Chương 114: Bình yên trước cơn bão (2)
Thích tích
26/08/2014
Không phải là Úy Trì Thác Dã muốn Lâm Ngạn đi gọi hết thuộc hạ trong Xích Long bang đến đây chứ?
Thanh Hổ suýt nữa bị ý nghĩ này hù dọa, tiếng cười đột ngột ngừng lại.
Xích Long bang nhân số đông đảo, không thể xem thường. Nếu như lấy thế lực lúc này của Thanh Hổ bang đến đối đầu với Xích Long bang, thì cũng giống như là lấy trứng chọi đá. Vì thế, hắn nói, “Úy Trì lão Đại, tôi sẽ không nhiều lời với cậu nữa! Xích Long bang các người can thiệp vào chuyện của Thanh Hổ bang, chúng tôi không có lý nào mặc kệ! Làm bị thương mấy anh em của cậu, tôi sẽ chịu tiền thuốc men. Nhưng nếu sau này các người lại can thiệp, đừng trách chúng tôi xuống tay vô tình!”
“Lão Đại! Rõ ràng là người Thanh Hổ bang ở phố thập cẩm bán thuốc, làm rối loạn quy củ!” Một thuộc hạ bị đánh trọng thương của Xích Long bang hét to. Phố thập cẩm vẫn luôn là địa bàn của Xích Long bang, sao có thể để cho Thanh Hổ bang thích đến thì đến?! Huống hồ là đến đây để bán thuốc phiện!
“Hừ! Phố Thập cẩm là nơi công cộng, tất cả mọi người đến đây đều có thể mở cửa buôn bán, không can thiệp chuyện của nhau!” Thanh Hổ hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ khinh thường đối với những người luôn đỏ mắt ngưỡng mộ Xích Long bang hết lần này đến lần khác!
“Ý của Thanh bang chủ, là không để Xích Long bang của tôi vào trong mắt chăng?” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, thanh âm rét lạnh.
Tim Thanh Hổ nảy lên ‘thình thịch’. Kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ uy hiếp trong lời nói của Úy Trì Thác Dã, hắn có hơi co vòi lại. Dù sao, Úy Trì Thác Dã cũng không phải là loại dễ chọc vào. Nhưng bọn thủ hạ cường tráng của Thanh Hổ ở phía sau đã lại nhanh hơn hắn một bước, kêu gào ầm ĩ bằng thứ chất giọng quái dị: “Con mẹ nó, không để vào mắt thì thế nào!”
“Các ngươi đừng có quá đáng!” Nghiêm Ngự Phong gầm lên giận dữ!
“Quá đáng? ! Ha ha ha! Lũ Xích Long bang các ngươi đều là bọn chuột nhắt nhát gan! Ta thấy phố thập cẩm hẳn là nên để lại cho chúng ta tiếp quản! Ha ha ha ha!” Một gã đàn ông vạm vỡ khác trong đám tay chân của Thanh Hổ cuồng vọng cười nói.
“Con mẹ nó!” Một người trong đám Xích Long bang nhịn không được xông lên trước tung ra một quyền!
“A! Dám đánh ta!” Người của Thanh Hổ bang cũng không chịu kém lập tức đánh trả!
Mắt thấy cuộc chém giết giữa hai bang đảng sắp xảy ra!
Úy Trì Thác Dã đứng ở ngay chính giữa, không nói tiếng nào, trên hiện trường bắt đầu ồn ào, Nghiêm Ngự Phong, Hà Hỏa Hoan đứng hai bên, bảo vệ anh.
Anh giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ mười một giờ bốn mươi ba phút! Sắp đến không giờ, anh nhíu mày.
Người của hai bang đã xông vào đánh nhau loạn cả lên. Mấy gã đàn ông của Thanh Hổ có chất giọng quái lạ thân thủ cũng không hề yếu kém, đấu tay đôi với người của Xích Long bang vô cùng hung ác tàn nhẫn!
