Chương 12: Chương 12
Hạc Tranh
27/12/2017
“Vợ à, hôm nay mình ngủ cùng nhau được không?” Giang Nguyên đưa bát đũa cho Cố Thanh Y, nhìn cậu thử độ ấm nước rồi rửa bát.
“Sofa hoặc giường, chọn một.” Từ sau khi ở một mình, Cố Thanh Y chưa từng dùng nhiều bát như vậy, hôm nay đột nhiên phải đổi mặt với một bồn đầy những thứ cần rửa, tâm trạng không thể nói là sáng sủa gì cho cam.
“Vậy thì sofa đi……….” Giang Nguyên nháy mắt ỉu xìu xuống “Em mà cảm thì dở lắm.”
Cố Thanh Y ừ một tiếng, coi như đã biết.
Cậu cũng không hiểu sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
Rõ ràng mấy hôm trước, Giang Nguyên hãy còn là một tên bạn trai cũ ngu ngốc chỉ tồn tại trong kí ức và những giấc mộng lúc nửa đêm. Vậy mà hôm nay lại giống như một người chủ khác trong căn nhà này, đứng cạnh cậu bàn xem tối ai sẽ ngủ trên giường.
Mẹ Giang vừa đi, Giang Nguyên liền nháy mắt thay đổi thái độ, đi tới cạnh cậu, hai tay vân vê tay áo, lúng túng nói với cậu mình cãi nhau với mẹ nên không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Tiền không có, thẻ không có, đến điện thoại cũng hết pin rồi, nếu như cậu không thu nhận anh thì anh chỉ còn nước đi ra gầm cầu mà ngủ. Đến lúc đó sẽ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương, cuối cùng chết đói nơi đầu đường xó chợ.
…………..
Phải biết là giá trị con người của Giang Nguyên chính là chín chữ số đó! Bất động sản ở cái thành phố B này có khi còn phải thống kê đến nửa ngày không hết ấy. Thế nhưng, Cố Thanh Y vẫn không nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài.
Thật quá bỉ ổi!
Dù đã sớm biết, nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây vẫn khiến cho một người luôn sống ổn định chây lười như Cố Thanh Y cảm thấy khó mà tiếp nhận nổi!
Nhìn bộ dạng vung vẩy khăn lau đi qua đi lại của Giang Nguyên ở bên cạnh, Cố Thanh Y không khỏi nghĩ tới cái cảm giác vô tình lóe lên lúc trên bàn cơm khi nãy, liền nhớ lại chuyện Lục Triếp nói với mình hai hôm trước.
Bắt đầu từ bốn năm trước liền…… quên sao…..
Cậu lau khô chiếc bát cuối cùng, đứng rửa tay mà lòng không yên, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Giang Nguyên đang ở chỗ kia đi qua đi lại như một ông cụ già.
“Nghe nói, anh…. lúc trước nằm viện à?” Cố Thanh Y lựa chọn một câu mở đầu khá nhã nhặn.
“Ừ!” Giang Nguyên thấy Cố Thanh Y chủ động nói chuyện với mình, hài lòng vô cùng, vội vã đáp cái khăn lau lên bàn, đi đến cạnh Cố Thanh Y giả vờ đáng thương “Từ trên cầu thang ngã xuống đó, bị chấn động não!”
Cố Thanh Y gật đầu “Vậy…. Bây giờ khỏi chưa?” Có lưu lại di chứng gì không?
“A? Cái này không khỏi được!” Giang Nguyên hoa chân múa tay, thật thà nói “Lúc tỉnh lại có thể do bộ não tự động làm mới nên không thể nhớ được chuyện của rất nhiều năm.”
Anh nghiêng đầu, chỉ chỉ vào đầu mình, hé miệng cười.
Hai người đi ra phòng khách, Giang Nguyên và Cố Thanh Y lần lượt ngồi xuống sofa. Lúc thấy Giang Nguyên càng tiến càng gần, Cố Thanh Y liền dứt khoát đứng dậy chuyển sang ghế đơn bên trái, khuỷu tay chống lên đùi, ý bảo Giang Nguyên nói tiếp.
