Chương 22: Khắc Khẩu
Kiều Tây Nhiễm
08/03/2023
Editor: Chiên Min's
Beta: Thất Sắc
Hàn Tiến lái xe, Hàn Tại và Hàn Tri ngồi ở phía sau.
Xe lái ra khỏi khu phố đồ cổ, cả ba người đều không ai có ý định mở miệng trước. Hàn Tiến chuyên tâm lái xe, Hàn Tri ngồi ở phía sau thất thần còn Hàn Tại lại lười không muốn mở miệng.
Sau khi lái xe đi được một đoạn, Hàn Tiến liếc nhìn Hàn Tại ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Một tháng trước em cũng sống ở chỗ Mộc Thanh Khê sao?"
Hàn Tại đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mà nói một tiếng: "Đúng vậy."
Hàn Tiến cũng không quá để tâm đến thái độ của anh: "Tại sai không về nhà ở?"
Hàn Tại lúc này mới đưa mắt nhìn vào trong xe: "Em không muốn suốt ngày bị người khác nhìn chằm chằm, hôm nay cũng là ông nội bảo hai người đến tìm em đúng không?"
Hàn Tiến không tỏ ý kiến, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cháu đường phía trước: "Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị, ông nội hy vọng em sẽ tham gia, cho nên mới bảo bọn anh nhanh chóng tìm em về, ông nội sợ em không đến tham gia."
"Họp hội đồng quản trị thì có gì hay mà tham gia, đám cáo già kia chẳng phải vẫn thế à."
"Hôm nay họp hội đồng quản trị, ông nội muốn giới thiệu em với các vị giám đốc để em hiểu thêm một ít về bọn họ. Dù sao thì em cũng sẽ tiếp quản vị trí đó trong tương lai."
Hàn Tại khinh thường, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Chỉ sợ có nhiều người không hy vọng em tiếp nhận vị trí đó."
"Cho nên ông nội mới muốn cho em nhanh chóng làm quen với bọn họ, có một số người không dễ đối phó."
Hàn Tại chống khuỷu tay bên cửa sổ, đưa tay nhẹ nhàng cọ xát đôi môi mỏng rồi suy nghĩ một lúc, lúc sau anh khó chịu nhíu mày, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa: "Đúng rồi, anh với Thanh Khê quen biết nhau sao?"
"Cũng coi là vậy, lần trước ở triển lãm có gặp qua một lần, tùy tiện nói chuyện vài câu."
Anh gật đầu: "Ồ, thì ra là vậy."
Nghe thấy tên Mộc Thanh Khê, Hàn Tri ngồi bên cạnh trầm mặc nói: "Anh, anh với.. Mộc Thanh Khê rất thân sao?"
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Ừm, đúng là vậy." Mối quan hệ của hai người lúc này đang rất ổn.
"Cái đó.. Anh có biết trong nhà cô ấy có những ai không?"
"Có ba mẹ, còn có một người anh trai." Hàn Tại có chút nghĩ không ra, nhìn Hàn Tri hỏi: "Có chuyện gì? Em hỏi việc này để làm gì?"
Hàn Tri hơi chột dạ, quay đầu đi né tránh ánh mắt của anh, cô trả lời có vài phần ấp úng: "À, không.. không có gì, chỉ là anh ở chỗ cô ấy lâu như vậy, dù sao chúng ta cũng nên hiểu biết chút về hoàn cảnh gia đình cô ấy."
Sau khi nghe cô nói Hàn Tại khẽ nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Anh cảm thấy việc đó không cần thiết. Ngoài ra, sao hai người lại tìm được đến đây?"
Thấy Hàn Tại không vui, Hàn Tri liền xấu hồ không nói nữa, Hàn Tiến trả lời: "Bọn anh đến Hàn Nhuận, nhân viên ở đó nói em thường đến phố đồ cổ, hình như rất thân thiết với một chủ cửa hàng ở đó nên bọn anh mới đến thử xem, đến nơi thì thấy xe em đỗ ở cửa Thịnh Thanh Đường."
Trong lòng Hàn Tại có chút ảo não, sớm biết vậy anh đã không lái xe đến đây.
