Chương 40: Chuyển Biến
Kiều Tây Nhiễm
08/03/2023
Edit: Tâm
Beta: Thất Sắc
Buổi sáng hôm sau, Mộc Thanh Khê trợn mắt nhìn thời gian đã không còn sớm, cô xoay người về phía Hàn Tại đang xem di động hỏi: "Anh còn chưa rời giường?"
"Anh chờ em cùng rời giường." Thấy cô đã dậy, anh buông di động nghiêng người về phía cô, càng ngày càng dựa gần vào cô.
Cô kéo chăn lên trên một chút, điều chỉnh tư thế: "Em muốn nằm thêm một chút."
Anh giúp cô chỉnh lại tóc ở trước mắt một chút: "Vậy thì nằm thêm một chút."
"Anh muốn nằm cùng nhau?"
"Đương nhiên."
Cô nhìn đồng hồ một chút, ngày thường Hàn Tri sẽ tới phòng anh báo cáo công việc trong ngày, đến lúc đó thấy dáng người cao lớn của anh từ phòng cô đi ra không biết sẽ nghĩ thế nào: "Quá muộn rồi, nên dậy thôi."
"Không phải nói muốn nằm một chút?"
Cô ngồi dậy: "Đừng nằm nữa, anh mau về phòng mình đi."
Anh vươn cánh tay ôm lấy eo cô, ấn cô lại giường: "Nằm thêm chút."
"Không được."
Hàn Tại cố ý ngăn cô lại, không cho cô rời giường, hai người náo loạn một lúc sau, Mộc Thanh Khê mới thoát được.
Cô xốc chăn lên xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, Hàn Tại ở phía sau cô có chút oán giận: "Cứ đuổi anh đi vậy à?"
"Mau trở về đi, Hàn Tri tới."
Hàn Tại không có nói tiếp, nhắc tới Hàn Tri anh nhớ tới lời cô nói tối hôm qua, có chút bực bội bước xuống giường, tùy tiện thu dọn một chút: "Anh về phòng đây."
Không đợi đến cô đáp lại, anh đã đi tới cửa, quay về phòng của mình.
Sau đó, Hàn Tại lại xuất hiện ở phòng Mộc Thanh Khê kêu cô cùng nhau xuống lầu ăn bữa sáng.
Mộc Thanh Khê tò mò hỏi hắn: "Hôm nay sao không thấy Hàn Tri?" Ngày thường bất kể trễ bao nhiêu, cô luôn chờ bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng, hôm nay thật hiếm khi mới không thấy cô.
"Chắc đã ăn rồi, chúng ta không cần chờ."
"Vậy hôm nay anh có gặp Hàn Tri không?"
"Không gặp, ngày hôm qua có chút không thoải mái, chắc còn ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hai người vừa lúc đi ngang qua phòng Hàn Tri, Mộc Thanh Khê dừng lại: "Chúng ta có nên vào xem sao không?"
Hàn Tại kéo cô bước về phía trước: "Không cần, nên để con bé nghỉ ngơi, con bé biết tự chăm sóc mình."
Hàn Tại bước đi không hề có ý muốn dừng lại, cô kỳ quái liếc anh một cái, hôm nay khi cô nhắc tới Hàn Tri thái độ của anh rất lạnh nhạt.
Cả buổi sáng hai người cũng không gặp Hàn Tri, dường như Hàn Tại cũng không có ý định làm việc, cô cùng anh đi dạo quanh tiểu khu, cho tới lúc ăn xong bữa trưa anh mới về thư phòng xử lý công việc.
Mộc Thanh Khê có chút mệt nhọc, cô trở về phòng nghỉ ngơi, khoảng thời gian này cô khá nhàn.
Trong thư phòng, Hàn Tại đang cúi đầu xem văn kiện, tiếng đập cửa vang lên một hồi anh mới đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, anh chỉ ném xuống một câu: "Vào đi." Rồi quay về bàn ngồi xuống.
Hàn Tri đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là tài liệu hôm nay công ty gửi tới."
"Ừ." Hàn Tại chỉ lên tiếng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Nhất thời hai người không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng gió thổi rì rào bên khung cửa cùng tiếng ngòi bút di trên giấy sàn sạt.
Sau một lúc im lặng, Hàn Tri nhịn không được lên tiếng: "Anh.. Xin lỗi, ngày hôm qua em không nên nói vậy."
Lúc này Hàn Tại mới dừng động tác trên tay ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Anh không biết em có thành kiến gì với Thanh Khê, nhưng anh không thích người khác tùy ý đánh giá cô ấy, cũng không thích người khác tùy ý đánh giá tình cảm của bọn anh."
"Em biết rồi, em chỉ không rõ cô ấy có điểm gì đáng giá để được anh đối xử tốt như vậy."
