Chương 2
Dư Bắc Hoan
12/07/2020
Edit: Tô
--
"Gáy bị vật nặng đập vào, tôi đề nghị đưa đi bệnh viện thành phố làm bước kiểm tra, vết thương khác trên người anh ấy tôi đã xử lí rồi." Bác sĩ cầm tờ đơn nhìn thoáng qua nam nhân đang truyền dịch nằm trên giường bệnh, nam nhân trông hết sức yếu ớt nằm ở trên giường, trên mặt còn vòng quanh mấy miếng băng gạc khó coi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người đẹp trai.
Bác sĩ đẩy kính đen trên sóng mũi nhịn không được hỏi: "Bạn trai cô đụng phải chuyện gì vậy?"
Đụng tới việc lớn trong gia tộc.
Kiều Trì trong lòng yên lặng tiếp một câu, trên mặt lại là thần sắc trời sắp sập, có chút nghẹn ngào nói: "Tôi không biết, bạn trai tôi đối xử với mọi người rất tốt, tôi cũng nghĩ không ra vì sao hắn lại xảy ra chuyện như thế."
Bác sĩ ai một tiếng, an ủi vài câu, đến khi những bệnh nhân khác trong phòng khám gọi hắn, mới rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Trì nhìn chằm chằm vào cửa, xác định không có người tới nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, Kiều Trì vén tóc lên, trong lòng suy nghĩ chờ chút nữa lão đại tỉnh mình phải làm gì tiếp theo, kết quả ngẩng đầu một cái liền đối diện đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tống Nhất Tự đang nằm trên giường.
Kiều Trì giật nảy mình, cô hơi chột dạ sờ sờ vành tai của mình, nói ra: "Anh tỉnh rồi."
Kiều Trì có chút khẩn trương nhìn mặt Tống Nhất Tự, mặc dù cô biết hiện tại Tống Nhất Tự đã mất trí nhớ, cô vẫn có chút thấp thỏm, nhưng sau khi cô nói xong, Tống Nhất Tự nằm trên giường chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kiều Trì nhìn hắn gương mặt nở nụ cười thật tươi, còn chưa mở miệng, liền nghe người trên giường mở miệng hỏi: "Cô là ai?"
Lưng của Kiều Trì chợt thẳng tắp, đang lo lắng không biết nói thế nào, Tống Nhất Tự trên giường bệnh đột nhiên dùng tay đè chặt huyệt thái dương, gương mặt vốn không có huyết sắc lại càng thêm trắng bệch, Kiều Trì rời khỏi ghế, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Tống Nhất Tự chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, trong đầu hỗn loạn, nghe thấy giọng Kiều Trì, hắn ngẩng đầu ánh mắt vô cùng hung ác mà nhìn chằm chằm vào cô.
Kiều Trì bị nhìn chằm chằm vô ý thức rụt rè lui ra sau một bước. Do dự một chút, vẫn là quyết định chuồn đi trước thế là cô mạnh mẽ nói: "Em đi tìm bác sĩ tới."
Đang muốn quay người, cổ tay liền bị người kéo lại, đầu Tống Nhất Tự đang đau đã khá hơn một chút, hắn cầm chặt tay cô âm thanh có chút vội vàng hỏi: "Cô là ai? Tôi là ai?"
Hắn tại sao không nhớ nổi thứ gì. Tống Nhất Tự thoáng nghĩ sâu một lần, đầu liền đau khiến hắn không cách nào tập trung lực chú ý, đặc biệt là sau gáy của hắn, một tay hắn lôi kéo Kiều Trì không cho cô đi, một tay còn cắm kim truyền dịch sờ đầu, đụng tới băng gạc.
"Ai ai ai, chàng trai cậu đừng lộn xộn a."
Đúng lúc này, bác sĩ rời đi đã trở về, ông thấy Tống Nhất Tự xoay người kéo tay Kiều Trì, vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Cậu mau nằm xuống đi! Đừng lôi kéo bạn gái cậu nữa!"