Hàn Tiến lên tiếng nhắc: "Lúc về thì nói với ông nội em ở khách sạn, tốt nhất đừng nói ra chuyện em ở chỗ này."
"Em biết rồi." Anh đương nhiên biết chuyện này không thể nói ra, với tính tình của Hàn Trung Viễn thì nhất định sẽ điều tra nhà họ Mộc đến cùng.
Xe nhanh chóng lái về nhà họ Hàn, Hàn Tiến và Hàn Tri xuống xe trước, Hàn Tại chậm rãi bước theo sau họ.
Hàn Trung Viễn ngồi ở trong phòng khách, thấy ba người vào cũng không lên tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, không giận vẫn có uy.
Ba người đi đến trước sô pha đứng yên, lần lượt chào Hàn Trung Viễn. Ông từ trong cổ họng "ừm" một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì trong giọng nói của ông: "Về rồi." Sau đó không nói gì nữa.
Khoảng hai ba phút sau, Hàn Trung Viễn cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống hỏi Hàn Tại: "Hàn Tại, đêm qua đi đâu?"
"Cũng không đi đâu, chỉ là ở khách sạn một đêm."
"Phải không?" Hàn Trung Viễn nhìn Hàn Tiến rồi lại nhìn đến Hàn Tri.
Hàn Tri không nói gì, Hàn Tiến trả lời ông: "Đúng vậy, ông nội, chúng cháu tìm được em ấy ở khách sạn."
"Có nhà không về, tại sao phải ở khách sạn?" Hàn Trung Viễn tạm thời tin lời nói của bọn họ.
"Chủ tịch, có thể do gần đây anh làm việc bận rộn nên mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Tiểu Tri, rõ ràng ông bảo cháu chú ý Hàn Tại vậy mà nó đi đâu cháu cũng không biết, còn phải mất công đi tìm nữa. Ngày thường cháu làm việc như thế nào, làm không được thì đừng ở lại Hàn thị nữa." Hàn Trung Viễn cũng không hề nhìn Hàn Tại, nhưng những lời ông nói cũng đủ khiến cho Hàn Tri khiếp sợ.
Cô bất giác nắm chặt tay, nhưng vẫn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ông nội, về sau cháu sẽ nghiêm túc làm việc."
Hàn Trung Viễn gật đầu liếc nhìn cô một cái: "Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm là tốt."
"Cháu biết rồi, ông nội."
Hàn Tiến đứng bên cạnh Hàn Tri, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, cảm nhận được Hàn Tiến an ủi Hàn Tri mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
Hàn Tại nghe thấy Hàn Tri bị trách móc cũng có chút khó chịu: "Ông nội, hôm nay là cháu sai, tại sao lại vô duyên vô cớ trách móc Tiểu Tri?"
"Hừm, ông còn chưa nói cháu đâu, bình thường đừng có muốn làm gì thì làm đây, nên nhớ kỹ cháu là người thừa kế của Hàn thị, làm việc phải thật tốt. Bây giờ cháu nên nhanh chóng làm quen việc ở công ty đi, phải sẵn sàng cho việc chính thức tiếp quản công ty."
Hàn Tại nghe Hàn Trung Viễn nói vậy thì càng khó chịu: "Ở trong mắt ông chỉ có công ty thôi sao? Bọn cháu không phải công cụ bán mạng cho công ty."
Hàn Trung Viễn nghe vậy liền tức giận, cao giọng nói: "Cháu nói cái gì? Cái gì mà công cụ bán mạng cho công ty? Cháu nói như vậy mà được sao?"
Hàn Tại nói với giọng hơi giễu cợt: "Chẳng lẽ cháu nói sai rồi sao? Ông gọi cháu từ Mỹ trở về cũng không phải vì công ty à? Nếu không phải vì công ty ông cũng không ném cháu sang Mỹ nhiều năm như vậy, nếu không phải bây giờ công ty cần người tiếp quản thì chỉ sợ ông cũng sẽ không gọi cháu về.."
Hàn Tiến nghe anh nói càng ngày càng đi quá xa, vội vã lên tiếng ngăn lại: "Hàn Tại, đừng nói nữa."
