Chương 22: Chương 22
Hạc Tranh
27/12/2017
Lúc Cố Thanh Y mở cửa, liền liếc thấy Giang Nguyên đang đeo tạp dề ngủ gật trước bàn cơm. Đầu gật gật từng cái, mỗi lần gần sát xuống mặt bàn lại gian nan ngẩng lên một chút, xong lại dần dần thấp xuống.
Mười năm rồi, cái tư thế ngủ gật của học sinh trung học này vẫn không đổi chút nào.
Nhẹ nhàng đặt túi xuống, treo áo khoác cẩn thận xong, Cố Thanh Y mới đi vòng lên phía trước, thử độ ấm của thức ăn trên bàn trước, món nào nguội thì đem đi hâm nóng, mới quay lại vỗ nhẹ đỉnh đầu của Giang Nguyên “Bạn học Giang, tỉnh nào.”
Thật ra, lúc Giang Nguyên nghe thấy tiếng động đã tỉnh, nhưng do không thể chịu nổi cơn buồn ngủ mới lại mơ màng tiếp. Bị Cố Thanh Y gọi, anh mở đôi mắt đang khép hờ, phát hiện Cố Thanh Y đang ôm lấy mình, một tay đặt lên vai anh, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.
Giang Nguyên theo bản năng đưa tay ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Y “Về rồi à.”
Cố Thanh Y ở trên đỉnh đầu anh khẽ cười, khom lưng tì cằm lên đầu anh “Ừ, về rồi.”
“Ăn một chút đã, hôm nay mệt rồi thì ngủ sớm một chút.” Có Thanh Y hôn lên tóc anh một cái, giúp anh cời tạp dề vắt lên lưng ghế, sau đó lấy bát đũa ngồi vào bên cạnh.
Không cần nói đến lịch trình tâm lí của Giang Nguyên, chỉ nói riêng đến hai hôm nay ở nhà dọn dẹp, rồi đi mua đồ làm cơm, hôm nay thì tới trường đưa cơm, thể lực tiêu hao cũng không nhỏ, mệt mỏi cũng là lẽ tất nhiên.
“Ừ, được.” Giang Nguyên kéo cái ghế lại gần Cố Thanh Y, nửa dựa vào người cậu, vừa tự mình ăn cơm vừa gắp đồ ăn cho Cố Thanh Y “Mình tự chọn cá mua về làm, vẫn là ăn ngon nhất.”
Cố Thanh Y gật đầu, món ăn Giang Nguyên nấu trước giờ đúng là ngon thật. Nghĩ nghĩ lại thấy nên khen một chút, cậu liền há miệng nhai nhai miếng cá Giang Nguyên gắp tới, chép chép miệng “Gắp mấy miếng nữa nào.”
Giang Nguyên từ trước đến nay không chịu được khen ngợi, thấy Cố Thanh Y híp mắt thích ăn, vui đến cả cổ cũng đỏ, vội vàng ngồi thẳng người bắt đầu gỡ cá. Cố Thanh Y chống cằm nhìn anh, cười cưng chiều.
Cơm xong, Cố Thanh Y đứng bên cạnh bồn rửa rửa bát, Giang Nguyên đứng cạnh pha nước mật ong, tự mình uống thử một hớp xong đưa tới bên mép Cố Thanh Y ý bảo cậu nếm “Ừm, được rồi!” Anh dùng cái thìa gõ gõ lên thành cốc, rồi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó “Vợ ơi, mai anh muốn về thành A một chuyến.”
Hôm nay sau khi quay lại, anh tra một ít thông tin về người tên Trì Uyên mà Phan Duy nói, lại tải Hà Sơn xuống chơi một lúc, cảm thấy người này dù sao cũng đáng để mình đến gặp một lần.
“Ừm, đi đi.” Cố Thanh Y vẩy vẩy cái bát đã rửa sạch trong tay để bọt nước rơi xuống bồn rửa, không mặn không nhạt nói một câu, một bộ giống như chuyện này có gì hay mà phải báo với em.
“Ừm, bảy giờ tối anh ăn cơm xong, anh sẽ lập…”
“Quay về vội thế làm gì?” Cố Thanh Y nhíu mày “Buổi tối lái xe không an toàn, anh nhất định còn phải uống rượu, sáng hôm sau hãy về đi.” Vẩy vẩy đôi đũa cuối cùng xong, Cố Thanh Y rửa tay, với lấy cái khăn bên cạnh lau khô.
