Chương 26: Vũ hội từ thiện (3)
Thích tích
26/08/2014
Tại cổng sau khách sạn Hampton.
“Tiếu Tiếu, ăn mặc thế này thật sự không sao chứ?”
Úy Trì Hi xoay tròn, trên người là bộ váy dạ hội thanh nhã màu tím, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra đường rãnh sâu thẳm, bộ ngực trắng nõn căng tròn tươi mơn mởn ẩn hiện, chiếc thắt lưng lấp lánh ôm lấy chiếc eo nhỏ “thắt đáy lưng ong” lộ rõ vẻ thướt tha uyển chuyển, làn váy mềm mại, bay bổng, nhẹ nhàng với đường cắt may khéo léo làm tôn lên dáng vẻ nữ thần. Bộ cánh mang chút hơi hướm cổ trang, đầu tóc lại được bới theo kiểu tóc công chúa, trên đỉnh đầu gắn thêm một chiếc vương miện nhỏ bằng bạc. Da thịt tuyết trắng nõn nà, thêm vào đó là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, làm cô trông giống như một tiên nữ hạ phàm, một thiên thần hạ thế, gần như khiến cho Đinh Tiếu Tiếu choáng ngợp đến mười giây.
“Ôi, Tiểu Hi, cậu thật xinh đẹp…” Đinh Tiếu Tiếu không kiềm được tiếng tán thưởng. Vũ hội từ thiện tối nay, Úy Trì Hi nhất định sẽ trở thành tâm điểm của mọi người. Vẻ đẹp của cô thật là thanh cao, thoát tục.
“Tiếu Tiếu, cậu lại trêu mình rồi. Có phải mình ăn mặc hở hang quá hay không?” Úy Trì Hi không tự nhiên kéo lại chiếc cổ áo chữ V khoét sâu.
“Làm ơn đi, nhảy thoát y cậu cũng đã dám nhảy, bây giờ mới nghĩ đến chuyện thẹn thùng có phải là đã quá muộn hay không?” Đinh Tiếu Tiếu nhịn không được trợn tròn mắt phản bác. Lúc trước cô ở trước mặt ‘bố già mafia’ và công chúng phấn khích nhảy thoát y cũng không thấy sợ, bây giờ chỉ việc mặc mỗi một chiếc váy dạ hội hơi cởi mở một chút thì đã đòi cởi ra, lòng can đảm của cô chạy biến đi đâu cả rồi.
“Bây giờ không giống trước nha, khi đó mình chỉ nghĩ cần phải thu hút sự chú ý của Thác Dã, ngoài anh ấy ra đâu có thèm để ý đến chuyện gì khác. Huống hồ, lần trước khi làm gái đứng đường cũng không có ăn mặc hở hang đến mức này.” Úy Trì Hi dẩu môi oán trách.
“Yên tâm đi, đêm nay tất nhiên sẽ có chuyện vui bất ngờ dành cho cậu.” Đinh Tiếu Tiếu cười hắc hắc, “Lại đây, đeo thêm cái mặt nạ nửa mặt này lên là xong rồi. Lát nữa mình sẽ dẫn cậu vào hội trường bằng cửa sau.” Dứt lời, Đinh Tiếu Tiếu lấy trong túi xách ra hai chiếc mặt nạ, rồi cầm chiếc mặt nạ nửa mặt màu trắng đưa cho Úy Trì Hi.
“Vì sao phải đeo cái này?” Úy Trì Hi khó hiểu nhận lấy đồ Đinh Tiếu Tiếu đưa đến trước mặt.
“Đây là quy định của vũ hội, nhanh, vừa đi vừa nói.” Đinh Tiếu Tiếu kéo tay Úy Trì Hi chạy vòng qua thang máy để đi lên bằng cầu thang bộ.
“Vì sao cậu lại đi cầu thang bộ rồi vào bằng cửa sau?” Úy Trì Hi nhìn Đinh Tiếu Tiếu có thang máy không đi lại chạy tới leo cầu thang bộ, nghi hoặc hỏi. Ăn mặc sang trọng như vậy mà phải chạy tới đây leo cầu thang?
“Ngay tầng ba thôi mà, nơi này mình rất quen thuộc, dẫn cậu đi cửa sau là bởi vì mình không có thư mời.” Đinh Tiếu Tiếu xấu hổ nói. Nhưng thực ra trong lòng cô lại không hề có chút áy náy nào, bởi vì đêm nay cô đã có sự chuẩn bị.
