Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 23: Đêm kinh hoàng trong vườn trường
Lại Đắc Phi Mã Giáp
21/08/2021
Yến Nam Thụy sẽ trở lại nơi này! Yến Nam Thụy sẽ không vứt bỏ bọn họ!
"Việc tham gia của tôi có thể giúp hai người tiết kiệm thời gian bảo vệ Tề Tư Nguyên, tôi sẽ cùng cậu ấy chế tạo Nhiên Thiêu Bình và vận chuyển Nhiên Thiêu Bình trở về đây nhanh hơn." Yến Nam Thụy nói.
Sau khi nói xong, Yến Nam Thụy đã đến bên cạnh Tề Tư Nguyên. Giờ phút này hắn như lấy lại được sự bình tĩnh trước đây, trên mặt và ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Tề Tư Nguyên sửng sốt vài giây, ngay sau đó cậu cũng quan sát lại đối phương. Một lát sau, Tề Tư Nguyên chớp chớp mắt gật đầu đồng ý.
Phương Chi Du nhún vai, Tề Tư Nguyên đã đưa ra quyết định nên hắn cũng không còn gì để nói. Chỉ là nhất thời hắn nhìn về phía Tiếu Mạc Hàng thì tình cờ thấy anh ta không dấu vết mà nhíu mày nhưng ngay sau đó trên mặt lại khôi phục như không có việc gì.
"Được rồi, nếu đã quyết định như vậy thì cứ theo đó mà làm." Tiếu Mạc Hàng cười nhẹ đi đến bên cạnh Tề Tư Nguyên, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của anh vì quyết định của Tề Tư Nguyên lúc nãy giờ đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tiếu Mạc Hàng cười cười với Yến Nam Thụy rồi đột nhiên nắm lấy tay của Tề Tư Nguyên, anh nhìn Yến Nam Thụy cười nói:
"Còn vài phút nữa mới hành động, tôi muốn nói chuyện với Nguyên Nguyên vài câu. Cậu không ngại chứ?" Anh chớp mắt, cố ý nói lời ái muội.
Phương Chi Du ở bên kia huýt sáo khi nghe được câu này.
"Tùy cậu." Yến Nam Thụy nhìn thoáng qua Tiếu Mạc Hàng rồi lạnh lùng đáp lại, sau đó xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hai người họ nhưng không hề quay lại nơi ban đầu nghỉ ngơi chung với đám người kia.
Tiếu Mạc Hàng kéo Tề Tư Nguyên về khu vực cách những người khác một khoảng nhưng anh không dám dắt cậu đi quá xa, hai người vẫn ở trong phạm vi được ánh đèn bao phủ.
"Có chuyện gì vậy?"Tề Tư Nguyên nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tiếu Mạc Hàng. Vừa rồi khi Tiếu Mạc Hàng kéo tay cậu, ngón tay của anh ta gãi nhẹ trong lòng bàn tay cậu, Tề Tư Nguyên đoán hành động này nhất định có mục đích gì đó nên rất ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
"Tư Nguyên, tôi không biết cậu và Yến Nam Thụy thời học sinh có giao tình gì. Tuy nhiên, hắn và cậu là hai loại người khác nhau."Tiếu Mạc Hàng cân nhắc, tự hỏi mình nên nói thế nào để tiểu gia hỏa này hiểu được dễ dàng.
Trên thực tế, thời gian anh ở chung với Tề Tư Nguyên quá ngắn. "Sự kiện" mà anh xem trọng và quan tâm nhất dường như trước mắt chỉ có một mình anh đơn phương nhớ rõ, còn Tề Tư Nguyên đối với tình cảm của anh hoàn toàn không hay biết.
Trong mắt Tề Tư Nguyên, có thể Yến Nam Thụy càng quen thuộc và đáng tin cậy hơn anh. Tiếu Mạc Hàng biết cậu thực sự còn rất nhiều nghi ngờ về bản thân anh và Phương Chi Du.
Tề Tư Nguyên là một người có nguyên tắc, nếu đã được cậu công nhận là liên minh, cậu sẽ trao cho các đồng đội sự tin tưởng mà họ xứng đáng có được. Nhưng về mặt tình cảm cá nhân thì sao? Có lẽ cậu sẽ nguyện ý tin tưởng Yến Nam Thụy không chừng.
Nhưng Tiếu Mạc Hàng lại không tin tưởng Yến Nam Thụy.
