là ai. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta chính là địch thủ của Bái Nguyệt Giáo, như thế là đủ rồi!”
Liễu Tam Nguyệt nói to: “Được lắm! Thẩm Sơ Không, ngươi to gan thật!” Hắn không còn do dự nữa, bay người lên nhấc Mạnh Trúc Túy và Tần Thời Vũ, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn.
Đường Duyệt còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Sơ Không bế lên. “Bọn chúng sẽ lập tức quay lại đây. Tốt nhất là nàng nên tiết kiệm sức, có gì ta sẽ giải thích sau”.
Đường Duyệt trầm ngâm không nói rất lâu. Thẩm Sơ Không cúi đầu hỏi: “Có phải nàng có chuyện muốn hỏi ta?”
Đường Duyệt do dự, nàng không biết có nên hỏi hay không. Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn hỏi: “Ngươi đã thả bọn họ ra, thiết nghĩ là đã biết được kết cục?”.
Thẩm Sơ Không cười nói: “Cho dù ta có giết chết họ thì kết cục vẫn như vậy thôi”.
“Tại sao?” Đường Duyệt vẫn không hiểu, hỏi lại.
“Trong vòng nửa canh giờ, nếu bốn người bọn ta không thể cùng về một lúc thì bốn vị đường chủ khác cũng vẫn sẽ đuổi theo đến đây”, Thẩm Sơ Không lạnh lùng trả lời.
“Đây không phải là lý do”, Đường Duyệt vẫn kiên quyết phủ nhận.
Thẩm Sơ Không ngạc nhiên hỏi: “Vậy điều gì mới là lý do để ta thả mấy người bọn họ đi?”.
“Ngươi...đã bị thương rồi!” Đường Duyệt nói.
Sắc mặt Thẩm Sơ Không chợt thay đổi. Một lúc lâu sau mới trả lời: “Nàng biết từ lúc nào vậy?”
Đường Duyệt nhìn tay hắn: “Lúc ngươi xuất cú thiết quyền đó”.
Thẩm Sơ Không cười đau khổ: “Ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra, thì Liễu Tam Nguyệt không thể không nhìn ra được. Đúng vậy, ta đã bị thương tại đại hội kiếm pháp. Không chắc chắn thắng, nên mới không thể động thủ với Liễu Tam Nguyệt”.
Đường Duyệt cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào trong người. Đôi mắt rơm rớm lệ.
“Nàng không cần phải xúc động. Ta làm như vậy không phải vì nàng”, Thẩm Sơ Không nói.
Đường Duyệt cúi đầu, không muốn cho đối phương nhìn thấy cảm xúc của mình.
Thẩm Sơ Không ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta vốn đã định phá vỡ kế hoạch của họ. Tuyệt đối không phải là vì nàng mà động thủ”. Nhưng...chắc chắn là vì nàng mà Thẩm Sơ Không mới phải động thủ sớm như vậy chứ...Cho dù toan tính của Thẩm Sơ Không có bị phát hiện ra đi chăng nữa thì Đường Duyệt vẫn cứ nghĩ như vậy. Bất giác nắm chặt lấy tay áo của Thẩm Sơ Không, Đường Duyệt nói nhỏ: “Xin thứ lỗi!”. Nếu không phải nàng tự ý bỏ chạy ra đây thì Thẩm Sơ Không đã có thể tìm một cơ hội phù hợp hơn để phá vỡ kế hoạch của đối phương rồi, chứ không phải vội vàng hành động như vậy, cũng không phải đối diện với tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.
Thẩm Sơ Không bất giác thở dài trong lòng, rồi nói tiếp: “Mặc dù ta không biết nàng đã gặp phải chuyện gì, nhưng cho dù thế nào đi nữa, vứt bỏ niềm hy vọng của mình vẫn là điều sai lầm”.
Đường Duyệt không nói, vùi đầu vào trong bóng của Thẩm Sơ Không. “Huynh...căn bản là không thể hiểu được tâm tư của ta”, Đường Duyệt nói.
Mắt Thẩm Sơ Không chợt nhìn vào vết thương trên vai nàng. Rồi dường như không kìm nén được lại vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Ta lớn hơn nàng rất nhiều, đương nhiên là không thể hiểu được những người trẻ trung như nàng đang nghĩ gì rồi. Nhưng phụ mẫu là ruột thịt. Cho dù nàng không yêu thương thì cũng không nên làm điều gì không phải với họ”.
Những lời này không giống với con người của Thẩm Sơ Không chút nào. Đường Duyệt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn chàng. Một Thẩm Sơ Không động một chút là văng tục, vậy mà khi an ủi người khác lại nho nhã, tự nhiên và chân thành như vậy.
Thẩm Sơ Không cười nói: “Nhiều năm trước đây ta cũng giống như nàng, cho rằng Bái Nguyệt Giáo đều là đồ vong mạng. Thế nhưng khi ta thực sự đến đó, thì lại phát hiện ra rằng rất nhiều suy nghĩ của mình trước đây là sai lầm”.
“Lẽ nào bọn họ không phải người xấu sao?”
“Không, bọn họ là người xấu, phần lớn đều là những người đã phạm phải mười điều ác không thể dung tha”. Giọng nói của Thẩm Sơ Không rất lạnh lùng: “Nhưng bọn họ hoàn toàn không phải khi sinh ra đã là người xấu”.
Đường Duyệt không lên tiếng, nhưng cảm xúc trên gương mặt nàng đã làm cho Thẩm Sơ Không biết rằng nàng không hề tin vào những lời này, không những không tin mà còn không cho là như vậy. Nhưng nàng không phải là người lấy oán báo, vì thế nàng không hề phản bác lại.
Thẩm Sơ Không thở dài: “Người trong Bái Nguyệt Giáo đều là người không có nhà để quay về. Có thể nói, đó là những người không biết đi đâu về đâu. Cô nương nói bọn họ tâm địa xấu xa độc ác, nhưng quả thực hoàn toàn không phải bản chất trời sinh ra đã như vậy”.
Đường Duyệt vẫn không nói gì, chỉ trầm ngâm lắng nghe.
Thẩm Sơ Không hít một hơi thật sâu, chàng không biết được rằng đã bao lâu rồi chàng không nói chuyện với người khác. Trong Bái Nguyệt Giáo, những huynh đệ đã từng cùng chàng vào sinh ra tử hoàn toàn không được coi la con người. Bất kể bọn họ đến từ đâu, tại sao lại đến, thì trong lòng đều mang đầy lòng thù hận, độc ác đáng sợ. Đằng sau mỗi con người đều có một hoàn cảnh, nhưng lại không có ai quan tâm tới họ. Vì những hoàn cảnh đó mà không ai là không đáng sợ, cũng không ai là không đáng thương.
Thẩm Sơ Không suy nghĩ một lát, giọng nói trở nên ấm áp lạ thường: “Từ trước đến nay ta luôn cho rằng con người đều như vậy. Bọn họ đã bị người khác làm hại, ngược lại bọn họ cũng làm hại người khác. Thật đáng sợ, nhưng cũng thật đáng thương. Hôm nay phát hiện ra… cũng có ngoại lệ”.
Đường Duyệt sững người: “Ngoại lệ?”.
“Ta phát hiện ra rằng, cũng có người vì không muốn làm hại người khác, đành phải làm hại bản thân mình”.
Đường Duyệt lại trầm ngâm không nói, nàng đã hiểu người mà Thẩm Sơ Không muốn nói tới là ai rồi. Rất lâu, rất lâu sau đó nàng mới nói tiếp: “Trong lòng huynh chắc chắn cho rằng ta rất ngu xuẩn, nực cười phải không?”
Thẩm Sơ Không nói: “Ta… ta không biết”.
Đường Duyệt mỉm cười, nàng chăm chú nhìn Thẩm Sơ Không và nói: “Ngay cả bản thân ta cũng thấy mình thật nực cười. Những người như ta, đối với người khác mà nói, chính là sự phiền phức và sự sỉ nhục. Vậy huynh thử nói xem, ta tiếp tục sống phỏng còn ý nghĩa gì?”.