Bạn gái?
Trong lòng Tống Nhất Tự yên lặng đem ba chữ này đọc qua một lần.
Đưa ánh mắt từ trên người Kiều Trì dời qua phía bác sĩ, trông thấy hình dạng vị bác sĩ, vô ý thức nhíu mày, trong ánh mắt còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Nhưng vẫn nghe lời thả tay Kiều Trì ra, ngoan ngoãn nằm xuống, để bác sĩ thay hắn kiểm tra đơn giản.
Kiều Trì yên lặng đứng ở một bên, thở một hơi thật dài, lão đại quả thật đã mất trí nhớ.
"Đi bệnh viện kiểm tra lại, xem thử phần gáy, còn vết thương trên người không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ thuận tay thay Tống Nhất Tự kéo lại chăn, quay đầu nhìn Kiều Trì nói: "Cố gắng đừng đụng nước, sớm đi bệnh viện."
Tống Nhất Tự cau mày đem chăn vừa được kéo lên xuống, Kiều Trì nhấc mắt khỏi người Tống Nhất Tự, làm bộ không nhìn thấy hành động của hắn, mười phần chân thành nói: "Cám ơn bác sĩ."
Chờ bác sĩ đi ra, Kiều Trì một lần nữa ngồi xuống ghế, xác nhận lão đại thật sự mất trí nhớ cô liền vô cùng buông lỏng, cô nóng bỏng nhìn Tống Nhất Tự, quan tâm hỏi: "Anh còn chỗ nào không thoải mái không?"
Tống Nhất Tự vừa rồi tại trước mặt bác sĩ biểu hiện mười phần bình thường, lúc này bác sĩ vừa đi hắn nhìn Kiều Trì lắc đầu, trên mặt biểu lộ vô tội lại hoang mang.
Vừa rồi lúc hắn tỉnh lại, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, không đợi hắn mở mắt quan sát một phen đã nghe thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, nói gì mà đầu bị va chạm, gì mà vết thương ngoài, khiến hắn thấy thật ồn ào.
"Anh tỉnh rồi, vậy chúng ta cũng nên đi thôi?" Kiều Trì cười nhẹ nhàng, Tống Nhất Tự đang suy nghĩ bị cô đánh gãy, hắn một lần nữa đem ánh mắt của mình nhìn thẳng cô gái trước mặt.
Cô gái trước mặt ăn mặc đơn giản, áo thun với quần rộng, dáng người cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn. Lúc này, đôi mắt đen nhánh của cô không dịch chuyển mà nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt cô trắng trẻo, thập phần tinh xảo. Cô đứng yên lặng ở đó, dù không nói lời nào cũng có thể làm cho người khác nhìn không dời mắt.
Người này là bạn gái hắn.
Bạn gái lúc này nhìn mình khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện, làm cho ngón tay hắn có chút ngứa, muốn sờ mấy cái, khiến hai lúm đồng tiền kia sâu thêm một chút.
Tống Nhất Tự nhìn trái nhìn phải, trong lòng đột nhiên mất mát, hắn không biết cô, thậm chí vừa mới dọa người ta.
Kiều Trì thu nụ cười, cô sờ lên mặt mình, chẳng lẽ lão đại nhớ tới hắn không có bạn gái?
Tống Nhất Tự do dự một chút, mười phần chân thành tha thiết nói: "Thật xin lỗi."
Kiều Trì hơi không hiểu lắm, Tống Nhất Tự từ trên giường ngồi dậy, hắn thận trọng đưa tay nắm chặt tay Kiều Trì đang để trên đầu gối, cùng cô tay mười ngón đan xen.
Kiều Trì: Má ơi!!!
Kiều Trì bị hành động này của Tống Nhất Tự làm cho tim đập loạn, Tống Nhất Tự thấy tròng mắt Kiều Trì nhìn tay hai người đang nắm, có chút do dự nói: "Thật xin lỗi, anh không nhớ ra em..."