Giang Nguyên cũng không ngại nói thật cho Cố Thanh Y biết chuyện mình mất trí nhớ, trên mặt viết to mấy chữ ‘anh căn bản không có nhớ anh là một thằng cặn bã’, rồi nhanh chóng kể lại chuyện mấy hôm nay sau khi tỉnh lại.
Lúc nghe đến Giang Nguyên vừa tỉnh lại đã vội vàng tìm mình, Cố Thanh Y liền nhíu mày.
“Hiện tại khoa học kĩ thuật rất phát triển, có thể chữa khỏi thôi.”
Giang Nguyên nghe vậy, không vui “Chữa khỏi để làm gì, như này cũng rất tốt mà!”
Không để Cố Thanh Y có cơ hội nói thêm điều gì, Giang Nguyên liền liên thanh “Anh cũng không muốn biết khi ấy rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến em chia tay anh, bọn họ không nói cho anh biết chứng tỏ là do lỗi của anh. Bốn năm xa nhau anh chắc chắn không sung sướng gì, thế cho nên mới vừa ngã đã quên hết mọi chuyện. Bác sĩ nói xác suất xảy ra chuyện này không lớn hơn bao nhiêu so với bị sét đánh, nhất định là do ông trời cố ý! Biết anh sai bốn năm có thể sẽ sai tiếp cả một đời nên mới cho anh cơ hội để tìm lại được em một lần nữa. Sau khi anh tỉnh lại, trong đầu chỉ toàn là em, sau đó anh nghĩ, mấy năm nay anh khiến em đau khổ như nào, thì nửa đời sau sẽ như thế mà nghe em. Ỷ lại em, ỷ lại cả một đời!”
Nghe xong một cái thông báo lớn này, Cố Thanh Y nhìn qua có vẻ vẫn bình tĩnh như trước, lông mi buông lỏng theo cái đầu hơi cúi thấp, nhưng chỉ có trời mới biết, lúc này, trong lòng cậu đang là sóng cuộn biển trào như thế nào.
Nghĩ một lúc lâu, cậu lắc lắc đầu “Thật ra…. cũng không phải là lỗi của anh.”
Khi đó, cả hai người đều đứng trước ngã rẻ quan trọng của cuộc đời, những chuyện không hay cứ bất ngờ xảy đến, khiến họ càng ngày càng không có cách nào ngồi xuống để nói chuyện tử tế với nhau một lần. Mỗi ngày đều vội vã, chấp nhận hy sinh bản thân để thành toàn cho dự định tương lai của đối phương. Thật không ngờ tới, mọi thứ lại biến thành kết cục thảm hại như vậy!
Mà đến lúc cuối, sự do dự trong nháy mắt đó của một Giang Nguyên luôn kiên định, đã hoàn toàn đè bẹp cọng rơm cứu vớt chứng cuồng loạn của anh lúc đó.(*)
Ở đâu ra mà đúng với chả sai, đều là do yêu quá mà thành thôi!
“Nhất định là anh đã khiến em không vui.” Giang Nguyên nhìn cậu, vẻ mặt chân thành “Đó là lỗi của anh.”
Tuy rằng việc qua đã lâu, bây giờ ở đây xoắn xuýt là điều không cần thiết. Thế nhưng, đối với Giang Nguyên mà nói, làm khổ Cố Thanh Y, chuyện đó chính là không thể tha thứ!
Cố Thanh Y là ai? Là người mà anh từ những năm cấp ba đã kiên quyết đặt ở trong tim, bình thường một câu nặng lời cũng chưa từng nói qua, nắm tay cũng đều là cẩn thận từng li từng tí, sợ nắm chặt tay con nhà người ta quá. Kết quả quay đầu lại, chính mình thế mà lại khiến cậu đau khổ đến không cách vãn hồi, khiến cậu một mình vất vả trở lại thành phố B, một mình trôi qua, một mình cô độc suốt bốn năm như vậy! (Cố Thanh Y: …………)
Quả là không thể tha thứ!
Mỗi khi nghĩ như vậy, anh đều cảm thấy điều đó quá quá đáng. Nếu như không phải Cố Thanh Y còn chút cảm giác với khuôn mặt này của anh, chỉ sợ cậu đã sớm tát lệch tám trăm cái mặt của anh rồi!
Nhẹ cười một cái ngắn ngủi, Cố Thanh Y không tiếp lời.
