Chương 139: Chào buổi sáng, cô gái bí ẩn (1)
Thích tích
28/01/2015
Sáng sớm khi những tia sáng mặt trời đầu
tiên chiếu xuống, xuyên qua bóng tối tờ mờ trước lúc bình minh, rồi chậm rãi lên cao, tỏa ra ánh nắng rực rỡ. Lúc này tất cả mọi vật đều đã sáng tỏ, ánh mặt trời xuyên qua lớp sương mù nhàn nhạt, nhẹ nhàng chiếu sáng mọi vật trên trái đất, đặc biệt tạo cho người thưởng lãm nó một cảm
giác rất thú vị.
Ở Florence vào lúc sáng sớm, cơn gió mang theo hơi ẩm ướt nhẹ nhàng thổi qua, đi vào trong phòng qua cửa sổ thủy tinh để mở, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, quét qua hết tất thẩy mọi thứ, rồi lại lặng lẽ bỏ đi.
“Um…” Người trên giường đang ngủ say sau khi phát ra một tiếng rên khẽ, vẫn không chịu mở mắt.
Dù cho có tiếng nước chảy rào rào, dường như cũng không chút ảnh hưởng đến người nằm trên giường. Cô lười biếng trở mình. Bịch! Âm thanh của một vật nặng bị rớt xuống đất.
“Á ——” Một tiếng hét thô khốc vang lên, đột ngột mở mắt ra, cô bị cơn đau làm cho tỉnh lại!
A! Cơ thể giống như bị một chiếc xe tải hàng chục tấn nghiền quá vậy, xương khớp gần như rã rời ra cả! Cánh tay giơ lên có chút khó khăn, cô bám vào mép giường từ trên thảm ngồi dậy.
Ư… cô bị làm sao thế này?
Trong đầu nhanh chóng lục lọi lại mớ ký ức rối loạn.
Cô nhớ vào một đêm không trăng tối đen như mực. Cô mặc vào người bộ chiến y quý giá nhất của mình, chuẩn bị đi lấy trộm ‘trái tim Florence’, thì gặp phải một con mèo già, sau đó…
Hả! Cô cúi đầu nhìn chằm chằm cơ thể mình! Toàn thân trần truồng!
Tối hôm qua…
Dự cảm bất thường bất ngờ tập kích đầu óc cô, tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, qua cửa kính mờ mờ mù sương, cô nhìn thấy loáng thoáng một bóng người, thân hình cao lớn, dường như là đàn ông… Tắm?!
Oh My God!
Quay đầu, nhìn lại chiếc giường nước cực đại, gợn sóng bập bềnh. Trong đầu cô nhanh chóng tua lại cảnh tượng nóng bỏng tối hôm qua, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng!
A! Chính người đàn ông kia đã ở trên chiếc giường này muốn cô rất nhiều lần, giống như sức lực lúc bình thường không được dùng hết vậy. Muốn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô không thể chịu nổi ngất lịm đi. Dưới thân lúc này vẫn còn cảm giác đau rát!
Cô mặc nhiên cứ bị giày vò như vậy! Hơn nữa lại không biết ngượng còn thấy vui vẻ nữa chứ!
Trốn!
Ý nghĩ này nhanh chóng lóe lên trong tâm trí cô. Vì vậy, cô dùng tốc độ nhanh như chớp, tức tốc bò dậy tìm quần áo để mặc, sẵn sàng đào tẩu!
Nhưng mà, hức! Nằm rải rác trên thảm là những mảnh vải màu đen bị xé rách, tuyên cáo với cô chiến y của cô đã bị tử trận dưới tay hắn!
Gã đàn ông khốn kiếp! Trong lòng cô thầm nguyền rủa, aaa! Làm thế nào để quay trở về gặp mọi người đây!
Đột nhiên, tầm mắt cô liếc qua bộ áo ngủ rộng thùng thình của hắn bị vất tán loạn nơi mép giường! Không chút do dự, cô vội vàng xốc lên mặc vào, trông giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn vậy. Áo ngủ của hắn khi mặc trên người cô bị kéo lê trên mặt đất. Sau đó, cô cột túm gọn thật chặc áo ngủ lại, liếc thấy có một cánh cửa sổ đang mở, rón ra rón rén chuẩn bị chạy trốn.
