Chương 47: Về Nhà(2)
Kiều Tây Nhiễm
25/12/2023
Anh không hề cử động miệng, chỉ ậm ừ trong mũi: “Ừ.” Thay giày xong, anh đi thẳng vào phòng ngủ mà không thèm nhìn cô lấy một cái.
Cô thầm kêu lên trong lòng, hình như anh rất tức giận.
Do dự một lúc, cô gõ cửa phòng Mộc Thịnh Dương, giọng anh từ bên trong truyền ra:
“Mời vào.”
Phòng của Mộc Thịnh Dương vẫn sạch sẽ như cũ, anh quay mặt về phía cô, cởi cà vạt trên cổ, ném nó trên một chiếc ghế gần đó.
Cô gọi anh:
“Anh…”
Sau đó anh quay lại nhìn cô, không dừng lại, anh cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của mình, có vẻ như đã thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhưng không ngước mắt lên nhìn cô,
“Em về khi nào?”
Cô ngoan ngoãn trả lời:
“Chiều hôm qua.”
“Em về với bạn bè à?”
“Vâng.”
“Tại sao lâu như vậy không gọi cho anh? Anh gọi cho em nhưng vẫn tạm thời không liên lạc được?"
“Đó là bởi vì em bị mất điện thoại di động, không kịp liên lạc với anh.” Khi đó cô chỉ chuyên tâm chăm sóc Hàn Tại mà quên mất điện thoại di động.
Nghe cô nói xong, Mộc Thịnh Dương cau mày nói:
“Điện thoại của em bị mất? Làm sao có thể mất được?”
“Chỉ là... Nó bị trộm khi em đang đi trên đường.”
“Sao lúc ra ngoài em lại bất cẩn như vậy? Anh nghĩ sớm muộn gì em cũng sẽ lạc luôn đường về.” Anh đứng dậy khỏi ghế, đưa tay sờ trán cô.
Cô yếu ớt phòng ngự: “Sao có thể?”
“Tại sao không?”
“Em đi ra ngoài nhiều lần như vậy, chưa từng lạc đường.”
Mộc Thịnh Dương thở dài một hơi, cảm thấy bất lực:
“Quên đi, hiện tại nổi giận với em cũng vô dụng, sau này ra ngoài cẩn thận một chút”
Cô gật đầu với thái độ chân thành:
“Sau này em sẽ cẩn thận”
“Em đi cùng bạn bè nào vậy? Hình như họ không phải bạn bè em hay chơi ngày trước.”
“Vâng, không phải những người bạn đó, bọn em đã từng gặp nhau trước đây”
Mộc Thanh Khê tránh ánh mắt của anh, không muốn anh nhìn thấy gì.
Mộc Thịnh Dương cảm khái nói:
“Tiểu Khê, em đã lớn rồi, hình như anh không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em, nhưng lại luôn không nhịn được lo lắng cho em. Hiện tại em nên tìm bạn trai đi. Đừng mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong Thịnh Thanh Đường.”
Được rồi, cô có nên nói cho anh biết cô đã có bạn trai không? Nghĩ đến đây, có lẽ vẫn chưa đến lúc nói ra.
“Dù thế nào đi nữa, trước hết vẫn là anh đi.”
Khi đề cập đến chủ đề này, trong đầu Mộc Thịnh Dương vô thức hiện lên một hình bóng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó thấy.
Mộc Thanh Khê chú ý tới nụ cười không kiềm chế được trên mặt anh, tò mò hỏi:
“Anh, anh để ý ai rồi à?”
Mộc Thịnh Dương cuối cùng cũng nhận ra biểu cảm trên mặt mình không đúng, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, lắc đầu
“Không có, anh có để ý ai đâu chứ"
“Thật sao?” Mộc Thanh Khê ý tứ mỉm cười.
Mộc Thịnh Dương bị cô nhìn có chút không biết làm sao, cuối cùng đành phải đẩy cô ra khỏi phòng: “Ra ngoài, ra ngoài, anh đi thay quần áo.”
Sau khi ra khỏi cửa phòng ngủ của Mộc Thịnh Dương, cô thở dài một hơi. Cũng may anh không hỏi cô câu nào, cô sang Mỹ với ai vậy?
Buổi tối mọi người quây quần bên nhau dùng bữa tối.
Cô vẫn bị mọi người nhất trí lên án vì làm mất điện thoại di động ở Mỹ.
