Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 100: Không được
Tài Ảnh
16/07/2024
Diệp Chu vừa nói xong, trường quay liền vỗ tay vang dội.
Từ Thiên nằm trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Chu, nở nụ cười phật hệ: “Cảm ơn đạo diễn Diệp.”
Từ khi biết Từ Thiên là thái tử Tiềm Long, thái độ của Diệp Chu đối với hắn cũng tốt hơn, mặc dù lúc cuống lên mắng vẫn cứ mắng, nhưng ít nhất âm lượng cũng thấp hơn một chút.
Về phần Từ Thiên, nếu là diễn viên khác, nghe tin vai diễn của mình bị cắt cho dù ngoài mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng cũng sẽ rất khó chịu, người nóng tính hơn trực tiếp đập bàn tranh cãi với đạo diễn và biên kịch cũng không phải là không có.
Nhưng Từ Thiên thì khác, vị này là phật thật sự, vừa phật vừa mặn, mặn ở đây là mặn như cá muối. Sau khi biết vai diễn của mình bị cắt, hắn không những không hề không vui mà tâm trạng còn rất tốt, bước đi nhẹ nhàng, khi quay phim cũng chăm chú hơn trước rất nhiều.
Diệp Chu đối với chuyện này thật sự dở khóc dở cười. Một Tiềm Long thái tử gia muốn gì thì được nấy như Từ Thiên, nếu không thích diễn xuất thì làm cái khác không phải là được rồi à, tại sao còn muốn làm diễn viên.
Diệp Chu lắc lắc đầu, thế giới của người giàu cậu không hiểu rõ lắm.
Để chúc mừng Từ Thiên hơ khô thẻ tre, tối đó Từ Thiên cùng người đại diện mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm, Diệp Chu đương nhiên cũng có mặt trong số những người được mời.
Vốn dĩ cậu không quá muốn đi, thành thật mà nói, khoảng thời gian ở cùng Từ Thiên đối với Diệp Chu quá cực khổ, đã nghiêm trọng đến mức chỉ cần nhìn vẻ mặt vô dục vô cầu của Từ Thiên cũng có thể khiến cậu đau đầu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Từ Thiên vốn vô dục vô cầu đã cười híp mắt tự mình mời Diệp Chu, thái tử gia người ta cũng đã lên tiếng rồi, còn từ chối nữa chính là tự khiến bản thân không thoải mái, thế là Diệp Chu đồng ý.
Ít đi một Từ Thiên phật hệ, tốc độ quay phim của đoàn làm phim gần như tăng gấp đôi, những cảnh dự kiến phải quay đến bảy giờ mới xong đã thuận lợi hoàn thành lúc 5 rưỡi chiều, Diệp Chu vung tay cho đoàn làm phim nghỉ phép. Để bọn họ đi ăn cơm sớm.
Từ Thiên không hổ là thái tử gia của Tiềm Long Ảnh Nghiệp, ra tay rất hào phóng, nhà hàng dùng bữa tối là một nhà hàng lâu đời rất nổi tiếng ở thành phố A, một người một bữa cơm ít nhất cũng phải tiêu tốn 3000 tệ, cần phải đặt chỗ trước tận hai tháng, nếu không thì không có bàn trống.
Một hai người có lẽ không tính là gì, nhưng tổng số người trong đoàn phim khoảng một trăm người, cộng lại cũng không phải là con số nhỏ, ít nhất Diệp Chu cũng không dám làm như vậy.
Diệp Chu và Giang tổng đã ăn ở đây hai lần, nói về hương vị cũng không quá ngon, khá vừa miệng thì đúng hơn, giá cả đắt đỏ hẳn là vì phong cách bài trí và kiểu dáng.
Nhân viên đoàn phim chia làm mười bàn, mỗi bàn khoảng chừng mười một mười hai người, bàn của Diệp Chu bao gồm mấy vị phó đạo diễn, nhà sản xuất, người phụ trách các bộ phận và nhóm diễn viên chính.
Mọi người đã làm việc cùng nhau gần hai tháng, cũng đã quen thuộc, không xa lạ như lúc đầu, không khí bữa liên hoan này vẫn luôn thân thiện, hiếm có một giây phút im lặng.
Người quản lý của Từ Thiên cầm ly rượu chúc hết lần này đến lần khác, nhưng Từ Thiên vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế trong suốt quá trình, một chốc thì chơi game trên điện thoại, chơi chán rồi lại ăn chút đồ ăn, dường như không khí náo nhiệt của buổi liên hoan không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là người ngoài cuộc.
Diệp Chu kiếp trước có tửu lượng khá tốt, nhưng có lẽ thân thể này của nguyên chủ rất nhạy cảm với rượu, không hẳn là một chán liền gục, nhưng cũng gần như vậy, biết rõ tình trạng cơ thể mình nên Diệp Chu chỉ nhấp vành chén khi quản lý của Từ Thiên chúc rượu, thực ra là không hề uống.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món, quản lý của Từ Thiên bước đến bên cạnh hắn, nâng ly lên chào mọi người, trên mặt mang theo xin lỗi nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã chăm sóc Tiểu Thiên trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không nói lời thừa thãi nữa, ngàn lời vạn lời đều ở trong rượu, tôi xong rồi, mọi người tùy ý.”
