Chương 13
Mê Dương
16/01/2017
CHƯƠNG 7.1
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào. . . . . .
Vân Du bị ánh nắng chói chang làm tỉnh lại,toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái so với cưỡi mây trên thiên giới còn thoải mái hơn. . . . . .
Hồi tưởng lại tối hôm qua không biết cùng phụ thân giao hoan bao nhiêu lần,khóe môi không khỏi giương cao nở nụ cười ranh mãnh.
Không nghĩ phụ thân bình thường hiền lành,cỡi y phục xuống lại trở nên quá phóng đãng.
Y ôm phụ thân từ làn mưa to ôm trở về phòng,sau đó hai người ở trên giường mập hợp thêm nhiều lần.
Mỗi lần y xỏ xuyên qua hoa huyệt nho nhỏ,phụ thân sẽ ôm chặt y điên cuồng giãy giụa khóc lóc,hoa kính vừa nóng vừa ẩm cắn chặc phân thân của y cho đến hai người thét to tiết tinh mới thôi.
Thật quá thoải mái!
Y thật muốn cả ngày đặt phụ thân lên trên giường,đem “Hoa cúc bảo điển” từ đầu luyện đến đuôi.
“A,kỳ quái,phụ thân đâu?”
Sáng sớm mỗi ngày không phải đều do phụ thân bưng nước rửa mặt tới,tự mình gọi y rời giường,sao sáng nay ngay cả bóng cũng không thấy?
Hỏng bét,phụ thân không phải nghĩ không thông chứ?
Vân Du nghĩ tới đây,bối rối nhảy nhanh xuống giường,tiện tay phủ thêm một bộ y phục chạy ra ngoài phòng ————
Vừa ngoài phòng đã thấy phụ thân đang quỳ gối trước bài vị tổ tiên,đôi mắt đỏ như mắt đỏ của Tuyết Cầu,chắc chắn vừa mới khóc một trận.
Hiazzzz,phụ thân đần ngốc quá đi.
Y đâu phải con cháu của Diệp gia,phụ thân sám hối trước tổ tiên Diệp gia làm gì ah?
“Phụ thân,mau dậy đi,xem bộ dạng người như sắp ngất đến nơi,để con ôm người trở về giường nghỉ ngơi.”
“Không,ta không đứng,ta đã làm chuyện đại nghịch bất đạo,nghịch thiên luân,ta muốn quỳ gối sám hối với tổ tiên! Hu hu. . . . . .” Diệp Tiểu Sam khóc vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến tối hôm qua vừa bắt đầu hắn còn có chút lý trí,lúc đầu kháng cự một chút,không nghĩ tiếp theo không ra gì!
Chẳng những không thấy xấu hổ mở ra bắp đùi,để nhi tử một lần lại một lần xỏ xuyên qua hắn,còn cuốn lấy y thật chặt không tha.
Diệp Tiểu Sam,sao ngươi có thể *** đãng như vậy? Không biết liêm sỉ như vậy?
Du Nhi là con của ngươi,là cháu của Diệp gia!
“Hu hu. . . . . . phụ thân không còn mặt mũi sống trên đời. . . . . . Sau khi ta chết cũng không có mặt mũi gặp tổ tiên Diệp gia . . . . . .”
“Phụ thân,người đừng khoa trương quá,ta đâu phải do người sinh cũng không có quan hệ với những người đã chết kia?”
“Không thể nói như thế,ngày đó ta nhặt được con cũng từng lạy tổ tiên,cũng nói qua với bọn họ Diệp gia đã có hậu nhân,nhưng bây giờ. . . . . . hu hu . . . . . Làm sao bây giờ? Du Nhi,phụ thân phải mở miệng giải thích sao với bọn họ đây?”
Thấy phụ thân khóc mãi không thôi,Vân Du không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.
Xem ra nói thêm cũng vô dụng,không thể làm gì khác hơn là đành phải sử dụng chiêu hèn hạ!
