Chương 26
Dư Bắc Hoan
12/07/2020
Edit: Tô
Beta: 豬豬
- -
"Cốc cốc cốc." Cửa bị gõ, Kiều Trì và Tống Nhất Tự đông thời dừng nói chuyện nhìn về phía cửa.
"Anh, trốn đi một lát nhé?" Kiều Trì nhìn về phía Tống Nhất Tự, Tống Nhất Tự mới đầu còn vui vẻ lập tức liền sụp đổ, ngữ khí nhiều hơn mấy phần oán niệm: "Anh cứ không thể gặp người ngoài như vậy à?"
"Chúng ta đã nói trước chuyện này rồi mà." Kiều Trì cây ngay không sợ chết đứng phản bác.
"Anh với em nói khi nào?" Tống Nhất Tự cảm thấy ủy khuất, mình khẳng định không nói như vậy! Hắn hận không thể nói cho toàn thế giới quan hệ giữa hắn và Kiều Trì thân mật đến cỡ nào.
Kiều Trì cười với hắn một cái, có vài phần đắc ý nói: "Trước khi anh mất trí nhớ."
Tống Nhất Tự trầm mặc, hắn không có cách nào nói tiếp được.
Người bên ngoài vẫn không ngừng gõ cửa, Kiều Trì không cho Tống Nhất Tự cơ hội suy nghĩ, đẩy hắn vào phòng tắm, còn nhón chân lên sờ đầu của hắn nhỏ giọng nói: "Ngoan nha."
Sau đó liền đóng cửa.
Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm cửa một hồi, bĩu môi, quay người ngồi lên bồn cầu, hắn nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng ở trên chai sữa tắm bên cạnh bồn tắm lớn, Tống Nhất Tự yên lặng nhớ tên, dự định sẽ để Ngụy Duy mua cho mình một chai.
Kiều Trì đẩy vali của lão đại đến chỗ vali của mình, sau đó lê dép đi mở cửa.
Mới nhìn vào cửa liền thấy Độ Cao đứng ở một bên, tay còn nâng lên chuẩn bị đập cửa.
"Sao lâu vậy cô mới mở cửa vậy." Độ Cao lầm bầm nói.
"Lúc nãy đang tắm, không nghe thấy." Kiều Trì nhìn xung quanh một chút hỏi: "Có gì không?"
Độ Cao nâng một cái tay khác đang cầm theo hộp đồ ăn vặt lên: "Văn Nguyệt Nguyệt có chuyện phải đi, cố ý dặn tôi đem đồ ăn vặt này đến cho cô."
Kiều Trì cầm hộp đồ ăn vặt, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, Độ Cao khoát tay nói: "Tiện đường thôi, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Nói xong cũng chắp tay sau lưng đi, Kiều Trì nhìn anh đi đến góc rẽ mới lui về sau một bước, đóng cửa lại. Quay người lại liền phát hiện Tống Nhất Tự đã ra khỏi phòng tắm, trong tay cầm một chai nước khoáng, biểu cảm có hơi khó chịu: "Sao lại là Độ Cao?"
Kiều Trì giơ túi đồ ăn vặt trong tay lên: "Anh ấy qua đây đưa đồ giúp, nữ chính đoàn phim của em mua đồ ăn vặt cho em."
Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm kia đồ ăn vặt hộp quà nhìn một hồi, hừ một tiếng nói: "Em có biết lúc nãy anh giống gì không?"
Kiều Trì đặt đồ ăn vặt hộp lên mặt bàn, nói tiếp hỏi: "Giống gì?"
"Anh giống như tình nhân em nuôi." Tống Nhất Tự nói lời kinh người.
Kiều Trì sửng sốt một chút, sau đó lắc mông đi về phía trước mấy bước, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tống Nhất Tự, khí như u lan nói(1): "Vậy anh cảm thấy vị tình nhân này có đủ tiêu chuẩn không?"
(1)Nguyên văn 气若幽兰: câu này được bắt nguồn từ 曹植 "洛神赋" trong thời tam quốc, ý chỉ người phụ nữ xinh đẹp có điều muốn nói nhưng không nói ra, hơi thở mang vẻ tinh khiết như hoa lan. Bây giờ, chủ yếu dùng để miêu tả tư thế đẹp của người phụ nữ.
Tống Nhất Tự suy tư một chút, Kiều Trì lặng lẽ làm mặt quỷ, định lui ra phía sau một bước, thu tay lại, liền thấy Tống Nhất Tự có phản ứng.
Hắn vươn tay tay ôm eo thon của Kiều Trì, kéo cả người cô hướng về phía mình, hai người cực kỳ gần, Tống Nhất Tự còn nhấc bổng cô lên.
