Chương 112: Cuộc họp kín
Thích tích
26/08/2014
Lâm Ngạn nhớ lại những gì đã xảy ra, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, “Chúa ơi! Lần trước vụ nổ ở khách sạn Hampton?! Có phải cũng nhằm vào lão Đại hay không?”
“Không thể nào!” Đường Minh Triết hít sâu một ngụm khí lạnh, “Vụ nổ lần trước không phải theo tin tức nói là tai nạn sao? Chẳng lẽ là do ai đó cố ý?”
Nghiêm Ngự Phong nghe nhắc đến vụ nổ ở Hampton, trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm hít sâu một hơi, “Tôi cũng nhận được điện thoại của lái xe Tiểu Mã, mới biết được chuyện xảy ra ở Hampton. Theo như Lâm Ngạn nói, chẳng lẽ cũng là do Kingloy gây nên?”
“Chứ không phải là do Thanh Hổ bang làm?” Đường Minh Triết nghi hoặc.
Úy Trì Thác Dã lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia nhìn tàn nhẫn, trầm giọng nói, “Ngự Phong, còn nhớ rõ trước khi đi Thái Lan, tôi đã nói gì với cậu không?”
“Nhớ rõ.” Nghiêm Ngự Phong gật gật đầu, “Lão Đại từng nói, có thể đặt bom mà đến thần không biết quỷ không hay, thậm chí trước đó ngay cả đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng bị phá hủy. Hệ thống cứu hỏa phun nước tự động được lắp trong khách sạn thì trùng hợp lại không hoạt động. Dễ dàng phá hỏng cả một khách sạn bảy sao, lại không dẫn đến thương vong nghiêm trọng, mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Loại bản lĩnh này, bọn người Thanh Hổ bang không thể làm được.”
“Nghe mọi người nói như vậy, tôi thấy rằng cái tổ chức Kingloy gì đó quả thật là rất thần bí lại nguy hiểm!” Đường Minh Triết nói.
Lâm Ngạn cũng gật đầu, rất đồng ý với quan điểm này, “Trên thực tế, không mấy người có thể làm được sạch sẽ gọn gàng đến thế, hoàn toàn không để lại dấu vết nào. Hơn nữa vụ nổ kia trên thực tế cũng không làm bị thương bao nhiêu người, nhưng lại đạt được mục đích của bọn chúng. Ngoại trừ Kingloy, tôi không thể nghĩ ra còn có người nào có được năng lực như vậy!” Tiếp đó, hắn như chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Úy Trì Thác Dã hỏi, “Lão Đại, anh còn nhớ lúc trước anh bảo em điều tra tung tích của cô gái bị quấn drap chứ?”
Cô gái quấn drap? Trong mắt Úy Trì Thác Dã nhanh chóng hiện lên một tia dục vọng. Anh làm sao lại không nhớ rõ, cô gái kia cho tới bây giờ vẫn là một bí ẩn. Cô gái đó đã ở dưới người anh, cùng anh triền miên hai đêm, anh làm sao mà không nhớ? Chỉ là, gần đây đã bị con bé con làm cho đầu óc hồ đồ!
Úy Trì Thác Dã gật đầu, “Lâm Ngạn đã tra được những gì?” Anh nhấc ly cà phê lên, khẽ uống.
“Em hoài nghi, lão Đại muốn em điều tra cô gái quấn drap đó, rất có thể có liên quan đến vụ nổ, nếu không em cũng sẽ không thể không tìm được một chút manh mối nào. Cô gái quấn drap cũng sẽ không thể biến mất không thấy tung tích như vậy.” Lâm Ngạn thốt ra một câu kinh người.
“Khụ khụ khụ!” Úy Trì Thác Dã đang uống cà phê thiếu chút nữa thì bị sặc. Anh nhướng cao đôi lông mày anh tuấn, nói: “Cậu hoài nghi cô ấy và vụ nổ có liên quan?”
“Vâng, đúng vậy. Nếu không em thật sự nghĩ không ra, làm sao có thể không tra ra chút manh mối nào?” Lâm Ngạn cẩn thận suy nghĩ thật kỹ. Cô gái mà lão Đại miêu tả, càng nghĩ càng cảm thấy rất giống tác phong của Kingloy!
