Chương 101: Chuyện cũ của Tuyết Nhi (2)
Thích tích
26/08/2014
Tại bậc thềm trên cùng, Giang Tuyết Nhi ngồi một mình, nhìn những đứa trẻ khác đang nô đùa vui vẻ ngoài sân, nhưng viện trưởng Lương lại nói bé không được chơi như vậy. Bé đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi, tại sao anh Thác Dã còn chưa chịu tới?
“Tuyết Nhi, tại sao cậu không xuống đây cùng chơi với chúng tớ?” Tiểu Túc đi đến trước mặt Giang Tuyết Nhi, ngồi xuống bên cạnh bé.
“Tiểu Túc, viện trưởng Lương nói tớ chỉ có thể nhìn các cậu chơi thôi.” Bé nhíu chặt đôi mày thanh tú có chút mất mát.
“Tuyết Nhi đang đợi anh Thác Dã của cậu ấy, cho nên sẽ không tới chơi với chúng ta đâu.” Một cô bạn nhỏ tên gọi Bối Bối lon ton chạy lại, trong tay vẫn đang cầm chặt một nhánh cỏ đuôi chó.
“Thật sao? Tuyết Nhi, hôm nay anh Thác Dã sẽ đến đây sao?” Đôi mắt Tiểu Túc lập tức giống như hai hạt hồ đào. Toàn bộ các bạn nhỏ ở ‘Thịnh Ấu’ đều biết Giang Tuyết Nhi có một người anh trai vừa đẹp trai vừa lạnh lùng chính là anh Thác Dã chứ.
Giang Tuyết Nhi đưa mắt liếc xéo Bối Bối một cái, chu môi nói: “Bối Bối, làm sao cậu biết được?” Mỗi lần anh Thác Dã đến thăm bé, những đứa trẻ khác cũng đều quấn lấy anh Thác Dã, hại bé cũng không có cơ hội trò chuyện nhiều với anh Thác Dã.
“Hừ, Giang Tuyết Nhi lêu lêu xấu hổ nha, nhỏ xíu mà đã thích con trai rồi a!” Bối Bối nhăn mặt làm mặt quỷ. Bé sẽ không nói sáng nay đã nghe lén điện thoại của viện trưởng Lương đâu. Thật ra bé cũng rất mong được gặp anh Thác Dã của Giang Tuyết Nhi nha, nghĩ đến dáng vẻ cao to anh tuấn của anh, cực kỳ giống như các minh tinh trên TV, ngay cả Angel nằm cạnh giường bé cũng nói anh Thác Dã rất đẹp trai nha. Giang Tuyết Nhi bị Bối Bối nói cho đỏ mặt xấu hổ. Tuy rằng bé vẫn không biết tình yêu là cái gì: “Làm gì có! Bối Bối cậu không được nói bậy như vậy!”
“Tớ không có nói bậy, Giang Tuyết Nhi lêu lêu! Giang Tuyết Nhi xấu hổ xấu hổ!” Bối Bối càng không chút kiêng dè hét vang lên. Cô bé này thực là nghịch ngợm, rõ ràng bản thân yêu thích anh Thác Dã vô cùng, lại còn già mồm giễu cợt trêu chọc Giang Tuyết Nhi.
“Không phải như vậy, không phải như vậy mà!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tuyết Nhi đã trở nên đỏ hồng, vẫn đang sống chết lắc đầu.
“Hì hì, Bối Bối nói đúng nha, Giang Tuyết Nhi lêu lêu xấu hổ, thích anh Thác Dã nha!” Tiểu Túc ở bên cũng a dua theo trêu ghẹo thêm vào. Những đứa trẻ ngây thơ mơ mộng, cộng với một chút nghịch ngợm.
“Tớ…” Giang Tuyết Nhi sống mũi cay cay, nước mắt từng giọt từng giọt lả chả rơi xuống. Nghe thấy tiếng cười nhạo của các bạn, một cô bé nhút nhát như bé có cảm giác như bị cô lập.