“Tiếu Tiếu, cậu còn có bao nhiêu chuyện không nói với với mình hả?” Úy Trì Hi mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo váy đi lên thang lầu.
“À, đúng rồi, trong túi xách cậu đang cầm này, bên trong có một gói thuốc ngủ, một gói thuốc mê, một gói giải rượu, cậu đừng làm lẫn lộn nhé.” Trong lúc này Đinh Tiếu Tiếu đang đứng trên bậc thang dúi túi đồ ‘phòng bị’ cho Úy Trì Hi.
“Nhiều thuốc như vậy để làm gì?” Úy Trì Hi khó hiểu hỏi.
“À, mình đi dự các buổi dạ tiệc thế này bao giờ cũng đều chuẩn bị ba gói thuốc như vậy, gặp trai đẹp thì dùng thuốc mê, gặp phải kẻ háo sắc thì dùng thuốc ngủ, còn nếu bản thân uống quá nhiều, thì dùng thuốc giải rượu.” Đinh Tiếu Tiếu giải thích cho cô cái quy tắc ‘Tam dược’.
Điều này hoàn toàn khiến cho Úy Trì Hi nhất thời sửng sốt: “Tiếu Tiếu, cậu quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, khiến người ta thật sự bái phục.”
“Tiểu Hi, mau đeo mặt nạ lên, chúng ta gần đến nơi rồi.” Đinh Tiếu Tiếu đem chiếc mặt nạ màu đỏ đang cầm trong tay nhanh chóng đeo lên, đồng thời thúc giục Úy Trì Hi cũng nhanh chóng đeo vào. Nắm tay siết chặt của cô như muốn cổ vũ tinh thần cho Úy Trì Hi.
“Được.” Úy Trì Hi cũng cầm chiếc mặt nạ màu trắng đeo lên, vừa khẩn trương vừa xen lẫn phấn khích. Cô thẳng lưng ưỡn ngực tự hào, cuối cùng đêm nay cô muốn nhìn thấy bản thân cũng nhận được sự săn đón của bọn đàn ông.
Sớm hay muộn, cô sẽ làm cho Thác Dã biết rằng, cô, Úy Trì Hi khinh thường cái danh hiệu thục nữ. Cô chỉ muốn là người phụ nữ duy nhất của Úy Trì Thác Dã! Giữa cô và anh, cuối cùng ai là người thuần phục ai vẫn còn chưa có đáp án.
“Tiếu Tiếu, ăn mặc thế này thật sự không sao chứ?”
Úy Trì Hi xoay tròn, trên người là bộ váy dạ hội thanh nhã màu tím, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra đường rãnh sâu thẳm, bộ ngực trắng nõn căng tròn tươi mơn mởn ẩn hiện, chiếc thắt lưng lấp lánh ôm lấy chiếc eo nhỏ “thắt đáy lưng ong” lộ rõ vẻ thướt tha uyển chuyển, làn váy mềm mại, bay bổng, nhẹ nhàng với đường cắt may khéo léo làm tôn lên dáng vẻ nữ thần. Bộ cánh mang chút hơi hướm cổ trang, đầu tóc lại được bới theo kiểu tóc công chúa, trên đỉnh đầu gắn thêm một chiếc vương miện nhỏ bằng bạc. Da thịt tuyết trắng nõn nà, thêm vào đó là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, làm cô trông giống như một tiên nữ hạ phàm, một thiên thần hạ thế, gần như khiến cho Đinh Tiếu Tiếu choáng ngợp đến mười giây.
“Ôi, Tiểu Hi, cậu thật xinh đẹp…” Đinh Tiếu Tiếu không kiềm được tiếng tán thưởng. Vũ hội từ thiện tối nay, Úy Trì Hi nhất định sẽ trở thành tâm điểm của mọi người. Vẻ đẹp của cô thật là thanh cao, thoát tục.
“Tiếu Tiếu, cậu lại trêu mình rồi. Có phải mình ăn mặc hở hang quá hay không?” Úy Trì Hi không tự nhiên kéo lại chiếc cổ áo chữ V khoét sâu.
“Làm ơn đi, nhảy thoát y cậu cũng đã dám nhảy, bây giờ mới nghĩ đến chuyện thẹn thùng có phải là đã quá muộn hay không?” Đinh Tiếu Tiếu nhịn không được trợn tròn mắt phản bác. Lúc trước cô ở trước mặt ‘bố già mafia’ và công chúng phấn khích nhảy thoát y cũng không thấy sợ, bây giờ chỉ việc mặc mỗi một chiếc váy dạ hội hơi cởi mở một chút thì đã đòi cởi ra, lòng can đảm của cô chạy biến đi đâu cả rồi.