Kiều Trì lập tức kịp phản ứng, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt từ mê mang chậm rãi chuyển thành chấn kinh, ngay sau đó vành mắt cô đỏ lên, thân thể khẽ run, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh yêu, anh đừng dọa em."
Vừa nói xong thì một bên nước mắt liền chảy xuống, Kiều Trì hít mũi một cái, hơi cúi đầu, để cho nước mắt mình hoàn mỹ nhỏ xuống trên mu bàn tay Thống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự cảm nhận được nước mắt ấm áp trên mu bàn tay lập tức liền có chút hoảng loạn, hắn muốn an ủi Kiều Trì, động tác hơi lớn, không cẩn thận đụng tới vết thương, đau đến mức hắn theo bản năng hít vào một ngụm khí lạnh.
Kiều Trì lập tức ngẩng đầu lên, lúc này nước mắt đã chảy đầy cả mặt, cô vừa khóc vừa nói: "Anh sao vậy?"
Tống Nhất Tự nhìn Kiều Trì thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy hắn là một tên khốn nạn, bạn gái tốt như vậy mà không nhớ ra.
Hiện tại Kiều Trì nghĩ thầm, đợi lát nữa đi ra nhất định mua nhiều hơn hai chai nước, hôm nay khóc nhiều muốn chết.
"Anh không nhớ ra em, cũng không biết chính anh là ai." Tống Nhất Tự vung tay Kiều Trì ra, đổi thành thả ở trên trán của mình. Hiện tại, hắn không quá thoải mái, nhìn một chút phòng bệnh của chính mình, hắn luôn có cảm giác hắn không nên xuất hiện ở một chỗ như thế này, nếu như hắn sinh bệnh, cũng nên phải ở trong một phòng bệnh cao cấp sạch sẽ.
"Anh nói gì?" Kiều Trì giả vờ kinh ngạc, Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, hạ tay xuống, "Anh hình như... Mất trí nhớ rồi?"
Chính hắn nói cũng không quá tin tưởng, nhưng hắn thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.
**
Kiều Trì mang theo Tống Nhất Tự rời khỏi phòng khám bệnh, cô ngẩng đầu nhìn trên mặt trời, quay đầu nhìn Tống Nhất Tự đã thay quần áo khác còn đeo lên mũ nói: "Đi bệnh viện?"
Tống Nhất Tự giật giật áo thun hơi nhăn trên người, bộ âu phục kia đã không thể mặc lại, Kiều Trì liền ra ngoài tùy tiện mua cho hắn một bộ quần áo để hắn chấp nhận mặc, thế nhưng cái áo này có hơi nhỏ, còn có chút bó người.
Hắn nghe thấy Kiều Trì hỏi, phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu, lắc xong liền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm mặt đất tựa hồ đang suy nghĩ tại sao mình lại lắc đầu.
Kiều Trì cũng không có kiên trì, coi như Tống Nhất Tự đồng ý đi bệnh viện, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp để Tống Nhất Tự không đi được, với lại bây giờ những kẻ muốn hại hắn còn đang chờ ở bệnh viện để bắt lấy hắn đó.
Mà tác giả cũng viết trong truyện, gáy hắn bị thương cũng không đáng ngại, qua mấy ngày nữa sẽ tốt lên.
Nhưng không đi bệnh viện thì bây giờ đi đâu?
Kiều Trì gặp khó khăn, cô cũng mới vừa tới nơi này, cũng không thể mang Tống Nhất Tự về nhà nguyên thân a?
Kiều Trì lúc này mới cảm thấy lúc diễn kịch hơi quá lố rồi, cô rõ ràng có thể chọn thân phận là người qua đường mà!
Dù sao mục đích của cô cũng chỉ là để Tống Nhất Tự cách xa nữ chính thôi!
Lúc này Kiều Trì hối hận, cực kì hối hận, hẳn là cô nên khiêm tốn một chút.
Một bên Tống Nhất Tự thấy cô do dự hồi lâu, ấm giọng hỏi: "Bảo bối, sao vậy?"