Mộc Minh Hoa đột nhiên hỏi: “Lần này con cùng ai đi Mỹ?”
Mộc Thanh Khê sửng sốt một lát, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.
"À, đó chỉ là một người bạn con đã gặp trước đây..." "
“Vậy đó không phải là người bạn mà con thường đi chơi cùng trước đây à?"
“...Không."
"Là người như nào? Bây giờ con nên cẩn thận hơn khi kết bạn.” Mộc Minh Hoa sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Thịnh Dương: “Con có biết bạn mới của Tiểu Khê không?”
Mộc Thịnh Dương hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, phải rất lâu anh mới nhận ra rằng Mục Minh Hoa đang hỏi anh: “Dạ?”
“Hôm nay con bị sao vậy? Bố chỉ hỏi con có biết bạn của Tiểu Khê không?”
“Không biết.”
Mộc Minh Hoa không nói gì với sự thiếu nhiệt tình của anh, mà nói với Mộc Thanh Khê: “Em chỉ cần tỉnh táo một chút là được.”
Diệp Khuynh Mạn: “Được rồi, mọi người đừng nhúng tay quá nhiều. Tiểu Khê đã lớn có bạn trai rồi, quen biết nhiều người cũng không có hại gì, ông còn coi con bé như trẻ con. Làm sao vậy?”
Mộc Minh Hoa thở dài nói với có chút xúc động: “Không biết, Tiểu Khê đã lớn, đã đến tuổi nói chuyện kết hôn.” Diệp Khuynh Mạn nói với Mộc Thịnh Dương: “Con để ý Tiểu Khê nhiều hơn, để ý xem xung quanh con xem có chàng trai tốt nào không.”
“Vâng.”
“Còn con nữa, cũng đừng sơ suất, mau chóng tìm bạn gái đi.”
Bình thường khi Diệp Khuynh Mạn nhắc tới chủ đề này, Mộc Thịnh Dương cũng không để tâm lắm, nhưng hôm nay thái độc của anh lại khác thường, anh ấy hứa luôn:
“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ làm điều đó càng sớm càng tốt.”
Diệp Khuynh Mạn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm:
“Như vậy là tốt nhất.”
Mộc Thanh Khê nhìn Mộc Thịnh Dương đầy ẩn ý, lại bị anh trừng mắt lại.
Cô thầm kêu lên trong lòng, hình như anh rất tức giận.
Do dự một lúc, cô gõ cửa phòng Mộc Thịnh Dương, giọng anh từ bên trong truyền ra:
“Mời vào.”
Phòng của Mộc Thịnh Dương vẫn sạch sẽ như cũ, anh quay mặt về phía cô, cởi cà vạt trên cổ, ném nó trên một chiếc ghế gần đó.
Cô gọi anh:
“Anh…”
Sau đó anh quay lại nhìn cô, không dừng lại, anh cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của mình, có vẻ như đã thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhưng không ngước mắt lên nhìn cô,
“Em về khi nào?”
Cô ngoan ngoãn trả lời:
“Chiều hôm qua.”
“Em về với bạn bè à?”
“Vâng.”
“Tại sao lâu như vậy không gọi cho anh? Anh gọi cho em nhưng vẫn tạm thời không liên lạc được?"
“Đó là bởi vì em bị mất điện thoại di động, không kịp liên lạc với anh.” Khi đó cô chỉ chuyên tâm chăm sóc Hàn Tại mà quên mất điện thoại di động.
Nghe cô nói xong, Mộc Thịnh Dương cau mày nói:
“Điện thoại của em bị mất? Làm sao có thể mất được?”
“Chỉ là... Nó bị trộm khi em đang đi trên đường.”
“Sao lúc ra ngoài em lại bất cẩn như vậy? Anh nghĩ sớm muộn gì em cũng sẽ lạc luôn đường về.” Anh đứng dậy khỏi ghế, đưa tay sờ trán cô.
Cô yếu ớt phòng ngự: “Sao có thể?”
“Tại sao không?”
“Em đi ra ngoài nhiều lần như vậy, chưa từng lạc đường.”
Mộc Thịnh Dương thở dài một hơi, cảm thấy bất lực:
“Quên đi, hiện tại nổi giận với em cũng vô dụng, sau này ra ngoài cẩn thận một chút”
Cô gật đầu với thái độ chân thành:
“Sau này em sẽ cẩn thận”
“Em đi cùng bạn bè nào vậy? Hình như họ không phải bạn bè em hay chơi ngày trước.”