Nói xong, hắn một hơi uống hết hết ly rượu đầy.
Ly rượu này đã thể hiện đủ sự chân thành, ngay cả những thành viên đoàn phim lúc trước có chút ý kiến với Từ Thiên cũng không có gì để nói nữa, chỉ có thể nâng ly, bỏ lại tất cả những không vui lại sau lưng.
Không thể không nói, với cái tính phật hệ kia của Từ Thiên, có thể vững vàng tiêu sái đến ngày hôm, không thể thiếu công lao của người quản lý, thủ đoạn thực sự rất lợi hại.
Theo biểu hiện của Từ Thiên trong khoảng thời gian này ở đoàn phim, khó có thể đảm bảo sau này sẽ không bị người chỉ trích, nhưng hiện tại người quản lý nhẹ nhàng liền làm nó trôi qua, rượu bồi tội này một khi đã uống vào, lại muốn nôn ra đương nhiên là không thể.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, trong phòng mùi khói thuốc trộn lẫn với mùi rượu và mùi thức ăn, dù đã mở hút mùi nhưng vẫn không quá tốt, Diệp Chu xoa xoa cái mũi hơi ngứa ngáy, ôm chai nước ra ngoài hít thở không khí.
Môi trường của nhà hàng này rất tốt, nằm trên đỉnh núi, nghe nói vốn là tác phẩm của một bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, Diệp Chu dùng hai tay chống lan can, hơi nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên phảng phất như chỉ cần đưa tay là có thể bắt được trăng sao gần ngay trước mắt.
Diệp Chu thở phào một hơi, khoảng thời gian này mặc dù đối với cậu rất thỏa mãn nhưng áp lực cũng rất lớn. [Rạp Xiếc Kinh Dị] là do chính cậu đầu tư, vàng ròng bạc trắng ném vào bên trong, lãi hay lỗ trước khi bộ phim ra mắt đều không thể đoán được.
Mặc dù ở Nam phi đã đồng ý với Giang tổng bắt đầu lại từ đầu, nhưng bản thân Diệp Chu cũng không biết làm sao để bắt đầu, sau khi bắt đầu sẽ làm gì tiếp theo, nếu tiếp tục thì hai người có thể đi được bao xa.
Số tiền nợ Giang tổng nhất định phải trả lại, chỉ khi trả lại số tiền đó thì đoạn quan hệ kia mới thực sự chấm dứt, và chỉ khi đó cậu mới có thể bắt đầu mối quan hệ mới với Giang tổng trên cơ sở bình đẳng.
Giang tổng đã đưa cho cậu một phần giấy tờ, nhưng sau khi Diệp Chu tự mình tính toán, cậu biết số tiền này tuyệt đối không đủ, ít nhất phải gấp ba lần như vậy mới đúng.
Dù sao số tiền này cũng không phải là con số nhỏ, Diệp Chu có lòng tin mình có thể trả hết, nhưng lại không thể đảm bảo khi nào thì trả xong, nếu [Rạp Xiếc Kinh Dị] thành công, phòng vé bùng nổ, có lẽ cậu có thể sớm trả hết nợ.
Nhưng nếu [Rạp Xiếc Kinh Dị] thất bại ở phòng vé, không những không trả được tiền mà còn lỗ mất mấy chục triệu, ngoài trừ phương diện tiền bạc, danh tiếng cũng là điều cần phải cân nhắc.
Hết cách rồi, ngành này thực tế là như vậy, khi bạn có thể tạo dựng phòng vé và xây dựng danh tiếng, nhà đầu tư sẽ hòa ái dễ gần với bạn, nhưng một khi bạn lật xe, những nhà đầu tư kia sẽ lập tức thay đổi thái độ, trở mặt không quen biết.
Diệp Chu kiếp trước đã nếm qua không biết bao nhiều lần khổ sở kéo đầu tư, thật sự không muốn trải qua lần nữa.
Đúng là cậu có thể mở miệng nói với Giang tổng, Diệp Chu cũng có tự tin chỉ cần mình mở miệng, Giang tổng nhất định sẽ không chút do dự đồng ý, nhưng cậu sẽ không làm như vậy, cũng không có khả năng làm như vậy.
Nếu như chuyện gì cũng đều phải dựa vào Giang Đình Viễn, vậy Diệp Chu cùng nguyên chủ có gì khác nhau.
Nói không lo lắng chút nào là giả.
Thế giới trong sách đã bất tri bất giác thay đổi, chờ đến khi Diệp Chu nhận ra điều này, cậu đã hãm sâu vào trong đó, đã không còn có thể như lúc mới đến chỉ lo thân mình nữa.
Sự nghiệp ra sao, tình cảm ra sao, tương lai sẽ như thế nào, những điều này đều không biết, cũng không có gì để tham khảo nữa.
