Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 91: Tu la
Tài Ảnh
16/07/2024
Nói là đến Nam Phi để quay sư tử thật sự không phải nói đùa.
Khoảng nửa tháng trước, Diệp Chu nhận được một cuộc gọi từ một giáo viên có quan hệ rất tốt với nguyên thân khi còn học đại học, hỏi liệu Diệp Chu có thời gian đến Nam Phi hỗ trợ quay sư tử không.
Nguyên nhân là do một đạo diễn trong đoàn của thầy phải về nước điều trị khẩn cấp do vô tình nhiễm ký sinh trùng trong quá trình quay phim, nhưng việc quay phim không thể dừng lại chỉ vì một người, bất đắc dĩ ông chỉ còn biết gửi lời mời đến những người đồng nghiệp có quen biết.
Tuy nhiên, do môi trường quay phim khắc nghiệt ở Nam Phi, tính công kích và ý thức lãnh địa của những loài thú lớn như sư tử rất mạnh, rủi ro quá cao, rất khó đảm bảo an toàn nên mấy lần chiêu mộ bên ngoài cũng không mời được đạo diễn phù hợp.
Gửi email cho Diệp Chu không ôm quá nhiều hy vọng, phần lớn chỉ là để thử vận may thôi.
Diệp Chu thích phim tài liệu, nhưng kiếp trước cậu rất ít khi thử làm như vậy, bởi vì điều kiện lúc đó không cho phép cậu làm loại chuyện này, lượng người xem phim tài liệu về động vật không nhiều, chi phí quay vốn cũng không thấp, nhưng chúng hiếm khi có thể bán với giá cao, vì vậy chúng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Diệp Chu.
Bây giờ sống lại một đời, cậu cũng dự định thử làm một ít chuyện mình từng muốn làm nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thể làm.
Ý tưởng quay một bộ phim tài liệu đã có từ lâu nhưng bởi vì Giang tổng và chuyện của Trích Tinh nên Diệp Chu vẫn luôn chưa quyết định, hiện tại, cậu và Giang tổn đã kết thúc quan hệ của họ, Trích Tinh cũng đã thành công đi vào quỹ đạo, đương nhiên Diệp Chu không cần lo lắng.
Hơn nữa mấy ngày trước cùng Nhậm Tử An thảo luận về cốt truyện của [Rạp Xiếc Kinh Dị], quyết tâm đến Nam Phi của Diệp Chu càng được củng cố, cậu tin rằng chuyến đi này không chỉ thực hiện được ước mơ làm phim tài liệu của mình, mà còn mà còn có thể mang lại nhiều kinh nghiệm quý báu cho việc quay chụp [Rạp Xiếc Kinh Dị] sau này.
Vì vậy, chuyện đi Nam Phi quay sư tử cứ như vậy được quyết định.
Sau khi hội nghị lâm thời này kết thúc, Diệp Chu bắt đầu chuẩn bị hành lý cho chuyến bay đến Nam Phi, đúng giờ cất cánh vào thứ Tư.
Lúc này, Giang Đình Viễn đang đứng trước cửa kính sát đất trong văn phòng chủ tịch của Kinh Chập, nhìn chằm chằm vào bầu trời qua cửa sổ, như thể đang nhìn thứ gì đó, nhưng dường như lại không có gì cả.
Sự im lặng trong văn phòng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa, thư ký sau khi được cho phép đi vào, dừng lại sau lưng Giang Đình Viễn, cung kính nói: “Giang tổng, chuyến bay của Diệp tiên sinh đã cất cánh, dự kiến sẽ hạ cánh lúc 11h30 đêm mai.”
“Mọi chuyện ở Nam Phi đã an bài xong, khoản đầu tư cho Tô Hoài tiên sinh và tổ chế tá của ông ấy cũng đã tới tay, hướng dẫn viên là Mandela và West đã từng phục vụ trong đội ngũ [Chuyên gia khám phá Châu Phi], có bọn họ ở đó, cũng tương đương với mua bảo hiểm tốt nhất cho đoàn đội.”
“Ngoài hướng dẫn viên, còn mời một nhà động vật học nổi tiếng chuyên về khám phá Châu Phi, còn có các lực lượng vũ trang địa phương, với sự giúp đỡ của họ, quá trình quay phim lần này sẽ có thể diễn ra suôn sẻ, các rủi ro trong phạm vi kiểm soát đã được giảm xuống mức thấp nhất.”
Giang Đình Viễn nghe vậy gật gật đầu, nhưng không nói gì.
Thư ký liếc hắn một cái, lật xem lịch trình trên máy tính bảng, thận trọng nói: “Giang tổng, còn có một việc...”
Giang Đình Viễn quay đầu lại, con ngươi đen nhánh không có lấy một tia sáng, lãnh đạm đến mức khó có thể nhìn ra tâm tình của hắn quá ánh mắt, thư ký theo bản năng rụt cổ lại.
Nhưng xét đến tầm quan trọng của chuyện này, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn mở miệng báo cáo với Giang tổng.
“Chuyến bay của Dư tiên sinh ba giờ chiều nay hạ cạnh, có cần cử người đi đón anh ấy không, hay là ngài tự đi?”