Hàn Trung Viễn ngồi trên sô pha thở hổn hển, rõ ràng đang rất tức giận, ông ho khan vài tiếng duỗi tay chỉ vài Hàn Tại nói: "Cháu còn có mặt mũi nói như vậy, cháu.."
Thấy Hàn Trung Viễn tức đến thở không nổi Hàn Tri vội vàng vỗ lưng ông: "Chủ tịch đừng nóng giận, đó chỉ là lời nói lúc tức giận của anh thôi."
Hàn Tiến cũng ở bên cạnh Hàn Tại hòa giải: "Ông nội đừng tức giận, Hàn Tại cũng không phải cố tình nói như vậy đâu."
Hàn Tại nhìn bộ dạng của Hàn Trung Viễn, anh tự biết lời nói của mình hơi quá đáng nhưng cũng không muốn phải nói chuyện nhẹ nhàng. Anh gọi bác Lê đến rồi bảo bác ấy đỡ Hàn Trung Viễn về phòng nghỉ ngơi.
Hàn Trung Viễn trở về phòng rồi trong phòng khách chỉ còn lại ba người, ngữ điệu Hàn Tiến mang theo chút trách cứ: "Lời nói của em lúc nãy cũng có chút quá đáng, nói thế nào thì người cũng là ông nội, em nói như vậy sẽ khiến ông thấy đau lòng, về sau nói chuyện chú ý một chút."
Hàn Tại cũng không nghĩ đến việc vừa chạm mặt Hàn Trung Viễn đã xảy ra xung đột, nhưng anh thực sự không quen nhìn cái thái độ ngạo mạn ông, anh bất đắc dĩ nói: "Em biết rồi."
Hàn Tri ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên bảo: "Đúng đó, anh, anh cũng biết tính tình của chủ tịch rồi mà, đừng chuyện gì cũng chống đối với ông." Trong lòng cô tuy rằng rất vui khi Hàn Tại lên tiếng bảo vệ mình, nhưng rốt cuộc quan hệ giữa hai người căng thẳng như vậy cũng chẳng tốt cho ai cả.
Hàn Tại bực bội gãi đầu mình, anh thiếu kiên nhẫn mà nói: "Anh biết rồi, về phòng trước đây." Nói xong anh lập tức trở về phòng.
Beta: Thất Sắc
Hàn Tiến lái xe, Hàn Tại và Hàn Tri ngồi ở phía sau.
Xe lái ra khỏi khu phố đồ cổ, cả ba người đều không ai có ý định mở miệng trước. Hàn Tiến chuyên tâm lái xe, Hàn Tri ngồi ở phía sau thất thần còn Hàn Tại lại lười không muốn mở miệng.
Sau khi lái xe đi được một đoạn, Hàn Tiến liếc nhìn Hàn Tại ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Một tháng trước em cũng sống ở chỗ Mộc Thanh Khê sao?"
Hàn Tại đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mà nói một tiếng: "Đúng vậy."
Hàn Tiến cũng không quá để tâm đến thái độ của anh: "Tại sai không về nhà ở?"
Hàn Tại lúc này mới đưa mắt nhìn vào trong xe: "Em không muốn suốt ngày bị người khác nhìn chằm chằm, hôm nay cũng là ông nội bảo hai người đến tìm em đúng không?"
Hàn Tiến không tỏ ý kiến, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cháu đường phía trước: "Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị, ông nội hy vọng em sẽ tham gia, cho nên mới bảo bọn anh nhanh chóng tìm em về, ông nội sợ em không đến tham gia."
"Họp hội đồng quản trị thì có gì hay mà tham gia, đám cáo già kia chẳng phải vẫn thế à."
"Hôm nay họp hội đồng quản trị, ông nội muốn giới thiệu em với các vị giám đốc để em hiểu thêm một ít về bọn họ. Dù sao thì em cũng sẽ tiếp quản vị trí đó trong tương lai."
Hàn Tại khinh thường, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Chỉ sợ có nhiều người không hy vọng em tiếp nhận vị trí đó."
"Cho nên ông nội mới muốn cho em nhanh chóng làm quen với bọn họ, có một số người không dễ đối phó."