Đang lúc Diệp Chu chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh cậu.
“A, hóa ra anh ở đây.” Giọng nói có phần lười biếng của người đàn ông vang lên bên cạnh.
Diệp Chu quay đầu lại, hơi kinh ngạc phát hiện người tới chính là Từ Thiên Từ thiếu gia, “Cậu cũng ra ngoài hít thở không khí à?”
Từ Thiên tiến về phía trước mấy bước, dựa lưng vào lan can, hai tay chống vào thành lan can, gió đêm có chút se lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, gió buổi tối mang theo hơi lạnh, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, vừa bị gió thổi, góc áo sơ mi đã lật hướng lên trên.
“Không, tôi cố ý tới tìm anh.” Từ Thiên lười nhác nói, khi nói chuyện cũng không nhìn Diệp Chu mà học theo dáng vẻ trước đó của cậu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Chắc là anh rất ghét tôi nhỉ?”
“Vì tôi mà đoàn làm phim chậm tiến độ, sau đó lại vì tôi mà buộc phải thay đổi kịch bản, làm gián đoạn lịch trình và kế hoạch quay phim ban đầu.”
“Anh rất ghét tôi.” Giọng nói của Từ Thiên mất đi suy đoán trước đó, trở nên chắc chắn hơn một chút, hắn liếc nhìn Diệp Chu nói: “Nếu tôi là đạo diễn, tôi cũng sẽ ghét loại diễn viên này, cho nên anh cũng không cần ngại, chuyện này chẳng có gì cả.”
“Kịch bản anh sửa rất hay, tôi rất thích.”
Lời hay ý xấu cũng là một mình hắn nói, Diệp Chu nhíu mày: “Không thể nói là ghét, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Từ Thiên nhìn cậu, khẽ gật đầu: “Anh hỏi đi.” Vẫn là dáng vẻ phật hệ ôn hòa như vậy, khiến người ta khó có thể dựa vào biểu cảm mà đoán được tâm tình của hắn.
“Cậu không thích diễn xuất, nói đúng hơn, thậm chí cả phim ảnh cậu cũng không thích.” Diệp Chu không nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không có ý định chờ câu trả lời của hắn, tự mình nói tiếp: “Không cần phủ nhận, bởi vì trong mắt cậu tôi không nhìn thấy niềm đam mê diễn xuất hay sự nhiệt tình đối với phim ảnh“.
“Cậu không thích diễn xuất, hơn nữa đối với chuyện diễn xuất từ đáy lòng cậu vẫn luôn rất mâu thuẫn.”
“Đã gần hai tháng kể từ khi cậu tiến tổ, để đào móc càng sâu tiềm năng của cậu, tôi đã xem qua rất nhiều chương trình trước đây của cậu, bao gồm nhưng không giới hạn ở những chương trình tạp kỹ, tôi phát hiện chúng đều có một điểm chung.”
“Khi cậu làm những việc này cũng không khác mấy so với khi quay phim ở đây, điểm khác biệt duy nhất là quay phim đòi hỏi sự chú ý và tập trung cao hơn, trong khi các chương trình tạp kỹ dù cậu có thất thần cũng rất khó bị phát hiện, về cơ bản, cậu rất không thích nghề này.
“Vậy thì câu hỏi là, nếu cậu đã không thích, không hứng thú với diễn xuất, không quan tâm đến sự nổi tiếng, tại sao lại chọn tiến vào cái vòng này, rõ ràng cậu có những lựa chọn tốt hơn, tại sao lại chọn ở trong cái vòng mình không thích sống một cuộc sống qua loa chiếu lệ?”
Diệp Chu lời nói sắc bén, thân phận Từ Thiên chú định khiến đại đa số người khi nói chuyện với hắn đều vô thức thận trọng, nhưng Diệp Chu lại không như vậy, không có khúm núm, không có cẩn thận từng chút một, thậm chí lúc hắn biểu hiện không tốt Diệp Chu sẽ trực tiếp mắng hắn.
Từ Thiên tưởng rằng mình sẽ rất chán ghét, nhưng sau đó hắn phát hiện mình không những không ghét, ngược lại cảm thấy có chút vui sướng.
Diệp Chu nói không sai, Từ Thiên không có hứng thú với điện ảnh, càng không có hứng thú với diễn xuất, sở dĩ hắn tiến vào cái vòng này, lăn lộn trong đó lâu như vậy cũng không phải là vì yêu thích.
“Mẹ tôi là một diễn viên, bà đã dành cả cuộc đời để phấn đấu cho sự nghiệp diễn xuất mà mình yêu tha thiết, trong lúc quay [Dạ Hành Nhân], bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Từ Thiên lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm một hơi, chậm rãi thở ra khói, nhìn Diệp Chu, “Anh nói đúng, tôi thực sự không thích làm diễn viên, nói chính xác là tôi không thích ngành này.”
