Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 117: Tôi nè
Tài Ảnh
16/07/2024
Sức mạnh của đồng tiền chắc chắn rất mạnh mẽ, mặc dù sau khi quay [Rạp Xiếc Kinh Dị] Diệp Chu đã nghèo lắm rồi, nhưng anh tiền để đưa Dưa Dưa lên đầu bảng hotsearch vẫn phải có.
Trưa nay mắt phải của Dưa Bay Lượn giật không ngừng, dù có dán ghi chú cũng không thể thuyên giảm. Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, như sắp xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa có khả năng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trực giác này ngay lập tức làm gián đoạn tâm trạng vui vẻ của hắn sáng nay, khiến hắn không thoải mái ngay cả trong lúc họp, bị sếp điểm danh hai lần liên tiếp.
Cuộc họp của công ty hôm nay kéo dài rất lâu, từ 8 giờ 30 sáng kéo dài đến hơn 2 giờ chiều, trong khoảng thời gian này điện thoại di động của Dưa Bay Lượn liên tục vang lên, nhưng hắn không dám lấy ra xem trước cái nhìn chết chóc của ông.
Cuối cùng cũng tan họp, cơm cũng không buồn ăn, cầm điện thoại di động chạy nhanh vào phòng vệ sinh, lúc khóa cửa lại thì cảm giác căng thẳng trong lòng mới xem như dịu bớt.
Anh ngồi trên nắp bồn cầu, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, thần sắc thả lỏng vừa hút thuốc vừa lấy điện thoại ra bắt đầu kiểm tra tin tức.
Nhưng vẻ mặt thoải mái và thư giãn chỉ kéo dài vài giây rồi cứng lại, Dưa Bay Lượn không dám tin nhìn hộp tin nhắn riêng đã nổ tung của mình, vốn chỉ có một vài tin nhắn riêng lúc này lại chật ních, trong mấy giây hắn mở ra vẫn có tin nhắn riêng đang không ngừng tràn vào.
Sự việc là như thế này, chín giờ sáng nay, bài văn ngắn diss Diệp Chu của Dưa Bay Lượn đã xuất ở trang đầu hotsearch.
Mặc dù hầu hết giới điện ảnh đều biết ân oán giữa Dưa Bay Lượn và Diệp Chu qua chuyện của hai bộ phim trước, đồng thời cũng biết rằng Dưa Bay Lượn chính là lão hắc Chu, nhưng rất ít người ngoài giới điện ảnh biết chuyện này.
Khi hot search này mới bắt đầu xuất hiện, hầu hết cư dân mạng chỉ là tiện tay nhìn một chút, khi thấy nhân vật chính là đạo diễn mà họ quen thuộc, lúc này mới hứng thú.
Mặc dù Diệp Chu là đạo diễn nhưng hai tác phẩm trước đó của cậu, đặc biệt là [Một Hồi Trò Khôi Hài] marketing thực sự quá thành công, thành công đến mức ngay cả những cư dân mạng không quan tâm đến phim ảnh cũng sẽ cảm thấy hơi quen quen khi nhìn thấy tên cậu.
Khi cư dân mạng nhận ra blogger Dưa Bay Lượn này là một nhà phê bình phim, mọi người còn thực sự cảm thấy khá hứng thú, muốn biết lần này Diệp Chu quay phim tệ đến mức nào mới có thể bị người mắng đến lên hotsearch, bộ phim kia đến cùng có bao nhiêu dở tệ, có thể tệ đến mức độ nào?
Nhưng trước khi nhấp vào phấn khích bao nhiêu thì sau khi nhấp vào thất vọng bấy nhiêu.
Chỉ có vậy? Chỉ có vậy?!
Xuyên suốt bài diss chủ quan của blogger, suy nghĩ trọng tâm lặp đi lặp lại chỉ có một điều, 'Diệp Chu thất bại ở phòng vé, tôi rất vui, thực sự rất vui'.
Ngươi là nhà phê bình phim, không phải là không thể diss, nhưng ít nhiều ngươi cũng phải tùy việc mà xét, cung cấp một số thông tin hữu ích chứ? Nhưng không, thông tin hữu ích gần như là không có.