“A!” Vân Du đột nhiên ôm lấy đầu,tựa vào trên tường yếu ớt thở dốc. . . . . .
Diệp Tiểu Sam nghe tiếng động quay đầu nhìn,sợ đến vội vàng chạy đến ôm nhi tử vào trong ngực.
“Du Nhi!Con sao vậy?”
“Phụ thân. . . . . . con chóng mặt quá . . . .” Vân Du vẻ mặt khổ sở rên rỉ.
“Ai ya,nhất định tối hôm qua dầm mưa cảm lạnh,đều do phụ thân không tốt,không nên chạy đi. . . . . .” Diệp Tiểu Sam thấy nhi tử ngã bệnh,trong lòng lại thêm phần tự trách.
“Không biết,ở trong mưa làm thật ra cũng rất kích thích .” Vân Du ở trong miệng lẩm bẩm.
“Du Nhi,con nói gì đó?”
“Không có! Con chỉ nói,con muốn trở về giường nghỉ ngơi,phụ thân,người đỡ con sao?” Vân Du lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu .
Vừa nhìn thấy mặt nhi tử,Diệp Tiểu Sam yêu thương hắn tận xương dĩ nhiên không từ chối,vội vàng gật đầu nói “Dĩ nhiên,phụ thân dĩ nhiên đi với con.Du Nhi,đi thôi,để phụ thân đở con lên giường.”
Vừa đến trên giường,Vân Du lại bắt đầu mặt dày mày dạn ôm phụ thân vừa hôn vừa sờ,đem nam nhân mới nếm thử trái cấm làm cho thần hồn điên đảo,cả người mềm yếu chỉ có thể mở rộng thân thể mặc nhi tử định đoạt.
Hai người suốt ba ngày ba đêm,ngay cả cửa cũng không bước ra một bước.
Phụ thân đáng thương đã sớm sa vào trong bể dục mênh mông,đem tất cả đắc tội ác áy ném………lên chín tầng mây. . . . . .
…………
Đến buổi sáng ngày thứ tư,Diệp Tiểu Sam kéo thân thể mệt mỏi rã rời,miễn cưỡng từ trên giường bò dậy.
Mặc dù hắn rất muốn ngủ đến tối,nhưng hôm nay đã có hẹn phải đưa củi đến trấn,tuyệt không thể trì hoãn .
“Phụ thân,người ngồi dậy làm gì?” Tối hôm qua hai người quấn nhau đến hừng sáng,phụ thân căn bản chỉ mới ngủ mấy canh giờ.”Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không được,phụ thân phải đi đốn củi.Du Nhi,con ngủ tiếp một lát đi.”
“Đốn củi?” Mồ hôi nhỏ giọt,Vân Du hoàn toàn quên mất chuyện này.
Y làm đại thần quá lâu còn chưa quen phải tự mình lao động kiếm tiền đây.
Bất quá phụ thân mấy ngày qua bị y hành hạ quá mức,sao có thể đi đốn củi ?
Không được,tuyệt đối không thể để y đi.
“Phụ thân để con đi .”
“Con sao? Không được! Con quên phụ thân đã nói,cầm rìu rất nguy hiểm .”
Vân Du không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.”Xin đi,phụ thân,người mới quên con không còn là đứa bé nữa mà?Con làm được, yên tâm,bảo đảm hôm nay chặt đầy một xe củi cho phụ thân.”
“Vậy phụ thân đi với con!”
“Không cần,không cần! Người biết điều một chút ở trên giường nghỉ ngơi đi.Con sẽ nhanh chóng trở về.”
“Nhưng ————”
“Không nhưng nhị gì hết!Người không nghe lời có phải muốn con tức giận không .” Vân Du đở phụ thân trở lại trên giường,sau khi thơm trên mặt hắn một cái liền chạy như một làn khói.
Vân Du cầm lấy rìu chạy vào trong rừng,chiếu theo cách trước kia phụ thân làm,nghiêm túc bắt đầu đốn củi. Đăng bởi: admin
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào. . . . . .