"Trong mắt người khác cô ấy có lẽ không tốt, nhưng ở trong mắt anh cô ấy chính là tốt nhất."
Hàn Tri nhìn thẳng vào anh, muốn từ trong ánh mắt thể hiện ra một tia không phục, nhưng cô ấy chỉ có thể thất bại gục đầu xuống, cô ấy không thể không thừa nhận đã thất bại hoàn toàn.
"Em biết rồi, về sau em sẽ không như thế nữa."
"Tiểu Tri, anh hy vọng là em sẽ chúc phúc cho chúng tôi."
Hàn Tri không biết nên đáp lại như thế nào, cô ấy hoàn toàn không thể trái lương tâm chúc phúc cho bọn họ, âm thầm hít sâu một hơi, dùng sức nói ra một lời: "Em biết, vậy.. Không có việc gì nữa em đi ra đây."
"Ừ."
Đi tới cửa, cô ấy dừng lại, do dự nói: "Em sẽ không nói cho chủ tịch."
".. Cảm ơn."
Nghe được một câu cảm ơn của anh, cô áy không biết có nên vui vẻ hay không.
Ngày hôm qua cô ấy vốn là tính nói cho Hàn Trung Viễn nghe chuyện này, nhưng cuối cùng cô vẫn không đành lòng, dù sao cô ấy đã thương anh nhiều năm như vậy, cô ấy không muốn nhìn dáng vẻ anh nhíu mày, càng nghĩ càng thấy chính mình thật vô dụng.
Từ đêm qua cho tới sáng hôm nay cô ấy mới thuyết phục được mình tiếp thu kết quả này, thuyết phục mình đến xin lỗi Hàn Tại, nhưng chung quy vẫn không cam lòng.
Thực ra cho dù cô ấy có đấu tranh thế nào kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Đến lúc ba người cùng nhau ăn cơm tối, Hàn Tri vẫn không nói gì.
Mộc Thanh Khê quan tâm hỏi: "Nghe nói cô Hàn không khỏe, không biết có sao không?"
Hàn Tri cười cười, nhìn cô nói: "Cảm ơn cô Mộc quan tâm, tôi đã khá hơn nhiều."
Mộc Thanh Khê sửng sốt một chút, thái độ cô ấy đối với cô đột nhiên thay đổi, địch ý với cô trong giọng nói ít hơn trước kia phần nào: "Vậy là tốt rồi."
Hai người vốn dĩ không có đê tài chung để nói, lễ phép hỏi thăm một chút tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lúc Hàn Tại muốn đi theo cô vào phòng, cô đưa mắt ra hiệu cho anh, như có như không đưa mắt về phía Hàn Tri, không ngờ Hàn Tri lại lên tiếng: "Hai người ở trước mặt tôi không cần che che dấu dấu."
Mộc Thanh Khê: "..."
Cô nhất thời không biết nên thanh minh ra sao.
Hàn Tri vừa cười vừa mở cửa phòng.
Trở về phòng, Mộc Thanh Khê hỏi Hàn Tại: "Hàn Tri có phải đã biết chuyện gì không?"
"Ừm.. Ừ, xem như là đã biết."
"Biết chuyện rồi sao?" Ở trước mặt Hàn Tri, cô vẫn luôn thật cẩn thận che giấu mối quan hệ của bọn họ, không ngờ tới vẫn bị nhìn ra.
"Ừ."
Cô hơi chau mày. Anh ôm lấy cô từ sau lưng: "Sao vậy? Như vậy cũng tốt mà."
"Em luôn cảm thấy Hàn Tri không thích em và anh ở bên nhau, anh không cảm thấy thái độ của cô ấy hôm nay rất kỳ lạ sao?"
"Có gì mà kỳ lạ, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được rồi." Anh hy vọng tình cảm của bọn họ cũng thuận theo tự nhiên mà phát triển thêm: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện thực tế chút nào?"
"Chuyện gì thực tế?"
"Vì như nói chuyện đêm nay anh ngủ lại đây thế nào."
Cô lập tức cự tuyệt: "Không được, hôm nay anh về phòng anh ngủ đi."
"Cũng đã ngủ một đêm rồi, thêm đêm nay có sao."
Cô kiên định lắc đầu, lúc trước bởi vì kiểu lý do như vậy nên mới tạo cho anh cơ hội ăn vạ bên phòng cô không đi, lần này không thể phạm phải sai lầm đó nữa. Huống hồ bất cứ lúc nào Hàn Tri cũng sẽ biết chuyện này, cô càng không thể để anh ở trong phòng: "Không được, nếu anh muốn sau này còn được vào phòng."
"Nhẫn tâm vậy à?"
Mộc Thanh Khê giữ vững lập trường, Hàn Tại nhìn cô thấy cô không có ý nhượng bộ, cuối cùng đành ngoan ngoãn trở về phòng của anh.