Nghe thấy tên của Dư Thu Trạch, ánh mắt Giang Đình Viễn trở nên lạnh lùng hơn, ngay cả giọng nói của hắn cũng lạnh lùng đến mức có thể cảm thấy băng vụn đang bắn ra theo lời nói của hắn.
“Không cần, báo cho Giang Du là được.”
Thư ký giật mình, nhưng khôn ngoan, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi đáp “vâng” liền cung kính khom người với Giang Đình Viễn, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, thư ký dựa vào tường vỗ ngực há miệng thở dốc, vốn tưởng rằng Giang tổng trong trạng thái làm việc đã đủ đáng sợ rồi, nhưng không ngờ rằng Giang tổng đáng sợ nhất chính là lúc không có Diệp tiên sinh ở cạnh.
Diệp tiên sinh, anh mau trở về đi, tôi dập đầu với anh luôn tat.
Thư ký rơm rớm nước mắt cầu khẩn, cầu xong liền lau nước mắt, lấy lại vẻ khôn khéo già giặn thường ngày, thực hiện mệnh lệnh của Giang tổng, sai người thông báo cho Giang Du đi.
***
Sau khi nhận một cuộc điện thoại vào buổi sáng, Trình Nhiên cảm thấy Giang Du bắt đầu mất tập trung, thường xuyên thất thần.
Lúc nhận điện thoại Giang Du đi ra ngoài, sau khi trở lại, vẻ mặt có chút lảng tránh, trong lòng Trình Nhiên bắt đầu chìm xuống, mặc dù không nghe được nội dung cuộc điện thoại kia, tính ngày tháng, trong lòng câu ta cũng mơ hồ có suy đoán, e là bạch nguyệt quang trong lòng Giang Du đã trở lại.
Trình Nhiên mới có ý niệm này không bao lâu, vừa giữa trưa Giang Du cõi lòng đầy tâm sự rốt cục mất đi bình tĩnh, liếc nhìn Trình Nhiên đang ngồi trên sô pha, ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên: “Buổi chiều anh có chút việc, có lẽ phải ra ngoài một chuyến.”
“Sao vậy, A Du?” Trình Nhiên ngẩng đầu lên, suy đoán được chứng thực mặc dù tim như bị dao cắt, nhưng cậu ta vẫn đè nén đau xót trong lòng, giả bộ không hiểu hỏi, ngữ khí tràn đầy quan tâm: “Là công ty xảy ra chuyện gì sao, có cần em giúp gì không?”
Sự ngoan ngoãn của câu ta sẽ rất hữu ích với Giang Du trong lúc bình thường, nhưng bây giờ thì khác, mắt thấy bạch nguyệt quang mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm sắp về nước, Giang Du lúc này trong mắt trong tim đều là Dư Thu Trạch, làm sao có thể bỏ qua vì vài ba câu của Trình Nhiên mà bỏ qua ý định đến sân bay đón bạch nguyệt quang.
Có một câu nói rất hay, khi anh ta thích bạn, nhất cử nhất động của bạn trong mắt anh ta đều đẹp đẽ đáng yêu, một khi anh ta không thích bạn, ngay bạn thở cũng có thể trở thành cái cớ để anh ta ghét bạn.
Câu nói này được Giang Du và Trình Nhiên diễn giải một cách sinh động, bây giờ Giang Du nhìn Trình Nhiên cũng gần như vậy.
Làm thế thân của Dư Thu Trạch, bởi vì mặt mày của họ khá giống nhau, khi Dư Thu Trạch không ở trong nước Giang Du gần như đã chuyển tất cả tình cảm của mình đối với y lên người Trình Nhiên, nhưng bây giờ chính chủ đã trở lại, tình cảm được dời đi trong quá khứ tự nhiên cũng sẽ lần nữa quay trở lại.
Giang Du có chút chột dạ, dù sao Trình Nhiên ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, hắn đối với Trình Nhiên vẫn còn có tình cảm, nhưng dù sao tình cảm này cũng không ngăn nổi bạch nguyệt quang trong lòng hắn, thêm vào lúc bình thường hắn cường thế trước mặt Trình Nhiên quen rồi, cho nên cảm giác tội lỗi không kéo dài được bao lâu đã biến thành cáu kỉnh.
Hắn không kiên nhẫn cao giọng: “Chuyện không cần em quản thì đừng quản, từ lúc nào chuyện của anh cần báo cáo với em?!”
Móng tay Trình Nhiên cắm sâu vào lòng bàn tay, bị hắn mắng đến nước mắt đều sắp trào ra, cũng không nhịn được nữa, khóc nức nở chất vấn: “Dư Thu Trạch đã trở về sao? Chiều nay anh muốn đi đón anh ta phải không?”
Thấy cậu ta nhắc đến tên của Dư Thu Trạch, phản ứng đầu tiên của Giang Du là ngạc nhiên, sau vài giây sững sờ, hắn ta lập tức bùng nổ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nổi trận lôi đình.