Thẩm Sơ Không nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Nói như vậy chẳng khác nào nàng sống là vì người khác”.
Đường Duyệt dựa đầu vào vai chàng, thở dài nói: “Ta không hề cầu mong mẫu thân sinh ra ta. Mẫu thân đã cho ta mạng sống nhưng lại không cho ta niềm vui”.
Thẩm Sơ Không lắc đầu nói: “Ngay cả mẫu thân, ta cũng không có. Vì thế ta không thể trải nghiệm được sự đau khổ của nàng”.
Đường Duyệt ngạc nhiên nhìn chàng, Thẩm Sơ Không nói tiếp: “Không có mẫu thân thì có gì đáng ngạc nhiên đâu? Nếu như ta nói với nàng ngay cả phụ thân ta cũng không có thì chẳng phải nàng còn ngạc nhiên hơn nữa hay sao?”.
Trên đời này, quả thực có những đứa trẻ được sinh ra mà không có phụ mẫu. Đường Duyệt biết rõ điều này, nhưng nàng không ngờ rằng Thẩm Sơ Không cũng như vậy.
“Tên thật của ta không phải là Thẩm Sơ Không, mà ta mang họ Thượng Quan. Phụ mẫu ta trong khi quyết đấu với Bái Nguyệt Giáo đều đã qua đời. Kể từ khi mười lăm tuổi, ta đã tuân theo mệnh lệnh của tộc trưởng, ẩn nấp trong Bái Nguyệt Giáo để tìm hiểu các bí mật của họ. Hy vọng một ngày nào đó có thể giúp phe chính phái san bằng Bái Nguyệt Giáo. Đến nay đã mười một năm rồi”. Thẩm Sơ Không nói với giọng điệu bình thản như đang nói về một chuyện hết sức bình thường.
Đường Duyệt biết rằng gia tộc Thượng Quan là một trong tứ đại gia tộc trong võ lâm. Những việc này, nghe thì đơn giản, nhưng đối với Thẩm Sơ Không mà nói lại là một bí mật lớn nhất trong đời người. Một bí mật đã cất giấu suốt mười một năm qua. Khi Thẩm Sơ Không mười lăm tuổi, vẫn chưa lớn bằng nàng bây giờ đã phải một thân một mình dấn thân vào chỗ nguy hiểm. Đường Duyệt có thể tưởng tượng được hoàn cảnh khó khăn vất vả của chàng lúc bấy giờ.
“Lúc đó ta đã suy nghĩ rất đơn giản, cho rằng cũng chỉ cần hai, ba năm thôi là ta có thể khôi phục thân phận để trở về với gia tộc Thượng Quan. Nhưng lại không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy mà ta vẫn còn ở trong Bái Nguyệt Giáo”, Thẩm Sơ Không nói. “Vậy mà rất nhiều suy nghĩ của ta lúc đó, bây giờ nghĩ lại thấy rất buồn cười. Vì thế ta cũng sẽ không cười nàng, ta không có tư cách gì để cười nàng cả”.
Trong mắt Đường Duyệt đã trào dâng một đồng cảm và kính phục không nói nên lời. Nàng vốn không nghĩ rằng Thẩm Sơ Không sẽ nói ra những lời như vậy.
“Mười một năm nay, ta luôn trăn trở. Để gia nhập Bái Nguyệt Giáo ta đã phải giết người. Để làm được đường chủ lại càng không được nhận người thân. Bây giờ bàn tay ta đã vấy máu quá nhiều rồi, ta có khác gì ác quỷ mà bọn họ nói đâu? Lẽ nào đợi Bái Nguyệt Giáo diệt vong rồi là ta có thể không chút hổ thẹn trở về làm người của gia tộc Thượng Quan hay sao?”
“Nhưng huynh có nỗi khổ riêng mà”. Đường Duyệt nhìn sắc mặt ảm đạm, đau buồn của chàng, không biết nên an ủi thế nào cho phải.
“Nỗi khổ riêng ư?” Thẩm Sơ Không cười chua chat. “Mỗi một người có đôi tay đã vấy máu đều sẽ nói mình có nỗi khổ riêng. Thế nhưng như thế thì có tác dụng gì? Sai là sai rồi, không ai có thể cứu vãn được. Vì thế… hai năm nay ta đã không còn nghĩ đến việc quay về gia tộc Thượng Quan nữa. Kể cả một ngày nào đó Bái Nguyệt Giáo không còn trên đời này, ta cũng không thể quay về”.
Đường Duyệt nghĩ rằng, hóa ra những người đáng thương không biết đi về đâu trên đời này hoàn toàn không phải chỉ có riêng mình nàng.
“Vậy tại sao hôm nay huynh lại…”
“Ta không muốn có quá nhiều người chết như vậy. Gia tộc Thượng Quan rốt cuộc vẫn là thân quyến của ta”, Thẩm Sơ Không nói. “Mặc dù phần lớn họ đều cho rằng Thượng Quan Ninh đã chết khi bị ngã ngựa cách đây mười một năm!”
Thượng Quan Ninh, đây có lẽ là tên thật của chàng, Đường Duyệt nghĩ.
“Đường cô nương, sau khi nàng chết đi sẽ có ai vì nàng mà đau lòng không?” Đang lúc nàng lơ đễnh thì Thẩm Sơ Không lại chậm rãi hỏi.
Đường Duyệt nói nhỏ: “Có lẽ đại huynh của ta sẽ… Không, huynh ấy sẽ không đau lòng đâu. Huynh ấy chỉ biết mắng ta là ngu xuẩn. Có thể… thực sự là không có ai cả”. Giọng nàng như sắp khóc. Thẩm Sơ Không không dám cúi đầu nhìn nàng, đành phải tiếp tục rảo bước.
Từ sáng đến giờ, nàng luôn cảm thấy vết thương ở ngực ngày một đau đớn, mỗi lần hít thở cũng làm nàng nhói buốt. Nàng rất sợ, sợ mình sẽ chết ngay trên ngay trên giường, chết trong căn phòng đóng kín cửa. Càng sợ hơn nữa là sau khi chết sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ. Như thế sẽ lại mang đến cho Đường gia vô vàn những lời đơm đặt. Đường Duyệt mỉm cười, miễn cưỡng bước về phía trước. Nàng cảm thấy mình đã đi rất xa, thế nhưng khi quay nhìn lại thì thấy mình mới chỉ đi được một đoạn đường ngắn ngủi. Nhưng nàng đã mệt tới mức không bước nổi nữa, nên đành ngồi xuống dựa vào một thân cây cạnh con đường mòn.
Gió thổi lướt qua tai nàng, giống như có ai đó đang thì thầm. Đường Duyệt nhắm mắt lại, nàng có thể nhìn thấy quá khứ hiện về rõ mồn một. Những ký ức mà cả đời này nàng không thể quên được. Kể từ khi có thể nhớ được sự việc, nàng đã biết rằng mẫu thân không yêu nàng. Phụ thân mặc dù thực lòng yêu thương nàng nhưng ông vẫn chỉ là một đàn ông qua loa đại khái, không thể chu toàn mọi mặt với nàng được. Nàng lúc nào cũng giống như vừa được moi dưới hố đất lên, người vừa bẩn vừa hôi. Sau khi phụ thân qua đời, nàng đã cùng mẫu thân đến Đường gia. Lúc đầu mặc dù vẫn luôn bị đứa con lớn trong Đường gia đánh cho sưng mày tím mặt, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, bởi vì nàng luôn cảm thấy mọi việc chắc chắn sẽ thay đổi tốt đẹp hơn, chắc chắn có ngày nàng không bị đánh nữa, nàng sẽ được sống những ngày tươi đẹp. Nàng cứ ôm ấp niềm tin này, nên mới có thể sống qua ngày.
