Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 33: Đêm kinh hoàng ở trường học
Lại Đắc Phi Mã Giáp
08/09/2021
Bây giờ là rạng sáng 4 giờ 37 phút 02 giây....
"Còn 5 phút nữa mới kết thúc vòng trừng phạt lần này." Tề Tư Nguyên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay nhắc nhở mọi người không nên cao hứng quá sớm, không nên dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Lúc này sân thể dục đã bị ngọn lửa làm sáng lên,một cỗ nhiệt khí xông thẳng tới trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, một bóng đen không biết từ đâu loạng choạng chạy về phía này.
Đó là thân ảnh của một người phụ nữ, cô ta tựa hồ cũng từ trong thư viện chạy ra. Từ xa khi nhìn thấy năm người Tề Tư Nguyên liền lảo đảo chạy tới.
Cho đến khi người phụ nữ đi đến gần, mọi người mới nhìn rõ người phụ nữ đó chính là Mã Tiểu Lộ vốn vẫn luôn ở cùng Tần Hải. Mà vào lúc này bọn họ lại không thấy Tần Hải đâu, chỉ có một mình cô ta.
Năm người có mặt không có ý định tới đỡ cô ta nhưng cũng không cố ý tránh né. Tề Tư Nguyên khẽ nhìn vết máu đã khô trên tay Mã Tiểu Lộ.
Còn có hai người nữa đi theo phía sau cô ta.
Là Trình Soái và Vệ Quốc Cường bị Đổng Phi đâm bị thương ở đùi. Phỏng chừng bọn họ vốn trốn trong thư viện mãi cho đến khi ngọn lửa bùng lên mới cuống quít chạy ra ngoài.
Ở cuối rừng cây nhỏ có một vài bóng người từ từ bước ra, dường như họ cũng bị ngọn lửa trong thư viện hấp dẫn.
Bọn họ từ xa nhìn thấy có người đang đứng ở đầu này mới do dự bước tới.
"Ngọn lửa lớn như vậy nếu còn không thiêu chết được Người Xử Phạt thì đối với chúng ta mà nói, Người Xử Phạt là một tồn tại không thể bị tiêu diệt. Nếu Người Xử Phạt không thể bị tiêu diệt thì lại không phù hợp với các quy tắc của hệ thống. Mà hệ thống cho tới nay chưa từng nói dối cho nên cậu cũng đừng quá lo lắng. " Tiếu Mạc Hàng nhìn đám người đang đi tới, nói với Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Đúng vậy. Là tôi đã quá lo lắng. Bất quá..." cậu vừa nói tới đây bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Tiếu Mạc Hàng hỏi:
"Vì sao chỗ anh còn thuốc nổ? "
Tiếu Mạc Hàng sửng sốt, anh cũng không tránh né tầm mắt của Tề Tư Nguyên:
"Tôi có một bình mà. Không phải trước đó Phương Chi Du đã đưa cho tôi sao? "
Tề Tư Nguyên nhíu mày:
"Khi chúng tôi ở trên lầu có nghe thấy dưới lầu truyền đến hai tiếng nổ..." đó không phải là của anh hả?
Chỉ là Tề Tư Nguyên còn chưa nói xong, Phương Chi Du đã hét lên như thể chợt nhớ ra điều gì đó:
"Mẹ kiếp, nhắc tới chuyện này. Nguyên Nguyên, tôi nhất định phải phê bình cậu! "
Phương Chi Du giương nanh múa vuốt nhảy đến trước mặt Tề Tư Nguyên, hắn chỉ vào phần lưng đẫm máu của mình nhe răng trợn mắt nói:
"Tôi biết cậu có lòng tốt đem thuốc nổ cho người khác, cậu không muốn nhìn đám bạn học cũ mất mạng tại nơi này. Tâm trạng đó tôi có thể hiểu được nhưng làm ơn lần sau khi muốn làm việc tốt cậu nên lựa chọn đối tượng, cái loại nhát gan như chuột, đầu óc không rõ ràng cầu cậu từ bỏ! Tên tiểu tử Đinh Dục kia thiếu chút nữa đã đem thuốc nổ đập vào lưng lão tử. Cũng may có cự quái chặn lại nếu không trong danh sách tử vong của hệ thống lần này đã có tên tôi rồi! Thuốc nổ bắn tung tóe, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa. Người anh em, cậu có hiểu không? "
Phương Chi Du đã phàn nàn về vấn đề này nhưng trên người hắn thật sự có vết thương. Ngay cả Tiếu Mạc Hàng muốn mắng hắn "mẹ nó cậu là lão tử ai đấy" cũng nể tình hắn chật vật thành như vậy, cuối cùng vẫn không mắng ra miệng.
