Nhặt Được Chồng Sau Tai Nạn Giao Thông
Chương 2: Hết bao
Nhất Triều
19/01/2023
Đồng Ngôn bất chấp gió tuyết đi đến bãi đậu xe, không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy con bọ xanh bé nhỏ của mình đậu ở bãi đậu xe số 6 như mọi ngày.
Người đàn ông trong xe đang cầm chiếc điện thoại di động mà cô mua, những ngón tay thon dài của anh nhảy nhót, không biết đang gõ gì đó.
Cho dù chỉ lộ một nửa khuôn mặt vẫn thực góc cạnh, đẹp trai.
Bùi Giang Nguyên trước đây đến văn phòng đưa cơm từng gây xôn xao, ai cũng nói cô giáo Đồng lớp 2 có chồng thật đẹp trai. Nhưng cô thực sự không thích khoa trương, không cho anh giao đồ ăn cũng vô dụng, chỉ có thể bắt anh đợi ở bãi đậu xe.
Như cảm nhận được cô đi tới, anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt xa cách lạnh lùng, vặn chìa khóa khởi động xe, xuống xe đón cô.
Đồng Ngôn mím môi, có chút không được tự nhiên: "Chỉ vài bước chân thôi mà."
Bùi Giang Nguyên "ừ" một tiếng, mở cửa xe cho cô rồi quay lại ghế lái.
Nói nhiều lần anh cũng chưa từng nghe.
Xe vừa khởi động, hơi ấm còn chưa tràn ngập không gian nhỏ, cô đút tay vào trong ống tay áo không dám tiếp xúc khí lạnh, chỉ khẽ khịt mũi: “Anh không cần như vậy đâu."
Mặc dù giá xăng tăng cao nhưng trường học cũng phát thẻ xăng, anh cũng không cần vất vả giữa thời tiết lạnh như vậy.
Bùi Giang Nguyên lấy hộp cơm từ trong túi giữ nhiệt ra, ba món ăn và một món canh, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Anh cụp mắt, dùng khăn giấy lau cẩn thận chiếc đũa bạc rồi đưa cho cô: "Ăn đi."
Đồng Ngôn khẽ cảm ơn, nhận lấy đôi đũa kẹp một miếng cơm bỏ vào miệng.
Tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với khi cô tự ăn, một mình cô có thể nhai chậm nửa giờ, nhưng hiện tại chỉ mới năm phút, phần lớn đồ ăn đã bị quét sạch.
Đã ba tháng trôi qua, cô vẫn chưa quen với việc ở riêng.
Ánh mắt Bùi Giang Nguyên tối lại, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô: "Lau đi."
Đồng Ngôn cho rằng khóe miệng mình dính dầu, có chút xấu hổ, vì vậy lại nói cám ơn, cúi đầu càng thấp hơn.
Không còn cách nào khác, mẹ cô đã dùng ơn cứu mạng của mình để bức ép người đàn ông này, hơn nữa cô không có tình cảm với anh, nên thực sự không thể thân thiết được với anh.
Bùi Giang Nguyên gõ ngón tay vài cái lên vô lăng, đột nhiên nói: "Buổi tối 5 giờ tới đón?"
Tuần này sắp đến tiết cuối, Đồng Ngôn bận đến bù đầu: “Không phải là 4 giờ rưỡi—"
Cô ngừng nói, nhớ ra thứ sáu hàng tuần có cuộc họp định kỳ với giáo viên chủ nhiệm nên hoãn lại nửa tiếng đón cô.
Sau khi đón cô, họ sẽ về nhà bố mẹ đẻ ăn tối, sau đó quay lại nhà riêng để thực hiện các bài vận động hòa hợp giữa vợ chồng hàng tuần.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, tay bưng bát canh khẽ run, mơ hồ đáp: “Ừ, 5 giờ anh đến.”
Khoé miệng Bùi Giang Nguyên câu lên, anh lại rút ra một chiếc khăn giấy khác, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, nhẹ nhàng đồng ý: "Được."
Cô muốn quay đầu sang một bên, nhưng nghĩ hai người là vợ chồng, làm như vậy không ổn, chỉ có thể cứng ngắc trơ mắt nhìn.
Thấy cô như vậy, ý cười trong mắt Bùi Giang Nguyên càng thêm sâu, trên mặt cô không có gì, chỉ là anh muốn trêu chọc cô.
Anh dựa lại gần, trong miệng chậm rãi thở ra hơi ấm: "Đồng Đồng, bao trong nhà không còn."
Đồng Yến cổ họng "ách" một tiếng, sợ tới mức dựa vào lưng ghế lái phụ, đầu óc rối bời: "Không, không có?!"
Bùi Giang Nguyên cảm nhận được sự phản kháng của cô, anh nhích ra xa, hai tay đặt trên vô lăng, vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ."
Có mười cái bao trong hộp, và anh đã mua chúng cách đây ba tháng.
Mặt cô đỏ như cua luộc, trầm tư suy nghĩ tại sao một hộp lại dùng hết nhanh như vậy - có mấy tuần cô còn lấy cớ đến tháng trốn đi, sao lại không còn?
Anh chậm rãi nói, như thể tuyên bố hành hình cô: "Đồng Đồng, chủ nhật tuần trước em vừa hết."