“Ùm…” Úy Trì Thác Dã ổn định hơi thở. Tên nhóc Lâm Ngạn này phân tích cũng quá… chuyên nghiệp, anh hắng giọng, “A Ngạn, vụ nổ đó chắc không phải do cô ấy làm.”
“Không phải sao? Vậy lão Đại, vì sao anh lại muốn em điều tra cô gái này, càng lạ là, em lại không thể tra ra được cái gì!” Vẻ mặt của Lâm Ngạn đầy khó hiểu.
Úy Trì Thác Dã có chút lúng túng, đặt ly cà phê trên tay xuống bàn trà, “Tóm lại, mặc kệ cô gái này có phải là người của Kingloy hay không, tôi tin tưởng cô ấy hẳn là không có cơ hội đi đặt bom.”
Nếu anh nhớ không lầm, anh cùng cô dây dưa trên giường đến mấy tiếng đồng hồ, cô còn có thời gian đi gây án sao? Chỉ sợ là mệt đến mức chân cũng đứng không vững! Khóe miệng Úy Trì Thác Dã khẽ nhếch, đây đúng là một tiểu yêu nóng bỏng, huống chi, nếu là người của Kingloy, thân thủ sẽ không kém giống như cô, dễ dàng bị anh tóm được!
“Không có cơ hội? Lão Đại, làm sao anh có thể khẳng định được như vậy?” Nghiêm Ngự Phong cũng rất tò mò. Hôm đó lúc lão đại ra khỏi khách sạn Hampton, còn dắt theo một cô gái quần áo xốc xếch, không biết có liên quan gì với cô gái trong miệng Lâm Ngạn không đây?
Úy Trì Thác Dã nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi cô gái thần bí kia ở dưới người mình, hạ thân có chút căng trướng, tỏ vẻ bình tĩnh đằng hắng hai tiếng, Ừm, chuyện này không quan trọng, việc khẩn cấp trước mắt, là cần phải tra rõ rốt cuộc là ai đã chịu ra giá cao như vậy để thuê lũ Kingloy đến đối phó tôi!”
Tay Lâm Ngạn vỗ vỗ trán, chuyện này nên bắt đầu từ đâu cũng là một vấn đề nha! “Nhưng chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch lại ở trong tối, thế cục rõ ràng đối với chúng ta bất lợi hơn!”
Đường Minh Triết gật đầu đồng tình, tuy rằng việc của hắc đạo hắn không hiểu lắm, nhưng quản lý tài chính ở tập đoàn Xích Long nhiều năm như vậy, cũng ít nhiều hiểu được phương thức hoạt động của bọn họ. Nhiều kẻ thù cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Nghiêm Ngự Phong đang chuẩn bị nói gì đó, thì lúc này, ở cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến hắn liền cất giọng gọi: “A Hoan?”
Người đứng ngoài cửa chính là Hà Hỏa Hoan. Hắn nhìn vào trong, nháy mắt ra hiệu, Nghiêm Ngự Phong lập tức để cho hắn đi vào.
“Chuyện gì vậy, Hỏa Hoan?” Úy Trì Thác Dã thấy Hà Hỏa Hoan đi vào, biết nhất định là có chuyện khó giải quyết.
Vẻ mặt Hà Hỏa Hoan có phần nghiêm trọng, vung cánh tay thanh tú như cành hoa lan lên, cất tiếng nói: “Lão Đại, người của Thanh Hổ bang đang làm loạn ở đầu đường, đánh bị thương ba huynh đệ của chúng ta, còn la hét muốn gặp anh!”
“Cái gì? Lại gây chuyện? Thanh Hổ bang chán sống rồi?!” Nghiêm Ngự Phong vừa nghe, lông mày đã xếch lên giận giữ. Mấy tháng trước, đàm phán với Thanh Hổ bang ở Casino không có kết quả, xem ra bọn chúng chán sống thật rồi!
Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lông mày, vẻ mặt thản nhiên như không. Thanh Hổ bang gần đây liên tiếp gây chuyện, rõ ràng là muốn gây sự với Xích Long bang. Dựa vào thế lực của Thanh Hổ bang, nếu không có ai chống lưng, bọn chúng căn bản không thể có gan làm vậy!
“Không có biện pháp, khu phố này từ trước đến nay vốn rất yên bình, nhưng gần đây người của Thanh Hổ bang luôn chạy tới đập phá. Các huynh đệ sớm đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, rất muốn dạy cho bọn chúng một trận. Nhưng vì, không có sự cho phép của lão Đại, các huynh đệ cũng không dám làm càn, đành phải nhẫn nhịn.” Hà Hỏa Hoan giải thích.