Tề Tư Nguyên nhìn Phương Chi Du quơ tay múa chân, thân thể cậu hơi hướng về phía trước, cúi đầu xuống thành khẩn nói:
"Xin lỗi cậu, đây là lỗi của tôi. Mặc dù tôi biết có một số người cầm vũ khí sẽ trở nên nguy hiểm nhưng tôi vẫn ôm tâm lý may mắn làm điều đó. Đó là lỗi của tôi khi không nghĩ đến ý kiến và cảm xúc của cậu. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đặt lợi ích của đội lên hàng đầu. "
Bản edit này được đăng tại Chanhhsiunhun17.wordpress.com và wattpad: Chanhhsiunhun17. Nếu có xuất hiện ở nơi khác là ĂN CẮP. Xin cảm ơn!
Đội trong miệng Tề Tư Nguyên chính là liên minh nhỏ của cậu, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du. Về phần Yến Nam Thụy và Tôn Thiến Thiến có gia nhập liên minh này hay không còn cần ba người cùng tỏ thái độ mới được.
Nhưng mà thái độ của Phương Chi Du và Tiếu Mạc Hàng đối với Yến Nam Thụy, cho dù bọn họ không nói ra miệng, Tề Tư Nguyên cũng hiểu được bọn họ không tán thành Yến Nam Thụy gia nhập. Bọn họ không tín nhiệm Yến Nam Thụy từ chuyện Tề Tư Nguyên lúc trước muốn đi tòa nhà thực nghiệm một mình, qua đó đã có thể thấy được thái độ của hai người họ.
Mà lần tác chiến liên hợp trong thư viện này chỉ có thể tính là hợp tác tạm thời giữa hai bên.
Về phần Tôn Thiến Thiến, khi cô ta ném bình thuốc nổ kia ra thì trong lòng bọn họ mới coi như cô đủ tư cách để được quan sát và xem xét lại lần nữa.
"Này, này, này!" Phương Chi Du bị hành động cúi đầu xin lỗi của Tề Tư Nguyên làm cho sợ tới mức nhanh chóng núp ở phía sau lưng Tiếu Mạc Hàng:
"Nguyên Nguyên nghiêm túc như vậy thật đáng sợ! Tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng làm như vậy, cậu làm như vậy tôi có chút không quen! "
Tề Tư Nguyên lắc đầu:
"Ngay từ khi bắt đầu liên minh, chúng ta đã là một cộng đồng lợi ích. Nếu tôi không biết chuyện gì có thể xảy ra thì tốt thôi mà rõ ràng tôi đã dự kiến trước nhưng cuối cùng tôi vẫn muốn thử vì vậy đó là lỗi của tôi, tôi đã làm mạng sống của cậu bị đe dọa." cậu dứt khoát nói.
Phương Chi Du ở phía sau lưng Tiếu Mạc Hàng đột nhiên nắm chặt bả vai anh nói:
"Mạc Mạc, tôi sợ hãi. Cậu làm ơn nói với Nguyên Nguyên là tôi không có ý đó hơn nữa tôi cũng không chết. "
Đối với cá nhân Tiếu Mạc Hàng mà nói, anh phi thường vui vẻ cầm gậy đánh chết Phương Chi Du nhưng anh có thể sao? Câu trả lời là không.
