Chương 1: Chương 1
Hạc Tranh
27/12/2017
Mùa thu năm 2016.
Sau khi các tòa soạn ở thành phố A liên tục đưa tin về việc người đứng đầu nhà họ Giang bị thương đã nửa tháng chưa tỉnh, ám chỉ hành vi hãm hại trong giới thương nghiệp cạnh tranh đầy ác tính, trong phòng bệnh VIP, nhân vật chính của câu chuyện chầm chậm mở mắt.
Khi Giang Nguyên tỉnh lại, vị bác sĩ phụ trách vừa hay đi thăm bệnh đến chỗ của anh, thuận tiện lấy anh làm mẫu bệnh để phân tích. Giang Nguyên dùng cái đầu đau đến sắp nứt ra của mình để nghe vị chuyên gia khoảng chừng đã qua tuổi 70 giảng giải đến phun nước bọt đầy đất xong mới mở miệng phát ra một tiếng rên khẽ.
Cô nàng bác sĩ thực tập đứng kế bên đang cúi đầu ghi chép, trong lúc lơ đãng ngẩng lên thì thấy người trên giường đã mở mắt, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng kéo ra thành một độ cong nhỏ, tuy còn hơi chút suy yếu, nhưng vẫn không giấu được vẻ nam tính. Cô khẽ đỏ mặt, vội vàng buông quyển sổ trong tay xuống, rồi gọi vị giáo sư giảng đến quên mình.
“Thưa thầy, bệnh nhân tỉnh rồi ạ!”
Vị giáo sư đang đà nói, bị ngắt lời như thế thì thiếu chút nữa sặc nước bọt. Ông trừng mắt liếc cô nàng thực tập một cái, rồi mới buông ảnh chụp hồ sơ bệnh án của Giang Nguyên trong tay mình xuống, đi tới trước giường kiểm tra.
Giang Nguyên nằm yên cho họ kiểm tra. Trong khi ừ ừ a a trả lời mấy câu hỏi của vị giáo sư, anh cố gắng đảo mắt qua những nơi mình có thể thấy, thế nhưng vẫn không tìm được bóng người quen thuộc.
Cố Thanh Y không ở đây!
Giang Nguyên có chút tủi thân mà rũ mắt xuống. Anh nhập viện mà vợ anh chẳng thèm ở cạnh đỏ mắt nắm tay đau khổ chờ đợi!!
Không phải Cố Thanh Y vẫn giận anh vụ mở party sinh nhật mà không ở cùng cậu đấy chứ?
Không đời nào, chắc chắn là không đời nào, Cố Thanh Y là một người hiểu chuyện như vậy…
Nhưng nói thì nói thế, Giang Nguyên vẫn có chút chột dạ. Anh không dám hỏi người bên cạnh xem Cố Thanh Y có tới hay không, mà chỉ âm thầm tự nói với mình rằng nhất định là do bây giờ đã muộn nên Cố Thanh Y đã về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai kiểu gì hai người cũng sẽ gặp nhau!
Vừa nghĩ vậy, Giang Nguyên liền quả quyết nhắm lại đôi mắt vốn đang mở to của mình. Tuy là vị chuyên gia bên cạnh còn đang lảm nhảm cái gì đó, thế nhưng anh có nghe cũng không hiểu, cho nên giả vờ tí cũng chả sao.
Một lúc sau, khi cả đoàn bác sĩ đã thẩm định xong tình trạng của Giang Nguyên, họ rốt cuộc cũng buông tha cho anh.
“Nếu đã tỉnh thì chắc không còn vấn đề gì đâu, nằm viện quan sát thêm hai ngày rồi bảo người nhà đến làm thủ tục xuất viện đi!” Vị giáo sư già đeo kính lão cúi đầu viết gì đó lên bệnh án, phân phó nói.
Đoàn người xoay người ra ngoài, cô gái đi cuối còn cẩn thận khép cửa lại cho anh.
Sau tiếng khép cửa, cả căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh. Trong phòng không bật đèn, cũng không mở cửa sổ. Nhất thời, cả căn phòng vốn không nhỏ chỉ còn lại tiếng động rất khẽ của máy phun sương. Giang Nguyên nhẹ nhàng xoay người, nhìn chằm chằm bầu trời đêm lộ ra sau tấm rèm cửa chưa kéo kĩ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Y.