Hàn Tại chống khuỷu tay bên cửa sổ, đưa tay nhẹ nhàng cọ xát đôi môi mỏng rồi suy nghĩ một lúc, lúc sau anh khó chịu nhíu mày, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa: "Đúng rồi, anh với Thanh Khê quen biết nhau sao?"
"Cũng coi là vậy, lần trước ở triển lãm có gặp qua một lần, tùy tiện nói chuyện vài câu."
Anh gật đầu: "Ồ, thì ra là vậy."
Nghe thấy tên Mộc Thanh Khê, Hàn Tri ngồi bên cạnh trầm mặc nói: "Anh, anh với.. Mộc Thanh Khê rất thân sao?"
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Ừm, đúng là vậy." Mối quan hệ của hai người lúc này đang rất ổn.
"Cái đó.. Anh có biết trong nhà cô ấy có những ai không?"
"Có ba mẹ, còn có một người anh trai." Hàn Tại có chút nghĩ không ra, nhìn Hàn Tri hỏi: "Có chuyện gì? Em hỏi việc này để làm gì?"
Hàn Tri hơi chột dạ, quay đầu đi né tránh ánh mắt của anh, cô trả lời có vài phần ấp úng: "À, không.. không có gì, chỉ là anh ở chỗ cô ấy lâu như vậy, dù sao chúng ta cũng nên hiểu biết chút về hoàn cảnh gia đình cô ấy."
Sau khi nghe cô nói Hàn Tại khẽ nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Anh cảm thấy việc đó không cần thiết. Ngoài ra, sao hai người lại tìm được đến đây?"
Thấy Hàn Tại không vui, Hàn Tri liền xấu hồ không nói nữa, Hàn Tiến trả lời: "Bọn anh đến Hàn Nhuận, nhân viên ở đó nói em thường đến phố đồ cổ, hình như rất thân thiết với một chủ cửa hàng ở đó nên bọn anh mới đến thử xem, đến nơi thì thấy xe em đỗ ở cửa Thịnh Thanh Đường."
Trong lòng Hàn Tại có chút ảo não, sớm biết vậy anh đã không lái xe đến đây.
Hàn Tiến lên tiếng nhắc: "Lúc về thì nói với ông nội em ở khách sạn, tốt nhất đừng nói ra chuyện em ở chỗ này."
"Em biết rồi." Anh đương nhiên biết chuyện này không thể nói ra, với tính tình của Hàn Trung Viễn thì nhất định sẽ điều tra nhà họ Mộc đến cùng.
Xe nhanh chóng lái về nhà họ Hàn, Hàn Tiến và Hàn Tri xuống xe trước, Hàn Tại chậm rãi bước theo sau họ.
Hàn Trung Viễn ngồi ở trong phòng khách, thấy ba người vào cũng không lên tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, không giận vẫn có uy.
Ba người đi đến trước sô pha đứng yên, lần lượt chào Hàn Trung Viễn. Ông từ trong cổ họng "ừm" một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì trong giọng nói của ông: "Về rồi." Sau đó không nói gì nữa.
Khoảng hai ba phút sau, Hàn Trung Viễn cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống hỏi Hàn Tại: "Hàn Tại, đêm qua đi đâu?"
"Cũng không đi đâu, chỉ là ở khách sạn một đêm."
"Phải không?" Hàn Trung Viễn nhìn Hàn Tiến rồi lại nhìn đến Hàn Tri.
Hàn Tri không nói gì, Hàn Tiến trả lời ông: "Đúng vậy, ông nội, chúng cháu tìm được em ấy ở khách sạn."
"Có nhà không về, tại sao phải ở khách sạn?" Hàn Trung Viễn tạm thời tin lời nói của bọn họ.
"Chủ tịch, có thể do gần đây anh làm việc bận rộn nên mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Tiểu Tri, rõ ràng ông bảo cháu chú ý Hàn Tại vậy mà nó đi đâu cháu cũng không biết, còn phải mất công đi tìm nữa. Ngày thường cháu làm việc như thế nào, làm không được thì đừng ở lại Hàn thị nữa." Hàn Trung Viễn cũng không hề nhìn Hàn Tại, nhưng những lời ông nói cũng đủ khiến cho Hàn Tri khiếp sợ.
Cô bất giác nắm chặt tay, nhưng vẫn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ông nội, về sau cháu sẽ nghiêm túc làm việc."