Cho nên anh chỉ có thể gỡ bỏ móng vuốt của Phương Chi Du trên người mình ra rồi nói với Tề Tư Nguyên:
"Biết rõ có thể phát sinh hậu quả mà còn làm thì đó đúng là lỗi của cậu. Chỉ có điều cậu là người có đạo đức và điểm mấu chốt, mặc dù cậu không bao giờ nói ra nhưng chúng tôi biết cậu không muốn càng có nhiều người chết hơn vì vậy cậu đã làm điều đó và chúng tôi cũng ngầm đồng ý. Đó không phải là trách nhiệm của một mình cậu. Nếu chúng ta là liên minh, là cộng đồng lợi ích thì việc chúng tôi không ngăn cản hay thậm chí còn ngầm đồng ý để cậu làm như vậy thì đó hẳn là trách nhiệm chung của chúng ta, cậu không cần phải xin lỗi. "
"Đúng đúng đúng, Mạc Mạc nói rất đúng! " Phương Chi Du gật đầu như giã tỏi, nắm lấy vai Tiếu Mạc Hàng lần nữa.
"Cậu mà gọi tôi là Mạc Mạc lần nữa thì tôi sẽ ngay lập tức đánh gãy chân chó của cậu!" Tiếu Mạc Hàng quay đầu lại hét lớn, anh không thể nhịn được nữa.
" Vậy nếu Nguyên Nguyên gọi cậu là Mạc Mạc thì sao?" Phương Chi Du ra vẻ ngây thơ hỏi.
Tiếu Mạc Hàng rốt cuộc không nhịn được nhấc chân đạp Phương Chi Du một cái:
"Cậu ấy thích gọi cái gì thì gọi cái đó! "
Phương Chi Du lắc mình tránh đi, vẻ mặt khó chịu lẩm bẩm:
"Đối đãi khác biệt dữ vậy? "
Tề Tư Nguyên nhìn hai người họ, trong lòng nhất thời thoải mái hơn một chút. Cậu đem thuốc nổ mình chế tạo giao ra ngoài, ngoài việc tránh sự tranh giành không đáng do cậu có mà tôi không có ra thì không phải là không nghĩ tới những bình thuốc nổ kia sẽ bị một số người dùng ở nơi không nên dùng. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
Thế nhưng với số lượng là hai mươi ba người gồm một lão sư và còn lại đều là bạn học thì mỗi một vòng đều có người không ngừng chết đi, số người lúc này chỉ bằng khoảng một nửa so với một lớp. Cho nên Tề Tư Nguyên có lạnh nhạt với cảm xúc của bọn họ như thế nào thì vào lúc này cậu cũng không thể thờ ơ được.
Phương Chi Du miêu tả tuy rằng có chút khoa trương nhưng cũng không nói dối, vết thương trên người hắn cũng không phải là giả. Thông minh như Tề Tư Nguyên làm sao không biết mình làm sai cái gì, lại sai ở chỗ nào.
Phẩm chất đáng quý nhất của cậu chính là biết nhận lỗi, nhận lỗi liền sửa. Vì vậy đó không chỉ là một lời xin lỗi mà còn là một lời hứa. Cậu không dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn nhưng nếu đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Bất quá hai đồng đội tựa hồ đều không để ý đến sai lầm của cậu hoặc là nói họ nguyện ý bao dung sai lầm của cậu, điều này khiến trong lòng cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Không có lần sau." cũng mặc kệ hai người đang đùa giỡn có nghe thấy hay không, Tề Tư Nguyên nhẹ nhàng nói.
Yến Nam Thụy nhìn ba người trước mắt tựa hồ như hiểu ra cái gì đó. Hắn hiểu được đội của mình thiếu cái gì, cũng hiểu được lúc trước mình thiếu cái gì.