“Bây giờ không giống trước nha, khi đó mình chỉ nghĩ cần phải thu hút sự chú ý của Thác Dã, ngoài anh ấy ra đâu có thèm để ý đến chuyện gì khác. Huống hồ, lần trước khi làm gái đứng đường cũng không có ăn mặc hở hang đến mức này.” Úy Trì Hi dẩu môi oán trách.
“Yên tâm đi, đêm nay tất nhiên sẽ có chuyện vui bất ngờ dành cho cậu.” Đinh Tiếu Tiếu cười hắc hắc, “Lại đây, đeo thêm cái mặt nạ nửa mặt này lên là xong rồi. Lát nữa mình sẽ dẫn cậu vào hội trường bằng cửa sau.” Dứt lời, Đinh Tiếu Tiếu lấy trong túi xách ra hai chiếc mặt nạ, rồi cầm chiếc mặt nạ nửa mặt màu trắng đưa cho Úy Trì Hi.
“Vì sao phải đeo cái này?” Úy Trì Hi khó hiểu nhận lấy đồ Đinh Tiếu Tiếu đưa đến trước mặt.
“Đây là quy định của vũ hội, nhanh, vừa đi vừa nói.” Đinh Tiếu Tiếu kéo tay Úy Trì Hi chạy vòng qua thang máy để đi lên bằng cầu thang bộ.
“Vì sao cậu lại đi cầu thang bộ rồi vào bằng cửa sau?” Úy Trì Hi nhìn Đinh Tiếu Tiếu có thang máy không đi lại chạy tới leo cầu thang bộ, nghi hoặc hỏi. Ăn mặc sang trọng như vậy mà phải chạy tới đây leo cầu thang?
“Ngay tầng ba thôi mà, nơi này mình rất quen thuộc, dẫn cậu đi cửa sau là bởi vì mình không có thư mời.” Đinh Tiếu Tiếu xấu hổ nói. Nhưng thực ra trong lòng cô lại không hề có chút áy náy nào, bởi vì đêm nay cô đã có sự chuẩn bị.
“Tiếu Tiếu, cậu còn có bao nhiêu chuyện không nói với với mình hả?” Úy Trì Hi mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo váy đi lên thang lầu.
“À, đúng rồi, trong túi xách cậu đang cầm này, bên trong có một gói thuốc ngủ, một gói thuốc mê, một gói giải rượu, cậu đừng làm lẫn lộn nhé.” Trong lúc này Đinh Tiếu Tiếu đang đứng trên bậc thang dúi túi đồ ‘phòng bị’ cho Úy Trì Hi.
“Nhiều thuốc như vậy để làm gì?” Úy Trì Hi khó hiểu hỏi.
“À, mình đi dự các buổi dạ tiệc thế này bao giờ cũng đều chuẩn bị ba gói thuốc như vậy, gặp trai đẹp thì dùng thuốc mê, gặp phải kẻ háo sắc thì dùng thuốc ngủ, còn nếu bản thân uống quá nhiều, thì dùng thuốc giải rượu.” Đinh Tiếu Tiếu giải thích cho cô cái quy tắc ‘Tam dược’.
Điều này hoàn toàn khiến cho Úy Trì Hi nhất thời sửng sốt: “Tiếu Tiếu, cậu quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, khiến người ta thật sự bái phục.”
“Tiểu Hi, mau đeo mặt nạ lên, chúng ta gần đến nơi rồi.” Đinh Tiếu Tiếu đem chiếc mặt nạ màu đỏ đang cầm trong tay nhanh chóng đeo lên, đồng thời thúc giục Úy Trì Hi cũng nhanh chóng đeo vào. Nắm tay siết chặt của cô như muốn cổ vũ tinh thần cho Úy Trì Hi.
“Được.” Úy Trì Hi cũng cầm chiếc mặt nạ màu trắng đeo lên, vừa khẩn trương vừa xen lẫn phấn khích. Cô thẳng lưng ưỡn ngực tự hào, cuối cùng đêm nay cô muốn nhìn thấy bản thân cũng nhận được sự săn đón của bọn đàn ông.
Sớm hay muộn, cô sẽ làm cho Thác Dã biết rằng, cô, Úy Trì Hi khinh thường cái danh hiệu thục nữ. Cô chỉ muốn là người phụ nữ duy nhất của Úy Trì Thác Dã! Giữa cô và anh, cuối cùng ai là người thuần phục ai vẫn còn chưa có đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.