Chương 7: Mang người về
Cõi Vọng
02/12/2024
Thác Thụy nhìn dáo dác, phát hiện bản thân bị bế lên một chiếc xe lạ lẫm nào đó. Lập tức hoảng sợ vô cùng, tròng mắt em co lại vội vàng rúc vào ngực Hoắc Hoan. Nơi này đối với em lạ lẫm quá, chỉ có người đang ôm mình này là có thể dựa dẫm.
Càng nghĩ càng sợ, Thác Thụy lại càng ôm chặt anh. Miệng còn vô thức rên lên vài tiếng :"Hư….đi….đi…đâu?"
Hoắc Hoan cũng nhận ra bé con này đang sợ, anh bế sốc người em lên, để mặt đối mặt với mình, nhẹ giọng :"Bé con, em theo tôi về có được không?"
Thác Thụy hơi nghiên đầu, dáng vẻ ngốc ngốc. Hình như vẫn chưa hiểu hết lời người đàn ông này nói.
Hoắc Hoan buồn cười, nhắc lại :"Em về nhà sống cùng tôi, có được không? Tôi sẽ chăm sóc em, cho em ăn ngon, em cũng không cần phải chịu đói chịu rét nữa. Em có đồng ý không ?"
Thác Thụy bỗng nhớ lại nhưng năm tháng trước kia của mình. Em không có bố mẹ, à không, chắc là bị bố mẹ mình bỏ rơi từ lúc mấy tuổi. Lâu lắm rồi, chẳng còn nhớ. Tháng năm về sau đều phải nhờ ăn xin ngoài đường má kiếm sống. Bữa đói bữa lo, lại bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Nhìn chung đều vô cũng khổ cực. Thậm chí có lúc Thác Thụy còn nghi hoặc xem bản thân còn có tương lai không. Thân thể thì yết ớt, lại không nói được thành câu như người bình thường.
Không biết em có phải đồ bỏ đi hay không?
Em không nói thêm gì, ánh mắt hơi trũi xuống như muốn né tránh cái nhìn nóng bỏng của Hoắc Hoan. Em thì có gì để người đàn ông này sẵn sàng mang em về chứ?
"Bé con, em có đồng ý với tôi không?" , Hoắc Hoan hơi lo lắng nhìn đứa trẻ. Đây là người đầu tiên anh quan tâm như vậy, cũng là người đầu tiên anh muốn mang về nuôi dưỡng. Nếu bị từ chối sẽ cực kỳ hụt hẫng.
Nếu Thác Thụy thật sự không đồng ý, anh vẫn sẽ cưỡng chế đưa em về. Quyết định cũng đã quyết định xong. Bé con trong lòng vẫn đang cúi gằm mặt.
Tuy rất muốn đi cũng người này, nhưng Thác Thụy sợ sẽ trở thành gánh nặng cho anh. Dù sao em cũng chỉ là thứ vô dụng.
Việt Phong và Chu Cẩm ngồi bên trên vểnh tai lên nghe ngóng. Kinh ngạc thật đấy, đại ca bọn họ thế mà muốn đưa một người khác về nhà. Xem ra Hoắc Hoan lần này thật sự rất nghiêm túc. Đấy là Chu Cẩm nghĩ thế.
Còn Việt Phong thì lại cho rằng Hoắc Hoan âu cũng là hứng thú nhất thời, đợi một vài ngày nữa cũng sẽ vứt bỏ em như những người tình trước kia mà thôi.
Hoắc Hoan thấy em mãi không đưa ra được đáp án. Trong lòng cũng thầm hiểu. Bạn nhỏ này không muốn trở về cùng anh. Đôi mắt trùng xuống, hoàn toàn lạnh đi.
Tiếp tục vùi Thác Thụy vào lồng ngực, lạnh lùng mà nói :"Uống nước đi"
Việt Phong lập tức hiểu ý, từ trong áo lấy ra một trai nước. Đưa cho Hoắc Hoan ngồi sau.
Anh mở lắp, cẩn thận rót vào miệng em. Thác Thụy cũng rất ngoan ngoãn há miệng. Rót được một chút sẽ dừng lại để em nuốt.
Chỉ vài phút sau đó, cơn buồn ngủ kéo đến. Mắt Thác Thụy không thể mở nổi, lại thêm sự vỗ về của Hoắc Hoan, em nhanh chóng đi vào cơn hôn mê.
Việt Phong buồn cười, lão đại của bọn họ thì vẫn là lão đại của bọn họ thôi. Nếu đã thích thứ gì đó, cho dù bất cứ giá nào cũng phải anh về tay. Trong chai nước có thuốc mê.
Hoắc Hoan nhìn bảo bối trong lòng ôn nhu vô cùng. Khi ngẩn mặt lên, biểu cảm lại thay đổi nhanh chóng.