Mà nghĩ lại một chút, vô lý nha, là hắn cưỡng bức cô, cô cần gì phải thấy chột dạ như vậy chứ?
Nhớ lại tối hôm qua vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô vội vàng thừa dịp trước khi hắn tắm xong, lục tung đồ đạc của hắn lên tìm thêm lần nữa.
Không có!
“Em đang tìm gì vậy?”
Chợt, một giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút vang lên sau lưng cô.
“A!” Cô đột nhiên quay đầu, trái tim giật thót một nhịp!
Cứ như vậy trong một phần vạn giây, cô gần như chìm đắm trong vẻ đẹp của hắn!
Người đàn ông này, trên mái tóc đen vẫn còn nhỏ vài giọt nước, tạo cảm giác hoang dại cẩu thả, khuôn mặt góc cạnh, khí chất bá đạo, giữa ấn đường lộ ra khí tức nguy hiểm. Đôi con ngươi sáng quắt dường như có thể nhìn xuyên thấu cô, sống mũi cao thẳng như một tác phẩm điêu khắc, đôi môi mỏng gợi cảm giờ này đang khẽ mím lại. Đôi vai dày rộng biểu thị sức mạnh của hắn, lồng ngực đang để trần lộ ra cơ bắp rắn chắc phản chiếu ánh sáng, quanh hông quấn hờ một chiếc khăn lông nhỏ màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài càng thêm hấp dẫn.
Á…
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào hông hắn, như thể tò mò sau cái khăn lông màu trắng kia là dáng vẻ thế nào.
“Thế nào? Nhìn đủ chưa?” Lộ ra ý trêu chọc đùa giỡn, hắn cúi đầu nhìn xuống cô gái trước mặt.
Bởi vì hoan ái mà gương mặt ửng hồng từ sáng đến giờ của cô vẫn không tan, khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô hắn liền bị cuốn hút sâu sắc.
Khuôn mặt nhỏ xinh chỉ lớn cỡ bàn tay, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi mềm đầy đặn ướt át, bờ mi dài cong cong như cánh bướm. Mặc dù sóng mũi có hơi gẫy một chút, nhưng lại càng khiến cho cô có vẻ mềm mại đáng yêu hơn. Thật không ngờ rằng khi cô mở mắt ra, đôi mắt lúng liếng quyến rũ, lại hấp dẫn đến vậy, đúng là một báu vật!
Khuyết điểm duy nhất, chính là làn da trên thân thể cô, dường như đã từng bị phỏng, bên này một màu bên kia một màu làm cho nước da của cô không đồng nhất, hơn nữa cũng không bóng loáng.
Nhưng không sao, không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp độc đáo của cô cả, mà còn tăng thêm phần hoang dã.
Nhìn xem trong bốn năm nay, hắn đã bỏ lỡ bảo bối gì đây!
“Á… Anh nhìn gì vậy!” Cô không chịu yếu thế phản bác lại hắn, kéo chặt chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người lại.
“Hử?” Hắn chợt từng bước tiếp cận cô, bức cô vào góc tường.
“Anh… Anh muốn làm gì!” Hoảng sợ khi thấy nguy hiểm đang đến gần. Người đàn ông này đến gần cô thêm một chút, thì trái tim cô liền nảy lên thình thịch! Hại cô thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình!
“Làm gì?” Một tiếng cười khẽ từ miệng hắn thoát ra, lộ hàm răng trắng bóng, đến mức có thể đi chụp hình quảng cáo cũng được. Nước trên tóc nhỏ giọt xuống bả vai hắn, chảy dài xuống trước ngực, để lại một vệt nước dài, cuối cùng nhỏ xuống đất, hấp dẫn cực kỳ! “Cưng ơi, chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa thỏa mãn sao?”
Hắn giang hai tay chống lên vách tường, vừa vặn nhốt cô vào giữa, khiến cho cô không còn đường để trốn.
“Chết tiệt! Tốt hơn hết là anh mau buông tôi ra!” Chất giọng khàn khàn của cô gào lên mạnh mẽ như mèo.
Trong một khoảnh khắc thất thần, hắn dường như nhìn thấy con bé vậy. Khi con bé nổi giận cũng có vẻ mặt như vậy, cô ấy và con bé lại có cùng một điệu bộ!