Cư dân mạng kiên nhẫn xem qua các bài đăng trước đây của hắn trên weibo, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng xem nửa ngày, tìm thấy khá nhiều phát ngôn chê bai Diệp Chu, tuy nhiên, không có ngoại lệ, tất cả đều...không có thông tin hữu ích gì.
Hay cho một blogger điện ảnh, miễn cưỡng biến mình thành một bloger tiếp thị, không thú vị chút nào.
Theo hotsearch lên men, ngày càng có nhiều cư dân mạng ăn dưa bị Dưa Dưa hấp dẫn đến, mọi người không ăn dưa được trên weibo của hắn, suy nghĩ trái phải, chạy qua weibo của một người trong cuộc khác xem thử chút.
Weibo quanh năm mọc cỏ của Diệp Chu tuy rằng có mấy trăm nghìn người theo dõi, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong trạng thái mọc cỏ, chỉ khi có phim mới ra mắt mới đăng một vài bài, chuyển tiếp mấy video tuyên truyền của phim.
Vì gần đây [Rạp Xiếc Kinh Dị] đang chiếu phim, weibo của Diệp Chu đã đăng hai bài mới, một bài là poster quảng cáo cho bộ phim, bài thứ hai là một video tuyên truyền dài bốn phút.
Hết rồi.
Vì vậy, đông đảo cư dân mạng không có dưa ăn muốn tìm dưa bên phía Diệp Chu để ăn, khi nhìn thấy bộ dạng cỏ mọc um tùm trên weibo của cậu liền biết chắc là không có dưa để ăn.
Căn cứ đến truyền thống mỹ đức “đến cũng đến rồi” của Trung Hoa, rất nhiều cư dân mạng ăn dưa nhìn thấy quảng cáo trên weibo của Diệp Chu, vốn chỉ tùy tiện xem một chút, định xem hai cái thì đóng lại, nhưng ai biết...
Hở? Bộ phim này có vẻ... thú vị?
Xem lại lần nữa? Chết tiệt, hình như thực sự rất thú vị! Nếu không, mua tấm vé xem thử đi?
Đợi đã, nên mua vé trước hay là đọc bình luận phim trước, nhìn cách blogger Dưa Bay Lượn diss với cảm xúc chân thành như vậy, sợ là thực sự có chuyện này, tuy vé xem phim không đắt nhưng bỏ tiền ra xem phim rác không phải là tự làm khổ mình sao, vẫn nên thận trọng thì hơn.
Bị video giới thiệu hấp dẫn, nhóm cư dân mạng đang rục rịch rời khỏi weibo của Diệp Chu, trong bóng tối tìm tòi bình luận phim [Rạp Xiếc Kinh Dị].
Cứ như vậy, [Rạp Xiếc Kinh Dị] lặng yên không tiếng động xuất hiện trên bảng hotsearch, đồng thời bắt đầu chậm rãi trèo lên.
Bởi vì có Dưa Bay Lượn diss ở phía trước, mặc dù hắn không liệt kê bất cứ thứ gì có thể chứng minh bộ phim này là một bộ phim rác, nhưng hầu hết mọi người đều thích vào trước là chủ*, lúc nhìn thấy bài viết kia trong tiềm thức đã nhận định đây là một bộ phim rác.
(*như kiểu ai nói ra trước thì người đó chiếm lợi thế, mọi người thường nghiêng về người đó hơn ấy)
Trong tình cảnh như vậy, cư dân mạng đã chết lặng khi nhìn thấy hàng loạt đánh giá tích cực muôn màu muôn vẻ xuất hiện trên màn hình.
Đây, đây đây, đã bảo là phim rác mà, nhiều lời khen như thế, sợ là toàn thủy quân nhỉ?
Nghĩ tới đây, một số cư dân mạng ngay lập tức bắt đầu đặt câu hỏi về tính xác thực của những đánh giá tích cực này, nhưng những nghi ngờ đó ngay lập tức tan thành mây khói sau khi liên tiếp lật xem những bài đăng đánh giá tích cực trên weibo của khán giả.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thực ra rất dễ dàng phân biệt được giữa thủy quân và khán giả thật sự. Dù hiện nay các thủy quân đã có kinh nghiệm, lúc khen ngợi sẽ cố gắng thể hiện cảm giác chân thành hơn chút, nhưng giả chính là giả, hơi hiểu biết một chút cũng có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa hai loại này.
