Chương 22
Mê Dương
16/01/2017
CHƯƠNG 11.2
Tuyết Cầu nghe giận đến con ngươi đỏ bừng!”Hừ,đi thì đi!Cái tên nam nhân không có lương tâm phụ lòng kia,ngươi cho rằng Tuyết Cầu ta đến thăm ngươi sao? Nếu không phải phụ thân chủ nhân cầu xin ta tới tìm ngươi,đánh chết ta cũng không đến!”
Phụ thân chủ nhân?Hắn nói chính là “Người kia” ?
Chất chứa oán hận nhiều ngày trong nháy mắt bộc phát !”Tiện nhân kia gọi ngươi đến đây làm gì? Có phải muốn thêm kim ngân tài bảo,để lấy thêm nhiều lão bà,sinh thêm nhiều nhi tử hơn không?”
“Không cho ngươi vũ nhục hắn!” Tuyết Cầu giận đến nhào tới cắn mông y!
“Đủ rồi! Con thỏ kia!” Vân Du hét lớn một tiếng “Nói mau,hắn rốt cuộc bảo ngươi đến tìm ta làm gì?”
Tuyết Cầu bị chủ nhân thống mạ ủy khuất khóc hu hu “Hu hu. . . . . . Chủ nhân là người xấu! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Nhưng . . . . . phụ thân chủ nhân vẫn muốn gặp ngươi. . . . . . Thổ địa công còn có đại ca hắn đều mắng hắn là đồ ngốc,nhưng phụ thân chủ nhân vẫn đợi ngươi,vẫn đợi ngươi,đợi sáu năm. . . . . . vẫn đợi ngươi. . . . . .”
Vân Du nghe vậy toàn thân rung mạnh”Ngươi. . . . . . Ngươi nói nhảm, hắn rõ ràng. . . . . . rõ ràng lấy thê tử sinh con! Sao có thể vẫn đợi ta?”
“Ta thấy ngươi mới là người lấy vợ sinh con mới đúng! Ngươi không nên thay lòng đổi dạ rồi đổ lỗi tại hắn!” Tuyết Cầu thở phì phì chỉ vào lỗ mũi hắn mắng to!
“Ngươi câm mồm ! Ta không có. . . . . . Ta không có!”
“Hu hu. . . . . . Thôi,nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng! Tuyết Cầu dập đầu xin ngươi,xin ngươi nhanh đi tìm chủ nhân phụ thân,xin ngươi! Nếu không sẽ không kịp” Tuyết Cầu quỳ trên mặt đất,đem đầu nhỏ tròn vo dập đầu đến kêu bộp bộp.
“Cái gì không còn kịp nữa? Ngươi đang nói gì?” Vân Du nhìn tuyết cầu thần sắc bi thương,trong lòng đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn!
Tuyết Cầu che mắt,oa oa khóc lớn !”Phụ thân chủ nhân hắn. . . . . . hắn sắp chết! Hi vọng trước khi chết là có thể gặp mặt ngươi lần cuối!”
Vân Du nghe vậy trước mắt tối sầm,thân thể thoáng cái ngã mạnh trên giường ——
“Hắn sắp chết. . . . . .hắn sắp chết. . . . . . ?”
Người y yêu đến muốn điên,hận cũng đến muốn điên, đã sắp chết?
Vân Du giống như mất hồn ngồi im.
Tim y trống rỗng .
Tìm không được vui vẻ cũng tìm không được bi thương.
Y thậm chí thấy tim mình không còn đập nữa.
Có lẽ thời điểm biết phụ thân vứt bỏ mình,tim y đã sớm chết . . . . . .
Tuyết Cầu nhìn sắc mặt chủ nhân trắng bệch,bộ dạng thất hồn lạc phách,vừa tức giận vừa đau lòng,nhảy lên hô!”Chủ nhân!Người tỉnh táo nhanh lại đi! Thời gian không còn nhiều mau đi với ta,phụ thân chủ nhân đang ở bên ngoài chờ ngươi đấy!”
“Phụ thân ở bên ngoài chờ ta?”