Hất hất đầu, hắn gạt ý nghĩ buồn cười kia ra khỏi đầu mình. Con bé là con gái hắn, mà cô gái trước mặt này, có thể xem như là bạn tình của hắn, ý nghĩa khác xa nhau một trời một vực!
Ở Florence vào lúc sáng sớm, cơn gió mang theo hơi ẩm ướt nhẹ nhàng thổi qua, đi vào trong phòng qua cửa sổ thủy tinh để mở, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, quét qua hết tất thẩy mọi thứ, rồi lại lặng lẽ bỏ đi.
“Um…” Người trên giường đang ngủ say sau khi phát ra một tiếng rên khẽ, vẫn không chịu mở mắt.
Dù cho có tiếng nước chảy rào rào, dường như cũng không chút ảnh hưởng đến người nằm trên giường. Cô lười biếng trở mình. Bịch! Âm thanh của một vật nặng bị rớt xuống đất.
“Á ——” Một tiếng hét thô khốc vang lên, đột ngột mở mắt ra, cô bị cơn đau làm cho tỉnh lại!
A! Cơ thể giống như bị một chiếc xe tải hàng chục tấn nghiền quá vậy, xương khớp gần như rã rời ra cả! Cánh tay giơ lên có chút khó khăn, cô bám vào mép giường từ trên thảm ngồi dậy.
Ư… cô bị làm sao thế này?
Trong đầu nhanh chóng lục lọi lại mớ ký ức rối loạn.
Cô nhớ vào một đêm không trăng tối đen như mực. Cô mặc vào người bộ chiến y quý giá nhất của mình, chuẩn bị đi lấy trộm ‘trái tim Florence’, thì gặp phải một con mèo già, sau đó…
Hả! Cô cúi đầu nhìn chằm chằm cơ thể mình! Toàn thân trần truồng!
Tối hôm qua…
Dự cảm bất thường bất ngờ tập kích đầu óc cô, tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, qua cửa kính mờ mờ mù sương, cô nhìn thấy loáng thoáng một bóng người, thân hình cao lớn, dường như là đàn ông… Tắm?!
Oh My God!
Quay đầu, nhìn lại chiếc giường nước cực đại, gợn sóng bập bềnh. Trong đầu cô nhanh chóng tua lại cảnh tượng nóng bỏng tối hôm qua, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng!
A! Chính người đàn ông kia đã ở trên chiếc giường này muốn cô rất nhiều lần, giống như sức lực lúc bình thường không được dùng hết vậy. Muốn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô không thể chịu nổi ngất lịm đi. Dưới thân lúc này vẫn còn cảm giác đau rát!
Cô mặc nhiên cứ bị giày vò như vậy! Hơn nữa lại không biết ngượng còn thấy vui vẻ nữa chứ!
Trốn!
Ý nghĩ này nhanh chóng lóe lên trong tâm trí cô. Vì vậy, cô dùng tốc độ nhanh như chớp, tức tốc bò dậy tìm quần áo để mặc, sẵn sàng đào tẩu!
Nhưng mà, hức! Nằm rải rác trên thảm là những mảnh vải màu đen bị xé rách, tuyên cáo với cô chiến y của cô đã bị tử trận dưới tay hắn!
Gã đàn ông khốn kiếp! Trong lòng cô thầm nguyền rủa, aaa! Làm thế nào để quay trở về gặp mọi người đây!
Đột nhiên, tầm mắt cô liếc qua bộ áo ngủ rộng thùng thình của hắn bị vất tán loạn nơi mép giường! Không chút do dự, cô vội vàng xốc lên mặc vào, trông giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn vậy. Áo ngủ của hắn khi mặc trên người cô bị kéo lê trên mặt đất. Sau đó, cô cột túm gọn thật chặc áo ngủ lại, liếc thấy có một cánh cửa sổ đang mở, rón ra rón rén chuẩn bị chạy trốn.
Mà nghĩ lại một chút, vô lý nha, là hắn cưỡng bức cô, cô cần gì phải thấy chột dạ như vậy chứ?
Nhớ lại tối hôm qua vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô vội vàng thừa dịp trước khi hắn tắm xong, lục tung đồ đạc của hắn lên tìm thêm lần nữa.
