Chương 23: Bảo bảo....em...máu trong tim tôi!!
Cõi Vọng
06/12/2024
Cơ thể đột nhiên rời khỏi mặt đất, Thác Thụy không khỏi giật mình. Theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ thiếu niên. Mấy giây sau khi nhận ra thì lại vội vàng rụt tay lại, đôi mắt ướt át tròng chọc nhìn anh ta.
Còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, biểu cảm ngơ ngác đến ngốc nghếch.
"Ức....hít!.... Em nhìn anh ta, bất ngờ đến nỗi quên cả rơi nước mắt, vừa sụt sùi vừa nấc cụt.
Thiếu niên nhìn em, nhẹ giọng :"Đừng khóc nữa, tôi ăn cơm là được phải không?"
Thác Thụy gật đầu, sau đó lại nhìn khay thức ăn dưới đất, đổ hết rồi. Không thể ăn được nữa.
Thiếu niên yên lặng, một tay đang bế em trên người đi ra phía cửa.
Hoắc Hoan luôn bế em như vậy vào mỗi buổi tối, ôm em trong lòng, âu yếm khắp cơ thể. Sau đó lại dùng sự ấm áp dỗ em chìm vào giấc ngủ. Thác Thụy ở bên cạnh Hoắc Hoan chưa có tới một năm. Mà giữa em và hắn đã hình thành vô vàn những thói quen bên nhau. Mỗi việc em làm trong cuộc sống hầu như đều có sự góp mặt của hắn. Hiện tại không có anh, em rất không thể thích nghi. Vô thức rúc vào vai thiếu niên, theo bản năng muốn tìm lại cảm giác quen thuộc.
Ngược lại, thiếu niên đột nhiên cảm thấy Thác Thụy rúc vào vai mình không khỏi hưng phấn. Mặt không biểu cảm mà tròng mắt đã lóe lên tia sáng.
"Thiếu....gia....ngài... III!" Một nữa hầu thấy anh từ xa đã lập tức kinh sợ.
Cô ta vội vàng chạy đi mất.
Thác Thụy hơi cựa quậy, chậm rãi ngẩn đầu lên, em không cảm nhận được sự quen thuộc. À phải rồi, dù sao tên này cũng chả phải Hoắc Hoan của em.
Thiếu niên bế em xuống phòng ăn, căn phòng ngày hôm nay em đã ra vào không ít.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, da phần đều giống khay thức ăn vừa rồi. Có thể là được nấu theo khẩu vị của hắn ta.
Thác Thụy được đặt ngồi ngay cạnh thiếu niên, ngoan ngoãn ngồi đó đợi anh ta ăn xong.
Một miếng thịt được đưa đến trước mặt em. Thác Thụy vội lắc đầu, dù sao cả ngày nay em cũng ăn lo rồi.
Anh vẫn không thu lại miếng thịt. Thác Thụy suy nghĩ một lúc, ăn thêm một miếng cũng không mập thêm được. Bèn vươn người, há miệng ngậm lấy. Nhai nhai rồi lại nghiên nghiến. Cuối cùng vẫn là lại nhả ra, miếng thịt còn ghim trên dĩa, bị em cắn cho đến nát bét.
Thác Thụy buồn bã lắc đầu, vẫn là không cắn được đi.
Thiếu niên yên lặng thu lại miếng thịt, không chút kinh tởm mà đưa lên miệng.
Thác Thụy mở to mắt, em vẫn luôn làm vậy cùng Hoắc Hoan. Nhưng đó là cùng Hoắc Hoan, không phải tên này.
Đột nhiên cực kỳ khó chịu!!!
"Trời có bão sao, tự nhiên thiếu gia có hứng xuống đến nơi đây!!" Bác sĩ Tần đột nhiên đi vào, vừa nghe người hầu nói thiếu gia xuống phòng ăn rồi. Còn không có tin, giờ xuống mới tận mắt chứng kiến.
"Làm bữa tối ngay lập tức!!" Thiếu niên quay ra phía người hầu.
Thiếu niên liếc vị bác sĩ tư này, sau cũng phiền trả lời.
Bác sĩ Tần quay qua nhìn Thác Thụy :"Thác Thụy à, đây là thiếu gia nơi đây, Hạ Tán Văn. Bình thường tên này khó ưa nắm, em tránh xa hắn một chút!"
Thác Thụy dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn lại Tán Văn.
Hắn ta cau mày, :"Đừng tin lời anh ta"
"Được rồi, Thác Thụy đến lúc nghỉ ngơi rồi, em cần dưỡng bệnh mới được. Về phòng đi!" Bác sĩ nhắc nhở em.