Mãi cho đến bây giờ nàng cũng không thấy hận Ôn Nhã Như, mẫu thân của nàng. Đường Mạc mắng nàng là ngu xuẩn, ngốc nghếch. Nhưng phụ thân đã từng nói với nàng rằng, cứ coi như mẫu thân có hàng trăm nghìn điểm không tốt, nhưng bà đã sinh ra nàng. Chỉ riêng điều này thôi đã là một ân tình rồi.
Chí ít thì khi đến với cuộc đời này nàng cũng đã được trải nghiệm tình cảm ấm áp của nhân gian. Nàng yêu Thương Dung bởi vì chàng chính là người thứ hai trên đời này quan tâm đến hỉ nộ ái ố của nàng. Người đầu tiên chính là phụ thân đã qua đời của nàng.
Đường Duyệt che mặt lại, không muốn ánh mặt trời chiếu rọi đến tận sâu thẳm trái tim. Nàng không phải là không muốn sống nữa, mà chỉ sợ bản thân mình giống như lời Tô Mộng Chẩm nói, sẽ trở nên rất đáng sợ. Sự việc ngay hôm đó, nàng chưa hề nói với ai, mà luôn giấu trong lòng. Tại đại hội kiếm pháp, nàng chưa từng nghĩ muốn giết chết Mộ Dung Mai Kiến, bởi vì lúc đó nàng vốn không nghĩ đến hậu quả. Nhưng sau đó, khi Mộ Dung Mai Kiến mắng nàng là đồ tạp chủng, nàng quả thật cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bỗng chốc trở nên mất hết lý trí. Trước mặt nàng chỉ còn lại màu máu đỏ tươi bao phủ khắp bầu trời, trong đầu tràn ngập ý định giết người mà nàng không thể kìm nén lại được.
Vài năm nay, một sự đau khổ đang dồn nén lại và lớn dần lên trong lòng nàng. Chắc chắn có một ngày nó sẽ biến thành một nỗi thù hận khắc cốt ghi tâm, để rồi sẽ bùng nổ dữ dội. Trong lúc ngần ngừ do dự, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng người bước tới, nàng liền ngẩng cao đầu lên. Không xa trước mặt nàng, một đoàn bốn người đang đi tới. Đường Duyệt nắm chặt tay lại, ngồi yên một chỗ, nhìn bọn họ. Người thanh niên dáng vẻ thư sinh nho nhã đi đầu tiên đột nhiên dừng lại. Ba người kia vốn đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy Đường Duyệt liền im bặt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bốn nam tử này, Đường Duyệt chỉ nhận ra người đi đầu tiên chính là Thẩm Sơ Không. Thẩm Sơ Không nhìn có vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay, nhưng sự lợi hại của cú thiết quyền thì Đường Duyệt đã tận mắt chứng kiến. Ba người kia, mặc dù nàng không quen biết, nhưng đi cùng với Thẩm Sơ Không thì đương nhiên cũng là người của Ma Giáo. Bốn người đó tròn mắt nhìn Đường Duyệt, đột nhiên mặt đối mặt nhìn nhau trong giây lát.
Đường Duyệt không động đậy, giữ nguyên tư thế lúc đầu, ngồi bệt trên nền đất. Nàng vẫn mặc bộ y phục màu đỏ chói mắt, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch ra, càng làm cho đôi mắt nàng sáng lấp lánh như sao trời. Có điều là ai cũng có thể thấy rằng nàng đang thở rất yếu ớt, giống như số mệnh đang tới gần.
Bốn người này chính là Thẩm Sơ Không – đường chủ đường Mục Nguyệt, Mạnh Trúc Túy – đường chủ đường Mão Nguyệt, Tần Thời Vũ – đường chủ đường Văn Nguyệt và Liễu Tam Nguyệt – đường chủ đường Trường Nguyệt. Người lên tiếng đầu tiên lại là Liễu Tam Nguyệt, người vốn trầm ngâm nhất trong số mười hai đường chủ. Hắn nhìn Đường Duyệt nói: “Ngươi sắp chết rồi!”.
Đường Duyệt biết rằng đây không phải câu hỏi mà là lời khẳng định rằng nàng chắc chắn sẽ chết.
Thẩm Sơ Không cau mày nói: “Sao nàng lại ở đây một mình vậy?”. Hắn hỏi như vậy, ít nhất cũng nói lên hai điều, một là bọn họ đều biết Đường Duyệt là ai, hai là xác nhận ở xung quanh đây hoàn toàn không có ai khác.
Đương nhiên là Đường Duyệt sẽ không trả lời. Người trả lời Thẩm Sơ Không lại là Tần Thời Vũ đang cười hì hì: “Lão Thẩm, lẽ nào huynh không nhận ra tiểu cô nương xinh đẹp này đang sắp chết hay sao?”.
Thẩm Sơ Không khoát tay nói: “Chết hay không, ta tự mình biết xem!”. Nói rồi hắn liền nhón chân bước tới, giơ tay lay cổ tay của Đường Duyệt.
Thẩm Sơ Không quay đầu lại nhìn, nói: “Con nha đầu này quả thật là không xong rồi!”. Vừa dứt lời, hắn liền buông tay ra. Tay trái của Đường Duyệt lập tức thõng xuống mềm rũ, không còn sức lực. Nàng lạnh lùng nhìn bốn người đang đứng trước mặt mình. Đối phương lại chẳng thèm để ý đến nàng, bởi vì lúc nay đây ngay cả đứng dậy nàng cũng không thể làm nổi, huống hồ là cầm đao.
Thẩm Sơ Không nói: “Bị thương nặng như vậy mà còn dám một mình bỏ ra ngoài, đúng là một con nha đầu to gan”.
Đường Duyệt muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể. Nếu lộ ra sự yếu đuối ở ngay trước mặt kẻ địch, không những không thể tạo được sự thông cảm, mà chỉ làm cho cái chết đến nhanh chóng hơn mà thôi. Nàng đã từng muốn kết liễu cuộc đời mình, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng muốn chết trong tay người của Ma Gíao. Bất kỳ chuyện gì làm mất mặt Đường gia, Đường Duyệt đều tuyệt đối không thể làm được. Rõ ràng là mệt mỏi như vậy, đau đớn như vậy, nhưng nàng vẫn bình tĩnh ngồi yên, nhìn bọn họ không chút sợ hãi.
Mạnh Trúc Túy hàng ngày vốn nói nhiều nhất, hôm nay lại là người lên tiếng cuối cùng. Hắn cười và nói: “Ta lại rất thích những nữ nhi như thế này”.
Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nói: “Người thì dành cho huynh, còn mắt thì dành cho ta”. Liễu Tam Nguyệt có một sở thích rất quái lạ. Hắn luôn thích những thứ sáng lấp lánh. Cho dù là bay trên trời, chạy trên mặt đất, bơi dưới nước hay trốn trên núi, chỉ cần phát sáng thì hắn sẽ tìm mọi cách để có bằng được món đồ đó, rồi dùng một cái bình thật đẹp để đựng, cất vào trong phòng ngày đêm thưởng lãm. Võ công Thuần Dương mà hắn đang luyện chí cương chí chính, suốt đời không được gần gũi với nữ nhi. Vì thế từ trước tới nay hắn không bao giờ mở to mắt ngắm nhìn những người con gái đẹp. Nhưng hôm đó tại đạ hội kiếm pháp, mặc dù trước sau chỉ ngồi trong lán trại, nhưng mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào Đường Duyệt đang ở trên võ đài.
Lý do thứ nhất là vì từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp một người con gái nào không sợ chết như nàng.
Lý do thứ hai là vì nàng có một đôi mắt làm người khác rất thích, đôi mắt sáng lấp lánh khiến hắn không thể rời mắt.
Lúc đó hắn đã bắt đầu cảm thấy ngứa tay, muốn tự mình móc đôi mắt đó ra, để vào trong chiếc bình thật đẹp, đặt ở trên đầu giường. Hắn nghĩ đó nhất định sẽ là món đồ đẹp mà hắn có chơi mãi cũng không chán. Vì thế khi nhìn thấy Đường Duyệt ở đây, hắn rất hưng phấn. Bởi vì hắn biết mình sắp có một báu vật tuyệt thế. Chỉ cần nghĩ rằng đôi mắt đẹp này đã từng thuộc về một cô nương vừa đẹp vừa ác thì máu trong hắn đã sôi lên sùng sục.
