Chương 245: Cô y tá kỳ lạ trong bộ đồ trắng
Thích tích
18/03/2023
“Hừm!” Tiger thấy bác sĩ Vương tới, liền hừ mũi tức giận.
“A, thì ra nhóc Tiger cũng ở đây nha, xương cốt bị gãy đã có thể chạy nhảy rồi sao?” Bác sĩ Vương vui vẻ xoa đầu cậu nhóc, vẻ mặt hiền hòa. Cậu nhóc bệnh nhân này, là cậu bé kiên cường nhất, gan lì nhất mà ông từng gặp.
“Đã có thể nhảy nhót được từ lâu rồi, chỉ đều là do ông không cho thôi!” Tiger không phục chu môi nói. Mặc dù biết bác sĩ Vương chỉ muốn tốt cho cậu, nhưng do ông lão này quá phiền, cậu quả thực mất hết kiên nhẫn mà.
Bác sĩ Vương bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn cô y tá bên cạnh, không kiềm được nhíu mày, “Cô mới tới? Không phải Tiểu Linh sao?”
Cô y tá cúi đầu thấp hết mức, giơ khay thuốc nói, “Tiểu Linh hôm nay không khỏe, tôi mới tới, tên Tiểu Âu, tạm thay.”
Bác sĩ Vương cau mày, lạnh nhạt nói, “Cô để thuốc đó rồi đi đi, nơi này có tôi rồi.”
Dừng lại một chút, ánh mắt cô y tá thoáng qua một tia quỷ dị. Giây tiếp theo, cô ta theo y lời bác sĩ Vương nói, đặt thuốc xuống liền rời khỏi phòng.
“Bác sĩ Vương, còn bao lâu nữa tôi mới có thể xuất viện?” Đợi sau khi cô y tá đã ra ngoài cửa, Giang Tuyết Nhi liền hỏi. Ở bệnh viện Xích Long này một tháng, cô rất không quen. Cô ghét mùi thuốc.
“À, cô Giang, cô sẽ sớm được xuất viện.” Bác sĩ Vương gật đầu mỉm cười, sau đó quay lại nói với Lăng Vũ Hi, “Chỉ là cô Lăng, sợ rằng còn phải ở thêm ba tháng, chờ thai nhi lớn hơn một chút, ổn định rồi, mới có thể xuất viện.”
“Hả? Ba tháng?” Lăng Vũ Hi cau mày, “Còn phải lâu vậy á?”
“Hừm, bảo bảo lớn lên ở trong bụng đều phải mất chín mười tháng đó.” Tiger không nhịn được liếc xéo cô. Trong thời gian hơn một tháng nằm viện, cậu có thể học được không ít y học thường thức đâu.
“Còn Tiger thì sao? Có phải cũng ở cùng tôi hay không?” Lăng Vũ Hi chu mỏ. Ở một mình thật nhàm chán, thế nào cũng phải kéo theo cậu nhóc.
“À à, việc này chỉ cần cậu nhóc đồng ý. Tình hình hồi phục của cậu nhóc không tệ, không bao lâu nữa, cọp cũng có thể đánh chết hai con đi.” Bác sĩ Vương thích thú nhìn Tiger, vừa đi đến nơi khay thuốc cô y tá để lại, “Cô Lăng, chốc nữa sẽ dẫn cô đi làm kiểm tra sức khỏe.”
Lăng Vũ Hi, “Vâng.”
“Vậy bác sĩ Vương mọi người làm việc tiếp đi, tôi về phòng trước.” Giang Tuyết Nhi thức thời đi ra. Dẫu sao người phụ nữ mang thai này, với cô trước sau vẫn là cái gai!
Huống chi, cô phát tác bệnh tim, hy vọng mang thai sợ rằng càng mong manh.
Đáng ghét, tất cả đều do lần tai nạn ở trung tâm thương mại, không biết đây là trò đùa của kẻ nào!
Nhớ lại cô y tá trong bộ áo trắng, làm cô luôn có cảm giác quái dị.
Hồi tưởng lại chuyện một tháng trước, lần đột phát bệnh tim ở trung tâm mua sắm, cũng là loại cảm giác này, sởn gai óc!
” Được, cô Giang tôi sẽ qua chỗ cô, kiểm tra cho cô một chút, tin rằng cô sẽ được xuất viện sớm.” Bác sĩ Vương mỉm cười nói.