Một tiếng Bảo bối khiến cả người Kiều Trì đều mềm nhũn. Cô ngẩng đầu, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Em chỉ là đang nghĩ, chúng ta nên đi đâu."
"Chúng ta trực tiếp về nhà đi." Tống Nhất Tự thoải mái quyết định, hắn muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt, không muốn đi dạo. Nói không chừng trở lại nơi quen thuộc, hắn có thể nhớ lại ít nhiều!
Hắn đưa tay sờ tóc Kiều Trì, ôn nhu nói: " Bây giờ anh không biết đường về nhà, chỉ có thể phiền bảo bối đưa anh về. "
Đừng gọi!
Trong lòng Kiều Trì điên cuồng hét, trên miệng lại phụ họa nói: "Cũng được, anh bây giờ cần nghỉ ngơi."
Tống Nhất Tự vẫy vẫy tay gọi xe taxi, chờ xe taxi dừng lại, hắn đưa tay mở cửa xe, ra hiệu Kiều Trì đi vào trước. Kiều Trì trong tay cầm bộ đồ cũ của hắn, hơi thấp thấp người, lên xe taxi.
Tống Nhất Tự sửng sốt mấy giây, hắn luôn cảm thấy tràng cảnh này hết sức quen thuộc, tựa hồ trải qua vô số lần.
Vừa rồi hắn hỏi Kiều Trì vô số chuyện liên quan đến bản thân nhưng lại quên mất hỏi chính mình làm nghề gì.
Hiện tại hắn đối với việc mở cửa xe động tác thành thục như vậy, chẳng lẽ công việc của hắn là tài xế?
" Anh đang nghĩ gì đấy?" Kiều Trì nghiêng đầu một chút hỏi.
Tống Nhất Tự thu hồi suy nghĩ, leo lên xe taxi. Hắn nhéo nhéo khuôn mặt tinh tế của Kiều Trì đáp lời: " Anh đang nghĩ rốt cuộc đời trước mình tích được phúc đức gì, đời này mới có thể gặp được người bạn gái xinh đẹp như em."
Mang tai Kiều Trì chậm rãi đỏ lên, cô giả bộ trấn định nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, khóe mắt vụng trộm liếc tài xế trước mặt một chút, nhỏ giọng thầm thì một câu: "Hoa ngôn xảo ngữ."
Nghĩ thầm, nhân vật phản diện lãnh khốc vô tình lại tâm ngoan thủ lạt mười phần cố chấp được viết thật to, không nghĩ rằng lão đại khi mất trí nhớ lại đáng yêu như thế, miệng ngọt như mật vậy.
Khiến cô xấu hổ muốn chết.
Cho nên cô càng không nghĩ ra, vì sao nhân vật phản diện đáng yêu như thế nữ chính lại không cần.
Tống Nhất Tự thấy Kiều Trì quay đầu đi liền biết cô đang thẹn thùng, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đột nhiên liếc cái túi đặt ở giữa hắn và Kiều Trì, bên trong chứa bộ đồ lúc đầu hắn mặc.
Tây trang tiêu chuẩn màu đen, Tống Nhất Tự nghiêm túc đem việc mở cửa xe cùng âu phục suy tư một hồi.
Rất nhanh hắn liền đi đến kết luận, công việc của hắn có thể chính là làm tài xế cho những ông chủ lớn. Dù sao chỉ có làm việc như vậy mới có thể cảm thấy việc mở cửa xe quen thuộc như vậy.
Kiều Trì quay đầu lại thấy Tống Nhất Tự cúi đầu, lông mày khẽ chau lại, tựa hồ suy nghĩ cái gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Tống Nhất Tự suy nghĩ bị đánh gãy, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Kiều Trì, ngón tay vuốt nhẹ quần, "Không có gì, anh đang nghĩ anh làm nghề gì."
Kiều Trì ừ một tiếng: "Nhớ ra gì rồi sao?"
"Ừm, là tài xế cho mấy ông chủ lớn."