Sau khi hai người yêu nhau, hầu như mỗi ngày đều ở cùng nhau. Nhìn tình cảnh bây giờ, chắc hẳn lúc trước anh đã bị thương không nhẹ, không biết Cố Thanh Y có lo lắng nhiều không. Nghĩ đến Cố Thanh Y có thể sẽ nhíu lại đôi mày thanh tú, vừa đau lòng, vừa lạnh mặt trách mắng mình, Giang Nguyên liền ngây ngốc cười hai tiếng, híp híp mắt cọ gối đầu.
Cố Thanh Y không thích anh bị ốm, anh phải khỏi nhanh lên mới được!
Hôm sau, Giang Nguyên tràn đầy sinh lực tỉnh lại, được phép ngồi tựa nửa người trên giường.
Anh bất tỉnh hơn nửa tháng, đừng nói mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng, đến mấy vết máu ứ đọng trên người anh cũng đã được dưỡng khỏi hoàn toàn trong khoảng thời gian này. Không có chuyện phiền não, cộng thêm dinh dưỡng đầy đủ, gương mặt hơi gầy lúc trước của anh có phần béo lên, lúc không biểu lộ cảm xúc, các đường cong trông còn hơi hơi nghiêm nghị. Y tá quay lại kiểm tra phòng mang cho Giang Nguyên một cái gương nhỏ để soi. Soi xong, anh cảm thấy như bản thân mình đã đẹp lên một tầm cao mới, ốm một trận mà Man lên không ít.
“Tâm trạng giám đốc Giang hôm nay tốt nhỉ.” Vị y tá này là người chuyên phụ trách phòng bệnh nhà họ Giang, cho nên Giang Nguyên đến đi vài lần, hai người tính ra cũng khá quen thân.
“Ừ.” Giang Nguyên ngửa đầu cười với cô, trong lòng tràn đầy đắc ý. Anh sắp được gặp Cố Thanh Y mà!
“Hôm qua bác sĩ Trần đã báo cho nhóm Tiểu Từ rồi, nói trưa hôm nay tới đón anh về tĩnh dưỡng đó.” Vị y tá cầm bó hoa vừa được tặng lên đùa nghịch, rồi tách các cành hoa ra cắm vào bình thủy tinh. Đợi tưới nước xong xuôi, cô mới lùi ra phía xa xa nhìn một cách thỏa mãn, nói tiếp “Nghe nói lần này anh bị bệnh, cả công ty đều loạn cả lên. Ngày nào nhóm Tiểu Từ cũng phải chạy qua chạy lại mấy chuyến để thay phiên nhau chăm sóc anh.”
Giang Nguyên nghe mà như lạc vào sương mù.
Công ty làm sao cơ? Anh bệnh thì công ty vẫn còn vài vị đàn anh mà, loạn thế nào được nhỉ?
Còn nữa, Tiểu Từ là ai?
Mấy cô nàng này đúng là thích nói đùa! Giang Nguyên hít hít mũi, im lặng quay đầu đi. Vị y tá kia thấy anh không có hứng thú nghe, thì cũng im lặng không nói nữa, chỉ chú tâm thu dọn xong việc của mình rồi rời đi.
Trong phòng bệnh không bật ti vi, cũng không đặt điện thoại di động, Giang Nguyên với lấy quyển sách trên giá sách nhỏ cạnh giường, bồn chồn lật giở.
Bệnh viện luôn rất yên tĩnh, nhất là khu bệnh VIP của Giang Nguyên, tiếng động phải nói là ít đến mức có thể sánh ngang với nhà xác. Mãi tới buổi trưa, Giang Nguyên mới nghe thấy tiếng bước chân của vị giáo sư mà anh gặp ngày hôm qua, cùng với một đám người khác tiến về phía mình.
Anh vội vã ngồi thẳng người, hai tay quy củ đặt trên đùi, mắt mở to mừng rỡ nhìn về phía cửa.