Hai người im lặng ngồi đó, Giang Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng không tốt lắm của Cố Thanh Y. Lặng lẽ xê mông, thấy Cố Thanh Y không phản ứng, anh dứt khoát ngồi lên tay vịn sofa, một tay khe khẽ vươn về phía cái đầu của người kia.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa bang bang, chất giọng vịt đực của Lục Triếp oang oang hỏi “Ê, thầy Cố, cuộc họp trên phòng giáo dục ngày mai cậu đi thay tôi nhá!”
Giang Nguyên ngượng ngùng buông cánh tay đang muốn ôm lấy eo Cố Thanh Y xuống, bĩu môi nhìn cậu đi ra cửa.
Mẹ cái tên công tử bột nhà đối diện kia còn chưa thôi đi hả!
Sắc mặt không vui trừng trừng nhìn cái người vừa bước vào cửa, Giang Nguyên toàn thân đều phát ra áp suất cực thấp.
Thế nhưng Lục Triếp hãy còn không biết thời thế mà nói chuyện với Cố Thanh Y “Gọi điện không nghe, tin nhắn không trả lời, tôi còn tưởng cậu bị làm sao rồi chứ! Ngày mai có một cuộc họp nhưng tôi lại bận đi coi thi, đề là do tôi ra, tôi phải đi giám sát xem sao, cậu thay tôi đi nhá thầy Cố, hôm nào tôi mời cậu uống rượu, ha!”
Nhờ, nhờ, nhờ, tay còn không sợ chết mà khoác vai Cố Thanh Y, hai người đứng cũng quá gần!
“Uống rượu thì thôi.” Cố Thanh Y đẩy tay Lục Triếp ra “Mai mấy giờ?”
“Hai rưỡi chiều!” Lục Triếp vui vẻ, đập mạnh một cái lên lưng Cố Thanh Y “Huynh đệ trượng nghĩa nha ha ha ha. À tôi nói thêm với cậu nè, mai La Hi của Dục Anh cũng đi đấy, cậu ta hình như có ý với cậu, còn hỏi tôi QQ của cậu. Thế nhưng tôi bảo cậu ta là phải gặp mặt thì mới cọ ra được lửa tình nên cậu ta cứ luôn muốn hẹn cậu đó. Tôi còn nghe ngóng được nguồn tin chính xác là ngày mai cậu ta cũng đến, hai người các cậu họp xong có thể tìm chỗ nào đó mà tâm sự nha. Lúc học đại học, văn bằng hai của cậu ta là triết học đó. Cái gì mà lí tưởng nhân sinh, Hegel (*), Feuerbach (*), Nietzsche (*), Schopenhauer (*),… đều có thể thảo luận. À, bên cạnh phòng giáo dục vừa mở một quán cafe đó, tôi là hội viên, được giảm 20%.”
Nói tới nói lui, Lục Triếp cảm giác chuyện này mình làm quá chuẩn. Híp mắt say sưa nghĩ đến khung cảnh sau này, La Hi chính là bạn trai của bạn thân mình… Lục Triếp giơ hai ngón tay hình chữ V với Cố Thanh Y, còn thuận tiện vẫy vẫy hai cái.
Phải biết là La Hi ở trong giới cũng có chút tiếng tăm. Con nhà giàu lớn lên đẹp trai, tính tình cởi mở rộng rãi, biết chăm sóc lại chung tình, người như vậy thật sự rất hiếm. Bao nhiêu người muốn tán tỉnh cậu ta đều bị lạnh lùng từ chối. Người như thế, vậy mà lại trong một cuộc nghiên cứu của trường học, liếc mắt một cái qua Cố Thanh Y đang ăn cơm trong căng tin, liền tuyên bố đây chính là chân ái không tán đổ tự cắt jj của cậu ta!
Ừm, tuy là có chút nói hơi quá, nhưng đây cũng coi như chứng minh được quyết tâm sống chết của vị công tử nọ!
Lục Triếp là một bé gay rất thương tiếc những anh chàng đẹp trai, cho nên cảm thấy mình phải có trách nhiệm ngăn cản việc La Hi tiến bước trên con đường trở thành một công công!
Đây có tính là câu được một tên nhà giàu không ta a ha ha…. Cảm giác cuộc đời sau này của mình sẽ thật bằng phẳng nha ha ha ha ha ha …..
“Cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi lấy nước cho.” Cố Thanh Y một lúc lâu mới nhớ ra La Hi là ai, không có gì để nói nên chỉ đành chuyển hướng đề tài.
“Ây, được!” Lục Triếp cười cười đi vào phòng khách.
Nhưng trong nháy mắt, cậu ta liền ngẩn cả người.
Trên ghế sofa, Giang Nguyên nhịn tròn năm phút đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu, sắc mặt đông cứng đến mức dường như chỉ cần khẽ động một cái thôi là có thể ào ào rụng xuống cả tấn băng tuyết.
Trước mặt anh, giới thiệu tên đàn ông kia cho vợ anh???
Giang Nguyên có cảm giác như nhân cách và tự ái của mình đều bị giẫm nát hết rồi!
Chú thích:Hegel: Georg Wilhelm Friedrich Hegel (27/8/1770 – 14/11/1831), là một nhà triết học người Đức. Cùng với Johann Gottlieb Fichte và Friedrich Wilhelm Joseph Schelling, Hegel được coi là người sáng lập ra chủ nghĩa duy tâm Đức.Feuerbach: Ludwig Andreas Feuerbach (1804-1872) là nhà triết học người Đức. Ông là một trong những nhà triết học lớn của triết học cổ điển Đức. Mặc dù có chịu ảnh hưởng của Hegel, nhưng những tư tưởng của ông khác hoàn toàn so với Hegel.Nietzsche: Friedrich Wilhelm Nietzsche (15/10/1844 – 25/8/1900), là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học.Schopenhauer: Arthur Schopenhauer (22/2/1788 – 21/9/1860) là một nhà triết học người Đức, nổi tiếng nhất với tác phẩm “The World as Will and Representation” (Thế giới như là ý chí và biểu tượng).(*) Ở đây, Giang Nguyên bị mắc chứng cuồng loạn, mà Cố Thanh Y chính là người giúp anh kiềm chế căn bệnh này. Nên khi Giang Nguyên do dự buông tay Cố Thanh Y thì chứng tỏ anh đã đánh mất tia hy vọng cuối cùng để cứu vớt căn bệnh này của bản thân. Bệnh này chương sau sẽ nói rõ.
“Sofa hoặc giường, chọn một.” Từ sau khi ở một mình, Cố Thanh Y chưa từng dùng nhiều bát như vậy, hôm nay đột nhiên phải đổi mặt với một bồn đầy những thứ cần rửa, tâm trạng không thể nói là sáng sủa gì cho cam.
“Vậy thì sofa đi……….” Giang Nguyên nháy mắt ỉu xìu xuống “Em mà cảm thì dở lắm.”
Cố Thanh Y ừ một tiếng, coi như đã biết.
Cậu cũng không hiểu sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
Rõ ràng mấy hôm trước, Giang Nguyên hãy còn là một tên bạn trai cũ ngu ngốc chỉ tồn tại trong kí ức và những giấc mộng lúc nửa đêm. Vậy mà hôm nay lại giống như một người chủ khác trong căn nhà này, đứng cạnh cậu bàn xem tối ai sẽ ngủ trên giường.
Mẹ Giang vừa đi, Giang Nguyên liền nháy mắt thay đổi thái độ, đi tới cạnh cậu, hai tay vân vê tay áo, lúng túng nói với cậu mình cãi nhau với mẹ nên không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Tiền không có, thẻ không có, đến điện thoại cũng hết pin rồi, nếu như cậu không thu nhận anh thì anh chỉ còn nước đi ra gầm cầu mà ngủ. Đến lúc đó sẽ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương, cuối cùng chết đói nơi đầu đường xó chợ.
…………..
Phải biết là giá trị con người của Giang Nguyên chính là chín chữ số đó! Bất động sản ở cái thành phố B này có khi còn phải thống kê đến nửa ngày không hết ấy. Thế nhưng, Cố Thanh Y vẫn không nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài.
Thật quá bỉ ổi!
Dù đã sớm biết, nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây vẫn khiến cho một người luôn sống ổn định chây lười như Cố Thanh Y cảm thấy khó mà tiếp nhận nổi!