Hầu hết các đánh giá phim từ khán giả phần lớn đều tập trung vào cốt truyện của phim, trong khi phần lớn thủy quân toàn thả rắm cầu vồng hoặc là ngốc nghếch khen phim hay, mặc dù đôi khi hãng phim còn chuẩn bị trước các bài đánh giá phim, nhưng lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu như vậy, xem đi xem lại mãi cũng chán, ai mà tin.
Khán giả thực sự thì khác, dù cũng là rắm cầu vồng, thì một cái rắm cầu vồng chân tâm thực lòng cũng chân thực hơn nhiều so với một cái rắm cầu vồng rập khuôn theo mẫu.
Cho nên...rốt cuộc bộ phim này hay hay dở?
Có thể có rất nhiều cư dân mạng có nghi vấn này nên có hai cái hotsearch dựa vào cỗ gió đông Dưa Dưa này lần lượt xuất hiện trên hotsearch.
#Rạp Xiếc Kinh Dị khó coi#
# Rạp Xiếc Kinh Dị xem hay#
Ngày càng có nhiều cư dân mạng bị hai hotsearch kỳ lạ này hấp dẫn mà đến, bắt đầu nảy sinh hứng thú mạnh mẽ với bộ phim vốn đặt ở trong rạp chiếu phim có khi cũng không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.
Vậy câu hỏi đặt ra là [Rạp Xiếc Kinh Dị] rốt cuộc có hay hay không a!
Vấn đề này nếu đem đi phòng vấn hắc Chu trứ danh Dưa Bay Lượn tiên sinh, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự vô cùng kiên định nói: “Khó coi, cực kỳ khó coi! Phim rác, rác chưa từng thấy!”
Hòm thư riêng của Dưa Dưa tiên sinh hầu hết đều tràn ngập câu hỏi này, xem hay không? Xem hay không? Xem hay không?
Sau khi Dưa Bay Lượn tiên sinh cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp, lúc ở trong phòng vệ sinh công ty bấm vào weibo của mình, nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn tin nhắn riêng gần như lấp đầy màn hình với dòng chữ “xem có hay không”, nội tâm như gần như hỏng mất.
Ngoài tin nhắn riêng, trong điện thoại còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ, một số cuộc gọi trông rất quen mắt, là của các phóng viên truyền thông từng hợp tác trước đây.
Làm người trong cuộc thứ nhất, ngôn luận của Dưa Dưa chắc chắn phải chịu vạn chúng chú mục, đáng lẽ hắn phải nắm giữ cơ hội được phỏng vấn, nhưng...
Xã súc không có nhân quyền, là công việc làm chậm trễ hắn!
Đến khi hắn kết thúc cuộc họp và xem tin tức thì sự việc đã định, không còn gì có thể cứu vãn được, lúc này sự chú ý của mọi người đều bị bộ phim hấp dẫn, ai còn quan tâm đến loger thậm chí không đưa ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào như hắn.
Vì tâm tình quá mức kích động mà tay run lên, suýt nữa không thể cầm chắc điện thoại mà rơi thẳng vào bồn cầu.
“Xem có hay không?” Dưa Bay Lượn lẩm bẩm, vài giây sau liền giận dữ hét lên: “Ông đây mẹ nó làm sao biết xem có hay không! Ông đây chưa xem!”
Kỳ thực, khi [Rạp Xiếc Kinh Dị] vừa khởi chiếu, Dưa Bay Lượn đã định đi xem, dù sao làm một nhà phê bình phim, vẫn phải dùng bình luận phim để nói chuyện.
Tuy nhiên, lúc đó giá trị cừu hận của hắn đối với Diệp Chu sâu đậm đến mức ngay cả một đồng tiền vé xem phim cũng không muốn cống hiến cho Diệp Chu, một bên sưu tầm tài liệu xem phim của người khác trên mạng để trào phúng Diệp Chu, một bên thầm nghĩ, đợi hai ngày nữa có bản lậu thì sẽ xem.
Diệp Chu xứng để hắn cống hiến phòng vé sao? Không! Hắn không xứng!