Do anh đánh giá thấp dã tâm của Thanh Hổ? Hay là lần này Hắc Cẩu quyết tâm muốn thôn tính thế lực của anh?!
Còn tiếp tục chém giết như vậy, chỉ sợ có thêm nhiều anh em sẽ bị trọng thương! Anh không thể đợi được nữa!
Úy Trì Thác Dã quét ánh mắt sắt lạnh về phía Thanh Hổ, gã kia đang run rẩy tránh né ở giữa rừng người đang đánh nhau! Tốt lắm! Anh thật muốn xem, Thanh Hổ có thể trốn bao lâu!
Đột nhiên! Một cú đá xoay vung lên! Úy Trì Thác Dã tung ra một cước, đá bay đám hộ vệ trước người Thanh Hổ văng ra phía sau, hung hăng đạp lên người Thanh Hổ!
“A ——” Thanh Hổ tru lên “Con mẹ nó! Úy Trì Thác Dã!” Thanh Hổ chịu đựng đau nhức, hai mắt lập tức đỏ lên, một cú đá tung hết sức. Một gã giơ dao đâm về phía Úy Trì Thác Dã!
Anh nhanh nhẹn tránh thoát lưỡi dao của gã kia. Quanh năm đánh đấm nên thân thủ của anh tất nhiên lợi hại hơn so với những người khác!
Đúng lúc này, một hồi còi vang lên cách đó không xa!
“Nguy rồi, ‘cớm’ đến!” Trong hỗn loạn, không biết là ai hô to một tiếng, bọn người Thanh Hổ bang sợ đến mức tay chân hoảng hốt. {…} Ba giây sau, một đám người mặc quân phục cảnh sát giơ súng vây quanh, “Không được nhúc nhích! Toàn bộ bỏ vũ khí xuống!”
Loảng xoảng loảng xoảng, loảng xoảng loảng xoảng…
Có con dao dính máu còn đang nhỏ giọt cũng rơi xuống!
Úy Trì Thác Dã thu chân lại, chậm rãi sửa sang âu phục vì đánh nhau mà hơi nhăn của mình.
“Ông anh Úy Trì! Chúng ta lại gặp nhau!” Theo sau giọng nói mạnh mẽ là một người đàn ông cao lớn mặc y phục màu đen đang đi tới!
Thấy người vừa đến, khóe miệng Úy Trì Thác Dã nhếch lên một nụ cười, trong con ngươi đen bóng lóe lên tia sáng, “Ha ha, sao đêm nay cảnh sát Lôi lại có nhã hứng vậy?”
Người đàn ông mặc âu phục đen đó chính là anh hùng truyền kỳ của giới chính đạo —— Lôi Hách! Vẫn là một đôi mắt hẹp dài, vẻ mặt khí khái anh hùng, trời sinh đã định phải kiếm cơm ở ngành này! “Nhận được điện báo, nói trên đầu đường phố thập cẩm có người bán thuốc phiện, không nghĩ tới gặp được cảnh tượng càng đặc sắc hơn.”
Lôi Hách liếc mắt nhìn quét qua tình hình xung quanh, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Thanh Hổ, anh trầm giọng nói: “Tịch thu cho tôi! Lục soát, mang toàn bộ thuốc phiện đi! Đánh nhau gây rối cũng dẫn đi!”
Mặt mày Thanh Hổ trắng bệch! “Cảnh sát Lôi, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm a…”
Nói như thế nào, cũng phải giữ mặt mũi cho giới chính đạo, huống hồ người này lại là tinh anh dũng mãnh thiện chiến nhất của cảnh sát thành phố, cảnh sát Lôi Hách! Tiểu tử này lai lịch không nhỏ, hậu phương vững chắc, đáng gờm! Úy Trì Thác Dã không dễ chọc, bởi hắn ngoan độc! Lôi Hách cũng thế không dễ đối phó, bởi hắn đủ chính trực!
