Chương 3: Bé con bị bắt nạt tới khóc
Cõi Vọng
02/12/2024
"Kh….không có"
Vậy mà trẻ mồ côi sao?
Anh ngắm nghía mãi khuôn mặt em, bản tay to lớn vuốt ve làn dạ mềm mại trắng nõn. Anh chưa từng dịu dàng với kẻ khác như thế.
"Vậy em sống ở đâu, hửm bé con?" , anh tiếp tục hỏi.
Thác Thụy vẫn tiếp tục lắc đầu. Môi em mở to, để lộ ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hào. Em muốn nói gì đó nhưng lại không thể bật ra tiếng, cứ khó nhọc mãi cũng chỉ toàn tiếng thở nặng nề.
Tròng mắt người đàn ông hơi có lại. Sau đó anh ta bật cười, nhìn dàng vẻ hiện giờ của bé con này.
Đôi mắt hơi nheo lại, ánh lên nước mắt. Cổ họng em liên tục lên xuống như muốn phát ra âm thanh nhưng lại thứ có thứ gì đó mắc lại trong cổ họng. Cả cơ thể nhỏ bé cũng hơi run lên. Nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng thương.
Dáng vẻ này lọt vào mắt anh còn là sự bất lực lẫn uất ức của động vật nhỏ vừa bị bắt nạt. Ngoan ơi là ngoan.
Ngón trỏ người đàn ông miệt nhẹ miết môi dưới của Thác Thụy, sau đó từ khóe miệng bắt đầu đi chuyển vào bên trong.
Mềm mại, ấm áp.
Bên trong khoang miệng bé con này cũng đáng yêu. Dịch miệng ẩm ướt, lưỡi mềm mại yết ớt. Mỗi lần ngón trỏ anh chạm vào lại giật bắn tìm cách chốn đi.
Thác Thụy run lẩy bẩy, hai bàn tay nhỏ bé vội ôm lấy cánh tay to lớn của người đàn ông, cái người đang trêu chọc bên trong miệng em. "Ức….h….hông…."
Không muốn nữa, mau bỏ cái tay của anh ra.
Người đàn ông cũng hiểu được ý này, nhưng lại vờ như không hiểu. Tiếp tục bắt lấy lưỡi hồng hồng của em, trêu đùa.
Mưa càng ngày càng lớn, ô nhỏ cả Thác Thụy cũng chỉ che được có một khoảng m nhỏ, lưng áo của em hoàn toàn bị nước mưa làm ướt. Lạnh rùng mình.
Người đàn ông giờ này đâu có quan tâm mưa nặng hạt hay không, anh ta còn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn. Được bắt nạt bé con này.
Nước mắt Thác Thụy bắt đầu rơi, nhưng không làm gì được, chỉ có thể ú ớ không lên câu. Người này thật xấu, chỉ biết bắt nạt em.
Thác Thụy khóc trông cũng rất thảm, chỉ rơi có mấy giọt lệ thôi nhưng lại nổi bần bật. Mà vẻ đẹp của em đã rất mong manh, khóc thêm vào lại càng yếu ớt.
Người đàn ông thở dốc, "Bé con, em có muốn biết tôi là ai không?"
Cái loại dáng vẻ này, lửa trong cơ thể người đàn ông bốc cháy bừng bừng. Cái loạn cảm giác hưng phấn này, rất lâu rồi hắn mới muốn trêu đùa người khác như bây giờ. Mà lại là bắt nạt đến khóc thảm.
Thác Thụy lắc đầu, người này xấu, em không muốn biết tên hắn ta đâu.
Người đàn ông cũng không tức giận, hắn giữ lưỡi em vào giữa hai ngón tay, kéo ra khỏi hai cánh môi. Sau đó lại mạng bạo đưa hai ngón đó lại vào tận sâu trong khoang miệng em, di chuyển.
"Bé ngốc ơi, tôi tên Hoắc Hoan, em gọi tôi một tiếng anh Hoan xem?"
Vừa rồi còn nghĩ Thác Thụy là do sợ anh lên ăn nói mới lắp bắp không rõ chữ. Lại không ngờ là do em thật sự có vấn đề về giao tiếp, khả năng cao là không nói được. Nhưng anh vẫn muốn chọc cục cưng này một chút.
Đúng như anh nghĩ, bé ngốc nào đó thực sự cố gặng gọi tên anh, gọi mãi không được. Lại bày ra khuôn mặt uất ức. Đáng yêu! Tim phổi Hoắc Hoan đều mềm nhũn.
"Không nói được sao còn cố" Hoắc Hoan buồn cười.
Thác Thụy im lặng, em cũng biết mình chẳng thể làm gì. Đôi mắt sáng trùng xuống. Tĩnh lặng.
Hoắc Hoan cũng nhận ra, anh từ từ rút tay ra khỏi miệng em, kéo theo vài sợi chỉ nhớp nhát. Anh đưa lên miệng, nếm thử một chút, ngọt!
Khóe môi hơi cong lên. Cục kỳ lộ liễu.
Thác Thụy bị hành động này làm cho sợ. Quả nhiên chạy đi là một lựa chọn đúng đắn. Em tiếp tục định đứng dậy, âm mưu chạy vụt đi là xong.