Thác Thụy ngoan ngoãn đứng dậy, định quay về phòng, còn không quên quay lại cúi đầu với Tán Văn mấy cái.
Chờ khi Thác Thụy đã đi khỏi phòng ăn, bác sĩ Tần nhìn Tán Văn, cực kỳ trào phúng mà nói :"Bị cậu bé ấy thu hút rồi ?!"
Tán Văn nhíu mày, không trả lời.
Thác Thụy trở về căn phòng nhỏ, thật sự ngoan ngoãn nằm yên vị trên giường. Chỉ là mãi về sau cũng không ngủ được.
Như một loại thói quen nào đó, em thật sự rất nhanh vào giấc khi có Hoắc Hoan bên cạnh. Ngược lại, khi không có anh Thác Thụy bắt đầu hoảng sợ. Vì bóng tối bên của sổ, vì cái lạnh xung quanh căn phòng và cả nỗi sự cô đơn. Có rất nhiều lý do mà em có thể khẳng định : em cần Hoắc Hoan ở bên cạnh.
Có thể là do bức tường cách âm, phòng ngủ trở lên im ắng lạ thường.
Rất lâu về sau đó khi Thác Thụy đã sắp chìm vào giấc ngủ, em nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở.
Thác Thụy hơi cựa người, xoay đôi mắt đã sắp sụp xuống hướng về phía sau lung.
Đôi bàn tay to lớn vững chắc ôm em vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mỏng manh. Sau đó đột nhiên run lên dữ dỗi.
Trong cơn mơ màng, Thác Thụy cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc. Như một lại bản năng trong người,em rúc trong ngực đối phương.
"Bảo Bảo....em....máu trong tim tôi!!!" Đối phương gắn lên từng chữa khó nhọc.
Thác Thụy yên lành chìm vào giấc.
Được người kia bế ra khỏi căn phòng. Bước xuống sảnh chính.
Hạ Đoàn Sâm yên lặng đứng trước cửa lớn, đôi mắt âm trầm nhìn người kia đang ôm Thác Thụy trong lòng.
Hoắc Hoan ngước mắt nhìn lại hắn ta, đôi mắt cả hai chạm nhau, soẹt qua rất nhiều tia lửa, "Sẽ tạ lễ sau"
Hạ Đoàn Sâm yên lặng, nhắm đôi mắt lại, phủ đi loại xúc cảm không nỡ. "Không cần!!”
Hoắc Hoan không nói gì thêm, cẩn thận kiểm tra lại người trong lòng. Không có dấu hiệu tỉnh lại. Liền yên tâm bước ra bên ngoài.
Còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, biểu cảm ngơ ngác đến ngốc nghếch.
"Ức....hít!.... Em nhìn anh ta, bất ngờ đến nỗi quên cả rơi nước mắt, vừa sụt sùi vừa nấc cụt.
Thiếu niên nhìn em, nhẹ giọng :"Đừng khóc nữa, tôi ăn cơm là được phải không?"
Thác Thụy gật đầu, sau đó lại nhìn khay thức ăn dưới đất, đổ hết rồi. Không thể ăn được nữa.
Thiếu niên yên lặng, một tay đang bế em trên người đi ra phía cửa.
Hoắc Hoan luôn bế em như vậy vào mỗi buổi tối, ôm em trong lòng, âu yếm khắp cơ thể. Sau đó lại dùng sự ấm áp dỗ em chìm vào giấc ngủ. Thác Thụy ở bên cạnh Hoắc Hoan chưa có tới một năm. Mà giữa em và hắn đã hình thành vô vàn những thói quen bên nhau. Mỗi việc em làm trong cuộc sống hầu như đều có sự góp mặt của hắn. Hiện tại không có anh, em rất không thể thích nghi. Vô thức rúc vào vai thiếu niên, theo bản năng muốn tìm lại cảm giác quen thuộc.
Ngược lại, thiếu niên đột nhiên cảm thấy Thác Thụy rúc vào vai mình không khỏi hưng phấn. Mặt không biểu cảm mà tròng mắt đã lóe lên tia sáng.
"Thiếu....gia....ngài... III!" Một nữa hầu thấy anh từ xa đã lập tức kinh sợ.
Cô ta vội vàng chạy đi mất.
Thác Thụy hơi cựa quậy, chậm rãi ngẩn đầu lên, em không cảm nhận được sự quen thuộc. À phải rồi, dù sao tên này cũng chả phải Hoắc Hoan của em.
Thiếu niên bế em xuống phòng ăn, căn phòng ngày hôm nay em đã ra vào không ít.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, da phần đều giống khay thức ăn vừa rồi. Có thể là được nấu theo khẩu vị của hắn ta.