Beta: Thất Sắc
Buổi sáng hôm sau, Mộc Thanh Khê trợn mắt nhìn thời gian đã không còn sớm, cô xoay người về phía Hàn Tại đang xem di động hỏi: "Anh còn chưa rời giường?"
"Anh chờ em cùng rời giường." Thấy cô đã dậy, anh buông di động nghiêng người về phía cô, càng ngày càng dựa gần vào cô.
Cô kéo chăn lên trên một chút, điều chỉnh tư thế: "Em muốn nằm thêm một chút."
Anh giúp cô chỉnh lại tóc ở trước mắt một chút: "Vậy thì nằm thêm một chút."
"Anh muốn nằm cùng nhau?"
"Đương nhiên."
Cô nhìn đồng hồ một chút, ngày thường Hàn Tri sẽ tới phòng anh báo cáo công việc trong ngày, đến lúc đó thấy dáng người cao lớn của anh từ phòng cô đi ra không biết sẽ nghĩ thế nào: "Quá muộn rồi, nên dậy thôi."
"Không phải nói muốn nằm một chút?"
Cô ngồi dậy: "Đừng nằm nữa, anh mau về phòng mình đi."
Anh vươn cánh tay ôm lấy eo cô, ấn cô lại giường: "Nằm thêm chút."
"Không được."
Hàn Tại cố ý ngăn cô lại, không cho cô rời giường, hai người náo loạn một lúc sau, Mộc Thanh Khê mới thoát được.
Cô xốc chăn lên xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, Hàn Tại ở phía sau cô có chút oán giận: "Cứ đuổi anh đi vậy à?"
"Mau trở về đi, Hàn Tri tới."
Hàn Tại không có nói tiếp, nhắc tới Hàn Tri anh nhớ tới lời cô nói tối hôm qua, có chút bực bội bước xuống giường, tùy tiện thu dọn một chút: "Anh về phòng đây."
Không đợi đến cô đáp lại, anh đã đi tới cửa, quay về phòng của mình.
Sau đó, Hàn Tại lại xuất hiện ở phòng Mộc Thanh Khê kêu cô cùng nhau xuống lầu ăn bữa sáng.
Mộc Thanh Khê tò mò hỏi hắn: "Hôm nay sao không thấy Hàn Tri?" Ngày thường bất kể trễ bao nhiêu, cô luôn chờ bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng, hôm nay thật hiếm khi mới không thấy cô.
"Chắc đã ăn rồi, chúng ta không cần chờ."
"Vậy hôm nay anh có gặp Hàn Tri không?"
"Không gặp, ngày hôm qua có chút không thoải mái, chắc còn ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hai người vừa lúc đi ngang qua phòng Hàn Tri, Mộc Thanh Khê dừng lại: "Chúng ta có nên vào xem sao không?"
Hàn Tại kéo cô bước về phía trước: "Không cần, nên để con bé nghỉ ngơi, con bé biết tự chăm sóc mình."
Hàn Tại bước đi không hề có ý muốn dừng lại, cô kỳ quái liếc anh một cái, hôm nay khi cô nhắc tới Hàn Tri thái độ của anh rất lạnh nhạt.
Cả buổi sáng hai người cũng không gặp Hàn Tri, dường như Hàn Tại cũng không có ý định làm việc, cô cùng anh đi dạo quanh tiểu khu, cho tới lúc ăn xong bữa trưa anh mới về thư phòng xử lý công việc.
Mộc Thanh Khê có chút mệt nhọc, cô trở về phòng nghỉ ngơi, khoảng thời gian này cô khá nhàn.
Trong thư phòng, Hàn Tại đang cúi đầu xem văn kiện, tiếng đập cửa vang lên một hồi anh mới đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, anh chỉ ném xuống một câu: "Vào đi." Rồi quay về bàn ngồi xuống.
Hàn Tri đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là tài liệu hôm nay công ty gửi tới."
"Ừ." Hàn Tại chỉ lên tiếng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Nhất thời hai người không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng gió thổi rì rào bên khung cửa cùng tiếng ngòi bút di trên giấy sàn sạt.
Sau một lúc im lặng, Hàn Tri nhịn không được lên tiếng: "Anh.. Xin lỗi, ngày hôm qua em không nên nói vậy."
Lúc này Hàn Tại mới dừng động tác trên tay ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Anh không biết em có thành kiến gì với Thanh Khê, nhưng anh không thích người khác tùy ý đánh giá cô ấy, cũng không thích người khác tùy ý đánh giá tình cảm của bọn anh."
"Em biết rồi, em chỉ không rõ cô ấy có điểm gì đáng giá để được anh đối xử tốt như vậy."