Thật ra cậu chẳng nghĩ gì cả, nhưng lúc đi ra khỏi nhà bếp rồi, vẫn thấy Giang Nguyên đang bê cốc nước mật ong đứng đực ra, cậu mới ý thức được, con chó lớn Giang kia lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây rồi.
Cốc nước trong tay Giang Nguyên hãy còn ấm, thế mà trong lòng lại nguội lạnh dần.
Vừa nãy không phải còn tốt sao, hôm nay không phải còn ôm mình xoa đầu mình sao!
Chẳng lẽ em ấy không luyến tiếc mình, muốn mình về sớm ư, chẳng lẽ em ấy không lo người nhà họ Giang đến tìm mình gây rối ư, chẳng lẽ không sợ mình uống nhiều ư, chẳng lẽ không lo mình bên ngoài tìm người khác ư ư ư?
Em vốn luôn… không nỡ để anh đi cơ mà. Vì sao bây giờ lại dứt khoát như thế… không bận tâm… như thế….
Cũng phải, dù sao mình cũng chỉ là một tên bạn trai cũ bị coi thường chạy đến tái hợp mà thôi….
“Đồ con heo nhà anh đó.” Cố Thanh Y bước vài bước quay về trước mặt Giang Nguyên, hung hăng kéo đầu anh xuống, cau mày hung dữ “Em không có ý gì khác đâu.”
Giang Nguyên tủi thân cúi đầu nhìn cốc nước, không chịu ngẩng lên nhìn cậu.
Cậu lấy hai tay đỡ mặt anh lên, buộc Giang Nguyên đối diện với mình “Anh sẽ làm bậy ở ngoài sao?”
“Không.” Nhanh chóng lắc đầu, thiếu chút thì hất văng tay Cố Thanh Y.
“Vậy anh sẽ bị người ta làm bậy?”
“Không!” Giang Nguyên mở to mắt, tận lực chứng minh mình là một người bạn trai tràn đầy sức mạnh.
“Cho nên em còn gì để lo lắng nữa?” Cố Thanh Y mút mút môi trên Giang Nguyên “Hay là, anh sợ em làm bậy? Thật ra mai là cuối tuần, em đi đón anh nhé?”
Còn chưa nói xong, cậu đã thấp giọng bật cười, thân thể kề sát Giang Nguyên cùng nhau run lên.
Giang Nguyên kéo eo Cố Thanh Y, không ngưng đuổi theo bờ môi cố ý tránh đi của cậu, hai người đứng đó chơi trò hôn hôn một chút rồi lại tránh ra, hôn hôn một chút rồi lại đuổi theo.
“Ngày mai nhiều người, mẹ nó còn toàn là gay, không cho em đến được.” Anh phồng má thành một quả cầu to, mũi cọ cọ cái mũi cao thẳng của Cố Thanh Y, tình cờ còn cọ lên gương mặt nhẵn nhụi của cậu. Vợ anh lớn lên đẹp như vậy, lỡ như bị nhìn trúng thì làm sao bây giờ.
“Cắt.” Cố Thanh Y cười cười, cuối cùng hôn lên chóp mũi Giang Nguyên một chút “Đi chuẩn bị một chút đi, em giúp anh sắp hành lí.”
Nói xong, cậu đẩy Giang Nguyên ra khỏi phòng bếp trước, còn mình đi phía sau. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cậu cảm giác như con đường an ủi trái tim yếu đuối của Giang Nguyên nhà mình còn dài lắm.
Lúc đại học, đương nhiên cậu không lỡ để anh đi. Khi ấy, cậu hãy còn ngây ngốc trong lối sống Ivory tower, mà Giang Nguyên thì đã bước chân vào xã hội, anh vừa đi, cậu liền lo lắng cả buổi, sợ anh uống nhiều hại thân, sợ anh theo người ta học cái xấu —- xã hội đối với Cố Thanh Y khi ấy thật sự vẫn xa lắm.
[lối sống Ivory Tower: Live in an ivory tower = Lối sống thu mình lại để tránh gặp rắc rối hay thiệt thòi cho bản thân. Thường xảy ra ở giới trẻ còn đang học tập và sinh sống trong môi trường trường học.]
Nhưng bây giờ, chính cậu cũng đã là một người có tuổi, cảm thấy Giang Nguyên cũng sớm thành thục trưởng thành, công tác đối với hai người mà nói, cũng chỉ đơn giản là hai người xa nhau, không ngủ cùng một đêm mà thôi.
Đưa tay xoa xoa tóc Giang Nguyên, Cố Thanh Y cưng chiều mỉm cười.