Nhưng anh nên nói với Tề Tư Nguyên như thế nào đây? Tục ngữ có câu "Sơ bất gián thân"*, đó chính là điều khiến Tiếu Mạc Hàng hiện giờ rất khó xử.
*Sơ bất gián thân: người xa không ngăn cách được người gần, ý nói người thân cận đáng tin hơn.
"Tôi biết." Tề Tư Nguyên vẫn bình tĩnh nhìn Tiếu Mạc Hàng, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
Tiếu Mạc Hàng nói:
"Cuộc sống của hắn trước nay đều thuận buồm xuôi gió chưa từng xảy ra chuyện gì cho đến ngày hôm nay."
Tề Tư Nguyên gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Cậu có nói vào thời kỳ học sinh, cậu chưa từng thắng hắn về thứ hạng bao giờ. Nhưng hôm nay, cậu đã thắng hắn rất nhiều lần. Mà tình cảnh hiện tại, hắn lại đang bị chính đồng đội của mình xa lánh." Tiếu Mạc Hàng nhìn thẳng vào mắt Tề Tư Nguyên nói. Anh vẫn chưa nói hết suy nghĩ của mình nhưng tin rằng Tề Tư Nguyên sẽ hiểu được.
Điều mà Tiếu Mạc Hàng lo lắng là Tề Tư Nguyên sẽ nghĩ gì về anh sau khi anh nói những lời này. Có lẽ cậu sẽ thấy anh giống như Phương Chi Du có dụng tâm kín đáo khi nói câu "Có quỷ trong chúng ta"?
Tề Tư Nguyên cau mày, mấp máy môi nhưng lại không nói gì, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào bây giờ.
"Tư Nguyên..." Tiếu Mạc Hàng nhịn không được vươn tay ra nắm lấy bả vai Tề Tư Nguyên. Anh muốn nói với cậu rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ tổn thương cậu. Anh muốn nói với cậu hãy tin tưởng anh không chỉ vì sự tín nhiệm giữa đồng đội với nhau mà còn về mặt tình cảm... nhưng mà...
"Tôi hiểu." Tề Tư Nguyên thấp giọng nói:
"Trên đời này khó nắm bắt nhất chính là nhân tâm. Nhưng mà Tiếu Mạc Hàng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc điều khiển nhân tâm. Tôi chỉ thuận thế mà làm. "
"Anh yên tâm, ít nhất trước mắt hắn sẽ không làm hại tôi. Không phải vì tôi quá tín nhiệm nhân phẩm của hắn, cũng không phải vì tình bạn cùng lớp mà bởi vì tôi và hắn đều là người thông minh." Tề Tư Nguyên cũng không nói rõ ra hết, trong lòng cậu luôn có một thước đo, cậu tự biết cân nhắc mọi chuyện.
"Vậy thì tốt." Tiếu Mạc Hàng cười gật đầu. Tề Tư Nguyên vẫn luôn lý trí như vậy, anh vốn nên vui mừng nhưng lúc này lại không biết vì sao mà trong lòng lại cảm thấy mất mát:
"Cậu nhớ chú ý tới thời gian, đừng tập trung quá nhiều vào việc chế tạo Nhiên Thiêu Bình mà quên mất hoàn cảnh xung quanh. "
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Tôi sẽ chú ý, anh cũng vậy."
Trong khi chờ đợi, tiếng "Đinh" từ điện thoại di động của mọi người đồng thời vang lên. Thanh âm này đối với bọn họ như một tín hiệu của sự giải thoát, tuyên cáo khoảng thời gian kinh hoàng nhất đã kết thúc.
Phán đoán của Tề Tư Nguyên đã đúng, trong gần mười phút kể từ khi mọi người chạy đến đại sảnh, bóng đen đó không hề xuất hiện nữa.
Tất cả những người còn sống trong thư viện đều an toàn! Ít nhất trước mắt họ sẽ được an toàn!
Những người chung đội với Yến Nam Thụy gần như cùng lúc phát ra âm thanh hoan hô vui mừng, họ vui mừng vì đã may mắn sống sót sau cuộc chạy trốn chết chóc.
Đáng tiếc, Tề Tư Nguyên lại không lạc quan như vậy.
Trong gần mười phút đó, bóng đen đã đi đâu?
Tề Tư Nguyên lấy điện thoại ra, hít sâu một hơi, sau đó mới bật màn hình lên.