Mạnh Trúc Túy thì lại không giống Liễu Tam Nguyệt, bởi vì Mạnh Trúc Túy từng là một kẻ hái hoa vướng vào mười tội ác không thể dung thứ. Lần đầu tiên có người con gái bày tỏ với hắn, hắn đã thẳng thừng cự tuyệt. Khi đó đối phương đã quay ngoắt lại vu cho hắn là kẻ hái hoa dọc đường. Để được yên thân, hắn đã ra tay đâm chết người đó, nhưng lại dẫn đến sự truy sát trên khắp giang hồ, bất đắc dĩ mới phải gia nhập Bái Nguyệt Giáo. Vì vậy những người bên phe chính đạo có một câu nói rất đúng, môn đệ của Bái Nguyệt Giáo đều là đồ vong mạng đã đến đường cùng. Do đó ai cũng biết rằng đường chủ Mạnh Trúc Túy rất ghét con gái, đặc biệt những người con gái đẹp mà độc ác. Đường Duyệt với một nhát đao đã chặt phăng cánh tay phải của Mộ Dung Mai Kiến. Điều đó đủ cho thấy mức độ độc ác của nàng, nên hắn mới nảy ra ý làm cho nàng phải ê chề nhục nhã. Cho dù nàng sắp chết thì trước khi chết cũng phải làm cho nàng chịu đau đớn tới mức không muốn sống nữa. Đây chính là triết lý sinh tồn của Mạnh Trúc Túy. Vì thế hắn liền bước tới, không kiêng dè gì, ra tay cởi bỏ quần áo của Đường Duyệt.
Tần Thời Vũ và Liễu Tam Nguyệt dứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh. Khi chiếc cổ trắng ngần của Đường Duyệt lộ ra, ánh mắt họ không thể rời đi được. Nhưng bàn tay của Mạnh Trúc Túy đã bị bàn tay thiết quyền tóm mạnh lấy. Mạnh Trúc Túy ngạc nhiên hỏi: “Sao, huynh muốn làm trước hay sao?”.
Thẩm Sơ Không tức giận nói: “Bỏ ngay cái tay chó má của ngươi ra!”.
Mạnh Trúc Túy cau mày nói: “Huynh không được ngăn cản ta”.
Khuôn mặt nho nhã của Thẩm Sơ Không đột nhiên sa sầm: “Ai cho phép ngươi động vào cô nương ấy?”.
Sắc mặt của Mạnh Trúc Túy cũng trở nên khó coi: “Không nên xía vào chuyện của người khác, hãy bỏ tay ra!”.
Nhưng bàn tay thiết quyền của Thẩm Sơ Không vẫn tóm chặt lấy cổ tay hắn: “Ta nhắc lại lần nữa, không được phép động vào cô nương ấy!”.
“Đại cục là quan trọng, không nên vì một nữ nhi mà làm hỏng hòa khí hai bên”, Tần Thời Vũ bước tới hạ giọng nói. “Chúng ta còn có đại sự cần phải làm”.
“Vậy thì hãy điểm huyệt cô nương này đi. Đợi đến tối khi xong việc sẽ mang về tính sau”, Liễu Tam Nguyệt đột nhiên cũng bước tới nói.
Một chọi ba, Mạnh Trúc Túy không có kế thắng nên đành lạnh lùng nhìn Đường Duyệt một cái rồi quay người bước đi. Đường Duyệt thở phào môt cái, vừa rồi khi Mạnh Trúc Túy tiến sát đến người nàng, nàng đã quyết tâm liều mạng với hắn. Nào ngờ được Thẩm Sơ Không cứu thoát trong gang tấc.
Bốn vị đường chủ của Bái Nguyệt Giáo đang ở cách nàng có bảy bước chân. Họ ngồi quây lại với nhau để bàn chuyện. Bốn người này đều là cao thủ của Ma Gíao, thâm độc ghê gớm, tung hoành võ lâm đã lâu, hoàn toàn không coi Đường Duyệt ra gì. Đặc biệt là bây giờ nàng đã giống một phế nhân, không có một chút nguy hiểm nào.
Đường Duyệt ngồi im lặng, lén nghe bọn họ nói chuyện. Thì ra lần này tám vị đường chủ của Ma Giáo ra tay hành động, không chỉ để làm cho phe chính đạo sợ hãi. Quan trọng là còn nhất cử lưỡng tiện tiêu diệt toàn bộ người của phe chính đạo. Chuyện mà họ đang bàn bạc bây giờ chính là dùng thuốc nổ làm cho lở núi, như thế sẽ chôn sống toàn bộ môn đệ của phe chính đạo ở trên và dưới núi. Đường Duyệt nhớ đến ghi chép về thuốc nổ trong cuốn Ly hận kinh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nàng thực sự không bao giờ nghĩ được rằng Ma Gíao lại dùng cách đáng sợ như vậy để đối phó với môn đệ của phe chính đạo.
Mạnh Trúc Túy nói: “Hàng vạn cân thuốc nổ đã được chôn xong rồi, môn đệ của các đường sẽ tránh xa trước. Chỉ đợi đến canh ba là có thể phát nổ”.
Tần Thời Vũ nói: “Ta đã lệnh cho môn đệ dưới trướng trấn giữ bốn cửa khẩu xuống núi. Đợi đến khi người của chúng ta rút xong là lập tức chặn ngay lại”.
Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nói: “Phó giáo chủ đã bố trí xong người tiếp ứng ở dưới núi. Đến lúc đó sẽ dẫn đường cho chúng ta tới nơi an toàn”.
Thẩm Sơ Không cười nhạt: “Phó giáo chủ tính toán như thần, có điều chẳng lẽ tất cả môn đệ của phe chính đạo đều là đồ ngu hay sao? Ngộ nhỡ có kẻ thoát ra được thì làm thế nào?”.
Mạnh Trúc Túy nhởn nhơn nói: “Huynh còn nhớ sự bố trí của phó giáo chủ khi chúng ta đến không? Dưới núi đã sớm bố trí nhân lực rồi, ngay cả một con chim cũng không thể bay ra được, huống hồ là một con người”.
Hắn tiếp tục nói: “Một khi phát nổ, sườn núi đương nhiên sẽ sạt lở, đường đi sẽ bị chặn đứng. Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là con người, không thể mọc cánh mà bay, nên không thể chạy ra ngoài được. Có điều trong kế hoạch của chúng ta có thêm một khâu nữa, nhưng phải bảo mật không được tiết lộ ra ngoài”.
Thẩm Sơ Không không nói gì, một lát sau mới nói: “Vậy thì... ai sẽ là người phát nổ?”. Ai tình nguyện liều chết ở đây?
Liễu Tam Nguyệt cười nhạt: “Đương nhiên là Mộ Dung Mai Kiến rồi”.
Sắc mặt của Thẩm Sơ Không chợt thay đổi: “Các huynh định bắt Mộ Dung Mai Kiến ở lại sao?”.
Mạnh Trúc Túy cười nói: “Là do hắn chủ động xin ở lại”.
Thẩm Sơ Không lạnh lùng nói: “Hắn đã mất đi một cánh tay, lẽ nào các huynh lại nỡ để hắn ở lại sao?”.
Liễu Tam Nguyệt nói: “Việc này là tốt cho hắn ta. Chết ở đây còn tốt hơn là quay về, lẽ nào huynh không hiểu điều này?”.
Tần Thời Vũ ngước mắt nói: “Một người tàn phế liệu có ích gì cho Bái Nguyệt Gíao nữa không?”. Đúng vậy, Mộ Dung Mai Kiến giờ đã là một người tàn phế, đối với Bái Nguyệt Gíao mà nói, hắn đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào. Hơn nữa, với bản tính kiêu ngạo, Mộ Dung Mai Kiến đương nhiên sẽ không quay về để phải đối mặt với sự chế nhạo của người khác.