“A…” Bối Bối và Tiểu Túc nhìn thấy Giang Tuyết Nhi bụm mặt bắt đầu khóc nức nở, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Các bé chỉ là nghịch ngợm một chút thôi, nhưng không hề có ác ý nha. Tiếng khóc của Giang Tuyết Nhi khiến cho các bé có chút lúng túng không biết phải làm gì.
Hu hu hu, Giang Tuyết Nhi khóc đến mức không thể ngừng được. Mới đầu có lẽ là bởi vì sự trêu ghẹo của bọn Bối Bối, nhưng sau đó lại nghĩ đến anh Thác Dã, đợi lâu như vậy còn không thấy đến. Bé càng nghĩ càng khóc, càng khóc càng hăng hơn, khóc đến nỗi gần như thở cũng không ra hơi…
“Oái! Tuyết Nhi cậu làm sao vậy!” Bối Bối tinh mắt nhìn thấy Giang Tuyết Nhi bỗng nhiên ôm lấy ngực thở hổn hển, khuôn mặt nghẹn khí bỗng trở nên đỏ bừng.
“Bối Bối, Tuyết Nhi bị làm sao vậy?” Tiểu Túc ở bên cạnh cũng bị hù cho sợ hãi.
“Viện trưởng Lương ——” Bối Bối run giọng hét lên.
“Viện trưởng Lương ——” Tiểu Túc cũng hét lên theo.
Các bé vội vàng quay đầu lại tìm viện trưởng Lương, không để ý thấy Giang Tuyết Nhi đã bị té ngất xỉu ở trên thềm đá…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Viện trưởng Lương, Tuyết Nhi đang yên lành tại sao tự nhiên lại bị té xỉu chứ?” Trong phòng, một cậu thiếu niên cao lớn anh tuấn đứng ở bên giường, nhíu mày.
“Trước đó cô bé đang ngồi trên bậc tam cấp phía trước học viện, nói là muốn chờ cậu đến đây. Sau đó bởi vì phát sinh tranh chấp với những đứa trẻ khác, nên Tuyết Nhi bị kích động phát khóc, nhất thời thiếu dưỡng khí nên bị ngất đi.” Viện trưởng Lương ở bên cạnh thấp giọng nói. Chẳng biết tại sao, chỉ trong sáu năm, cậu bé trước kia đã từng bị vùi trong tuyết, đã lột xác trở thành một thiếu niên cao lớn rồi. Nghe nói năm nay cậu chỉ mới mười lăm tuổi, thế nhưng cả người đã toát ra một loại khí tức rét lạnh, khiến cho bà cũng phải có phần khiếp sợ uy nghiêm của cậu ta.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Viện trưởng Lương, bà cũng biết, mấy năm qua tôi đã tài trợ không ít cho ‘Thịnh Ấu’ chứ.” Giọng nói lạnh lùng biểu lộ đôi chút uy hiếp.
“Ừ, đúng vậy, để tình huống này xảy ra tôi cũng không vui vẻ gì. Tuyết Nhi là đứa nhỏ mà tôi thương nhất…” Lời viện trưởng Lương nói hoàn toàn là sự thật. Tuy rằng bắt đầu từ năm đó, không thể phủ nhận trong sáu năm qua cậu đã đóng góp và tài trợ cho cô nhi viện, nhưng trong thâm tâm bà cũng thật sự yêu mến cô bé Tuyết Nhi này, mà không phải do bởi cậu ta bức bách.