"Về biệt thự chính"
Chu Cẩm âm thầm đổi hướng lái.
Chiếc để tiến về ngoại ô thành phố, hướng về biệt thự rộng lớn trước mắt.
Cánh cổng nặng nề mở ra, một loại vệ sĩ cao lớn xếp hàng ngay ngắn hay bên, chào đón xe của Hoắc Hoan trở về.
Việt Phong bước ra khỏi xe trước, mở cửa cho Hoắc Hoan đang bế Thác Thụy ra sau.
Đám vệ sĩ khi nhìn thấy Hoắc Hoan ôm trong lòng một đứa trẻ hơi kinh ngạc. Bình thường lão đại mang người tình về biệt thự không hiếm, nhưng mà là con trai lại chỉ mới mười mấy tuổi, non choẹt thế này thì là lần đầu tiền.
Có nghi hoặc thế nào cũng không dám nói, bọn họ lắm mồm một chút, không trừng sẽ bị Hoắc Hoan chặt thành trăm mảnh ném ra ngã ba nào đó.
Quản gia Triệu nhìn cảnh này không biết lộ gì. Ông vẫn hơi quan ngại mà nhắc nhở Hoắc Hoan
"Ông chủ, dừa trẻ này còn quá nhỏ"
Hoắc Hoan hiểu ý quan gia này. Anh cũng không giải thích, chỉ nhắc nhở :"Nhanh chóng mua quần áo và đồ dùng cần thiết cho đứa trẻ này, mang hết vào phòng tôi. Nội đến buổi chiều nay phải có hết"
Quản gia Triệu ngơ mặt, mang hết quần áo vào phòng ông chủ làm gì chứ? Không phải bình thường Hoắc Hoan đều ghét có kẻ vào không gian riêng tư của mình sao?
Ông làm quản gia cho nhà này hơn chục năm rồi. Chưa từng có kẻ nào được đặc cách này.
"V…vâng, tôi sẽ đi làm ngay"
Phân phó xong công việc, anh ôm Thác Thụy tiến vào thang máy. Trước khi cửa đóng lại, quản gia Triệu kịp nghe ông chủ nói một câu
"Từ giờ trở đi, địa vị của bé con này ngang bằng với tôi. Lời em ấy nói cũng là lời tôi nói."
Quản gia Triệu choáng váng. Việt Phong và Chu Cẩm tiến đến vỗ vai ông. Ý muốn nói : tôi hiểu cảm giác lúc này của lão, bọn tôi cũng đang như vậy.
May mắn hơn trong nhà không có vệ sĩ hay người hầu gì, không có quá nhiều người nghe thấy. Nếu không, hôm nay sẽ có tin trấn động.
Càng nghĩ càng sợ, Thác Thụy lại càng ôm chặt anh. Miệng còn vô thức rên lên vài tiếng :"Hư….đi….đi…đâu?"
Hoắc Hoan cũng nhận ra bé con này đang sợ, anh bế sốc người em lên, để mặt đối mặt với mình, nhẹ giọng :"Bé con, em theo tôi về có được không?"
Thác Thụy hơi nghiên đầu, dáng vẻ ngốc ngốc. Hình như vẫn chưa hiểu hết lời người đàn ông này nói.
Hoắc Hoan buồn cười, nhắc lại :"Em về nhà sống cùng tôi, có được không? Tôi sẽ chăm sóc em, cho em ăn ngon, em cũng không cần phải chịu đói chịu rét nữa. Em có đồng ý không ?"
Thác Thụy bỗng nhớ lại nhưng năm tháng trước kia của mình. Em không có bố mẹ, à không, chắc là bị bố mẹ mình bỏ rơi từ lúc mấy tuổi. Lâu lắm rồi, chẳng còn nhớ. Tháng năm về sau đều phải nhờ ăn xin ngoài đường má kiếm sống. Bữa đói bữa lo, lại bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Nhìn chung đều vô cũng khổ cực. Thậm chí có lúc Thác Thụy còn nghi hoặc xem bản thân còn có tương lai không. Thân thể thì yết ớt, lại không nói được thành câu như người bình thường.
Không biết em có phải đồ bỏ đi hay không?
Em không nói thêm gì, ánh mắt hơi trũi xuống như muốn né tránh cái nhìn nóng bỏng của Hoắc Hoan. Em thì có gì để người đàn ông này sẵn sàng mang em về chứ?
"Bé con, em có đồng ý với tôi không?" , Hoắc Hoan hơi lo lắng nhìn đứa trẻ. Đây là người đầu tiên anh quan tâm như vậy, cũng là người đầu tiên anh muốn mang về nuôi dưỡng. Nếu bị từ chối sẽ cực kỳ hụt hẫng.
Nếu Thác Thụy thật sự không đồng ý, anh vẫn sẽ cưỡng chế đưa em về. Quyết định cũng đã quyết định xong. Bé con trong lòng vẫn đang cúi gằm mặt.
