Chương 43: Tiến Triển (1)
Kiều Tây Nhiễm
25/12/2023
Hàn Tại nghe thấy cô nói như vậy thì mày nhăn càng sâu: “Mơ cái gì?”
“Mơ thấy cháy, nhưng không biết là ở đâu?”
“Xem ra để em sống một mình quá nguy hiểm, anh đang suy xét một chút xem có nên chuyển đến sống cùng em hay không?”
“Đừng có ý định như vậy, em sống một mình lâu như vậy cũng không có việc gì.”
Anh không tỏ ý kiến gì, tiếp tục ăn cơm, trong lòng lại đang tính toán.
Hàn Tri nói có chút không thoải mái, không xuống lầu ăn cơm, hai người liền mang một ít lên cho cô ấy.
Nhìn cô ấy không được tốt cho lắm, sắc mặt hơi tái nhợt, trên cánh tay còn có một ít vết bầm, có thể đêm qua không cẩn thận bị va đập.
Mộc Thanh Khê quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn.”
Hàn Tại: “Cánh tay cần bôi thuốc không?”
Mộc Thanh Khê chủ động đề nghị giúp cô ấy: “Tôi bôi thuốc giúp cô nhé.”
“Không sao, đã bôi thuốc rồi, hai người về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đoán ngày hôm qua hai người cũng không nghỉ ngơi tốt.”
Hàn Tại nắm lấy tay Mộc Thanh Khê, nói với Hàn Tri: “Vậy bọn anh đi về trước đây, em cũng nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Hàn Tri hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chỗ nắm tay của hai người, thấp giọng nói: “…… Vâng.”
Buổi chiều, khách sạn lúc trước đã gửi hành lý của bọn họ đến khách sạn bọn họ ở hiện giờ, bởi vì hoả hoạn không lan đến tầng của bọn họ ở cho nên đồ vật của bọn họ về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, trừ bỏ thiếu vài bộ quần áo và một ít vật dụng hàng ngày ra, bức họa mà Hàn Tại đưa cho cô kia cũng được đưa tới nguyên vẹn.
Cứ như vậy, bọn họ tạm thời ở khách sạn này, chuyện vụ cháy cũng dần dần bình ổn lắng xuống.
Qua mấy ngày, Hàn Tri nói rốt cuộc bên ông Hill kia cũng đã truyền đến tin tức, trong điện thoại ông ấy đã đồng ý bán vòng tay kia cho bọn họ, mà giá cả ông ấy đưa ra cũng nằm trong phạm vi hợp lý.
“Nói như vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể về nước rồi?” Cô nhìn về phía Hàn Tại đang dựa vào cô ngồi ở bên cạnh đọc sách, hơi sung sướng nói.
“Ở đây chán sao?”
“Hơi nhớ nhà xíu, dù sao ở trong nhà cũng tốt hơn ở chỗ này.”
“Cũng đúng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về.”
“Nhưng anh đã dùng phương pháp gì để thuyết phục ông Hill đồng ý bán vòng tay cho anh vậy?”
“Muốn biết sao?” Anh giơ tay lên chỉ gương mặt của mình một chút, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mộc Thanh Khê giả ngu: “Làm sao vậy?”
Hàn Tại nhíu lông mày thật sâu: “Không hiểu?”
Cô lắc đầu.
“Vậy anh sẽ làm mẫu cho em một chút.” Nói xong anh ném sách trong tay sang một bên, nhẹ nhàng áp người lên.
Vốn dĩ hai người ngồi ở trên sô pha, cô theo bản năng chống lại ngực rộng lớn của anh, thân mình ngả về phía sau, thẳng cho đến khi cả người hoàn toàn nằm ở trên sô pha: “Anh muốn làm gì?”
Anh không trả lời mà trực tiếp hôn lên môi cô, trằn trọc trên môi cô, thậm chí anh còn ác liệt dùng hàm răng gặm cắn môi cô.
Cô bị đau muốn đẩy anh ra, anh lại trở tay ôm cô càng chặt hơn, làm cho cô không thể động đậy, chỉ có thể để cho anh tùy ý làm bậy ở trên môi cô.
Thẳng cho đến khi cô sắp không thở nổi anh mới rời khỏi môi cô.
Má cô ửng đỏ, hơi thở dồn dập, thở phì phò.