“Vâng.” Gật đầu, Giang Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng.
“A, thì ra nhóc Tiger cũng ở đây nha, xương cốt bị gãy đã có thể chạy nhảy rồi sao?” Bác sĩ Vương vui vẻ xoa đầu cậu nhóc, vẻ mặt hiền hòa. Cậu nhóc bệnh nhân này, là cậu bé kiên cường nhất, gan lì nhất mà ông từng gặp.
“Đã có thể nhảy nhót được từ lâu rồi, chỉ đều là do ông không cho thôi!” Tiger không phục chu môi nói. Mặc dù biết bác sĩ Vương chỉ muốn tốt cho cậu, nhưng do ông lão này quá phiền, cậu quả thực mất hết kiên nhẫn mà.
Bác sĩ Vương bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn cô y tá bên cạnh, không kiềm được nhíu mày, “Cô mới tới? Không phải Tiểu Linh sao?”
Cô y tá cúi đầu thấp hết mức, giơ khay thuốc nói, “Tiểu Linh hôm nay không khỏe, tôi mới tới, tên Tiểu Âu, tạm thay.”
Bác sĩ Vương cau mày, lạnh nhạt nói, “Cô để thuốc đó rồi đi đi, nơi này có tôi rồi.”
Dừng lại một chút, ánh mắt cô y tá thoáng qua một tia quỷ dị. Giây tiếp theo, cô ta theo y lời bác sĩ Vương nói, đặt thuốc xuống liền rời khỏi phòng.
“Bác sĩ Vương, còn bao lâu nữa tôi mới có thể xuất viện?” Đợi sau khi cô y tá đã ra ngoài cửa, Giang Tuyết Nhi liền hỏi. Ở bệnh viện Xích Long này một tháng, cô rất không quen. Cô ghét mùi thuốc.
“À, cô Giang, cô sẽ sớm được xuất viện.” Bác sĩ Vương gật đầu mỉm cười, sau đó quay lại nói với Lăng Vũ Hi, “Chỉ là cô Lăng, sợ rằng còn phải ở thêm ba tháng, chờ thai nhi lớn hơn một chút, ổn định rồi, mới có thể xuất viện.”
“Hả? Ba tháng?” Lăng Vũ Hi cau mày, “Còn phải lâu vậy á?”
“Hừm, bảo bảo lớn lên ở trong bụng đều phải mất chín mười tháng đó.” Tiger không nhịn được liếc xéo cô. Trong thời gian hơn một tháng nằm viện, cậu có thể học được không ít y học thường thức đâu.
“Còn Tiger thì sao? Có phải cũng ở cùng tôi hay không?” Lăng Vũ Hi chu mỏ. Ở một mình thật nhàm chán, thế nào cũng phải kéo theo cậu nhóc.
“À à, việc này chỉ cần cậu nhóc đồng ý. Tình hình hồi phục của cậu nhóc không tệ, không bao lâu nữa, cọp cũng có thể đánh chết hai con đi.” Bác sĩ Vương thích thú nhìn Tiger, vừa đi đến nơi khay thuốc cô y tá để lại, “Cô Lăng, chốc nữa sẽ dẫn cô đi làm kiểm tra sức khỏe.”
Lăng Vũ Hi, “Vâng.”
“Vậy bác sĩ Vương mọi người làm việc tiếp đi, tôi về phòng trước.” Giang Tuyết Nhi thức thời đi ra. Dẫu sao người phụ nữ mang thai này, với cô trước sau vẫn là cái gai!
Huống chi, cô phát tác bệnh tim, hy vọng mang thai sợ rằng càng mong manh.
Đáng ghét, tất cả đều do lần tai nạn ở trung tâm thương mại, không biết đây là trò đùa của kẻ nào!
Nhớ lại cô y tá trong bộ áo trắng, làm cô luôn có cảm giác quái dị.
Hồi tưởng lại chuyện một tháng trước, lần đột phát bệnh tim ở trung tâm mua sắm, cũng là loại cảm giác này, sởn gai óc!
” Được, cô Giang tôi sẽ qua chỗ cô, kiểm tra cho cô một chút, tin rằng cô sẽ được xuất viện sớm.” Bác sĩ Vương mỉm cười nói.
“Vâng.” Gật đầu, Giang Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.