Từng dòng chữ quen thuộc được hiển thị trên màn hình:
Vòng trừng phạt thứ ba đã kết thúc.
Xin chúc mừng những người chạy trốn còn sống trong vòng này, các bạn thật sự rất may mắn, cầu mong những điều may mắn đó sẽ luôn ở bên các bạn!
Tề Tư Nguyên nhíu mày, nhấp vào màn hình, lật trang:
Thời gian dành cho Người Xử Phạt ở vòng ba: 20 phút.
Kết thúc!
Người chạy trốn số 010 Hoàng Tư Văn, bị loại.
Người chạy trốn số 015 Lý Bân, bị loại.
Người chạy trốn số 004 Trương Hướng Vinh, bị loại.
Người chạy trốn số 003 Tần Hải tích lũy được 1 điểm.
Tổng thời gian trò chơi tích lũy: 210 phút
Thời gian hiện tại: 03:30
Người tham gia trò chơi ban đầu: 22 người
Người chạy trốn còn lại: 15 người
Thời gian trừng phạt ở vòng thứ ba kết thúc, tiến vào vòng thứ tư của trò chơi. Chúc mọi người may mắn!
Lại lật trang:
Xin chúc mừng những người sống sót đã đạt được tích phân cầu sinh trong vòng này. Đừng quên rằng ba điểm được miễn trừng phạt một lần!
Người chơi hãy chăm chỉ đạt được tích phân!
Người chiến thắng trong vòng này sẽ nhận được phần thưởng!
Lại lật trang lần nữa:
Vòng thứ tư của trò chơi bắt đầu
Thời gian tiến hành trò chơi: 45 phút
Thời gian hiện tại: 03:30:55
Sau 00:44:05 phút, thời gian của vòng thứ tư kết thúc, sau đó sẽ tiến vào thời gian trừng phạt.
Thời gian trừng phạt ở vòng thứ tư: 25 phút.
Chúc các bạn chơi trò chơi vui vẻ!
Tề Tư Nguyên cất điện thoại vào rồi thở dài. Hoàng Tư Văn và Lý Bân đã bị bóng đen giết chết trong thư viện.
Mà Trương Hướng Vinh cũng đã chết, nhưng Tần Hải lại có điểm!
Điều đó có nghĩa là gì?
Vẫn là câu hỏi đó, bóng đen đã đi đâu?
"Đi thôi." Yến Nam Thụy đi đến bên cạnh Tề Tư Nguyên thúc giục.
Tề Tư Nguyên gật đầu, nhìn Tiếu Mạc Hàng cùng Phương Chi Du một lần nữa rồi nói:
"Hai người hãy cẩn thận."
Hai người họ chỉ gật đầu, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Yến Nam Thụy cũng không nói thêm lời nào, đi thẳng ra cửa, Tề Tư Nguyên theo sát phía sau hắn.
"Chờ một chút, Tề Tư Nguyên. Tôi cũng muốn đi cùng các người. Tôi có thể giúp hai người tìm đồ và khuân vác Nhiên Thiêu Bình về đây." Một giọng nữ vang lên phía sau Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên dừng chân rồi quay lại nhìn vào người phụ nữ duy nhất còn sống - Tôn Thiến Thiến. Sau đó cậu cười với cô nhưng lắc đầu:
"Không được, tôi không đủ sức lo cho tương lai của mọi người. Tự bản thân các người hãy lo cho mình. Cố lên."
Nói xong, cậu quay đầu lại và đi tiếp.
"Cậu có ý gì?"Tôn Thiến Thiến đuổi theo vài bước rồi nói:
"Tôi chỉ muốn giúp đỡ hai người thôi mà, tôi cũng muốn sống."
Lần này Tề Tư Nguyên không quay đầu lại nhưng vẫn như cũ lắc đầu:
"Đó là việc của cô. Tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải gánh vác tương lai cho cô. Tòa nhà thực nghiệm ở đó ai cũng có thể đi, đồ vật bên trong ai cũng có thể lấy. Nhưng những gì mọi người làm đều không liên quan gì đến tôi. "
Tôn Thiến Thiến dừng lại, hai tay nắm chặt vào nhau. Cô hiểu được thâm ý trong lời nói của Tề Tư Nguyên khi cậu ta từ chối cô.
"Nam Thụy... chúng tôi..." Trình Soái và Vệ Quốc Cường cũng đuổi theo nhưng họ không dám đến gần Yến Nam Thụy.