Tuyết Cầu nhìn chủ nhân bình thường thông minh giảo hoạt hôm nay lại giống con vẹt,không ngừng lặp lại lời hắn,gấp gáp đến độ giơ chân!”Đúng,đúng, mau đi theo ta!Hắn mặc Thiên Vũ Y chỉ có thể ở Thiên giới đợi sáu canh giờ,vì tìm ra Bách Hoa Thần cung chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian,không đi nữa sẽ không kịp! Chẳng lẽ ngươi muốn hắn hồn phi phách tán?”
Hồn phi phách tán?
Vân Du đột nhiên thức tỉnh! Lạnh lùng nói “Mau dẫn ta đi!”
Bách hoa đại thần dùng tiên thuật,chớp mắt một cái đã đến trong sơn động phía sau cung điện!
Diệp Tiểu Sam người mặc y phục rực rỡ,yếu ớt nhắm mắt lại,ngồi tựa vào vách núi.
Đây là hơi thở cuối cùng,đến Thiên giới hơi thở càng thêm mong manh. . . . . .
Vân Du chậm rãi quỳ xuống trước mặt hắn,không dám tin nhìn người trước mắt. . . . . .
Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . . sao lại tiều tụy thế này. . . . . .
Nhìn mái tóc hoa râm,hai má hốp sâu,thân thể gầy thấy xương,Vân Du tim như muốn vỡ ra. . . . . .
Diệp Tiểu Sam cho dù đã vô cùng yếu ớt vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc,tinh thần rung lên,lập tức mở hai mắt ra —— bốn mắt nhìn nhau,dường như đã có mấy đời.
Diệp Tiểu Sam ngẩn ngơ nhìn người hắn nhớ thương hai mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp.
Nước mắt đã không tự chủ chảy xuống. . . . . .
Vân Du tim bị giọt nước mắt nóng hổi đốt đến hóa thành tro,đau đến không thể nói,rơi nước mắt.
Diệp Tiểu Sam vươn ra hai tay run rẩy,nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt y,dịu dàng nói”Du Nhi ngoan,phụ thân thương,phụ thân thương.”
Giọng nói vẫn giống như trước kia,Vân Du cũng nhịn không được khổ sở tim như bị đao cắt,ôm chặt thân thể gầy yếu vào ngực,khóc rống thành tiếng!
“Phụ thân! Là ta hại người! Là ta hại người!”
Y đã làm gì? Y đã làm gì?
Không hiểu tình cảm,không hiểu tín nhiệm,tự cho mình bị phản bội,lại không chịu gặp mặt hỏi rõ. Chỉ biết cả ngày sa ngã phóng túng tầm hoan,hại phụ thân y ngày ngày chịu khổ tại trần gian. . . . . .
“Hu hu. . . . . . Phụ thân. . . . . . Ta hận chết bản thân! Phụ thân giết ta đi! Giết ta đi!”
“Đừng khóc,Du Nhi đừng khóc” Diệp Tiểu Sam yêu y tận xương sao nỡ để y chịu khổ,đau lòng lau đi nước mắt y,nức nở nói “Phụ thân thương con còn không kịp,sao nỡ giết con? Du Nhi không có sai,là phụ thân ích kỷ,không nên muốn đem con cột vào bên cạnh.Hôm nay con chịu đến gặp phụ thân lần cuối,ta đã hài lòng.Du Nhi yên tâm,sau khi phụ thân rời khỏi Thiên giới,vĩnh viễn sẽ không đến quấy rầy con.”
“Phụ thân nói nhăng gì đó? Ta sẽ không để người rời đi! Mãi mãi cũng không để người rời khỏi ta! Ta yêu người,ta yêu người đến sắp điên rồi! Phụ thân,ta yêu người,xin người đừng rời khỏi ta!”
Nhi tử ôm hắn thật chặt.
Diệp Tiểu Sam nhắm mắt lại,lẳng lặng cảm thụ hơi thở cùng nhịp tim của người yêu.
Đủ rồi,đã đủ rồi.
Hắn Diệp Tiểu Sam trước khi chết đã có thể nghe lời yêu thương của nhi tử. . . . . .
Kiếp này đã không có tiếp tục bất cứ tiếc nuối nào.
“Du Nhi. . . . . . Phụ thân rất vui,kiếp này có thể gặp được con. . . . . . cám ơn con . . . . . Phụ thân rất yêu con,đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn yêu con. . . . . .”