Không ngờ được, lần thứ hai bị kéo lại, cực kỳ mạnh bạo.
Vậy mà trẻ mồ côi sao?
Anh ngắm nghía mãi khuôn mặt em, bản tay to lớn vuốt ve làn dạ mềm mại trắng nõn. Anh chưa từng dịu dàng với kẻ khác như thế.
"Vậy em sống ở đâu, hửm bé con?" , anh tiếp tục hỏi.
Thác Thụy vẫn tiếp tục lắc đầu. Môi em mở to, để lộ ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hào. Em muốn nói gì đó nhưng lại không thể bật ra tiếng, cứ khó nhọc mãi cũng chỉ toàn tiếng thở nặng nề.
Tròng mắt người đàn ông hơi có lại. Sau đó anh ta bật cười, nhìn dàng vẻ hiện giờ của bé con này.
Đôi mắt hơi nheo lại, ánh lên nước mắt. Cổ họng em liên tục lên xuống như muốn phát ra âm thanh nhưng lại thứ có thứ gì đó mắc lại trong cổ họng. Cả cơ thể nhỏ bé cũng hơi run lên. Nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng thương.
Dáng vẻ này lọt vào mắt anh còn là sự bất lực lẫn uất ức của động vật nhỏ vừa bị bắt nạt. Ngoan ơi là ngoan.
Ngón trỏ người đàn ông miệt nhẹ miết môi dưới của Thác Thụy, sau đó từ khóe miệng bắt đầu đi chuyển vào bên trong.
Mềm mại, ấm áp.
Bên trong khoang miệng bé con này cũng đáng yêu. Dịch miệng ẩm ướt, lưỡi mềm mại yết ớt. Mỗi lần ngón trỏ anh chạm vào lại giật bắn tìm cách chốn đi.
Thác Thụy run lẩy bẩy, hai bàn tay nhỏ bé vội ôm lấy cánh tay to lớn của người đàn ông, cái người đang trêu chọc bên trong miệng em. "Ức….h….hông…."
Không muốn nữa, mau bỏ cái tay của anh ra.
Người đàn ông cũng hiểu được ý này, nhưng lại vờ như không hiểu. Tiếp tục bắt lấy lưỡi hồng hồng của em, trêu đùa.
Mưa càng ngày càng lớn, ô nhỏ cả Thác Thụy cũng chỉ che được có một khoảng m nhỏ, lưng áo của em hoàn toàn bị nước mưa làm ướt. Lạnh rùng mình.
Người đàn ông giờ này đâu có quan tâm mưa nặng hạt hay không, anh ta còn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn. Được bắt nạt bé con này.
Nước mắt Thác Thụy bắt đầu rơi, nhưng không làm gì được, chỉ có thể ú ớ không lên câu. Người này thật xấu, chỉ biết bắt nạt em.
Thác Thụy khóc trông cũng rất thảm, chỉ rơi có mấy giọt lệ thôi nhưng lại nổi bần bật. Mà vẻ đẹp của em đã rất mong manh, khóc thêm vào lại càng yếu ớt.
Người đàn ông thở dốc, "Bé con, em có muốn biết tôi là ai không?"
Cái loại dáng vẻ này, lửa trong cơ thể người đàn ông bốc cháy bừng bừng. Cái loạn cảm giác hưng phấn này, rất lâu rồi hắn mới muốn trêu đùa người khác như bây giờ. Mà lại là bắt nạt đến khóc thảm.
Thác Thụy lắc đầu, người này xấu, em không muốn biết tên hắn ta đâu.
Người đàn ông cũng không tức giận, hắn giữ lưỡi em vào giữa hai ngón tay, kéo ra khỏi hai cánh môi. Sau đó lại mạng bạo đưa hai ngón đó lại vào tận sâu trong khoang miệng em, di chuyển.
"Bé ngốc ơi, tôi tên Hoắc Hoan, em gọi tôi một tiếng anh Hoan xem?"
Vừa rồi còn nghĩ Thác Thụy là do sợ anh lên ăn nói mới lắp bắp không rõ chữ. Lại không ngờ là do em thật sự có vấn đề về giao tiếp, khả năng cao là không nói được. Nhưng anh vẫn muốn chọc cục cưng này một chút.
Đúng như anh nghĩ, bé ngốc nào đó thực sự cố gặng gọi tên anh, gọi mãi không được. Lại bày ra khuôn mặt uất ức. Đáng yêu! Tim phổi Hoắc Hoan đều mềm nhũn.
"Không nói được sao còn cố" Hoắc Hoan buồn cười.
Thác Thụy im lặng, em cũng biết mình chẳng thể làm gì. Đôi mắt sáng trùng xuống. Tĩnh lặng.
Hoắc Hoan cũng nhận ra, anh từ từ rút tay ra khỏi miệng em, kéo theo vài sợi chỉ nhớp nhát. Anh đưa lên miệng, nếm thử một chút, ngọt!
Khóe môi hơi cong lên. Cục kỳ lộ liễu.
Thác Thụy bị hành động này làm cho sợ. Quả nhiên chạy đi là một lựa chọn đúng đắn. Em tiếp tục định đứng dậy, âm mưu chạy vụt đi là xong.
Không ngờ được, lần thứ hai bị kéo lại, cực kỳ mạnh bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.