“Không thể nào!” Đường Minh Triết hít sâu một ngụm khí lạnh, “Vụ nổ lần trước không phải theo tin tức nói là tai nạn sao? Chẳng lẽ là do ai đó cố ý?”
Nghiêm Ngự Phong nghe nhắc đến vụ nổ ở Hampton, trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm hít sâu một hơi, “Tôi cũng nhận được điện thoại của lái xe Tiểu Mã, mới biết được chuyện xảy ra ở Hampton. Theo như Lâm Ngạn nói, chẳng lẽ cũng là do Kingloy gây nên?”
“Chứ không phải là do Thanh Hổ bang làm?” Đường Minh Triết nghi hoặc.
Úy Trì Thác Dã lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia nhìn tàn nhẫn, trầm giọng nói, “Ngự Phong, còn nhớ rõ trước khi đi Thái Lan, tôi đã nói gì với cậu không?”
“Nhớ rõ.” Nghiêm Ngự Phong gật gật đầu, “Lão Đại từng nói, có thể đặt bom mà đến thần không biết quỷ không hay, thậm chí trước đó ngay cả đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng bị phá hủy. Hệ thống cứu hỏa phun nước tự động được lắp trong khách sạn thì trùng hợp lại không hoạt động. Dễ dàng phá hỏng cả một khách sạn bảy sao, lại không dẫn đến thương vong nghiêm trọng, mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Loại bản lĩnh này, bọn người Thanh Hổ bang không thể làm được.”
“Nghe mọi người nói như vậy, tôi thấy rằng cái tổ chức Kingloy gì đó quả thật là rất thần bí lại nguy hiểm!” Đường Minh Triết nói.
Lâm Ngạn cũng gật đầu, rất đồng ý với quan điểm này, “Trên thực tế, không mấy người có thể làm được sạch sẽ gọn gàng đến thế, hoàn toàn không để lại dấu vết nào. Hơn nữa vụ nổ kia trên thực tế cũng không làm bị thương bao nhiêu người, nhưng lại đạt được mục đích của bọn chúng. Ngoại trừ Kingloy, tôi không thể nghĩ ra còn có người nào có được năng lực như vậy!” Tiếp đó, hắn như chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Úy Trì Thác Dã hỏi, “Lão Đại, anh còn nhớ lúc trước anh bảo em điều tra tung tích của cô gái bị quấn drap chứ?”
Cô gái quấn drap? Trong mắt Úy Trì Thác Dã nhanh chóng hiện lên một tia dục vọng. Anh làm sao lại không nhớ rõ, cô gái kia cho tới bây giờ vẫn là một bí ẩn. Cô gái đó đã ở dưới người anh, cùng anh triền miên hai đêm, anh làm sao mà không nhớ? Chỉ là, gần đây đã bị con bé con làm cho đầu óc hồ đồ!
Úy Trì Thác Dã gật đầu, “Lâm Ngạn đã tra được những gì?” Anh nhấc ly cà phê lên, khẽ uống.
“Em hoài nghi, lão Đại muốn em điều tra cô gái quấn drap đó, rất có thể có liên quan đến vụ nổ, nếu không em cũng sẽ không thể không tìm được một chút manh mối nào. Cô gái quấn drap cũng sẽ không thể biến mất không thấy tung tích như vậy.” Lâm Ngạn thốt ra một câu kinh người.
“Khụ khụ khụ!” Úy Trì Thác Dã đang uống cà phê thiếu chút nữa thì bị sặc. Anh nhướng cao đôi lông mày anh tuấn, nói: “Cậu hoài nghi cô ấy và vụ nổ có liên quan?”
“Vâng, đúng vậy. Nếu không em thật sự nghĩ không ra, làm sao có thể không tra ra chút manh mối nào?” Lâm Ngạn cẩn thận suy nghĩ thật kỹ. Cô gái mà lão Đại miêu tả, càng nghĩ càng cảm thấy rất giống tác phong của Kingloy!
“Ùm…” Úy Trì Thác Dã ổn định hơi thở. Tên nhóc Lâm Ngạn này phân tích cũng quá… chuyên nghiệp, anh hắng giọng, “A Ngạn, vụ nổ đó chắc không phải do cô ấy làm.”