Kiều Trì:???
--
"Gáy bị vật nặng đập vào, tôi đề nghị đưa đi bệnh viện thành phố làm bước kiểm tra, vết thương khác trên người anh ấy tôi đã xử lí rồi." Bác sĩ cầm tờ đơn nhìn thoáng qua nam nhân đang truyền dịch nằm trên giường bệnh, nam nhân trông hết sức yếu ớt nằm ở trên giường, trên mặt còn vòng quanh mấy miếng băng gạc khó coi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người đẹp trai.
Bác sĩ đẩy kính đen trên sóng mũi nhịn không được hỏi: "Bạn trai cô đụng phải chuyện gì vậy?"
Đụng tới việc lớn trong gia tộc.
Kiều Trì trong lòng yên lặng tiếp một câu, trên mặt lại là thần sắc trời sắp sập, có chút nghẹn ngào nói: "Tôi không biết, bạn trai tôi đối xử với mọi người rất tốt, tôi cũng nghĩ không ra vì sao hắn lại xảy ra chuyện như thế."
Bác sĩ ai một tiếng, an ủi vài câu, đến khi những bệnh nhân khác trong phòng khám gọi hắn, mới rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Trì nhìn chằm chằm vào cửa, xác định không có người tới nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, Kiều Trì vén tóc lên, trong lòng suy nghĩ chờ chút nữa lão đại tỉnh mình phải làm gì tiếp theo, kết quả ngẩng đầu một cái liền đối diện đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tống Nhất Tự đang nằm trên giường.
Kiều Trì giật nảy mình, cô hơi chột dạ sờ sờ vành tai của mình, nói ra: "Anh tỉnh rồi."
Kiều Trì có chút khẩn trương nhìn mặt Tống Nhất Tự, mặc dù cô biết hiện tại Tống Nhất Tự đã mất trí nhớ, cô vẫn có chút thấp thỏm, nhưng sau khi cô nói xong, Tống Nhất Tự nằm trên giường chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kiều Trì nhìn hắn gương mặt nở nụ cười thật tươi, còn chưa mở miệng, liền nghe người trên giường mở miệng hỏi: "Cô là ai?"
Lưng của Kiều Trì chợt thẳng tắp, đang lo lắng không biết nói thế nào, Tống Nhất Tự trên giường bệnh đột nhiên dùng tay đè chặt huyệt thái dương, gương mặt vốn không có huyết sắc lại càng thêm trắng bệch, Kiều Trì rời khỏi ghế, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Tống Nhất Tự chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, trong đầu hỗn loạn, nghe thấy giọng Kiều Trì, hắn ngẩng đầu ánh mắt vô cùng hung ác mà nhìn chằm chằm vào cô.
Kiều Trì bị nhìn chằm chằm vô ý thức rụt rè lui ra sau một bước. Do dự một chút, vẫn là quyết định chuồn đi trước thế là cô mạnh mẽ nói: "Em đi tìm bác sĩ tới."
Đang muốn quay người, cổ tay liền bị người kéo lại, đầu Tống Nhất Tự đang đau đã khá hơn một chút, hắn cầm chặt tay cô âm thanh có chút vội vàng hỏi: "Cô là ai? Tôi là ai?"
Hắn tại sao không nhớ nổi thứ gì. Tống Nhất Tự thoáng nghĩ sâu một lần, đầu liền đau khiến hắn không cách nào tập trung lực chú ý, đặc biệt là sau gáy của hắn, một tay hắn lôi kéo Kiều Trì không cho cô đi, một tay còn cắm kim truyền dịch sờ đầu, đụng tới băng gạc.
"Ai ai ai, chàng trai cậu đừng lộn xộn a."
Đúng lúc này, bác sĩ rời đi đã trở về, ông thấy Tống Nhất Tự xoay người kéo tay Kiều Trì, vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Cậu mau nằm xuống đi! Đừng lôi kéo bạn gái cậu nữa!"
Bạn gái?