Thác Thụy được đặt ngồi ngay cạnh thiếu niên, ngoan ngoãn ngồi đó đợi anh ta ăn xong.
Một miếng thịt được đưa đến trước mặt em. Thác Thụy vội lắc đầu, dù sao cả ngày nay em cũng ăn lo rồi.
Anh vẫn không thu lại miếng thịt. Thác Thụy suy nghĩ một lúc, ăn thêm một miếng cũng không mập thêm được. Bèn vươn người, há miệng ngậm lấy. Nhai nhai rồi lại nghiên nghiến. Cuối cùng vẫn là lại nhả ra, miếng thịt còn ghim trên dĩa, bị em cắn cho đến nát bét.
Thác Thụy buồn bã lắc đầu, vẫn là không cắn được đi.
Thiếu niên yên lặng thu lại miếng thịt, không chút kinh tởm mà đưa lên miệng.
Thác Thụy mở to mắt, em vẫn luôn làm vậy cùng Hoắc Hoan. Nhưng đó là cùng Hoắc Hoan, không phải tên này.
Đột nhiên cực kỳ khó chịu!!!
"Trời có bão sao, tự nhiên thiếu gia có hứng xuống đến nơi đây!!" Bác sĩ Tần đột nhiên đi vào, vừa nghe người hầu nói thiếu gia xuống phòng ăn rồi. Còn không có tin, giờ xuống mới tận mắt chứng kiến.
"Làm bữa tối ngay lập tức!!" Thiếu niên quay ra phía người hầu.
Thiếu niên liếc vị bác sĩ tư này, sau cũng phiền trả lời.
Bác sĩ Tần quay qua nhìn Thác Thụy :"Thác Thụy à, đây là thiếu gia nơi đây, Hạ Tán Văn. Bình thường tên này khó ưa nắm, em tránh xa hắn một chút!"
Thác Thụy dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn lại Tán Văn.
Hắn ta cau mày, :"Đừng tin lời anh ta"
"Được rồi, Thác Thụy đến lúc nghỉ ngơi rồi, em cần dưỡng bệnh mới được. Về phòng đi!" Bác sĩ nhắc nhở em.
Thác Thụy ngoan ngoãn đứng dậy, định quay về phòng, còn không quên quay lại cúi đầu với Tán Văn mấy cái.
Chờ khi Thác Thụy đã đi khỏi phòng ăn, bác sĩ Tần nhìn Tán Văn, cực kỳ trào phúng mà nói :"Bị cậu bé ấy thu hút rồi ?!"
Tán Văn nhíu mày, không trả lời.
Thác Thụy trở về căn phòng nhỏ, thật sự ngoan ngoãn nằm yên vị trên giường. Chỉ là mãi về sau cũng không ngủ được.
Như một loại thói quen nào đó, em thật sự rất nhanh vào giấc khi có Hoắc Hoan bên cạnh. Ngược lại, khi không có anh Thác Thụy bắt đầu hoảng sợ. Vì bóng tối bên của sổ, vì cái lạnh xung quanh căn phòng và cả nỗi sự cô đơn. Có rất nhiều lý do mà em có thể khẳng định : em cần Hoắc Hoan ở bên cạnh.
Có thể là do bức tường cách âm, phòng ngủ trở lên im ắng lạ thường.
Rất lâu về sau đó khi Thác Thụy đã sắp chìm vào giấc ngủ, em nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở.
Thác Thụy hơi cựa người, xoay đôi mắt đã sắp sụp xuống hướng về phía sau lung.
Đôi bàn tay to lớn vững chắc ôm em vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mỏng manh. Sau đó đột nhiên run lên dữ dỗi.
Trong cơn mơ màng, Thác Thụy cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc. Như một lại bản năng trong người,em rúc trong ngực đối phương.
"Bảo Bảo....em....máu trong tim tôi!!!" Đối phương gắn lên từng chữa khó nhọc.
Thác Thụy yên lành chìm vào giấc.
Được người kia bế ra khỏi căn phòng. Bước xuống sảnh chính.
Hạ Đoàn Sâm yên lặng đứng trước cửa lớn, đôi mắt âm trầm nhìn người kia đang ôm Thác Thụy trong lòng.
Hoắc Hoan ngước mắt nhìn lại hắn ta, đôi mắt cả hai chạm nhau, soẹt qua rất nhiều tia lửa, "Sẽ tạ lễ sau"
Hạ Đoàn Sâm yên lặng, nhắm đôi mắt lại, phủ đi loại xúc cảm không nỡ. "Không cần!!”
Hoắc Hoan không nói gì thêm, cẩn thận kiểm tra lại người trong lòng. Không có dấu hiệu tỉnh lại. Liền yên tâm bước ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.