Từ thời học sinh, bọn họ chính là bạn tốt của nhau. Thậm chí mười phút trước, họ còn phối hợp rất ăn ý nhưng đột nhiên sau khi Tôn Thiến Thiến đứng giữa đại sảnh chỉ trích Yến Nam Thụy, dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Lúc đó bọn họ đang nghĩ gì? Trong nháy mắt đó, nội tâm họ có phải cũng giống với Tôn Thiến Thiến hay không? Một khắc đó, trong lòng họ có phải cũng nổi lên nghi ngờ về năng lực của Yến Nam Thụy nên không đứng ra bênh vực đồng đội hay không?
Không, không phải! Bọn họ chỉ là quá sợ hãi! Bọn họ vẫn chưa bình tĩnh được sau vòng trừng phạt kia nên mới nhất thời không phản ứng kịp! Nhất định là như vậy!
Yến Nam Thụy bước chân hơi chậm lại nhưng rốt cuộc vẫn không dừng chân, thậm chí không quay đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy:
"Tề Tư Nguyên nói đúng, thư viện hiện tại an toàn. Tôi sẽ mang theo Nhiên Thiêu Bình trở lại. Hai người có thể đi tìm vũ khí hoặc những nơi an toàn khác như Phương Chi Du và Tiếu Mạc Hàng. "
Trình Soái và Vệ Quốc Cường cao hứng trở lại, ở một khắc kia họ mới phát hiện ra nếu rời khỏi Yến Nam Thụy, họ không biết phải làm cái gì. Khoảnh khắc ấy, nội tâm họ tràn đầy hoang mang và sợ hãi.
Nhưng Yến Nam Thụy đã mở miệng đưa ra hướng hành động cho họ. Yến Nam Thụy sẽ trở lại nơi này! Yến Nam Thụy sẽ không vứt bỏ bọn họ!
Trình Soái cùng Vệ Quốc Cường tích cực hưởng ứng chỉ dẫn của Yến Nam Thụy nhưng không nhận ra một điều, Yến Nam Thụy đã không còn hứa hẹn như trước. Yến Nam Thụy nói hắn sẽ quay trở lại chỉ vì Tề Tư Nguyên đã quyết định ở đây hội hợp cùng Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du mà thôi!
"Việc tham gia của tôi có thể giúp hai người tiết kiệm thời gian bảo vệ Tề Tư Nguyên, tôi sẽ cùng cậu ấy chế tạo Nhiên Thiêu Bình và vận chuyển Nhiên Thiêu Bình trở về đây nhanh hơn." Yến Nam Thụy nói.
Sau khi nói xong, Yến Nam Thụy đã đến bên cạnh Tề Tư Nguyên. Giờ phút này hắn như lấy lại được sự bình tĩnh trước đây, trên mặt và ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Tề Tư Nguyên sửng sốt vài giây, ngay sau đó cậu cũng quan sát lại đối phương. Một lát sau, Tề Tư Nguyên chớp chớp mắt gật đầu đồng ý.
Phương Chi Du nhún vai, Tề Tư Nguyên đã đưa ra quyết định nên hắn cũng không còn gì để nói. Chỉ là nhất thời hắn nhìn về phía Tiếu Mạc Hàng thì tình cờ thấy anh ta không dấu vết mà nhíu mày nhưng ngay sau đó trên mặt lại khôi phục như không có việc gì.
"Được rồi, nếu đã quyết định như vậy thì cứ theo đó mà làm." Tiếu Mạc Hàng cười nhẹ đi đến bên cạnh Tề Tư Nguyên, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của anh vì quyết định của Tề Tư Nguyên lúc nãy giờ đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tiếu Mạc Hàng cười cười với Yến Nam Thụy rồi đột nhiên nắm lấy tay của Tề Tư Nguyên, anh nhìn Yến Nam Thụy cười nói:
"Còn vài phút nữa mới hành động, tôi muốn nói chuyện với Nguyên Nguyên vài câu. Cậu không ngại chứ?" Anh chớp mắt, cố ý nói lời ái muội.
Phương Chi Du ở bên kia huýt sáo khi nghe được câu này.
"Tùy cậu." Yến Nam Thụy nhìn thoáng qua Tiếu Mạc Hàng rồi lạnh lùng đáp lại, sau đó xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hai người họ nhưng không hề quay lại nơi ban đầu nghỉ ngơi chung với đám người kia.