“Hiểu lầm?” Lôi Hách nhướng mày, đảo mắt liếc xéo âu phục màu trắng của Úy Trì Thác Dã.
Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên người đi, đến khi tây trang khôi phục lại vẻ sạch sẽ vốn có, hoàn mỹ như một minh tinh điện ảnh .”Có phải hiểu lầm hay không, cảnh sát Lôi soát người biết liền!” Anh hào phóng giang tay, giống như hoan nghênh Lôi Hách tùy ý lục soát, trong giọng nói lộ ra vẻ bỡn cợt.
Lôi Hách không khỏi nhíu mày, người đàn ông trong bộ đồ trắng tuấn tú trước mắt này, không hổ là người đứng đầu giới hắc đạo Úy Trì Thác Dã! Trước mặt là cảnh chém giết của hai bang phái nhưng vẫn bình tĩnh như Thái Sơn!
Vì thế, Lôi Hách ra lệnh cho những nhân viên cảnh sát dưới quyền, tất cả những tên có dùng binh khí tham gia đánh nhau cũng đều phải tiến hành xét người.
Kết quả, cảnh sát từ trên người thủ hạ của Thanh Hổ bang tìm được thuốc viên cùng với hàng cấm! Mà trên người của Xích Long bang, lại không thu hoạch được gì! Càng buồn cười hơn là, Lôi Hách lại có thể tìm được một bao bột trắng ở trên người Thanh Hổ! Lần này Thanh Hổ tức đến tái mặt, nhưng chỉ có thể nghiến răng.
“Những người liên can dẫn về hết cho tôi!” Lôi Hách ra lệnh. Tiếp đó, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, mười một giờ năm mươi tám phút, muộn rồi, anh nhìn Úy Trì Thác Dã một cái đầy hàm ý, rồi ra lệnh, “Thu quân!”
“Ha ha, cảnh sát Lôi đi thong thả, không tiễn!” Úy Trì Thác Dã như Đức Chúa Trời, dường như đã sớm dự liệu được mọi việc. Anh ra dấu cho các huynh đệ nhường đường, đối với Lôi Hách hơi khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe lên lòng biết ơn.
Thanh Hổ suýt nữa bị ý nghĩ này hù dọa, tiếng cười đột ngột ngừng lại.
Xích Long bang nhân số đông đảo, không thể xem thường. Nếu như lấy thế lực lúc này của Thanh Hổ bang đến đối đầu với Xích Long bang, thì cũng giống như là lấy trứng chọi đá. Vì thế, hắn nói, “Úy Trì lão Đại, tôi sẽ không nhiều lời với cậu nữa! Xích Long bang các người can thiệp vào chuyện của Thanh Hổ bang, chúng tôi không có lý nào mặc kệ! Làm bị thương mấy anh em của cậu, tôi sẽ chịu tiền thuốc men. Nhưng nếu sau này các người lại can thiệp, đừng trách chúng tôi xuống tay vô tình!”
“Lão Đại! Rõ ràng là người Thanh Hổ bang ở phố thập cẩm bán thuốc, làm rối loạn quy củ!” Một thuộc hạ bị đánh trọng thương của Xích Long bang hét to. Phố thập cẩm vẫn luôn là địa bàn của Xích Long bang, sao có thể để cho Thanh Hổ bang thích đến thì đến?! Huống hồ là đến đây để bán thuốc phiện!
“Hừ! Phố Thập cẩm là nơi công cộng, tất cả mọi người đến đây đều có thể mở cửa buôn bán, không can thiệp chuyện của nhau!” Thanh Hổ hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ khinh thường đối với những người luôn đỏ mắt ngưỡng mộ Xích Long bang hết lần này đến lần khác!
“Ý của Thanh bang chủ, là không để Xích Long bang của tôi vào trong mắt chăng?” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, thanh âm rét lạnh.
