Chương 5
Si Nhân Mộng
24/10/2020
Hai giờ chiều, cơn sốt của đại thúc đã tốt lên rất nhiều. Ngoan ngoãn nằm trên ghế salon một lát, hắn cuối cùng cũng không chịu nổi nhàm chán mà đứng lên, đi vòng vòng căn nhà trọ nhỏ bé này.
Căn nhà trọ của Thần Hi xác thực rất nhỏ, chưa đến vài phút thì đại thúc đã đi lướt qua hết các phòng. Ở đây có một phòng bếp, một phòng ngủ, một phòng khách, thiết kế tuy đơn giản nhưng tạo ra cảm giác đây là tổ ấm, không giống căn biệt thự to lớn nhưng lại khiến cho hắn sợ hãi kia…
Nơi đây còn xây thêm một cái ban công nhỏ, bên trên đặt năm, sáu chậu hoa đủ kiểu dáng. Lúc xưa, đại thúc đã từng trồng một bồn hoa không lớn lắm, cho nên lúc này đột nhiên nảy sinh hứng thú ngồi xổm người xuống thấp, đôi mắt tựa như tiểu hài tử vừa phát hiện ra thứ gì kinh hỉ, cũng không để ý chỉnh lại áo choàng tắm của mình, cứ vô tư đứng ngoài ban công, tò mò nghịch ngợm quan sát vật nhỏ trước mắt.
Thần Hi học xong, vừa mở cửa bước vào nhà đã chứng kiến đại thúc vẻ mặt ngốc nghếch đứng ngoài ban công quan sát thứ gì đó. Cặp mông cao cao vểnh vểnh bị y nhéo nhẹ sáng nay đang nhếch lên, chiếc áo choàng tắm hơi ngắn hờ hững che phủ bắp đùi thon dài, chỉ thiếu chút nữa là có thể thấy… có thể thấy…
Nghĩ tới đây, Thần Hi đột nhiên nhớ lại trò chơi đã chơi cùng đại thúc lúc sáng sớm. Cảm thấy chưa thỏa mãn, khóe miệng của y lập tức giương cao, ánh mắt nóng bỏng mờ ám.
Phía sau bị nhìn chăm chú mãnh liệt như vậy, đại thúc liền tò mò quay đầu lại. Vừa trông thấy người đứng sau lưng, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn trong nháy mắt đã đỏ bừng như màu gan heo.
“Đại thúc, xem ra cơn sốt của ngươi đã ổn rồi đấy.”
Thần Hi thu hồi tầm mắt của mình, xoay người đóng cửa lại. Sau đó, y mới dùng tư thái của người thợ săn mà từng bước từng bước tiến đến gần con mồi đang hoang mang lo sợ.
Theo mỗi bước chân đến gần của Thần Hi, trong đầu đại thúc liền nhớ lại chuyện buổi sáng. Hắn kinh hoảng lùi mấy bước ra sau, Thần Hi cũng không ngăn cản, chỉ thong thả tiếp tục đi tới, tràn ngập hứng thú nhìn người trước mắt bị mình dọa đến thất kinh, lưng chống vào lan can, không còn đường lui nữa…
“Đại thúc… Ngươi còn muốn lùi đi đâu?”
Thần Hi đùa dai, cứ dựa sát vào người đại thúc, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn đang táp vào mặt mình.
“Ngươi làm gì khẩn trương như vậy, đại thúc? Ta có ăn ngươi đâu…”
Nói xong, Thần Hi kề sát gương mặt vào gần đại thúc thêm chút nữa, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn lại vài cm. Cái tư thế này khiến cho y có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt của đại thúc, lập tức nảy sinh cảm giác hứng thú, gương mặt gần càng thêm gần, “Đại thúc, ngươi không phải là… muốn lặp lại chuyện lúc sáng chứ?”
Lời vừa dứt, gương mặt đại thúc đã đỏ bừng dữ tợn, phản ứng cơ thể rất thành thật trả lời câu hỏi của Thần Hi.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng dựa vào gần ta… đừng dựa gần như vậy… Ta…”
Đại thúc cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, câu hỏi của Thần Hi quả thật khiến hắn xấu hổ vô cùng.