“Xin huynh chớ quên lời dặn của phó giáo chủ”, Liễu Tam Nguyệt lạnh lùng nhắc nhở Thẩm Sơ Không.
Thẩm Sơ Không chợt rùng mình: “Phó giáo chủ?”.
Liễu Tam Nguyệt nói: “Đúng vậy, chắc huynh vẫn còn nhớ đường chủ đường Sơ Nguyệt Ân Liễu Liễu ba năm trước chứ?”.
Sắc mặt Thẩm Sơ Không chợt trở nên u ám. Đương nhiên là hắn không thể nào quên được, Ân Liễu Liễu đã từng là đệ nhất mỹ nhân trong giáo. Nàng không những có dung mạo xinh đẹp, võ nghệ cao cường mà còn đa mưu túc trí, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã bước lên vị trí đường chủ đường Sơ Nguyệt. Không chỉ vậy, nàng còn là ái tướng tâm phúc của phó giáo chủ. Trong giáo cũng đã từng đồn rằng, nàng là người tình của phó giáo chủ. Thế nhưng đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ. Trong Bái Nguyệt Giáo, những mỹ nhân muốn bước lên giường cùng phó giáo chủ không chỉ có một mình Ân Liễu Liễu. Người tình của phó giáo chủ cũng không phải chỉ có một mình nàng. Chỉ đáng tiếc là ba năm trước đây, Bái Nguyệt Gíao ở Lĩnh Nam có một kẻ phản bội tên là Cao Hữu Lâm, hắn đã cấu kết với Tản Hoa Kiếm Phái của chính đạo, định xóa sạch toàn bộ thế lực của Bái Nguyệt Giáo ở Lĩnh Nam. Nhưng ngay vào đêm trước khi bọn họ hẹn nhau hành sự, Cao Hữu Lâm đột nhiên bị đường chủ đường Sơ Nguyệt Ân Liễu Liễu ám sát. Tản Hoa Kiếm Phái cũng bị tàn sát trong vòng một đêm. Chỉ có người gác cổng của Tản Hoa Kiếm Phái là Vũ Thành liều chết vật lộn. Trước khi chết còn làm Ân Liễu Liễu trọng thương, vì thế võ công của nàng đã bị phá hủy. Ân Liễu Liễu vốn định lập công lớn, nhưng do võ công bị mất hết, nên địa vị trong giáo cũng vì thế mà xuống dốc không phanh, chẳng mấy chốc đã bị người khác thay thế. Ân Liễu Liễu từ trước đến nay luôn tự cho mình là giỏi, không chịu nổi sự đả kích này, nên đã cầu cứu phó giáo chủ giúp nàng đánh lại những kẻ đối lập để khôi phục địa vị.
Ba ngày sau đó, Ân Liễu Liễu đã bị phó giáo chủ tiện tay thưởng cho một môn đệ đã lập công trong giáo. Người này không lâu sau đó liền tặng nàng cho một người khác. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, nàng từ địa vị cao quý của một đường chủ đã biến thành hạt cát nhỏ nhoi trên đường. Hiện nay, Ân Liễu Liễu vẫn theo Bái Nguyệt Giáo, cách đây không lâu Thẩm Sơ Không vẫn còn nhìn thấy nàng. Bất ký người nào trong Bái Nguyệt Giáo muốn nàng đều đơn giản và dễ dàng hơn cả việc bỏ tiền mua vui với các cô nương ở Thượng Hoa Lâu. Có điều bây giờ nàng đã không còn là đệ nhất mỹ nhân của Bái Nguyệt Giáo năm nào. Có lẽ ngay cả bản thân nàng nếu soi gương cũng sẽ không nhận mình nữa.
Đấu tranh minh bạch hay ám sát, bất kể là ai, bất kể là bằng cách gì, chỉ cần giết được đường chủ là có thể thay thế vị trí đó. Không ai hiểu được cảm giác này hơn Thẩm Sơ Không, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng có thể đón nhận cái chết. Kể từ khi trở thành đường chủ đường Mục Nguyệt đến nay, hắn đã kinh qua một trăm bảy mươi chín lần bị ám sát, một trăm linh sáu lần quyết đấu, trong số những người đến giết hắn có cả những người đã từng là bạn hắn, có người từng là huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau, có người từng là a hoàn của hắn. Bất kỳ người nào trong số họ cũng đều có khả năng trở thành đường chủ kế tiếp. Chỉ cần giết được hắn mà thôi.
Thẩm Sơ Không hít một hơi thật sâu, không thể không thừa nhận rằng Mộ Dung Mai Kiến chết ở đây thì vẫn tốt hơn. Sự lựa chọn này quả là quá sáng suốt. “Hắn ta là một người thông minh!” Cuối cùng Thẩm Sơ Không nói.
Trong lòng Đường Duyệt chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn trỗi dậy, không biết là do vết thương đang nhức nhối hay bởi vì nàng nghe thấy Mộ Dung Mai Kiến sắp thành kẻ thế mạng. Nàng nhớ lại nhát đao của mình, nếu không phải vì nhát đao đó, có lẽ Mộ Dung Mai Kiến vẫn là một thiếu niên ngời ngời ý chí. Hắn hoàn toàn không phải ở lại đây để chờ chết. Nàng cảm thấy bản thân mình đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.
Quả là kỳ lạ, bọn họ đang bàn nhau sẽ giết người như thế nào, vậy mà nàng lại cảm thấy hối hận vì mình đã làm người khác bị thương. Bọn họ đang nắm trong tay sinh mạng của hàng nghĩn con người, vậy mà nàng lại chỉ vì đã hủy hoại tương lai của một người mà thấy áy náy tới mức toàn thân run rẩy. Không cần phải nghĩ ngợi lung tung gì nữa, điều quan trọng nhất bây giờ chính là ngăn bọn họ lại! Nếu không thì không chỉ một mình Mộ Dung Mai Kiến, mà ngay cả phụ thân, đại huynh, thậm chí cả Thương huynh đều sẽ gặp nguy hiểm. Đặc biệt là đại huynh, huynh ấy đang bị trọng thương, ngay cả cơ hội thoát hiểm cũng không có.
Đường Duyệt nghiến răng, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực. Dường như chỉ cần khẽ cử động thì ngay cả xương cũng sẽ vỡ vụn. Nàng vốn cảm thấy bản thân mình không yêu cuộc đời này, vậy mà tận bây giờ nàng mới biết rằng nàng nhất định phải kiên trì để tiếp tục sống. Nếu nàng cứ thế này mà chết đi, thì ai sẽ báo cho đại huynh tin tức quan trọng này? Đường Duyệt đã quyết định rồi, nhất định phải nghĩ cách để quay về! Vì bản thân mình mà phải tiếp tục sống thì đau khổ và gian nan như vậy. Nhưng vì người khác mà phải tiếp tục sống thì nàng lại đột nhiên cảm thấy mình có động lực hơn. Đường Duyệt mở to mắt nhìn bốn người bọn họ.
Trong bốn người này, nàng mới chỉ tận mắt chứng kiến võ công của Thẩm Sơ Không, còn thực lực của ba người ra sao thì nàng hoàn toàn không biết. Đơn giản chỉ cần một mình Thẩm Sơ Không thôi cũng đã là một cao thủ có thể bất phân thắng bại với Đường Mạc rồi. Đường Duyệt biết chắc chắn rằng, cho dù bản thân mình có liều sống chết đi chăng nữa thì cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay bọn họ.
Nghĩ đến đây lòng Đường Duyệt chợt rối như tơ vò. Nàng cứ ngồi ngây ra đó, mệt mỏi gồng người lên để không bị ngã xuống. Một người mà ngay cả tự mình đứng lên cũng không nổi thì làm sao có thể chạy thoát khỏi tay của bốn người được. Thật là mơ tưởng hão huyền. Đây cũng chính là lý do tại sao bốn người kia lại bàn bạc kế hoạch đáng sợ đó ngay trước mặt nàng mà không chút kiêng dè gì. Bọn họ sớm đã biết chắc chắn rằng, cho dù có mọc thêm cánh thì nàng cũng không thể bay đi được.