Vân Du bị ánh nắng chói chang làm tỉnh lại,toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái so với cưỡi mây trên thiên giới còn thoải mái hơn. . . . . .
Hồi tưởng lại tối hôm qua không biết cùng phụ thân giao hoan bao nhiêu lần,khóe môi không khỏi giương cao nở nụ cười ranh mãnh.
Không nghĩ phụ thân bình thường hiền lành,cỡi y phục xuống lại trở nên quá phóng đãng.
Y ôm phụ thân từ làn mưa to ôm trở về phòng,sau đó hai người ở trên giường mập hợp thêm nhiều lần.
Mỗi lần y xỏ xuyên qua hoa huyệt nho nhỏ,phụ thân sẽ ôm chặt y điên cuồng giãy giụa khóc lóc,hoa kính vừa nóng vừa ẩm cắn chặc phân thân của y cho đến hai người thét to tiết tinh mới thôi.
Thật quá thoải mái!
Y thật muốn cả ngày đặt phụ thân lên trên giường,đem “Hoa cúc bảo điển” từ đầu luyện đến đuôi.
“A,kỳ quái,phụ thân đâu?”
Sáng sớm mỗi ngày không phải đều do phụ thân bưng nước rửa mặt tới,tự mình gọi y rời giường,sao sáng nay ngay cả bóng cũng không thấy?
Hỏng bét,phụ thân không phải nghĩ không thông chứ?
Vân Du nghĩ tới đây,bối rối nhảy nhanh xuống giường,tiện tay phủ thêm một bộ y phục chạy ra ngoài phòng ————
Vừa ngoài phòng đã thấy phụ thân đang quỳ gối trước bài vị tổ tiên,đôi mắt đỏ như mắt đỏ của Tuyết Cầu,chắc chắn vừa mới khóc một trận.
Hiazzzz,phụ thân đần ngốc quá đi.
Y đâu phải con cháu của Diệp gia,phụ thân sám hối trước tổ tiên Diệp gia làm gì ah?
“Phụ thân,mau dậy đi,xem bộ dạng người như sắp ngất đến nơi,để con ôm người trở về giường nghỉ ngơi.”
“Không,ta không đứng,ta đã làm chuyện đại nghịch bất đạo,nghịch thiên luân,ta muốn quỳ gối sám hối với tổ tiên! Hu hu. . . . . .” Diệp Tiểu Sam khóc vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến tối hôm qua vừa bắt đầu hắn còn có chút lý trí,lúc đầu kháng cự một chút,không nghĩ tiếp theo không ra gì!
Chẳng những không thấy xấu hổ mở ra bắp đùi,để nhi tử một lần lại một lần xỏ xuyên qua hắn,còn cuốn lấy y thật chặt không tha.
Diệp Tiểu Sam,sao ngươi có thể *** đãng như vậy? Không biết liêm sỉ như vậy?
Du Nhi là con của ngươi,là cháu của Diệp gia!
“Hu hu. . . . . . phụ thân không còn mặt mũi sống trên đời. . . . . . Sau khi ta chết cũng không có mặt mũi gặp tổ tiên Diệp gia . . . . . .”
“Phụ thân,người đừng khoa trương quá,ta đâu phải do người sinh cũng không có quan hệ với những người đã chết kia?”
“Không thể nói như thế,ngày đó ta nhặt được con cũng từng lạy tổ tiên,cũng nói qua với bọn họ Diệp gia đã có hậu nhân,nhưng bây giờ. . . . . . hu hu . . . . . Làm sao bây giờ? Du Nhi,phụ thân phải mở miệng giải thích sao với bọn họ đây?”
Thấy phụ thân khóc mãi không thôi,Vân Du không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.
Xem ra nói thêm cũng vô dụng,không thể làm gì khác hơn là đành phải sử dụng chiêu hèn hạ!