“Trình Nhiên, cmn cậu điều tra tôi? Cậu là cái thứ gì mà dám điều tra tôi?!” Tâm tư bị nhìn thấu, Giang Du chọn cách dùng sự tức giận để che giấu chột dạ, cứ như hăn càng tức giận, thì càng giống cây ngay không sợ chết đứng vậy.
Vừa dứt lời, thấy sắc mặt Trình Nhiên trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn lập tức càng thêm hăng hái, bước nhanh đi tới trước mặt cậu ta, một tay túm lấy quần áo trước ngực cậu ta, ép Trình Nhiên kiễng chân lên đối diện với hắn.
Gần đây tâm trạng Trình Nhiên không tốt, chuyện của Dư Thu Trạch khiến cậu ta vô cùng căng thẳng, vốn dĩ cậu ta muốn gây xích mích mối quan hệ giữa Diệp Chu và Giang Đình Viễn, để Diệp Chu đối phó với Dư Thu Trạch, nhưng không nghĩ tới Diệp Chu chỉ quả thực là tên thần kinh!
Cậu ta đã nói thẳng như vậy rồi, tên ngốc kia vậy mà không tức giận, hai ngày trước cmn còn nghe nói anh ta vui vẻ chạy đến Nam Phi quay sư tử!
Quay sư tử em gái anh! Đại ca, anh đến cùng có hiểu hay không, hắn chỉ coi anh là thế thân, là nguồn cung cấp trái tim! Như vậy mà còn không tức giận sao?? Mẹ nó thế mà thực sự không tức giận!
Diệp Chu không phải người tu Phật đấy chứ, ngay cả hòa thượng cũng chưa chắc có thể đại độ như vậy được không?
Kế hoạch ban đầu thất bại, công ty gần đây bởi vì khởi động dự án [Chiến Thành 2] mà bận rộn đến loạn thành một đoàn, Trình Nhiên bận rộn đến mức mỗi ngày đều mệt mỏi, còn phải đề phòng bạch nguyệt quang của Giang Du, nói là hốc hác cũng không hề quá.
Nếu Giang Du xử lý chuyện này có thể khiến Trình Nhiên cảm thấy dễ chịu một chút, cậu ta sẽ nhịn, nhưng Giang Du không những không khiến cậu ta dễ chịu mà còn khiến cậu ta ngột ngạt hơn.
Trình Nhiên bị mắng đến lập tức hai mắt đỏ bừng, không nói lời nào, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống, khi nước mắt nóng hổi chảy xuống mu bàn tay Giang Du, hắn như bị bỏng mà buông cổ áo Trình Nhiên ra.
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Trình Nhiên, trong mắt Giang Du lóe lên một tia hối hận, mở miệng muốn dỗ cậu ta, nhưng lúc mở miệng lời lại biến thành lạnh nhạt: “Em đừng nghĩ lung tung, chúng tôi chỉ là bạn bè”, sau đó liền vội vàng rời đi.
Một tiếng “ầm” phát ra sau khi cửa lớn đóng lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trình Nhiên nhìn cánh cửa bị Giang Du đóng sầm lại, vừa đau lòng vừa tức giận, hai tay ôm đầu gối vùi đầu vào, không kìm được nước mắt.
Chiều hôm đó, cậu ta vẫn không ngăn được Giang Du.
Sân bay.
Người thanh niên đẹp trai mặc áo khoác lông màu trắng gọi đi gọi lại cho một số điện thoại, nhưng gọi bao nhiêu lần cũng chỉ có một âm báo điện tử lạnh lùng đáp lại y.
“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Dư Thu Trạch bởi vì Giang Đình Viễn không nhận điện thoại của y mà càng trở nên tái nhợt hơn.
Y căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao thái độ của Giang Đình Viễn đối với y đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, tuy rằng trước kia Giang Đình Viễn đối với y tương đối lãnh đạm, trên cơ bản y nói mười câu, Giang Đình Viễn có thể đáp lại một câu là tốt lắm rồi, nhưng chưa từng có tình huống không chịu nghe điện thoại như hôm nay.
Ngay khi Dư Thu Trạch đang nghĩ đã có chuyện gì đã xảy ra, y đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Anh Thu Trạch!”
Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng Dư Thu Trạch nhất thời không nhớ ra là ai, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người đang chạy nhanh về phía mình, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, người đó đã ôm lấy y.
Dư Thu Trạch trốn tránh nhưng sức lực đối phương quá lớn, căn bản không thoát ra được, y vì quá sốt ruột mà ho khan.
Cơn ho dữ dội cuối cùng cũng đánh thức lý trí của Giang Du, hắn vội vàng bỏ tay ra, lo lắng nhìn Dư Thu Trạch, nhìn từ trên xuống dưới, vỗ vỗ lưng y không biết làm sao mà hỏi: “Anh Thu Trạch, anh không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái sao, có cần em gọi xe cấp cứu không?”
Dư Thu Trạch vốn đã ngừng ho, nhưng bị Giang Du vỗ hai cái, nhất thời càng ho dữ dội hơn, suýt chút nữa thì ho đến ngất đi.
