Chương 201: Ước vọng gia đình
Thích tích
18/03/2023
Mùi thuốc sát trùng nồng đậm tràn ngập phòng bệnh. Tiếng nhịp tim đập thình thịch đều đặn có quy luật.
Trên chiếc giường bệnh trắng toát, là thân hình nhỏ bé quấn băng trắng, nằm im bất động.
Thật may, Lăng Vũ Hi cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm. Hai ngày nay, cô không hề ngủ, vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Tiger, không có tâm trạng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.
May mắn làm sao, cực kỳ may mắn, Tiger không còn bị nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không, cả đời này cô cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình!
Trái tim đau nhói đã hơi dịu đi đôi chút. Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiger. Nước mắt vô thức lại chảy xuống. Cô cũng không hiểu tại sao, cảm giác giống như con mình bị thương, khiến cô cảm thấy rất buồn bực. Nếu có thể, cô tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi cho Tiger !
“Um. . . . . . Đừng khóc , xấu quá đi. . . . . .” Giọng nói non nớt phát ra cùng với hơi thở yếu ớt, cậu nhóc tỉnh lại rồi.
“Tiger! Cuối cùng con cũng tỉnh!” Lăng Vũ Hi vui mừng kêu lên, nhanh chóng lau nước mắt còn sót lại trên má, “Con biết không con làm cô sợ muốn chết!”
Tiger mở to đôi mắt đen láy, khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút hốc hác. Cậu nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng kia, vội vàng hỏi, “Cái. . . . . . Tiệc đính hôn. . . . . .”
“Con vẫn còn nhớ chuyện này sao. Con có biết mình suýt nữa thì mất mạng hay không!” Vừa nói đến đây, cô lại nhịn không được rơi lệ. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Tiger nằm bất động trên mặt đất. Loại cảm giác hãi hùng đó, giống như bị vạn tiễn xuyên tim, cô thật sự không thể chịu được thêm một lần nào nữa!
“. . . . . .” Tiger im lặng nhìn cô khóc, cảm thấy có chút đau lòng. Cậu rất muốn kêu lên hai chữ kia, nhưng vẫn không có cơ hội được gọi. . . . . . Mẹ ơi. . . . . .
“Tiger, hứa với cô, không bao giờ được làm cái việc ngu ngốc như thế này nữa, được không?” Lăng Vũ Hi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiger. Cô cần sự đảm bảo của cậu, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy an tâm. “Mặc kệ xảy ra chuyện động trời gì, cũng không thể bán mạng làm bừa, hứa với cô, được không?”
Nháy mắt mấy cái, Tiger không từ chối thế cũng xem như là cậu hứa với cô. Nhưng, “Đính hôn. . . . . .” Cậu vẫn muốn biết cuối cùng thì có thành công hay không. Nếu không thành công, cậu sẽ rất rất buồn. Chú Phong nói, đó là papa!
“Con còn dám nghĩ đến. Tên đàn ông xấu xa kia cũng xem như là có lương tâm. Vừa thấy con bị thương, đã ném vị hôn thê của hắn qua một bên, không chút chần chừ ôm con tới bệnh viện. Nhưng cho dù như vậy, con bị thương cũng do hắn hại. . . . . .” Lăng Vũ Hi tức giận nói. Mặc dù cô biết mình sai trước, đi phá hôn lễ của người ta vốn không phải là chuyện người bình thường sẽ làm. Nhưng cô rất ghét gã đàn ông xấu xa đó. Ai bảo hắn đính hôn, nếu không, Tiger cũng sẽ không bị thương. Tóm lại, tất cả mọi lỗi lầm đều do tên đàn ông xấu xa đó!
Nghe cô nói vậy, Tiger cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, đôi môi tái nhợt lặng lẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Đôi mắt trong veo đen láy ánh lên tia sáng, đúng là đồ đàn ông xấu xa —— không sai chút nào!
Lăng Vũ Hi không thể tin vào mắt mình,, chẳng lẽ cô nhìn lầm rồi sao? Thế nào lại thấy Tiger và gã xấu xa kia giống nhau. . . . . .