Vốn đã không chững chạc, bây giờ lại như càng ấu trĩ muốn chết!
“Hm?” Giang Nguyên cho rằng Cố Thanh Y gọi anh, nghiêng đầu qua.
“Ngày mai anh vuốt tóc lên đi, dùng keo vuốt tóc ấy.” Cố Thanh Y nhún vai “Như thế chắc đẹp trai lắm.”
!!!!!
Thầy Lục sau khi đi coi thi về đang lao lực quá độ nằm trên sofa ôm Tiểu Bát xem phim thì nghe thấy một loạt tiếng đập cửa như thấy quỷ vang lên.
Lưu luyến liếc nhìn TV, lại tuyệt vọng nhìn ra cửa, cậu nhắm mắt lại giả điếc.
“Lục Triếp! Hừ!” Hiện tại không chỉ có tiếng đập cửa mà cả tiếng chuông khó nghe, tiếng người đáng ghét cũng truyền tới.
Chờ chút!
Ôi mẹ! Cậu kêu lên một tiếng đi ra mở cửa, cái đầu loạn như ổ gà nhìn người trước cửa quả nhiên không phải Cố Thanh Y hòa nhã thiện lương nhà đối diện.
Mà là lão già hung thần ác sát nhà Cố Thanh Y!
“Cậu có keo vuốt tóc không? Cho tôi mượn chút?” Giang Nguyên không hề vòng vo mà nghiêm mặt trực tiếp vươn tay ra trước mặt Lục Triếp.
Hung cái gì chứ! Ông đây cũng có bạn trai có được không! Bạn trai ông đây còn là con lai! Siêu cao! Siêu đẹp! Siêu hung! Đợi anh ta về còn không đánh chết anh!!!!!!!!
Đối mặt với Giang Nguyên, Lục Triếp âm thầm bắn ra vô số đạn máu, tức giận buông tay nắm cửa đi vào phòng tắm cạnh đó, ném ra một cái lọ tinh xảo dán mác nước ngoài “Này!”
Giang Nguyên đưa tay đỡ lấy cái lọ vừa vẽ một vòng parabol trên không trung, kéo lên khóe miệng “Cảm ơn nha!”
“Đi thong thả, không tiễn!” Đóng cửa cái rầm, Lục Triếp tủi hờn cầm điện thoại nhắn một cái tin vượt qua biển khơi “Cận Kỳ Phàn, em bị bắt nạt, bao giờ anh mới về, tất cả bọn họ đều bắt nạt em, anh mau về đánh họ giúp em đi hu hu hu hu hu hu, sao số em khổ thế cơ chứ, sao tự nhiên lại muốn yêu xa chứ a a a a a…”
“Ngày mai, đón anh ở sân bay.”
“….A?”
“Chồng em về làm chỗ dựa cho em.”
Ở cửa nhà bên kia.
Cố Thanh Y ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại với phụ huynh học sinh, cái gì mà phương pháp giáo dục, dạy dỗ tâm huyết, từng lời từng lời nói ra trôi chảy, nhưng thật ra tâm lại chẳng để ở đó.
Trong phòng tắm đối diện, Giang Nguyên đang khom người ghé sát vào cái gương kéo kéo tóc.
Một ít tóc mềm mại rủ trên trán bị vuốt lên thành một cái mái phồng phồng chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn của Giang Nguyên liền hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn. Cái trán mịn màng sung mãn, hai hàng lông mày đậm mà thẳng, con mắt phía dưới ánh lên nét mê hoặc, bờ môi bị hơi nước trong nhà tắm hun đến đỏ hông, giống như trái cây tươi ngon gọi người đến mua.
Nhìn theo luồng sáng kia chậm rãi đến gần rồi dừng lại trước mặt mình, Cố Thanh Y quyết định kết thúc cuộc gọi thảo luận về phương châm giáo dục vô nghĩ với phụ huynh học sinh, một tay giữ lấy cằm Giang Nguyên hôn lên.
Giang Nguyên lộ ra nụ cười thành công, tay vòng xuống dưới đầu gối Cố Thanh Y, không khó khăn gì mà ôm người bế lên.
(*) Chương 23 vốn là một chương H =))) Nhưng do viết vào đúng dịp năm mới nên tác giả không đăng theo truyện mà chỉ đăng weibo =))) Sau khi lật weibo của tác giả không thấy, t mới lò dò lên Tấn Giang, hóa ra tác giả chỉ đăng tải trong vòng mấy tiếng hay 1 ngày gì đó, nên chúng ta sẽ không có chương 23 đâu, mọi người xin hãy tự tưởng tượng =))) *khóc một dòng sông*
Mười năm rồi, cái tư thế ngủ gật của học sinh trung học này vẫn không đổi chút nào.