Tôn Thiến Thiến cũng ngơ ngác nhìn bọn họ rồi lại nhìn Yến Nam Thụy. Nếu như lúc trước bọn họ đồng tâm hơn một chút lại bao dung hơn một chút, có trách nhiệm hơn một chút, không đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết cho Yến Nam Thụy thì đội của bọn họ có phải vẫn còn hay không? Yến Nam Thụy có phải vẫn nguyện ý quản bọn họ hay không?
"Giúp tôi với, tôi đang bị thương." thanh âm của một người phụ nữ cắt đứt cuộc nói chuyện của mấy người bên này.
Bản edit này được đăng tại Chanhhsiunhun17.wordpress.com và wattpad: Chanhhsiunhun17. Nếu có xuất hiện ở nơi khác là ĂN CẮP. Xin cảm ơn!
Tề Tư Nguyên theo thói quen giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ là rạng sáng 4 giờ 37 phút 02 giây, còn gần ba phút nữa mới kết thúc đợt trừng phạt thứ tư.
Cậu lại nhìn thư viện đã cháy hoàn toàn, tuy rằng khói dày đặc cuồn cuộn hướng về phía chân trời nhưng quang mang ngọn lửa dấy lên đem bốn phía chiếu sáng như ban ngày. Bên tai cậu tựa hồ vang lên tiếng huýt sáo thê lương.
Ngọn lửa sáng như vậy, cái bóng cho dù không chết cũng tạm thời không ra được. Về phần cự quái kia nếu có đi ra thì mọi người vẫn có thể nhìn thấy, mà phương hướng thư viện lúc này cũng không có động tĩnh gì kỳ quái.
Sau khi xác nhận điều này, Tề Tư Nguyên mới lần nữa nhìn Mã Tiểu Lộ đang kêu cứu.
"Cô bị sao vậy?" Tề Tư Nguyên mặc dù hỏi nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Mã Tiểu Lộ giương mắt nhìn Tề Tư Nguyên cầu xin:
"Tần Hải bị thương chạy không thoát, hắn muốn kéo tôi cùng chết, hắn dùng chuỷ thủ đâm tôi..."
Vừa nói vừa để lộ cánh tay của mình, phía trên quả thật có một vết thương.
"Tôi biết trước kia bỏ lại các người tự mình chạy trốn là không đúng nhưng do tôi quá sợ... thực sự quá sợ... làm ơn đưa tôi đi... tôi..." cô khóc nên nói năng có chút lộn xộn.
Những người khác đều nhìn Tề Tư Nguyên, ngay cả Trình Soái và Vệ Quốc Cường đi theo phía sau Mã Tiểu Lộ cũng đồng loạt nhìn cậu. Tựa hồ quyết định lúc này của cậu có thể thay đổi thứ gì đó.
Tề Tư Nguyên quả thật đi về phía Mã Tiểu Lộ, cô ta thấy vậy liền lau nước mắt và gần như mỉm cười.
Bước chân của cậu cách cô ta hai ba mét mới ngừng lại.
Cậu cũng không tới đỡ Mã Tiểu Lộ, thậm chí cũng không đứng quá gần chỉ là thanh âm coi như ôn hòa:
"Tần Hải lúc trước vì sao kiên định nói Trương Hướng Vinh là quỷ? " cậu hỏi, đây là chuyện Tần Hải muốn nói nhưng còn chưa nói xong.
Mã Tiểu Lộ ngược lại không lảng tránh vấn đề, cô trả lời:
"Lúc đó ba người chúng tôi trốn trong nhà ăn. Kỳ thật chúng tôi đều rất sợ, tôi vốn muốn đi theo các cậu nhưng Tần Hải hắn..."
"Này, cô chỉ cần nói điểm mấu chốt! " Phương Chi Du ở một bên không kiên nhẫn quát.
Mã Tiểu Lộ tựa hồ cực kỳ sợ Phương Chi Du, cô ta lập tức hướng về phía Tề Tư Nguyên ném ánh mắt cầu cứu.
Tề Tư Nguyên không nhúc nhích nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi:
"Cứ nói đi, vì sao Tần Hải cho rằng Trương Hướng Vinh là quỷ, sau đó làm thế nào lại giết Trương Hướng Vinh?"