Tiếu Mạc Hàng kéo Tề Tư Nguyên về khu vực cách những người khác một khoảng nhưng anh không dám dắt cậu đi quá xa, hai người vẫn ở trong phạm vi được ánh đèn bao phủ.
"Có chuyện gì vậy?"Tề Tư Nguyên nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tiếu Mạc Hàng. Vừa rồi khi Tiếu Mạc Hàng kéo tay cậu, ngón tay của anh ta gãi nhẹ trong lòng bàn tay cậu, Tề Tư Nguyên đoán hành động này nhất định có mục đích gì đó nên rất ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
"Tư Nguyên, tôi không biết cậu và Yến Nam Thụy thời học sinh có giao tình gì. Tuy nhiên, hắn và cậu là hai loại người khác nhau."Tiếu Mạc Hàng cân nhắc, tự hỏi mình nên nói thế nào để tiểu gia hỏa này hiểu được dễ dàng.
Trên thực tế, thời gian anh ở chung với Tề Tư Nguyên quá ngắn. "Sự kiện" mà anh xem trọng và quan tâm nhất dường như trước mắt chỉ có một mình anh đơn phương nhớ rõ, còn Tề Tư Nguyên đối với tình cảm của anh hoàn toàn không hay biết.
Trong mắt Tề Tư Nguyên, có thể Yến Nam Thụy càng quen thuộc và đáng tin cậy hơn anh. Tiếu Mạc Hàng biết cậu thực sự còn rất nhiều nghi ngờ về bản thân anh và Phương Chi Du.
Tề Tư Nguyên là một người có nguyên tắc, nếu đã được cậu công nhận là liên minh, cậu sẽ trao cho các đồng đội sự tin tưởng mà họ xứng đáng có được. Nhưng về mặt tình cảm cá nhân thì sao? Có lẽ cậu sẽ nguyện ý tin tưởng Yến Nam Thụy không chừng.
Nhưng Tiếu Mạc Hàng lại không tin tưởng Yến Nam Thụy.
Nhưng anh nên nói với Tề Tư Nguyên như thế nào đây? Tục ngữ có câu "Sơ bất gián thân"*, đó chính là điều khiến Tiếu Mạc Hàng hiện giờ rất khó xử.
*Sơ bất gián thân: người xa không ngăn cách được người gần, ý nói người thân cận đáng tin hơn.
"Tôi biết." Tề Tư Nguyên vẫn bình tĩnh nhìn Tiếu Mạc Hàng, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
Tiếu Mạc Hàng nói:
"Cuộc sống của hắn trước nay đều thuận buồm xuôi gió chưa từng xảy ra chuyện gì cho đến ngày hôm nay."
Tề Tư Nguyên gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Cậu có nói vào thời kỳ học sinh, cậu chưa từng thắng hắn về thứ hạng bao giờ. Nhưng hôm nay, cậu đã thắng hắn rất nhiều lần. Mà tình cảnh hiện tại, hắn lại đang bị chính đồng đội của mình xa lánh." Tiếu Mạc Hàng nhìn thẳng vào mắt Tề Tư Nguyên nói. Anh vẫn chưa nói hết suy nghĩ của mình nhưng tin rằng Tề Tư Nguyên sẽ hiểu được.
Điều mà Tiếu Mạc Hàng lo lắng là Tề Tư Nguyên sẽ nghĩ gì về anh sau khi anh nói những lời này. Có lẽ cậu sẽ thấy anh giống như Phương Chi Du có dụng tâm kín đáo khi nói câu "Có quỷ trong chúng ta"?
Tề Tư Nguyên cau mày, mấp máy môi nhưng lại không nói gì, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào bây giờ.
"Tư Nguyên..." Tiếu Mạc Hàng nhịn không được vươn tay ra nắm lấy bả vai Tề Tư Nguyên. Anh muốn nói với cậu rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ tổn thương cậu. Anh muốn nói với cậu hãy tin tưởng anh không chỉ vì sự tín nhiệm giữa đồng đội với nhau mà còn về mặt tình cảm... nhưng mà...