Diệp Tiểu Sam mỉm cười,trút một hơi cuối cùng.
Thiên Vũ Y trên người đã hóa thành mây khói,mang theo hồn phách Diệp Tiểu Sam chậm rãi phiêu tán . . . . . .
“Đừng mà,phụ thân ——”
Mắt thấy phụ thân yêu mến hồn phi phách tán,Vân Du tim như tê liệt,bi thương cùng cực,Oa phun ra một ngụm tiên huyết!
Đứng ngay cửa sơn động Tuyết Cầu thấy thế sợ đến oa oa khóc lớn!
Hắn biết thiên thần đều có tiên lực hộ thể,nếu không phải đau khổ đến cực điểm tuyệt sẽ không nôn ra máu tươi,không khỏi khóc hu hu chạy nhanh tới!
“Hu hu. . . . . . Chủ nhân,người đừng nôn ra máu nữa! Người là đại thần,không phải có rất nhiều rất nhiều tiên lực sao? Mau nghĩ biện pháp cứu phụ thân chủ nhân đi ah!”
Vân Du đột nhiên chấn động!
Y vội vàng đem thân thể lạnh ngắt của phụ thân tựa vào trên vách núi đá,dùng hết lực bình phục đau đớn trong lòng,ngồi xếp bằng đối mặt y.
Hắn vận dụng tâm pháp tiên gia ngưng tụ tiên lực của mình,chỉ chốc lát sau toàn thân bốc ra tiên khí màu trắng,đỉnh đầu từ từ xuất hiện một viên cầu lớn bằng nắm tay tản ra mùi thơm bách hoa,là nội đan của tiên nhân——
Tuyết Cầu thấy vậy một đôi mắt thỏ suýt rớt ra.
“Phân!”
Theo ngón tay Vân Du,nội đan chia ra làm hai,một nửa không có vào đỉnh đầu Vân Du,một nửa khác bay về phía trái tim Diệp Tiểu Sam,tia sáng rực rỡ thoáng cái biến mất trong cơ thể hắn—— Đăng bởi: admin
Tuyết Cầu nghe giận đến con ngươi đỏ bừng!”Hừ,đi thì đi!Cái tên nam nhân không có lương tâm phụ lòng kia,ngươi cho rằng Tuyết Cầu ta đến thăm ngươi sao? Nếu không phải phụ thân chủ nhân cầu xin ta tới tìm ngươi,đánh chết ta cũng không đến!”
Phụ thân chủ nhân?Hắn nói chính là “Người kia” ?
Chất chứa oán hận nhiều ngày trong nháy mắt bộc phát !”Tiện nhân kia gọi ngươi đến đây làm gì? Có phải muốn thêm kim ngân tài bảo,để lấy thêm nhiều lão bà,sinh thêm nhiều nhi tử hơn không?”
“Không cho ngươi vũ nhục hắn!” Tuyết Cầu giận đến nhào tới cắn mông y!
“Đủ rồi! Con thỏ kia!” Vân Du hét lớn một tiếng “Nói mau,hắn rốt cuộc bảo ngươi đến tìm ta làm gì?”
Tuyết Cầu bị chủ nhân thống mạ ủy khuất khóc hu hu “Hu hu. . . . . . Chủ nhân là người xấu! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Nhưng . . . . . phụ thân chủ nhân vẫn muốn gặp ngươi. . . . . . Thổ địa công còn có đại ca hắn đều mắng hắn là đồ ngốc,nhưng phụ thân chủ nhân vẫn đợi ngươi,vẫn đợi ngươi,đợi sáu năm. . . . . . vẫn đợi ngươi. . . . . .”
Vân Du nghe vậy toàn thân rung mạnh”Ngươi. . . . . . Ngươi nói nhảm, hắn rõ ràng. . . . . . rõ ràng lấy thê tử sinh con! Sao có thể vẫn đợi ta?”
“Ta thấy ngươi mới là người lấy vợ sinh con mới đúng! Ngươi không nên thay lòng đổi dạ rồi đổ lỗi tại hắn!” Tuyết Cầu thở phì phì chỉ vào lỗ mũi hắn mắng to!