“Lý do tôi bước vào cái vòng này là bởi vì...” Nói tới đây, giọng nói của Từ Thiên dừng lại một chút, “Để nhìn một chút khung cảnh mà mẹ tôi đã thấy, gặp một lần những người mà mẹ tôi đã gặp, đi con đường mà bà đã đi qua.”
Chủ đề này nghe có vẻ khá buồn, nếu là những người khác, e rằng lúc này, họ sẽ không nhịn được mà bày tỏ sự an ủi và thông cảm với trải nghiệm của Từ Thiên, nhưng Diệp Chu thì không.
Cậu nghe vậy sửng sốt một lúc, sau đó bật cười, lúc đầu chỉ cười, sau lại cười đến mức không đứng thẳng được, như thể vừa nghe thấy một chuyện cưới lớn nào đó, cười hai ba phút không ngừng cuối cùng mới dừng lại khi vẻ mặt của Từ Thiên ngày càng nghiêm nghị.
“Thật ngại quá, lời cậu nói thực sự quá buồn cười.” Diệp Chu miễn cưỡng ngừng cười, ho nhẹ một tiếng.
Từ Thiên tự xưng mình là người tính tình rất tốt, nhưng vừa rồi nhìn thấy Diệp Chu cười đến sắp tắc thở, hắn cũng bị làm cho tức giận, đôi mắt vốn ôn hòa của hắn trở nên hơi sắc bén, đâm thẳng vào Diệp Chu.
“Rất buồn cười sao?” Từ Thiên nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa nguy hiểm.
Diệp Chu gật đầu, trước khi Từ Thiên chuẩn bị mở miệng nói chuyện lại lắc đầu, không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng: “Bản thân sự việc cũng không có gì buồn cười, buồn cười là cách cậu nhìn vấn đề và hành động sau khi gặp phải vấn đề của cậu.”
“Cậu thực sự nghĩ rằng chỉ cần cậu bước vào cái vòng này, trở thành một minh tinh, tham gia một vài chương trình tạp kỹ, quay một vài bộ phim, thì coi như là đi qua con đường mà mẹ cậu đã đi qua, nhìn thấy những phong cảnh mà bà đã thấy?”
“Ấu trĩ.”
“Buồn cười.”
“Ngây thơ.”
Ba từ, mỗi từ vừa thốt ra đều biến thành những thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Từ Thiên, hắn mím môi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Nói đủ chưa?”
“Chưa.” Diệp Chu lắc đầu, “Chắc cậu cũng biết các ngành nghề đều có phân chia đẳng cấp phải không, minh tinh cũng có, cũng phân chia làm ba bảy loại.”
“Giống như leo lên một ngọn núi lớn, mẹ cậu đứng trên đỉnh núi, còn cậu đứng dưới chân núi lại muốn ngắm cảnh trên đỉnh núi, cậu nghĩ điều này có thể sao? Sự chênh lệch giữa hai người chú định cậu không có cách nào nhìn thấy cùng một khung cảnh vời bà, không thể cảm nhận được suy nghĩ và cảm xúc của bà, không thể hiểu được tình yêu của bà.”
“Nếu muốn đi theo con đường bà đã đi, thì hãy thử làm đến nơi đến chốn một lần đi, cưỡi ngựa xem hoa không có tác dụng đâu, ngoại trừ cảng thên không hiểu, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Diệp Chu duỗi người nhìn thời gian trên điện thoại, đã sắp kết thúc bữa tiệc, nói với Từ Thiên: “Kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất tệ, nhưng có lúc đột nhiên linh quang hiện ra, diễn xuất lại có hiệu quả ngoài ý muốn. đây là chuyện mà rất nhiều người dốc cả một đời đều không thể làm được, vì vậy đừng cô phụ thiên phú khó có được này.”
“Tại sao không thử một lần, thử một chút nói không chừng sẽ có được kinh hỉ mà cậu chưa từng nghĩ tới.”
Nói xong, Diệp Chu cũng không nhìn Từ Thiên sững sờ tại chỗ, xoay người chuẩn bị rời đi, khi bóng dáng cậu sắp biến mất trong bóng tối, Từ Thiên đột nhiên mỉm cười, lẩm bẩm một mình: “Thử một lần sao? Hình như, cũng không phải là không thể “.
“Đạo diễn Diệp.” Từ Thiên hô kên với bóng lưng cậu.
Bước chân Diệp Chu dừng lại, lại nghe được giọng nói của Từ Thiên vang lên sau lưng mình.
“Anh thực sự là một người rất đặc biệt.”
“Hình như tôi...đã bị anh hấp dẫn. Anh hỏi tôi một vấn đề, tôi đã trả lời, vậy tôi cũng có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Diệp Chu: “Cái gì?”
“Anh có bạn trai chưa?”
“Nếu như không có, thì tôi có thể theo đuổi...”
“Không thể.” Trong bóng tối, tay Diệp Chu đột nhiên bị người nắm lấy, nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt từ lòng bàn tay đan vào nhau của họ truyền ra.
Diệp Chu còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp không kém, giọng nói của người đàn ông cùng hơi thở nóng hổi phả vào thính tai cậu đồng thời truyền đến.