Nhìn bộ dạng vung vẩy khăn lau đi qua đi lại của Giang Nguyên ở bên cạnh, Cố Thanh Y không khỏi nghĩ tới cái cảm giác vô tình lóe lên lúc trên bàn cơm khi nãy, liền nhớ lại chuyện Lục Triếp nói với mình hai hôm trước.
Bắt đầu từ bốn năm trước liền…… quên sao…..
Cậu lau khô chiếc bát cuối cùng, đứng rửa tay mà lòng không yên, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Giang Nguyên đang ở chỗ kia đi qua đi lại như một ông cụ già.
“Nghe nói, anh…. lúc trước nằm viện à?” Cố Thanh Y lựa chọn một câu mở đầu khá nhã nhặn.
“Ừ!” Giang Nguyên thấy Cố Thanh Y chủ động nói chuyện với mình, hài lòng vô cùng, vội vã đáp cái khăn lau lên bàn, đi đến cạnh Cố Thanh Y giả vờ đáng thương “Từ trên cầu thang ngã xuống đó, bị chấn động não!”
Cố Thanh Y gật đầu “Vậy…. Bây giờ khỏi chưa?” Có lưu lại di chứng gì không?
“A? Cái này không khỏi được!” Giang Nguyên hoa chân múa tay, thật thà nói “Lúc tỉnh lại có thể do bộ não tự động làm mới nên không thể nhớ được chuyện của rất nhiều năm.”
Anh nghiêng đầu, chỉ chỉ vào đầu mình, hé miệng cười.
Hai người đi ra phòng khách, Giang Nguyên và Cố Thanh Y lần lượt ngồi xuống sofa. Lúc thấy Giang Nguyên càng tiến càng gần, Cố Thanh Y liền dứt khoát đứng dậy chuyển sang ghế đơn bên trái, khuỷu tay chống lên đùi, ý bảo Giang Nguyên nói tiếp.
Giang Nguyên cũng không ngại nói thật cho Cố Thanh Y biết chuyện mình mất trí nhớ, trên mặt viết to mấy chữ ‘anh căn bản không có nhớ anh là một thằng cặn bã’, rồi nhanh chóng kể lại chuyện mấy hôm nay sau khi tỉnh lại.
Lúc nghe đến Giang Nguyên vừa tỉnh lại đã vội vàng tìm mình, Cố Thanh Y liền nhíu mày.
“Hiện tại khoa học kĩ thuật rất phát triển, có thể chữa khỏi thôi.”
Giang Nguyên nghe vậy, không vui “Chữa khỏi để làm gì, như này cũng rất tốt mà!”
Không để Cố Thanh Y có cơ hội nói thêm điều gì, Giang Nguyên liền liên thanh “Anh cũng không muốn biết khi ấy rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến em chia tay anh, bọn họ không nói cho anh biết chứng tỏ là do lỗi của anh. Bốn năm xa nhau anh chắc chắn không sung sướng gì, thế cho nên mới vừa ngã đã quên hết mọi chuyện. Bác sĩ nói xác suất xảy ra chuyện này không lớn hơn bao nhiêu so với bị sét đánh, nhất định là do ông trời cố ý! Biết anh sai bốn năm có thể sẽ sai tiếp cả một đời nên mới cho anh cơ hội để tìm lại được em một lần nữa. Sau khi anh tỉnh lại, trong đầu chỉ toàn là em, sau đó anh nghĩ, mấy năm nay anh khiến em đau khổ như nào, thì nửa đời sau sẽ như thế mà nghe em. Ỷ lại em, ỷ lại cả một đời!”
Nghe xong một cái thông báo lớn này, Cố Thanh Y nhìn qua có vẻ vẫn bình tĩnh như trước, lông mi buông lỏng theo cái đầu hơi cúi thấp, nhưng chỉ có trời mới biết, lúc này, trong lòng cậu đang là sóng cuộn biển trào như thế nào.
Nghĩ một lúc lâu, cậu lắc lắc đầu “Thật ra…. cũng không phải là lỗi của anh.”
Khi đó, cả hai người đều đứng trước ngã rẻ quan trọng của cuộc đời, những chuyện không hay cứ bất ngờ xảy đến, khiến họ càng ngày càng không có cách nào ngồi xuống để nói chuyện tử tế với nhau một lần. Mỗi ngày đều vội vã, chấp nhận hy sinh bản thân để thành toàn cho dự định tương lai của đối phương. Thật không ngờ tới, mọi thứ lại biến thành kết cục thảm hại như vậy!