"Tôi hiểu." Tề Tư Nguyên thấp giọng nói:
"Trên đời này khó nắm bắt nhất chính là nhân tâm. Nhưng mà Tiếu Mạc Hàng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc điều khiển nhân tâm. Tôi chỉ thuận thế mà làm. "
"Anh yên tâm, ít nhất trước mắt hắn sẽ không làm hại tôi. Không phải vì tôi quá tín nhiệm nhân phẩm của hắn, cũng không phải vì tình bạn cùng lớp mà bởi vì tôi và hắn đều là người thông minh." Tề Tư Nguyên cũng không nói rõ ra hết, trong lòng cậu luôn có một thước đo, cậu tự biết cân nhắc mọi chuyện.
"Vậy thì tốt." Tiếu Mạc Hàng cười gật đầu. Tề Tư Nguyên vẫn luôn lý trí như vậy, anh vốn nên vui mừng nhưng lúc này lại không biết vì sao mà trong lòng lại cảm thấy mất mát:
"Cậu nhớ chú ý tới thời gian, đừng tập trung quá nhiều vào việc chế tạo Nhiên Thiêu Bình mà quên mất hoàn cảnh xung quanh. "
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Tôi sẽ chú ý, anh cũng vậy."
Trong khi chờ đợi, tiếng "Đinh" từ điện thoại di động của mọi người đồng thời vang lên. Thanh âm này đối với bọn họ như một tín hiệu của sự giải thoát, tuyên cáo khoảng thời gian kinh hoàng nhất đã kết thúc.
Phán đoán của Tề Tư Nguyên đã đúng, trong gần mười phút kể từ khi mọi người chạy đến đại sảnh, bóng đen đó không hề xuất hiện nữa.
Tất cả những người còn sống trong thư viện đều an toàn! Ít nhất trước mắt họ sẽ được an toàn!
Những người chung đội với Yến Nam Thụy gần như cùng lúc phát ra âm thanh hoan hô vui mừng, họ vui mừng vì đã may mắn sống sót sau cuộc chạy trốn chết chóc.
Đáng tiếc, Tề Tư Nguyên lại không lạc quan như vậy.
Trong gần mười phút đó, bóng đen đã đi đâu?
Tề Tư Nguyên lấy điện thoại ra, hít sâu một hơi, sau đó mới bật màn hình lên.
Từng dòng chữ quen thuộc được hiển thị trên màn hình:
Vòng trừng phạt thứ ba đã kết thúc.
Xin chúc mừng những người chạy trốn còn sống trong vòng này, các bạn thật sự rất may mắn, cầu mong những điều may mắn đó sẽ luôn ở bên các bạn!
Tề Tư Nguyên nhíu mày, nhấp vào màn hình, lật trang:
Thời gian dành cho Người Xử Phạt ở vòng ba: 20 phút.
Kết thúc!
Người chạy trốn số 010 Hoàng Tư Văn, bị loại.
Người chạy trốn số 015 Lý Bân, bị loại.
Người chạy trốn số 004 Trương Hướng Vinh, bị loại.
Người chạy trốn số 003 Tần Hải tích lũy được 1 điểm.
Tổng thời gian trò chơi tích lũy: 210 phút
Thời gian hiện tại: 03:30
Người tham gia trò chơi ban đầu: 22 người
Người chạy trốn còn lại: 15 người
Thời gian trừng phạt ở vòng thứ ba kết thúc, tiến vào vòng thứ tư của trò chơi. Chúc mọi người may mắn!
Lại lật trang:
Xin chúc mừng những người sống sót đã đạt được tích phân cầu sinh trong vòng này. Đừng quên rằng ba điểm được miễn trừng phạt một lần!
Người chơi hãy chăm chỉ đạt được tích phân!
Người chiến thắng trong vòng này sẽ nhận được phần thưởng!
Lại lật trang lần nữa:
Vòng thứ tư của trò chơi bắt đầu
Thời gian tiến hành trò chơi: 45 phút
Thời gian hiện tại: 03:30:55
Sau 00:44:05 phút, thời gian của vòng thứ tư kết thúc, sau đó sẽ tiến vào thời gian trừng phạt.
Thời gian trừng phạt ở vòng thứ tư: 25 phút.
Chúc các bạn chơi trò chơi vui vẻ!
Tề Tư Nguyên cất điện thoại vào rồi thở dài. Hoàng Tư Văn và Lý Bân đã bị bóng đen giết chết trong thư viện.
Mà Trương Hướng Vinh cũng đã chết, nhưng Tần Hải lại có điểm!
Điều đó có nghĩa là gì?