“Ngươi câm mồm ! Ta không có. . . . . . Ta không có!”
“Hu hu. . . . . . Thôi,nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng! Tuyết Cầu dập đầu xin ngươi,xin ngươi nhanh đi tìm chủ nhân phụ thân,xin ngươi! Nếu không sẽ không kịp” Tuyết Cầu quỳ trên mặt đất,đem đầu nhỏ tròn vo dập đầu đến kêu bộp bộp.
“Cái gì không còn kịp nữa? Ngươi đang nói gì?” Vân Du nhìn tuyết cầu thần sắc bi thương,trong lòng đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn!
Tuyết Cầu che mắt,oa oa khóc lớn !”Phụ thân chủ nhân hắn. . . . . . hắn sắp chết! Hi vọng trước khi chết là có thể gặp mặt ngươi lần cuối!”
Vân Du nghe vậy trước mắt tối sầm,thân thể thoáng cái ngã mạnh trên giường ——
“Hắn sắp chết. . . . . .hắn sắp chết. . . . . . ?”
Người y yêu đến muốn điên,hận cũng đến muốn điên, đã sắp chết?
Vân Du giống như mất hồn ngồi im.
Tim y trống rỗng .
Tìm không được vui vẻ cũng tìm không được bi thương.
Y thậm chí thấy tim mình không còn đập nữa.
Có lẽ thời điểm biết phụ thân vứt bỏ mình,tim y đã sớm chết . . . . . .
Tuyết Cầu nhìn sắc mặt chủ nhân trắng bệch,bộ dạng thất hồn lạc phách,vừa tức giận vừa đau lòng,nhảy lên hô!”Chủ nhân!Người tỉnh táo nhanh lại đi! Thời gian không còn nhiều mau đi với ta,phụ thân chủ nhân đang ở bên ngoài chờ ngươi đấy!”
“Phụ thân ở bên ngoài chờ ta?”
Tuyết Cầu nhìn chủ nhân bình thường thông minh giảo hoạt hôm nay lại giống con vẹt,không ngừng lặp lại lời hắn,gấp gáp đến độ giơ chân!”Đúng,đúng, mau đi theo ta!Hắn mặc Thiên Vũ Y chỉ có thể ở Thiên giới đợi sáu canh giờ,vì tìm ra Bách Hoa Thần cung chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian,không đi nữa sẽ không kịp! Chẳng lẽ ngươi muốn hắn hồn phi phách tán?”
Hồn phi phách tán?
Vân Du đột nhiên thức tỉnh! Lạnh lùng nói “Mau dẫn ta đi!”
Bách hoa đại thần dùng tiên thuật,chớp mắt một cái đã đến trong sơn động phía sau cung điện!
Diệp Tiểu Sam người mặc y phục rực rỡ,yếu ớt nhắm mắt lại,ngồi tựa vào vách núi.
Đây là hơi thở cuối cùng,đến Thiên giới hơi thở càng thêm mong manh. . . . . .
Vân Du chậm rãi quỳ xuống trước mặt hắn,không dám tin nhìn người trước mắt. . . . . .
Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . . sao lại tiều tụy thế này. . . . . .
Nhìn mái tóc hoa râm,hai má hốp sâu,thân thể gầy thấy xương,Vân Du tim như muốn vỡ ra. . . . . .
Diệp Tiểu Sam cho dù đã vô cùng yếu ớt vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc,tinh thần rung lên,lập tức mở hai mắt ra —— bốn mắt nhìn nhau,dường như đã có mấy đời.
Diệp Tiểu Sam ngẩn ngơ nhìn người hắn nhớ thương hai mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp.
Nước mắt đã không tự chủ chảy xuống. . . . . .
Vân Du tim bị giọt nước mắt nóng hổi đốt đến hóa thành tro,đau đến không thể nói,rơi nước mắt.
Diệp Tiểu Sam vươn ra hai tay run rẩy,nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt y,dịu dàng nói”Du Nhi ngoan,phụ thân thương,phụ thân thương.”
Giọng nói vẫn giống như trước kia,Vân Du cũng nhịn không được khổ sở tim như bị đao cắt,ôm chặt thân thể gầy yếu vào ngực,khóc rống thành tiếng!