Ô, anh Thác Dã đến rồi sao? Giang Tuyết Nhi mơ màng nghe được tiếng viện trưởng Lương đang nói chuyện với anh Thác Dã. Bé cố gắng mở to hai mắt, quay qua nhìn người mà bé luôn ngày nhớ đêm mong, “Anh Thác Dã…”
Một giọng nói trẻ con nũng nịu vừa thốt lên, lập tức lôi kéo tầm mắt Úy Trì Thác Dã từ trên người viện trưởng Lương trở về. Cậu quay đầu về phía giường nhìn vào đôi mắt mở to mông lung của Giang Tuyết Nhi, sắc mặt lập tức dịu lại: “Tuyết Nhi, tỉnh lại rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Hu hu hu…” Giang Tuyết Nhi đưa tay sờ sờ vào khuôn mặt của Úy Trì Thác Dã, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng véo một cái, cảm giác mềm mại, đúng thật là anh Thác Dã rồi. Bỗng nhiên, nước mắt cô bé rơi xuống lả chả. Cuối cùng thì anh Thác Dã cũng đã tới. Bé đã chờ thật lâu thật lâu rồi. Bé còn tưởng rằng anh Thác Dã không cần bé nữa, hu hu hu…
“Tuyết Nhi đừng khóc, đừng khóc.” Úy Trì Thác Dã vội vàng lau đi những giọt nước mắt ấm áp của bé. Em ấy thật sự không thể lại tiếp tục bị kích động.
“Hu hu hu, cuối cùng anh cũng đã… Đến rồi…” Bé cảm thấy phấn khích. Anh Thác Dã cuối cùng đã đến.
“Em đó, cô bé ngốc, đừng khóc nữa nghe, nếu còn khóc nữa anh sẽ bỏ đi.” Úy Trì Thác Dã mỉm cười, hết cách với cô bé, đành phải giả vờ muốn rời khỏi.
“Đừng ——” Giang Tuyết Nhi sợ cậu bỏ đi mất, trái tim liền nhảy lên một nhịp, nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu, sợ tới mức lập tức nín khóc, vội vàng nói, “Anh Thác Dã đừng đi, Tuyết Nhi không khóc.”
“Như vậy mới ngoan.” Úy Trì Thác Dã hài lòng gật đầu, dùng đầu ngón tay lau khô khóe mắt còn vương nước mắt của cô bé, “Tuyết Nhi nhìn xem, anh đem món quà gì đến cho em đây.”
Giang Tuyết Nhi vừa nghe đến hai chữ món quà, thì lập tức vui vẻ ra mặt, “Anh Thác Dã đem quà gì đến tặng cho Tuyết Nhi vậy?”
“Tuyết Nhi, tại sao cậu không xuống đây cùng chơi với chúng tớ?” Tiểu Túc đi đến trước mặt Giang Tuyết Nhi, ngồi xuống bên cạnh bé.
“Tiểu Túc, viện trưởng Lương nói tớ chỉ có thể nhìn các cậu chơi thôi.” Bé nhíu chặt đôi mày thanh tú có chút mất mát.
“Tuyết Nhi đang đợi anh Thác Dã của cậu ấy, cho nên sẽ không tới chơi với chúng ta đâu.” Một cô bạn nhỏ tên gọi Bối Bối lon ton chạy lại, trong tay vẫn đang cầm chặt một nhánh cỏ đuôi chó.
“Thật sao? Tuyết Nhi, hôm nay anh Thác Dã sẽ đến đây sao?” Đôi mắt Tiểu Túc lập tức giống như hai hạt hồ đào. Toàn bộ các bạn nhỏ ở ‘Thịnh Ấu’ đều biết Giang Tuyết Nhi có một người anh trai vừa đẹp trai vừa lạnh lùng chính là anh Thác Dã chứ.
Giang Tuyết Nhi đưa mắt liếc xéo Bối Bối một cái, chu môi nói: “Bối Bối, làm sao cậu biết được?” Mỗi lần anh Thác Dã đến thăm bé, những đứa trẻ khác cũng đều quấn lấy anh Thác Dã, hại bé cũng không có cơ hội trò chuyện nhiều với anh Thác Dã.