Vẫn là câu hỏi đó, bóng đen đã đi đâu?
"Đi thôi." Yến Nam Thụy đi đến bên cạnh Tề Tư Nguyên thúc giục.
Tề Tư Nguyên gật đầu, nhìn Tiếu Mạc Hàng cùng Phương Chi Du một lần nữa rồi nói:
"Hai người hãy cẩn thận."
Hai người họ chỉ gật đầu, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Yến Nam Thụy cũng không nói thêm lời nào, đi thẳng ra cửa, Tề Tư Nguyên theo sát phía sau hắn.
"Chờ một chút, Tề Tư Nguyên. Tôi cũng muốn đi cùng các người. Tôi có thể giúp hai người tìm đồ và khuân vác Nhiên Thiêu Bình về đây." Một giọng nữ vang lên phía sau Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên dừng chân rồi quay lại nhìn vào người phụ nữ duy nhất còn sống - Tôn Thiến Thiến. Sau đó cậu cười với cô nhưng lắc đầu:
"Không được, tôi không đủ sức lo cho tương lai của mọi người. Tự bản thân các người hãy lo cho mình. Cố lên."
Nói xong, cậu quay đầu lại và đi tiếp.
"Cậu có ý gì?"Tôn Thiến Thiến đuổi theo vài bước rồi nói:
"Tôi chỉ muốn giúp đỡ hai người thôi mà, tôi cũng muốn sống."
Lần này Tề Tư Nguyên không quay đầu lại nhưng vẫn như cũ lắc đầu:
"Đó là việc của cô. Tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải gánh vác tương lai cho cô. Tòa nhà thực nghiệm ở đó ai cũng có thể đi, đồ vật bên trong ai cũng có thể lấy. Nhưng những gì mọi người làm đều không liên quan gì đến tôi. "
Tôn Thiến Thiến dừng lại, hai tay nắm chặt vào nhau. Cô hiểu được thâm ý trong lời nói của Tề Tư Nguyên khi cậu ta từ chối cô.
"Nam Thụy... chúng tôi..." Trình Soái và Vệ Quốc Cường cũng đuổi theo nhưng họ không dám đến gần Yến Nam Thụy.
Từ thời học sinh, bọn họ chính là bạn tốt của nhau. Thậm chí mười phút trước, họ còn phối hợp rất ăn ý nhưng đột nhiên sau khi Tôn Thiến Thiến đứng giữa đại sảnh chỉ trích Yến Nam Thụy, dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Lúc đó bọn họ đang nghĩ gì? Trong nháy mắt đó, nội tâm họ có phải cũng giống với Tôn Thiến Thiến hay không? Một khắc đó, trong lòng họ có phải cũng nổi lên nghi ngờ về năng lực của Yến Nam Thụy nên không đứng ra bênh vực đồng đội hay không?
Không, không phải! Bọn họ chỉ là quá sợ hãi! Bọn họ vẫn chưa bình tĩnh được sau vòng trừng phạt kia nên mới nhất thời không phản ứng kịp! Nhất định là như vậy!
Yến Nam Thụy bước chân hơi chậm lại nhưng rốt cuộc vẫn không dừng chân, thậm chí không quay đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy:
"Tề Tư Nguyên nói đúng, thư viện hiện tại an toàn. Tôi sẽ mang theo Nhiên Thiêu Bình trở lại. Hai người có thể đi tìm vũ khí hoặc những nơi an toàn khác như Phương Chi Du và Tiếu Mạc Hàng. "
Trình Soái và Vệ Quốc Cường cao hứng trở lại, ở một khắc kia họ mới phát hiện ra nếu rời khỏi Yến Nam Thụy, họ không biết phải làm cái gì. Khoảnh khắc ấy, nội tâm họ tràn đầy hoang mang và sợ hãi.
Nhưng Yến Nam Thụy đã mở miệng đưa ra hướng hành động cho họ. Yến Nam Thụy sẽ trở lại nơi này! Yến Nam Thụy sẽ không vứt bỏ bọn họ!
Trình Soái cùng Vệ Quốc Cường tích cực hưởng ứng chỉ dẫn của Yến Nam Thụy nhưng không nhận ra một điều, Yến Nam Thụy đã không còn hứa hẹn như trước. Yến Nam Thụy nói hắn sẽ quay trở lại chỉ vì Tề Tư Nguyên đã quyết định ở đây hội hợp cùng Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.