“Em ấy đã có bạn trai rồi.”
Từ Thiên nằm trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Chu, nở nụ cười phật hệ: “Cảm ơn đạo diễn Diệp.”
Từ khi biết Từ Thiên là thái tử Tiềm Long, thái độ của Diệp Chu đối với hắn cũng tốt hơn, mặc dù lúc cuống lên mắng vẫn cứ mắng, nhưng ít nhất âm lượng cũng thấp hơn một chút.
Về phần Từ Thiên, nếu là diễn viên khác, nghe tin vai diễn của mình bị cắt cho dù ngoài mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng cũng sẽ rất khó chịu, người nóng tính hơn trực tiếp đập bàn tranh cãi với đạo diễn và biên kịch cũng không phải là không có.
Nhưng Từ Thiên thì khác, vị này là phật thật sự, vừa phật vừa mặn, mặn ở đây là mặn như cá muối. Sau khi biết vai diễn của mình bị cắt, hắn không những không hề không vui mà tâm trạng còn rất tốt, bước đi nhẹ nhàng, khi quay phim cũng chăm chú hơn trước rất nhiều.
Diệp Chu đối với chuyện này thật sự dở khóc dở cười. Một Tiềm Long thái tử gia muốn gì thì được nấy như Từ Thiên, nếu không thích diễn xuất thì làm cái khác không phải là được rồi à, tại sao còn muốn làm diễn viên.
Diệp Chu lắc lắc đầu, thế giới của người giàu cậu không hiểu rõ lắm.
Để chúc mừng Từ Thiên hơ khô thẻ tre, tối đó Từ Thiên cùng người đại diện mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm, Diệp Chu đương nhiên cũng có mặt trong số những người được mời.
Vốn dĩ cậu không quá muốn đi, thành thật mà nói, khoảng thời gian ở cùng Từ Thiên đối với Diệp Chu quá cực khổ, đã nghiêm trọng đến mức chỉ cần nhìn vẻ mặt vô dục vô cầu của Từ Thiên cũng có thể khiến cậu đau đầu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Từ Thiên vốn vô dục vô cầu đã cười híp mắt tự mình mời Diệp Chu, thái tử gia người ta cũng đã lên tiếng rồi, còn từ chối nữa chính là tự khiến bản thân không thoải mái, thế là Diệp Chu đồng ý.
Ít đi một Từ Thiên phật hệ, tốc độ quay phim của đoàn làm phim gần như tăng gấp đôi, những cảnh dự kiến phải quay đến bảy giờ mới xong đã thuận lợi hoàn thành lúc 5 rưỡi chiều, Diệp Chu vung tay cho đoàn làm phim nghỉ phép. Để bọn họ đi ăn cơm sớm.
Từ Thiên không hổ là thái tử gia của Tiềm Long Ảnh Nghiệp, ra tay rất hào phóng, nhà hàng dùng bữa tối là một nhà hàng lâu đời rất nổi tiếng ở thành phố A, một người một bữa cơm ít nhất cũng phải tiêu tốn 3000 tệ, cần phải đặt chỗ trước tận hai tháng, nếu không thì không có bàn trống.
Một hai người có lẽ không tính là gì, nhưng tổng số người trong đoàn phim khoảng một trăm người, cộng lại cũng không phải là con số nhỏ, ít nhất Diệp Chu cũng không dám làm như vậy.
Diệp Chu và Giang tổng đã ăn ở đây hai lần, nói về hương vị cũng không quá ngon, khá vừa miệng thì đúng hơn, giá cả đắt đỏ hẳn là vì phong cách bài trí và kiểu dáng.
Nhân viên đoàn phim chia làm mười bàn, mỗi bàn khoảng chừng mười một mười hai người, bàn của Diệp Chu bao gồm mấy vị phó đạo diễn, nhà sản xuất, người phụ trách các bộ phận và nhóm diễn viên chính.
Mọi người đã làm việc cùng nhau gần hai tháng, cũng đã quen thuộc, không xa lạ như lúc đầu, không khí bữa liên hoan này vẫn luôn thân thiện, hiếm có một giây phút im lặng.
Người quản lý của Từ Thiên cầm ly rượu chúc hết lần này đến lần khác, nhưng Từ Thiên vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế trong suốt quá trình, một chốc thì chơi game trên điện thoại, chơi chán rồi lại ăn chút đồ ăn, dường như không khí náo nhiệt của buổi liên hoan không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là người ngoài cuộc.
Diệp Chu kiếp trước có tửu lượng khá tốt, nhưng có lẽ thân thể này của nguyên chủ rất nhạy cảm với rượu, không hẳn là một chán liền gục, nhưng cũng gần như vậy, biết rõ tình trạng cơ thể mình nên Diệp Chu chỉ nhấp vành chén khi quản lý của Từ Thiên chúc rượu, thực ra là không hề uống.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món, quản lý của Từ Thiên bước đến bên cạnh hắn, nâng ly lên chào mọi người, trên mặt mang theo xin lỗi nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã chăm sóc Tiểu Thiên trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không nói lời thừa thãi nữa, ngàn lời vạn lời đều ở trong rượu, tôi xong rồi, mọi người tùy ý.”