Mà anh lại bình tĩnh thản nhiên không hề có bất cứ biến hóa gì: “Hiện giờ đã biết chưa?”
“Có lẽ…… Đã biết, nhưng…… Anh có thể đứng dậy trước được không?”
Hàn Tại làm sao sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh xoay người Mộc Thanh Khê để cho cô nằm nghiêng, còn mình thì nằm ở giữa cô và sô pha, làm cho cô kề sát vào ngực anh.
“Anh còn chưa nói cho em biết anh đã dùng phương pháp gì khiến cho ông Hill đồng ý đấy.”
Hàn Tại lợi dụng xong cũng không hề úp úp mở mở: “Chỉ nói là chiếc vòng tay này có chút điềm xấu thôi.”
“Anh bịa ra?”
“Ừ.”
“Ông Hill cứ như vậy tin sao?” Không thể nào, người phương Tây bọn họ cũng không tin tưởng những thứ này nhiều như vậy.
“Đương nhiên là không có khả năng rồi.”
“Vậy thì vì sao……”
“Ông Hill cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao sẽ dễ dàng tin tưởng chứ, anh đã nhờ bạn bè của mình thả ra một chút tin đồn ở trong giới của bọn họ, loại tin tức này truyền ra tự nhiên sẽ có nhiều người tin tưởng hơn, nhiều người tin tưởng bọn họ sẽ cho rằng sẽ thực sự có việc này. Vốn còn đang lo lắng ông Hill sẽ không tin tưởng, trùng hợp gần đây bà Hill xảy ra một chút sự cố nhỏ.”
“Xảy ra sự cố? Người không có chuyện gì đấy chứ?” Công bằng mà nói thì cô vẫn rất thích bà Hill, nhìn ra được bà ấy là một người rất dịu dàng.
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Vậy tại sao ông Hill lại cho rằng nó có liên quan đến chiếc vòng tay kia?”
“Nghe nói lúc ấy trên tay Bà Hill đang cầm chiếc vòng tay kia, đèn trùm lại vô duyên vô cớ rơi xuống dưới, may mắn Ông Hill đã phản ứng nhanh đẩy bà một cái mới không bị đèn trùm rơi trúng, nhưng bà ấy vẫn bị thương một chút.”
“Mơ thấy cháy, nhưng không biết là ở đâu?”
“Xem ra để em sống một mình quá nguy hiểm, anh đang suy xét một chút xem có nên chuyển đến sống cùng em hay không?”
“Đừng có ý định như vậy, em sống một mình lâu như vậy cũng không có việc gì.”
Anh không tỏ ý kiến gì, tiếp tục ăn cơm, trong lòng lại đang tính toán.
Hàn Tri nói có chút không thoải mái, không xuống lầu ăn cơm, hai người liền mang một ít lên cho cô ấy.
Nhìn cô ấy không được tốt cho lắm, sắc mặt hơi tái nhợt, trên cánh tay còn có một ít vết bầm, có thể đêm qua không cẩn thận bị va đập.
Mộc Thanh Khê quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn.”
Hàn Tại: “Cánh tay cần bôi thuốc không?”
Mộc Thanh Khê chủ động đề nghị giúp cô ấy: “Tôi bôi thuốc giúp cô nhé.”
“Không sao, đã bôi thuốc rồi, hai người về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đoán ngày hôm qua hai người cũng không nghỉ ngơi tốt.”
Hàn Tại nắm lấy tay Mộc Thanh Khê, nói với Hàn Tri: “Vậy bọn anh đi về trước đây, em cũng nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Hàn Tri hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chỗ nắm tay của hai người, thấp giọng nói: “…… Vâng.”
Buổi chiều, khách sạn lúc trước đã gửi hành lý của bọn họ đến khách sạn bọn họ ở hiện giờ, bởi vì hoả hoạn không lan đến tầng của bọn họ ở cho nên đồ vật của bọn họ về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, trừ bỏ thiếu vài bộ quần áo và một ít vật dụng hàng ngày ra, bức họa mà Hàn Tại đưa cho cô kia cũng được đưa tới nguyên vẹn.
Cứ như vậy, bọn họ tạm thời ở khách sạn này, chuyện vụ cháy cũng dần dần bình ổn lắng xuống.