Tuy rất muốn đi cũng người này, nhưng Thác Thụy sợ sẽ trở thành gánh nặng cho anh. Dù sao em cũng chỉ là thứ vô dụng.
Việt Phong và Chu Cẩm ngồi bên trên vểnh tai lên nghe ngóng. Kinh ngạc thật đấy, đại ca bọn họ thế mà muốn đưa một người khác về nhà. Xem ra Hoắc Hoan lần này thật sự rất nghiêm túc. Đấy là Chu Cẩm nghĩ thế.
Còn Việt Phong thì lại cho rằng Hoắc Hoan âu cũng là hứng thú nhất thời, đợi một vài ngày nữa cũng sẽ vứt bỏ em như những người tình trước kia mà thôi.
Hoắc Hoan thấy em mãi không đưa ra được đáp án. Trong lòng cũng thầm hiểu. Bạn nhỏ này không muốn trở về cùng anh. Đôi mắt trùng xuống, hoàn toàn lạnh đi.
Tiếp tục vùi Thác Thụy vào lồng ngực, lạnh lùng mà nói :"Uống nước đi"
Việt Phong lập tức hiểu ý, từ trong áo lấy ra một trai nước. Đưa cho Hoắc Hoan ngồi sau.
Anh mở lắp, cẩn thận rót vào miệng em. Thác Thụy cũng rất ngoan ngoãn há miệng. Rót được một chút sẽ dừng lại để em nuốt.
Chỉ vài phút sau đó, cơn buồn ngủ kéo đến. Mắt Thác Thụy không thể mở nổi, lại thêm sự vỗ về của Hoắc Hoan, em nhanh chóng đi vào cơn hôn mê.
Việt Phong buồn cười, lão đại của bọn họ thì vẫn là lão đại của bọn họ thôi. Nếu đã thích thứ gì đó, cho dù bất cứ giá nào cũng phải anh về tay. Trong chai nước có thuốc mê.
Hoắc Hoan nhìn bảo bối trong lòng ôn nhu vô cùng. Khi ngẩn mặt lên, biểu cảm lại thay đổi nhanh chóng.
"Về biệt thự chính"
Chu Cẩm âm thầm đổi hướng lái.
Chiếc để tiến về ngoại ô thành phố, hướng về biệt thự rộng lớn trước mắt.
Cánh cổng nặng nề mở ra, một loại vệ sĩ cao lớn xếp hàng ngay ngắn hay bên, chào đón xe của Hoắc Hoan trở về.
Việt Phong bước ra khỏi xe trước, mở cửa cho Hoắc Hoan đang bế Thác Thụy ra sau.
Đám vệ sĩ khi nhìn thấy Hoắc Hoan ôm trong lòng một đứa trẻ hơi kinh ngạc. Bình thường lão đại mang người tình về biệt thự không hiếm, nhưng mà là con trai lại chỉ mới mười mấy tuổi, non choẹt thế này thì là lần đầu tiền.
Có nghi hoặc thế nào cũng không dám nói, bọn họ lắm mồm một chút, không trừng sẽ bị Hoắc Hoan chặt thành trăm mảnh ném ra ngã ba nào đó.
Quản gia Triệu nhìn cảnh này không biết lộ gì. Ông vẫn hơi quan ngại mà nhắc nhở Hoắc Hoan
"Ông chủ, dừa trẻ này còn quá nhỏ"
Hoắc Hoan hiểu ý quan gia này. Anh cũng không giải thích, chỉ nhắc nhở :"Nhanh chóng mua quần áo và đồ dùng cần thiết cho đứa trẻ này, mang hết vào phòng tôi. Nội đến buổi chiều nay phải có hết"
Quản gia Triệu ngơ mặt, mang hết quần áo vào phòng ông chủ làm gì chứ? Không phải bình thường Hoắc Hoan đều ghét có kẻ vào không gian riêng tư của mình sao?
Ông làm quản gia cho nhà này hơn chục năm rồi. Chưa từng có kẻ nào được đặc cách này.
"V…vâng, tôi sẽ đi làm ngay"
Phân phó xong công việc, anh ôm Thác Thụy tiến vào thang máy. Trước khi cửa đóng lại, quản gia Triệu kịp nghe ông chủ nói một câu
"Từ giờ trở đi, địa vị của bé con này ngang bằng với tôi. Lời em ấy nói cũng là lời tôi nói."
Quản gia Triệu choáng váng. Việt Phong và Chu Cẩm tiến đến vỗ vai ông. Ý muốn nói : tôi hiểu cảm giác lúc này của lão, bọn tôi cũng đang như vậy.
May mắn hơn trong nhà không có vệ sĩ hay người hầu gì, không có quá nhiều người nghe thấy. Nếu không, hôm nay sẽ có tin trấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.