Tim Thanh Hổ nảy lên ‘thình thịch’. Kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ uy hiếp trong lời nói của Úy Trì Thác Dã, hắn có hơi co vòi lại. Dù sao, Úy Trì Thác Dã cũng không phải là loại dễ chọc vào. Nhưng bọn thủ hạ cường tráng của Thanh Hổ ở phía sau đã lại nhanh hơn hắn một bước, kêu gào ầm ĩ bằng thứ chất giọng quái dị: “Con mẹ nó, không để vào mắt thì thế nào!”
“Các ngươi đừng có quá đáng!” Nghiêm Ngự Phong gầm lên giận dữ!
“Quá đáng? ! Ha ha ha! Lũ Xích Long bang các ngươi đều là bọn chuột nhắt nhát gan! Ta thấy phố thập cẩm hẳn là nên để lại cho chúng ta tiếp quản! Ha ha ha ha!” Một gã đàn ông vạm vỡ khác trong đám tay chân của Thanh Hổ cuồng vọng cười nói.
“Con mẹ nó!” Một người trong đám Xích Long bang nhịn không được xông lên trước tung ra một quyền!
“A! Dám đánh ta!” Người của Thanh Hổ bang cũng không chịu kém lập tức đánh trả!
Mắt thấy cuộc chém giết giữa hai bang đảng sắp xảy ra!
Úy Trì Thác Dã đứng ở ngay chính giữa, không nói tiếng nào, trên hiện trường bắt đầu ồn ào, Nghiêm Ngự Phong, Hà Hỏa Hoan đứng hai bên, bảo vệ anh.
Anh giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ mười một giờ bốn mươi ba phút! Sắp đến không giờ, anh nhíu mày.
Người của hai bang đã xông vào đánh nhau loạn cả lên. Mấy gã đàn ông của Thanh Hổ có chất giọng quái lạ thân thủ cũng không hề yếu kém, đấu tay đôi với người của Xích Long bang vô cùng hung ác tàn nhẫn!
Do anh đánh giá thấp dã tâm của Thanh Hổ? Hay là lần này Hắc Cẩu quyết tâm muốn thôn tính thế lực của anh?!
Còn tiếp tục chém giết như vậy, chỉ sợ có thêm nhiều anh em sẽ bị trọng thương! Anh không thể đợi được nữa!
Úy Trì Thác Dã quét ánh mắt sắt lạnh về phía Thanh Hổ, gã kia đang run rẩy tránh né ở giữa rừng người đang đánh nhau! Tốt lắm! Anh thật muốn xem, Thanh Hổ có thể trốn bao lâu!
Đột nhiên! Một cú đá xoay vung lên! Úy Trì Thác Dã tung ra một cước, đá bay đám hộ vệ trước người Thanh Hổ văng ra phía sau, hung hăng đạp lên người Thanh Hổ!
“A ——” Thanh Hổ tru lên “Con mẹ nó! Úy Trì Thác Dã!” Thanh Hổ chịu đựng đau nhức, hai mắt lập tức đỏ lên, một cú đá tung hết sức. Một gã giơ dao đâm về phía Úy Trì Thác Dã!
Anh nhanh nhẹn tránh thoát lưỡi dao của gã kia. Quanh năm đánh đấm nên thân thủ của anh tất nhiên lợi hại hơn so với những người khác!
Đúng lúc này, một hồi còi vang lên cách đó không xa!
“Nguy rồi, ‘cớm’ đến!” Trong hỗn loạn, không biết là ai hô to một tiếng, bọn người Thanh Hổ bang sợ đến mức tay chân hoảng hốt. {…} Ba giây sau, một đám người mặc quân phục cảnh sát giơ súng vây quanh, “Không được nhúc nhích! Toàn bộ bỏ vũ khí xuống!”
Loảng xoảng loảng xoảng, loảng xoảng loảng xoảng…
Có con dao dính máu còn đang nhỏ giọt cũng rơi xuống!
Úy Trì Thác Dã thu chân lại, chậm rãi sửa sang âu phục vì đánh nhau mà hơi nhăn của mình.