Kiều Trì hai chân rời đất, hoàn toàn dựa vào cánh tay bên hông để chống đỡ mình.
Vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Nhất Tự đang mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đại não bỗng dưng đứng máy.
"Em cảm thấy anh có đủ tiêu chuẩn không?"
Kiều Trì cảm nhận được toàn bộ hơi thở ấm áp của Tống Nhất Tự.
Kiều Trì khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, hơi cà lăm mà nói: "Đủ, đủ tiêu chuẩn."
Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, cái trán cọ cọ vào trán Kiều Trì, sau đó nhấc cô xuống.
"Xem ra việc tập tạ vẫn còn hữu dụng." Tống Nhất Tự cảm khái nói, hắn nhéo nhéo Kiều Trì mặt đang đờ đẫn, "Hồi thần."
Tống Nhất Tự đưa tay lắc qua lắc lại ở trước mắt cô, sau đó liền nhìn Kiều Trì từ cổ bắt đầu phiếm hồng đến hai lỗ tai cuối cùng lại đến hai gò má.
Mắt thường cũng có thể thấy cô đỏ mặt thẹn thùng, Tống Nhất Tự thật đúng là lần đầu được nhìn rõ ràng như thế.
Tống Nhất Tự thầm nghĩ, khả năng tiếp thu của bảo bối hình như hơi kém...
Vậy sau này...
Tống Nhất Tự kịp thời dừng suy nghĩ nguy hiểm của mình lại.
*Truyện được đăng trên wattpad @-Tohongmap-, vào ủng hộ chính chủ nào mọi người~
Kiều Trì chà xát cánh tay của mình, cố gắng quên mình mới vừa rồi bị Tống Nhất Tự dễ dàng ôm bằng một tay, mở miệng nói: "Nếu không thì em giúp anh đặt phòng, rồi anh đi nghỉ ngơi đi? Ngồi máy bay mấy giờ liền rồi."
Tống Nhất Tự thật ra tuyệt không mệt mỏi, nhưng trông thấy bộ dáng của Kiều Trì, vẫn trả lời: "Phòng của anh ở tầng dưới."
"Ồ." Kiều Trì khô cằn trả lời, Tống Nhất Tự cười khẽ, xoa xoa đầu của cô: "Chờ em không còn thẹn thùng nữa thì tới tìm anh nhé."
Ai thẹn thùng chứ.
Cô đã sống qua hai đời rồi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua?
Kiều Trì nhìn bóng lưng lão đại kéo vali yên lặng nói trong lòng.
**
Hôm sau, Kiều Trì hiếm khi ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, cô trở mình, mặt vùi vào trong gối, đưa tay cầm điện thoại ở dưới gối.
Hôm qua sau khi Tống Nhất Tự trở về phòng, Kiều Trì đến cả ăn tối cũng tìm lý do từ chối.
Cô xác thực sóng to gió lớn gì cũng gặp rồi, nhưng Tống Nhất Tự lại là phong ba bão táp, cô vẫn có chút sợ, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm giác mới không gặp lão đại chừng một tháng, lão đại không chỉ ngày càng đẹp trai còn càng biết trêu chọc người hơn.
Kiều Trì từ trên giường ngồi dậy, mở điện thoại nhìn thoáng qua, lão đại một giờ trước nhắn tin hỏi cô đã dậy chưa.
Điện thoại rơi xuống chăn, hai tay Kiều Trì xoa xoa mặt, tình hình bây giờ hình như có hơi không ổn lắm.
"Được rồi." Kiều Trì càng nghĩ, vẫn cảm thấy thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, dù sao vẫn còn một đoạn thời gian trước khi lão đại khôi phục trí nhớ.
Cô lại cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn ngắn gửi cho lão đại, lão đại một giây sau gửi lại một biểu tượng ok.
Tối qua trên Wechat lão đại giọng chua chua nói mãi mới có ngày nghỉ, ý nói để cô và hắn cùng đi dạo một vòng, ở trung tâm mua sắm mới mà cô cùng hai người Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt đã đi, tốt nhất là nên đi coi lại bộ phim đó.
Kiều Trì có thể làm sao, đương nhiên là đáp ứng yêu cầu của lão đại rồi.
Kiều Trì gửi cho lão đại tin nhắn bảo ra ngoài gặp, liền nhanh chóng rửa mặt một phen, lại chọn cái váy mặc vào, đội mũ và khẩu trang bảo đảm không có sai sót gì mới cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, Kiều Trì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục bình thường đứng ngoài cửa, người đàn ông nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại, nhìn về phía Kiều Trì nhíu mày: "Anh còn tưởng phải đợi em thêm một tiếng nữa."