Nói xong, hắn một hơi uống hết hết ly rượu đầy.
Ly rượu này đã thể hiện đủ sự chân thành, ngay cả những thành viên đoàn phim lúc trước có chút ý kiến với Từ Thiên cũng không có gì để nói nữa, chỉ có thể nâng ly, bỏ lại tất cả những không vui lại sau lưng.
Không thể không nói, với cái tính phật hệ kia của Từ Thiên, có thể vững vàng tiêu sái đến ngày hôm, không thể thiếu công lao của người quản lý, thủ đoạn thực sự rất lợi hại.
Theo biểu hiện của Từ Thiên trong khoảng thời gian này ở đoàn phim, khó có thể đảm bảo sau này sẽ không bị người chỉ trích, nhưng hiện tại người quản lý nhẹ nhàng liền làm nó trôi qua, rượu bồi tội này một khi đã uống vào, lại muốn nôn ra đương nhiên là không thể.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, trong phòng mùi khói thuốc trộn lẫn với mùi rượu và mùi thức ăn, dù đã mở hút mùi nhưng vẫn không quá tốt, Diệp Chu xoa xoa cái mũi hơi ngứa ngáy, ôm chai nước ra ngoài hít thở không khí.
Môi trường của nhà hàng này rất tốt, nằm trên đỉnh núi, nghe nói vốn là tác phẩm của một bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, Diệp Chu dùng hai tay chống lan can, hơi nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên phảng phất như chỉ cần đưa tay là có thể bắt được trăng sao gần ngay trước mắt.
Diệp Chu thở phào một hơi, khoảng thời gian này mặc dù đối với cậu rất thỏa mãn nhưng áp lực cũng rất lớn. [Rạp Xiếc Kinh Dị] là do chính cậu đầu tư, vàng ròng bạc trắng ném vào bên trong, lãi hay lỗ trước khi bộ phim ra mắt đều không thể đoán được.
Mặc dù ở Nam phi đã đồng ý với Giang tổng bắt đầu lại từ đầu, nhưng bản thân Diệp Chu cũng không biết làm sao để bắt đầu, sau khi bắt đầu sẽ làm gì tiếp theo, nếu tiếp tục thì hai người có thể đi được bao xa.
Số tiền nợ Giang tổng nhất định phải trả lại, chỉ khi trả lại số tiền đó thì đoạn quan hệ kia mới thực sự chấm dứt, và chỉ khi đó cậu mới có thể bắt đầu mối quan hệ mới với Giang tổng trên cơ sở bình đẳng.
Giang tổng đã đưa cho cậu một phần giấy tờ, nhưng sau khi Diệp Chu tự mình tính toán, cậu biết số tiền này tuyệt đối không đủ, ít nhất phải gấp ba lần như vậy mới đúng.
Dù sao số tiền này cũng không phải là con số nhỏ, Diệp Chu có lòng tin mình có thể trả hết, nhưng lại không thể đảm bảo khi nào thì trả xong, nếu [Rạp Xiếc Kinh Dị] thành công, phòng vé bùng nổ, có lẽ cậu có thể sớm trả hết nợ.
Nhưng nếu [Rạp Xiếc Kinh Dị] thất bại ở phòng vé, không những không trả được tiền mà còn lỗ mất mấy chục triệu, ngoài trừ phương diện tiền bạc, danh tiếng cũng là điều cần phải cân nhắc.
Hết cách rồi, ngành này thực tế là như vậy, khi bạn có thể tạo dựng phòng vé và xây dựng danh tiếng, nhà đầu tư sẽ hòa ái dễ gần với bạn, nhưng một khi bạn lật xe, những nhà đầu tư kia sẽ lập tức thay đổi thái độ, trở mặt không quen biết.
Diệp Chu kiếp trước đã nếm qua không biết bao nhiều lần khổ sở kéo đầu tư, thật sự không muốn trải qua lần nữa.
Đúng là cậu có thể mở miệng nói với Giang tổng, Diệp Chu cũng có tự tin chỉ cần mình mở miệng, Giang tổng nhất định sẽ không chút do dự đồng ý, nhưng cậu sẽ không làm như vậy, cũng không có khả năng làm như vậy.
Nếu như chuyện gì cũng đều phải dựa vào Giang Đình Viễn, vậy Diệp Chu cùng nguyên chủ có gì khác nhau.
Nói không lo lắng chút nào là giả.
Thế giới trong sách đã bất tri bất giác thay đổi, chờ đến khi Diệp Chu nhận ra điều này, cậu đã hãm sâu vào trong đó, đã không còn có thể như lúc mới đến chỉ lo thân mình nữa.
Sự nghiệp ra sao, tình cảm ra sao, tương lai sẽ như thế nào, những điều này đều không biết, cũng không có gì để tham khảo nữa.
Đang lúc Diệp Chu chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh cậu.