Tay cầm bằng đồng trên cánh cửa bị kéo xuống, tiếng bước chân rơi vào tấm thảm dày trên sàn, rất nhanh liền yên tĩnh lại. Một đám người cả nam lẫn nữ, ăn mặc chỉnh tề bước vào. Bọn họ tay ôm tài liệu, xếp thành một hàng đứng xung quanh anh, khiến tầm mắt của anh hoàn toàn bị che khuất. Giang Nguyên cố gắng vươn người nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn xuyên qua bức tường người, nhưng vẫn không được.
“Tổng giám đốc Giang.” Người nữ nhìn qua có vẻ khôn khéo, tài giỏi đứng gần anh nhất mỉm cười gọi một tiếng. Cô không để ý đến sự thất thần của Giang Nguyên, một đường lật tài liệu trong tay báo cáo.
Cái gì mà dự án vừa khởi động rất tốt? Cái gì mà hoạt động kinh doanh của công ty trên cơ bản không xảy ra chuyện gì to tát, chỉ là mấy ông già thành viên ban quản trị nghe tin anh bị bệnh thì hơi không an phận? Cái gì mà người phát ngôn đã kí hợp đồng 2 năm với công ty có dính tới scandal gần đây, có tiếp tục giữ lại hay không còn cần anh quay về công ty bàn bạc rồi quyết định?
Lúc đầu, Giang Nguyên thấy hình như là tình hình kinh doanh của Giang thị thì cũng cố kiên nhẫn nghe. Thế nhưng vừa qua hai phút, anh hoàn toàn mất hết hứng thú. Công ty của chú anh, anh thật sự không muốn nhúng tay vào, qua đây báo cáo với anh làm gì không biết? Giang Nguyên nhíu nhíu mày, cảm thấy đúng là phiền phức!
Cả đám người ai ai cũng thấy rõ biểu tình không vui của ông chủ nhà mình, khuôn mặt bình thường vô cảm thậm chí đã bắt đầu lồ lộ ra cái vẻ cô có thể câm miệng đi được không, tôi không muốn nghe nữa!
Linda – thư kí giám đốc của tập đoàn Giang thị thức thời mà khép tài liệu trong tay lại, đánh bạo gọi người đàn ông đang day day thái dương “Tổng giám đốc Giang?”
Giang Nguyên giơ tay lên, ý bảo tạm thời cô hãy ngừng nói.
Đoàn người thấy thế liền im bặt. Linda hạ tài liệu xuống, cung kính đứng ở một bên. Cậu nhóc trợ lí dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn đi rót nước, run run đưa tới cho cô.
Bốn năm trước, Giang Nguyên thu dọn đồ đạc, chuyển vào văn phòng tổng giám đốc.
Lúc ấy, anh mới hai mươi bốn tuổi, nhưng khí chất cao ngạo lạnh lùng lại không thua kém Cựu tổng giám đốc Giang một chút nào. Thậm chí trong anh, sự nghiêm nghị của dòng dõi nhà họ Giang lại càng biểu lộ ra rõ nét hơn. Chỉ trong vòng một tháng, Giang Nguyên đã thu phục được vài thành phần thường xuyên tiếp xúc trong công ty.
“Ở đây tôi không cần sự trung thành.” Người thanh niên cao to đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía bọn họ, thanh âm không có chút trầm bổng nào “Mà chỉ cần sự hữu dụng.”
Sau đó, có không ít người trong công ty nói đùa rằng Giang Nguyên dùng lực đè người y như một vị Hoàng Đế cổ đại. Với anh, làm tốt thì có thưởng, làm không tốt thì cuốn gói. Cả công ty, chẳng ai cần đi lấy lòng cấp trên, lợi ích của việc này đem lại đúng là dùng mắt thường cũng thấy. Ngoài ra, trong công việc, nếu như làm tốt, cuối năm nhân viên có thể nhận đến mười mấy vạn tiền thưởng, nhưng nếu làm không tốt thì phải tự giác đến phòng nhân sự nhận lương rồi thôi việc. Áp lực đến mức khiến cho bầu không khí vốn uể oải chỉ trong chớp mắt đã căng như lúc ôn thi tốt nghiệp.