"Không phải đã nói là gặp ở dưới lầu rồi sao?" Kiều Trì quay người đóng cửa lại, hai người sóng vai vừa trò chuyện vừa đi đến thang máy.
"Mới vừa lên không lâu, muốn thấy em sớm một chút." Tống Nhất Tự mới không nói cho Kiều Trì thật ra hắn đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, hắn muốn đưa tay ôm vai Kiều Trì, tay hơi nâng lên, lại nghĩ đến bây giờ nơi này là khách sạn, nhiều người phức tạp, liền ngượng ngùng buông xuống.
Hai người không phát hiện, ở góc rẽ phía sau bọn họ, có một người đàn ông giơ camera về phía bọn họ im lặng chụp mấy bức.
Người đàn ông nhìn Kiều Trì và Tống Nhất Tự đi vào thang máy xuống dưới mới từ góc rẽ đi ra, hắn ta cúi đầu nhìn một lượt, hắn ta vốn là nhìn chằm chằm Độ Cao, tối qua thật vất vả mới chụp được ảnh Độ Cao và kiều Trì đơn độc gặp nhau, hôm nay hắn lại chụp được cảnh Kiều Trì và một người nam nhân thần bí khác gặp mặt.
Người đàn ông khóe miệng nở một nụ cười, nhất định hắn ta có thể kiếm được một món hời.
Lúc Kiều Trì và Tống Nhất Tự ngồi xe đến trung tâm mua sắm đã là giữa trưa, hai người tìm tiệm mì Nhật tương đối yên tĩnh ngồi xuống, Kiều Trì để túi xách ở một bên nói: "Em đi toilet đã."
Kiều Trì đi đến trước quầy hỏi, không nghĩ tới toilet của tiệm đang được sửa chữa, Kiều Trì đành phải ra khỏi tiệm dựa theo hướng dẫn của nhân viên tìm toilet của trung tâm mua sắm.
"Ai, tôi nghe nói hôm nay quản lý trung tâm muốn đến đây, lần trước anh ta đến tôi cũng có gặp, tuổi trẻ tài cao đúng là từ để nói đến anh ta!"
"Thật sao? Lần trước quản lý tới tôi lại đang nghỉ ngơi nên không nhìn thấy, đợi lát nữa cô đi vào tiệm gọi tôi một tiếng, tôi lén chạy ra ngoài nhìn thử."
Kiều Trì ngồi trên bồn cầu có chút bất đắc dĩ, bà dì của cô thế mà lại đến.
Mấu chốt là cô còn không mang băng vệ sinh.
Kiều Trì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, đấu tranh tư tưởng một phen, giơ tay lên gõ gõ cửa.
Tiếng nói chuyện bên ngoài đột nhiên im bặt.
Kiều Trì hết sức khó xử nói: "Xin hỏi có ai không? Có thể giúp tôi mua băng vệ sinh được không ạ?"
Người bên ngoài ngược lại là rất nhiệt tình, Kiều Trì nín hơi nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình, tiếp đó có một miếng băng vệ sinh được đẩy vào từ phía dưới cửa.
"Vừa hay tôi có, cô dùng trước đi."
Kiều Trì đưa tay nhặt lên, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Bên ngoài trả lời lại một câu không cần khách khí lại quay đầu tám chuyện.
"Đúng rồi, tên của quản lý tôi cảm thấy cũng rất êm tai, cô biết anh ta tên gì không?"
"Cái này tôi biết, tên là Tống Minh Diệu, tôi nghe người khác nói trung tâm mua sắm này vốn là của em trai anh ta quản lý, không ngờ em trai anh ta không hiểu sao đột nhiên biến mất hơn nửa tháng, anh ta mới thay em trai đến xem một chút."
"Em trai? Chính là Tống Nhất Tự đó hả?"
Kiều Trì thu thập xong mọi thứ nghe thấy cái tên liền dừng lại, thần xui quỷ khiến, cô đứng ở đằng sau cửa tiếp tục nghe.
"Đúng vậy chính là Tống Nhất Tự đó, tôi thấy cái tên Tống Nhất Tự này cũng rất êm tai, không biết dáng người có đẹp không nhỉ."
Tiếng của hai người càng càng càng nhỏ, hình như là đã đi rồi.
Kiều Trì ấn xả nước, sau đó ra khỏi phòng, cô đi đến bồn rửa mở vòi nước, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Tống Minh Diệu, Tống Minh Diệu.