"Còn 5 phút nữa mới kết thúc vòng trừng phạt lần này." Tề Tư Nguyên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay nhắc nhở mọi người không nên cao hứng quá sớm, không nên dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Lúc này sân thể dục đã bị ngọn lửa làm sáng lên,một cỗ nhiệt khí xông thẳng tới trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, một bóng đen không biết từ đâu loạng choạng chạy về phía này.
Đó là thân ảnh của một người phụ nữ, cô ta tựa hồ cũng từ trong thư viện chạy ra. Từ xa khi nhìn thấy năm người Tề Tư Nguyên liền lảo đảo chạy tới.
Cho đến khi người phụ nữ đi đến gần, mọi người mới nhìn rõ người phụ nữ đó chính là Mã Tiểu Lộ vốn vẫn luôn ở cùng Tần Hải. Mà vào lúc này bọn họ lại không thấy Tần Hải đâu, chỉ có một mình cô ta.
Năm người có mặt không có ý định tới đỡ cô ta nhưng cũng không cố ý tránh né. Tề Tư Nguyên khẽ nhìn vết máu đã khô trên tay Mã Tiểu Lộ.
Còn có hai người nữa đi theo phía sau cô ta.
Là Trình Soái và Vệ Quốc Cường bị Đổng Phi đâm bị thương ở đùi. Phỏng chừng bọn họ vốn trốn trong thư viện mãi cho đến khi ngọn lửa bùng lên mới cuống quít chạy ra ngoài.
Ở cuối rừng cây nhỏ có một vài bóng người từ từ bước ra, dường như họ cũng bị ngọn lửa trong thư viện hấp dẫn.
Bọn họ từ xa nhìn thấy có người đang đứng ở đầu này mới do dự bước tới.
"Ngọn lửa lớn như vậy nếu còn không thiêu chết được Người Xử Phạt thì đối với chúng ta mà nói, Người Xử Phạt là một tồn tại không thể bị tiêu diệt. Nếu Người Xử Phạt không thể bị tiêu diệt thì lại không phù hợp với các quy tắc của hệ thống. Mà hệ thống cho tới nay chưa từng nói dối cho nên cậu cũng đừng quá lo lắng. " Tiếu Mạc Hàng nhìn đám người đang đi tới, nói với Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Đúng vậy. Là tôi đã quá lo lắng. Bất quá..." cậu vừa nói tới đây bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Tiếu Mạc Hàng hỏi:
"Vì sao chỗ anh còn thuốc nổ? "
Tiếu Mạc Hàng sửng sốt, anh cũng không tránh né tầm mắt của Tề Tư Nguyên:
"Tôi có một bình mà. Không phải trước đó Phương Chi Du đã đưa cho tôi sao? "
Tề Tư Nguyên nhíu mày:
"Khi chúng tôi ở trên lầu có nghe thấy dưới lầu truyền đến hai tiếng nổ..." đó không phải là của anh hả?
Chỉ là Tề Tư Nguyên còn chưa nói xong, Phương Chi Du đã hét lên như thể chợt nhớ ra điều gì đó:
"Mẹ kiếp, nhắc tới chuyện này. Nguyên Nguyên, tôi nhất định phải phê bình cậu! "
Phương Chi Du giương nanh múa vuốt nhảy đến trước mặt Tề Tư Nguyên, hắn chỉ vào phần lưng đẫm máu của mình nhe răng trợn mắt nói:
"Tôi biết cậu có lòng tốt đem thuốc nổ cho người khác, cậu không muốn nhìn đám bạn học cũ mất mạng tại nơi này. Tâm trạng đó tôi có thể hiểu được nhưng làm ơn lần sau khi muốn làm việc tốt cậu nên lựa chọn đối tượng, cái loại nhát gan như chuột, đầu óc không rõ ràng cầu cậu từ bỏ! Tên tiểu tử Đinh Dục kia thiếu chút nữa đã đem thuốc nổ đập vào lưng lão tử. Cũng may có cự quái chặn lại nếu không trong danh sách tử vong của hệ thống lần này đã có tên tôi rồi! Thuốc nổ bắn tung tóe, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa. Người anh em, cậu có hiểu không? "
Phương Chi Du đã phàn nàn về vấn đề này nhưng trên người hắn thật sự có vết thương. Ngay cả Tiếu Mạc Hàng muốn mắng hắn "mẹ nó cậu là lão tử ai đấy" cũng nể tình hắn chật vật thành như vậy, cuối cùng vẫn không mắng ra miệng.