Nhưng bởi phúc lợi công ty tốt, lương cơ bản và chế độ đãi ngộ đối với công nhân viên đều được nâng lên một bậc, cho nên thái độ của mọi người đối với Giang Nguyên, dù nhiều dù ít cũng là vừa kính vừa sợ.
Sau khi Linda trở thành hội trưởng fanclub của Giang Nguyên, sự yêu thích của cô với sếp mình chỉ thấy tăng chứ chưa thấy giảm bao giờ. Bình thường tăng ca, cô thậm chí còn gần như hóa luôn thành Siri(*) bên cạnh tổng giám đốc, tùy thời tùy chỗ mà giải quyết tất tần tật mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nhưng Giang Nguyên của ngày hôm nay lại khiến cô có chút khó hiểu.
Linda tiến lên đưa nước cho Giang Nguyên, nhưng anh phất tay từ chối.
Giang Nguyên day day vùng giữa lông mày khoảng tầm mười lăm phút. Có điều anh càng day trán lại càng nhăn, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ hình thành một chữ Xuyên (川).
Một lúc lâu sau, Giang Nguyên mới thở dài, ngẩng đầu, giơ lên một ngón tay
“Thứ nhất, nói cho tôi biết, các người là ai?”
Nói xong, anh giơ thêm một ngón tay nữa, trong giọng nói có chút khàn khàn. Lần này lúc ngẩng lên, trong mắt anh đã mang theo sát khí.
“Thứ hai, Cố Thanh Y đâu?”
Chú thích:
Siri: Siri (Còn được gọi là Trợ lý ảo) là một tính năng điều khiển bằng giọng nói của Iphone. Người sử dụng có thể tương tác với iPhone mà không cần chạm vào màn hình, thay vào đó, chỉ cần nói và Siri sẽ trả lời, hoặc ra lệnh để Siri thực hiện. Những tác vụ cụ thể mà Siri có thể thực hiện bao gồm: Nhắc nhở; đọc, soạn và gửi tin nhanh; thông báo thời tiết; tìm thông tin; thiết lập một cuộc hẹn; gửi email; chỉ đường; bật một bản nhạc; tán gẫu những câu cơ bản với Siri… Hỗ trợ nhiều thứ tiếng nhưng chưa có Tiếng Việt.
Sau khi các tòa soạn ở thành phố A liên tục đưa tin về việc người đứng đầu nhà họ Giang bị thương đã nửa tháng chưa tỉnh, ám chỉ hành vi hãm hại trong giới thương nghiệp cạnh tranh đầy ác tính, trong phòng bệnh VIP, nhân vật chính của câu chuyện chầm chậm mở mắt.
Khi Giang Nguyên tỉnh lại, vị bác sĩ phụ trách vừa hay đi thăm bệnh đến chỗ của anh, thuận tiện lấy anh làm mẫu bệnh để phân tích. Giang Nguyên dùng cái đầu đau đến sắp nứt ra của mình để nghe vị chuyên gia khoảng chừng đã qua tuổi 70 giảng giải đến phun nước bọt đầy đất xong mới mở miệng phát ra một tiếng rên khẽ.
Cô nàng bác sĩ thực tập đứng kế bên đang cúi đầu ghi chép, trong lúc lơ đãng ngẩng lên thì thấy người trên giường đã mở mắt, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng kéo ra thành một độ cong nhỏ, tuy còn hơi chút suy yếu, nhưng vẫn không giấu được vẻ nam tính. Cô khẽ đỏ mặt, vội vàng buông quyển sổ trong tay xuống, rồi gọi vị giáo sư giảng đến quên mình.
“Thưa thầy, bệnh nhân tỉnh rồi ạ!”
Vị giáo sư đang đà nói, bị ngắt lời như thế thì thiếu chút nữa sặc nước bọt. Ông trừng mắt liếc cô nàng thực tập một cái, rồi mới buông ảnh chụp hồ sơ bệnh án của Giang Nguyên trong tay mình xuống, đi tới trước giường kiểm tra.
Giang Nguyên nằm yên cho họ kiểm tra. Trong khi ừ ừ a a trả lời mấy câu hỏi của vị giáo sư, anh cố gắng đảo mắt qua những nơi mình có thể thấy, thế nhưng vẫn không tìm được bóng người quen thuộc.