“Phụ thân! Là ta hại người! Là ta hại người!”
Y đã làm gì? Y đã làm gì?
Không hiểu tình cảm,không hiểu tín nhiệm,tự cho mình bị phản bội,lại không chịu gặp mặt hỏi rõ. Chỉ biết cả ngày sa ngã phóng túng tầm hoan,hại phụ thân y ngày ngày chịu khổ tại trần gian. . . . . .
“Hu hu. . . . . . Phụ thân. . . . . . Ta hận chết bản thân! Phụ thân giết ta đi! Giết ta đi!”
“Đừng khóc,Du Nhi đừng khóc” Diệp Tiểu Sam yêu y tận xương sao nỡ để y chịu khổ,đau lòng lau đi nước mắt y,nức nở nói “Phụ thân thương con còn không kịp,sao nỡ giết con? Du Nhi không có sai,là phụ thân ích kỷ,không nên muốn đem con cột vào bên cạnh.Hôm nay con chịu đến gặp phụ thân lần cuối,ta đã hài lòng.Du Nhi yên tâm,sau khi phụ thân rời khỏi Thiên giới,vĩnh viễn sẽ không đến quấy rầy con.”
“Phụ thân nói nhăng gì đó? Ta sẽ không để người rời đi! Mãi mãi cũng không để người rời khỏi ta! Ta yêu người,ta yêu người đến sắp điên rồi! Phụ thân,ta yêu người,xin người đừng rời khỏi ta!”
Nhi tử ôm hắn thật chặt.
Diệp Tiểu Sam nhắm mắt lại,lẳng lặng cảm thụ hơi thở cùng nhịp tim của người yêu.
Đủ rồi,đã đủ rồi.
Hắn Diệp Tiểu Sam trước khi chết đã có thể nghe lời yêu thương của nhi tử. . . . . .
Kiếp này đã không có tiếp tục bất cứ tiếc nuối nào.
“Du Nhi. . . . . . Phụ thân rất vui,kiếp này có thể gặp được con. . . . . . cám ơn con . . . . . Phụ thân rất yêu con,đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn yêu con. . . . . .”
Diệp Tiểu Sam mỉm cười,trút một hơi cuối cùng.
Thiên Vũ Y trên người đã hóa thành mây khói,mang theo hồn phách Diệp Tiểu Sam chậm rãi phiêu tán . . . . . .
“Đừng mà,phụ thân ——”
Mắt thấy phụ thân yêu mến hồn phi phách tán,Vân Du tim như tê liệt,bi thương cùng cực,Oa phun ra một ngụm tiên huyết!
Đứng ngay cửa sơn động Tuyết Cầu thấy thế sợ đến oa oa khóc lớn!
Hắn biết thiên thần đều có tiên lực hộ thể,nếu không phải đau khổ đến cực điểm tuyệt sẽ không nôn ra máu tươi,không khỏi khóc hu hu chạy nhanh tới!
“Hu hu. . . . . . Chủ nhân,người đừng nôn ra máu nữa! Người là đại thần,không phải có rất nhiều rất nhiều tiên lực sao? Mau nghĩ biện pháp cứu phụ thân chủ nhân đi ah!”
Vân Du đột nhiên chấn động!
Y vội vàng đem thân thể lạnh ngắt của phụ thân tựa vào trên vách núi đá,dùng hết lực bình phục đau đớn trong lòng,ngồi xếp bằng đối mặt y.
Hắn vận dụng tâm pháp tiên gia ngưng tụ tiên lực của mình,chỉ chốc lát sau toàn thân bốc ra tiên khí màu trắng,đỉnh đầu từ từ xuất hiện một viên cầu lớn bằng nắm tay tản ra mùi thơm bách hoa,là nội đan của tiên nhân——
Tuyết Cầu thấy vậy một đôi mắt thỏ suýt rớt ra.
“Phân!”
Theo ngón tay Vân Du,nội đan chia ra làm hai,một nửa không có vào đỉnh đầu Vân Du,một nửa khác bay về phía trái tim Diệp Tiểu Sam,tia sáng rực rỡ thoáng cái biến mất trong cơ thể hắn—— Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.