Mà đến lúc cuối, sự do dự trong nháy mắt đó của một Giang Nguyên luôn kiên định, đã hoàn toàn đè bẹp cọng rơm cứu vớt chứng cuồng loạn của anh lúc đó.(*)
Ở đâu ra mà đúng với chả sai, đều là do yêu quá mà thành thôi!
“Nhất định là anh đã khiến em không vui.” Giang Nguyên nhìn cậu, vẻ mặt chân thành “Đó là lỗi của anh.”
Tuy rằng việc qua đã lâu, bây giờ ở đây xoắn xuýt là điều không cần thiết. Thế nhưng, đối với Giang Nguyên mà nói, làm khổ Cố Thanh Y, chuyện đó chính là không thể tha thứ!
Cố Thanh Y là ai? Là người mà anh từ những năm cấp ba đã kiên quyết đặt ở trong tim, bình thường một câu nặng lời cũng chưa từng nói qua, nắm tay cũng đều là cẩn thận từng li từng tí, sợ nắm chặt tay con nhà người ta quá. Kết quả quay đầu lại, chính mình thế mà lại khiến cậu đau khổ đến không cách vãn hồi, khiến cậu một mình vất vả trở lại thành phố B, một mình trôi qua, một mình cô độc suốt bốn năm như vậy! (Cố Thanh Y: …………)
Quả là không thể tha thứ!
Mỗi khi nghĩ như vậy, anh đều cảm thấy điều đó quá quá đáng. Nếu như không phải Cố Thanh Y còn chút cảm giác với khuôn mặt này của anh, chỉ sợ cậu đã sớm tát lệch tám trăm cái mặt của anh rồi!
Nhẹ cười một cái ngắn ngủi, Cố Thanh Y không tiếp lời.
Hai người im lặng ngồi đó, Giang Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng không tốt lắm của Cố Thanh Y. Lặng lẽ xê mông, thấy Cố Thanh Y không phản ứng, anh dứt khoát ngồi lên tay vịn sofa, một tay khe khẽ vươn về phía cái đầu của người kia.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa bang bang, chất giọng vịt đực của Lục Triếp oang oang hỏi “Ê, thầy Cố, cuộc họp trên phòng giáo dục ngày mai cậu đi thay tôi nhá!”
Giang Nguyên ngượng ngùng buông cánh tay đang muốn ôm lấy eo Cố Thanh Y xuống, bĩu môi nhìn cậu đi ra cửa.
Mẹ cái tên công tử bột nhà đối diện kia còn chưa thôi đi hả!
Sắc mặt không vui trừng trừng nhìn cái người vừa bước vào cửa, Giang Nguyên toàn thân đều phát ra áp suất cực thấp.
Thế nhưng Lục Triếp hãy còn không biết thời thế mà nói chuyện với Cố Thanh Y “Gọi điện không nghe, tin nhắn không trả lời, tôi còn tưởng cậu bị làm sao rồi chứ! Ngày mai có một cuộc họp nhưng tôi lại bận đi coi thi, đề là do tôi ra, tôi phải đi giám sát xem sao, cậu thay tôi đi nhá thầy Cố, hôm nào tôi mời cậu uống rượu, ha!”
Nhờ, nhờ, nhờ, tay còn không sợ chết mà khoác vai Cố Thanh Y, hai người đứng cũng quá gần!
“Uống rượu thì thôi.” Cố Thanh Y đẩy tay Lục Triếp ra “Mai mấy giờ?”
“Hai rưỡi chiều!” Lục Triếp vui vẻ, đập mạnh một cái lên lưng Cố Thanh Y “Huynh đệ trượng nghĩa nha ha ha ha. À tôi nói thêm với cậu nè, mai La Hi của Dục Anh cũng đi đấy, cậu ta hình như có ý với cậu, còn hỏi tôi QQ của cậu. Thế nhưng tôi bảo cậu ta là phải gặp mặt thì mới cọ ra được lửa tình nên cậu ta cứ luôn muốn hẹn cậu đó. Tôi còn nghe ngóng được nguồn tin chính xác là ngày mai cậu ta cũng đến, hai người các cậu họp xong có thể tìm chỗ nào đó mà tâm sự nha. Lúc học đại học, văn bằng hai của cậu ta là triết học đó. Cái gì mà lí tưởng nhân sinh, Hegel (*), Feuerbach (*), Nietzsche (*), Schopenhauer (*),… đều có thể thảo luận. À, bên cạnh phòng giáo dục vừa mở một quán cafe đó, tôi là hội viên, được giảm 20%.”