Trong lòng Tống Nhất Tự yên lặng đem ba chữ này đọc qua một lần.
Đưa ánh mắt từ trên người Kiều Trì dời qua phía bác sĩ, trông thấy hình dạng vị bác sĩ, vô ý thức nhíu mày, trong ánh mắt còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Nhưng vẫn nghe lời thả tay Kiều Trì ra, ngoan ngoãn nằm xuống, để bác sĩ thay hắn kiểm tra đơn giản.
Kiều Trì yên lặng đứng ở một bên, thở một hơi thật dài, lão đại quả thật đã mất trí nhớ.
"Đi bệnh viện kiểm tra lại, xem thử phần gáy, còn vết thương trên người không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ thuận tay thay Tống Nhất Tự kéo lại chăn, quay đầu nhìn Kiều Trì nói: "Cố gắng đừng đụng nước, sớm đi bệnh viện."
Tống Nhất Tự cau mày đem chăn vừa được kéo lên xuống, Kiều Trì nhấc mắt khỏi người Tống Nhất Tự, làm bộ không nhìn thấy hành động của hắn, mười phần chân thành nói: "Cám ơn bác sĩ."
Chờ bác sĩ đi ra, Kiều Trì một lần nữa ngồi xuống ghế, xác nhận lão đại thật sự mất trí nhớ cô liền vô cùng buông lỏng, cô nóng bỏng nhìn Tống Nhất Tự, quan tâm hỏi: "Anh còn chỗ nào không thoải mái không?"
Tống Nhất Tự vừa rồi tại trước mặt bác sĩ biểu hiện mười phần bình thường, lúc này bác sĩ vừa đi hắn nhìn Kiều Trì lắc đầu, trên mặt biểu lộ vô tội lại hoang mang.
Vừa rồi lúc hắn tỉnh lại, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, không đợi hắn mở mắt quan sát một phen đã nghe thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, nói gì mà đầu bị va chạm, gì mà vết thương ngoài, khiến hắn thấy thật ồn ào.
"Anh tỉnh rồi, vậy chúng ta cũng nên đi thôi?" Kiều Trì cười nhẹ nhàng, Tống Nhất Tự đang suy nghĩ bị cô đánh gãy, hắn một lần nữa đem ánh mắt của mình nhìn thẳng cô gái trước mặt.
Cô gái trước mặt ăn mặc đơn giản, áo thun với quần rộng, dáng người cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn. Lúc này, đôi mắt đen nhánh của cô không dịch chuyển mà nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt cô trắng trẻo, thập phần tinh xảo. Cô đứng yên lặng ở đó, dù không nói lời nào cũng có thể làm cho người khác nhìn không dời mắt.
Người này là bạn gái hắn.
Bạn gái lúc này nhìn mình khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện, làm cho ngón tay hắn có chút ngứa, muốn sờ mấy cái, khiến hai lúm đồng tiền kia sâu thêm một chút.
Tống Nhất Tự nhìn trái nhìn phải, trong lòng đột nhiên mất mát, hắn không biết cô, thậm chí vừa mới dọa người ta.
Kiều Trì thu nụ cười, cô sờ lên mặt mình, chẳng lẽ lão đại nhớ tới hắn không có bạn gái?
Tống Nhất Tự do dự một chút, mười phần chân thành tha thiết nói: "Thật xin lỗi."
Kiều Trì hơi không hiểu lắm, Tống Nhất Tự từ trên giường ngồi dậy, hắn thận trọng đưa tay nắm chặt tay Kiều Trì đang để trên đầu gối, cùng cô tay mười ngón đan xen.
Kiều Trì: Má ơi!!!
Kiều Trì bị hành động này của Tống Nhất Tự làm cho tim đập loạn, Tống Nhất Tự thấy tròng mắt Kiều Trì nhìn tay hai người đang nắm, có chút do dự nói: "Thật xin lỗi, anh không nhớ ra em..."