"Trong mắt người khác cô ấy có lẽ không tốt, nhưng ở trong mắt anh cô ấy chính là tốt nhất."
Hàn Tri nhìn thẳng vào anh, muốn từ trong ánh mắt thể hiện ra một tia không phục, nhưng cô ấy chỉ có thể thất bại gục đầu xuống, cô ấy không thể không thừa nhận đã thất bại hoàn toàn.
"Em biết rồi, về sau em sẽ không như thế nữa."
"Tiểu Tri, anh hy vọng là em sẽ chúc phúc cho chúng tôi."
Hàn Tri không biết nên đáp lại như thế nào, cô ấy hoàn toàn không thể trái lương tâm chúc phúc cho bọn họ, âm thầm hít sâu một hơi, dùng sức nói ra một lời: "Em biết, vậy.. Không có việc gì nữa em đi ra đây."
"Ừ."
Đi tới cửa, cô ấy dừng lại, do dự nói: "Em sẽ không nói cho chủ tịch."
".. Cảm ơn."
Nghe được một câu cảm ơn của anh, cô áy không biết có nên vui vẻ hay không.
Ngày hôm qua cô ấy vốn là tính nói cho Hàn Trung Viễn nghe chuyện này, nhưng cuối cùng cô vẫn không đành lòng, dù sao cô ấy đã thương anh nhiều năm như vậy, cô ấy không muốn nhìn dáng vẻ anh nhíu mày, càng nghĩ càng thấy chính mình thật vô dụng.
Từ đêm qua cho tới sáng hôm nay cô ấy mới thuyết phục được mình tiếp thu kết quả này, thuyết phục mình đến xin lỗi Hàn Tại, nhưng chung quy vẫn không cam lòng.
Thực ra cho dù cô ấy có đấu tranh thế nào kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Đến lúc ba người cùng nhau ăn cơm tối, Hàn Tri vẫn không nói gì.
Mộc Thanh Khê quan tâm hỏi: "Nghe nói cô Hàn không khỏe, không biết có sao không?"
Hàn Tri cười cười, nhìn cô nói: "Cảm ơn cô Mộc quan tâm, tôi đã khá hơn nhiều."
Mộc Thanh Khê sửng sốt một chút, thái độ cô ấy đối với cô đột nhiên thay đổi, địch ý với cô trong giọng nói ít hơn trước kia phần nào: "Vậy là tốt rồi."
Hai người vốn dĩ không có đê tài chung để nói, lễ phép hỏi thăm một chút tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lúc Hàn Tại muốn đi theo cô vào phòng, cô đưa mắt ra hiệu cho anh, như có như không đưa mắt về phía Hàn Tri, không ngờ Hàn Tri lại lên tiếng: "Hai người ở trước mặt tôi không cần che che dấu dấu."
Mộc Thanh Khê: "..."
Cô nhất thời không biết nên thanh minh ra sao.
Hàn Tri vừa cười vừa mở cửa phòng.
Trở về phòng, Mộc Thanh Khê hỏi Hàn Tại: "Hàn Tri có phải đã biết chuyện gì không?"
"Ừm.. Ừ, xem như là đã biết."
"Biết chuyện rồi sao?" Ở trước mặt Hàn Tri, cô vẫn luôn thật cẩn thận che giấu mối quan hệ của bọn họ, không ngờ tới vẫn bị nhìn ra.
"Ừ."
Cô hơi chau mày. Anh ôm lấy cô từ sau lưng: "Sao vậy? Như vậy cũng tốt mà."
"Em luôn cảm thấy Hàn Tri không thích em và anh ở bên nhau, anh không cảm thấy thái độ của cô ấy hôm nay rất kỳ lạ sao?"
"Có gì mà kỳ lạ, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được rồi." Anh hy vọng tình cảm của bọn họ cũng thuận theo tự nhiên mà phát triển thêm: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện thực tế chút nào?"
"Chuyện gì thực tế?"
"Vì như nói chuyện đêm nay anh ngủ lại đây thế nào."
Cô lập tức cự tuyệt: "Không được, hôm nay anh về phòng anh ngủ đi."
"Cũng đã ngủ một đêm rồi, thêm đêm nay có sao."
Cô kiên định lắc đầu, lúc trước bởi vì kiểu lý do như vậy nên mới tạo cho anh cơ hội ăn vạ bên phòng cô không đi, lần này không thể phạm phải sai lầm đó nữa. Huống hồ bất cứ lúc nào Hàn Tri cũng sẽ biết chuyện này, cô càng không thể để anh ở trong phòng: "Không được, nếu anh muốn sau này còn được vào phòng."
"Nhẫn tâm vậy à?"
Mộc Thanh Khê giữ vững lập trường, Hàn Tại nhìn cô thấy cô không có ý nhượng bộ, cuối cùng đành ngoan ngoãn trở về phòng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.