Cố Thanh Y không ở đây!
Giang Nguyên có chút tủi thân mà rũ mắt xuống. Anh nhập viện mà vợ anh chẳng thèm ở cạnh đỏ mắt nắm tay đau khổ chờ đợi!!
Không phải Cố Thanh Y vẫn giận anh vụ mở party sinh nhật mà không ở cùng cậu đấy chứ?
Không đời nào, chắc chắn là không đời nào, Cố Thanh Y là một người hiểu chuyện như vậy…
Nhưng nói thì nói thế, Giang Nguyên vẫn có chút chột dạ. Anh không dám hỏi người bên cạnh xem Cố Thanh Y có tới hay không, mà chỉ âm thầm tự nói với mình rằng nhất định là do bây giờ đã muộn nên Cố Thanh Y đã về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai kiểu gì hai người cũng sẽ gặp nhau!
Vừa nghĩ vậy, Giang Nguyên liền quả quyết nhắm lại đôi mắt vốn đang mở to của mình. Tuy là vị chuyên gia bên cạnh còn đang lảm nhảm cái gì đó, thế nhưng anh có nghe cũng không hiểu, cho nên giả vờ tí cũng chả sao.
Một lúc sau, khi cả đoàn bác sĩ đã thẩm định xong tình trạng của Giang Nguyên, họ rốt cuộc cũng buông tha cho anh.
“Nếu đã tỉnh thì chắc không còn vấn đề gì đâu, nằm viện quan sát thêm hai ngày rồi bảo người nhà đến làm thủ tục xuất viện đi!” Vị giáo sư già đeo kính lão cúi đầu viết gì đó lên bệnh án, phân phó nói.
Đoàn người xoay người ra ngoài, cô gái đi cuối còn cẩn thận khép cửa lại cho anh.
Sau tiếng khép cửa, cả căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh. Trong phòng không bật đèn, cũng không mở cửa sổ. Nhất thời, cả căn phòng vốn không nhỏ chỉ còn lại tiếng động rất khẽ của máy phun sương. Giang Nguyên nhẹ nhàng xoay người, nhìn chằm chằm bầu trời đêm lộ ra sau tấm rèm cửa chưa kéo kĩ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Y.
Sau khi hai người yêu nhau, hầu như mỗi ngày đều ở cùng nhau. Nhìn tình cảnh bây giờ, chắc hẳn lúc trước anh đã bị thương không nhẹ, không biết Cố Thanh Y có lo lắng nhiều không. Nghĩ đến Cố Thanh Y có thể sẽ nhíu lại đôi mày thanh tú, vừa đau lòng, vừa lạnh mặt trách mắng mình, Giang Nguyên liền ngây ngốc cười hai tiếng, híp híp mắt cọ gối đầu.
Cố Thanh Y không thích anh bị ốm, anh phải khỏi nhanh lên mới được!
Hôm sau, Giang Nguyên tràn đầy sinh lực tỉnh lại, được phép ngồi tựa nửa người trên giường.
Anh bất tỉnh hơn nửa tháng, đừng nói mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng, đến mấy vết máu ứ đọng trên người anh cũng đã được dưỡng khỏi hoàn toàn trong khoảng thời gian này. Không có chuyện phiền não, cộng thêm dinh dưỡng đầy đủ, gương mặt hơi gầy lúc trước của anh có phần béo lên, lúc không biểu lộ cảm xúc, các đường cong trông còn hơi hơi nghiêm nghị. Y tá quay lại kiểm tra phòng mang cho Giang Nguyên một cái gương nhỏ để soi. Soi xong, anh cảm thấy như bản thân mình đã đẹp lên một tầm cao mới, ốm một trận mà Man lên không ít.
“Tâm trạng giám đốc Giang hôm nay tốt nhỉ.” Vị y tá này là người chuyên phụ trách phòng bệnh nhà họ Giang, cho nên Giang Nguyên đến đi vài lần, hai người tính ra cũng khá quen thân.
“Ừ.” Giang Nguyên ngửa đầu cười với cô, trong lòng tràn đầy đắc ý. Anh sắp được gặp Cố Thanh Y mà!