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là lá gan hắn khá nhỏ, phim kinh dị chưa bao giờ nằm trong kế hoạch xem phim của hắn, hắn định đợi đến khi tình tiết lộ gần hết, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý mới xem, có lẽ sẽ không đáng sợ như vậy.
Ôm tâm tư này, Dưa Dưa đương nhiên không xem phim, bàn tính nhỏ của hắn đánh rất tốt, chưa xem thì bắn một làn sóng hỏa lực trước, chờ xem xong lại đánh lén một cách chính xác sau.
Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, hiện tại phim đã chiếu được ba ngày, bản lậu ngược lại đã có ngay trong ngày công chiếu nhưng rất mờ, nhà phê bình phim như Dưa Dưa có yêu cầu cực cao về chất lượng phim căn bản không xem nổi chút, mới xem đoạn mở đầu đã tắt đi.
Điều này cũng dẫn đến việc Dưa Bay Lượn thực sự chưa xem bộ phim này. Có thể kiên trì trào phúng như điểm danh hàng ngày, hoàn toàn dựa vào mối hận sâu sắc với Diệp Chu.
Vì vậy, nếu hỏi hắn phim có hay không, hắn biết cái đếch gì!
Dưa Bay Lượn đẩy kính trên sống mũi lên, một hơi nghẹn trong lồng ngực phun không ra cũng nuốt không trôi, ngón tay nhanh chóng nhấn trên bàn phím điện thoại: “Xem có hay không sao không tự xem đi, hỏi hỏi hỏi!
Sau khi gửi tin nhắn tâm tình cuối cùng cũng coi như nhẹ nhõm, hắn vừa định thở phào, ai ngờ lại thấy một tin nhắn trả lời nhanh chóng xuất hiện trong khung trò chưa được đóng lại.
Khưa Khưa Khưa Khưa Bộp: Cảm ơn, đã mua vé rồi!
Dưa Bay Lượn:?
Dưa Dưa nhét điện thoại vào túi, tay nắm thành quyền đấm mạnh vào ngực mình, vừa đánh vừa chửi: “Cho mày miệng tiện, cho mày miệng tiện!”
Đánh đến mức ngực đau, sắc mặt trông rất khó coi, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Lúc đầu hắn cũng không muốn để ý tới, nhưng không chịu nổi sự ngoan cố của người gọi điện, như thể chỉ cần hắn không bắt máy thì người kia sẽ gọi đến khi nào điện thoại hết pin thì thôi.
Dưa Bay Lượn bị kích thích đến đầu ong ong, do dự vài giây cuối cùng cũng nhận mệnh lấy điện thoại ra, lại phát hiện số điện thoại gọi đến là số lạ.
Vốn muốn trực tiếp cho số này nào danh sách đen, nhưng nghĩ rồi nghĩ, không quan tâm nói thế nào, hotsearch hôm nay cũng có một phần sức lực của hắn, làm nhân vật tiêu điểm của đề tài, nếu đối phương đến xin bản thảo thì sao?
Căn cứ tư tưởng có tiền không kiếm là đồ ngu, cuối cùng Dưa Bay Lượn vẫn nhận điện thoại.
Anh cố gắng mỉm cười, chào hỏi bằng giọng khô khốc: “Alo, chào ngài, ai vậy?”
Người trong điện thoại hiển nhiên cũng không ngờ điện thoại thông, dừng lại vài giây mới phản ứng được, một giọng nói không hiểu sao có hơi quen tai vang lên với giọng điệu quen thuộc: “Alo, là anh sao Dưa Dưa?”
“Dưa...” Dưa Bay Lượn bị xưng hô kỳ lạ này làm cho nghẹn lời, từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ: “Ngài là ai?”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy một trận âm thanh huyên náo vang lên từ đầu bên kia điện thoại, mấy giây sau mới nghe thấy giọng nói vừa rồi mang theo mấy phần vui vẻ: “Là tôi nè, anh không nhớ tôi sao?”
Dưa Bay Lượn: “Chúng ta quen biết?”
“Đúng vậy, bình thường anh rất quan tâm đến tôi, chỉ cần vừa nhắc tới tôi, cảm tình liền sôi trào vô cùng mãnh liệt, có lúc tôi không thể chống đỡ được.”