Tề Tư Nguyên nhìn Phương Chi Du quơ tay múa chân, thân thể cậu hơi hướng về phía trước, cúi đầu xuống thành khẩn nói:
"Xin lỗi cậu, đây là lỗi của tôi. Mặc dù tôi biết có một số người cầm vũ khí sẽ trở nên nguy hiểm nhưng tôi vẫn ôm tâm lý may mắn làm điều đó. Đó là lỗi của tôi khi không nghĩ đến ý kiến và cảm xúc của cậu. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đặt lợi ích của đội lên hàng đầu. "
Bản edit này được đăng tại Chanhhsiunhun17.wordpress.com và wattpad: Chanhhsiunhun17. Nếu có xuất hiện ở nơi khác là ĂN CẮP. Xin cảm ơn!
Đội trong miệng Tề Tư Nguyên chính là liên minh nhỏ của cậu, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du. Về phần Yến Nam Thụy và Tôn Thiến Thiến có gia nhập liên minh này hay không còn cần ba người cùng tỏ thái độ mới được.
Nhưng mà thái độ của Phương Chi Du và Tiếu Mạc Hàng đối với Yến Nam Thụy, cho dù bọn họ không nói ra miệng, Tề Tư Nguyên cũng hiểu được bọn họ không tán thành Yến Nam Thụy gia nhập. Bọn họ không tín nhiệm Yến Nam Thụy từ chuyện Tề Tư Nguyên lúc trước muốn đi tòa nhà thực nghiệm một mình, qua đó đã có thể thấy được thái độ của hai người họ.
Mà lần tác chiến liên hợp trong thư viện này chỉ có thể tính là hợp tác tạm thời giữa hai bên.
Về phần Tôn Thiến Thiến, khi cô ta ném bình thuốc nổ kia ra thì trong lòng bọn họ mới coi như cô đủ tư cách để được quan sát và xem xét lại lần nữa.
"Này, này, này!" Phương Chi Du bị hành động cúi đầu xin lỗi của Tề Tư Nguyên làm cho sợ tới mức nhanh chóng núp ở phía sau lưng Tiếu Mạc Hàng:
"Nguyên Nguyên nghiêm túc như vậy thật đáng sợ! Tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng làm như vậy, cậu làm như vậy tôi có chút không quen! "
Tề Tư Nguyên lắc đầu:
"Ngay từ khi bắt đầu liên minh, chúng ta đã là một cộng đồng lợi ích. Nếu tôi không biết chuyện gì có thể xảy ra thì tốt thôi mà rõ ràng tôi đã dự kiến trước nhưng cuối cùng tôi vẫn muốn thử vì vậy đó là lỗi của tôi, tôi đã làm mạng sống của cậu bị đe dọa." cậu dứt khoát nói.
Phương Chi Du ở phía sau lưng Tiếu Mạc Hàng đột nhiên nắm chặt bả vai anh nói:
"Mạc Mạc, tôi sợ hãi. Cậu làm ơn nói với Nguyên Nguyên là tôi không có ý đó hơn nữa tôi cũng không chết. "
Đối với cá nhân Tiếu Mạc Hàng mà nói, anh phi thường vui vẻ cầm gậy đánh chết Phương Chi Du nhưng anh có thể sao? Câu trả lời là không.