Kiều Trì cố gắng nhớ lại kịch bản, Tống Minh Diệu là anh trai cùng cha khác mẹ của Tống Nhất Tự, hai người còn chỉ kém nhau ba tháng, tác giả còn nhấn mạnh, Tống Minh Diệu không ít lần trong tối ngáng chân lão đại, muốn kéo lão đại ra khỏi vị trí tổng giám đốc tập đoàn Tống thị.
Nếu như Kiều Trì nhớ không lầm, lão đại bị thương hình như anh ta cũng có tham gia.
Chuyện này khó rồi đây.
Lát nữa Tống Minh Diệu muốn tới, hiện tại Tống Nhất Tự vẫn ở trạng thái mất trí nhớ, lỡ như gặp phải, cô và Tống Nhất Tự sẽ gặp rắc rối lớn.
Cô phải tranh thủ thời gian đưa lão đại rời đi mới được.
Kiều Trì nhanh chóng quay lại tiệm mì, mì mà Tống Nhất gọi đã ở trên bàn, hắn trông thấy Kiều Trì đứng bên cạnh bàn, dùng khăn giấy lau đũa trước, sau đó nói: "Nhìn gì đấy? Ngồi xuống ăn nào."
Kiều Trì quay đầu nhìn ra ngoài, vị trí của bọn họ cũng khá gần bên trong, nếu như không nhìn kỹ cũng sẽ không chú ý đến, nghĩ nghĩ, Kiều Trì vẫn ngồi xuống.
"Chờ lát nữa ăn xong chúng ta đi dạo nhé? Trung tâm này mặc dù kêu là mới mở, nhưng từ lúc đi vào anh để ý thấy những cửa hàng cơ bản đều mở, chờ đi dạo một hồi, phim chúng ta coi vừa hay bắt đầu luôn...."
Tống Nhất Tự nói liên miên lải nhải sắp xếp hành trình hôm nay, Kiều Trì mím môi một cái ngắt lời nói: "Chúng ta ăn cơm xong liền trở về nhé?"
*Hãy đọc truyện trên trang chính chủ tại wattpad để ủng hộ editor.
Tống Nhất Tự tay dừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Trì, "Sao vậy?"
Kiều Trì hạ giọng, có chút ấp úng nói: "Bà dì của em đến..."
Đến sớm không bằng vừa hay, Kiều Trì cảm thấy lý do này cực kì hay, sẽ không bị lão đại nghi ngờ còn có thể để lão đại ngoan ngoãn nghe lời đi về với cô.
Chỉ là có hơi xấu hổ.
Quả nhiên lão đại biết lý do không nói gì nữa, nhưng mà trên mặt khó nén có hơi thất vọng.
"Ngày mai em lại đi với anh được không?" Kiều Trì ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Tống Nhất Tự lắc đầu, hắn gắp thịt trong chén mình cho Kiều Trì, nói: "Không sao, dù sao anh tới đây cũng chỉ đến gặp em, em ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta về nghỉ ngơi."
"Thật xin lỗi, lúc đầu đã nói là xem phim rồi." Kiều Trì một mặt áy náy.
Tống Nhất Tự cưng chiều cười cười: "Có gì mà phải xin lỗi? So với rạp phim anh lại thích ở nhà hơn, chỉ hai người chúng ta xem, yên tĩnh lại thoải mái dễ chịu, muốn nhìn cái gì liền nhìn cái đó."
Bên ngoài tiệm mì không biết từ khi nào đã tụ tập người, Tống Nhất Tự nói xong không nhịn được quay ra ngoài nhìn, Kiều Trì cũng thuận theo mắt hắn nhìn ra, một đám người mặc âu phục giày da đứng trước cửa, giống như có một nhân vật lớn đến.
Kiều Trì trong lòng hơi hồi hộp, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
Chẳng lẽ Tống Minh Diệu cũng đến đây?
Tác giả có lời muốn nói: Tống Nhất Tự: Get ôm bằng một tay.
Kiều Trì: Boom __
Tôi đến rồi đây!
Cảm tạ đã đặt mua ủng hộ!
Ấp ủ chuẩn bị làm chuyện lớn
Mọi người ngày mai gặp ~
Ngủ ngon!
___
Hì, chẳng là t vừa mới thấy truyện của t đã lên truyefull.com thân iu, bạn re-up rất chi là tốt bụng còn sửa văn án của t nữa làm t hoang mang đi tìm bản raw để đối chiếu lại
T không tức giận mà thậm chí còn kích động vì không ngờ truyện mình edit lại có thể được re-up, cảm ơn mọi người đã giúp t có ngày hôm nay ❤️
Beta: 豬豬
- -
"Cốc cốc cốc." Cửa bị gõ, Kiều Trì và Tống Nhất Tự đông thời dừng nói chuyện nhìn về phía cửa.