Dưa Bay Lượn: “??? Anh là ai?”
“Ài.” Chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, đối phương sâu xa nói: “Tôi nè.”
“Tôi Diệp Chu nè!”
Trưa nay mắt phải của Dưa Bay Lượn giật không ngừng, dù có dán ghi chú cũng không thể thuyên giảm. Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, như sắp xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa có khả năng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trực giác này ngay lập tức làm gián đoạn tâm trạng vui vẻ của hắn sáng nay, khiến hắn không thoải mái ngay cả trong lúc họp, bị sếp điểm danh hai lần liên tiếp.
Cuộc họp của công ty hôm nay kéo dài rất lâu, từ 8 giờ 30 sáng kéo dài đến hơn 2 giờ chiều, trong khoảng thời gian này điện thoại di động của Dưa Bay Lượn liên tục vang lên, nhưng hắn không dám lấy ra xem trước cái nhìn chết chóc của ông.
Cuối cùng cũng tan họp, cơm cũng không buồn ăn, cầm điện thoại di động chạy nhanh vào phòng vệ sinh, lúc khóa cửa lại thì cảm giác căng thẳng trong lòng mới xem như dịu bớt.
Anh ngồi trên nắp bồn cầu, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, thần sắc thả lỏng vừa hút thuốc vừa lấy điện thoại ra bắt đầu kiểm tra tin tức.
Nhưng vẻ mặt thoải mái và thư giãn chỉ kéo dài vài giây rồi cứng lại, Dưa Bay Lượn không dám tin nhìn hộp tin nhắn riêng đã nổ tung của mình, vốn chỉ có một vài tin nhắn riêng lúc này lại chật ních, trong mấy giây hắn mở ra vẫn có tin nhắn riêng đang không ngừng tràn vào.
Sự việc là như thế này, chín giờ sáng nay, bài văn ngắn diss Diệp Chu của Dưa Bay Lượn đã xuất ở trang đầu hotsearch.
Mặc dù hầu hết giới điện ảnh đều biết ân oán giữa Dưa Bay Lượn và Diệp Chu qua chuyện của hai bộ phim trước, đồng thời cũng biết rằng Dưa Bay Lượn chính là lão hắc Chu, nhưng rất ít người ngoài giới điện ảnh biết chuyện này.
Khi hot search này mới bắt đầu xuất hiện, hầu hết cư dân mạng chỉ là tiện tay nhìn một chút, khi thấy nhân vật chính là đạo diễn mà họ quen thuộc, lúc này mới hứng thú.
Mặc dù Diệp Chu là đạo diễn nhưng hai tác phẩm trước đó của cậu, đặc biệt là [Một Hồi Trò Khôi Hài] marketing thực sự quá thành công, thành công đến mức ngay cả những cư dân mạng không quan tâm đến phim ảnh cũng sẽ cảm thấy hơi quen quen khi nhìn thấy tên cậu.
Khi cư dân mạng nhận ra blogger Dưa Bay Lượn này là một nhà phê bình phim, mọi người còn thực sự cảm thấy khá hứng thú, muốn biết lần này Diệp Chu quay phim tệ đến mức nào mới có thể bị người mắng đến lên hotsearch, bộ phim kia đến cùng có bao nhiêu dở tệ, có thể tệ đến mức độ nào?
Nhưng trước khi nhấp vào phấn khích bao nhiêu thì sau khi nhấp vào thất vọng bấy nhiêu.
Chỉ có vậy? Chỉ có vậy?!
Xuyên suốt bài diss chủ quan của blogger, suy nghĩ trọng tâm lặp đi lặp lại chỉ có một điều, 'Diệp Chu thất bại ở phòng vé, tôi rất vui, thực sự rất vui'.
Ngươi là nhà phê bình phim, không phải là không thể diss, nhưng ít nhiều ngươi cũng phải tùy việc mà xét, cung cấp một số thông tin hữu ích chứ? Nhưng không, thông tin hữu ích gần như là không có.
Cư dân mạng kiên nhẫn xem qua các bài đăng trước đây của hắn trên weibo, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng xem nửa ngày, tìm thấy khá nhiều phát ngôn chê bai Diệp Chu, tuy nhiên, không có ngoại lệ, tất cả đều...không có thông tin hữu ích gì.