Kiều Trì lập tức kịp phản ứng, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt từ mê mang chậm rãi chuyển thành chấn kinh, ngay sau đó vành mắt cô đỏ lên, thân thể khẽ run, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh yêu, anh đừng dọa em."
Vừa nói xong thì một bên nước mắt liền chảy xuống, Kiều Trì hít mũi một cái, hơi cúi đầu, để cho nước mắt mình hoàn mỹ nhỏ xuống trên mu bàn tay Thống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự cảm nhận được nước mắt ấm áp trên mu bàn tay lập tức liền có chút hoảng loạn, hắn muốn an ủi Kiều Trì, động tác hơi lớn, không cẩn thận đụng tới vết thương, đau đến mức hắn theo bản năng hít vào một ngụm khí lạnh.
Kiều Trì lập tức ngẩng đầu lên, lúc này nước mắt đã chảy đầy cả mặt, cô vừa khóc vừa nói: "Anh sao vậy?"
Tống Nhất Tự nhìn Kiều Trì thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy hắn là một tên khốn nạn, bạn gái tốt như vậy mà không nhớ ra.
Hiện tại Kiều Trì nghĩ thầm, đợi lát nữa đi ra nhất định mua nhiều hơn hai chai nước, hôm nay khóc nhiều muốn chết.
"Anh không nhớ ra em, cũng không biết chính anh là ai." Tống Nhất Tự vung tay Kiều Trì ra, đổi thành thả ở trên trán của mình. Hiện tại, hắn không quá thoải mái, nhìn một chút phòng bệnh của chính mình, hắn luôn có cảm giác hắn không nên xuất hiện ở một chỗ như thế này, nếu như hắn sinh bệnh, cũng nên phải ở trong một phòng bệnh cao cấp sạch sẽ.
"Anh nói gì?" Kiều Trì giả vờ kinh ngạc, Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, hạ tay xuống, "Anh hình như... Mất trí nhớ rồi?"
Chính hắn nói cũng không quá tin tưởng, nhưng hắn thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.
**
Kiều Trì mang theo Tống Nhất Tự rời khỏi phòng khám bệnh, cô ngẩng đầu nhìn trên mặt trời, quay đầu nhìn Tống Nhất Tự đã thay quần áo khác còn đeo lên mũ nói: "Đi bệnh viện?"
Tống Nhất Tự giật giật áo thun hơi nhăn trên người, bộ âu phục kia đã không thể mặc lại, Kiều Trì liền ra ngoài tùy tiện mua cho hắn một bộ quần áo để hắn chấp nhận mặc, thế nhưng cái áo này có hơi nhỏ, còn có chút bó người.
Hắn nghe thấy Kiều Trì hỏi, phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu, lắc xong liền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm mặt đất tựa hồ đang suy nghĩ tại sao mình lại lắc đầu.
Kiều Trì cũng không có kiên trì, coi như Tống Nhất Tự đồng ý đi bệnh viện, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp để Tống Nhất Tự không đi được, với lại bây giờ những kẻ muốn hại hắn còn đang chờ ở bệnh viện để bắt lấy hắn đó.
Mà tác giả cũng viết trong truyện, gáy hắn bị thương cũng không đáng ngại, qua mấy ngày nữa sẽ tốt lên.
Nhưng không đi bệnh viện thì bây giờ đi đâu?
Kiều Trì gặp khó khăn, cô cũng mới vừa tới nơi này, cũng không thể mang Tống Nhất Tự về nhà nguyên thân a?
Kiều Trì lúc này mới cảm thấy lúc diễn kịch hơi quá lố rồi, cô rõ ràng có thể chọn thân phận là người qua đường mà!
Dù sao mục đích của cô cũng chỉ là để Tống Nhất Tự cách xa nữ chính thôi!
Lúc này Kiều Trì hối hận, cực kì hối hận, hẳn là cô nên khiêm tốn một chút.
Một bên Tống Nhất Tự thấy cô do dự hồi lâu, ấm giọng hỏi: "Bảo bối, sao vậy?"