"Anh, trốn đi một lát nhé?" Kiều Trì nhìn về phía Tống Nhất Tự, Tống Nhất Tự mới đầu còn vui vẻ lập tức liền sụp đổ, ngữ khí nhiều hơn mấy phần oán niệm: "Anh cứ không thể gặp người ngoài như vậy à?"
"Chúng ta đã nói trước chuyện này rồi mà." Kiều Trì cây ngay không sợ chết đứng phản bác.
"Anh với em nói khi nào?" Tống Nhất Tự cảm thấy ủy khuất, mình khẳng định không nói như vậy! Hắn hận không thể nói cho toàn thế giới quan hệ giữa hắn và Kiều Trì thân mật đến cỡ nào.
Kiều Trì cười với hắn một cái, có vài phần đắc ý nói: "Trước khi anh mất trí nhớ."
Tống Nhất Tự trầm mặc, hắn không có cách nào nói tiếp được.
Người bên ngoài vẫn không ngừng gõ cửa, Kiều Trì không cho Tống Nhất Tự cơ hội suy nghĩ, đẩy hắn vào phòng tắm, còn nhón chân lên sờ đầu của hắn nhỏ giọng nói: "Ngoan nha."
Sau đó liền đóng cửa.
Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm cửa một hồi, bĩu môi, quay người ngồi lên bồn cầu, hắn nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng ở trên chai sữa tắm bên cạnh bồn tắm lớn, Tống Nhất Tự yên lặng nhớ tên, dự định sẽ để Ngụy Duy mua cho mình một chai.
Kiều Trì đẩy vali của lão đại đến chỗ vali của mình, sau đó lê dép đi mở cửa.
Mới nhìn vào cửa liền thấy Độ Cao đứng ở một bên, tay còn nâng lên chuẩn bị đập cửa.
"Sao lâu vậy cô mới mở cửa vậy." Độ Cao lầm bầm nói.
"Lúc nãy đang tắm, không nghe thấy." Kiều Trì nhìn xung quanh một chút hỏi: "Có gì không?"
Độ Cao nâng một cái tay khác đang cầm theo hộp đồ ăn vặt lên: "Văn Nguyệt Nguyệt có chuyện phải đi, cố ý dặn tôi đem đồ ăn vặt này đến cho cô."
Kiều Trì cầm hộp đồ ăn vặt, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, Độ Cao khoát tay nói: "Tiện đường thôi, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Nói xong cũng chắp tay sau lưng đi, Kiều Trì nhìn anh đi đến góc rẽ mới lui về sau một bước, đóng cửa lại. Quay người lại liền phát hiện Tống Nhất Tự đã ra khỏi phòng tắm, trong tay cầm một chai nước khoáng, biểu cảm có hơi khó chịu: "Sao lại là Độ Cao?"
Kiều Trì giơ túi đồ ăn vặt trong tay lên: "Anh ấy qua đây đưa đồ giúp, nữ chính đoàn phim của em mua đồ ăn vặt cho em."
Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm kia đồ ăn vặt hộp quà nhìn một hồi, hừ một tiếng nói: "Em có biết lúc nãy anh giống gì không?"
Kiều Trì đặt đồ ăn vặt hộp lên mặt bàn, nói tiếp hỏi: "Giống gì?"
"Anh giống như tình nhân em nuôi." Tống Nhất Tự nói lời kinh người.
Kiều Trì sửng sốt một chút, sau đó lắc mông đi về phía trước mấy bước, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tống Nhất Tự, khí như u lan nói(1): "Vậy anh cảm thấy vị tình nhân này có đủ tiêu chuẩn không?"
(1)Nguyên văn 气若幽兰: câu này được bắt nguồn từ 曹植 "洛神赋" trong thời tam quốc, ý chỉ người phụ nữ xinh đẹp có điều muốn nói nhưng không nói ra, hơi thở mang vẻ tinh khiết như hoa lan. Bây giờ, chủ yếu dùng để miêu tả tư thế đẹp của người phụ nữ.
Tống Nhất Tự suy tư một chút, Kiều Trì lặng lẽ làm mặt quỷ, định lui ra phía sau một bước, thu tay lại, liền thấy Tống Nhất Tự có phản ứng.
Hắn vươn tay tay ôm eo thon của Kiều Trì, kéo cả người cô hướng về phía mình, hai người cực kỳ gần, Tống Nhất Tự còn nhấc bổng cô lên.