Hừ, suy nghĩ lung tung, Tiger từ nhỏ đến lớn đều luôn ở Kingloy. Trước đây, cô cũng chưa từng nhìn thấy gã xấu xa đó!
“Vậy cũng tốt, con nằm ở đây xem như là huề nhau.” Tiger thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng buồn bực bay biến đi mất, thật là tốt.
“Cái gì mà huề nhau, món nợ này cô còn chưa tính xong với gã xấu xa đó đâu! Không thể cứ vậy bỏ qua cho hắn!” Lăng Vũ Hi lòng đầy tức giận. Tất cả mọi tội lỗi đều đổ hết xuống đầu gã xấu xa đó, cô cũng mặc kệ. Cô cứ muốn đổ cho hắn đó, thì đã làm sao nào!
Tiger mỉm cười, sau trận đấu này, cậu dường như đã nhìn thấy ánh sáng lúc bình minh, “Cô muốn tìm ông ta tính sổ thế nào?”
Có lẽ, cuộc sống tươi đẹp còn cách cậu không xa nữa. Nếu papa với mẹ. . . . . . ở cùng với nhau, thì thật tuyệt vời.
“Hả. . . . . . Đương nhiên là đánh cho đến ngay cả cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra! Ít nhất cũng phải đánh hắn gãy hai cái xương sườn!” Cô càng nói càng giương nanh múa vuốt.
Tiger khẽ thở dài. Người ta thì ngay đến cha mẹ cũng không nhận ra, còn cậu thì cha mẹ không hề biết có cậu! Nhìn qua, thì dường như cậu thê lương hơn một chút.
“Lăng Vũ Hi, cô. . . . . .” Tiger cắn khẽ cánh môi đỏ hồng, sau đó không biết nên nói tiếp thế nào.
“Hả?” Cô bình tĩnh lại, yên lặng nhìn cậu nhóc trên giường, “Còn đau không?”
Mắt Tiger hơi nhướng lên, giống như tỏ ý lắc đầu, “Cô thích. . . . . . ông ấy?”
“Hả?” Cô bị lời của cậu làm sợ hãi, “Con. . . . . .Con sao lại. . . . . . Hỏi cái này. . . . . . hả?” Đầu lưỡi cô ríu lại, giống như đã bị nhìn thấu tâm tư, cố cật lực che dấu, lại không kiềm chế được mà đỏ mặt.
“Cô thích ông ấy, đúng không?” Tiger gần như đã dùng giọng điệu khẳng định. Trong thế giới nhỏ bé của của cậu, mẹ cậu chắc là thích papa , nhưng còn papa thì sao? Trong nhận thức của cậu cái người papa vừa mới xuất hiện này, quả thực còn quá xa lạ.
“Hả?” Cô suýt nữa thì bị sặc vì nghẹn, quái lạ, cô đâu có uống nước.
“Lăng Vũ Hi, Con nói đúng phải không.” Tiger kết luận một cách chắc chắn.
“Làm. . . . . . Làm gì có!” Gương mặt cô đỏ bừng lên. Cô đây sẽ không thèm thích cái đồ đàn ông xấu xa kia đâu! Chán ghét còn không kịp nữa là!
Tiger không để ý tới cô. Dù sao chủ nhân từng nói, tất cả phụ nữ đều là động vật nói một đằng nghĩ một nẻo. Nhưng, cho dù Lăng Vũ Hi có thích papa, nếu papa không thích Lăng Vũ Hi thì sao? Vậy ước vọng gia đình của cậu vẫn bị sức mẻ nha!
“Chú Phong đâu?” Cậu chợt nhớ lại, “Hôm đó chú ấy nói chú ấy đi sập công tắc nguồn điện .”
Lăng Vũ Hi lắc đầu, “Đồ ngốc, Phong ca không có việc gì đâu. Anh ấy dùng bồ câu đưa tin bảo, muốn đi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, biết con không sao, anh ấy cũng an tâm.”
Đứa trẻ này, thiện lương và dũng cảm biết bao, Lăng Vũ Hi ngoài yêu thương, chăm sóc cậu nhóc thật tốt, quả thật cũng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
“Lăng Vũ Hi, cô có cảm thấy dùng bồ câu đưa tin thực lạc hậu hay không ?” Tiger đột ngột nói.