Không dễ gì mới hòa hoãn lại, khuôn mặt tái nhợt của Dư Thu Trạch hơi đỏ lên vì cơn ho dữ dội vừa rồi, nhưng khí sắc của y trông có vẻ khá hơn trước.
Cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Giang Du, Dư Thu Trạch cuối cùng cũng nhớ ra hắn là ai, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vui mừng một chút, nói: “Cậu là...tiểu Giang Du đúng không?”
Thấy y nhận ra mình, Giang Du không giấu được nụ cười trên mặt, lộ ra hàm răng trắng, dùng sức gật đầu.
Dư Thu Trạch vỗ vỗ bả vai của hắn, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Tiểu Du, sao cậu lại ở sân bay, sẽ không phải là tới đón tôi đó chứ?”
Y dùng giọng điệu đùa giỡn, cho dù Giang Du phủ nhận, y cũng sẽ không lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ là đùa giỡn tùy tiện mà thôi.
Ai ngờ, Giang Du chẳng những không phủ nhận, ngược lại còn gật đầu thừa nhận, cười với y khẳng định: “Đúng vậy, em đặc biệt tới đón anh.”
Lần này Dư Thu Trạch thực sự ngạc nhiên, y và Giang Du thực ra cũng không qua lại nhiều, điều duy nhất có thể nghĩ đến có lẽ là...
“Anh của cậu kêu cậu đi đón tôi sao?” Dư Thu Trạch tràn đầy mong đợi nhìn Giang Du, y biết Giang Đình Viễn còn lâu mới bỏ mặc y ở trong nước không quan tâm.
Tuy nhiên, Giang Đình Viễn thực sự không có ý định quản y.
Khi Dư Thu Trạch nhắc đến hai chữ 'đại ca', nụ cười của Giang Du đột nhiên đông cứng lại, một làn sương mờ bao phủ đôi mắt hắn.
“Không phải, em nghe được tin tức anh trở về, liền tới đón anh.”
Giang Du nói, thu lại nụ cười trên môi, cầm lấy chiếc vali nặng trịch trong tay Dư Thu Trạch, đi ra khỏi sân bay, “Đi thôi anh Thu Trạch, ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm, để em dẫn anh đi nghỉ ngơi trước.”
Dư Thu Trạch vốn không muốn đồng ý, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu đi cùng hắn, có lẽ y có thể từ miệng hắn moi ra lý do về sự bất thường của Giang Đình Viễn.
Hơn nữa, khi nhà họ Dư gặp khó khăn, tất cả sản nghiệp trong nước có thể bán được đều đã bán hết, số tài sản còn lại cũng được chuyển ra nước ngoài, nhưng chi phí ở nước ngoài cũng quá cao nên cuộc sống ở nước ngoài cũng không dư dả.
Y đột nhiên về nước, vốn tưởng rằng Giang Đình Viễn sẽ giúp y thu xếp ổn thỏa, cho nên ngoại trừ quần áo cái gì cũng không mang theo, nói trắng ra là muốn ăn chùa, ở chùa.
Không ngờ, Giang Đình Viễn không định quản y, trong lúc nhất thời Dư Thu Trạch thực sự không tìm ra được một nơi để đặt chân.
Kết hợp cả hai lại, Dư Thu Trạch cuối cùng vẫn đi theo Giang Du, dự định đi cùng hắn trước, sau khi tìm được chỗ dừng chân mới tính kế lâu dài.
Y vốn tưởng rằng Giang Du sẽ sắp xếp khách sạn cho y, không ngờ Giang Du lại trực tiếp đưa y về nhà.
Không phải Giang Du không muốn đưa y đi khách sạn, mà là bởi vì gần đây [Chiến Thành 2] bắt đầu khởi động hạng mục, là thời điểm cần dùng tiền, hắn gần như đổ hết tài sản ròng vào đó, hiện tại chính là thời điểm túng quẫn.
Khách sạn giá rẻ Giang Du không muốn mất mặt xấu hổ trước Dư Thu Trạch, một khách sạn mấy vạn tệ một đêm cũng không phải không trụ được, chỉ là...có chút không nỡ.
Dựa theo quá khứ, Giang Du dù sao cũng là ông chủ công ty, nhà ở đương nhiên không thiếu, nhưng điều tồi tệ là Giang Du rất tham lam, để có được nhiều cổ phần hơn trong [Chiến Thành 2], ngoài căn biệt thự hắn đang ở kia, Giang Du đã đem toàn bộ sản nghiệp sở hữu bên ngoài đều bán đi, đầu tư thêm vào [Chiến Thành 2].
Cho nên, mới có cục diện lúng túng như bây giờ.
Lúc này Trình Nhiên ở trong nhà đã khống chế được tâm tình của mình, nghe thấy tiếng chuông cửa Trình Nhiên còn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Giang Du sẽ trở về nhanh như vậy, trái tim lạnh lẽo của cậu ta cũng dần dần ấm lên.
Ít nhất điều này chứng tỏ Giang Du còn quan tâm đến cậu ra, không phải sao.
Điều chỉnh lại tâm thái, hít sâu một hơi, Trình Nhiên trên mặt lộ ra tươi cười mở cửa.
“A Du, anh về...”