Qua mấy ngày, Hàn Tri nói rốt cuộc bên ông Hill kia cũng đã truyền đến tin tức, trong điện thoại ông ấy đã đồng ý bán vòng tay kia cho bọn họ, mà giá cả ông ấy đưa ra cũng nằm trong phạm vi hợp lý.
“Nói như vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể về nước rồi?” Cô nhìn về phía Hàn Tại đang dựa vào cô ngồi ở bên cạnh đọc sách, hơi sung sướng nói.
“Ở đây chán sao?”
“Hơi nhớ nhà xíu, dù sao ở trong nhà cũng tốt hơn ở chỗ này.”
“Cũng đúng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về.”
“Nhưng anh đã dùng phương pháp gì để thuyết phục ông Hill đồng ý bán vòng tay cho anh vậy?”
“Muốn biết sao?” Anh giơ tay lên chỉ gương mặt của mình một chút, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mộc Thanh Khê giả ngu: “Làm sao vậy?”
Hàn Tại nhíu lông mày thật sâu: “Không hiểu?”
Cô lắc đầu.
“Vậy anh sẽ làm mẫu cho em một chút.” Nói xong anh ném sách trong tay sang một bên, nhẹ nhàng áp người lên.
Vốn dĩ hai người ngồi ở trên sô pha, cô theo bản năng chống lại ngực rộng lớn của anh, thân mình ngả về phía sau, thẳng cho đến khi cả người hoàn toàn nằm ở trên sô pha: “Anh muốn làm gì?”
Anh không trả lời mà trực tiếp hôn lên môi cô, trằn trọc trên môi cô, thậm chí anh còn ác liệt dùng hàm răng gặm cắn môi cô.
Cô bị đau muốn đẩy anh ra, anh lại trở tay ôm cô càng chặt hơn, làm cho cô không thể động đậy, chỉ có thể để cho anh tùy ý làm bậy ở trên môi cô.
Thẳng cho đến khi cô sắp không thở nổi anh mới rời khỏi môi cô.
Má cô ửng đỏ, hơi thở dồn dập, thở phì phò.
Mà anh lại bình tĩnh thản nhiên không hề có bất cứ biến hóa gì: “Hiện giờ đã biết chưa?”
“Có lẽ…… Đã biết, nhưng…… Anh có thể đứng dậy trước được không?”
Hàn Tại làm sao sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh xoay người Mộc Thanh Khê để cho cô nằm nghiêng, còn mình thì nằm ở giữa cô và sô pha, làm cho cô kề sát vào ngực anh.
“Anh còn chưa nói cho em biết anh đã dùng phương pháp gì khiến cho ông Hill đồng ý đấy.”
Hàn Tại lợi dụng xong cũng không hề úp úp mở mở: “Chỉ nói là chiếc vòng tay này có chút điềm xấu thôi.”
“Anh bịa ra?”
“Ừ.”
“Ông Hill cứ như vậy tin sao?” Không thể nào, người phương Tây bọn họ cũng không tin tưởng những thứ này nhiều như vậy.
“Đương nhiên là không có khả năng rồi.”
“Vậy thì vì sao……”
“Ông Hill cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao sẽ dễ dàng tin tưởng chứ, anh đã nhờ bạn bè của mình thả ra một chút tin đồn ở trong giới của bọn họ, loại tin tức này truyền ra tự nhiên sẽ có nhiều người tin tưởng hơn, nhiều người tin tưởng bọn họ sẽ cho rằng sẽ thực sự có việc này. Vốn còn đang lo lắng ông Hill sẽ không tin tưởng, trùng hợp gần đây bà Hill xảy ra một chút sự cố nhỏ.”
“Xảy ra sự cố? Người không có chuyện gì đấy chứ?” Công bằng mà nói thì cô vẫn rất thích bà Hill, nhìn ra được bà ấy là một người rất dịu dàng.
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Vậy tại sao ông Hill lại cho rằng nó có liên quan đến chiếc vòng tay kia?”
“Nghe nói lúc ấy trên tay Bà Hill đang cầm chiếc vòng tay kia, đèn trùm lại vô duyên vô cớ rơi xuống dưới, may mắn Ông Hill đã phản ứng nhanh đẩy bà một cái mới không bị đèn trùm rơi trúng, nhưng bà ấy vẫn bị thương một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.