Nhẹ nhàng đặt túi xuống, treo áo khoác cẩn thận xong, Cố Thanh Y mới đi vòng lên phía trước, thử độ ấm của thức ăn trên bàn trước, món nào nguội thì đem đi hâm nóng, mới quay lại vỗ nhẹ đỉnh đầu của Giang Nguyên “Bạn học Giang, tỉnh nào.”
Thật ra, lúc Giang Nguyên nghe thấy tiếng động đã tỉnh, nhưng do không thể chịu nổi cơn buồn ngủ mới lại mơ màng tiếp. Bị Cố Thanh Y gọi, anh mở đôi mắt đang khép hờ, phát hiện Cố Thanh Y đang ôm lấy mình, một tay đặt lên vai anh, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.
Giang Nguyên theo bản năng đưa tay ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Y “Về rồi à.”
Cố Thanh Y ở trên đỉnh đầu anh khẽ cười, khom lưng tì cằm lên đầu anh “Ừ, về rồi.”
“Ăn một chút đã, hôm nay mệt rồi thì ngủ sớm một chút.” Có Thanh Y hôn lên tóc anh một cái, giúp anh cời tạp dề vắt lên lưng ghế, sau đó lấy bát đũa ngồi vào bên cạnh.
Không cần nói đến lịch trình tâm lí của Giang Nguyên, chỉ nói riêng đến hai hôm nay ở nhà dọn dẹp, rồi đi mua đồ làm cơm, hôm nay thì tới trường đưa cơm, thể lực tiêu hao cũng không nhỏ, mệt mỏi cũng là lẽ tất nhiên.
“Ừ, được.” Giang Nguyên kéo cái ghế lại gần Cố Thanh Y, nửa dựa vào người cậu, vừa tự mình ăn cơm vừa gắp đồ ăn cho Cố Thanh Y “Mình tự chọn cá mua về làm, vẫn là ăn ngon nhất.”
Cố Thanh Y gật đầu, món ăn Giang Nguyên nấu trước giờ đúng là ngon thật. Nghĩ nghĩ lại thấy nên khen một chút, cậu liền há miệng nhai nhai miếng cá Giang Nguyên gắp tới, chép chép miệng “Gắp mấy miếng nữa nào.”
Giang Nguyên từ trước đến nay không chịu được khen ngợi, thấy Cố Thanh Y híp mắt thích ăn, vui đến cả cổ cũng đỏ, vội vàng ngồi thẳng người bắt đầu gỡ cá. Cố Thanh Y chống cằm nhìn anh, cười cưng chiều.
Cơm xong, Cố Thanh Y đứng bên cạnh bồn rửa rửa bát, Giang Nguyên đứng cạnh pha nước mật ong, tự mình uống thử một hớp xong đưa tới bên mép Cố Thanh Y ý bảo cậu nếm “Ừm, được rồi!” Anh dùng cái thìa gõ gõ lên thành cốc, rồi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó “Vợ ơi, mai anh muốn về thành A một chuyến.”
Hôm nay sau khi quay lại, anh tra một ít thông tin về người tên Trì Uyên mà Phan Duy nói, lại tải Hà Sơn xuống chơi một lúc, cảm thấy người này dù sao cũng đáng để mình đến gặp một lần.
“Ừm, đi đi.” Cố Thanh Y vẩy vẩy cái bát đã rửa sạch trong tay để bọt nước rơi xuống bồn rửa, không mặn không nhạt nói một câu, một bộ giống như chuyện này có gì hay mà phải báo với em.
“Ừm, bảy giờ tối anh ăn cơm xong, anh sẽ lập…”
“Quay về vội thế làm gì?” Cố Thanh Y nhíu mày “Buổi tối lái xe không an toàn, anh nhất định còn phải uống rượu, sáng hôm sau hãy về đi.” Vẩy vẩy đôi đũa cuối cùng xong, Cố Thanh Y rửa tay, với lấy cái khăn bên cạnh lau khô.
Thật ra cậu chẳng nghĩ gì cả, nhưng lúc đi ra khỏi nhà bếp rồi, vẫn thấy Giang Nguyên đang bê cốc nước mật ong đứng đực ra, cậu mới ý thức được, con chó lớn Giang kia lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây rồi.