“Hôm qua bác sĩ Trần đã báo cho nhóm Tiểu Từ rồi, nói trưa hôm nay tới đón anh về tĩnh dưỡng đó.” Vị y tá cầm bó hoa vừa được tặng lên đùa nghịch, rồi tách các cành hoa ra cắm vào bình thủy tinh. Đợi tưới nước xong xuôi, cô mới lùi ra phía xa xa nhìn một cách thỏa mãn, nói tiếp “Nghe nói lần này anh bị bệnh, cả công ty đều loạn cả lên. Ngày nào nhóm Tiểu Từ cũng phải chạy qua chạy lại mấy chuyến để thay phiên nhau chăm sóc anh.”
Giang Nguyên nghe mà như lạc vào sương mù.
Công ty làm sao cơ? Anh bệnh thì công ty vẫn còn vài vị đàn anh mà, loạn thế nào được nhỉ?
Còn nữa, Tiểu Từ là ai?
Mấy cô nàng này đúng là thích nói đùa! Giang Nguyên hít hít mũi, im lặng quay đầu đi. Vị y tá kia thấy anh không có hứng thú nghe, thì cũng im lặng không nói nữa, chỉ chú tâm thu dọn xong việc của mình rồi rời đi.
Trong phòng bệnh không bật ti vi, cũng không đặt điện thoại di động, Giang Nguyên với lấy quyển sách trên giá sách nhỏ cạnh giường, bồn chồn lật giở.
Bệnh viện luôn rất yên tĩnh, nhất là khu bệnh VIP của Giang Nguyên, tiếng động phải nói là ít đến mức có thể sánh ngang với nhà xác. Mãi tới buổi trưa, Giang Nguyên mới nghe thấy tiếng bước chân của vị giáo sư mà anh gặp ngày hôm qua, cùng với một đám người khác tiến về phía mình.
Anh vội vã ngồi thẳng người, hai tay quy củ đặt trên đùi, mắt mở to mừng rỡ nhìn về phía cửa.
Tay cầm bằng đồng trên cánh cửa bị kéo xuống, tiếng bước chân rơi vào tấm thảm dày trên sàn, rất nhanh liền yên tĩnh lại. Một đám người cả nam lẫn nữ, ăn mặc chỉnh tề bước vào. Bọn họ tay ôm tài liệu, xếp thành một hàng đứng xung quanh anh, khiến tầm mắt của anh hoàn toàn bị che khuất. Giang Nguyên cố gắng vươn người nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn xuyên qua bức tường người, nhưng vẫn không được.
“Tổng giám đốc Giang.” Người nữ nhìn qua có vẻ khôn khéo, tài giỏi đứng gần anh nhất mỉm cười gọi một tiếng. Cô không để ý đến sự thất thần của Giang Nguyên, một đường lật tài liệu trong tay báo cáo.
Cái gì mà dự án vừa khởi động rất tốt? Cái gì mà hoạt động kinh doanh của công ty trên cơ bản không xảy ra chuyện gì to tát, chỉ là mấy ông già thành viên ban quản trị nghe tin anh bị bệnh thì hơi không an phận? Cái gì mà người phát ngôn đã kí hợp đồng 2 năm với công ty có dính tới scandal gần đây, có tiếp tục giữ lại hay không còn cần anh quay về công ty bàn bạc rồi quyết định?
Lúc đầu, Giang Nguyên thấy hình như là tình hình kinh doanh của Giang thị thì cũng cố kiên nhẫn nghe. Thế nhưng vừa qua hai phút, anh hoàn toàn mất hết hứng thú. Công ty của chú anh, anh thật sự không muốn nhúng tay vào, qua đây báo cáo với anh làm gì không biết? Giang Nguyên nhíu nhíu mày, cảm thấy đúng là phiền phức!
Cả đám người ai ai cũng thấy rõ biểu tình không vui của ông chủ nhà mình, khuôn mặt bình thường vô cảm thậm chí đã bắt đầu lồ lộ ra cái vẻ cô có thể câm miệng đi được không, tôi không muốn nghe nữa!
Linda – thư kí giám đốc của tập đoàn Giang thị thức thời mà khép tài liệu trong tay lại, đánh bạo gọi người đàn ông đang day day thái dương “Tổng giám đốc Giang?”