“A, hóa ra anh ở đây.” Giọng nói có phần lười biếng của người đàn ông vang lên bên cạnh.
Diệp Chu quay đầu lại, hơi kinh ngạc phát hiện người tới chính là Từ Thiên Từ thiếu gia, “Cậu cũng ra ngoài hít thở không khí à?”
Từ Thiên tiến về phía trước mấy bước, dựa lưng vào lan can, hai tay chống vào thành lan can, gió đêm có chút se lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, gió buổi tối mang theo hơi lạnh, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, vừa bị gió thổi, góc áo sơ mi đã lật hướng lên trên.
“Không, tôi cố ý tới tìm anh.” Từ Thiên lười nhác nói, khi nói chuyện cũng không nhìn Diệp Chu mà học theo dáng vẻ trước đó của cậu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Chắc là anh rất ghét tôi nhỉ?”
“Vì tôi mà đoàn làm phim chậm tiến độ, sau đó lại vì tôi mà buộc phải thay đổi kịch bản, làm gián đoạn lịch trình và kế hoạch quay phim ban đầu.”
“Anh rất ghét tôi.” Giọng nói của Từ Thiên mất đi suy đoán trước đó, trở nên chắc chắn hơn một chút, hắn liếc nhìn Diệp Chu nói: “Nếu tôi là đạo diễn, tôi cũng sẽ ghét loại diễn viên này, cho nên anh cũng không cần ngại, chuyện này chẳng có gì cả.”
“Kịch bản anh sửa rất hay, tôi rất thích.”
Lời hay ý xấu cũng là một mình hắn nói, Diệp Chu nhíu mày: “Không thể nói là ghét, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Từ Thiên nhìn cậu, khẽ gật đầu: “Anh hỏi đi.” Vẫn là dáng vẻ phật hệ ôn hòa như vậy, khiến người ta khó có thể dựa vào biểu cảm mà đoán được tâm tình của hắn.
“Cậu không thích diễn xuất, nói đúng hơn, thậm chí cả phim ảnh cậu cũng không thích.” Diệp Chu không nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không có ý định chờ câu trả lời của hắn, tự mình nói tiếp: “Không cần phủ nhận, bởi vì trong mắt cậu tôi không nhìn thấy niềm đam mê diễn xuất hay sự nhiệt tình đối với phim ảnh“.
“Cậu không thích diễn xuất, hơn nữa đối với chuyện diễn xuất từ đáy lòng cậu vẫn luôn rất mâu thuẫn.”
“Đã gần hai tháng kể từ khi cậu tiến tổ, để đào móc càng sâu tiềm năng của cậu, tôi đã xem qua rất nhiều chương trình trước đây của cậu, bao gồm nhưng không giới hạn ở những chương trình tạp kỹ, tôi phát hiện chúng đều có một điểm chung.”
“Khi cậu làm những việc này cũng không khác mấy so với khi quay phim ở đây, điểm khác biệt duy nhất là quay phim đòi hỏi sự chú ý và tập trung cao hơn, trong khi các chương trình tạp kỹ dù cậu có thất thần cũng rất khó bị phát hiện, về cơ bản, cậu rất không thích nghề này.
“Vậy thì câu hỏi là, nếu cậu đã không thích, không hứng thú với diễn xuất, không quan tâm đến sự nổi tiếng, tại sao lại chọn tiến vào cái vòng này, rõ ràng cậu có những lựa chọn tốt hơn, tại sao lại chọn ở trong cái vòng mình không thích sống một cuộc sống qua loa chiếu lệ?”
Diệp Chu lời nói sắc bén, thân phận Từ Thiên chú định khiến đại đa số người khi nói chuyện với hắn đều vô thức thận trọng, nhưng Diệp Chu lại không như vậy, không có khúm núm, không có cẩn thận từng chút một, thậm chí lúc hắn biểu hiện không tốt Diệp Chu sẽ trực tiếp mắng hắn.
Từ Thiên tưởng rằng mình sẽ rất chán ghét, nhưng sau đó hắn phát hiện mình không những không ghét, ngược lại cảm thấy có chút vui sướng.
Diệp Chu nói không sai, Từ Thiên không có hứng thú với điện ảnh, càng không có hứng thú với diễn xuất, sở dĩ hắn tiến vào cái vòng này, lăn lộn trong đó lâu như vậy cũng không phải là vì yêu thích.
“Mẹ tôi là một diễn viên, bà đã dành cả cuộc đời để phấn đấu cho sự nghiệp diễn xuất mà mình yêu tha thiết, trong lúc quay [Dạ Hành Nhân], bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Từ Thiên lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm một hơi, chậm rãi thở ra khói, nhìn Diệp Chu, “Anh nói đúng, tôi thực sự không thích làm diễn viên, nói chính xác là tôi không thích ngành này.”
“Lý do tôi bước vào cái vòng này là bởi vì...” Nói tới đây, giọng nói của Từ Thiên dừng lại một chút, “Để nhìn một chút khung cảnh mà mẹ tôi đã thấy, gặp một lần những người mà mẹ tôi đã gặp, đi con đường mà bà đã đi qua.”