Kiều Trì hai chân rời đất, hoàn toàn dựa vào cánh tay bên hông để chống đỡ mình.
Vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Nhất Tự đang mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đại não bỗng dưng đứng máy.
"Em cảm thấy anh có đủ tiêu chuẩn không?"
Kiều Trì cảm nhận được toàn bộ hơi thở ấm áp của Tống Nhất Tự.
Kiều Trì khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, hơi cà lăm mà nói: "Đủ, đủ tiêu chuẩn."
Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, cái trán cọ cọ vào trán Kiều Trì, sau đó nhấc cô xuống.
"Xem ra việc tập tạ vẫn còn hữu dụng." Tống Nhất Tự cảm khái nói, hắn nhéo nhéo Kiều Trì mặt đang đờ đẫn, "Hồi thần."
Tống Nhất Tự đưa tay lắc qua lắc lại ở trước mắt cô, sau đó liền nhìn Kiều Trì từ cổ bắt đầu phiếm hồng đến hai lỗ tai cuối cùng lại đến hai gò má.
Mắt thường cũng có thể thấy cô đỏ mặt thẹn thùng, Tống Nhất Tự thật đúng là lần đầu được nhìn rõ ràng như thế.
Tống Nhất Tự thầm nghĩ, khả năng tiếp thu của bảo bối hình như hơi kém...
Vậy sau này...
Tống Nhất Tự kịp thời dừng suy nghĩ nguy hiểm của mình lại.
*Truyện được đăng trên wattpad @-Tohongmap-, vào ủng hộ chính chủ nào mọi người~
Kiều Trì chà xát cánh tay của mình, cố gắng quên mình mới vừa rồi bị Tống Nhất Tự dễ dàng ôm bằng một tay, mở miệng nói: "Nếu không thì em giúp anh đặt phòng, rồi anh đi nghỉ ngơi đi? Ngồi máy bay mấy giờ liền rồi."
Tống Nhất Tự thật ra tuyệt không mệt mỏi, nhưng trông thấy bộ dáng của Kiều Trì, vẫn trả lời: "Phòng của anh ở tầng dưới."
"Ồ." Kiều Trì khô cằn trả lời, Tống Nhất Tự cười khẽ, xoa xoa đầu của cô: "Chờ em không còn thẹn thùng nữa thì tới tìm anh nhé."
Ai thẹn thùng chứ.
Cô đã sống qua hai đời rồi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua?
Kiều Trì nhìn bóng lưng lão đại kéo vali yên lặng nói trong lòng.
**
Hôm sau, Kiều Trì hiếm khi ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, cô trở mình, mặt vùi vào trong gối, đưa tay cầm điện thoại ở dưới gối.
Hôm qua sau khi Tống Nhất Tự trở về phòng, Kiều Trì đến cả ăn tối cũng tìm lý do từ chối.
Cô xác thực sóng to gió lớn gì cũng gặp rồi, nhưng Tống Nhất Tự lại là phong ba bão táp, cô vẫn có chút sợ, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm giác mới không gặp lão đại chừng một tháng, lão đại không chỉ ngày càng đẹp trai còn càng biết trêu chọc người hơn.
Kiều Trì từ trên giường ngồi dậy, mở điện thoại nhìn thoáng qua, lão đại một giờ trước nhắn tin hỏi cô đã dậy chưa.
Điện thoại rơi xuống chăn, hai tay Kiều Trì xoa xoa mặt, tình hình bây giờ hình như có hơi không ổn lắm.
"Được rồi." Kiều Trì càng nghĩ, vẫn cảm thấy thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, dù sao vẫn còn một đoạn thời gian trước khi lão đại khôi phục trí nhớ.
Cô lại cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn ngắn gửi cho lão đại, lão đại một giây sau gửi lại một biểu tượng ok.
Tối qua trên Wechat lão đại giọng chua chua nói mãi mới có ngày nghỉ, ý nói để cô và hắn cùng đi dạo một vòng, ở trung tâm mua sắm mới mà cô cùng hai người Độ Cao và Văn Nguyệt Nguyệt đã đi, tốt nhất là nên đi coi lại bộ phim đó.
Kiều Trì có thể làm sao, đương nhiên là đáp ứng yêu cầu của lão đại rồi.
Kiều Trì gửi cho lão đại tin nhắn bảo ra ngoài gặp, liền nhanh chóng rửa mặt một phen, lại chọn cái váy mặc vào, đội mũ và khẩu trang bảo đảm không có sai sót gì mới cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, Kiều Trì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục bình thường đứng ngoài cửa, người đàn ông nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại, nhìn về phía Kiều Trì nhíu mày: "Anh còn tưởng phải đợi em thêm một tiếng nữa."