Hay cho một blogger điện ảnh, miễn cưỡng biến mình thành một bloger tiếp thị, không thú vị chút nào.
Theo hotsearch lên men, ngày càng có nhiều cư dân mạng ăn dưa bị Dưa Dưa hấp dẫn đến, mọi người không ăn dưa được trên weibo của hắn, suy nghĩ trái phải, chạy qua weibo của một người trong cuộc khác xem thử chút.
Weibo quanh năm mọc cỏ của Diệp Chu tuy rằng có mấy trăm nghìn người theo dõi, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong trạng thái mọc cỏ, chỉ khi có phim mới ra mắt mới đăng một vài bài, chuyển tiếp mấy video tuyên truyền của phim.
Vì gần đây [Rạp Xiếc Kinh Dị] đang chiếu phim, weibo của Diệp Chu đã đăng hai bài mới, một bài là poster quảng cáo cho bộ phim, bài thứ hai là một video tuyên truyền dài bốn phút.
Hết rồi.
Vì vậy, đông đảo cư dân mạng không có dưa ăn muốn tìm dưa bên phía Diệp Chu để ăn, khi nhìn thấy bộ dạng cỏ mọc um tùm trên weibo của cậu liền biết chắc là không có dưa để ăn.
Căn cứ đến truyền thống mỹ đức “đến cũng đến rồi” của Trung Hoa, rất nhiều cư dân mạng ăn dưa nhìn thấy quảng cáo trên weibo của Diệp Chu, vốn chỉ tùy tiện xem một chút, định xem hai cái thì đóng lại, nhưng ai biết...
Hở? Bộ phim này có vẻ... thú vị?
Xem lại lần nữa? Chết tiệt, hình như thực sự rất thú vị! Nếu không, mua tấm vé xem thử đi?
Đợi đã, nên mua vé trước hay là đọc bình luận phim trước, nhìn cách blogger Dưa Bay Lượn diss với cảm xúc chân thành như vậy, sợ là thực sự có chuyện này, tuy vé xem phim không đắt nhưng bỏ tiền ra xem phim rác không phải là tự làm khổ mình sao, vẫn nên thận trọng thì hơn.
Bị video giới thiệu hấp dẫn, nhóm cư dân mạng đang rục rịch rời khỏi weibo của Diệp Chu, trong bóng tối tìm tòi bình luận phim [Rạp Xiếc Kinh Dị].
Cứ như vậy, [Rạp Xiếc Kinh Dị] lặng yên không tiếng động xuất hiện trên bảng hotsearch, đồng thời bắt đầu chậm rãi trèo lên.
Bởi vì có Dưa Bay Lượn diss ở phía trước, mặc dù hắn không liệt kê bất cứ thứ gì có thể chứng minh bộ phim này là một bộ phim rác, nhưng hầu hết mọi người đều thích vào trước là chủ*, lúc nhìn thấy bài viết kia trong tiềm thức đã nhận định đây là một bộ phim rác.
(*như kiểu ai nói ra trước thì người đó chiếm lợi thế, mọi người thường nghiêng về người đó hơn ấy)
Trong tình cảnh như vậy, cư dân mạng đã chết lặng khi nhìn thấy hàng loạt đánh giá tích cực muôn màu muôn vẻ xuất hiện trên màn hình.
Đây, đây đây, đã bảo là phim rác mà, nhiều lời khen như thế, sợ là toàn thủy quân nhỉ?
Nghĩ tới đây, một số cư dân mạng ngay lập tức bắt đầu đặt câu hỏi về tính xác thực của những đánh giá tích cực này, nhưng những nghi ngờ đó ngay lập tức tan thành mây khói sau khi liên tiếp lật xem những bài đăng đánh giá tích cực trên weibo của khán giả.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thực ra rất dễ dàng phân biệt được giữa thủy quân và khán giả thật sự. Dù hiện nay các thủy quân đã có kinh nghiệm, lúc khen ngợi sẽ cố gắng thể hiện cảm giác chân thành hơn chút, nhưng giả chính là giả, hơi hiểu biết một chút cũng có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa hai loại này.