Cốc nước trong tay Giang Nguyên hãy còn ấm, thế mà trong lòng lại nguội lạnh dần.
Vừa nãy không phải còn tốt sao, hôm nay không phải còn ôm mình xoa đầu mình sao!
Chẳng lẽ em ấy không luyến tiếc mình, muốn mình về sớm ư, chẳng lẽ em ấy không lo người nhà họ Giang đến tìm mình gây rối ư, chẳng lẽ không sợ mình uống nhiều ư, chẳng lẽ không lo mình bên ngoài tìm người khác ư ư ư?
Em vốn luôn… không nỡ để anh đi cơ mà. Vì sao bây giờ lại dứt khoát như thế… không bận tâm… như thế….
Cũng phải, dù sao mình cũng chỉ là một tên bạn trai cũ bị coi thường chạy đến tái hợp mà thôi….
“Đồ con heo nhà anh đó.” Cố Thanh Y bước vài bước quay về trước mặt Giang Nguyên, hung hăng kéo đầu anh xuống, cau mày hung dữ “Em không có ý gì khác đâu.”
Giang Nguyên tủi thân cúi đầu nhìn cốc nước, không chịu ngẩng lên nhìn cậu.
Cậu lấy hai tay đỡ mặt anh lên, buộc Giang Nguyên đối diện với mình “Anh sẽ làm bậy ở ngoài sao?”
“Không.” Nhanh chóng lắc đầu, thiếu chút thì hất văng tay Cố Thanh Y.
“Vậy anh sẽ bị người ta làm bậy?”
“Không!” Giang Nguyên mở to mắt, tận lực chứng minh mình là một người bạn trai tràn đầy sức mạnh.
“Cho nên em còn gì để lo lắng nữa?” Cố Thanh Y mút mút môi trên Giang Nguyên “Hay là, anh sợ em làm bậy? Thật ra mai là cuối tuần, em đi đón anh nhé?”
Còn chưa nói xong, cậu đã thấp giọng bật cười, thân thể kề sát Giang Nguyên cùng nhau run lên.
Giang Nguyên kéo eo Cố Thanh Y, không ngưng đuổi theo bờ môi cố ý tránh đi của cậu, hai người đứng đó chơi trò hôn hôn một chút rồi lại tránh ra, hôn hôn một chút rồi lại đuổi theo.
“Ngày mai nhiều người, mẹ nó còn toàn là gay, không cho em đến được.” Anh phồng má thành một quả cầu to, mũi cọ cọ cái mũi cao thẳng của Cố Thanh Y, tình cờ còn cọ lên gương mặt nhẵn nhụi của cậu. Vợ anh lớn lên đẹp như vậy, lỡ như bị nhìn trúng thì làm sao bây giờ.
“Cắt.” Cố Thanh Y cười cười, cuối cùng hôn lên chóp mũi Giang Nguyên một chút “Đi chuẩn bị một chút đi, em giúp anh sắp hành lí.”
Nói xong, cậu đẩy Giang Nguyên ra khỏi phòng bếp trước, còn mình đi phía sau. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cậu cảm giác như con đường an ủi trái tim yếu đuối của Giang Nguyên nhà mình còn dài lắm.
Lúc đại học, đương nhiên cậu không lỡ để anh đi. Khi ấy, cậu hãy còn ngây ngốc trong lối sống Ivory tower, mà Giang Nguyên thì đã bước chân vào xã hội, anh vừa đi, cậu liền lo lắng cả buổi, sợ anh uống nhiều hại thân, sợ anh theo người ta học cái xấu —- xã hội đối với Cố Thanh Y khi ấy thật sự vẫn xa lắm.
[lối sống Ivory Tower: Live in an ivory tower = Lối sống thu mình lại để tránh gặp rắc rối hay thiệt thòi cho bản thân. Thường xảy ra ở giới trẻ còn đang học tập và sinh sống trong môi trường trường học.]
Nhưng bây giờ, chính cậu cũng đã là một người có tuổi, cảm thấy Giang Nguyên cũng sớm thành thục trưởng thành, công tác đối với hai người mà nói, cũng chỉ đơn giản là hai người xa nhau, không ngủ cùng một đêm mà thôi.
Đưa tay xoa xoa tóc Giang Nguyên, Cố Thanh Y cưng chiều mỉm cười.
Vốn đã không chững chạc, bây giờ lại như càng ấu trĩ muốn chết!