Giang Nguyên giơ tay lên, ý bảo tạm thời cô hãy ngừng nói.
Đoàn người thấy thế liền im bặt. Linda hạ tài liệu xuống, cung kính đứng ở một bên. Cậu nhóc trợ lí dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn đi rót nước, run run đưa tới cho cô.
Bốn năm trước, Giang Nguyên thu dọn đồ đạc, chuyển vào văn phòng tổng giám đốc.
Lúc ấy, anh mới hai mươi bốn tuổi, nhưng khí chất cao ngạo lạnh lùng lại không thua kém Cựu tổng giám đốc Giang một chút nào. Thậm chí trong anh, sự nghiêm nghị của dòng dõi nhà họ Giang lại càng biểu lộ ra rõ nét hơn. Chỉ trong vòng một tháng, Giang Nguyên đã thu phục được vài thành phần thường xuyên tiếp xúc trong công ty.
“Ở đây tôi không cần sự trung thành.” Người thanh niên cao to đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía bọn họ, thanh âm không có chút trầm bổng nào “Mà chỉ cần sự hữu dụng.”
Sau đó, có không ít người trong công ty nói đùa rằng Giang Nguyên dùng lực đè người y như một vị Hoàng Đế cổ đại. Với anh, làm tốt thì có thưởng, làm không tốt thì cuốn gói. Cả công ty, chẳng ai cần đi lấy lòng cấp trên, lợi ích của việc này đem lại đúng là dùng mắt thường cũng thấy. Ngoài ra, trong công việc, nếu như làm tốt, cuối năm nhân viên có thể nhận đến mười mấy vạn tiền thưởng, nhưng nếu làm không tốt thì phải tự giác đến phòng nhân sự nhận lương rồi thôi việc. Áp lực đến mức khiến cho bầu không khí vốn uể oải chỉ trong chớp mắt đã căng như lúc ôn thi tốt nghiệp.
Nhưng bởi phúc lợi công ty tốt, lương cơ bản và chế độ đãi ngộ đối với công nhân viên đều được nâng lên một bậc, cho nên thái độ của mọi người đối với Giang Nguyên, dù nhiều dù ít cũng là vừa kính vừa sợ.
Sau khi Linda trở thành hội trưởng fanclub của Giang Nguyên, sự yêu thích của cô với sếp mình chỉ thấy tăng chứ chưa thấy giảm bao giờ. Bình thường tăng ca, cô thậm chí còn gần như hóa luôn thành Siri(*) bên cạnh tổng giám đốc, tùy thời tùy chỗ mà giải quyết tất tần tật mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nhưng Giang Nguyên của ngày hôm nay lại khiến cô có chút khó hiểu.
Linda tiến lên đưa nước cho Giang Nguyên, nhưng anh phất tay từ chối.
Giang Nguyên day day vùng giữa lông mày khoảng tầm mười lăm phút. Có điều anh càng day trán lại càng nhăn, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ hình thành một chữ Xuyên (川).
Một lúc lâu sau, Giang Nguyên mới thở dài, ngẩng đầu, giơ lên một ngón tay
“Thứ nhất, nói cho tôi biết, các người là ai?”
Nói xong, anh giơ thêm một ngón tay nữa, trong giọng nói có chút khàn khàn. Lần này lúc ngẩng lên, trong mắt anh đã mang theo sát khí.
“Thứ hai, Cố Thanh Y đâu?”
Chú thích:
Siri: Siri (Còn được gọi là Trợ lý ảo) là một tính năng điều khiển bằng giọng nói của Iphone. Người sử dụng có thể tương tác với iPhone mà không cần chạm vào màn hình, thay vào đó, chỉ cần nói và Siri sẽ trả lời, hoặc ra lệnh để Siri thực hiện. Những tác vụ cụ thể mà Siri có thể thực hiện bao gồm: Nhắc nhở; đọc, soạn và gửi tin nhanh; thông báo thời tiết; tìm thông tin; thiết lập một cuộc hẹn; gửi email; chỉ đường; bật một bản nhạc; tán gẫu những câu cơ bản với Siri… Hỗ trợ nhiều thứ tiếng nhưng chưa có Tiếng Việt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.