Hầu hết các đánh giá phim từ khán giả phần lớn đều tập trung vào cốt truyện của phim, trong khi phần lớn thủy quân toàn thả rắm cầu vồng hoặc là ngốc nghếch khen phim hay, mặc dù đôi khi hãng phim còn chuẩn bị trước các bài đánh giá phim, nhưng lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu như vậy, xem đi xem lại mãi cũng chán, ai mà tin.
Khán giả thực sự thì khác, dù cũng là rắm cầu vồng, thì một cái rắm cầu vồng chân tâm thực lòng cũng chân thực hơn nhiều so với một cái rắm cầu vồng rập khuôn theo mẫu.
Cho nên...rốt cuộc bộ phim này hay hay dở?
Có thể có rất nhiều cư dân mạng có nghi vấn này nên có hai cái hotsearch dựa vào cỗ gió đông Dưa Dưa này lần lượt xuất hiện trên hotsearch.
#Rạp Xiếc Kinh Dị khó coi#
# Rạp Xiếc Kinh Dị xem hay#
Ngày càng có nhiều cư dân mạng bị hai hotsearch kỳ lạ này hấp dẫn mà đến, bắt đầu nảy sinh hứng thú mạnh mẽ với bộ phim vốn đặt ở trong rạp chiếu phim có khi cũng không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.
Vậy câu hỏi đặt ra là [Rạp Xiếc Kinh Dị] rốt cuộc có hay hay không a!
Vấn đề này nếu đem đi phòng vấn hắc Chu trứ danh Dưa Bay Lượn tiên sinh, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự vô cùng kiên định nói: “Khó coi, cực kỳ khó coi! Phim rác, rác chưa từng thấy!”
Hòm thư riêng của Dưa Dưa tiên sinh hầu hết đều tràn ngập câu hỏi này, xem hay không? Xem hay không? Xem hay không?
Sau khi Dưa Bay Lượn tiên sinh cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp, lúc ở trong phòng vệ sinh công ty bấm vào weibo của mình, nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn tin nhắn riêng gần như lấp đầy màn hình với dòng chữ “xem có hay không”, nội tâm như gần như hỏng mất.
Ngoài tin nhắn riêng, trong điện thoại còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ, một số cuộc gọi trông rất quen mắt, là của các phóng viên truyền thông từng hợp tác trước đây.
Làm người trong cuộc thứ nhất, ngôn luận của Dưa Dưa chắc chắn phải chịu vạn chúng chú mục, đáng lẽ hắn phải nắm giữ cơ hội được phỏng vấn, nhưng...
Xã súc không có nhân quyền, là công việc làm chậm trễ hắn!
Đến khi hắn kết thúc cuộc họp và xem tin tức thì sự việc đã định, không còn gì có thể cứu vãn được, lúc này sự chú ý của mọi người đều bị bộ phim hấp dẫn, ai còn quan tâm đến loger thậm chí không đưa ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào như hắn.
Vì tâm tình quá mức kích động mà tay run lên, suýt nữa không thể cầm chắc điện thoại mà rơi thẳng vào bồn cầu.
“Xem có hay không?” Dưa Bay Lượn lẩm bẩm, vài giây sau liền giận dữ hét lên: “Ông đây mẹ nó làm sao biết xem có hay không! Ông đây chưa xem!”
Kỳ thực, khi [Rạp Xiếc Kinh Dị] vừa khởi chiếu, Dưa Bay Lượn đã định đi xem, dù sao làm một nhà phê bình phim, vẫn phải dùng bình luận phim để nói chuyện.
Tuy nhiên, lúc đó giá trị cừu hận của hắn đối với Diệp Chu sâu đậm đến mức ngay cả một đồng tiền vé xem phim cũng không muốn cống hiến cho Diệp Chu, một bên sưu tầm tài liệu xem phim của người khác trên mạng để trào phúng Diệp Chu, một bên thầm nghĩ, đợi hai ngày nữa có bản lậu thì sẽ xem.
Diệp Chu xứng để hắn cống hiến phòng vé sao? Không! Hắn không xứng!
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là lá gan hắn khá nhỏ, phim kinh dị chưa bao giờ nằm trong kế hoạch xem phim của hắn, hắn định đợi đến khi tình tiết lộ gần hết, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý mới xem, có lẽ sẽ không đáng sợ như vậy.