Cho nên anh chỉ có thể gỡ bỏ móng vuốt của Phương Chi Du trên người mình ra rồi nói với Tề Tư Nguyên:
"Biết rõ có thể phát sinh hậu quả mà còn làm thì đó đúng là lỗi của cậu. Chỉ có điều cậu là người có đạo đức và điểm mấu chốt, mặc dù cậu không bao giờ nói ra nhưng chúng tôi biết cậu không muốn càng có nhiều người chết hơn vì vậy cậu đã làm điều đó và chúng tôi cũng ngầm đồng ý. Đó không phải là trách nhiệm của một mình cậu. Nếu chúng ta là liên minh, là cộng đồng lợi ích thì việc chúng tôi không ngăn cản hay thậm chí còn ngầm đồng ý để cậu làm như vậy thì đó hẳn là trách nhiệm chung của chúng ta, cậu không cần phải xin lỗi. "
"Đúng đúng đúng, Mạc Mạc nói rất đúng! " Phương Chi Du gật đầu như giã tỏi, nắm lấy vai Tiếu Mạc Hàng lần nữa.
"Cậu mà gọi tôi là Mạc Mạc lần nữa thì tôi sẽ ngay lập tức đánh gãy chân chó của cậu!" Tiếu Mạc Hàng quay đầu lại hét lớn, anh không thể nhịn được nữa.
" Vậy nếu Nguyên Nguyên gọi cậu là Mạc Mạc thì sao?" Phương Chi Du ra vẻ ngây thơ hỏi.
Tiếu Mạc Hàng rốt cuộc không nhịn được nhấc chân đạp Phương Chi Du một cái:
"Cậu ấy thích gọi cái gì thì gọi cái đó! "
Phương Chi Du lắc mình tránh đi, vẻ mặt khó chịu lẩm bẩm:
"Đối đãi khác biệt dữ vậy? "
Tề Tư Nguyên nhìn hai người họ, trong lòng nhất thời thoải mái hơn một chút. Cậu đem thuốc nổ mình chế tạo giao ra ngoài, ngoài việc tránh sự tranh giành không đáng do cậu có mà tôi không có ra thì không phải là không nghĩ tới những bình thuốc nổ kia sẽ bị một số người dùng ở nơi không nên dùng. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
Thế nhưng với số lượng là hai mươi ba người gồm một lão sư và còn lại đều là bạn học thì mỗi một vòng đều có người không ngừng chết đi, số người lúc này chỉ bằng khoảng một nửa so với một lớp. Cho nên Tề Tư Nguyên có lạnh nhạt với cảm xúc của bọn họ như thế nào thì vào lúc này cậu cũng không thể thờ ơ được.
Phương Chi Du miêu tả tuy rằng có chút khoa trương nhưng cũng không nói dối, vết thương trên người hắn cũng không phải là giả. Thông minh như Tề Tư Nguyên làm sao không biết mình làm sai cái gì, lại sai ở chỗ nào.
Phẩm chất đáng quý nhất của cậu chính là biết nhận lỗi, nhận lỗi liền sửa. Vì vậy đó không chỉ là một lời xin lỗi mà còn là một lời hứa. Cậu không dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn nhưng nếu đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Bất quá hai đồng đội tựa hồ đều không để ý đến sai lầm của cậu hoặc là nói họ nguyện ý bao dung sai lầm của cậu, điều này khiến trong lòng cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Không có lần sau." cũng mặc kệ hai người đang đùa giỡn có nghe thấy hay không, Tề Tư Nguyên nhẹ nhàng nói.
Yến Nam Thụy nhìn ba người trước mắt tựa hồ như hiểu ra cái gì đó. Hắn hiểu được đội của mình thiếu cái gì, cũng hiểu được lúc trước mình thiếu cái gì.
Tôn Thiến Thiến cũng ngơ ngác nhìn bọn họ rồi lại nhìn Yến Nam Thụy. Nếu như lúc trước bọn họ đồng tâm hơn một chút lại bao dung hơn một chút, có trách nhiệm hơn một chút, không đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết cho Yến Nam Thụy thì đội của bọn họ có phải vẫn còn hay không? Yến Nam Thụy có phải vẫn nguyện ý quản bọn họ hay không?