Trên chiếc giường bệnh trắng toát, là thân hình nhỏ bé quấn băng trắng, nằm im bất động.
Thật may, Lăng Vũ Hi cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm. Hai ngày nay, cô không hề ngủ, vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Tiger, không có tâm trạng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.
May mắn làm sao, cực kỳ may mắn, Tiger không còn bị nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không, cả đời này cô cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình!
Trái tim đau nhói đã hơi dịu đi đôi chút. Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiger. Nước mắt vô thức lại chảy xuống. Cô cũng không hiểu tại sao, cảm giác giống như con mình bị thương, khiến cô cảm thấy rất buồn bực. Nếu có thể, cô tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi cho Tiger !
“Um. . . . . . Đừng khóc , xấu quá đi. . . . . .” Giọng nói non nớt phát ra cùng với hơi thở yếu ớt, cậu nhóc tỉnh lại rồi.
“Tiger! Cuối cùng con cũng tỉnh!” Lăng Vũ Hi vui mừng kêu lên, nhanh chóng lau nước mắt còn sót lại trên má, “Con biết không con làm cô sợ muốn chết!”
Tiger mở to đôi mắt đen láy, khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút hốc hác. Cậu nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng kia, vội vàng hỏi, “Cái. . . . . . Tiệc đính hôn. . . . . .”
“Con vẫn còn nhớ chuyện này sao. Con có biết mình suýt nữa thì mất mạng hay không!” Vừa nói đến đây, cô lại nhịn không được rơi lệ. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Tiger nằm bất động trên mặt đất. Loại cảm giác hãi hùng đó, giống như bị vạn tiễn xuyên tim, cô thật sự không thể chịu được thêm một lần nào nữa!
“. . . . . .” Tiger im lặng nhìn cô khóc, cảm thấy có chút đau lòng. Cậu rất muốn kêu lên hai chữ kia, nhưng vẫn không có cơ hội được gọi. . . . . . Mẹ ơi. . . . . .
“Tiger, hứa với cô, không bao giờ được làm cái việc ngu ngốc như thế này nữa, được không?” Lăng Vũ Hi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiger. Cô cần sự đảm bảo của cậu, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy an tâm. “Mặc kệ xảy ra chuyện động trời gì, cũng không thể bán mạng làm bừa, hứa với cô, được không?”
Nháy mắt mấy cái, Tiger không từ chối thế cũng xem như là cậu hứa với cô. Nhưng, “Đính hôn. . . . . .” Cậu vẫn muốn biết cuối cùng thì có thành công hay không. Nếu không thành công, cậu sẽ rất rất buồn. Chú Phong nói, đó là papa!
“Con còn dám nghĩ đến. Tên đàn ông xấu xa kia cũng xem như là có lương tâm. Vừa thấy con bị thương, đã ném vị hôn thê của hắn qua một bên, không chút chần chừ ôm con tới bệnh viện. Nhưng cho dù như vậy, con bị thương cũng do hắn hại. . . . . .” Lăng Vũ Hi tức giận nói. Mặc dù cô biết mình sai trước, đi phá hôn lễ của người ta vốn không phải là chuyện người bình thường sẽ làm. Nhưng cô rất ghét gã đàn ông xấu xa đó. Ai bảo hắn đính hôn, nếu không, Tiger cũng sẽ không bị thương. Tóm lại, tất cả mọi lỗi lầm đều do tên đàn ông xấu xa đó!
Nghe cô nói vậy, Tiger cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, đôi môi tái nhợt lặng lẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Đôi mắt trong veo đen láy ánh lên tia sáng, đúng là đồ đàn ông xấu xa —— không sai chút nào!
Lăng Vũ Hi không thể tin vào mắt mình,, chẳng lẽ cô nhìn lầm rồi sao? Thế nào lại thấy Tiger và gã xấu xa kia giống nhau. . . . . .
Hừ, suy nghĩ lung tung, Tiger từ nhỏ đến lớn đều luôn ở Kingloy. Trước đây, cô cũng chưa từng nhìn thấy gã xấu xa đó!