Một tiếng Bảo bối khiến cả người Kiều Trì đều mềm nhũn. Cô ngẩng đầu, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Em chỉ là đang nghĩ, chúng ta nên đi đâu."
"Chúng ta trực tiếp về nhà đi." Tống Nhất Tự thoải mái quyết định, hắn muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt, không muốn đi dạo. Nói không chừng trở lại nơi quen thuộc, hắn có thể nhớ lại ít nhiều!
Hắn đưa tay sờ tóc Kiều Trì, ôn nhu nói: " Bây giờ anh không biết đường về nhà, chỉ có thể phiền bảo bối đưa anh về. "
Đừng gọi!
Trong lòng Kiều Trì điên cuồng hét, trên miệng lại phụ họa nói: "Cũng được, anh bây giờ cần nghỉ ngơi."
Tống Nhất Tự vẫy vẫy tay gọi xe taxi, chờ xe taxi dừng lại, hắn đưa tay mở cửa xe, ra hiệu Kiều Trì đi vào trước. Kiều Trì trong tay cầm bộ đồ cũ của hắn, hơi thấp thấp người, lên xe taxi.
Tống Nhất Tự sửng sốt mấy giây, hắn luôn cảm thấy tràng cảnh này hết sức quen thuộc, tựa hồ trải qua vô số lần.
Vừa rồi hắn hỏi Kiều Trì vô số chuyện liên quan đến bản thân nhưng lại quên mất hỏi chính mình làm nghề gì.
Hiện tại hắn đối với việc mở cửa xe động tác thành thục như vậy, chẳng lẽ công việc của hắn là tài xế?
" Anh đang nghĩ gì đấy?" Kiều Trì nghiêng đầu một chút hỏi.
Tống Nhất Tự thu hồi suy nghĩ, leo lên xe taxi. Hắn nhéo nhéo khuôn mặt tinh tế của Kiều Trì đáp lời: " Anh đang nghĩ rốt cuộc đời trước mình tích được phúc đức gì, đời này mới có thể gặp được người bạn gái xinh đẹp như em."
Mang tai Kiều Trì chậm rãi đỏ lên, cô giả bộ trấn định nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, khóe mắt vụng trộm liếc tài xế trước mặt một chút, nhỏ giọng thầm thì một câu: "Hoa ngôn xảo ngữ."
Nghĩ thầm, nhân vật phản diện lãnh khốc vô tình lại tâm ngoan thủ lạt mười phần cố chấp được viết thật to, không nghĩ rằng lão đại khi mất trí nhớ lại đáng yêu như thế, miệng ngọt như mật vậy.
Khiến cô xấu hổ muốn chết.
Cho nên cô càng không nghĩ ra, vì sao nhân vật phản diện đáng yêu như thế nữ chính lại không cần.
Tống Nhất Tự thấy Kiều Trì quay đầu đi liền biết cô đang thẹn thùng, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đột nhiên liếc cái túi đặt ở giữa hắn và Kiều Trì, bên trong chứa bộ đồ lúc đầu hắn mặc.
Tây trang tiêu chuẩn màu đen, Tống Nhất Tự nghiêm túc đem việc mở cửa xe cùng âu phục suy tư một hồi.
Rất nhanh hắn liền đi đến kết luận, công việc của hắn có thể chính là làm tài xế cho những ông chủ lớn. Dù sao chỉ có làm việc như vậy mới có thể cảm thấy việc mở cửa xe quen thuộc như vậy.
Kiều Trì quay đầu lại thấy Tống Nhất Tự cúi đầu, lông mày khẽ chau lại, tựa hồ suy nghĩ cái gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Tống Nhất Tự suy nghĩ bị đánh gãy, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Kiều Trì, ngón tay vuốt nhẹ quần, "Không có gì, anh đang nghĩ anh làm nghề gì."
Kiều Trì ừ một tiếng: "Nhớ ra gì rồi sao?"
"Ừm, là tài xế cho mấy ông chủ lớn."
Kiều Trì:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.