Cho nên, lần này trốn không xong.
—————————
Tác giả: Bài mới lên rồi (><)
Hy vọng nhiều điểm (❁´ω'❁)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Người đàn ông trong xe đang cầm chiếc điện thoại di động mà cô mua, những ngón tay thon dài của anh nhảy nhót, không biết đang gõ gì đó.
Cho dù chỉ lộ một nửa khuôn mặt vẫn thực góc cạnh, đẹp trai.
Bùi Giang Nguyên trước đây đến văn phòng đưa cơm từng gây xôn xao, ai cũng nói cô giáo Đồng lớp 2 có chồng thật đẹp trai. Nhưng cô thực sự không thích khoa trương, không cho anh giao đồ ăn cũng vô dụng, chỉ có thể bắt anh đợi ở bãi đậu xe.
Như cảm nhận được cô đi tới, anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt xa cách lạnh lùng, vặn chìa khóa khởi động xe, xuống xe đón cô.
Đồng Ngôn mím môi, có chút không được tự nhiên: "Chỉ vài bước chân thôi mà."
Bùi Giang Nguyên "ừ" một tiếng, mở cửa xe cho cô rồi quay lại ghế lái.
Nói nhiều lần anh cũng chưa từng nghe.
Xe vừa khởi động, hơi ấm còn chưa tràn ngập không gian nhỏ, cô đút tay vào trong ống tay áo không dám tiếp xúc khí lạnh, chỉ khẽ khịt mũi: “Anh không cần như vậy đâu."
Mặc dù giá xăng tăng cao nhưng trường học cũng phát thẻ xăng, anh cũng không cần vất vả giữa thời tiết lạnh như vậy.
Bùi Giang Nguyên lấy hộp cơm từ trong túi giữ nhiệt ra, ba món ăn và một món canh, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Anh cụp mắt, dùng khăn giấy lau cẩn thận chiếc đũa bạc rồi đưa cho cô: "Ăn đi."
Đồng Ngôn khẽ cảm ơn, nhận lấy đôi đũa kẹp một miếng cơm bỏ vào miệng.
Tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với khi cô tự ăn, một mình cô có thể nhai chậm nửa giờ, nhưng hiện tại chỉ mới năm phút, phần lớn đồ ăn đã bị quét sạch.
Đã ba tháng trôi qua, cô vẫn chưa quen với việc ở riêng.
Ánh mắt Bùi Giang Nguyên tối lại, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô: "Lau đi."
Đồng Ngôn cho rằng khóe miệng mình dính dầu, có chút xấu hổ, vì vậy lại nói cám ơn, cúi đầu càng thấp hơn.
Không còn cách nào khác, mẹ cô đã dùng ơn cứu mạng của mình để bức ép người đàn ông này, hơn nữa cô không có tình cảm với anh, nên thực sự không thể thân thiết được với anh.
Bùi Giang Nguyên gõ ngón tay vài cái lên vô lăng, đột nhiên nói: "Buổi tối 5 giờ tới đón?"
Tuần này sắp đến tiết cuối, Đồng Ngôn bận đến bù đầu: “Không phải là 4 giờ rưỡi—"
Cô ngừng nói, nhớ ra thứ sáu hàng tuần có cuộc họp định kỳ với giáo viên chủ nhiệm nên hoãn lại nửa tiếng đón cô.
Sau khi đón cô, họ sẽ về nhà bố mẹ đẻ ăn tối, sau đó quay lại nhà riêng để thực hiện các bài vận động hòa hợp giữa vợ chồng hàng tuần.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, tay bưng bát canh khẽ run, mơ hồ đáp: “Ừ, 5 giờ anh đến.”
Khoé miệng Bùi Giang Nguyên câu lên, anh lại rút ra một chiếc khăn giấy khác, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, nhẹ nhàng đồng ý: "Được."
Cô muốn quay đầu sang một bên, nhưng nghĩ hai người là vợ chồng, làm như vậy không ổn, chỉ có thể cứng ngắc trơ mắt nhìn.
Thấy cô như vậy, ý cười trong mắt Bùi Giang Nguyên càng thêm sâu, trên mặt cô không có gì, chỉ là anh muốn trêu chọc cô.
Anh dựa lại gần, trong miệng chậm rãi thở ra hơi ấm: "Đồng Đồng, bao trong nhà không còn."
Đồng Yến cổ họng "ách" một tiếng, sợ tới mức dựa vào lưng ghế lái phụ, đầu óc rối bời: "Không, không có?!"
Bùi Giang Nguyên cảm nhận được sự phản kháng của cô, anh nhích ra xa, hai tay đặt trên vô lăng, vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ."
Có mười cái bao trong hộp, và anh đã mua chúng cách đây ba tháng.
Mặt cô đỏ như cua luộc, trầm tư suy nghĩ tại sao một hộp lại dùng hết nhanh như vậy - có mấy tuần cô còn lấy cớ đến tháng trốn đi, sao lại không còn?
Anh chậm rãi nói, như thể tuyên bố hành hình cô: "Đồng Đồng, chủ nhật tuần trước em vừa hết."
Cho nên, lần này trốn không xong.
—————————
Tác giả: Bài mới lên rồi (><)
Hy vọng nhiều điểm (❁´ω'❁)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.