Chợt nghe có tiếng cười lạnh lùng, là Mạnh Trúc Túy đang trầm ngâm nói: “Thảo nào mà huynh lại muốn nhảy lên, thì ra huynh căn bản là..”..
Hắn do dự không nói hết, ánh mắt đang nhìn Thẩm Sơ Không đột nhiên chuyển sang nhìn Đường Duyệt, châm biếm nói: “Quả thật không thể nhìn ra được bản lĩnh lôi kéo đàn ông của con nha đầu lạnh lùng kia lại giống hệt với mẫu thân nó”.
Nghe thấy Mạnh Trúc Túy nhắc đến mẫu thân, ánh mắt Đường Duyệt chợt lạnh ngắt.
“Sao, không thích nghe hay sao? Người trong giang hồ đều biết rằng khi Ôn Nhã Như còn trẻ đã bỏ nhà đi theo một người phu xe ngựa một cách vô liêm sỉ, lại còn sanh ra một đứa con gái nữa chứ. Cô nương cho rằng cô nương cùng mẫu thân tái giá thì có thể trở thành thiên kim đại tiểu thư được hay sao?”
Đường Duyệt nhìn ánh mắt của Mạnh Trúc Túy. Không biết là trong mắt nàng có bao nhiêu phần là sự phẫn nộ, bao nhiêu phần là sự đau khổ, nhưng vượt lên tất cả nàng đã kiềm chế nhẫn nhịn, không hề lên tiếng phản bác.
Thẩm Sơ Không bỗng nhiên bước tới, giơ hai tay ra nói: “Cô nương có thể đứng lên được không?”.
Liễu Tam Nguyệt lên tiếng: “Huynh muốn đưa cô nương ấy cùng đi à?”.
Thẩm Sơ Không lạnh lùng nói: “Không lien quan gì đến ngươi”.
Mạnh Trúc Túy “hứ” một tiếng: “Nhưng phó giáo chủ đã hạ lệnh không được bỏ sót một ai lên núi Xích Hà, trừ môn đệ của Bái Nguyệt Giáo”.
Thẩm Sơ Không ngây người ra một lát rồi nói với Đường Duyệt: “Nếu cô nương chịu gia nhập Bái Nguyệt Gíao thì đương nhiên sẽ không phải chết”.
Đường Duyệt cười lạnh lùng nói: “Ta thà chết cũng không gia nhập Bái Nguyệt Giáo”.
Tần Thời Vũ liền đứng dậy nói: “Ta thấy ngươi đã bị trúng độc của Đường gia rồi, rất nặng đó. Trên đời này lẽ nào còn có điều gì quan trọng hơn mạng sống của ngươi hay sao?”.
Đường Duyệt nói: “Nếu không có Đường gia thì cũng không có Đường Duyệt ta. Những thứ quan trọng hơn mạng sống của ta, trên đời này quả thực là rất nhiều”.
Thẩm Sơ Không nói: “Nhưng cô nương cũng nên biết rằng, nếu không phải vì bọn ta không ra tay hạ sát, thì chắc cô nương cũng chẳng còn sống mà ngồi đây nói đạo lý với bọn ta”.
Đường Duyệt nhìn hắn rồi nói: “Các người có thể giết chết ta ngay bây giờ cũng được”.
Thẩm Sơ Không cau mày: “Cô nương đã là người của Đường gia, bọn ta đương nhiên có thể dùng cô nương để dụ người của Đường gia mắc bẫy, rồi triệt hạ bọn họ”.
Mạnh Trúc Túy cười lớn: “Thẩm huynh, nếu huynh muốn cứu tính mạng của cô nương này thì cũng không cần phải lấy lý do vớ vẩn như vậy. Huynh coi ta là đứa trẻ lên ba hay sao. Cứ cho là bây giờ chúng ta không ra tay đi nữa, thì người của Đường gia cũng sẽ nhanh chóng bị thuốc nổ làm thịt nát xương tan. Hà tất phải rườm rà thêm việc này”.
Mạnh Trúc Túy vừa nói vừa bước lại gần Đường Duyệt: “Có điều là, huynh nói cũng đúng, nếu giết cô nương này đi thì quả là đáng tiếc. Mỹ nhân trên đời này tuy nhiều, nhưng lại thiếu những gai hoa hồng kiên cường thế này. Chi bằng để lại thêm vài ngày để thưởng thức, cũng không uổng công ông trời đã sinh ra những mỹ nhân như thế”.
Đường Duyệt nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Trúc Túy lấp lánh, biết rằng hắn không hề có ý tốt, bất giác lạnh lùng nói: “Thảo nào các ngươi luôn bị người đời phỉ nhổ. Các người còn có tư cách gì để mà oán trách ông trời đã đối xử không công bằng với các ngươi? Ta không biết Bái Nguyệt Giáo là nơi như thế nào, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ đến đó, lại không bao giờ đi theo đồ súc sinh như các ngươi”.
Mạnh Trúc Túy tức điên, túm lấy tay áo của Đường Duyệt, cười to: “Ngươi mắng bọn ta là đồ súc sinh à! Được lắm! Mắng hay lắm, cứ đợi một lúc nữa rồi ngươi sẽ phải khóc lóc mà cầu xin ta đấy!”.
“Buông nàng ấy ra!” Thẩm Sơ Không đột nhiên nói to.
Mạnh Trúc Túy cười nhạt nói: “Thẩm huynh, hẳn là đến bây giờ huynh vẫn có ý định muốn bảo vệ con nha đầu này phải không?”.
Thẩm Sơ Không nói: “Không, nếu phải giết cô nương này thì cũng phải để ta là người ra tay. Cô nương này cũng là một địch thủ đáng khâm phục. Ta muốn cô nương này chết dưới tay ta”.
Mạnh Trúc Túy cau mày cười nhạt: “Lời nói này có thể coi là thật không? Huynh có thể ra tay được không?”.
Thẩm Sơ Không nói: “Nếu ta không giết được cô nương này, đến lúc đó huynh động thủ cũng chưa muộn mà”.
Mạnh Trúc Túy lùi về sau mấy bước, làm động tác xin nhường. Hai người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, quan sát màn đối lập vừa rồi với vẻ vô cùng thích thú.
Thẩm Sơ Không bước tới trước mặt Đường Duyệt, nhìn nàng từ trên cao xuống rồi nói: “Nàng còn điều gì muốn nói không?”.
Đường Duyệt không thể ngăn nổi sự đau đớn ở ngực, ho mạnh một tiếng rồi miễn cưỡng nói: “Ta chẳng có gì để nói cả”. Đến nước này thì nàng cũng không có tham vọng tiếp tục sống được nữa. Không ai có thể cứu nàng. Bây giờ không còn là vấn đề nàng muốn sống nữa hay không, mà là không còn sự lựa chọn nào khác. Đường Duyệt cảm thấy dường như ông trời đã chơi nàng một vố độc ác, lúc nàng muốn chết thì lại không chết được; lúc nàng biết rằng bản thân không được phép chết thì lại không thể không đối diện với tuyệt cảnh, không thể không chết.
Thẩm Sơ Không đã giơ cao nắm thiết quyền tay phải của mình...
Khuôn mặt của Đường Duyệt cuối cùng cũng lộ rõ vẻ bi thương, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đàn hiện lên trong đầu nàng, đột nhiên đều lờ mờ không thấy đâu nữa. Ngay cả những chuyện đau khổ nhất mà trước đây nàng đã từng kinh qua, bây giờ cũng đều trở nên mơ hồ, giống như chưa từng tồn tại. Thì ra khi phải đối mặt với cái chết thì sẽ có cảm giác như nàng lúc này.Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “roạt”, Đường Duyệt gần như nghĩ rằng đó là tiếng xương của mình đang vỡ ra. Ngay sau đó lại phát hiện ra mình có thể mở to mắt. Nàng tận mắt nhìn thấy Mạnh Trúc Túy đã bay ra xa. Thân người va vào một thân cây to, rồi đổ sập xuống. Sức mạnh đó quả là khủng khiếp, dường như ngay cả sống lưng của hắn cũng bị đập vỡ.