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nhiên giống như con gà bị bóp cổ, thanh âm đột nhiên im bặt.
Khoảng nửa tháng trước, Diệp Chu nhận được một cuộc gọi từ một giáo viên có quan hệ rất tốt với nguyên thân khi còn học đại học, hỏi liệu Diệp Chu có thời gian đến Nam Phi hỗ trợ quay sư tử không.
Nguyên nhân là do một đạo diễn trong đoàn của thầy phải về nước điều trị khẩn cấp do vô tình nhiễm ký sinh trùng trong quá trình quay phim, nhưng việc quay phim không thể dừng lại chỉ vì một người, bất đắc dĩ ông chỉ còn biết gửi lời mời đến những người đồng nghiệp có quen biết.
Tuy nhiên, do môi trường quay phim khắc nghiệt ở Nam Phi, tính công kích và ý thức lãnh địa của những loài thú lớn như sư tử rất mạnh, rủi ro quá cao, rất khó đảm bảo an toàn nên mấy lần chiêu mộ bên ngoài cũng không mời được đạo diễn phù hợp.
Gửi email cho Diệp Chu không ôm quá nhiều hy vọng, phần lớn chỉ là để thử vận may thôi.
Diệp Chu thích phim tài liệu, nhưng kiếp trước cậu rất ít khi thử làm như vậy, bởi vì điều kiện lúc đó không cho phép cậu làm loại chuyện này, lượng người xem phim tài liệu về động vật không nhiều, chi phí quay vốn cũng không thấp, nhưng chúng hiếm khi có thể bán với giá cao, vì vậy chúng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Diệp Chu.
Bây giờ sống lại một đời, cậu cũng dự định thử làm một ít chuyện mình từng muốn làm nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thể làm.
Ý tưởng quay một bộ phim tài liệu đã có từ lâu nhưng bởi vì Giang tổng và chuyện của Trích Tinh nên Diệp Chu vẫn luôn chưa quyết định, hiện tại, cậu và Giang tổn đã kết thúc quan hệ của họ, Trích Tinh cũng đã thành công đi vào quỹ đạo, đương nhiên Diệp Chu không cần lo lắng.
Hơn nữa mấy ngày trước cùng Nhậm Tử An thảo luận về cốt truyện của [Rạp Xiếc Kinh Dị], quyết tâm đến Nam Phi của Diệp Chu càng được củng cố, cậu tin rằng chuyến đi này không chỉ thực hiện được ước mơ làm phim tài liệu của mình, mà còn mà còn có thể mang lại nhiều kinh nghiệm quý báu cho việc quay chụp [Rạp Xiếc Kinh Dị] sau này.
Vì vậy, chuyện đi Nam Phi quay sư tử cứ như vậy được quyết định.
Sau khi hội nghị lâm thời này kết thúc, Diệp Chu bắt đầu chuẩn bị hành lý cho chuyến bay đến Nam Phi, đúng giờ cất cánh vào thứ Tư.
Lúc này, Giang Đình Viễn đang đứng trước cửa kính sát đất trong văn phòng chủ tịch của Kinh Chập, nhìn chằm chằm vào bầu trời qua cửa sổ, như thể đang nhìn thứ gì đó, nhưng dường như lại không có gì cả.
Sự im lặng trong văn phòng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa, thư ký sau khi được cho phép đi vào, dừng lại sau lưng Giang Đình Viễn, cung kính nói: “Giang tổng, chuyến bay của Diệp tiên sinh đã cất cánh, dự kiến sẽ hạ cánh lúc 11h30 đêm mai.”
“Mọi chuyện ở Nam Phi đã an bài xong, khoản đầu tư cho Tô Hoài tiên sinh và tổ chế tá của ông ấy cũng đã tới tay, hướng dẫn viên là Mandela và West đã từng phục vụ trong đội ngũ [Chuyên gia khám phá Châu Phi], có bọn họ ở đó, cũng tương đương với mua bảo hiểm tốt nhất cho đoàn đội.”
“Ngoài hướng dẫn viên, còn mời một nhà động vật học nổi tiếng chuyên về khám phá Châu Phi, còn có các lực lượng vũ trang địa phương, với sự giúp đỡ của họ, quá trình quay phim lần này sẽ có thể diễn ra suôn sẻ, các rủi ro trong phạm vi kiểm soát đã được giảm xuống mức thấp nhất.”
Giang Đình Viễn nghe vậy gật gật đầu, nhưng không nói gì.
Thư ký liếc hắn một cái, lật xem lịch trình trên máy tính bảng, thận trọng nói: “Giang tổng, còn có một việc...”
Giang Đình Viễn quay đầu lại, con ngươi đen nhánh không có lấy một tia sáng, lãnh đạm đến mức khó có thể nhìn ra tâm tình của hắn quá ánh mắt, thư ký theo bản năng rụt cổ lại.
Nhưng xét đến tầm quan trọng của chuyện này, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn mở miệng báo cáo với Giang tổng.
“Chuyến bay của Dư tiên sinh ba giờ chiều nay hạ cạnh, có cần cử người đi đón anh ấy không, hay là ngài tự đi?”