“Ông anh Úy Trì! Chúng ta lại gặp nhau!” Theo sau giọng nói mạnh mẽ là một người đàn ông cao lớn mặc y phục màu đen đang đi tới!
Thấy người vừa đến, khóe miệng Úy Trì Thác Dã nhếch lên một nụ cười, trong con ngươi đen bóng lóe lên tia sáng, “Ha ha, sao đêm nay cảnh sát Lôi lại có nhã hứng vậy?”
Người đàn ông mặc âu phục đen đó chính là anh hùng truyền kỳ của giới chính đạo —— Lôi Hách! Vẫn là một đôi mắt hẹp dài, vẻ mặt khí khái anh hùng, trời sinh đã định phải kiếm cơm ở ngành này! “Nhận được điện báo, nói trên đầu đường phố thập cẩm có người bán thuốc phiện, không nghĩ tới gặp được cảnh tượng càng đặc sắc hơn.”
Lôi Hách liếc mắt nhìn quét qua tình hình xung quanh, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Thanh Hổ, anh trầm giọng nói: “Tịch thu cho tôi! Lục soát, mang toàn bộ thuốc phiện đi! Đánh nhau gây rối cũng dẫn đi!”
Mặt mày Thanh Hổ trắng bệch! “Cảnh sát Lôi, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm a…”
Nói như thế nào, cũng phải giữ mặt mũi cho giới chính đạo, huống hồ người này lại là tinh anh dũng mãnh thiện chiến nhất của cảnh sát thành phố, cảnh sát Lôi Hách! Tiểu tử này lai lịch không nhỏ, hậu phương vững chắc, đáng gờm! Úy Trì Thác Dã không dễ chọc, bởi hắn ngoan độc! Lôi Hách cũng thế không dễ đối phó, bởi hắn đủ chính trực!
“Hiểu lầm?” Lôi Hách nhướng mày, đảo mắt liếc xéo âu phục màu trắng của Úy Trì Thác Dã.
Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên người đi, đến khi tây trang khôi phục lại vẻ sạch sẽ vốn có, hoàn mỹ như một minh tinh điện ảnh .”Có phải hiểu lầm hay không, cảnh sát Lôi soát người biết liền!” Anh hào phóng giang tay, giống như hoan nghênh Lôi Hách tùy ý lục soát, trong giọng nói lộ ra vẻ bỡn cợt.
Lôi Hách không khỏi nhíu mày, người đàn ông trong bộ đồ trắng tuấn tú trước mắt này, không hổ là người đứng đầu giới hắc đạo Úy Trì Thác Dã! Trước mặt là cảnh chém giết của hai bang phái nhưng vẫn bình tĩnh như Thái Sơn!
Vì thế, Lôi Hách ra lệnh cho những nhân viên cảnh sát dưới quyền, tất cả những tên có dùng binh khí tham gia đánh nhau cũng đều phải tiến hành xét người.
Kết quả, cảnh sát từ trên người thủ hạ của Thanh Hổ bang tìm được thuốc viên cùng với hàng cấm! Mà trên người của Xích Long bang, lại không thu hoạch được gì! Càng buồn cười hơn là, Lôi Hách lại có thể tìm được một bao bột trắng ở trên người Thanh Hổ! Lần này Thanh Hổ tức đến tái mặt, nhưng chỉ có thể nghiến răng.
“Những người liên can dẫn về hết cho tôi!” Lôi Hách ra lệnh. Tiếp đó, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, mười một giờ năm mươi tám phút, muộn rồi, anh nhìn Úy Trì Thác Dã một cái đầy hàm ý, rồi ra lệnh, “Thu quân!”
“Ha ha, cảnh sát Lôi đi thong thả, không tiễn!” Úy Trì Thác Dã như Đức Chúa Trời, dường như đã sớm dự liệu được mọi việc. Anh ra dấu cho các huynh đệ nhường đường, đối với Lôi Hách hơi khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe lên lòng biết ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.