"Giúp tôi với, tôi đang bị thương." thanh âm của một người phụ nữ cắt đứt cuộc nói chuyện của mấy người bên này.
Bản edit này được đăng tại Chanhhsiunhun17.wordpress.com và wattpad: Chanhhsiunhun17. Nếu có xuất hiện ở nơi khác là ĂN CẮP. Xin cảm ơn!
Tề Tư Nguyên theo thói quen giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ là rạng sáng 4 giờ 37 phút 02 giây, còn gần ba phút nữa mới kết thúc đợt trừng phạt thứ tư.
Cậu lại nhìn thư viện đã cháy hoàn toàn, tuy rằng khói dày đặc cuồn cuộn hướng về phía chân trời nhưng quang mang ngọn lửa dấy lên đem bốn phía chiếu sáng như ban ngày. Bên tai cậu tựa hồ vang lên tiếng huýt sáo thê lương.
Ngọn lửa sáng như vậy, cái bóng cho dù không chết cũng tạm thời không ra được. Về phần cự quái kia nếu có đi ra thì mọi người vẫn có thể nhìn thấy, mà phương hướng thư viện lúc này cũng không có động tĩnh gì kỳ quái.
Sau khi xác nhận điều này, Tề Tư Nguyên mới lần nữa nhìn Mã Tiểu Lộ đang kêu cứu.
"Cô bị sao vậy?" Tề Tư Nguyên mặc dù hỏi nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Mã Tiểu Lộ giương mắt nhìn Tề Tư Nguyên cầu xin:
"Tần Hải bị thương chạy không thoát, hắn muốn kéo tôi cùng chết, hắn dùng chuỷ thủ đâm tôi..."
Vừa nói vừa để lộ cánh tay của mình, phía trên quả thật có một vết thương.
"Tôi biết trước kia bỏ lại các người tự mình chạy trốn là không đúng nhưng do tôi quá sợ... thực sự quá sợ... làm ơn đưa tôi đi... tôi..." cô khóc nên nói năng có chút lộn xộn.
Những người khác đều nhìn Tề Tư Nguyên, ngay cả Trình Soái và Vệ Quốc Cường đi theo phía sau Mã Tiểu Lộ cũng đồng loạt nhìn cậu. Tựa hồ quyết định lúc này của cậu có thể thay đổi thứ gì đó.
Tề Tư Nguyên quả thật đi về phía Mã Tiểu Lộ, cô ta thấy vậy liền lau nước mắt và gần như mỉm cười.
Bước chân của cậu cách cô ta hai ba mét mới ngừng lại.
Cậu cũng không tới đỡ Mã Tiểu Lộ, thậm chí cũng không đứng quá gần chỉ là thanh âm coi như ôn hòa:
"Tần Hải lúc trước vì sao kiên định nói Trương Hướng Vinh là quỷ? " cậu hỏi, đây là chuyện Tần Hải muốn nói nhưng còn chưa nói xong.
Mã Tiểu Lộ ngược lại không lảng tránh vấn đề, cô trả lời:
"Lúc đó ba người chúng tôi trốn trong nhà ăn. Kỳ thật chúng tôi đều rất sợ, tôi vốn muốn đi theo các cậu nhưng Tần Hải hắn..."
"Này, cô chỉ cần nói điểm mấu chốt! " Phương Chi Du ở một bên không kiên nhẫn quát.
Mã Tiểu Lộ tựa hồ cực kỳ sợ Phương Chi Du, cô ta lập tức hướng về phía Tề Tư Nguyên ném ánh mắt cầu cứu.
Tề Tư Nguyên không nhúc nhích nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi:
"Cứ nói đi, vì sao Tần Hải cho rằng Trương Hướng Vinh là quỷ, sau đó làm thế nào lại giết Trương Hướng Vinh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.