“Đại thúc, chẳng lẽ ngươi không biết… ngươi đang đứng ở sân thượng sao? Rất nguy hiểm đó.”
Bàn tay Thần Hi không biết từ khi nào đã khéo léo luồn vào bên trong áo choàng của đại thúc, cứ nhẹ nhàng vuốt ve qua lại tấm lưng ấm áp. Động tác của y thiếu chút nữa đã làm đại thúc xấu mặt mà phát ra tiếng thét chói tai.
“Thần… Thần Hi… Ngươi… Ngươi đừng như vậy…”
Gương mặt khóc thảm,đại thúc đã sắp chịu không nổi kích thích trước mắt… Cho tới bây giờ, hắn chưa từng dựa vào ai gần như thế… Chưa từng cùng ai tiếp xúc thân mật như thế… Chưa từng cùng ai… nói chuyện như thế…
“Ngươi biết không, áo choàng tắm chỉ là một thứ che đậy trên hình thức thôi, so với công dụng của quần áo thì kém xa hàng vạn dặm. Ngươi mặc như vậy, lại đứng ở bên ngoài… Chẳng lẽ không sợ thân thể của mình bị người ta nhìn thấy hết sao?”
Vốn chỉ là muốn trêu chọc nam nhân trước mắt thôi, không hiểu sao khi nói đến những lời cuối cùng, nội tâm Thần Hi lại cảm thấy bực tức khó hiểu.
Chỉ cần nghĩ đến thân thể của đại thúc bị kẻ khác nhìn thấy…
Tựa như nghiêm phạt, bàn tay Thần Hi trượt xuống phần eo của đại thúc, ác ý dùng lực ngắt mạnh một cái nơi tuyệt hảo ấy.
Bị Thần Hi làm thế với mình, hồn của đại thúc quả thực cũng sắp bay mất. Hắn nhìn thiếu niên trước mắt, hiểu được trọng điểm trong câu nói kia, cảm thấy toàn bộ đều mờ mịt.
“Ta sau này… sau này sẽ chú ý mà… Thần Hi, ngươi lùi lại… lùi lại đi… Được không?”
Đại thúc khóc không ra nước mắt, cả người kịch liệt run rẩy, rõ ràng đã sợ Thần Hi muốn chết.
Căn nhà trọ của Thần Hi xác thực rất nhỏ, chưa đến vài phút thì đại thúc đã đi lướt qua hết các phòng. Ở đây có một phòng bếp, một phòng ngủ, một phòng khách, thiết kế tuy đơn giản nhưng tạo ra cảm giác đây là tổ ấm, không giống căn biệt thự to lớn nhưng lại khiến cho hắn sợ hãi kia…
Nơi đây còn xây thêm một cái ban công nhỏ, bên trên đặt năm, sáu chậu hoa đủ kiểu dáng. Lúc xưa, đại thúc đã từng trồng một bồn hoa không lớn lắm, cho nên lúc này đột nhiên nảy sinh hứng thú ngồi xổm người xuống thấp, đôi mắt tựa như tiểu hài tử vừa phát hiện ra thứ gì kinh hỉ, cũng không để ý chỉnh lại áo choàng tắm của mình, cứ vô tư đứng ngoài ban công, tò mò nghịch ngợm quan sát vật nhỏ trước mắt.
Thần Hi học xong, vừa mở cửa bước vào nhà đã chứng kiến đại thúc vẻ mặt ngốc nghếch đứng ngoài ban công quan sát thứ gì đó. Cặp mông cao cao vểnh vểnh bị y nhéo nhẹ sáng nay đang nhếch lên, chiếc áo choàng tắm hơi ngắn hờ hững che phủ bắp đùi thon dài, chỉ thiếu chút nữa là có thể thấy… có thể thấy…
Nghĩ tới đây, Thần Hi đột nhiên nhớ lại trò chơi đã chơi cùng đại thúc lúc sáng sớm. Cảm thấy chưa thỏa mãn, khóe miệng của y lập tức giương cao, ánh mắt nóng bỏng mờ ám.