“Vậy cũng tốt, con nằm ở đây xem như là huề nhau.” Tiger thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng buồn bực bay biến đi mất, thật là tốt.
“Cái gì mà huề nhau, món nợ này cô còn chưa tính xong với gã xấu xa đó đâu! Không thể cứ vậy bỏ qua cho hắn!” Lăng Vũ Hi lòng đầy tức giận. Tất cả mọi tội lỗi đều đổ hết xuống đầu gã xấu xa đó, cô cũng mặc kệ. Cô cứ muốn đổ cho hắn đó, thì đã làm sao nào!
Tiger mỉm cười, sau trận đấu này, cậu dường như đã nhìn thấy ánh sáng lúc bình minh, “Cô muốn tìm ông ta tính sổ thế nào?”
Có lẽ, cuộc sống tươi đẹp còn cách cậu không xa nữa. Nếu papa với mẹ. . . . . . ở cùng với nhau, thì thật tuyệt vời.
“Hả. . . . . . Đương nhiên là đánh cho đến ngay cả cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra! Ít nhất cũng phải đánh hắn gãy hai cái xương sườn!” Cô càng nói càng giương nanh múa vuốt.
Tiger khẽ thở dài. Người ta thì ngay đến cha mẹ cũng không nhận ra, còn cậu thì cha mẹ không hề biết có cậu! Nhìn qua, thì dường như cậu thê lương hơn một chút.
“Lăng Vũ Hi, cô. . . . . .” Tiger cắn khẽ cánh môi đỏ hồng, sau đó không biết nên nói tiếp thế nào.
“Hả?” Cô bình tĩnh lại, yên lặng nhìn cậu nhóc trên giường, “Còn đau không?”
Mắt Tiger hơi nhướng lên, giống như tỏ ý lắc đầu, “Cô thích. . . . . . ông ấy?”
“Hả?” Cô bị lời của cậu làm sợ hãi, “Con. . . . . .Con sao lại. . . . . . Hỏi cái này. . . . . . hả?” Đầu lưỡi cô ríu lại, giống như đã bị nhìn thấu tâm tư, cố cật lực che dấu, lại không kiềm chế được mà đỏ mặt.
“Cô thích ông ấy, đúng không?” Tiger gần như đã dùng giọng điệu khẳng định. Trong thế giới nhỏ bé của của cậu, mẹ cậu chắc là thích papa , nhưng còn papa thì sao? Trong nhận thức của cậu cái người papa vừa mới xuất hiện này, quả thực còn quá xa lạ.
“Hả?” Cô suýt nữa thì bị sặc vì nghẹn, quái lạ, cô đâu có uống nước.
“Lăng Vũ Hi, Con nói đúng phải không.” Tiger kết luận một cách chắc chắn.
“Làm. . . . . . Làm gì có!” Gương mặt cô đỏ bừng lên. Cô đây sẽ không thèm thích cái đồ đàn ông xấu xa kia đâu! Chán ghét còn không kịp nữa là!
Tiger không để ý tới cô. Dù sao chủ nhân từng nói, tất cả phụ nữ đều là động vật nói một đằng nghĩ một nẻo. Nhưng, cho dù Lăng Vũ Hi có thích papa, nếu papa không thích Lăng Vũ Hi thì sao? Vậy ước vọng gia đình của cậu vẫn bị sức mẻ nha!
“Chú Phong đâu?” Cậu chợt nhớ lại, “Hôm đó chú ấy nói chú ấy đi sập công tắc nguồn điện .”
Lăng Vũ Hi lắc đầu, “Đồ ngốc, Phong ca không có việc gì đâu. Anh ấy dùng bồ câu đưa tin bảo, muốn đi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, biết con không sao, anh ấy cũng an tâm.”
Đứa trẻ này, thiện lương và dũng cảm biết bao, Lăng Vũ Hi ngoài yêu thương, chăm sóc cậu nhóc thật tốt, quả thật cũng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
“Lăng Vũ Hi, cô có cảm thấy dùng bồ câu đưa tin thực lạc hậu hay không ?” Tiger đột ngột nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.