“A!” Vân Du đột nhiên ôm lấy đầu,tựa vào trên tường yếu ớt thở dốc. . . . . .
Diệp Tiểu Sam nghe tiếng động quay đầu nhìn,sợ đến vội vàng chạy đến ôm nhi tử vào trong ngực.
“Du Nhi!Con sao vậy?”
“Phụ thân. . . . . . con chóng mặt quá . . . .” Vân Du vẻ mặt khổ sở rên rỉ.
“Ai ya,nhất định tối hôm qua dầm mưa cảm lạnh,đều do phụ thân không tốt,không nên chạy đi. . . . . .” Diệp Tiểu Sam thấy nhi tử ngã bệnh,trong lòng lại thêm phần tự trách.
“Không biết,ở trong mưa làm thật ra cũng rất kích thích .” Vân Du ở trong miệng lẩm bẩm.
“Du Nhi,con nói gì đó?”
“Không có! Con chỉ nói,con muốn trở về giường nghỉ ngơi,phụ thân,người đỡ con sao?” Vân Du lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu .
Vừa nhìn thấy mặt nhi tử,Diệp Tiểu Sam yêu thương hắn tận xương dĩ nhiên không từ chối,vội vàng gật đầu nói “Dĩ nhiên,phụ thân dĩ nhiên đi với con.Du Nhi,đi thôi,để phụ thân đở con lên giường.”
Vừa đến trên giường,Vân Du lại bắt đầu mặt dày mày dạn ôm phụ thân vừa hôn vừa sờ,đem nam nhân mới nếm thử trái cấm làm cho thần hồn điên đảo,cả người mềm yếu chỉ có thể mở rộng thân thể mặc nhi tử định đoạt.
Hai người suốt ba ngày ba đêm,ngay cả cửa cũng không bước ra một bước.
Phụ thân đáng thương đã sớm sa vào trong bể dục mênh mông,đem tất cả đắc tội ác áy ném………lên chín tầng mây. . . . . .
…………
Đến buổi sáng ngày thứ tư,Diệp Tiểu Sam kéo thân thể mệt mỏi rã rời,miễn cưỡng từ trên giường bò dậy.
Mặc dù hắn rất muốn ngủ đến tối,nhưng hôm nay đã có hẹn phải đưa củi đến trấn,tuyệt không thể trì hoãn .
“Phụ thân,người ngồi dậy làm gì?” Tối hôm qua hai người quấn nhau đến hừng sáng,phụ thân căn bản chỉ mới ngủ mấy canh giờ.”Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không được,phụ thân phải đi đốn củi.Du Nhi,con ngủ tiếp một lát đi.”
“Đốn củi?” Mồ hôi nhỏ giọt,Vân Du hoàn toàn quên mất chuyện này.
Y làm đại thần quá lâu còn chưa quen phải tự mình lao động kiếm tiền đây.
Bất quá phụ thân mấy ngày qua bị y hành hạ quá mức,sao có thể đi đốn củi ?
Không được,tuyệt đối không thể để y đi.
“Phụ thân để con đi .”
“Con sao? Không được! Con quên phụ thân đã nói,cầm rìu rất nguy hiểm .”
Vân Du không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.”Xin đi,phụ thân,người mới quên con không còn là đứa bé nữa mà?Con làm được, yên tâm,bảo đảm hôm nay chặt đầy một xe củi cho phụ thân.”
“Vậy phụ thân đi với con!”
“Không cần,không cần! Người biết điều một chút ở trên giường nghỉ ngơi đi.Con sẽ nhanh chóng trở về.”
“Nhưng ————”
“Không nhưng nhị gì hết!Người không nghe lời có phải muốn con tức giận không .” Vân Du đở phụ thân trở lại trên giường,sau khi thơm trên mặt hắn một cái liền chạy như một làn khói.
Vân Du cầm lấy rìu chạy vào trong rừng,chiếu theo cách trước kia phụ thân làm,nghiêm túc bắt đầu đốn củi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.