"Không phải đã nói là gặp ở dưới lầu rồi sao?" Kiều Trì quay người đóng cửa lại, hai người sóng vai vừa trò chuyện vừa đi đến thang máy.
"Mới vừa lên không lâu, muốn thấy em sớm một chút." Tống Nhất Tự mới không nói cho Kiều Trì thật ra hắn đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, hắn muốn đưa tay ôm vai Kiều Trì, tay hơi nâng lên, lại nghĩ đến bây giờ nơi này là khách sạn, nhiều người phức tạp, liền ngượng ngùng buông xuống.
Hai người không phát hiện, ở góc rẽ phía sau bọn họ, có một người đàn ông giơ camera về phía bọn họ im lặng chụp mấy bức.
Người đàn ông nhìn Kiều Trì và Tống Nhất Tự đi vào thang máy xuống dưới mới từ góc rẽ đi ra, hắn ta cúi đầu nhìn một lượt, hắn ta vốn là nhìn chằm chằm Độ Cao, tối qua thật vất vả mới chụp được ảnh Độ Cao và kiều Trì đơn độc gặp nhau, hôm nay hắn lại chụp được cảnh Kiều Trì và một người nam nhân thần bí khác gặp mặt.
Người đàn ông khóe miệng nở một nụ cười, nhất định hắn ta có thể kiếm được một món hời.
Lúc Kiều Trì và Tống Nhất Tự ngồi xe đến trung tâm mua sắm đã là giữa trưa, hai người tìm tiệm mì Nhật tương đối yên tĩnh ngồi xuống, Kiều Trì để túi xách ở một bên nói: "Em đi toilet đã."
Kiều Trì đi đến trước quầy hỏi, không nghĩ tới toilet của tiệm đang được sửa chữa, Kiều Trì đành phải ra khỏi tiệm dựa theo hướng dẫn của nhân viên tìm toilet của trung tâm mua sắm.
"Ai, tôi nghe nói hôm nay quản lý trung tâm muốn đến đây, lần trước anh ta đến tôi cũng có gặp, tuổi trẻ tài cao đúng là từ để nói đến anh ta!"
"Thật sao? Lần trước quản lý tới tôi lại đang nghỉ ngơi nên không nhìn thấy, đợi lát nữa cô đi vào tiệm gọi tôi một tiếng, tôi lén chạy ra ngoài nhìn thử."
Kiều Trì ngồi trên bồn cầu có chút bất đắc dĩ, bà dì của cô thế mà lại đến.
Mấu chốt là cô còn không mang băng vệ sinh.
Kiều Trì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, đấu tranh tư tưởng một phen, giơ tay lên gõ gõ cửa.
Tiếng nói chuyện bên ngoài đột nhiên im bặt.
Kiều Trì hết sức khó xử nói: "Xin hỏi có ai không? Có thể giúp tôi mua băng vệ sinh được không ạ?"
Người bên ngoài ngược lại là rất nhiệt tình, Kiều Trì nín hơi nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình, tiếp đó có một miếng băng vệ sinh được đẩy vào từ phía dưới cửa.
"Vừa hay tôi có, cô dùng trước đi."
Kiều Trì đưa tay nhặt lên, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Bên ngoài trả lời lại một câu không cần khách khí lại quay đầu tám chuyện.
"Đúng rồi, tên của quản lý tôi cảm thấy cũng rất êm tai, cô biết anh ta tên gì không?"
"Cái này tôi biết, tên là Tống Minh Diệu, tôi nghe người khác nói trung tâm mua sắm này vốn là của em trai anh ta quản lý, không ngờ em trai anh ta không hiểu sao đột nhiên biến mất hơn nửa tháng, anh ta mới thay em trai đến xem một chút."
"Em trai? Chính là Tống Nhất Tự đó hả?"
Kiều Trì thu thập xong mọi thứ nghe thấy cái tên liền dừng lại, thần xui quỷ khiến, cô đứng ở đằng sau cửa tiếp tục nghe.
"Đúng vậy chính là Tống Nhất Tự đó, tôi thấy cái tên Tống Nhất Tự này cũng rất êm tai, không biết dáng người có đẹp không nhỉ."
Tiếng của hai người càng càng càng nhỏ, hình như là đã đi rồi.
Kiều Trì ấn xả nước, sau đó ra khỏi phòng, cô đi đến bồn rửa mở vòi nước, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Tống Minh Diệu, Tống Minh Diệu.