Nghe thấy tên của Dư Thu Trạch, ánh mắt Giang Đình Viễn trở nên lạnh lùng hơn, ngay cả giọng nói của hắn cũng lạnh lùng đến mức có thể cảm thấy băng vụn đang bắn ra theo lời nói của hắn.
“Không cần, báo cho Giang Du là được.”
Thư ký giật mình, nhưng khôn ngoan, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi đáp “vâng” liền cung kính khom người với Giang Đình Viễn, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, thư ký dựa vào tường vỗ ngực há miệng thở dốc, vốn tưởng rằng Giang tổng trong trạng thái làm việc đã đủ đáng sợ rồi, nhưng không ngờ rằng Giang tổng đáng sợ nhất chính là lúc không có Diệp tiên sinh ở cạnh.
Diệp tiên sinh, anh mau trở về đi, tôi dập đầu với anh luôn tat.
Thư ký rơm rớm nước mắt cầu khẩn, cầu xong liền lau nước mắt, lấy lại vẻ khôn khéo già giặn thường ngày, thực hiện mệnh lệnh của Giang tổng, sai người thông báo cho Giang Du đi.
***
Sau khi nhận một cuộc điện thoại vào buổi sáng, Trình Nhiên cảm thấy Giang Du bắt đầu mất tập trung, thường xuyên thất thần.
Lúc nhận điện thoại Giang Du đi ra ngoài, sau khi trở lại, vẻ mặt có chút lảng tránh, trong lòng Trình Nhiên bắt đầu chìm xuống, mặc dù không nghe được nội dung cuộc điện thoại kia, tính ngày tháng, trong lòng câu ta cũng mơ hồ có suy đoán, e là bạch nguyệt quang trong lòng Giang Du đã trở lại.
Trình Nhiên mới có ý niệm này không bao lâu, vừa giữa trưa Giang Du cõi lòng đầy tâm sự rốt cục mất đi bình tĩnh, liếc nhìn Trình Nhiên đang ngồi trên sô pha, ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên: “Buổi chiều anh có chút việc, có lẽ phải ra ngoài một chuyến.”
“Sao vậy, A Du?” Trình Nhiên ngẩng đầu lên, suy đoán được chứng thực mặc dù tim như bị dao cắt, nhưng cậu ta vẫn đè nén đau xót trong lòng, giả bộ không hiểu hỏi, ngữ khí tràn đầy quan tâm: “Là công ty xảy ra chuyện gì sao, có cần em giúp gì không?”
Sự ngoan ngoãn của câu ta sẽ rất hữu ích với Giang Du trong lúc bình thường, nhưng bây giờ thì khác, mắt thấy bạch nguyệt quang mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm sắp về nước, Giang Du lúc này trong mắt trong tim đều là Dư Thu Trạch, làm sao có thể bỏ qua vì vài ba câu của Trình Nhiên mà bỏ qua ý định đến sân bay đón bạch nguyệt quang.
Có một câu nói rất hay, khi anh ta thích bạn, nhất cử nhất động của bạn trong mắt anh ta đều đẹp đẽ đáng yêu, một khi anh ta không thích bạn, ngay bạn thở cũng có thể trở thành cái cớ để anh ta ghét bạn.
Câu nói này được Giang Du và Trình Nhiên diễn giải một cách sinh động, bây giờ Giang Du nhìn Trình Nhiên cũng gần như vậy.
Làm thế thân của Dư Thu Trạch, bởi vì mặt mày của họ khá giống nhau, khi Dư Thu Trạch không ở trong nước Giang Du gần như đã chuyển tất cả tình cảm của mình đối với y lên người Trình Nhiên, nhưng bây giờ chính chủ đã trở lại, tình cảm được dời đi trong quá khứ tự nhiên cũng sẽ lần nữa quay trở lại.
Giang Du có chút chột dạ, dù sao Trình Nhiên ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, hắn đối với Trình Nhiên vẫn còn có tình cảm, nhưng dù sao tình cảm này cũng không ngăn nổi bạch nguyệt quang trong lòng hắn, thêm vào lúc bình thường hắn cường thế trước mặt Trình Nhiên quen rồi, cho nên cảm giác tội lỗi không kéo dài được bao lâu đã biến thành cáu kỉnh.
Hắn không kiên nhẫn cao giọng: “Chuyện không cần em quản thì đừng quản, từ lúc nào chuyện của anh cần báo cáo với em?!”
Móng tay Trình Nhiên cắm sâu vào lòng bàn tay, bị hắn mắng đến nước mắt đều sắp trào ra, cũng không nhịn được nữa, khóc nức nở chất vấn: “Dư Thu Trạch đã trở về sao? Chiều nay anh muốn đi đón anh ta phải không?”
Thấy cậu ta nhắc đến tên của Dư Thu Trạch, phản ứng đầu tiên của Giang Du là ngạc nhiên, sau vài giây sững sờ, hắn ta lập tức bùng nổ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nổi trận lôi đình.
“Trình Nhiên, cmn cậu điều tra tôi? Cậu là cái thứ gì mà dám điều tra tôi?!” Tâm tư bị nhìn thấu, Giang Du chọn cách dùng sự tức giận để che giấu chột dạ, cứ như hăn càng tức giận, thì càng giống cây ngay không sợ chết đứng vậy.