Hàn Trung Viễn gật đầu liếc nhìn cô một cái: "Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm là tốt."
"Cháu biết rồi, ông nội."
Hàn Tiến đứng bên cạnh Hàn Tri, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, cảm nhận được Hàn Tiến an ủi Hàn Tri mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
Hàn Tại nghe thấy Hàn Tri bị trách móc cũng có chút khó chịu: "Ông nội, hôm nay là cháu sai, tại sao lại vô duyên vô cớ trách móc Tiểu Tri?"
"Hừm, ông còn chưa nói cháu đâu, bình thường đừng có muốn làm gì thì làm đây, nên nhớ kỹ cháu là người thừa kế của Hàn thị, làm việc phải thật tốt. Bây giờ cháu nên nhanh chóng làm quen việc ở công ty đi, phải sẵn sàng cho việc chính thức tiếp quản công ty."
Hàn Tại nghe Hàn Trung Viễn nói vậy thì càng khó chịu: "Ở trong mắt ông chỉ có công ty thôi sao? Bọn cháu không phải công cụ bán mạng cho công ty."
Hàn Trung Viễn nghe vậy liền tức giận, cao giọng nói: "Cháu nói cái gì? Cái gì mà công cụ bán mạng cho công ty? Cháu nói như vậy mà được sao?"
Hàn Tại nói với giọng hơi giễu cợt: "Chẳng lẽ cháu nói sai rồi sao? Ông gọi cháu từ Mỹ trở về cũng không phải vì công ty à? Nếu không phải vì công ty ông cũng không ném cháu sang Mỹ nhiều năm như vậy, nếu không phải bây giờ công ty cần người tiếp quản thì chỉ sợ ông cũng sẽ không gọi cháu về.."
Hàn Tiến nghe anh nói càng ngày càng đi quá xa, vội vã lên tiếng ngăn lại: "Hàn Tại, đừng nói nữa."
Hàn Trung Viễn ngồi trên sô pha thở hổn hển, rõ ràng đang rất tức giận, ông ho khan vài tiếng duỗi tay chỉ vài Hàn Tại nói: "Cháu còn có mặt mũi nói như vậy, cháu.."
Thấy Hàn Trung Viễn tức đến thở không nổi Hàn Tri vội vàng vỗ lưng ông: "Chủ tịch đừng nóng giận, đó chỉ là lời nói lúc tức giận của anh thôi."
Hàn Tiến cũng ở bên cạnh Hàn Tại hòa giải: "Ông nội đừng tức giận, Hàn Tại cũng không phải cố tình nói như vậy đâu."
Hàn Tại nhìn bộ dạng của Hàn Trung Viễn, anh tự biết lời nói của mình hơi quá đáng nhưng cũng không muốn phải nói chuyện nhẹ nhàng. Anh gọi bác Lê đến rồi bảo bác ấy đỡ Hàn Trung Viễn về phòng nghỉ ngơi.
Hàn Trung Viễn trở về phòng rồi trong phòng khách chỉ còn lại ba người, ngữ điệu Hàn Tiến mang theo chút trách cứ: "Lời nói của em lúc nãy cũng có chút quá đáng, nói thế nào thì người cũng là ông nội, em nói như vậy sẽ khiến ông thấy đau lòng, về sau nói chuyện chú ý một chút."
Hàn Tại cũng không nghĩ đến việc vừa chạm mặt Hàn Trung Viễn đã xảy ra xung đột, nhưng anh thực sự không quen nhìn cái thái độ ngạo mạn ông, anh bất đắc dĩ nói: "Em biết rồi."
Hàn Tri ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên bảo: "Đúng đó, anh, anh cũng biết tính tình của chủ tịch rồi mà, đừng chuyện gì cũng chống đối với ông." Trong lòng cô tuy rằng rất vui khi Hàn Tại lên tiếng bảo vệ mình, nhưng rốt cuộc quan hệ giữa hai người căng thẳng như vậy cũng chẳng tốt cho ai cả.
Hàn Tại bực bội gãi đầu mình, anh thiếu kiên nhẫn mà nói: "Anh biết rồi, về phòng trước đây." Nói xong anh lập tức trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.