“Vâng, không phải những người bạn đó, bọn em đã từng gặp nhau trước đây”
Mộc Thanh Khê tránh ánh mắt của anh, không muốn anh nhìn thấy gì.
Mộc Thịnh Dương cảm khái nói:
“Tiểu Khê, em đã lớn rồi, hình như anh không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em, nhưng lại luôn không nhịn được lo lắng cho em. Hiện tại em nên tìm bạn trai đi. Đừng mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong Thịnh Thanh Đường.”
Được rồi, cô có nên nói cho anh biết cô đã có bạn trai không? Nghĩ đến đây, có lẽ vẫn chưa đến lúc nói ra.
“Dù thế nào đi nữa, trước hết vẫn là anh đi.”
Khi đề cập đến chủ đề này, trong đầu Mộc Thịnh Dương vô thức hiện lên một hình bóng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó thấy.
Mộc Thanh Khê chú ý tới nụ cười không kiềm chế được trên mặt anh, tò mò hỏi:
“Anh, anh để ý ai rồi à?”
Mộc Thịnh Dương cuối cùng cũng nhận ra biểu cảm trên mặt mình không đúng, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, lắc đầu
“Không có, anh có để ý ai đâu chứ"
“Thật sao?” Mộc Thanh Khê ý tứ mỉm cười.
Mộc Thịnh Dương bị cô nhìn có chút không biết làm sao, cuối cùng đành phải đẩy cô ra khỏi phòng: “Ra ngoài, ra ngoài, anh đi thay quần áo.”
Sau khi ra khỏi cửa phòng ngủ của Mộc Thịnh Dương, cô thở dài một hơi. Cũng may anh không hỏi cô câu nào, cô sang Mỹ với ai vậy?
Buổi tối mọi người quây quần bên nhau dùng bữa tối.
Cô vẫn bị mọi người nhất trí lên án vì làm mất điện thoại di động ở Mỹ.
Mộc Minh Hoa đột nhiên hỏi: “Lần này con cùng ai đi Mỹ?”
Mộc Thanh Khê sửng sốt một lát, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.
"À, đó chỉ là một người bạn con đã gặp trước đây..." "
“Vậy đó không phải là người bạn mà con thường đi chơi cùng trước đây à?"
“...Không."
"Là người như nào? Bây giờ con nên cẩn thận hơn khi kết bạn.” Mộc Minh Hoa sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Thịnh Dương: “Con có biết bạn mới của Tiểu Khê không?”
Mộc Thịnh Dương hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, phải rất lâu anh mới nhận ra rằng Mục Minh Hoa đang hỏi anh: “Dạ?”
“Hôm nay con bị sao vậy? Bố chỉ hỏi con có biết bạn của Tiểu Khê không?”
“Không biết.”
Mộc Minh Hoa không nói gì với sự thiếu nhiệt tình của anh, mà nói với Mộc Thanh Khê: “Em chỉ cần tỉnh táo một chút là được.”
Diệp Khuynh Mạn: “Được rồi, mọi người đừng nhúng tay quá nhiều. Tiểu Khê đã lớn có bạn trai rồi, quen biết nhiều người cũng không có hại gì, ông còn coi con bé như trẻ con. Làm sao vậy?”
Mộc Minh Hoa thở dài nói với có chút xúc động: “Không biết, Tiểu Khê đã lớn, đã đến tuổi nói chuyện kết hôn.” Diệp Khuynh Mạn nói với Mộc Thịnh Dương: “Con để ý Tiểu Khê nhiều hơn, để ý xem xung quanh con xem có chàng trai tốt nào không.”
“Vâng.”
“Còn con nữa, cũng đừng sơ suất, mau chóng tìm bạn gái đi.”
Bình thường khi Diệp Khuynh Mạn nhắc tới chủ đề này, Mộc Thịnh Dương cũng không để tâm lắm, nhưng hôm nay thái độc của anh lại khác thường, anh ấy hứa luôn:
“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ làm điều đó càng sớm càng tốt.”
Diệp Khuynh Mạn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm:
“Như vậy là tốt nhất.”
Mộc Thanh Khê nhìn Mộc Thịnh Dương đầy ẩn ý, lại bị anh trừng mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.