Không có!
“Em đang tìm gì vậy?”
Chợt, một giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút vang lên sau lưng cô.
“A!” Cô đột nhiên quay đầu, trái tim giật thót một nhịp!
Cứ như vậy trong một phần vạn giây, cô gần như chìm đắm trong vẻ đẹp của hắn!
Người đàn ông này, trên mái tóc đen vẫn còn nhỏ vài giọt nước, tạo cảm giác hoang dại cẩu thả, khuôn mặt góc cạnh, khí chất bá đạo, giữa ấn đường lộ ra khí tức nguy hiểm. Đôi con ngươi sáng quắt dường như có thể nhìn xuyên thấu cô, sống mũi cao thẳng như một tác phẩm điêu khắc, đôi môi mỏng gợi cảm giờ này đang khẽ mím lại. Đôi vai dày rộng biểu thị sức mạnh của hắn, lồng ngực đang để trần lộ ra cơ bắp rắn chắc phản chiếu ánh sáng, quanh hông quấn hờ một chiếc khăn lông nhỏ màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài càng thêm hấp dẫn.
Á…
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào hông hắn, như thể tò mò sau cái khăn lông màu trắng kia là dáng vẻ thế nào.
“Thế nào? Nhìn đủ chưa?” Lộ ra ý trêu chọc đùa giỡn, hắn cúi đầu nhìn xuống cô gái trước mặt.
Bởi vì hoan ái mà gương mặt ửng hồng từ sáng đến giờ của cô vẫn không tan, khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô hắn liền bị cuốn hút sâu sắc.
Khuôn mặt nhỏ xinh chỉ lớn cỡ bàn tay, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi mềm đầy đặn ướt át, bờ mi dài cong cong như cánh bướm. Mặc dù sóng mũi có hơi gẫy một chút, nhưng lại càng khiến cho cô có vẻ mềm mại đáng yêu hơn. Thật không ngờ rằng khi cô mở mắt ra, đôi mắt lúng liếng quyến rũ, lại hấp dẫn đến vậy, đúng là một báu vật!
Khuyết điểm duy nhất, chính là làn da trên thân thể cô, dường như đã từng bị phỏng, bên này một màu bên kia một màu làm cho nước da của cô không đồng nhất, hơn nữa cũng không bóng loáng.
Nhưng không sao, không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp độc đáo của cô cả, mà còn tăng thêm phần hoang dã.
Nhìn xem trong bốn năm nay, hắn đã bỏ lỡ bảo bối gì đây!
“Á… Anh nhìn gì vậy!” Cô không chịu yếu thế phản bác lại hắn, kéo chặt chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người lại.
“Hử?” Hắn chợt từng bước tiếp cận cô, bức cô vào góc tường.
“Anh… Anh muốn làm gì!” Hoảng sợ khi thấy nguy hiểm đang đến gần. Người đàn ông này đến gần cô thêm một chút, thì trái tim cô liền nảy lên thình thịch! Hại cô thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình!
“Làm gì?” Một tiếng cười khẽ từ miệng hắn thoát ra, lộ hàm răng trắng bóng, đến mức có thể đi chụp hình quảng cáo cũng được. Nước trên tóc nhỏ giọt xuống bả vai hắn, chảy dài xuống trước ngực, để lại một vệt nước dài, cuối cùng nhỏ xuống đất, hấp dẫn cực kỳ! “Cưng ơi, chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa thỏa mãn sao?”
Hắn giang hai tay chống lên vách tường, vừa vặn nhốt cô vào giữa, khiến cho cô không còn đường để trốn.
“Chết tiệt! Tốt hơn hết là anh mau buông tôi ra!” Chất giọng khàn khàn của cô gào lên mạnh mẽ như mèo.
Trong một khoảnh khắc thất thần, hắn dường như nhìn thấy con bé vậy. Khi con bé nổi giận cũng có vẻ mặt như vậy, cô ấy và con bé lại có cùng một điệu bộ!
Hất hất đầu, hắn gạt ý nghĩ buồn cười kia ra khỏi đầu mình. Con bé là con gái hắn, mà cô gái trước mặt này, có thể xem như là bạn tình của hắn, ý nghĩa khác xa nhau một trời một vực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.