Phía sau bị nhìn chăm chú mãnh liệt như vậy, đại thúc liền tò mò quay đầu lại. Vừa trông thấy người đứng sau lưng, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn trong nháy mắt đã đỏ bừng như màu gan heo.
“Đại thúc, xem ra cơn sốt của ngươi đã ổn rồi đấy.”
Thần Hi thu hồi tầm mắt của mình, xoay người đóng cửa lại. Sau đó, y mới dùng tư thái của người thợ săn mà từng bước từng bước tiến đến gần con mồi đang hoang mang lo sợ.
Theo mỗi bước chân đến gần của Thần Hi, trong đầu đại thúc liền nhớ lại chuyện buổi sáng. Hắn kinh hoảng lùi mấy bước ra sau, Thần Hi cũng không ngăn cản, chỉ thong thả tiếp tục đi tới, tràn ngập hứng thú nhìn người trước mắt bị mình dọa đến thất kinh, lưng chống vào lan can, không còn đường lui nữa…
“Đại thúc… Ngươi còn muốn lùi đi đâu?”
Thần Hi đùa dai, cứ dựa sát vào người đại thúc, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn đang táp vào mặt mình.
“Ngươi làm gì khẩn trương như vậy, đại thúc? Ta có ăn ngươi đâu…”
Nói xong, Thần Hi kề sát gương mặt vào gần đại thúc thêm chút nữa, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn lại vài cm. Cái tư thế này khiến cho y có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt của đại thúc, lập tức nảy sinh cảm giác hứng thú, gương mặt gần càng thêm gần, “Đại thúc, ngươi không phải là… muốn lặp lại chuyện lúc sáng chứ?”
Lời vừa dứt, gương mặt đại thúc đã đỏ bừng dữ tợn, phản ứng cơ thể rất thành thật trả lời câu hỏi của Thần Hi.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng dựa vào gần ta… đừng dựa gần như vậy… Ta…”
Đại thúc cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, câu hỏi của Thần Hi quả thật khiến hắn xấu hổ vô cùng.
“Đại thúc, chẳng lẽ ngươi không biết… ngươi đang đứng ở sân thượng sao? Rất nguy hiểm đó.”
Bàn tay Thần Hi không biết từ khi nào đã khéo léo luồn vào bên trong áo choàng của đại thúc, cứ nhẹ nhàng vuốt ve qua lại tấm lưng ấm áp. Động tác của y thiếu chút nữa đã làm đại thúc xấu mặt mà phát ra tiếng thét chói tai.
“Thần… Thần Hi… Ngươi… Ngươi đừng như vậy…”
Gương mặt khóc thảm,đại thúc đã sắp chịu không nổi kích thích trước mắt… Cho tới bây giờ, hắn chưa từng dựa vào ai gần như thế… Chưa từng cùng ai tiếp xúc thân mật như thế… Chưa từng cùng ai… nói chuyện như thế…
“Ngươi biết không, áo choàng tắm chỉ là một thứ che đậy trên hình thức thôi, so với công dụng của quần áo thì kém xa hàng vạn dặm. Ngươi mặc như vậy, lại đứng ở bên ngoài… Chẳng lẽ không sợ thân thể của mình bị người ta nhìn thấy hết sao?”
Vốn chỉ là muốn trêu chọc nam nhân trước mắt thôi, không hiểu sao khi nói đến những lời cuối cùng, nội tâm Thần Hi lại cảm thấy bực tức khó hiểu.
Chỉ cần nghĩ đến thân thể của đại thúc bị kẻ khác nhìn thấy…
Tựa như nghiêm phạt, bàn tay Thần Hi trượt xuống phần eo của đại thúc, ác ý dùng lực ngắt mạnh một cái nơi tuyệt hảo ấy.
Bị Thần Hi làm thế với mình, hồn của đại thúc quả thực cũng sắp bay mất. Hắn nhìn thiếu niên trước mắt, hiểu được trọng điểm trong câu nói kia, cảm thấy toàn bộ đều mờ mịt.
“Ta sau này… sau này sẽ chú ý mà… Thần Hi, ngươi lùi lại… lùi lại đi… Được không?”
Đại thúc khóc không ra nước mắt, cả người kịch liệt run rẩy, rõ ràng đã sợ Thần Hi muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.