“Hm?” Giang Nguyên cho rằng Cố Thanh Y gọi anh, nghiêng đầu qua.
“Ngày mai anh vuốt tóc lên đi, dùng keo vuốt tóc ấy.” Cố Thanh Y nhún vai “Như thế chắc đẹp trai lắm.”
!!!!!
Thầy Lục sau khi đi coi thi về đang lao lực quá độ nằm trên sofa ôm Tiểu Bát xem phim thì nghe thấy một loạt tiếng đập cửa như thấy quỷ vang lên.
Lưu luyến liếc nhìn TV, lại tuyệt vọng nhìn ra cửa, cậu nhắm mắt lại giả điếc.
“Lục Triếp! Hừ!” Hiện tại không chỉ có tiếng đập cửa mà cả tiếng chuông khó nghe, tiếng người đáng ghét cũng truyền tới.
Chờ chút!
Ôi mẹ! Cậu kêu lên một tiếng đi ra mở cửa, cái đầu loạn như ổ gà nhìn người trước cửa quả nhiên không phải Cố Thanh Y hòa nhã thiện lương nhà đối diện.
Mà là lão già hung thần ác sát nhà Cố Thanh Y!
“Cậu có keo vuốt tóc không? Cho tôi mượn chút?” Giang Nguyên không hề vòng vo mà nghiêm mặt trực tiếp vươn tay ra trước mặt Lục Triếp.
Hung cái gì chứ! Ông đây cũng có bạn trai có được không! Bạn trai ông đây còn là con lai! Siêu cao! Siêu đẹp! Siêu hung! Đợi anh ta về còn không đánh chết anh!!!!!!!!
Đối mặt với Giang Nguyên, Lục Triếp âm thầm bắn ra vô số đạn máu, tức giận buông tay nắm cửa đi vào phòng tắm cạnh đó, ném ra một cái lọ tinh xảo dán mác nước ngoài “Này!”
Giang Nguyên đưa tay đỡ lấy cái lọ vừa vẽ một vòng parabol trên không trung, kéo lên khóe miệng “Cảm ơn nha!”
“Đi thong thả, không tiễn!” Đóng cửa cái rầm, Lục Triếp tủi hờn cầm điện thoại nhắn một cái tin vượt qua biển khơi “Cận Kỳ Phàn, em bị bắt nạt, bao giờ anh mới về, tất cả bọn họ đều bắt nạt em, anh mau về đánh họ giúp em đi hu hu hu hu hu hu, sao số em khổ thế cơ chứ, sao tự nhiên lại muốn yêu xa chứ a a a a a…”
“Ngày mai, đón anh ở sân bay.”
“….A?”
“Chồng em về làm chỗ dựa cho em.”
Ở cửa nhà bên kia.
Cố Thanh Y ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại với phụ huynh học sinh, cái gì mà phương pháp giáo dục, dạy dỗ tâm huyết, từng lời từng lời nói ra trôi chảy, nhưng thật ra tâm lại chẳng để ở đó.
Trong phòng tắm đối diện, Giang Nguyên đang khom người ghé sát vào cái gương kéo kéo tóc.
Một ít tóc mềm mại rủ trên trán bị vuốt lên thành một cái mái phồng phồng chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn của Giang Nguyên liền hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn. Cái trán mịn màng sung mãn, hai hàng lông mày đậm mà thẳng, con mắt phía dưới ánh lên nét mê hoặc, bờ môi bị hơi nước trong nhà tắm hun đến đỏ hông, giống như trái cây tươi ngon gọi người đến mua.
Nhìn theo luồng sáng kia chậm rãi đến gần rồi dừng lại trước mặt mình, Cố Thanh Y quyết định kết thúc cuộc gọi thảo luận về phương châm giáo dục vô nghĩ với phụ huynh học sinh, một tay giữ lấy cằm Giang Nguyên hôn lên.
Giang Nguyên lộ ra nụ cười thành công, tay vòng xuống dưới đầu gối Cố Thanh Y, không khó khăn gì mà ôm người bế lên.
(*) Chương 23 vốn là một chương H =))) Nhưng do viết vào đúng dịp năm mới nên tác giả không đăng theo truyện mà chỉ đăng weibo =))) Sau khi lật weibo của tác giả không thấy, t mới lò dò lên Tấn Giang, hóa ra tác giả chỉ đăng tải trong vòng mấy tiếng hay 1 ngày gì đó, nên chúng ta sẽ không có chương 23 đâu, mọi người xin hãy tự tưởng tượng =))) *khóc một dòng sông*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.