“Không phải sao? Vậy lão Đại, vì sao anh lại muốn em điều tra cô gái này, càng lạ là, em lại không thể tra ra được cái gì!” Vẻ mặt của Lâm Ngạn đầy khó hiểu.
Úy Trì Thác Dã có chút lúng túng, đặt ly cà phê trên tay xuống bàn trà, “Tóm lại, mặc kệ cô gái này có phải là người của Kingloy hay không, tôi tin tưởng cô ấy hẳn là không có cơ hội đi đặt bom.”
Nếu anh nhớ không lầm, anh cùng cô dây dưa trên giường đến mấy tiếng đồng hồ, cô còn có thời gian đi gây án sao? Chỉ sợ là mệt đến mức chân cũng đứng không vững! Khóe miệng Úy Trì Thác Dã khẽ nhếch, đây đúng là một tiểu yêu nóng bỏng, huống chi, nếu là người của Kingloy, thân thủ sẽ không kém giống như cô, dễ dàng bị anh tóm được!
“Không có cơ hội? Lão Đại, làm sao anh có thể khẳng định được như vậy?” Nghiêm Ngự Phong cũng rất tò mò. Hôm đó lúc lão đại ra khỏi khách sạn Hampton, còn dắt theo một cô gái quần áo xốc xếch, không biết có liên quan gì với cô gái trong miệng Lâm Ngạn không đây?
Úy Trì Thác Dã nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi cô gái thần bí kia ở dưới người mình, hạ thân có chút căng trướng, tỏ vẻ bình tĩnh đằng hắng hai tiếng, Ừm, chuyện này không quan trọng, việc khẩn cấp trước mắt, là cần phải tra rõ rốt cuộc là ai đã chịu ra giá cao như vậy để thuê lũ Kingloy đến đối phó tôi!”
Tay Lâm Ngạn vỗ vỗ trán, chuyện này nên bắt đầu từ đâu cũng là một vấn đề nha! “Nhưng chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch lại ở trong tối, thế cục rõ ràng đối với chúng ta bất lợi hơn!”
Đường Minh Triết gật đầu đồng tình, tuy rằng việc của hắc đạo hắn không hiểu lắm, nhưng quản lý tài chính ở tập đoàn Xích Long nhiều năm như vậy, cũng ít nhiều hiểu được phương thức hoạt động của bọn họ. Nhiều kẻ thù cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Nghiêm Ngự Phong đang chuẩn bị nói gì đó, thì lúc này, ở cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến hắn liền cất giọng gọi: “A Hoan?”
Người đứng ngoài cửa chính là Hà Hỏa Hoan. Hắn nhìn vào trong, nháy mắt ra hiệu, Nghiêm Ngự Phong lập tức để cho hắn đi vào.
“Chuyện gì vậy, Hỏa Hoan?” Úy Trì Thác Dã thấy Hà Hỏa Hoan đi vào, biết nhất định là có chuyện khó giải quyết.
Vẻ mặt Hà Hỏa Hoan có phần nghiêm trọng, vung cánh tay thanh tú như cành hoa lan lên, cất tiếng nói: “Lão Đại, người của Thanh Hổ bang đang làm loạn ở đầu đường, đánh bị thương ba huynh đệ của chúng ta, còn la hét muốn gặp anh!”
“Cái gì? Lại gây chuyện? Thanh Hổ bang chán sống rồi?!” Nghiêm Ngự Phong vừa nghe, lông mày đã xếch lên giận giữ. Mấy tháng trước, đàm phán với Thanh Hổ bang ở Casino không có kết quả, xem ra bọn chúng chán sống thật rồi!
Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lông mày, vẻ mặt thản nhiên như không. Thanh Hổ bang gần đây liên tiếp gây chuyện, rõ ràng là muốn gây sự với Xích Long bang. Dựa vào thế lực của Thanh Hổ bang, nếu không có ai chống lưng, bọn chúng căn bản không thể có gan làm vậy!
“Không có biện pháp, khu phố này từ trước đến nay vốn rất yên bình, nhưng gần đây người của Thanh Hổ bang luôn chạy tới đập phá. Các huynh đệ sớm đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, rất muốn dạy cho bọn chúng một trận. Nhưng vì, không có sự cho phép của lão Đại, các huynh đệ cũng không dám làm càn, đành phải nhẫn nhịn.” Hà Hỏa Hoan giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.