“Hừ, Giang Tuyết Nhi lêu lêu xấu hổ nha, nhỏ xíu mà đã thích con trai rồi a!” Bối Bối nhăn mặt làm mặt quỷ. Bé sẽ không nói sáng nay đã nghe lén điện thoại của viện trưởng Lương đâu. Thật ra bé cũng rất mong được gặp anh Thác Dã của Giang Tuyết Nhi nha, nghĩ đến dáng vẻ cao to anh tuấn của anh, cực kỳ giống như các minh tinh trên TV, ngay cả Angel nằm cạnh giường bé cũng nói anh Thác Dã rất đẹp trai nha. Giang Tuyết Nhi bị Bối Bối nói cho đỏ mặt xấu hổ. Tuy rằng bé vẫn không biết tình yêu là cái gì: “Làm gì có! Bối Bối cậu không được nói bậy như vậy!”
“Tớ không có nói bậy, Giang Tuyết Nhi lêu lêu! Giang Tuyết Nhi xấu hổ xấu hổ!” Bối Bối càng không chút kiêng dè hét vang lên. Cô bé này thực là nghịch ngợm, rõ ràng bản thân yêu thích anh Thác Dã vô cùng, lại còn già mồm giễu cợt trêu chọc Giang Tuyết Nhi.
“Không phải như vậy, không phải như vậy mà!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tuyết Nhi đã trở nên đỏ hồng, vẫn đang sống chết lắc đầu.
“Hì hì, Bối Bối nói đúng nha, Giang Tuyết Nhi lêu lêu xấu hổ, thích anh Thác Dã nha!” Tiểu Túc ở bên cũng a dua theo trêu ghẹo thêm vào. Những đứa trẻ ngây thơ mơ mộng, cộng với một chút nghịch ngợm.
“Tớ…” Giang Tuyết Nhi sống mũi cay cay, nước mắt từng giọt từng giọt lả chả rơi xuống. Nghe thấy tiếng cười nhạo của các bạn, một cô bé nhút nhát như bé có cảm giác như bị cô lập.
“A…” Bối Bối và Tiểu Túc nhìn thấy Giang Tuyết Nhi bụm mặt bắt đầu khóc nức nở, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Các bé chỉ là nghịch ngợm một chút thôi, nhưng không hề có ác ý nha. Tiếng khóc của Giang Tuyết Nhi khiến cho các bé có chút lúng túng không biết phải làm gì.
Hu hu hu, Giang Tuyết Nhi khóc đến mức không thể ngừng được. Mới đầu có lẽ là bởi vì sự trêu ghẹo của bọn Bối Bối, nhưng sau đó lại nghĩ đến anh Thác Dã, đợi lâu như vậy còn không thấy đến. Bé càng nghĩ càng khóc, càng khóc càng hăng hơn, khóc đến nỗi gần như thở cũng không ra hơi…
“Oái! Tuyết Nhi cậu làm sao vậy!” Bối Bối tinh mắt nhìn thấy Giang Tuyết Nhi bỗng nhiên ôm lấy ngực thở hổn hển, khuôn mặt nghẹn khí bỗng trở nên đỏ bừng.
“Bối Bối, Tuyết Nhi bị làm sao vậy?” Tiểu Túc ở bên cạnh cũng bị hù cho sợ hãi.
“Viện trưởng Lương ——” Bối Bối run giọng hét lên.
“Viện trưởng Lương ——” Tiểu Túc cũng hét lên theo.
Các bé vội vàng quay đầu lại tìm viện trưởng Lương, không để ý thấy Giang Tuyết Nhi đã bị té ngất xỉu ở trên thềm đá…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Viện trưởng Lương, Tuyết Nhi đang yên lành tại sao tự nhiên lại bị té xỉu chứ?” Trong phòng, một cậu thiếu niên cao lớn anh tuấn đứng ở bên giường, nhíu mày.