Nói tới nói lui, Lục Triếp cảm giác chuyện này mình làm quá chuẩn. Híp mắt say sưa nghĩ đến khung cảnh sau này, La Hi chính là bạn trai của bạn thân mình… Lục Triếp giơ hai ngón tay hình chữ V với Cố Thanh Y, còn thuận tiện vẫy vẫy hai cái.
Phải biết là La Hi ở trong giới cũng có chút tiếng tăm. Con nhà giàu lớn lên đẹp trai, tính tình cởi mở rộng rãi, biết chăm sóc lại chung tình, người như vậy thật sự rất hiếm. Bao nhiêu người muốn tán tỉnh cậu ta đều bị lạnh lùng từ chối. Người như thế, vậy mà lại trong một cuộc nghiên cứu của trường học, liếc mắt một cái qua Cố Thanh Y đang ăn cơm trong căng tin, liền tuyên bố đây chính là chân ái không tán đổ tự cắt jj của cậu ta!
Ừm, tuy là có chút nói hơi quá, nhưng đây cũng coi như chứng minh được quyết tâm sống chết của vị công tử nọ!
Lục Triếp là một bé gay rất thương tiếc những anh chàng đẹp trai, cho nên cảm thấy mình phải có trách nhiệm ngăn cản việc La Hi tiến bước trên con đường trở thành một công công!
Đây có tính là câu được một tên nhà giàu không ta a ha ha…. Cảm giác cuộc đời sau này của mình sẽ thật bằng phẳng nha ha ha ha ha ha …..
“Cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi lấy nước cho.” Cố Thanh Y một lúc lâu mới nhớ ra La Hi là ai, không có gì để nói nên chỉ đành chuyển hướng đề tài.
“Ây, được!” Lục Triếp cười cười đi vào phòng khách.
Nhưng trong nháy mắt, cậu ta liền ngẩn cả người.
Trên ghế sofa, Giang Nguyên nhịn tròn năm phút đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu, sắc mặt đông cứng đến mức dường như chỉ cần khẽ động một cái thôi là có thể ào ào rụng xuống cả tấn băng tuyết.
Trước mặt anh, giới thiệu tên đàn ông kia cho vợ anh???
Giang Nguyên có cảm giác như nhân cách và tự ái của mình đều bị giẫm nát hết rồi!
Chú thích:Hegel: Georg Wilhelm Friedrich Hegel (27/8/1770 – 14/11/1831), là một nhà triết học người Đức. Cùng với Johann Gottlieb Fichte và Friedrich Wilhelm Joseph Schelling, Hegel được coi là người sáng lập ra chủ nghĩa duy tâm Đức.Feuerbach: Ludwig Andreas Feuerbach (1804-1872) là nhà triết học người Đức. Ông là một trong những nhà triết học lớn của triết học cổ điển Đức. Mặc dù có chịu ảnh hưởng của Hegel, nhưng những tư tưởng của ông khác hoàn toàn so với Hegel.Nietzsche: Friedrich Wilhelm Nietzsche (15/10/1844 – 25/8/1900), là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học.Schopenhauer: Arthur Schopenhauer (22/2/1788 – 21/9/1860) là một nhà triết học người Đức, nổi tiếng nhất với tác phẩm “The World as Will and Representation” (Thế giới như là ý chí và biểu tượng).(*) Ở đây, Giang Nguyên bị mắc chứng cuồng loạn, mà Cố Thanh Y chính là người giúp anh kiềm chế căn bệnh này. Nên khi Giang Nguyên do dự buông tay Cố Thanh Y thì chứng tỏ anh đã đánh mất tia hy vọng cuối cùng để cứu vớt căn bệnh này của bản thân. Bệnh này chương sau sẽ nói rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.