Chủ đề này nghe có vẻ khá buồn, nếu là những người khác, e rằng lúc này, họ sẽ không nhịn được mà bày tỏ sự an ủi và thông cảm với trải nghiệm của Từ Thiên, nhưng Diệp Chu thì không.
Cậu nghe vậy sửng sốt một lúc, sau đó bật cười, lúc đầu chỉ cười, sau lại cười đến mức không đứng thẳng được, như thể vừa nghe thấy một chuyện cưới lớn nào đó, cười hai ba phút không ngừng cuối cùng mới dừng lại khi vẻ mặt của Từ Thiên ngày càng nghiêm nghị.
“Thật ngại quá, lời cậu nói thực sự quá buồn cười.” Diệp Chu miễn cưỡng ngừng cười, ho nhẹ một tiếng.
Từ Thiên tự xưng mình là người tính tình rất tốt, nhưng vừa rồi nhìn thấy Diệp Chu cười đến sắp tắc thở, hắn cũng bị làm cho tức giận, đôi mắt vốn ôn hòa của hắn trở nên hơi sắc bén, đâm thẳng vào Diệp Chu.
“Rất buồn cười sao?” Từ Thiên nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa nguy hiểm.
Diệp Chu gật đầu, trước khi Từ Thiên chuẩn bị mở miệng nói chuyện lại lắc đầu, không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng: “Bản thân sự việc cũng không có gì buồn cười, buồn cười là cách cậu nhìn vấn đề và hành động sau khi gặp phải vấn đề của cậu.”
“Cậu thực sự nghĩ rằng chỉ cần cậu bước vào cái vòng này, trở thành một minh tinh, tham gia một vài chương trình tạp kỹ, quay một vài bộ phim, thì coi như là đi qua con đường mà mẹ cậu đã đi qua, nhìn thấy những phong cảnh mà bà đã thấy?”
“Ấu trĩ.”
“Buồn cười.”
“Ngây thơ.”
Ba từ, mỗi từ vừa thốt ra đều biến thành những thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Từ Thiên, hắn mím môi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Nói đủ chưa?”
“Chưa.” Diệp Chu lắc đầu, “Chắc cậu cũng biết các ngành nghề đều có phân chia đẳng cấp phải không, minh tinh cũng có, cũng phân chia làm ba bảy loại.”
“Giống như leo lên một ngọn núi lớn, mẹ cậu đứng trên đỉnh núi, còn cậu đứng dưới chân núi lại muốn ngắm cảnh trên đỉnh núi, cậu nghĩ điều này có thể sao? Sự chênh lệch giữa hai người chú định cậu không có cách nào nhìn thấy cùng một khung cảnh vời bà, không thể cảm nhận được suy nghĩ và cảm xúc của bà, không thể hiểu được tình yêu của bà.”
“Nếu muốn đi theo con đường bà đã đi, thì hãy thử làm đến nơi đến chốn một lần đi, cưỡi ngựa xem hoa không có tác dụng đâu, ngoại trừ cảng thên không hiểu, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Diệp Chu duỗi người nhìn thời gian trên điện thoại, đã sắp kết thúc bữa tiệc, nói với Từ Thiên: “Kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất tệ, nhưng có lúc đột nhiên linh quang hiện ra, diễn xuất lại có hiệu quả ngoài ý muốn. đây là chuyện mà rất nhiều người dốc cả một đời đều không thể làm được, vì vậy đừng cô phụ thiên phú khó có được này.”
“Tại sao không thử một lần, thử một chút nói không chừng sẽ có được kinh hỉ mà cậu chưa từng nghĩ tới.”
Nói xong, Diệp Chu cũng không nhìn Từ Thiên sững sờ tại chỗ, xoay người chuẩn bị rời đi, khi bóng dáng cậu sắp biến mất trong bóng tối, Từ Thiên đột nhiên mỉm cười, lẩm bẩm một mình: “Thử một lần sao? Hình như, cũng không phải là không thể “.
“Đạo diễn Diệp.” Từ Thiên hô kên với bóng lưng cậu.
Bước chân Diệp Chu dừng lại, lại nghe được giọng nói của Từ Thiên vang lên sau lưng mình.
“Anh thực sự là một người rất đặc biệt.”
“Hình như tôi...đã bị anh hấp dẫn. Anh hỏi tôi một vấn đề, tôi đã trả lời, vậy tôi cũng có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Diệp Chu: “Cái gì?”
“Anh có bạn trai chưa?”
“Nếu như không có, thì tôi có thể theo đuổi...”
“Không thể.” Trong bóng tối, tay Diệp Chu đột nhiên bị người nắm lấy, nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt từ lòng bàn tay đan vào nhau của họ truyền ra.
Diệp Chu còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp không kém, giọng nói của người đàn ông cùng hơi thở nóng hổi phả vào thính tai cậu đồng thời truyền đến.
“Em ấy đã có bạn trai rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.