Mạnh Trúc Túy không thể đứng dậy được nữa. Toàn bộ sống lưng của hắn xương thịt lẫn lộn. Cú đấm này là do Thẩm Sơ Không động thủ. Đường Duyệt không dám tin liền mở to mắt để nhìn.
“Huynh điên rồi à?” Sắc mặt Tần Thời Vũ thay đổi hẳn, nhìn chằm chằm vào Thẩm Sơ Không. Đường Duyệt lại chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, không hiểu tại sao Tần Thời Vũ đột nhiên ngã gục xuống đất, khuôn mặt đầy hắc khí, toàn thân dường như bị lửa đốt cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất, kêu gào không dứt.
Liễu Tam Nguyệt gằn giọng nói: “Thẩm Sơ Không, là ngươi đã hạ độc”. Đường Duyệt kinh ngạc nhìn Thẩm Sơ Không với khuôn mặt nho nhã đang đứng trước mặt mình, hắn có thể đả thương Mạnh Trúc Túy với một cú đấm, lại còn hạ độc Tần Thời Vũ nữa. Tại sao Thẩm Sơ Không lại phải làm vậy?
“Liễu Tam Nguyệt, ngươi không phải là đối thủ của ta”, Thẩm Sơ Không chậm rãi nói, ánh mắt sắc lạnh như dao. Liễu Tam Nguyệt sau một lát kinh ngạc, đã bình tĩnh trở lại, hắn nói: “Ngươi nên biết kết cục của một kẻ phản bội”.
Thẩm Sơ Không cười lớn: “Ta vốn không phải là người của Bái Nguyệt Giáo, nên làm chuyện gì có chuyện phản bội”.
Liễu Tam Nguyệt trầm ngâm nói: “Vậy rốt cuộc ngươi là ai?
Thẩm Sơ Không nói: “Ngươi không cần phải biết ta là ai. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta chính là địch thủ của Bái Nguyệt Giáo, như thế là đủ rồi!”
Liễu Tam Nguyệt nói to: “Được lắm! Thẩm Sơ Không, ngươi to gan thật!” Hắn không còn do dự nữa, bay người lên nhấc Mạnh Trúc Túy và Tần Thời Vũ, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn.
Đường Duyệt còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Sơ Không bế lên. “Bọn chúng sẽ lập tức quay lại đây. Tốt nhất là nàng nên tiết kiệm sức, có gì ta sẽ giải thích sau”.
Đường Duyệt trầm ngâm không nói rất lâu. Thẩm Sơ Không cúi đầu hỏi: “Có phải nàng có chuyện muốn hỏi ta?”
Đường Duyệt do dự, nàng không biết có nên hỏi hay không. Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn hỏi: “Ngươi đã thả bọn họ ra, thiết nghĩ là đã biết được kết cục?”.
Thẩm Sơ Không cười nói: “Cho dù ta có giết chết họ thì kết cục vẫn như vậy thôi”.
“Tại sao?” Đường Duyệt vẫn không hiểu, hỏi lại.
“Trong vòng nửa canh giờ, nếu bốn người bọn ta không thể cùng về một lúc thì bốn vị đường chủ khác cũng vẫn sẽ đuổi theo đến đây”, Thẩm Sơ Không lạnh lùng trả lời.
“Đây không phải là lý do”, Đường Duyệt vẫn kiên quyết phủ nhận.
Thẩm Sơ Không ngạc nhiên hỏi: “Vậy điều gì mới là lý do để ta thả mấy người bọn họ đi?”.
“Ngươi...đã bị thương rồi!” Đường Duyệt nói.
Sắc mặt Thẩm Sơ Không chợt thay đổi. Một lúc lâu sau mới trả lời: “Nàng biết từ lúc nào vậy?”
Đường Duyệt nhìn tay hắn: “Lúc ngươi xuất cú thiết quyền đó”.
Thẩm Sơ Không cười đau khổ: “Ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra, thì Liễu Tam Nguyệt không thể không nhìn ra được. Đúng vậy, ta đã bị thương tại đại hội kiếm pháp. Không chắc chắn thắng, nên mới không thể động thủ với Liễu Tam Nguyệt”.
Đường Duyệt cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào trong người. Đôi mắt rơm rớm lệ.
“Nàng không cần phải xúc động. Ta làm như vậy không phải vì nàng”, Thẩm Sơ Không nói.
Đường Duyệt cúi đầu, không muốn cho đối phương nhìn thấy cảm xúc của mình.
Thẩm Sơ Không ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta vốn đã định phá vỡ kế hoạch của họ. Tuyệt đối không phải là vì nàng mà động thủ”. Nhưng...chắc chắn là vì nàng mà Thẩm Sơ Không mới phải động thủ sớm như vậy chứ...Cho dù toan tính của Thẩm Sơ Không có bị phát hiện ra đi chăng nữa thì Đường Duyệt vẫn cứ nghĩ như vậy. Bất giác nắm chặt lấy tay áo của Thẩm Sơ Không, Đường Duyệt nói nhỏ: “Xin thứ lỗi!”. Nếu không phải nàng tự ý bỏ chạy ra đây thì Thẩm Sơ Không đã có thể tìm một cơ hội phù hợp hơn để phá vỡ kế hoạch của đối phương rồi, chứ không phải vội vàng hành động như vậy, cũng không phải đối diện với tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.
Thẩm Sơ Không bất giác thở dài trong lòng, rồi nói tiếp: “Mặc dù ta không biết nàng đã gặp phải chuyện gì, nhưng cho dù thế nào đi nữa, vứt bỏ niềm hy vọng của mình vẫn là điều sai lầm”.
Đường Duyệt không nói, vùi đầu vào trong bóng của Thẩm Sơ Không. “Huynh...căn bản là không thể hiểu được tâm tư của ta”, Đường Duyệt nói.
Mắt Thẩm Sơ Không chợt nhìn vào vết thương trên vai nàng. Rồi dường như không kìm nén được lại vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Ta lớn hơn nàng rất nhiều, đương nhiên là không thể hiểu được những người trẻ trung như nàng đang nghĩ gì rồi. Nhưng phụ mẫu là ruột thịt. Cho dù nàng không yêu thương thì cũng không nên làm điều gì không phải với họ”.
Những lời này không giống với con người của Thẩm Sơ Không chút nào. Đường Duyệt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn chàng. Một Thẩm Sơ Không động một chút là văng tục, vậy mà khi an ủi người khác lại nho nhã, tự nhiên và chân thành như vậy.
Thẩm Sơ Không cười nói: “Nhiều năm trước đây ta cũng giống như nàng, cho rằng Bái Nguyệt Giáo đều là đồ vong mạng. Thế nhưng khi ta thực sự đến đó, thì lại phát hiện ra rằng rất nhiều suy nghĩ của mình trước đây là sai lầm”.
“Lẽ nào bọn họ không phải người xấu sao?”
“Không, bọn họ là người xấu, phần lớn đều là những người đã phạm phải mười điều ác không thể dung tha”. Giọng nói của Thẩm Sơ Không rất lạnh lùng: “Nhưng bọn họ hoàn toàn không phải khi sinh ra đã là người xấu”.
Đường Duyệt không lên tiếng, nhưng cảm xúc trên gương mặt nàng đã làm cho Thẩm Sơ Không biết rằng nàng không hề tin vào những lời này, không những không tin mà còn không cho là như vậy. Nhưng nàng không phải là người lấy oán báo, vì thế nàng không hề phản bác lại.