Kiều Trì cố gắng nhớ lại kịch bản, Tống Minh Diệu là anh trai cùng cha khác mẹ của Tống Nhất Tự, hai người còn chỉ kém nhau ba tháng, tác giả còn nhấn mạnh, Tống Minh Diệu không ít lần trong tối ngáng chân lão đại, muốn kéo lão đại ra khỏi vị trí tổng giám đốc tập đoàn Tống thị.
Nếu như Kiều Trì nhớ không lầm, lão đại bị thương hình như anh ta cũng có tham gia.
Chuyện này khó rồi đây.
Lát nữa Tống Minh Diệu muốn tới, hiện tại Tống Nhất Tự vẫn ở trạng thái mất trí nhớ, lỡ như gặp phải, cô và Tống Nhất Tự sẽ gặp rắc rối lớn.
Cô phải tranh thủ thời gian đưa lão đại rời đi mới được.
Kiều Trì nhanh chóng quay lại tiệm mì, mì mà Tống Nhất gọi đã ở trên bàn, hắn trông thấy Kiều Trì đứng bên cạnh bàn, dùng khăn giấy lau đũa trước, sau đó nói: "Nhìn gì đấy? Ngồi xuống ăn nào."
Kiều Trì quay đầu nhìn ra ngoài, vị trí của bọn họ cũng khá gần bên trong, nếu như không nhìn kỹ cũng sẽ không chú ý đến, nghĩ nghĩ, Kiều Trì vẫn ngồi xuống.
"Chờ lát nữa ăn xong chúng ta đi dạo nhé? Trung tâm này mặc dù kêu là mới mở, nhưng từ lúc đi vào anh để ý thấy những cửa hàng cơ bản đều mở, chờ đi dạo một hồi, phim chúng ta coi vừa hay bắt đầu luôn...."
Tống Nhất Tự nói liên miên lải nhải sắp xếp hành trình hôm nay, Kiều Trì mím môi một cái ngắt lời nói: "Chúng ta ăn cơm xong liền trở về nhé?"
*Hãy đọc truyện trên trang chính chủ tại wattpad để ủng hộ editor.
Tống Nhất Tự tay dừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Trì, "Sao vậy?"
Kiều Trì hạ giọng, có chút ấp úng nói: "Bà dì của em đến..."
Đến sớm không bằng vừa hay, Kiều Trì cảm thấy lý do này cực kì hay, sẽ không bị lão đại nghi ngờ còn có thể để lão đại ngoan ngoãn nghe lời đi về với cô.
Chỉ là có hơi xấu hổ.
Quả nhiên lão đại biết lý do không nói gì nữa, nhưng mà trên mặt khó nén có hơi thất vọng.
"Ngày mai em lại đi với anh được không?" Kiều Trì ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Tống Nhất Tự lắc đầu, hắn gắp thịt trong chén mình cho Kiều Trì, nói: "Không sao, dù sao anh tới đây cũng chỉ đến gặp em, em ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta về nghỉ ngơi."
"Thật xin lỗi, lúc đầu đã nói là xem phim rồi." Kiều Trì một mặt áy náy.
Tống Nhất Tự cưng chiều cười cười: "Có gì mà phải xin lỗi? So với rạp phim anh lại thích ở nhà hơn, chỉ hai người chúng ta xem, yên tĩnh lại thoải mái dễ chịu, muốn nhìn cái gì liền nhìn cái đó."
Bên ngoài tiệm mì không biết từ khi nào đã tụ tập người, Tống Nhất Tự nói xong không nhịn được quay ra ngoài nhìn, Kiều Trì cũng thuận theo mắt hắn nhìn ra, một đám người mặc âu phục giày da đứng trước cửa, giống như có một nhân vật lớn đến.
Kiều Trì trong lòng hơi hồi hộp, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
Chẳng lẽ Tống Minh Diệu cũng đến đây?
Tác giả có lời muốn nói: Tống Nhất Tự: Get ôm bằng một tay.
Kiều Trì: Boom __
Tôi đến rồi đây!
Cảm tạ đã đặt mua ủng hộ!
Ấp ủ chuẩn bị làm chuyện lớn
Mọi người ngày mai gặp ~
Ngủ ngon!
___
Hì, chẳng là t vừa mới thấy truyện của t đã lên truyefull.com thân iu, bạn re-up rất chi là tốt bụng còn sửa văn án của t nữa làm t hoang mang đi tìm bản raw để đối chiếu lại
T không tức giận mà thậm chí còn kích động vì không ngờ truyện mình edit lại có thể được re-up, cảm ơn mọi người đã giúp t có ngày hôm nay ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.