Ôm tâm tư này, Dưa Dưa đương nhiên không xem phim, bàn tính nhỏ của hắn đánh rất tốt, chưa xem thì bắn một làn sóng hỏa lực trước, chờ xem xong lại đánh lén một cách chính xác sau.
Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, hiện tại phim đã chiếu được ba ngày, bản lậu ngược lại đã có ngay trong ngày công chiếu nhưng rất mờ, nhà phê bình phim như Dưa Dưa có yêu cầu cực cao về chất lượng phim căn bản không xem nổi chút, mới xem đoạn mở đầu đã tắt đi.
Điều này cũng dẫn đến việc Dưa Bay Lượn thực sự chưa xem bộ phim này. Có thể kiên trì trào phúng như điểm danh hàng ngày, hoàn toàn dựa vào mối hận sâu sắc với Diệp Chu.
Vì vậy, nếu hỏi hắn phim có hay không, hắn biết cái đếch gì!
Dưa Bay Lượn đẩy kính trên sống mũi lên, một hơi nghẹn trong lồng ngực phun không ra cũng nuốt không trôi, ngón tay nhanh chóng nhấn trên bàn phím điện thoại: “Xem có hay không sao không tự xem đi, hỏi hỏi hỏi!
Sau khi gửi tin nhắn tâm tình cuối cùng cũng coi như nhẹ nhõm, hắn vừa định thở phào, ai ngờ lại thấy một tin nhắn trả lời nhanh chóng xuất hiện trong khung trò chưa được đóng lại.
Khưa Khưa Khưa Khưa Bộp: Cảm ơn, đã mua vé rồi!
Dưa Bay Lượn:?
Dưa Dưa nhét điện thoại vào túi, tay nắm thành quyền đấm mạnh vào ngực mình, vừa đánh vừa chửi: “Cho mày miệng tiện, cho mày miệng tiện!”
Đánh đến mức ngực đau, sắc mặt trông rất khó coi, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Lúc đầu hắn cũng không muốn để ý tới, nhưng không chịu nổi sự ngoan cố của người gọi điện, như thể chỉ cần hắn không bắt máy thì người kia sẽ gọi đến khi nào điện thoại hết pin thì thôi.
Dưa Bay Lượn bị kích thích đến đầu ong ong, do dự vài giây cuối cùng cũng nhận mệnh lấy điện thoại ra, lại phát hiện số điện thoại gọi đến là số lạ.
Vốn muốn trực tiếp cho số này nào danh sách đen, nhưng nghĩ rồi nghĩ, không quan tâm nói thế nào, hotsearch hôm nay cũng có một phần sức lực của hắn, làm nhân vật tiêu điểm của đề tài, nếu đối phương đến xin bản thảo thì sao?
Căn cứ tư tưởng có tiền không kiếm là đồ ngu, cuối cùng Dưa Bay Lượn vẫn nhận điện thoại.
Anh cố gắng mỉm cười, chào hỏi bằng giọng khô khốc: “Alo, chào ngài, ai vậy?”
Người trong điện thoại hiển nhiên cũng không ngờ điện thoại thông, dừng lại vài giây mới phản ứng được, một giọng nói không hiểu sao có hơi quen tai vang lên với giọng điệu quen thuộc: “Alo, là anh sao Dưa Dưa?”
“Dưa...” Dưa Bay Lượn bị xưng hô kỳ lạ này làm cho nghẹn lời, từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ: “Ngài là ai?”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy một trận âm thanh huyên náo vang lên từ đầu bên kia điện thoại, mấy giây sau mới nghe thấy giọng nói vừa rồi mang theo mấy phần vui vẻ: “Là tôi nè, anh không nhớ tôi sao?”
Dưa Bay Lượn: “Chúng ta quen biết?”
“Đúng vậy, bình thường anh rất quan tâm đến tôi, chỉ cần vừa nhắc tới tôi, cảm tình liền sôi trào vô cùng mãnh liệt, có lúc tôi không thể chống đỡ được.”
Dưa Bay Lượn: “??? Anh là ai?”
“Ài.” Chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, đối phương sâu xa nói: “Tôi nè.”
“Tôi Diệp Chu nè!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.