Thẩm Sơ Không thở dài: “Người trong Bái Nguyệt Giáo đều là người không có nhà để quay về. Có thể nói, đó là những người không biết đi đâu về đâu. Cô nương nói bọn họ tâm địa xấu xa độc ác, nhưng quả thực hoàn toàn không phải bản chất trời sinh ra đã như vậy”.
Đường Duyệt vẫn không nói gì, chỉ trầm ngâm lắng nghe.
Thẩm Sơ Không hít một hơi thật sâu, chàng không biết được rằng đã bao lâu rồi chàng không nói chuyện với người khác. Trong Bái Nguyệt Giáo, những huynh đệ đã từng cùng chàng vào sinh ra tử hoàn toàn không được coi la con người. Bất kể bọn họ đến từ đâu, tại sao lại đến, thì trong lòng đều mang đầy lòng thù hận, độc ác đáng sợ. Đằng sau mỗi con người đều có một hoàn cảnh, nhưng lại không có ai quan tâm tới họ. Vì những hoàn cảnh đó mà không ai là không đáng sợ, cũng không ai là không đáng thương.
Thẩm Sơ Không suy nghĩ một lát, giọng nói trở nên ấm áp lạ thường: “Từ trước đến nay ta luôn cho rằng con người đều như vậy. Bọn họ đã bị người khác làm hại, ngược lại bọn họ cũng làm hại người khác. Thật đáng sợ, nhưng cũng thật đáng thương. Hôm nay phát hiện ra… cũng có ngoại lệ”.
Đường Duyệt sững người: “Ngoại lệ?”.
“Ta phát hiện ra rằng, cũng có người vì không muốn làm hại người khác, đành phải làm hại bản thân mình”.
Đường Duyệt lại trầm ngâm không nói, nàng đã hiểu người mà Thẩm Sơ Không muốn nói tới là ai rồi. Rất lâu, rất lâu sau đó nàng mới nói tiếp: “Trong lòng huynh chắc chắn cho rằng ta rất ngu xuẩn, nực cười phải không?”
Thẩm Sơ Không nói: “Ta… ta không biết”.
Đường Duyệt mỉm cười, nàng chăm chú nhìn Thẩm Sơ Không và nói: “Ngay cả bản thân ta cũng thấy mình thật nực cười. Những người như ta, đối với người khác mà nói, chính là sự phiền phức và sự sỉ nhục. Vậy huynh thử nói xem, ta tiếp tục sống phỏng còn ý nghĩa gì?”.
Thẩm Sơ Không nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Nói như vậy chẳng khác nào nàng sống là vì người khác”.
Đường Duyệt dựa đầu vào vai chàng, thở dài nói: “Ta không hề cầu mong mẫu thân sinh ra ta. Mẫu thân đã cho ta mạng sống nhưng lại không cho ta niềm vui”.
Thẩm Sơ Không lắc đầu nói: “Ngay cả mẫu thân, ta cũng không có. Vì thế ta không thể trải nghiệm được sự đau khổ của nàng”.
Đường Duyệt ngạc nhiên nhìn chàng, Thẩm Sơ Không nói tiếp: “Không có mẫu thân thì có gì đáng ngạc nhiên đâu? Nếu như ta nói với nàng ngay cả phụ thân ta cũng không có thì chẳng phải nàng còn ngạc nhiên hơn nữa hay sao?”.
Trên đời này, quả thực có những đứa trẻ được sinh ra mà không có phụ mẫu. Đường Duyệt biết rõ điều này, nhưng nàng không ngờ rằng Thẩm Sơ Không cũng như vậy.
“Tên thật của ta không phải là Thẩm Sơ Không, mà ta mang họ Thượng Quan. Phụ mẫu ta trong khi quyết đấu với Bái Nguyệt Giáo đều đã qua đời. Kể từ khi mười lăm tuổi, ta đã tuân theo mệnh lệnh của tộc trưởng, ẩn nấp trong Bái Nguyệt Giáo để tìm hiểu các bí mật của họ. Hy vọng một ngày nào đó có thể giúp phe chính phái san bằng Bái Nguyệt Giáo. Đến nay đã mười một năm rồi”. Thẩm Sơ Không nói với giọng điệu bình thản như đang nói về một chuyện hết sức bình thường.
Đường Duyệt biết rằng gia tộc Thượng Quan là một trong tứ đại gia tộc trong võ lâm. Những việc này, nghe thì đơn giản, nhưng đối với Thẩm Sơ Không mà nói lại là một bí mật lớn nhất trong đời người. Một bí mật đã cất giấu suốt mười một năm qua. Khi Thẩm Sơ Không mười lăm tuổi, vẫn chưa lớn bằng nàng bây giờ đã phải một thân một mình dấn thân vào chỗ nguy hiểm. Đường Duyệt có thể tưởng tượng được hoàn cảnh khó khăn vất vả của chàng lúc bấy giờ.
“Lúc đó ta đã suy nghĩ rất đơn giản, cho rằng cũng chỉ cần hai, ba năm thôi là ta có thể khôi phục thân phận để trở về với gia tộc Thượng Quan. Nhưng lại không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy mà ta vẫn còn ở trong Bái Nguyệt Giáo”, Thẩm Sơ Không nói. “Vậy mà rất nhiều suy nghĩ của ta lúc đó, bây giờ nghĩ lại thấy rất buồn cười. Vì thế ta cũng sẽ không cười nàng, ta không có tư cách gì để cười nàng cả”.
Trong mắt Đường Duyệt đã trào dâng một đồng cảm và kính phục không nói nên lời. Nàng vốn không nghĩ rằng Thẩm Sơ Không sẽ nói ra những lời như vậy.
“Mười một năm nay, ta luôn trăn trở. Để gia nhập Bái Nguyệt Giáo ta đã phải giết người. Để làm được đường chủ lại càng không được nhận người thân. Bây giờ bàn tay ta đã vấy máu quá nhiều rồi, ta có khác gì ác quỷ mà bọn họ nói đâu? Lẽ nào đợi Bái Nguyệt Giáo diệt vong rồi là ta có thể không chút hổ thẹn trở về làm người của gia tộc Thượng Quan hay sao?”
“Nhưng huynh có nỗi khổ riêng mà”. Đường Duyệt nhìn sắc mặt ảm đạm, đau buồn của chàng, không biết nên an ủi thế nào cho phải.
“Nỗi khổ riêng ư?” Thẩm Sơ Không cười chua chat. “Mỗi một người có đôi tay đã vấy máu đều sẽ nói mình có nỗi khổ riêng. Thế nhưng như thế thì có tác dụng gì? Sai là sai rồi, không ai có thể cứu vãn được. Vì thế… hai năm nay ta đã không còn nghĩ đến việc quay về gia tộc Thượng Quan nữa. Kể cả một ngày nào đó Bái Nguyệt Giáo không còn trên đời này, ta cũng không thể quay về”.
Đường Duyệt nghĩ rằng, hóa ra những người đáng thương không biết đi về đâu trên đời này hoàn toàn không phải chỉ có riêng mình nàng.
“Vậy tại sao hôm nay huynh lại…”
“Ta không muốn có quá nhiều người chết như vậy. Gia tộc Thượng Quan rốt cuộc vẫn là thân quyến của ta”, Thẩm Sơ Không nói. “Mặc dù phần lớn họ đều cho rằng Thượng Quan Ninh đã chết khi bị ngã ngựa cách đây mười một năm!”
Thượng Quan Ninh, đây có lẽ là tên thật của chàng, Đường Duyệt nghĩ.
“Đường cô nương, sau khi nàng chết đi sẽ có ai vì nàng mà đau lòng không?” Đang lúc nàng lơ đễnh thì Thẩm Sơ Không lại chậm rãi hỏi.
Đường Duyệt nói nhỏ: “Có lẽ đại huynh của ta sẽ… Không, huynh ấy sẽ không đau lòng đâu. Huynh ấy chỉ biết mắng ta là ngu xuẩn. Có thể… thực sự là không có ai cả”. Giọng nàng như sắp khóc. Thẩm Sơ Không không dám cúi đầu nhìn nàng, đành phải tiếp tục rảo bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.