“Trước đó cô bé đang ngồi trên bậc tam cấp phía trước học viện, nói là muốn chờ cậu đến đây. Sau đó bởi vì phát sinh tranh chấp với những đứa trẻ khác, nên Tuyết Nhi bị kích động phát khóc, nhất thời thiếu dưỡng khí nên bị ngất đi.” Viện trưởng Lương ở bên cạnh thấp giọng nói. Chẳng biết tại sao, chỉ trong sáu năm, cậu bé trước kia đã từng bị vùi trong tuyết, đã lột xác trở thành một thiếu niên cao lớn rồi. Nghe nói năm nay cậu chỉ mới mười lăm tuổi, thế nhưng cả người đã toát ra một loại khí tức rét lạnh, khiến cho bà cũng phải có phần khiếp sợ uy nghiêm của cậu ta.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Viện trưởng Lương, bà cũng biết, mấy năm qua tôi đã tài trợ không ít cho ‘Thịnh Ấu’ chứ.” Giọng nói lạnh lùng biểu lộ đôi chút uy hiếp.
“Ừ, đúng vậy, để tình huống này xảy ra tôi cũng không vui vẻ gì. Tuyết Nhi là đứa nhỏ mà tôi thương nhất…” Lời viện trưởng Lương nói hoàn toàn là sự thật. Tuy rằng bắt đầu từ năm đó, không thể phủ nhận trong sáu năm qua cậu đã đóng góp và tài trợ cho cô nhi viện, nhưng trong thâm tâm bà cũng thật sự yêu mến cô bé Tuyết Nhi này, mà không phải do bởi cậu ta bức bách.
Ô, anh Thác Dã đến rồi sao? Giang Tuyết Nhi mơ màng nghe được tiếng viện trưởng Lương đang nói chuyện với anh Thác Dã. Bé cố gắng mở to hai mắt, quay qua nhìn người mà bé luôn ngày nhớ đêm mong, “Anh Thác Dã…”
Một giọng nói trẻ con nũng nịu vừa thốt lên, lập tức lôi kéo tầm mắt Úy Trì Thác Dã từ trên người viện trưởng Lương trở về. Cậu quay đầu về phía giường nhìn vào đôi mắt mở to mông lung của Giang Tuyết Nhi, sắc mặt lập tức dịu lại: “Tuyết Nhi, tỉnh lại rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Hu hu hu…” Giang Tuyết Nhi đưa tay sờ sờ vào khuôn mặt của Úy Trì Thác Dã, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng véo một cái, cảm giác mềm mại, đúng thật là anh Thác Dã rồi. Bỗng nhiên, nước mắt cô bé rơi xuống lả chả. Cuối cùng thì anh Thác Dã cũng đã tới. Bé đã chờ thật lâu thật lâu rồi. Bé còn tưởng rằng anh Thác Dã không cần bé nữa, hu hu hu…
“Tuyết Nhi đừng khóc, đừng khóc.” Úy Trì Thác Dã vội vàng lau đi những giọt nước mắt ấm áp của bé. Em ấy thật sự không thể lại tiếp tục bị kích động.
“Hu hu hu, cuối cùng anh cũng đã… Đến rồi…” Bé cảm thấy phấn khích. Anh Thác Dã cuối cùng đã đến.
“Em đó, cô bé ngốc, đừng khóc nữa nghe, nếu còn khóc nữa anh sẽ bỏ đi.” Úy Trì Thác Dã mỉm cười, hết cách với cô bé, đành phải giả vờ muốn rời khỏi.
“Đừng ——” Giang Tuyết Nhi sợ cậu bỏ đi mất, trái tim liền nhảy lên một nhịp, nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu, sợ tới mức lập tức nín khóc, vội vàng nói, “Anh Thác Dã đừng đi, Tuyết Nhi không khóc.”
“Như vậy mới ngoan.” Úy Trì Thác Dã hài lòng gật đầu, dùng đầu ngón tay lau khô khóe mắt còn vương nước mắt của cô bé, “Tuyết Nhi nhìn xem, anh đem món quà gì đến cho em đây.”
Giang Tuyết Nhi vừa nghe đến hai chữ món quà, thì lập tức vui vẻ ra mặt, “Anh Thác Dã đem quà gì đến tặng cho Tuyết Nhi vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.