Vừa dứt lời, thấy sắc mặt Trình Nhiên trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn lập tức càng thêm hăng hái, bước nhanh đi tới trước mặt cậu ta, một tay túm lấy quần áo trước ngực cậu ta, ép Trình Nhiên kiễng chân lên đối diện với hắn.
Gần đây tâm trạng Trình Nhiên không tốt, chuyện của Dư Thu Trạch khiến cậu ta vô cùng căng thẳng, vốn dĩ cậu ta muốn gây xích mích mối quan hệ giữa Diệp Chu và Giang Đình Viễn, để Diệp Chu đối phó với Dư Thu Trạch, nhưng không nghĩ tới Diệp Chu chỉ quả thực là tên thần kinh!
Cậu ta đã nói thẳng như vậy rồi, tên ngốc kia vậy mà không tức giận, hai ngày trước cmn còn nghe nói anh ta vui vẻ chạy đến Nam Phi quay sư tử!
Quay sư tử em gái anh! Đại ca, anh đến cùng có hiểu hay không, hắn chỉ coi anh là thế thân, là nguồn cung cấp trái tim! Như vậy mà còn không tức giận sao?? Mẹ nó thế mà thực sự không tức giận!
Diệp Chu không phải người tu Phật đấy chứ, ngay cả hòa thượng cũng chưa chắc có thể đại độ như vậy được không?
Kế hoạch ban đầu thất bại, công ty gần đây bởi vì khởi động dự án [Chiến Thành 2] mà bận rộn đến loạn thành một đoàn, Trình Nhiên bận rộn đến mức mỗi ngày đều mệt mỏi, còn phải đề phòng bạch nguyệt quang của Giang Du, nói là hốc hác cũng không hề quá.
Nếu Giang Du xử lý chuyện này có thể khiến Trình Nhiên cảm thấy dễ chịu một chút, cậu ta sẽ nhịn, nhưng Giang Du không những không khiến cậu ta dễ chịu mà còn khiến cậu ta ngột ngạt hơn.
Trình Nhiên bị mắng đến lập tức hai mắt đỏ bừng, không nói lời nào, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống, khi nước mắt nóng hổi chảy xuống mu bàn tay Giang Du, hắn như bị bỏng mà buông cổ áo Trình Nhiên ra.
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Trình Nhiên, trong mắt Giang Du lóe lên một tia hối hận, mở miệng muốn dỗ cậu ta, nhưng lúc mở miệng lời lại biến thành lạnh nhạt: “Em đừng nghĩ lung tung, chúng tôi chỉ là bạn bè”, sau đó liền vội vàng rời đi.
Một tiếng “ầm” phát ra sau khi cửa lớn đóng lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trình Nhiên nhìn cánh cửa bị Giang Du đóng sầm lại, vừa đau lòng vừa tức giận, hai tay ôm đầu gối vùi đầu vào, không kìm được nước mắt.
Chiều hôm đó, cậu ta vẫn không ngăn được Giang Du.
Sân bay.
Người thanh niên đẹp trai mặc áo khoác lông màu trắng gọi đi gọi lại cho một số điện thoại, nhưng gọi bao nhiêu lần cũng chỉ có một âm báo điện tử lạnh lùng đáp lại y.
“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Dư Thu Trạch bởi vì Giang Đình Viễn không nhận điện thoại của y mà càng trở nên tái nhợt hơn.
Y căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao thái độ của Giang Đình Viễn đối với y đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, tuy rằng trước kia Giang Đình Viễn đối với y tương đối lãnh đạm, trên cơ bản y nói mười câu, Giang Đình Viễn có thể đáp lại một câu là tốt lắm rồi, nhưng chưa từng có tình huống không chịu nghe điện thoại như hôm nay.
Ngay khi Dư Thu Trạch đang nghĩ đã có chuyện gì đã xảy ra, y đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Anh Thu Trạch!”
Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng Dư Thu Trạch nhất thời không nhớ ra là ai, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người đang chạy nhanh về phía mình, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, người đó đã ôm lấy y.
Dư Thu Trạch trốn tránh nhưng sức lực đối phương quá lớn, căn bản không thoát ra được, y vì quá sốt ruột mà ho khan.
Cơn ho dữ dội cuối cùng cũng đánh thức lý trí của Giang Du, hắn vội vàng bỏ tay ra, lo lắng nhìn Dư Thu Trạch, nhìn từ trên xuống dưới, vỗ vỗ lưng y không biết làm sao mà hỏi: “Anh Thu Trạch, anh không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái sao, có cần em gọi xe cấp cứu không?”
Dư Thu Trạch vốn đã ngừng ho, nhưng bị Giang Du vỗ hai cái, nhất thời càng ho dữ dội hơn, suýt chút nữa thì ho đến ngất đi.
Không dễ gì mới hòa hoãn lại, khuôn mặt tái nhợt của Dư Thu Trạch hơi đỏ lên vì cơn ho dữ dội vừa rồi, nhưng khí sắc của y trông có vẻ khá hơn trước.
Cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Giang Du, Dư Thu Trạch cuối cùng cũng nhớ ra hắn là ai, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vui mừng một chút, nói: “Cậu là...tiểu Giang Du đúng không?”
Thấy y nhận ra mình, Giang Du không giấu được nụ cười trên mặt, lộ ra hàm răng trắng, dùng sức gật đầu.
Dư Thu Trạch vỗ vỗ bả vai của hắn, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Tiểu Du, sao cậu lại ở sân bay, sẽ không phải là tới đón tôi đó chứ?”
Y dùng giọng điệu đùa giỡn, cho dù Giang Du phủ nhận, y cũng sẽ không lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ là đùa giỡn tùy tiện mà thôi.
Ai ngờ, Giang Du chẳng những không phủ nhận, ngược lại còn gật đầu thừa nhận, cười với y khẳng định: “Đúng vậy, em đặc biệt tới đón anh.”
Lần này Dư Thu Trạch thực sự ngạc nhiên, y và Giang Du thực ra cũng không qua lại nhiều, điều duy nhất có thể nghĩ đến có lẽ là...
“Anh của cậu kêu cậu đi đón tôi sao?” Dư Thu Trạch tràn đầy mong đợi nhìn Giang Du, y biết Giang Đình Viễn còn lâu mới bỏ mặc y ở trong nước không quan tâm.
Tuy nhiên, Giang Đình Viễn thực sự không có ý định quản y.
Khi Dư Thu Trạch nhắc đến hai chữ 'đại ca', nụ cười của Giang Du đột nhiên đông cứng lại, một làn sương mờ bao phủ đôi mắt hắn.
“Không phải, em nghe được tin tức anh trở về, liền tới đón anh.”
Giang Du nói, thu lại nụ cười trên môi, cầm lấy chiếc vali nặng trịch trong tay Dư Thu Trạch, đi ra khỏi sân bay, “Đi thôi anh Thu Trạch, ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm, để em dẫn anh đi nghỉ ngơi trước.”
Dư Thu Trạch vốn không muốn đồng ý, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu đi cùng hắn, có lẽ y có thể từ miệng hắn moi ra lý do về sự bất thường của Giang Đình Viễn.
Hơn nữa, khi nhà họ Dư gặp khó khăn, tất cả sản nghiệp trong nước có thể bán được đều đã bán hết, số tài sản còn lại cũng được chuyển ra nước ngoài, nhưng chi phí ở nước ngoài cũng quá cao nên cuộc sống ở nước ngoài cũng không dư dả.
Y đột nhiên về nước, vốn tưởng rằng Giang Đình Viễn sẽ giúp y thu xếp ổn thỏa, cho nên ngoại trừ quần áo cái gì cũng không mang theo, nói trắng ra là muốn ăn chùa, ở chùa.
Không ngờ, Giang Đình Viễn không định quản y, trong lúc nhất thời Dư Thu Trạch thực sự không tìm ra được một nơi để đặt chân.
Kết hợp cả hai lại, Dư Thu Trạch cuối cùng vẫn đi theo Giang Du, dự định đi cùng hắn trước, sau khi tìm được chỗ dừng chân mới tính kế lâu dài.
Y vốn tưởng rằng Giang Du sẽ sắp xếp khách sạn cho y, không ngờ Giang Du lại trực tiếp đưa y về nhà.
Không phải Giang Du không muốn đưa y đi khách sạn, mà là bởi vì gần đây [Chiến Thành 2] bắt đầu khởi động hạng mục, là thời điểm cần dùng tiền, hắn gần như đổ hết tài sản ròng vào đó, hiện tại chính là thời điểm túng quẫn.
Khách sạn giá rẻ Giang Du không muốn mất mặt xấu hổ trước Dư Thu Trạch, một khách sạn mấy vạn tệ một đêm cũng không phải không trụ được, chỉ là...có chút không nỡ.
Dựa theo quá khứ, Giang Du dù sao cũng là ông chủ công ty, nhà ở đương nhiên không thiếu, nhưng điều tồi tệ là Giang Du rất tham lam, để có được nhiều cổ phần hơn trong [Chiến Thành 2], ngoài căn biệt thự hắn đang ở kia, Giang Du đã đem toàn bộ sản nghiệp sở hữu bên ngoài đều bán đi, đầu tư thêm vào [Chiến Thành 2].
Cho nên, mới có cục diện lúng túng như bây giờ.
Lúc này Trình Nhiên ở trong nhà đã khống chế được tâm tình của mình, nghe thấy tiếng chuông cửa Trình Nhiên còn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Giang Du sẽ trở về nhanh như vậy, trái tim lạnh lẽo của cậu ta cũng dần dần ấm lên.
Ít nhất điều này chứng tỏ Giang Du còn quan tâm đến cậu ra, không phải sao.
Điều chỉnh lại tâm thái, hít sâu một hơi, Trình Nhiên trên mặt lộ ra tươi cười mở cửa.
“A Du, anh về...”
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nhiên giống như con gà bị bóp cổ, thanh âm đột nhiên im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.